Chương 27: Đã Sắp Xếp Xong Xuôi
Tạ Vân Sơ ngồi bên dưới chủ động nói: “Tổ phụ, lúc trên thuyền Lục Lang những chuyện có thể nghĩ đến đều đã sắp xếp cả rồi, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, có thể có những chỗ con chưa chú ý đến, Đại bá và phụ thân tiếp nhận vừa vặn có thể bổ sung kịp thời.”
Nàng sớm đã đoán được, sau khi vào Biện Kinh, vị Tạ Đại gia đã quen kiểm soát đại cục này của Tạ gia, tuyệt đối không giao chuyện này cho một đứa trẻ mười ba tuổi như nàng.
Ở thành Biện Kinh, nàng sẽ bị cô lập không được giúp đỡ, đến lúc đó không có người có thể trọng dụng.
Vì thế đề phòng vạn nhất, lúc trên thuyền Tạ Vân Sơ đã sắp xếp mọi việc xong xuôi.
Cho dù bây giờ nàng không được phép can thiệp vào chuyện này, nàng cũng có thể đối phó được.
Không đợi Tạ lão thái gia trả lời, Tạ Vân Sơ chuyển chủ đề: “Nhưng Lục Lang cho rằng, lúc này có không ít người nhìn chằm chằm Tạ phủ, điều mà Tạ gia ta cần làm là đóng chặt cửa, Đại bá chuyên tâm ở nhà chăm sóc tổ phụ, như thế thì người khác mới không nắm được điểm yếu.”
Tạ lão thái gia gật đầu, nói với Tạ Đại gia: “Ngươi đừng có nhúng tay vào việc này, nếu Lục Lang có thiếu sót chỗ nào, có ngươi và nhị đệ ngươi cùng Ngụy quản sự để ý! Sẽ không xảy ra sai sót gì đâu!”
Tạ Vân Sơ lại nói: “Đoán chừng đêm nay Tô Minh Hàng sẽ trằn trọc khó ngủ, ngày mai nhất định sẽ lại đến, nhờ Đại bá dặn dò xuống dưới, ngày mai Tạ phủ chúng ta vẫn nhận bái thiếp của Tô Minh Hàng nhưng không cho người vào, để hắn ở bên ngoài Tạ phủ…”
“Lục Lang, chuyện này không cần con lo lắng!” Tạ Nhị gia không hài lòng nói với Tạ Vân Sơ.
“Vâng!” Tạ Vân Sơ ngoan ngoãn đáp lại.
Tạ Vân Sơ và Tạ Nhị gia vừa từ phòng chính ra ngoài, Tạ Vân Tiêu đang đứng ngoài cửa viện vội hành lễ: “Tam Lang gặp qua phụ thân!”
Tạ Vân Tiêu mười bảy tuổi một thân thanh sam, vạt áo bên trái có sợi bạc, dáng người thanh mảnh, đã có được dáng dấp thanh nhã của quý công tử.
Người cũng cao thẳng hơn so với lúc về Vĩnh Gia tế tổ.
Tạ Nhị gia đứng dưới hành lang, nắm tay sau lưng siết chặt.
Ông không muốn nhìn thấy Tạ Vân Tiêu, giống như không muốn nhìn thấy Tạ Vân Sơ.
Mỗi lần nhìn thấy Tạ Vân Tiêu ông đều nhớ đến đích tử Lục Lang xuất sắc của mình bị thân mẫu của Tạ Vân Tiêu độc chết.
“Ừ…” Tạ Nhị gia miễng cưỡng trả lời, bước xuống bậc thềm trước, đi ra khỏi viện.
Tạ Vân Sơ nhìn thứ huynh chậm chạp đứng thẳng lên, ánh mắt lạnh lùng.
Thấy Tạ Nhị gia đã rời khỏi viện, nàng mới xách vạt áo, không nhanh không chậm đi xuống bậc thềm.
Lướt qua vai Tạ Vân Tiêu, Tạ Vân Tiêu đột nhiên đứng thẳng người nói: “Lục Lang, cho dù đệ có tin hay không, chuyện của trưởng tỷ, không phải ta cố ý.”
Tạ Vân Sơ cười lạnh, không quay đầu, nhấc chân bước qua cửa viện.
Tạ Vân Tiêu vẫn còn muốn nói gì đó, nhìn Ngụy quản sự lễ độ cung kính nói chuyện với Tạ Vân Sơ, lời ra đến miệng lại nuốt vào, quay người đi cầu kiến tổ phụ.
Ngụy quản sự thấp giọng nói với Tạ Vân Sơ: “Vừa đến bến tàu, lão nô liền phái người đi điều tra xem ai mua lại hồng ngọc hạt lựu mà Tô Minh Hàng bán ra, đoán chừng đến mai là có thể điều tra được! Cũng đã phái người đến Minh Nguyệt quán tìm Cam Lăng cô nương, cứ mua một viên hồng ngọc hạt lựu về trước rồi tính, Lục Lang yên tâm.”
Tạ Vân Sơ thi lễ với Ngụy quản sự: “Ngụy quản sự vất vả rồi! Bất luận Cam Lăng cô nương đưa ra giá nào, Ngụy quản sự chỉ cần đến tìm ta lấy.”
Nàng sớm đã đoán được, sau khi vào Biện Kinh, vị Tạ Đại gia đã quen kiểm soát đại cục này của Tạ gia, tuyệt đối không giao chuyện này cho một đứa trẻ mười ba tuổi như nàng.
Ở thành Biện Kinh, nàng sẽ bị cô lập không được giúp đỡ, đến lúc đó không có người có thể trọng dụng.
Vì thế đề phòng vạn nhất, lúc trên thuyền Tạ Vân Sơ đã sắp xếp mọi việc xong xuôi.
Cho dù bây giờ nàng không được phép can thiệp vào chuyện này, nàng cũng có thể đối phó được.
Không đợi Tạ lão thái gia trả lời, Tạ Vân Sơ chuyển chủ đề: “Nhưng Lục Lang cho rằng, lúc này có không ít người nhìn chằm chằm Tạ phủ, điều mà Tạ gia ta cần làm là đóng chặt cửa, Đại bá chuyên tâm ở nhà chăm sóc tổ phụ, như thế thì người khác mới không nắm được điểm yếu.”
Tạ lão thái gia gật đầu, nói với Tạ Đại gia: “Ngươi đừng có nhúng tay vào việc này, nếu Lục Lang có thiếu sót chỗ nào, có ngươi và nhị đệ ngươi cùng Ngụy quản sự để ý! Sẽ không xảy ra sai sót gì đâu!”
Tạ Vân Sơ lại nói: “Đoán chừng đêm nay Tô Minh Hàng sẽ trằn trọc khó ngủ, ngày mai nhất định sẽ lại đến, nhờ Đại bá dặn dò xuống dưới, ngày mai Tạ phủ chúng ta vẫn nhận bái thiếp của Tô Minh Hàng nhưng không cho người vào, để hắn ở bên ngoài Tạ phủ…”
“Lục Lang, chuyện này không cần con lo lắng!” Tạ Nhị gia không hài lòng nói với Tạ Vân Sơ.
“Vâng!” Tạ Vân Sơ ngoan ngoãn đáp lại.
Tạ Vân Sơ và Tạ Nhị gia vừa từ phòng chính ra ngoài, Tạ Vân Tiêu đang đứng ngoài cửa viện vội hành lễ: “Tam Lang gặp qua phụ thân!”
Tạ Vân Tiêu mười bảy tuổi một thân thanh sam, vạt áo bên trái có sợi bạc, dáng người thanh mảnh, đã có được dáng dấp thanh nhã của quý công tử.
Người cũng cao thẳng hơn so với lúc về Vĩnh Gia tế tổ.
Tạ Nhị gia đứng dưới hành lang, nắm tay sau lưng siết chặt.
Ông không muốn nhìn thấy Tạ Vân Tiêu, giống như không muốn nhìn thấy Tạ Vân Sơ.
Mỗi lần nhìn thấy Tạ Vân Tiêu ông đều nhớ đến đích tử Lục Lang xuất sắc của mình bị thân mẫu của Tạ Vân Tiêu độc chết.
“Ừ…” Tạ Nhị gia miễng cưỡng trả lời, bước xuống bậc thềm trước, đi ra khỏi viện.
Tạ Vân Sơ nhìn thứ huynh chậm chạp đứng thẳng lên, ánh mắt lạnh lùng.
Thấy Tạ Nhị gia đã rời khỏi viện, nàng mới xách vạt áo, không nhanh không chậm đi xuống bậc thềm.
Lướt qua vai Tạ Vân Tiêu, Tạ Vân Tiêu đột nhiên đứng thẳng người nói: “Lục Lang, cho dù đệ có tin hay không, chuyện của trưởng tỷ, không phải ta cố ý.”
Tạ Vân Sơ cười lạnh, không quay đầu, nhấc chân bước qua cửa viện.
Tạ Vân Tiêu vẫn còn muốn nói gì đó, nhìn Ngụy quản sự lễ độ cung kính nói chuyện với Tạ Vân Sơ, lời ra đến miệng lại nuốt vào, quay người đi cầu kiến tổ phụ.
Ngụy quản sự thấp giọng nói với Tạ Vân Sơ: “Vừa đến bến tàu, lão nô liền phái người đi điều tra xem ai mua lại hồng ngọc hạt lựu mà Tô Minh Hàng bán ra, đoán chừng đến mai là có thể điều tra được! Cũng đã phái người đến Minh Nguyệt quán tìm Cam Lăng cô nương, cứ mua một viên hồng ngọc hạt lựu về trước rồi tính, Lục Lang yên tâm.”
Tạ Vân Sơ thi lễ với Ngụy quản sự: “Ngụy quản sự vất vả rồi! Bất luận Cam Lăng cô nương đưa ra giá nào, Ngụy quản sự chỉ cần đến tìm ta lấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất