Chương 43
Lâm Tri cách khá xa nên không thể nghe thấy họ nói gì.
Nhưng cậu cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không biết nhiếp ảnh gia nói gì với Tiêu Minh mà cũng không biết Tiêu Minh trả lời cái gì bởi vì lúc này vẻ mặt của nhiếp gia hoàn toàn là sự kinh ngạc, hắn do dự một lúc rồi gật đầu.
Hình như hai người đó đã đạt thành một thỏa thuận nào đó, nhiếp ảnh gia đi tới chỗ chủ biên trước rồi mới đến bàn bạc với bọn họ.
"Lâm Tri tiên sinh, tôi và chủ biên đều cảm thấy hiệu quả chụp ảnh ngày hôm nay không được như ý," Nhiếp ảnh gia nuốt nước bọt, khẩn trương nói tiếp, "Chúng tôi muốn chụp thêm một bộ ảnh nữa, bộ ảnh phía trước vẫn sẽ dùng làm bìa còn bộ ảnh này sẽ đăng ở nội dung bên trong coi như một mục để đăng lên."
"Cho nên mọi người định..." Lâm Tri mơ hồ có một suy đoán, nhưng không dám tin tưởng bởi vì ý nghĩ này quá mức điên rồ. Mà cho dù cậu có đồng ý thì chủ biên cũng khó có thể đồng ý một chủ đề mạo hiểm như vậy đăng lên, chứ đừng nói là một mục riêng.
"Chúng tôi hi vọng cậu sẽ chụp cùng vị tiên sinh kia một bộ ảnh, chủ đề không thay đổi, chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu." Nhiếp ảnh gia ban đầu cảm thấy ý muốn của Tiêu Minh vô cùng hoang đường nhưng người mẫu nữ này quá kém làm cho hắn không chịu nổi nữa, mà một nguyên nhân khác là hắn cảm thấy yêu cầu của Tiêu Minh sẽ đem một lợi ích nào đó. Chủ đề mỹ nữ và quái thú không hề dừng lại giữa hai người nam nữ, hắn dám khẳng định khi bức ảnh giữa hai người nam được đăng lên sẽ dẫn tới oanh động.
"Được." Lâm Tri không hề cảm thấy áp lực đồng ý, cậu muốn xem thử bộ dạng của Tiêu Minh trước ống kính nhưng cậu có thể chắc chắn hắn làm tốt hơn rất nhiều người mẫu nữ, dù sao hắn cũng thường xuyên xuất hiện trên bìa các tạp chí kinh tế.
Nhiếp ảnh gia nghĩ rất nhiều lời để thuyết phục cậu nhưng không ngờ cậu lại đồng ý nhanh như vậy. Hắn xác nhận lại lần nữa với Lâm Tri rồi để hai người đi tạo hình. Lâm Tri chỉ cần vẩy thêm sơn trắng lên quần bò, nửa thân trên để trần, tóc xõa xuống tự nhiên. Cậu trời sinh dáng vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng nhưng không hề thiếu mị lực, một cái liếc nhìn, một nụ cười khẽ cũng khiến bao nhiêu cô gái mê mệt.
Nhưng mà đa số mọi người đều không tập trung nhiều vào cậu, ai trong studio cũng thắc mắc lai lịch của anh chàng đẹp trai mới tới hơn nữa sắp chụp ảnh rồi, họ phải chuẩn bị đạo cụ với thiết bị. Ở đây chỉ có Lâm Tri và Lý Niệm biết thân phận của Tiêu Minh nhưng họ cũng không có ý định nói cho những người khác. Thân phận của Tiêu Minh khá phức tạp, hơn nữa Lâm Tri còn định xem hắn mất mặt trước ống kính.
Tiêu Minh không chỉ yêu cầu hợp tác cùng Lâm Tri mà còn không muốn lộ mặt. Dù sao hắn cũng không ở trong giới giải trí, không cần quan tâm nổi tiếng hay không, sở dĩ đồng ý vì không muốn bảo bối của mình hợp tác cùng người khác, nói trắng ra là do ghen. Đương nhiên, ai cũng công nhận dáng người Tiêu Minh rất tốt, nếu không nhiếp ảnh gia sẽ không nhìn trúng dù hắn có đưa ra những yêu cầu không hợp lý.
Quả nhiên, khi Tiêu Minh bước ra từ phòng hóa trang, bên trong studio đều là tiếng hít khí. Khuôn mặt sau khi trang điểm lại càng kiên nghị, sắc bén hơn. Ngay cả Lâm Tri cũng phải cảm thán một câu, hắn chính là con cưng của tạo hóa, trời sinh để ăn miếng cơm này, ngũ quan vốn đã xuất sắc giờ lại càng hoàn mỹ hơn. Lúc này Tiêu Minh giống như một con sư tử đang ngủ đông, bao quanh người là khí thế đế vương, làm cho người khác phải cúi thấp người quỳ xuống dưới chân hắn.
Khí thế thật mạnh!
Nhân viên công tác nam cảm thấy tự ti, nhân viên công tác nữ thì trồng cây si, còn một số người thì cảm thấy Tiêu Minh vô cùng quen nhưng lại không biết đã gặp qua lúc nào, chỉ có thể coi hắn là một người mẫu nam mới đang phát triển. Tiêu Minh trên người là một tấm da vằn hổ nhưng hình như do cố ý nên nó khá nhỏ. Nơi cần che lại không che được hết, làn da màu mật ong, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng tám múi đều lộ ra trước mặt mọi người. Bên dưới bị mặc một cái quần da, nơi nào đó cong lên khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Lâm Tri hơi chân động nhìn hắn, bình thường cậu chỉ thấy hắn mặc tây trang, bộ dáng của một tinh anh trên thương trường. Lần này hắn mặc như vậy không hề khiến cậu cảm thấy xấu mà còn vô cùng mị lực. Tiêu Minh cao gần 1m9, thân hình không hề kém những người mẫu nam khác, ngược lại còn mang theo khí thế trên bàn đàm phán nên khiến người khác không thể rời mắt.
Lâm Tri đứng sóng với cùng Tiêu Minh, cậu thấp hơn hắn nửa cái đầu, tưởng như hai người không quá xứng nhưng chính khí chất ôn nhu của cậu đứng cạnh khí trạng mạnh mẽ của Tiêu Minh lại hòa hợp khó hiểu. Tại nơi mọi người không nhìn thấy, Lâm Tri nhéo nhéo eo Tiêu Minh coi như trừng phạt hắn tự mình đưa ra quyết định chụp ảnh cùng cậu. Muốn giả bộ không quen biết thật sự rất khó, khéo khí chỉ cần vô ý một chút đã lộ ra, nếu như vậy thì thật sự rất phiền phức.
Khác với sự lo lắng của Lâm Tri, mọi người trong studio đều vô cùng hài lòng, đứng ở góc độ chuyên nghiệp, nhiếp ảnh gia cảm thấy khí chất của hai người đang bù đắp cho nhau, ngoại hình cũng không chê vào đâu được. Giữa hai người không hề xuất hiện tình huống một bên mạnh mẽ một bên yếu đuối, chỉ cần khi đứng trước ống kính biểu hiện không quá tện thì chắc chắn sẽ thành công. Còn những người khác thì lại mang theo tư tâm, đây là một xã hội có rất nhiều hủ, bình thường Lâm Tri cũng không làm chuyện gì xấu chỉ là có rất nhiều người ghét bỏ tính hướng của cậu, hơn nữa lần này người hợp tác thật sự rất xứng với cậu nên chắc chắn khi bộ ảnh này tung ra sẽ trở thành một đề tài hot.
Lâm Tri và Tiêu Minh đều hiểu rất rõ thân thể của đối phương, nhưng lại cố tình làm bộ không quen biết. Nhiếp ảnh gia chỉ cho họ vài kiểu tạo dáng nhưng tất cả đều vô cùng kỳ lạ. Mà lạ nhất chính là hắn để Tiêu Minh dán vào lưng Lâm Tri, da thịt dính sát một chỗ. Hơi ấm quen thuộc làm Lâm Tri mềm nhũn nửa người, tay chân không biết để như thế nào nhưng chắc chắn không thể chạm vào người Tiêu Minh được. Nhưng cậu càng cố tránh thì lại càng mất tự nhiên, nhiếp ảnh gia nhíu mày, liên tục nhắc cậu thả lỏng. Cuối cùng vẫn là Tiêu Minh giơ tay lên ôm cậu. Thực ra suy nghĩ của Tiêu Minh ban đầu rất tốt, hắn không muốn cho người khác nhìn thấy hai viên thịt đỏ tươi dựng thẳng của bảo bối, cho dù chỉ liếc mắt cũng không được.
Hết chương 32.
30/09/2020.
Nhưng cậu cảm thấy vô cùng kỳ lạ, không biết nhiếp ảnh gia nói gì với Tiêu Minh mà cũng không biết Tiêu Minh trả lời cái gì bởi vì lúc này vẻ mặt của nhiếp gia hoàn toàn là sự kinh ngạc, hắn do dự một lúc rồi gật đầu.
Hình như hai người đó đã đạt thành một thỏa thuận nào đó, nhiếp ảnh gia đi tới chỗ chủ biên trước rồi mới đến bàn bạc với bọn họ.
"Lâm Tri tiên sinh, tôi và chủ biên đều cảm thấy hiệu quả chụp ảnh ngày hôm nay không được như ý," Nhiếp ảnh gia nuốt nước bọt, khẩn trương nói tiếp, "Chúng tôi muốn chụp thêm một bộ ảnh nữa, bộ ảnh phía trước vẫn sẽ dùng làm bìa còn bộ ảnh này sẽ đăng ở nội dung bên trong coi như một mục để đăng lên."
"Cho nên mọi người định..." Lâm Tri mơ hồ có một suy đoán, nhưng không dám tin tưởng bởi vì ý nghĩ này quá mức điên rồ. Mà cho dù cậu có đồng ý thì chủ biên cũng khó có thể đồng ý một chủ đề mạo hiểm như vậy đăng lên, chứ đừng nói là một mục riêng.
"Chúng tôi hi vọng cậu sẽ chụp cùng vị tiên sinh kia một bộ ảnh, chủ đề không thay đổi, chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu." Nhiếp ảnh gia ban đầu cảm thấy ý muốn của Tiêu Minh vô cùng hoang đường nhưng người mẫu nữ này quá kém làm cho hắn không chịu nổi nữa, mà một nguyên nhân khác là hắn cảm thấy yêu cầu của Tiêu Minh sẽ đem một lợi ích nào đó. Chủ đề mỹ nữ và quái thú không hề dừng lại giữa hai người nam nữ, hắn dám khẳng định khi bức ảnh giữa hai người nam được đăng lên sẽ dẫn tới oanh động.
"Được." Lâm Tri không hề cảm thấy áp lực đồng ý, cậu muốn xem thử bộ dạng của Tiêu Minh trước ống kính nhưng cậu có thể chắc chắn hắn làm tốt hơn rất nhiều người mẫu nữ, dù sao hắn cũng thường xuyên xuất hiện trên bìa các tạp chí kinh tế.
Nhiếp ảnh gia nghĩ rất nhiều lời để thuyết phục cậu nhưng không ngờ cậu lại đồng ý nhanh như vậy. Hắn xác nhận lại lần nữa với Lâm Tri rồi để hai người đi tạo hình. Lâm Tri chỉ cần vẩy thêm sơn trắng lên quần bò, nửa thân trên để trần, tóc xõa xuống tự nhiên. Cậu trời sinh dáng vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng nhưng không hề thiếu mị lực, một cái liếc nhìn, một nụ cười khẽ cũng khiến bao nhiêu cô gái mê mệt.
Nhưng mà đa số mọi người đều không tập trung nhiều vào cậu, ai trong studio cũng thắc mắc lai lịch của anh chàng đẹp trai mới tới hơn nữa sắp chụp ảnh rồi, họ phải chuẩn bị đạo cụ với thiết bị. Ở đây chỉ có Lâm Tri và Lý Niệm biết thân phận của Tiêu Minh nhưng họ cũng không có ý định nói cho những người khác. Thân phận của Tiêu Minh khá phức tạp, hơn nữa Lâm Tri còn định xem hắn mất mặt trước ống kính.
Tiêu Minh không chỉ yêu cầu hợp tác cùng Lâm Tri mà còn không muốn lộ mặt. Dù sao hắn cũng không ở trong giới giải trí, không cần quan tâm nổi tiếng hay không, sở dĩ đồng ý vì không muốn bảo bối của mình hợp tác cùng người khác, nói trắng ra là do ghen. Đương nhiên, ai cũng công nhận dáng người Tiêu Minh rất tốt, nếu không nhiếp ảnh gia sẽ không nhìn trúng dù hắn có đưa ra những yêu cầu không hợp lý.
Quả nhiên, khi Tiêu Minh bước ra từ phòng hóa trang, bên trong studio đều là tiếng hít khí. Khuôn mặt sau khi trang điểm lại càng kiên nghị, sắc bén hơn. Ngay cả Lâm Tri cũng phải cảm thán một câu, hắn chính là con cưng của tạo hóa, trời sinh để ăn miếng cơm này, ngũ quan vốn đã xuất sắc giờ lại càng hoàn mỹ hơn. Lúc này Tiêu Minh giống như một con sư tử đang ngủ đông, bao quanh người là khí thế đế vương, làm cho người khác phải cúi thấp người quỳ xuống dưới chân hắn.
Khí thế thật mạnh!
Nhân viên công tác nam cảm thấy tự ti, nhân viên công tác nữ thì trồng cây si, còn một số người thì cảm thấy Tiêu Minh vô cùng quen nhưng lại không biết đã gặp qua lúc nào, chỉ có thể coi hắn là một người mẫu nam mới đang phát triển. Tiêu Minh trên người là một tấm da vằn hổ nhưng hình như do cố ý nên nó khá nhỏ. Nơi cần che lại không che được hết, làn da màu mật ong, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng tám múi đều lộ ra trước mặt mọi người. Bên dưới bị mặc một cái quần da, nơi nào đó cong lên khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Lâm Tri hơi chân động nhìn hắn, bình thường cậu chỉ thấy hắn mặc tây trang, bộ dáng của một tinh anh trên thương trường. Lần này hắn mặc như vậy không hề khiến cậu cảm thấy xấu mà còn vô cùng mị lực. Tiêu Minh cao gần 1m9, thân hình không hề kém những người mẫu nam khác, ngược lại còn mang theo khí thế trên bàn đàm phán nên khiến người khác không thể rời mắt.
Lâm Tri đứng sóng với cùng Tiêu Minh, cậu thấp hơn hắn nửa cái đầu, tưởng như hai người không quá xứng nhưng chính khí chất ôn nhu của cậu đứng cạnh khí trạng mạnh mẽ của Tiêu Minh lại hòa hợp khó hiểu. Tại nơi mọi người không nhìn thấy, Lâm Tri nhéo nhéo eo Tiêu Minh coi như trừng phạt hắn tự mình đưa ra quyết định chụp ảnh cùng cậu. Muốn giả bộ không quen biết thật sự rất khó, khéo khí chỉ cần vô ý một chút đã lộ ra, nếu như vậy thì thật sự rất phiền phức.
Khác với sự lo lắng của Lâm Tri, mọi người trong studio đều vô cùng hài lòng, đứng ở góc độ chuyên nghiệp, nhiếp ảnh gia cảm thấy khí chất của hai người đang bù đắp cho nhau, ngoại hình cũng không chê vào đâu được. Giữa hai người không hề xuất hiện tình huống một bên mạnh mẽ một bên yếu đuối, chỉ cần khi đứng trước ống kính biểu hiện không quá tện thì chắc chắn sẽ thành công. Còn những người khác thì lại mang theo tư tâm, đây là một xã hội có rất nhiều hủ, bình thường Lâm Tri cũng không làm chuyện gì xấu chỉ là có rất nhiều người ghét bỏ tính hướng của cậu, hơn nữa lần này người hợp tác thật sự rất xứng với cậu nên chắc chắn khi bộ ảnh này tung ra sẽ trở thành một đề tài hot.
Lâm Tri và Tiêu Minh đều hiểu rất rõ thân thể của đối phương, nhưng lại cố tình làm bộ không quen biết. Nhiếp ảnh gia chỉ cho họ vài kiểu tạo dáng nhưng tất cả đều vô cùng kỳ lạ. Mà lạ nhất chính là hắn để Tiêu Minh dán vào lưng Lâm Tri, da thịt dính sát một chỗ. Hơi ấm quen thuộc làm Lâm Tri mềm nhũn nửa người, tay chân không biết để như thế nào nhưng chắc chắn không thể chạm vào người Tiêu Minh được. Nhưng cậu càng cố tránh thì lại càng mất tự nhiên, nhiếp ảnh gia nhíu mày, liên tục nhắc cậu thả lỏng. Cuối cùng vẫn là Tiêu Minh giơ tay lên ôm cậu. Thực ra suy nghĩ của Tiêu Minh ban đầu rất tốt, hắn không muốn cho người khác nhìn thấy hai viên thịt đỏ tươi dựng thẳng của bảo bối, cho dù chỉ liếc mắt cũng không được.
Hết chương 32.
30/09/2020.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất