Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Chương 7: Tạm Biệt (3)
Chu Hách lấy ra một tấm thẻ căn cước, đưa cho nhân viên canh gác đứng trước cửa. Nhân viên canh gác mặc đồ bảo hộ, nhìn chằm chằm mặt Chu Hách lại nhìn thẻ căn cước đối chiếu qua lại, sau khi xác nhận không sai mới quẹt thẻ và ghi vào nhật ký khách mời, sau đó mới cho bọn họ đi vào. Hiển nhiên là đã biết Dư Tích sẽ đến.
Xuyên qua hành lang kim loại tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật tiên tiến, Dư Tích thấy được một gian phòng bị mười mấy binh sĩ mặc quân phục tác chiến màu đen trông coi. Tim cô không nhịn được đập nhanh hơn vài phần, trong lòng chậm rãi có một dự cảm.
Có phải là cô sắp gặp được cô giáo không?
Rất nhanh, sau khi nhận được ánh nhìn của mười mấy người, hai người đã đi tới trước cửa.
Một lính gác gõ cửa thông báo, nửa phút sau mới mở cửa và ra hiệu cho họ vào. Dư Tích có chút khẩn trương, cùng tay cùng chân đồng thời đi vào, nhưng ngay lập tức trên mặt cô liền khôi phục lãnh đạm, còn có một tia chán ghét.
" Là cô? Sao cô còn chưa chết? " Người trong phòng nghe vậy, sặc một ngụm trà phun ra, nước trà văng ra nửa cốc, đem người nọ đau lòng mặt mũi đều nhăn lại.
Ông ta mặt mày tối sầm, trên mặt đau lòng còn tràn đầy vẻ khinh miệt cùng kiệt ngạo của một thượng vị giả.
" Dư Tích, cô vẫn không coi ai ra gì như vậy. Xem ra hai năm nay cô sống cũng không tệ lắm. " Nguyên Tự Minh hừ lạnh một tiếng, cố ý châm chọc vào nỗi đau của Dư Tích. Dù sao, cuộc sống của cô trong mấy năm qua thế nào, ông ta không quan tâm, chỉ ngạc nhiên vì thấy Dư Tích còn sống sót.
Dư Tích lạnh lùng nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: " Giáo viên của tôi đâu? Đừng quên điều kiện của tôi lúc trước. "
Nguyên Tự Minh đắc ý sờ sờ râu mép, quả nhiên, chỉ cần có Dư Tích ở đây, không lo Dư Nhân không nghe lời. Nghĩ đến lời của Dư Tích lúc đó, ông ta không thèm để ý lắc lắc đầu, đã là lúc nào rồi, lại còn cùng ông ta đưa ra điều kiện.
Chỉ là không ngờ Dư Nhân lại thực sự nghiên cứu ra thiết bị làm sạch không khí, rõ ràng là một người chuyên nghiên cứu thuốc.
Xuyên qua hành lang kim loại tràn ngập cảm giác khoa học kỹ thuật tiên tiến, Dư Tích thấy được một gian phòng bị mười mấy binh sĩ mặc quân phục tác chiến màu đen trông coi. Tim cô không nhịn được đập nhanh hơn vài phần, trong lòng chậm rãi có một dự cảm.
Có phải là cô sắp gặp được cô giáo không?
Rất nhanh, sau khi nhận được ánh nhìn của mười mấy người, hai người đã đi tới trước cửa.
Một lính gác gõ cửa thông báo, nửa phút sau mới mở cửa và ra hiệu cho họ vào. Dư Tích có chút khẩn trương, cùng tay cùng chân đồng thời đi vào, nhưng ngay lập tức trên mặt cô liền khôi phục lãnh đạm, còn có một tia chán ghét.
" Là cô? Sao cô còn chưa chết? " Người trong phòng nghe vậy, sặc một ngụm trà phun ra, nước trà văng ra nửa cốc, đem người nọ đau lòng mặt mũi đều nhăn lại.
Ông ta mặt mày tối sầm, trên mặt đau lòng còn tràn đầy vẻ khinh miệt cùng kiệt ngạo của một thượng vị giả.
" Dư Tích, cô vẫn không coi ai ra gì như vậy. Xem ra hai năm nay cô sống cũng không tệ lắm. " Nguyên Tự Minh hừ lạnh một tiếng, cố ý châm chọc vào nỗi đau của Dư Tích. Dù sao, cuộc sống của cô trong mấy năm qua thế nào, ông ta không quan tâm, chỉ ngạc nhiên vì thấy Dư Tích còn sống sót.
Dư Tích lạnh lùng nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: " Giáo viên của tôi đâu? Đừng quên điều kiện của tôi lúc trước. "
Nguyên Tự Minh đắc ý sờ sờ râu mép, quả nhiên, chỉ cần có Dư Tích ở đây, không lo Dư Nhân không nghe lời. Nghĩ đến lời của Dư Tích lúc đó, ông ta không thèm để ý lắc lắc đầu, đã là lúc nào rồi, lại còn cùng ông ta đưa ra điều kiện.
Chỉ là không ngờ Dư Nhân lại thực sự nghiên cứu ra thiết bị làm sạch không khí, rõ ràng là một người chuyên nghiên cứu thuốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất