Chương 26
Bùi Thuật đã dành bốn ngày ở Thái Lan.
Trong bốn ngày này, theo ý của Trần Bạc Kiều, hắn đã cùng các chuyên gia tư vấn do Trần Triệu Ngôn để lại, liên lạc với Thủ tướng và một số thành viên quan trọng của Quốc hội, giả mạo danh tính mới cho bốn sĩ quan, sắp xếp cho họ lên tàu.
Du thuyền mà Trần Bạc Kiều và Chương Quyết sẽ lên được đăng ký giấy phép hoạt động ở Nam Á, khởi hành từ Thái Lan đến Bắc Mỹ, mà trên đường lại không đi qua vùng biển của Liên minh châu Á, cho nên theo luật pháp quốc tế, Liên minh châu Á sẽ không có quyền truy bắt Trần Bạc Kiều.
Tuy nhiên, Tổng thống Triệu Côn của Liên minh châu Á hiện nay rất manh động. Gia tộc hai bên nội ngoại đều có nguồn gốc sâu xa, cha là cựu Thủ tướng của Liên minh, có nhiều người thân từng giữ các vị trí cao cấp trong chính phủ, mà gia đình mẹ thì có truyền thống kinh doanh lâu đời, vì vậy kể từ khi bước vào bộ máy chính trị, Triệu Côn luôn thuận buồm xuôi gió, một đường thăng tiến mà không gặp trở ngại nào.
Lần này để tóm được Trần Bạc Kiều, Triệu Côn gần như bất chấp hậu quả, nên chỉ cần ai đó cho hắn ta một manh mối, hắn ta chắc chắn sẽ hành động.
Sau khi du thuyền đi vào hải phận quốc tế, chiều tối đến gần vùng biển của Liên minh châu Á, Triệu Côn sẽ nhận được thông tin vị trí của Trần Bạc Kiều, sau đó một trong bốn người mà Bùi Thuật sắp xếp lên tàu, cũng là một lính đánh thuê có kinh nghiệm hàng hải, tình cờ đưa bạn gái tới Bắc Mỹ du lịch sẽ bị những thân tín của Triệu Côn dùng số tiền lớn mua chuộc. Vào lúc nửa đêm, buộc thuyền trưởng quay đầu đi vào lãnh hải của Liên minh châu Á đến rạng sáng hôm sau.
Nhưng sau khi Trần Bạc Kiều được đưa trở lại Liên minh châu Á, du thuyền sẽ rẽ phải lúc nửa đêm, người lính đánh thuê cũng biến mất, thời gian lật ngược thế cờ bị bỏ lỡ sẽ khiến cho sự đào tẩu của Trần Bạc Kiều và hành động truy bắt của Liên minh châu Á trực tiếp trở thành bằng chứng chống lại Triệu Côn, biến mọi việc hắn làm đều là tự biên tự diễn.
Ngay khi dư luận dậy sóng, các thành viên trong hội đồng Quốc hội sẽ khởi xướng một động thái luận tội Triệu Côn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, quyền hành Tổng thống của Triệu Côn sẽ bị đóng băng tạm thời trong vòng ba ngày kể từ hôm đề xuất.
Vào buổi chiều hai ngày trước khi khởi hành, Bùi Thuật đã gặp bốn người chuẩn bị lên tàu, gửi thông tin xác nhận được mã hóa cho Trần Bạc Kiều, còn hỏi anh có tiện gặp mặt để bàn về chi tiết trong kế hoạch, cùng một số vấn đề quan trọng hay không, vì những chuyện này đều không tiện bàn qua điện thoại.
Vài phút sau, Trần Bạc Kiều gọi lại cho hắn.
Anh hỏi Bùi Thuật: “Mày vẫn ở Bangkok à?”
Bùi Thuật thừa nhận. Trần Bạc Kiều nghĩ một lúc, lại nói: “Vậy giờ mày đến đây đi, ban ngày cậu ấy không có ở nhà.”
Anh báo địa chỉ của nhà an toàn cho Bùi Thuật. Sau đó, Bùi Thuật nhập địa chỉ vào điều hướng, lái xe đến một khu vực đông dân cư với những con đường phức tạp nằm ở phía nam Bangkok.
Bùi Thuật đã thay đổi hai chiếc xe dọc đường, lòng vòng thêm một tiếng mới dừng lại trước con hẻm.
Hắn xuống xe đi bộ vào hẻm, dựa theo số nhà được Trần Bạc Kiều cung cấp, rốt cuộc tìm đến một khu tập thể, leo lên lầu ba gõ cửa. Không lâu sau, Trần Bạc Kiều ra mở cửa.
Bùi Thuật theo anh vào nhà, thuận miệng hỏi: “Chương Quyết đâu rồi?”
“Tìm hiểu đường đến cảng.” Trần Bạc Kiều nói rồi đi đến sô pha, khom người rót một tách trà cho Bùi Thuật.
Căn phòng tuy nhỏ, nhưng vẫn xem như sạch sẽ. Hoa văn và màu sắc của nền gạch cũ mang phong cách truyền thống của Thái Lan, dưới ánh đèn huỳnh quang, tỏa ánh sáng nhu hòa.
Bùi Thuật nhìn xung quanh, đi đến cánh cửa bên phải, nhìn vào trong rồi hỏi Trần Bạc Kiều: “Chỉ có một phòng ngủ thôi à?”
Thấy anh gật đầu, Bùi Thuật lại liếc nhìn ghế sô pha.
Trên ghế rất bằng phẳng và không có đệm chăn, không giống như đã có người từng ngủ. Bùi Thuật thoáng sửng sốt, quay sang hỏi Trần Bạc Kiều: “Buổi tối hai người mày ngủ thế nào?” Rồi đột nhiên nghĩ tới một khả năng, hắn lại cười nói: “Chẳng lẽ mày ngủ trong phòng, còn cậu ta thì ngủ dưới sàn?”
Trần Bạc Kiều im lặng một lát, mới trầm giọng nói: “Mày đã hiểu lầm Chương Quyết rồi.”
“Đây đâu thể gọi là hiểu lầm,” Bùi Thuật lập tức chối bỏ.
Vì hắn thích chơi đùa và từng trải hơn Trần Bạc Kiều, nên khi thấy kiểu người mặt dày đeo bám như Chương Quyết, hắn đương nhiên muốn thuyết phục Trần Bạc Kiều tránh xa người này ra: “Mày không hiểu đâu. Tao từng đụng phải thể loại như vậy rồi.”
Trần Bạc Kiều nhướn mày nhìn hắn, nhưng không nói gì. Bùi Thuật lại oang oang nói: “Đi đâu làm gì, cũng dai như đỉa đói. Da mặt thì dày, dù có đuổi mắng thế nào cũng không chịu đi. Cuối cùng bị gia đình đưa đi gặp bác sĩ mới chịu khuất mắt.”
Nghĩ đến hồ sơ bệnh án của Chương Quyết, hắn lại không kìm được nói: “Chương Quyết kia vậy mà còn nặng hơn——”
“Bùi Thuật,” Trần Bạc Kiều đột nhiên ngắt lời hắn.
Anh nhìn thẳng vào Bùi Thuật, nói với vẻ nghiêm túc: “Lo bàn chính sự đi.”
Bùi Thuật nhìn không ra Trần Bạc Kiều chỉ đơn thuần là không muốn nói về Chương Quyết, hay cảm thấy hắn nói quá nhiều. Hắn khựng lại vài giây rồi ậm ờ đáp: “Ừ.” Sau đó lấy máy tính xách tay ra, giới thiệu ngắn gọn thông tin của bốn người lên tàu và xu hướng tin tức của Liên minh châu Á trong mấy ngày qua cho Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều thỉnh thoảng sẽ đặt câu hỏi về một số vấn đề phức tạp. Bùi Thuật lại cùng vài chuyên gia tư vấn thảo luận trực tuyến. Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Hôm nay ở Bangkok có mưa, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có tiếng lộp độp và tiếng cửa kính lung lay do gió lạnh thổi vào.
Khi cố vấn vừa định nói với họ về kết quả của cuộc thảo luận, thì di động của Trần Bạc Kiều chợt đổ chuông, là cuộc gọi từ Chương Quyết.
Trần Bạc Kiều nhận máy, kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Nó đang ở đây. Tôi ăn rồi,” Anh lại hỏi, “Cậu đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Trần Bạc Kiều lại “Ừ” một tiếng, nói: “Bảo sao lại ồn như vậy.” rồi hỏi: “Hôm nay có tip không?” Sau vài giây, anh lại nói: “Được rồi.”
Bùi Thuật nhìn anh, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuy cách nói chuyện của Trần Bạc Kiều với Chương Quyết vẫn tự nhiên, vẫn thái độ thờ ơ mà chu đáo ấy, nhưng dường như lại có gì đó không giống với trước đây.
Trần Bạc Kiều cúp máy, nhìn về phía Bùi Thuật. Bùi Thuật lúc này mới sực tỉnh, tiếp tục đề tài vừa rồi.
Bàn thêm một lúc, Bùi Thuật lại khát nước, nhưng hắn đã uống hết nước trong ly, mà chai nước trên bàn cũng cạn sạch, bèn quay sang hỏi Trần Bạc Kiều: “Có nước không?”
Trần Bạc Kiều cúi đầu xem tài liệu, cũng không ngẩng lên mà chỉ vào bếp: “Tự mình xuống lấy đi.”
Bùi Thuật bèn đứng dậy đi vào bếp.
Bởi vì diện tích có hạn, bố cục của khu bếp cũng rất nhỏ hẹp, chỉ vừa đủ để một người đàn ông trưởng thành đi qua.
Trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch không có thức ăn. Trần Bạc Kiều cũng không nói nước ở đâu nên Bùi Thuật chỉ còn cách lục tìm xung quanh.
Khi kéo ra một cái ngăn gần lò vi sóng, Bùi Thuật thoáng chốc nhìn thấy một hộp bao cao su được đặt trên hộp khăn giấy.
Hộp bao cao su màu tím, có lẽ là nhãn hiệu địa phương, in ấn hơi thô. Hắn cầm lên nhìn kỹ, cảm thấy giống như mấy mặt hàng đi kèm trong khách sạn tình nhân giá rẻ, hoặc là quà khuyến mãi trong mấy đợt tuyên truyền công cộng.
Trong hộp gồm ba gói vẫn chưa được khui ra. Bùi Thuật lật nhìn một hồi, lại cảm thấy hơi buồn cười. Chương Quyết này không chỉ tính tình quái gở, mà đến việc mua áo mưa cũng chẳng biết cách chọn.
“Mày thích thì lấy đi.”
Từ phía sau vang lên giọng nói của Trần Bạc Kiều.
Bùi Thuật khẽ giật mình, quay đầu lại thì thấy anh đang đứng dựa vào cửa, cằm anh khẽ hếch, khoanh tay nhìn hắn: “Nước ở trong tủ kia kìa.”
Bùi Thuật lúng túng thả hộp xuống, mở cái tủ mà Trần Bạc Kiều đã chỉ, lại tìm ly rót vào.
Khi chuẩn bị ra ngoài, Bùi Thuật bị Trần Bạc Kiều ngăn lại, anh thản nhiên giải thích thay Chương Quyết: “Cậu ấy đi siêu thị, ở đó có tình nguyện viên đưa cho.”
Bùi Thuật cầm ly nước mà nói thẳng: “Ai mà biết có người đưa nó cho cậu ta hay là cậu ta muốn chứ.”
Trần Bạc Kiều liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nhấn mạnh: “Mày bớt phiến diện đi.”
Bùi Thuật nhún vai, quay về sô pha bàn tiếp việc trở lại Liên minh châu Á với Trần Bạc Kiều.
Sau khi người của Triệu Côn bắt giữ Trần Bạc Kiều, để đảm bảo an toàn cho anh, thông tin về vụ bắt giữ anh phải được công bố càng sớm càng tốt, vì thế trên chuyến tàu này cũng có một phóng viên Thái Lan đi theo. Trần Bạc Kiều cùng ban cố vấn có những quan điểm khác nhau về cách phóng viên đăng tải thông tin, nhưng sau vài phút thảo luận, bọn họ cũng đã đạt được sự đồng thuận.
Bùi Thuật đóng trang thông tin của phóng viên, ngước lên liền thấy một đường sấm nổ vang trời, kéo theo làn mưa mù mịt tạt vào cửa sổ.
“Mưa to quá.” Bùi Thuật cảm thán.
Trần Bạc Kiều đứng dậy đi về phía ban công, kéo rèm ra nhìn một chút như đang đánh giá độ lớn của cơn mưa.
Bùi Thuật đã nói hết những gì cần thiết, hắn cũng đặt máy tính xuống đi theo, cách Trần Bạc Kiều nửa cánh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ và lắng nghe tiếng mưa rơi.
Ban công của nhà an toàn này cũng rất nhỏ, có thể dễ dàng nhìn thấy một vật gì đó được đặt trên bệ lan can. Bùi Thuật nhìn một lúc, mới nhận ra là que diêm và hộp thuốc lá đã bị mưa thấm ướt.
Thấy vậy, hắn liền thuận miệng hỏi: “Chương Quyết đã bỏ thuốc lá chưa?”
Trần Bạc Kiều không nhìn hắn mà vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài: “Bị mày dọa cai luôn rồi.”
“Đó mà là dọa ư,” Bùi Thuật phì cười, rồi lại hỏi Trần Bạc Kiều, “Chả phải mày ghét nhất thứ này à?” Hắn còn nhớ mớ đầu lọc chất đống trong gạt tàn bên bể bơi, vừa nhìn đã biết nghiện nặng là đằng khác.
“Nghiện như thế mà còn cai được,” Bùi Thuật không tin lắm, “Cậu ta lừa mày thôi.”
Trần Bạc Kiều lúc này mới liếc nhìn Bùi Thuật, vừa định mở miệng, cánh cửa phía sau họ đột nhiên “Cạch” một tiếng mở ra.
Hai người quay lại thì thấy Chương Quyết đang cầm tay nắm cửa, đứng bên ngoài.
Toàn thân Chương Quyết ướt sũng, vài lọn tóc đen dán hai bên má, xuôi theo đuôi tóc nhỏ giọt, chiếc áo phông sáng màu cũng dính sát vào cơ thể, lộ ra cánh tay trần trắng nõn như sứ, mà trên tay kia của y bấy giờ lại đang cầm một bó hoa.
Bảy tám đóa hoa hồng được buộc lại cùng nhau, giấy gói vàng nhạt vì ướt mưa nên có hơi nhăn nheo, những bông hoa được ngâm trong nước, trông vậy mà càng bật lên màu đỏ tươi kiều diễm.
Thấy có người khác trong phòng, y hơi ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh vẫn đang bàn chuyện à?” Rồi lại nói: “Vậy tôi ra ngoài chờ nhé?”
“Nói xong rồi,” Trần Bạc Kiều nói. Sau một hồi, anh lại hỏi Chương Quyết: “Sao lại bị mắc mưa?”
“Tôi mua hoa cho anh,” Chương Quyết ngước lên, đưa tay về phía Trần Bạc Kiều, muốn cho anh xem bó hồng trong tay mình.
Bùi Thuật trước kia từng cho rằng vẻ ngoài của Chương Quyết rất tầm thường, ném trong đám đông là không thể tìm ra, phải cho đến hôm nay khi nhìn kỹ lại mới cảm thấy cũng không hẳn như vậy.
Có điều Chương Quyết không giỏi biểu đạt thì vẫn là thật, bởi vì ngay cả khi tặng đồ cho người ta mà y cũng không cười, một vẻ lúng túng không biết đặt tay chân vào đâu, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: “Do chiếc xe không thể đi vào con đường đó nên tôi phải đỗ xe xuống đi bộ, chỉ là chưa đi được mấy bước thì trời bất chợt đổ mưa.”
Trong bó hoa đã có một đóa nở rộ, vài cánh hoa theo động tác của y rơi xuống đất, cũng rơi trên giày của y.
Trần Bạc Kiều đưa lưng về phía Bùi Thuật, nhưng cũng không đến gần Chương Quyết, mà chỉ nói với Chương Quyết rằng: “Cảm ơn.”
Chương Quyết cũng không hỏi anh có thích hay không, y chỉ “Ừm” một tiếng, sau đó cứ đứng ngây ra như vậy, không vào cửa cũng không đóng cửa.
“Vào đi.” Trần Bạc Kiều lại nói với Chương Quyết.
Chương Quyết lúc này mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, khi đi qua Bùi Thuật, nước mưa vẫn xuôi theo cằm y nhỏ giọt xuống sàn.
Điều này lại khiến Bùi Thuật đoán rằng, quãng đường đến tiệm hoa mà y phải đi cũng không hề ngắn.
“Tôi đi tắm trước.” Chương Quyết khom người đặt bó hoa xuống bàn trà, rồi đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Trần Bạc Kiều nhìn vào cửa phòng tắm, đứng thêm vài giây, mới quay qua hỏi Bùi Thuật: “Còn gì nữa không?”
Bùi Thuật bèn dọn đồ rời đi.[Fanart] Cảnh Chương Quyết dầm mưa mua hoa trở về: (có người sẽ thắc mắc, sao ở trên là áo phông, nhưng dưới đây lại là áo sơ mi cùng áo khoác, thì ờm…mình cũng có biết đâu) ~ (?_?) ~
Trong bốn ngày này, theo ý của Trần Bạc Kiều, hắn đã cùng các chuyên gia tư vấn do Trần Triệu Ngôn để lại, liên lạc với Thủ tướng và một số thành viên quan trọng của Quốc hội, giả mạo danh tính mới cho bốn sĩ quan, sắp xếp cho họ lên tàu.
Du thuyền mà Trần Bạc Kiều và Chương Quyết sẽ lên được đăng ký giấy phép hoạt động ở Nam Á, khởi hành từ Thái Lan đến Bắc Mỹ, mà trên đường lại không đi qua vùng biển của Liên minh châu Á, cho nên theo luật pháp quốc tế, Liên minh châu Á sẽ không có quyền truy bắt Trần Bạc Kiều.
Tuy nhiên, Tổng thống Triệu Côn của Liên minh châu Á hiện nay rất manh động. Gia tộc hai bên nội ngoại đều có nguồn gốc sâu xa, cha là cựu Thủ tướng của Liên minh, có nhiều người thân từng giữ các vị trí cao cấp trong chính phủ, mà gia đình mẹ thì có truyền thống kinh doanh lâu đời, vì vậy kể từ khi bước vào bộ máy chính trị, Triệu Côn luôn thuận buồm xuôi gió, một đường thăng tiến mà không gặp trở ngại nào.
Lần này để tóm được Trần Bạc Kiều, Triệu Côn gần như bất chấp hậu quả, nên chỉ cần ai đó cho hắn ta một manh mối, hắn ta chắc chắn sẽ hành động.
Sau khi du thuyền đi vào hải phận quốc tế, chiều tối đến gần vùng biển của Liên minh châu Á, Triệu Côn sẽ nhận được thông tin vị trí của Trần Bạc Kiều, sau đó một trong bốn người mà Bùi Thuật sắp xếp lên tàu, cũng là một lính đánh thuê có kinh nghiệm hàng hải, tình cờ đưa bạn gái tới Bắc Mỹ du lịch sẽ bị những thân tín của Triệu Côn dùng số tiền lớn mua chuộc. Vào lúc nửa đêm, buộc thuyền trưởng quay đầu đi vào lãnh hải của Liên minh châu Á đến rạng sáng hôm sau.
Nhưng sau khi Trần Bạc Kiều được đưa trở lại Liên minh châu Á, du thuyền sẽ rẽ phải lúc nửa đêm, người lính đánh thuê cũng biến mất, thời gian lật ngược thế cờ bị bỏ lỡ sẽ khiến cho sự đào tẩu của Trần Bạc Kiều và hành động truy bắt của Liên minh châu Á trực tiếp trở thành bằng chứng chống lại Triệu Côn, biến mọi việc hắn làm đều là tự biên tự diễn.
Ngay khi dư luận dậy sóng, các thành viên trong hội đồng Quốc hội sẽ khởi xướng một động thái luận tội Triệu Côn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, quyền hành Tổng thống của Triệu Côn sẽ bị đóng băng tạm thời trong vòng ba ngày kể từ hôm đề xuất.
Vào buổi chiều hai ngày trước khi khởi hành, Bùi Thuật đã gặp bốn người chuẩn bị lên tàu, gửi thông tin xác nhận được mã hóa cho Trần Bạc Kiều, còn hỏi anh có tiện gặp mặt để bàn về chi tiết trong kế hoạch, cùng một số vấn đề quan trọng hay không, vì những chuyện này đều không tiện bàn qua điện thoại.
Vài phút sau, Trần Bạc Kiều gọi lại cho hắn.
Anh hỏi Bùi Thuật: “Mày vẫn ở Bangkok à?”
Bùi Thuật thừa nhận. Trần Bạc Kiều nghĩ một lúc, lại nói: “Vậy giờ mày đến đây đi, ban ngày cậu ấy không có ở nhà.”
Anh báo địa chỉ của nhà an toàn cho Bùi Thuật. Sau đó, Bùi Thuật nhập địa chỉ vào điều hướng, lái xe đến một khu vực đông dân cư với những con đường phức tạp nằm ở phía nam Bangkok.
Bùi Thuật đã thay đổi hai chiếc xe dọc đường, lòng vòng thêm một tiếng mới dừng lại trước con hẻm.
Hắn xuống xe đi bộ vào hẻm, dựa theo số nhà được Trần Bạc Kiều cung cấp, rốt cuộc tìm đến một khu tập thể, leo lên lầu ba gõ cửa. Không lâu sau, Trần Bạc Kiều ra mở cửa.
Bùi Thuật theo anh vào nhà, thuận miệng hỏi: “Chương Quyết đâu rồi?”
“Tìm hiểu đường đến cảng.” Trần Bạc Kiều nói rồi đi đến sô pha, khom người rót một tách trà cho Bùi Thuật.
Căn phòng tuy nhỏ, nhưng vẫn xem như sạch sẽ. Hoa văn và màu sắc của nền gạch cũ mang phong cách truyền thống của Thái Lan, dưới ánh đèn huỳnh quang, tỏa ánh sáng nhu hòa.
Bùi Thuật nhìn xung quanh, đi đến cánh cửa bên phải, nhìn vào trong rồi hỏi Trần Bạc Kiều: “Chỉ có một phòng ngủ thôi à?”
Thấy anh gật đầu, Bùi Thuật lại liếc nhìn ghế sô pha.
Trên ghế rất bằng phẳng và không có đệm chăn, không giống như đã có người từng ngủ. Bùi Thuật thoáng sửng sốt, quay sang hỏi Trần Bạc Kiều: “Buổi tối hai người mày ngủ thế nào?” Rồi đột nhiên nghĩ tới một khả năng, hắn lại cười nói: “Chẳng lẽ mày ngủ trong phòng, còn cậu ta thì ngủ dưới sàn?”
Trần Bạc Kiều im lặng một lát, mới trầm giọng nói: “Mày đã hiểu lầm Chương Quyết rồi.”
“Đây đâu thể gọi là hiểu lầm,” Bùi Thuật lập tức chối bỏ.
Vì hắn thích chơi đùa và từng trải hơn Trần Bạc Kiều, nên khi thấy kiểu người mặt dày đeo bám như Chương Quyết, hắn đương nhiên muốn thuyết phục Trần Bạc Kiều tránh xa người này ra: “Mày không hiểu đâu. Tao từng đụng phải thể loại như vậy rồi.”
Trần Bạc Kiều nhướn mày nhìn hắn, nhưng không nói gì. Bùi Thuật lại oang oang nói: “Đi đâu làm gì, cũng dai như đỉa đói. Da mặt thì dày, dù có đuổi mắng thế nào cũng không chịu đi. Cuối cùng bị gia đình đưa đi gặp bác sĩ mới chịu khuất mắt.”
Nghĩ đến hồ sơ bệnh án của Chương Quyết, hắn lại không kìm được nói: “Chương Quyết kia vậy mà còn nặng hơn——”
“Bùi Thuật,” Trần Bạc Kiều đột nhiên ngắt lời hắn.
Anh nhìn thẳng vào Bùi Thuật, nói với vẻ nghiêm túc: “Lo bàn chính sự đi.”
Bùi Thuật nhìn không ra Trần Bạc Kiều chỉ đơn thuần là không muốn nói về Chương Quyết, hay cảm thấy hắn nói quá nhiều. Hắn khựng lại vài giây rồi ậm ờ đáp: “Ừ.” Sau đó lấy máy tính xách tay ra, giới thiệu ngắn gọn thông tin của bốn người lên tàu và xu hướng tin tức của Liên minh châu Á trong mấy ngày qua cho Trần Bạc Kiều.
Trần Bạc Kiều thỉnh thoảng sẽ đặt câu hỏi về một số vấn đề phức tạp. Bùi Thuật lại cùng vài chuyên gia tư vấn thảo luận trực tuyến. Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Hôm nay ở Bangkok có mưa, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có tiếng lộp độp và tiếng cửa kính lung lay do gió lạnh thổi vào.
Khi cố vấn vừa định nói với họ về kết quả của cuộc thảo luận, thì di động của Trần Bạc Kiều chợt đổ chuông, là cuộc gọi từ Chương Quyết.
Trần Bạc Kiều nhận máy, kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Nó đang ở đây. Tôi ăn rồi,” Anh lại hỏi, “Cậu đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia không biết nói gì, Trần Bạc Kiều lại “Ừ” một tiếng, nói: “Bảo sao lại ồn như vậy.” rồi hỏi: “Hôm nay có tip không?” Sau vài giây, anh lại nói: “Được rồi.”
Bùi Thuật nhìn anh, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
Tuy cách nói chuyện của Trần Bạc Kiều với Chương Quyết vẫn tự nhiên, vẫn thái độ thờ ơ mà chu đáo ấy, nhưng dường như lại có gì đó không giống với trước đây.
Trần Bạc Kiều cúp máy, nhìn về phía Bùi Thuật. Bùi Thuật lúc này mới sực tỉnh, tiếp tục đề tài vừa rồi.
Bàn thêm một lúc, Bùi Thuật lại khát nước, nhưng hắn đã uống hết nước trong ly, mà chai nước trên bàn cũng cạn sạch, bèn quay sang hỏi Trần Bạc Kiều: “Có nước không?”
Trần Bạc Kiều cúi đầu xem tài liệu, cũng không ngẩng lên mà chỉ vào bếp: “Tự mình xuống lấy đi.”
Bùi Thuật bèn đứng dậy đi vào bếp.
Bởi vì diện tích có hạn, bố cục của khu bếp cũng rất nhỏ hẹp, chỉ vừa đủ để một người đàn ông trưởng thành đi qua.
Trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch không có thức ăn. Trần Bạc Kiều cũng không nói nước ở đâu nên Bùi Thuật chỉ còn cách lục tìm xung quanh.
Khi kéo ra một cái ngăn gần lò vi sóng, Bùi Thuật thoáng chốc nhìn thấy một hộp bao cao su được đặt trên hộp khăn giấy.
Hộp bao cao su màu tím, có lẽ là nhãn hiệu địa phương, in ấn hơi thô. Hắn cầm lên nhìn kỹ, cảm thấy giống như mấy mặt hàng đi kèm trong khách sạn tình nhân giá rẻ, hoặc là quà khuyến mãi trong mấy đợt tuyên truyền công cộng.
Trong hộp gồm ba gói vẫn chưa được khui ra. Bùi Thuật lật nhìn một hồi, lại cảm thấy hơi buồn cười. Chương Quyết này không chỉ tính tình quái gở, mà đến việc mua áo mưa cũng chẳng biết cách chọn.
“Mày thích thì lấy đi.”
Từ phía sau vang lên giọng nói của Trần Bạc Kiều.
Bùi Thuật khẽ giật mình, quay đầu lại thì thấy anh đang đứng dựa vào cửa, cằm anh khẽ hếch, khoanh tay nhìn hắn: “Nước ở trong tủ kia kìa.”
Bùi Thuật lúng túng thả hộp xuống, mở cái tủ mà Trần Bạc Kiều đã chỉ, lại tìm ly rót vào.
Khi chuẩn bị ra ngoài, Bùi Thuật bị Trần Bạc Kiều ngăn lại, anh thản nhiên giải thích thay Chương Quyết: “Cậu ấy đi siêu thị, ở đó có tình nguyện viên đưa cho.”
Bùi Thuật cầm ly nước mà nói thẳng: “Ai mà biết có người đưa nó cho cậu ta hay là cậu ta muốn chứ.”
Trần Bạc Kiều liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nhấn mạnh: “Mày bớt phiến diện đi.”
Bùi Thuật nhún vai, quay về sô pha bàn tiếp việc trở lại Liên minh châu Á với Trần Bạc Kiều.
Sau khi người của Triệu Côn bắt giữ Trần Bạc Kiều, để đảm bảo an toàn cho anh, thông tin về vụ bắt giữ anh phải được công bố càng sớm càng tốt, vì thế trên chuyến tàu này cũng có một phóng viên Thái Lan đi theo. Trần Bạc Kiều cùng ban cố vấn có những quan điểm khác nhau về cách phóng viên đăng tải thông tin, nhưng sau vài phút thảo luận, bọn họ cũng đã đạt được sự đồng thuận.
Bùi Thuật đóng trang thông tin của phóng viên, ngước lên liền thấy một đường sấm nổ vang trời, kéo theo làn mưa mù mịt tạt vào cửa sổ.
“Mưa to quá.” Bùi Thuật cảm thán.
Trần Bạc Kiều đứng dậy đi về phía ban công, kéo rèm ra nhìn một chút như đang đánh giá độ lớn của cơn mưa.
Bùi Thuật đã nói hết những gì cần thiết, hắn cũng đặt máy tính xuống đi theo, cách Trần Bạc Kiều nửa cánh tay, nhìn ra ngoài cửa sổ và lắng nghe tiếng mưa rơi.
Ban công của nhà an toàn này cũng rất nhỏ, có thể dễ dàng nhìn thấy một vật gì đó được đặt trên bệ lan can. Bùi Thuật nhìn một lúc, mới nhận ra là que diêm và hộp thuốc lá đã bị mưa thấm ướt.
Thấy vậy, hắn liền thuận miệng hỏi: “Chương Quyết đã bỏ thuốc lá chưa?”
Trần Bạc Kiều không nhìn hắn mà vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài: “Bị mày dọa cai luôn rồi.”
“Đó mà là dọa ư,” Bùi Thuật phì cười, rồi lại hỏi Trần Bạc Kiều, “Chả phải mày ghét nhất thứ này à?” Hắn còn nhớ mớ đầu lọc chất đống trong gạt tàn bên bể bơi, vừa nhìn đã biết nghiện nặng là đằng khác.
“Nghiện như thế mà còn cai được,” Bùi Thuật không tin lắm, “Cậu ta lừa mày thôi.”
Trần Bạc Kiều lúc này mới liếc nhìn Bùi Thuật, vừa định mở miệng, cánh cửa phía sau họ đột nhiên “Cạch” một tiếng mở ra.
Hai người quay lại thì thấy Chương Quyết đang cầm tay nắm cửa, đứng bên ngoài.
Toàn thân Chương Quyết ướt sũng, vài lọn tóc đen dán hai bên má, xuôi theo đuôi tóc nhỏ giọt, chiếc áo phông sáng màu cũng dính sát vào cơ thể, lộ ra cánh tay trần trắng nõn như sứ, mà trên tay kia của y bấy giờ lại đang cầm một bó hoa.
Bảy tám đóa hoa hồng được buộc lại cùng nhau, giấy gói vàng nhạt vì ướt mưa nên có hơi nhăn nheo, những bông hoa được ngâm trong nước, trông vậy mà càng bật lên màu đỏ tươi kiều diễm.
Thấy có người khác trong phòng, y hơi ngẩn ra, nhỏ giọng hỏi Trần Bạc Kiều: “Anh vẫn đang bàn chuyện à?” Rồi lại nói: “Vậy tôi ra ngoài chờ nhé?”
“Nói xong rồi,” Trần Bạc Kiều nói. Sau một hồi, anh lại hỏi Chương Quyết: “Sao lại bị mắc mưa?”
“Tôi mua hoa cho anh,” Chương Quyết ngước lên, đưa tay về phía Trần Bạc Kiều, muốn cho anh xem bó hồng trong tay mình.
Bùi Thuật trước kia từng cho rằng vẻ ngoài của Chương Quyết rất tầm thường, ném trong đám đông là không thể tìm ra, phải cho đến hôm nay khi nhìn kỹ lại mới cảm thấy cũng không hẳn như vậy.
Có điều Chương Quyết không giỏi biểu đạt thì vẫn là thật, bởi vì ngay cả khi tặng đồ cho người ta mà y cũng không cười, một vẻ lúng túng không biết đặt tay chân vào đâu, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: “Do chiếc xe không thể đi vào con đường đó nên tôi phải đỗ xe xuống đi bộ, chỉ là chưa đi được mấy bước thì trời bất chợt đổ mưa.”
Trong bó hoa đã có một đóa nở rộ, vài cánh hoa theo động tác của y rơi xuống đất, cũng rơi trên giày của y.
Trần Bạc Kiều đưa lưng về phía Bùi Thuật, nhưng cũng không đến gần Chương Quyết, mà chỉ nói với Chương Quyết rằng: “Cảm ơn.”
Chương Quyết cũng không hỏi anh có thích hay không, y chỉ “Ừm” một tiếng, sau đó cứ đứng ngây ra như vậy, không vào cửa cũng không đóng cửa.
“Vào đi.” Trần Bạc Kiều lại nói với Chương Quyết.
Chương Quyết lúc này mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, khi đi qua Bùi Thuật, nước mưa vẫn xuôi theo cằm y nhỏ giọt xuống sàn.
Điều này lại khiến Bùi Thuật đoán rằng, quãng đường đến tiệm hoa mà y phải đi cũng không hề ngắn.
“Tôi đi tắm trước.” Chương Quyết khom người đặt bó hoa xuống bàn trà, rồi đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Trần Bạc Kiều nhìn vào cửa phòng tắm, đứng thêm vài giây, mới quay qua hỏi Bùi Thuật: “Còn gì nữa không?”
Bùi Thuật bèn dọn đồ rời đi.[Fanart] Cảnh Chương Quyết dầm mưa mua hoa trở về: (có người sẽ thắc mắc, sao ở trên là áo phông, nhưng dưới đây lại là áo sơ mi cùng áo khoác, thì ờm…mình cũng có biết đâu) ~ (?_?) ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất