Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Chương 9: Quay Lại (1)
===========
Ánh mắt sáng quắc của Dư Tích, không biết là sợ tóc mình mới mọc ra lại sắp rụng hết hay là cái gì. Nguyên Tự Minh cuối cùng đành phải nhượng bộ, vẫy tay ra hiệu.
Hai người đàn ông tránh qua Dư Tích, từ hai bên người cô đi qua, sau đó mở cửa, thì thầm với hai lính gác bên ngoài, rồi tự mình rời đi.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân thanh thúy của giày da, cửa lần nữa được mở ra. Hai lính gác mặc đồ chiến đấu màu đen dẫn vào một người phụ nữ mặc áo nghiên cứu màu trắng. Ngay khi vừa đi vào, họ lập tức gỡ xích khóa trên tay người phụ nữ, sau đó khách khí nói:
" Mạo phạm rồi, Dư học sĩ. " Nói xong, họ đóng cửa lại nhưng không rời đi, mà đứng canh giữ ngoài cửa với súng máy trong tay.
Dư Nhân không có biểu cảm, xoa xoa cổ tay, ánh mắt hẹp dài và lạnh lùng của cô ấy dừng lại trên người Dư Tích một chút rồi mới nhạt nhẽo quay đi.
Dư Tích chớp chớp mắt vài lần, miệng mím lại, cùng với cô giáo bắt đầu nhìn chằm chằm Nguyên Tự Minh.
Đã lâu không gặp, cô giáo gầy đi, cũng không còn cười.
Đều là lỗi của ông ta, còn ác độc muốn cho cô ăn mì gói hết hạn cả chục năm liền! Nghĩ đến đây, mắt Dư Tích càng trừng lớn hơn.
Mà Nguyên Tự Minh... Không biết tại sao, dưới ánh mắt sắc bén của hai người phụ nữ xinh đẹp này, ông ta không thể nào nghĩ sai lệch đi, thậm chí trán còn cảm thấy lạnh toát.
Dư Nhân đã gần bốn mươi tuổi, làn da được chăm sóc rất tốt nhưng cơ thể lại quá gầy gò, mặc trang phục nghiên cứu ống thẳng liền trông thật mỏng manh. Dư Tích tuy nói đã hai mươi tuổi, nhưng tâm trí cũng không tính là thành thục, mà Dư Nhân là người thân duy nhất của cô, cũng là điểm yếu trí mạng của cô.
Ánh mắt của Dư Tích từ khi Dư Nhân xuất hiện đã không tự chủ được mà dõi theo cô ấy, trong mắt tràn đầy niềm vui và sự ngưỡng mộ, như một dòng suối trong vắt, khiến người ta không thể làm ngơ.
Dư Nhân không kiềm chế được mà thở dài trong lòng. Chính mình muốn ở trước mặt kẻ địch tận lực giả bộ không quan tâm con bé, nhưng cô gái ngốc nghếch này cũng không biết thu liễm một chút, tròng mắt cũng sắp rớt trên người mình.
Ánh mắt sáng quắc của Dư Tích, không biết là sợ tóc mình mới mọc ra lại sắp rụng hết hay là cái gì. Nguyên Tự Minh cuối cùng đành phải nhượng bộ, vẫy tay ra hiệu.
Hai người đàn ông tránh qua Dư Tích, từ hai bên người cô đi qua, sau đó mở cửa, thì thầm với hai lính gác bên ngoài, rồi tự mình rời đi.
Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân thanh thúy của giày da, cửa lần nữa được mở ra. Hai lính gác mặc đồ chiến đấu màu đen dẫn vào một người phụ nữ mặc áo nghiên cứu màu trắng. Ngay khi vừa đi vào, họ lập tức gỡ xích khóa trên tay người phụ nữ, sau đó khách khí nói:
" Mạo phạm rồi, Dư học sĩ. " Nói xong, họ đóng cửa lại nhưng không rời đi, mà đứng canh giữ ngoài cửa với súng máy trong tay.
Dư Nhân không có biểu cảm, xoa xoa cổ tay, ánh mắt hẹp dài và lạnh lùng của cô ấy dừng lại trên người Dư Tích một chút rồi mới nhạt nhẽo quay đi.
Dư Tích chớp chớp mắt vài lần, miệng mím lại, cùng với cô giáo bắt đầu nhìn chằm chằm Nguyên Tự Minh.
Đã lâu không gặp, cô giáo gầy đi, cũng không còn cười.
Đều là lỗi của ông ta, còn ác độc muốn cho cô ăn mì gói hết hạn cả chục năm liền! Nghĩ đến đây, mắt Dư Tích càng trừng lớn hơn.
Mà Nguyên Tự Minh... Không biết tại sao, dưới ánh mắt sắc bén của hai người phụ nữ xinh đẹp này, ông ta không thể nào nghĩ sai lệch đi, thậm chí trán còn cảm thấy lạnh toát.
Dư Nhân đã gần bốn mươi tuổi, làn da được chăm sóc rất tốt nhưng cơ thể lại quá gầy gò, mặc trang phục nghiên cứu ống thẳng liền trông thật mỏng manh. Dư Tích tuy nói đã hai mươi tuổi, nhưng tâm trí cũng không tính là thành thục, mà Dư Nhân là người thân duy nhất của cô, cũng là điểm yếu trí mạng của cô.
Ánh mắt của Dư Tích từ khi Dư Nhân xuất hiện đã không tự chủ được mà dõi theo cô ấy, trong mắt tràn đầy niềm vui và sự ngưỡng mộ, như một dòng suối trong vắt, khiến người ta không thể làm ngơ.
Dư Nhân không kiềm chế được mà thở dài trong lòng. Chính mình muốn ở trước mặt kẻ địch tận lực giả bộ không quan tâm con bé, nhưng cô gái ngốc nghếch này cũng không biết thu liễm một chút, tròng mắt cũng sắp rớt trên người mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất