Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Chương 47: Nhà Bà Ấy Chính Là Có Mệnh Sinh Con Trai (4)
Bệnh viện, bất kể ở thời đại nào, cũng là nơi tiêu tốn rất nhiều tiền, và cô chỉ mới ở đây một thời gian ngắn, chủ yếu là do thiếu máu và dinh dưỡng không đầy đủ. Tự nhiên, không thể cứ ở bệnh viện mãi được.
Dư tích cười nhẹ, để lộ hai chiếc răng khểnh không rõ lắm:
" Bà ơi, sức khỏe của cháu không có vấn đề gì. Ngày mai, cháu cùng bà trở về đi. "
Lưu Đại Quyên bị dáng vẻ dễ thương này của Dư Tích, hoàn toàn tương phản với vẻ nghiêm túc trước đó, làm cho cảm động.
Ôi chao, cô bé đáng thương quá. Nam đinh trong nhà của bà ấy rất thịnh vượng, nhưng điều đáng ngạc nhiên là không có một cô gái nào được sinh ra trong nhà bà. Nhà người ta sinh ra một đứa con trai, thì hận không thể nào đem con trai mình lên làm công thần để cung phụng!
Mà bà ấy năm nay đã hơn 60 tuổi, trông sao trông trăng ngược lại trông mong muốn có được một bé gái sinh ra để cho bà chăm sóc, yêu thương, nhưng đáng tiếc phía dưới hai đứa con trai của bà lại sinh ra bốn đứa cháu trai, hiện giờ bà ấy đều đã có hai chắt trai rồi!
Nhà người khác là hâm mộ nhà bà ấy hâm mộ không được, cảm thấy nhà bà ấy chính là có mệnh sinh con trai, hương khói tràn đầy, nhưng bà ấy nhìn trong nhà những đứa con trai lớn lớn nhỏ nhỏ kia miễn bàn có bao nhiêu chướng mắt!
" Ngày mai kiểm tra lại lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta xuất viện thôi! " Dư Tích mỉm cười đáp lại.
Ban đêm, Lưu Đại Quyên đắp chiếc áo khoác mỏng mà bà ấy mang đến, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi. Hôm nay, bà ấy chạy tới chạy lui, chỉ riêng ở thị trấn bà ấy đã chạy hai ba chuyến nên sớm mệt muốn chết rồi.
Bên ngoài tựa hồ đưa tới bệnh nhân cấp cứu, một trận huyên náo cùng người nhà khóc cha gọi mẹ.
Lông mày Lưu Đại Quyên hơi nhíu lại, mí mắt cũng chớp chớp tựa hồ như muốn tỉnh lại, nhưng mà giây tiếp theo, những âm thanh ồn ào này thật giống như là ảo giác của bà ấy, biến mất không thấy. Lưu Đại Quyên đem áo khoác trượt đến trên bụng lại kéo lên, mơ mơ màng màng lại tiếp tục ngủ say.
Dư tích cười nhẹ, để lộ hai chiếc răng khểnh không rõ lắm:
" Bà ơi, sức khỏe của cháu không có vấn đề gì. Ngày mai, cháu cùng bà trở về đi. "
Lưu Đại Quyên bị dáng vẻ dễ thương này của Dư Tích, hoàn toàn tương phản với vẻ nghiêm túc trước đó, làm cho cảm động.
Ôi chao, cô bé đáng thương quá. Nam đinh trong nhà của bà ấy rất thịnh vượng, nhưng điều đáng ngạc nhiên là không có một cô gái nào được sinh ra trong nhà bà. Nhà người ta sinh ra một đứa con trai, thì hận không thể nào đem con trai mình lên làm công thần để cung phụng!
Mà bà ấy năm nay đã hơn 60 tuổi, trông sao trông trăng ngược lại trông mong muốn có được một bé gái sinh ra để cho bà chăm sóc, yêu thương, nhưng đáng tiếc phía dưới hai đứa con trai của bà lại sinh ra bốn đứa cháu trai, hiện giờ bà ấy đều đã có hai chắt trai rồi!
Nhà người khác là hâm mộ nhà bà ấy hâm mộ không được, cảm thấy nhà bà ấy chính là có mệnh sinh con trai, hương khói tràn đầy, nhưng bà ấy nhìn trong nhà những đứa con trai lớn lớn nhỏ nhỏ kia miễn bàn có bao nhiêu chướng mắt!
" Ngày mai kiểm tra lại lần nữa, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta xuất viện thôi! " Dư Tích mỉm cười đáp lại.
Ban đêm, Lưu Đại Quyên đắp chiếc áo khoác mỏng mà bà ấy mang đến, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi. Hôm nay, bà ấy chạy tới chạy lui, chỉ riêng ở thị trấn bà ấy đã chạy hai ba chuyến nên sớm mệt muốn chết rồi.
Bên ngoài tựa hồ đưa tới bệnh nhân cấp cứu, một trận huyên náo cùng người nhà khóc cha gọi mẹ.
Lông mày Lưu Đại Quyên hơi nhíu lại, mí mắt cũng chớp chớp tựa hồ như muốn tỉnh lại, nhưng mà giây tiếp theo, những âm thanh ồn ào này thật giống như là ảo giác của bà ấy, biến mất không thấy. Lưu Đại Quyên đem áo khoác trượt đến trên bụng lại kéo lên, mơ mơ màng màng lại tiếp tục ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất