Đại Phách Quan

Chương 21

Trước Sau
Màn xe đột nhiên bị xốc lên, khuôn mặt tuấn lãng của Niếp Thập Tam xuất hiện, nhãn thần băng lãnh sắc bén quét về phía Phó Lâm Ý: “Cái gì đậu đỏ?”

Phó Lâm Ý lập tức nhắm mắt giả chết.

——-

Hạ Mẫn Chi hai mắt sáng lên, tạ ân.

Lúc ôm áo lông đi ra ngoài, đột nhiên nghe Văn Đế ho một trận kịch liệt, không khỏi quay lại nói: “Hoàng thượng ngàn vạn lần không nên lao lực quá độ, phải hảo hảo tĩnh dưỡng mới được.”

Văn Đế mỉm cười, nhãn thần ấm áp vô tận, nửa ngày mới nói: “Án này bất luận thế nào, cũng phải bảo trụ trữ quân (người kế vị).”

Không phải Thái tử, mà là trữ quân.

Hạ Mẫn Chi trong lòng minh bạch, bất luận án này thẩm tra thế nào, Đàn Khinh Trần giết cũng được tha cũng được, Thái tử chính là trữ quân, thanh danh không thể có nửa phần hao tổn.

Lập tức gật đầu ưng thuận, Từ Diên sai hai tiểu thái giám đưa hắn xuất cung.

Loạng choạng đi ra khỏi cung, thấy Niếp Thập Tam đang đợi, Hạ Mẫn Chi lao về phía hắn thấp giọng cười nói: “Đại công cáo thành, đến Lâm Châu thôi.”

Vừa dứt lời, liền ngã vào người hắn ngất đi.

Trong mộng cũng không an ổn, lúc thì thấy Đàn Khinh Trần bị Thái tử chém đầu, lúc thì thấy mình bị Mộ Dung Chi Khác mắng là “tạp chủng”. Đang hoảng sợ bi thương, quay đầu bắt gặp Niếp Thập Tam đang bước tới, vui mừng khôn kể, liền gọi: “Thập Tam!”

Nhưng lại bị Niếp Thập Tam làm như không thấy, càng đi càng xa, trên lưng vác một cỗ quan tài không nắp, thi thể nằm trong đó cư nhiên là mình, kinh hãi cực độ, không ngừng gọi: “Thập Tam! Thập Tam!”

Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc: “Thập Ngũ, tỉnh lại đi!”

Thần trí thanh minh, tỉnh lại, thấy Niếp Thập Tam đang chăm chú nhìn mình.

Dưới ánh hoàng hôn ảm đạm, đôi mắt đen nhánh trong trẻo của Niếp Thập Tam, như thiên hà khuynh đảo, hàn tinh ngời sáng, Hạ Mẫn Chi vừa nhìn liền an lòng, nói: “Ta gặp ác mộng.”

Duỗi lưng vươn vai, cảm thấy cả người khoan khoái, ôm eo Niếp Thập Tam, cọ tới cọ lui một hồi, cười nói: “Lần này đã khỏe hẳn rồi, ngày mai chúng ta xuất phát đi Lâm Châu.”

Lại lười biếng nói: “Ban nãy quỳ suốt một canh giờ, đầu gối đau chết được.”

Thanh âm mang theo âm mũi nhàn nhạt, che giấu vẻ làm nũng vô thức cùng thư thái cực độ trong đó.

Niếp Thập Tam luồn tay vào trong chăn, xoa đầu gối cho hắn, bàn tay ấm áp hữu lực, Hạ Mẫn Chi thoải mái đến cơ hồ muốn ngủ nữa, đột nhiên nghe thấy ai đó ho khan một tiếng, ngước mắt nhìn lên, phát hiện Phó Lâm Ý ngồi trên chiếc ghế đặt bên cửa sổ, đang tự tiếu phi tiếu nhìn mình, không khỏi chột dạ hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”

Phó Lâm Ý bắt chéo chân, chỉ chỉ Niếp Thập Tam: “Hắn gọi ta tới, bảo có chuyện quan trọng cần thương lượng, bất quá đến giờ vẫn chưa chịu nói, hại bổn vương rót đầy bã trà vào bụng.”

Niếp Thập Tam nói: “Đi Lâm Châu, không phải như ở Tĩnh Phong, vạn nhất Thái tử gây khó dễ, Thập Ngũ chỉ là một Tự thừa, e rằng khó chống chọi được, dẫn theo Thập nhất vương gia, dù sao cũng là hoàng thúc của Thái tử, hẳn là có thể kiêng nể vài phần.”

Phó Lâm Ý sờ sờ mũi, kiểu cách nói: “Mang tiếng hoàng thúc có gì hữu dụng? Thập tứ hoàng thúc của Thái tử đang bị hắn giam trong đại lao, ta còn không dám đến thăm.”

Niếp Thập Tam cũng không nhiều lời, tiến lên vài bước, một chưởng nhẹ nhàng đáp trên chiếc ghế bằng gỗ hoa lê hắn đang ngồi, chỉ nghe “rắc” một tiếng, chiếc ghế vỡ vụn, cặp mông tôn quý của Thập nhất vương gia nặng nề tiếp đất, đau đến trợn mắt nhe răng.

Niếp Thập Tam cúi người, nhìn chằm chằm Phó Lâm Ý: “Vương gia, có đi theo chúng ta không?”

Phó Lâm Ý cười khổ một tiếng: “Đi.”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Vương gia chịu đi chung thì tốt rồi. Ngày mai ta đến Đại Lý Tự điều thêm vài thư lại (chuyên ghi chép) và ngục tốt, cảm phiền vương gia chuẩn bị xe ngựa, mọi người có thể tới Lâm Châu phủ nhanh hơn.”

Phó Lâm Ý vỗ ngực: “Được.”

Hạ Mẫn Chi lại chỉ vào đống gỗ vụn kia: “Cái ghế đó, làm bằng gỗ hoa lê thượng hạng, cả thành chỉ được bốn cái, trong cung cũng không có hàng tốt như vậy, ta vốn định sau khi chết sẽ lấy nó chế thành quan tài, hiện tại bị vương gia ngài đặt mông ngồi nát. Bồi thường ta ba trăm lượng bạc, không nhiều chứ?”

“Không nhiều, rất công bằng.” Phó Lâm Ý đáp đến sảng khoái, nghĩ nghĩ, nhịn không được da mặt run run, cười hỏi: “Mẫn Chi, trà trong phủ ngươi uống không tốn tiền phải không?”

Nửa đêm.

Bên ngoài cuồng phong gào thét, cửa sổ lay động dữ dội, giống như sắp bị gió thổi tung.

Niếp Thập Tam đột nhiên bật người ngồi dậy, nhanh nhẹn như báo săn mồi, trường kiếm Thuần Quân đặt bên giường cấp tốc rời vỏ, nghênh đón một đôi ngân câu hoa mỹ chói lọi.

Lúc Hạ Mẫn Chi tỉnh giấc, mũi kiếm của Niếp Thập Tam đã kề ngay yết hầu của thích khách: “Tô Khuyết, ngươi không nên trêu chọc ta.”

Tô Khuyết ném Nhật Nguyệt câu, thần sắc ba phần ảm đạm ba phần khâm phục, còn có bốn phần không dám tin như gặp phải quỷ: “Ba năm trước trong vòng một trăm chiêu ta mới bại dưới tay ngươi, từ đó ngày đêm khổ luyện, chỉ muốn thắng ngươi, không ngờ đêm nay lại tiếp không nổi mười kiếm của ngươi. Niếp Thập Tam, rốt cuộc ngươi có phải là con người không?”

Đảo mắt, nhìn về phía Hạ Mẫn Chi mỉm cười, diện mạo thanh lệ: “Điệp lâu Tô Khuyết bái kiến Hạ đại nhân.”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Tô công tử đừng khách khí.”

Nhìn Nhật Nguyệt câu dưới đất: “Đã muộn thế này, Tô công tử quang lâm tệ xá, chẳng hay là muốn giết Niếp Thập Tam, hay là muốn giết ta?”

Tô Khuyết tựa hồ muốn tiến lên một bước, nhưng mũi kiếm của Niếp Thập Tam vẫn cố định không dời, chỉ cần hắn có chút dị động, liền một kiếm xuyên yết hầu.

Tô Khuyết cũng không sợ hãi, dừng bước thở dài: “Đương nhiên là giết Hạ đại nhân. Đại nhân không biết đó thôi, trên giang hồ không có sát thủ nào dám nhận nhiệm vụ giết Niếp Thập Tam.”

Hạ Mẫn Chi cười đến sáng lạn: “Ai sai ngươi tới giết ta?”

Tô Khuyết khẽ nhướn hàng mày như đao: “Đại nhân đắc tội với ai, thì chính là kẻ đó.”



“Ta xưa nay xử sự cẩn thận, chưa từng đắc tội với ai.”

Tô Khuyết nói: “Vậy thì lạ thật, Nam Cương đại án Phùng Tê Ngô, đại nhân còn nhớ không? Thục Hoa phu nhân cùng Ngụy Lan Đình, đại nhân quen biết chứ? Một trăm phiến vàng lá, một vạn lượng bạc, đại nhân gom hết, vừa quay đầu liền xử tử phạm nhân, đúng là không giữ chữ tín.”

Niếp Thập Tam hừ mạnh một tiếng.

Hạ Mẫn Chi có điểm ngượng ngùng, vội hỏi: “Là Thục Hoa phu nhân và Ngụy Lan Đình?”

“Phải.”

Hạ Mẫn Chi nhìn vào đôi mắt hẹp dài phảng phất chút yêu tà của hắn, lạnh lùng phủ nhận: “Nói bậy!”

“Hiện tại Thục Hoa phu nhân đang bận nuôi nấng tiểu hoàng tử, Ngụy thượng thư đang bận chính sự bên Binh bộ, Phùng Tê Ngô chết cũng đã hai năm, lại không phải huynh đệ ruột của Thục Hoa phu nhân, không phải con ruột của Ngụy thượng thư, ai lại nhàn rỗi hành thích đại thần triều đình trả thù cho hắn?”

“Ta khuyên ngươi nên nói thật thì hơn.”

Tô Khuyết cười ha hả: “Hạ đại nhân quả nhiên lợi hại. Bất quá đại nhân thân là hình quan, ắt không thể tư hình bức cung, tại hạ chỉ là nửa đêm mang đao xông vào, chưa hề đả thương ai, đến Đại Lý Tự, cùng lắm bị giam chừng một năm, ta không nói cho ngươi biết, ngươi có thể làm gì được ta?”

Hạ Mẫn Chi thản nhiên nói: “Tô công tử lời này sai rồi. Đại Lý Tự tuy chén sắt cơm đá chấp pháp như sơn, nhưng cũng có biện pháp đã bái trước với lão tổ tông chuyên dùng để đối phó hạng cứng đầu như ngươi.”

Niếp Thập Tam hiểu ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng, lại cố ý hỏi: “Biện pháp gì?”

“Bí mật động thủ, sạch sẽ lưu loát, hiệu quả hữu dụng, mọi chuyện êm thắm, kiệm sức kiệm giờ kiệm cơm tù.” Đôi mắt đa tình như xuân thủy ngước lên: “Thập Tam, giết vị Tô công tử này đi.”

Nhìn nhãn thần không mang theo chút cảm tình của Niếp Thập Tam, Tô Khuyết lập tức mở miệng: “Thái tử Phó Thiếu Dương.”

Lại bổ sung: “Thái tử giao phó, nếu Hạ đại nhân nhúng tay vào chuyện này, liền giết, nếu ngoan ngoãn ở lại Tĩnh Phong, Điệp lâu không cần nhận vụ sinh ý này.”

Thở dài, thần tình có vài phần giễu cợt: “Vốn nghĩ đến khi đại nhân đi Lâm Châu, bên người chắc chắn có rất nhiều thị vệ, không tiện hạ thủ, nên mới chọn đêm nay hành thích, cho dù có Niếp Thập Tam, ta cũng còn đồng bọn có thể làm mồi nhữ, nhưng không ngờ hai vị cư nhiên ngủ chung một giường…”

Hạ Mẫn Chi ngắt lời hỏi: “Đêm nay ngươi không giết được ta, bao giờ lại đến?”

Tô Khuyết nói: “Có Niếp Thập Tam bên cạnh bảo vệ đại nhân, sau này sát thủ của Điệp lâu sẽ không tới rước nhục nữa.”

Hai chữ “bên cạnh” nói đến đặc biệt rõ ràng.

Hạ Mẫn Chi nghiến răng, riêng Niếp Thập Tam nghe vậy thập phần cao hứng. Cao hứng xong, thu kiếm không nói, còn không quên quan tâm Tô Khuyết: “Ngươi không giết được Mẫn Chi, trở về làm sao ăn nói?”

Tô Khuyết sờ sờ cổ, cười nói: “Cùng lắm bị cha ta đánh một trận, dù sao cũng quen rồi, nếu cha còn bức ta, thì ta để cha tự tới thử kiếm của ngươi.”

Tô Khuyết này khí chất như gió thu, mày sắc như đao, mắt lại vũ mị như nữ tử, chỉ một nụ cười, mang theo yêu mỹ kỳ lạ, đứng cạnh Niếp Thập Tam, tựa như giữa đại mạc dâng lên một làn sương, giữa Trường Giang ánh lên mặt trời, Hạ Mẫn Chi không khỏi mỉm cười đuổi khách: “Nếu đã vậy, ta cũng không tiện giữ Tô công tử ở lâu, mời về.” (phảng phất mùi dấm nha~~)

Thấy hắn đã đi xa, Hạ Mẫn Chi mới lạnh lùng nói: “Thì ra là Thái tử không muốn ta nhúng tay vào, ta càng không thể để hắn được như ý.”

Sáng sớm hôm sau, Hạ Mẫn Chi đến Đại Lý Tự điều thêm vài tên cấm quân ngục tốt cùng thư lại, chọn một ngỗ tác lão luyện nhất, Phó Lâm Ý đã chuẩn bị xe ngựa đàng hoàng chờ ngoài điện.

Dương Lục tự mình tiễn Hạ Mẫn Chi ra, dặn dò: “Vạn nhất xảy ra chuyện, truyền thư cho ta, ta thay ngươi chu toàn.”

Bôn ba ngày đêm, một đường nam tiến.

Phó Lâm Ý vén một góc màn xe lên, thấy Niếp Thập Tam hòa nhập vào dàn cấm quân, nhanh nhẹn thúc ngựa, mái tóc tung bay, vóc dáng mạnh mẽ vô song, không khỏi cười hỏi: “Nghe nói Niếp Thập Tam chính là Giang Thận Ngôn? Ngươi đã xin Hoàng Thượng giải tội cho hắn?”

Hạ Mẫn Chi có chút mệt mỏi: “Phải a, từ nay về sau hắn không cần giấu diếm thân phận, không cần lo lắng bồn chồn nữa, như vậy ta mới yên tâm.”

Phó Lâm Ý bật cười: “Hắn còn cần ngươi lo sao?”

Buông màn xe, thong thả nói: “Năm đó ta nhàn rỗi vô liêu, đi Bạch Lộc Sơn thăm Thập tứ đệ. Còn lấy lòng lão đầu Lộc Minh Dã bằng mấy vò Nữ nhi hồng hai mươi năm, đợi đến khi uống gần hết rượu lão mới nói với ta một câu.”

Hạ Mẫn Chi cười nói: “Đừng nói lão lại khoe tài thiên phú của Thập Tam a?”

Phó Lâm Ý lắc đầu: “Câu nói đó thiên hạ đều biết, còn câu ta nghe được, không tiện truyền ra ngoài.”

Chăm chú nhìn vào đôi mắt trong trẻo như xuân thủy của Hạ Mẫn Chi, từ tốn mở miệng: “Lão nói, Đàn Khinh Trần thấu hiểu lòng người, giỏi chế ngự nhân tâm; Giang Thận Ngôn trực chỉ nhân tâm, xem lòng người như lòng mình. Một phức tạp một đơn thuần, đều giỏi thắng trận. Thiên hạ phàm có chuyện gì bọn họ muốn làm, nhất định có thể làm được, thiên hạ phàm có thứ gì bọn họ muốn có… nhất định cũng có thể đạt được.”

Hạ Mẫn Chi trầm mặc một lát, nhàn nhạt hỏi: “Người ngươi muốn nói không phải Thập Tam, đúng không?”

Phó Lâm Ý ngã người ra sau, lười biếng tựa vào ghế ngồi, khôi phục vẻ mặt bại hoại vô lại: “Lão Thập tứ là huynh đệ của ta, ngươi chịu cứu hắn như vậy, ta cũng nói thẳng, sau chuyện này, Mẫn Chi ngươi nên ít tiếp xúc với lão Thập tứ thì hơn.”

Chun mũi, chỉ ra ngoài xe, thần tình chế nhạo: “Lão Thập tứ và tiểu tử này, đều không phải hạng người dễ trêu vào. Trước đó ta không biết quan hệ giữa ngươi với hắn, còn giúp lão Thập tứ tặng ngươi một xâu đậu đỏ, sau này không dám nữa. Ngươi cũng cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng trêu chọc lão Thập tứ, bằng không, đến chừng đó kẻ xúi quẩy chính là ngươi.”

Màn xe đột nhiên bị xốc lên, khuôn mặt tuấn lãng của Niếp Thập Tam xuất hiện, nhãn thần băng lãnh sắc bén quét về phía Phó Lâm Ý: “Cái gì đậu đỏ?”

Phó Lâm Ý lập tức nhắm mắt giả chết.

Hạ Mẫn Chi cười ầm lên.

Mười bốn tháng giêng, đêm khuya, đại lao Lâm Châu phủ.

Một thân ảnh khéo léo như yến hành động điềm nhiên ngay tại cửa ngục nặng nề, dễ dàng tránh được ngục tốt, uyển chuyển len vào nhà lao giam giữ Đàn Khinh Trần, quỳ một gối: “Vương gia.”

Đàn Khinh Trần mỉm cười: “Vất vả ngươi rồi. Thuận lợi cả chứ?”

“Rất thuận lợi, lục bộ nội cung đều nằm trong kế hoạch của vương gia, dân gian cũng đã an bài nhiều người. Hạ Mẫn Chi ngày mai sẽ đến.”



Đàn Khinh Trần thấp giọng nói: “Nhanh vậy sao?”

Lại hỏi: “Không thật sự đả thương hắn chứ?”

Người nọ đáp: “Thuộc hạ đã hỏi, lông tóc vô thương.”

Đàn Khinh Trần thở phào một hơi, phân phó: “Hạ Mẫn Chi rất tinh nhạy, lại có Niếp Thập Tam, ngươi lập tức quay về Tĩnh Phong, bất cứ tình huống gì cũng đừng xuất hiện nữa.”

Nhìn thân ảnh quỷ mị kia biến mất, Đàn Khinh Trần ngồi dựa vào bức tường đá màu xám dơ bẩn, khẽ mỉm cười, thì thầm: “Hạ Mẫn Chi, Mẫn Chi… ngươi quả thật đến đây…”

Ba năm trước đắm chìm sâu đến vô pháp thoát ra, hiện tại nhiệt vọng kiềm nén đã lâu, đều trỗi lên nơi đầu môi theo hai chữ “Mẫn Chi” thâm tình quyến luyến.

Thanh âm khẽ phát ra, rõ ràng mà ôn nhu, có mãnh liệt của cung âm, cũng có êm ái của giác âm, lọt vào tai vi diệu như cầm khúc. (chú thích thêm: âm sắc chia ra năm loại: cung, thương, giác, chủy, vũ)

Ánh trăng rọi vào thiết lao, Đàn Khinh Trần đưa tay thưởng thức, nguyệt ngân chậm rãi lưu động trên làn da như ngọc, khóe miệng mang một mạt tiếu ý khó hình dung ra.

Sáng sớm mười lăm tháng giêng, tri phủ Lâm Châu Mạc Thái Vi đích thân đứng ngoài phủ cung nghênh đoàn người Thập nhất Vương gia Phó Lâm Ý và Đại Lý Tự thừa Hạ Mẫn Chi.

Thái tử vẫn còn ngủ trong Mạc phủ chưa tỉnh dậy.

Có câu: Mẹ kế mặt lạnh, hình quan mặt sắt.

Mạc Thái Vi vừa gặp Hạ Mẫn Chi, trong lòng thầm nói câu này sai rồi.

Hạ Mẫn Chi vừa quét mắt, nhãn thần lướt qua êm như gió xuân tháng hai.

Mạc tri phủ cũng từng là tài tử được đề danh ở tháp Từ Ân, nếm qua Quỳnh Lâm yến, gặp một nhân vật phong thần như vậy, lập tức cảm thấy bao nhiêu thơ Đường mà thời niên thiếu chong đèn đọc qua đều mãnh liệt sống lại.

Chợt nghe Phó Lâm Ý cười nói: “Mạc đại nhân nhìn thấy bổn vương, lẽ nào vui mừng đến ngơ ngẩn? Bổn vương vẫn luôn nhớ tới món kính đình lục tuyết cùng nem công yên chi của quý phủ a.”

Thế là cả hàng người lập tức vui vẻ, hành lễ không ngừng, mấy câu như “ngưỡng mộ đã lâu” vang đầy bên tai.

Niếp Thập Tam im lặng đứng một bên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mu bàn tay đã nhàn nhạt nổi gân xanh.

Hạ Mẫn Chi vừa nhìn liền phát hiện, vội cười nói: “Làm phiền Mạc đại nhân đích thân nghênh đón, hạ quan đến dịch quán thu thập thỏa đáng trước, sẽ luận đàm cùng đại nhân.”

Phó Lâm Ý cũng không ở Mạc phủ, theo đám người Hạ Mẫn Chi, Niếp Thập Tam trú tạm ở dịch quán Lâm Châu.

Sắp xếp hành lý xong, Hạ Mẫn Chi ôn nhu nói: “Thập Tam, ta cùng ngươi đi bái tế bá phụ bá mẫu có được không?”

Niếp Thập Tam gật đầu, lạnh lùng nói: “Hài cốt ta cũng tìm không ra, cứ ở bãi tha ma tùy tiện tế một chút là được.” Lại nói: “Mạc Thái Vi không phải tri phủ Lâm Châu năm đó.”

Hạ Mẫn Chi trầm ngâm một lát, nói: “Tri phủ Lâm Châu năm đó là Vương Từ Quân vì nổi tiếng thanh liêm, đã được bổ nhiệm làm Hộ bộ hữu thị lang.”

Nắm lấy tay hắn, nói thẳng: “Ngươi muốn báo thù, ta cũng không cản được ngươi, nhưng Vương đại nhân chưởng quản thuế má các châu ở Giang Nam, cần mẫn vì dân, là một vị quan tốt hiếm có.”

“Giang hồ tuy xa cách triều đình, nhưng từ xưa cũng có đại hiệp. Kẻ hành hiệp, tự có hiệp cốt nhân tâm, cao ngạo lãnh đạm, giữa biển đời mênh mông, việc nhỏ không câu nệ, lại có thể phân thị phi rõ ràng. Thập Tam, ngươi hiểu chứ?”

Niếp Thập Tam trầm mặc thật lâu, nói: “Lời của ngươi, ta sẽ ghi nhớ.”

==========================================================================

Chú:

Có người hỏi mưu phản. mưu đại nghịch, mưu nghịch khác nhau chỗ nào, ta cũng không rõ lắm, nhưng cũng có xem sơ qua Đường luật, xin nói một chút về cái gọi là “Mười tội ác tày trời” để trao đổi với mọi người, trong đó có nhắc tới mưu phản và mưu đại nghịch:

Mưu phản: chỉ hành vi mưu nguy xã tắc, mưu hại hoàng đế, nguy hại quốc gia.

Mưu đại nghịch: chỉ hành vi phá hỏng tông miếu quốc gia, lăng tẩm cùng cung điện của hoàng đế.

Mưu phán (“phán” chứ không phải “phản”, là chữ “phán” trong “phán quyết”): chỉ hành vi phản quốc theo địch, phản bội triều đình, đầu quân địch quốc.

Ác nghịch: chỉ hành vi ấu đả hoặc mưu sát tổ phụ tổ mẫu, phụ mẫu cùng quyến thuộc.

Bất đạo: chỉ hành vi giết một nhà ba người không mang tội chết cùng hành vi chặt xác người.

Đại bất kính: chỉ hành vi trộm cắp cống phẩm hoặc vật ngự dụng của hoàng đế, ngụy tạo hoặc trộm cắp ấn tỷ của hoàng đế, phối lầm ngự dược so với đơn thuốc nguyên mẫu, ngự thiện xâm phạm đồ ăn, cùng với hành vi chỉ trích hoàng đế, không trọng lễ quân thần tổn hại tôn nghiêm hoàng đế.

Bất hiếu: chỉ hành vi lên án tổ phụ tổ mẫu, phụ mẫu; chưa được tổ phụ tổ mẫu, phụ mẫu đồng ý đã tự lập môn hộ, phân chia gia tài; không phụng dưỡng tổ phụ tổ mẫu, phụ mẫu, trưởng tôn không để tang phụ mẫu.

Bất mục: chỉ hành vi mưu sát hoặc khống cáo trượng phu đại công cùng tôn trưởng.

Bất nghĩa: chỉ hành vi đi ngược với lễ giáo mưu sát cấp trên, giết ân sư, trượng phu.

Nội loạn: chỉ hành vi loạn luân tư thông với thân quyến.

“Mười điều ác” trong chế độ Đường luật quy định tội phạm đại khái có thể chia làm hai loại, một là tội xâm phạm hoàng quyền cùng đặc quyền, hai là tội trái với luân thường đạo lý. Đường luật đem những loại tội phạm này tập trung quy định vào hàng đầu bộ luật Danh Lệ, ứng với những hình phạt nghiêm khắc nhất trong các chương các điều, hơn nữa, Đường luật quy định phàm kẻ phạm vào mười điều ác này, không cần áp đặt theo quy định bát nghị, cũng không được ân xá, cho nên mới có cái tên “Thập ác bất xá”. Những quy định đặc biệt này đã thể hiện đầy đủ bản chất trọng điểm của Đường luật: chú trọng giữ gìn hoàng quyền, đặc quyền, luân thường đạo lý cùng quan hệ luân lý truyền thống.

—— trích từ《Đường luật sơ nghị》 và 《Trung Quốc pháp chế sử 》.

==================================================================

Cho nên, cho dù 14 có sáng lập Thanh Thần giáo, hành thích Thái tử, tội danh cũng không phải là “mưu đại nghịch”, mà xem như “mưu nghịch”. Hồi sau cũng có dùng từ “mưu thích” —— bởi vì tại hạ không chuyên về pháp luật, lại thêm vốn tư liệu tìm đọc ít ỏi, cho nên rất có thể sẽ có sơ sót trên phương diện pháp luật cổ đại, kính mong các vị thứ lỗi, nếu chỉ ra vấn đề, tại hạ cúi đầu cảm tạ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau