Chương 38
Phó Lâm Ý ngước mắt nhìn hắn: “Ta lo cho các ngươi, sáng sớm đã qua đây xem thử, quả nhiên lại có chuyện, bèn điều vài hạ nhân mẫn cán trong phủ đến, Lưu thúc Lưu thẩm kia còn chỗ nào hữu dụng? Ta thấy họ cũng nhút nhát ngại phiền, tự làm chủ thưởng bạc tống họ đi.”
Thấy hắn cau mày, vội bổ sung: “Là bạc của riêng vương gia ta, không dám lục tủ Hạ đại nhân ngài.”
——
Băng bó xong, sắc trời đã dần sáng, trăng ảm đạm lặn về tây, có người gõ nhẹ cửa phòng, Đàn Khinh Trần đứng dậy đi ra, giao phó vài chuyện với người nọ.
Hạ Mẫn Chi trong lòng hiểu rõ, e rằng tiểu viện này, đã bị Đàn Khinh Trần giám sát gắt gao, nếu không sao có thể đúng lúc đến đây ngay sau khi Nhan Mục bị thương bỏ đi, sinh mạng Niếp Thập Tam bị đe dọa?
Lập tức cũng bất động thanh sắc, tới bên giường, thấy Niếp Thập Tam tuy hôn mê, nhưng hô hấp đã đều đặn, thoáng yên lòng, vòng ra gian phòng phía tây hậu viện đánh thức phu phụ lão Lưu.
Ngay từ đầu Hạ Mẫn Chi đã nói với họ, cho dù trong nhà nháo đến long trời lở đất, cứ lo ngủ là được, hai người này xuất thân quê mùa, nhưng cũng hiểu đạo lý thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cần cù thật thà lại ít nói, mỗi lần có chuyện, chỉ giả điếc giả câm.
Hạ Mẫn Chi căn dặn: “Hôm nay ta phải đi Đại Lý tự, hai người hảo hảo trông nom Thập Tam, nếu có chuyện gì, cứ đến Đại Lý Tự tìm ta, hoặc là tới phủ đệ của Thập nhất vương gia, nói tên ta nhờ hắn trợ giúp.”
Lặp đi lặp lại mấy lần, mới quay về phòng trên, Đàn Khinh Trần trong nắng mai cười đến đặc biệt nhu hòa, nói: “Tiểu Anh Tử hầu hạ Thọ vương đã báo tang, Mẫn Chi mau thay y phục đến Đại Lý Tự.”
Hạ Mẫn Chi chỉnh trang xong ra ngoài, lại phát hiện Đàn Khinh Trần đang đứng chờ mình trước một cỗ kiệu, vội nói: “Không dám phiền Nhiếp chính vương.”
Đàn Khinh Trần bước lên, giúp hắn sửa sang lại cổ áo, cẩn thận gập xuống, không để cổ áo áp lên vết bầm xanh trên cổ, nói: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm, cứ ngồi kiệu của ta.”
Hạ Mẫn Chi không dám cự tuyệt thái quá, vén màn kiệu, lại ngẩn ra.
Kiệu của Nhiếp chính vương cực kỳ rộng rãi xa hoa không cần nói, chỉ thấy trên chiếc bàn thấp bày một chén cháo gạo tẻ, một đĩa rau trộn măng, một đĩa đậu hủ chưng.
Lúc Hạ Mẫn Chi đến Đại Lý Tự, Dương Lục đã đứng chờ ngoài điện.
Vừa nhìn thấy hắn vội bước tới nghênh đón, cười nói: “Hạ thiếu khanh cuối cùng cũng chịu đại giá quang lâm!”
Nắm tay hắn, vui mừng ra mặt, ngày đó Hạ Mẫn Chi bị giáng chức, Dương Lục liên tiếp dâng ba tấu chương nói giúp cho hắn, đều bị Văn Đế bác bỏ, lần này hắn được thăng làm thiếu khanh, Dương Lục phấn chấn hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng liếc mắt thấy sau gáy hắn băng lụa trắng, lại nhìn đến vết thương trên cổ hắn, vừa kinh vừa giận, hỏi: “Thương tích này là sao? Ai to gan như vậy?”
Hạ Mẫn Chi xưa nay giao hảo với hắn, nghe hắn quan tâm, cũng vô cùng cảm động, cười nói: “Không có gì, bất cẩn ngã bị thương.”
Thấy Dương Lục tỏ vẻ không tin, nói tránh đi: “Nhiếp chính vương lệnh ta đến phủ Thọ vương khám xét, tra rõ nguyên nhân cái chết, chỉ sợ Thọ vương do bị phế ngôi vị Thái tử, bị tiểu nhân hãm hại, vậy chúng ta có thể sẽ phải một trận đau đầu.”
Nói xong gọi Trần ngỗ tác, vội vàng tới phủ Thọ vương.
Dương Lục không kịp hỏi tiếp, trong lòng có chút tiếc thương, Hạ Mẫn Chi nhỏ hơn mình vài tuổi, lại thêm từ nhỏ không cha không mẹ, ngoài Niếp Thập Tam không còn ai là thân nhân, gần đây nghe nói Niếp Thập Tam bệnh nặng, cũng không biết hắn làm sao sống qua ngày. Vùng cổ rõ ràng là bị người mạnh tay đả thương, trong lòng âm thầm quyết định phải tra ra kẻ này, nghiêm khắc trừng trị.
Hồ tự giám đứng bên cạnh cười nói: “Đại nhân đang nghĩ về vết thương của Hạ thiếu khanh?”
Dương Lục gật đầu.
Hồ tự giám cười đến cổ quái: “Ty chức cả gan, khuyên đại nhân tốt nhất nên bỏ qua đi.”
Hồ tự giám này thích nghe ngóng đủ loại tin tức, từ đầu đường cuối ngõ đến cung đình phủ đệ, hắn đều giương mắt vểnh tai, hễ nhắc tới những lời đồn đãi kỳ bí người khác không biết, đặc biệt là về chuyện trên giường, lập tức nước bọt tung hoành cả người xông xáo, tật xấu này hại hắn nhiều năm qua vẫn không được thăng chức, thế nhưng hứng thú, đúng là phạt cỡ nào cũng không thay, trị cỡ nào cũng không đổi.
Không đợi Dương Lục hỏi, đã tự hưng phấn bừng bừng thấp giọng nói: “Đại nhân cũng biết, tiên đế sinh tiền cực kỳ sủng ái Hạ đại nhân, nhưng đêm đó người băng hà, tại sao Hạ đại nhân lại ở trong cung cùng với Nhiếp chính vương?”
Làm ra vẻ thần bí ho một tiếng, nói tiếp: “Hạ đại nhân thủ đoạn cao minh, thương thế này… có lẽ là do Nhiếp chính vương long tinh hổ mãnh…”
Dương Lục quát lớn: “Câm miệng! Ngươi buông lời phỉ báng Nhiếp chính vương cùng thiếu khanh Đại Lý Tự như vậy, đáng chịu tội gì?”
Lạnh lùng liếc hắn, phất áo bỏ đi.
Hồ tự giám khẽ ngoáy ngoáy hai lỗ tai mình, lại lẩm bẩm: “Hứ, còn ra vẻ cái gì! Quan càng lớn, càng không thích nghe nói thật! Cứ ra vẻ đi, ai mà chẳng biết ở nhà ngươi ngày nào cũng bị lão bà đánh mắng đến sứt đầu mẻ trán!”
Hạ Mẫn Chi vừa đến phủ Thọ vương, một gã thái giám thủ lĩnh toàn thân thanh y liền ra nghênh tiếp, hành lễ cười nói: “Tiểu Anh Tử xin thỉnh an Hạ đại nhân, đại nhân vất vả rồi.”
Hạ Mẫn Chi phân phó: “Cho người dẫn Trần sư phụ lui xuống uống trà, bổn quan sẽ tự mình khám nghiệm Thọ vương.”
Phó Thiếu Dương khuôn mặt phù thũng, nơi yết hầu phình ra dị thường, phần bụng rõ ràng trướng lên, hai mắt mở to, vẫn còn đọng lại vẻ kinh hãi thê lương trước khi chết.
Hạ Mẫn Chi khẽ thở dài, một tay ấn lên bụng hắn, cảm giác được bên dưới lớp da bị căng đến mỏng manh kia, là bảy tám viên hoàn khá cứng.
Trong lòng sáng tỏ, có lẽ là đám người Tiểu Anh Tử, đem những viên hoàn kim loại có tính đàn hồi dùng đặc chế thuốc tễ dán vào nhau, xâu thành chuỗi dài, từ hậu đình nhét vào bụng Thọ vương, loại thuốc tễ dinh dính này gặp nóng liền tan chảy, từ từ bắn ra, dần dần làm vỡ đường ruột, hoàn toàn lấp đầy ổ bụng, khiến Thọ vương bị trướng sống đến chết.
Không rét mà run, ngoắc tay gọi Tiểu Anh Tử lại, thấp giọng hỏi: “Cách này là ai dạy các ngươi?”
Tiểu Anh Tử cực kỳ đắc ý, cười nói: “Cách này do nô tài tự nghĩ ra…”
“Nhiếp chính vương nói, Thọ vương tham lam lại nóng vội, bảo ta lấp đầy hắn một chút, nhưng phải giáo huấn lại bản tính hắn, chết càng chậm càng hay, nô tài bèn nghĩ ra cách này, đại nhân thấy có được không?”
Lại chỉ vào yết hầu Thọ vương, nói: “Đêm vừa buông xuống liền mời Thọ vương dùng viên hoàn Tiêu Dao, đến canh tư hắn vẫn không chịu giải thoát, hết cách, nô tài bèn tự chủ trương, mời Thọ vương dùng tiếp nửa cái màn thầu, bất cẩn nghẹn ngay cổ họng…”
Hạ Mẫn Chi thần sắc khẽ biến, xoay người rửa tay, ngồi xuống chăm chú nhìn Tiểu Anh Tử, nửa ngày, cong khóe miệng, mỉm cười, nói: “Cách này hay lắm! Ngươi tên Tiểu Anh Tử? Thông minh cực kỳ a, mấy ngày nay đều là ngươi hầu hạ Thọ vương?”
Cặp mắt láo liên của Tiểu Anh Tử ngưng lại, đột nhiên hắn phịch một tiếng quỳ xuống: “Hạ đại nhân… xin tha cho nô tài một mạng!”
Hạ Mẫn Chi lạnh lùng hỏi: “Nói thế là sao?”
Tiểu Anh Tử mồm loa mép giải: “Vương gia từng căn dặn nô tài, nếu đại nhân nổi giận với nô tài, cái mạng quèn này của nô tài đại khái còn có thể giữ lại, nhưng nếu đại nhân tươi cười khen ngợi, lại tỉ mỉ dò hỏi chuyện nô tài ở bên cạnh Thọ vương, thì chính là muốn lấy mạng nô tài!”
Hạ Mẫn Chi trong lòng phát lãnh, hỏi: “Nhiếp chính vương còn giao phó gì nữa không?”
Tiểu Anh Tử dập đầu liên hồi, nhưng thần sắc không hề khẩn trương, huyên thuyên nói: “Vương gia dặn, nô tài vẫn còn hữu dụng, xin đại nhân tha cho nô tài… Vương gia còn nói, ngài ấy không giống tiên đế mặc đại nhân tự tung, xin đại nhân nghĩ lại rồi hãy hành động.”
Hạ Mẫn Chi nghe xong cười to thành tiếng, nửa ngày mới dừng lại, thần tình tràn ngập chán ghét xa cách, thanh âm khàn khàn, nói: “Ngươi không cần cầu xin ta, có vương gia nhà ngươi ở đó, ta làm sao dám giết ngươi?”
Lệnh đám người Trần ngỗ tác đến, thản nhiên nói: “Thọ vương vốn mắc chứng cổ trướng, sống không quá vài ngày, lúc dùng bữa lại không cẩn thận, bị một mẩu màn thầu nghẹn chết. Nếu đã không phải bị giết, vậy cũng chẳng liên quan đến Đại Lý Tự, chúng ta về thôi.”
Dứt lời đứng dậy ra ngoài, Tiểu Anh Tử đã chạy tới cửa trước, quỳ xuống cung tiễn, lại bị Hạ Mẫn Chi nhấc chân đạp ngay bụng, ngã lăn quay dưới đất.
Nhiếp chính vương phủ.
Đàn Bình bẩm cáo: “Cháo và đồ ăn không hề động tới. Đạp Tiểu Anh Tử một cước.”
Đàn Khinh Trần im lặng xem tấu chương, cất bút phê xong, mới cười nói: “Từ từ sẽ héo hon.”
Hạ Mẫn Chi về đến nhà, liền nhìn thấy Phó Lâm Ý nghênh ngang ngồi trong viện uống trà thơ thẩn, không khỏi vui vẻ nói: “Ngươi còn đích thân tới sao?”
Phó Lâm Ý ngước mắt nhìn hắn: “Ta lo cho các ngươi, sáng sớm đã qua đây xem thử, quả nhiên lại có chuyện, bèn điều vài hạ nhân mẫn cán trong phủ đến, Lưu thúc Lưu thẩm kia còn chỗ nào hữu dụng? Ta thấy họ cũng nhút nhát ngại phiền, tự làm chủ thưởng bạc tống họ đi.”
Thấy hắn cau mày, vội bổ sung: “Là bạc của riêng vương gia ta, không dám lục tủ Hạ đại nhân ngài.”
Hạ Mẫn Chi lập tức cười nói: “Vậy thì tốt quá, Vương gia tiêu phí rồi.”
Phó Lâm Ý mỉm cười nhìn hắn, lại phát hiện cổ hắn bị thương, cả giận hỏi: “Ai đánh ngươi? Cư nhiên to gan như vậy! Còn đau không?”
Hạ Mẫn Chi cười nói bất cẩn đụng trúng mà thôi, chóp mũi ngửi được mùi dược cực nồng, vội hỏi: “Đang sắc thuốc gì thế?”
Phó Lâm Ý liếc hắn: “Cũng tại ngươi tiếc tiền không mua dược liệu cố bổn bồi nguyên bổ khí ích thể thượng hạng, đây là phương thuốc của Lý chưởng viện ở Thái y viện.”
Phó Lâm Ý tuy hay tùy tùy tiện tiện, nhưng tâm tư tinh tế, chiếu cố chu đáo, còn gạt Lộ Nhân Đỉnh qua một bên, trực tiếp tìm Lý chưởng viện kê đơn, Hạ Mẫn Chi trong lòng cảm kích, cười nói: “Ta đi xem Thập Tam trước, ngươi ở lại ăn cơm, ta đích thân làm một bữa cho ngươi.”
Nửa canh giờ, một canh giờ, lại nửa canh giờ nữa… Mắt thấy trời đã tối đen, bóng dáng Hạ Mẫn Chi vẫn chưa xuất hiện, Phó Lâm Ý ôm cái bụng rỗng đang ầm ĩ sục sôi, lửa giận ngút trời, đẩy cửa phòng xông vào.
Chỉ thấy Hạ Mẫn Chi tựa người bên giường, an tĩnh ngủ say, nửa bên mặt áp trên bàn tay Niếp Thập Tam, một cánh tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Niếp Thập Tam, trong màn đêm ảm đạm, khuôn mặt trắng bệch như giấy lại mang theo một nụ cười đầy mãn nguyện.
Tình này cảnh này Phó Lâm Ý chỉ nhìn đến trong lòng đau xót, vành mắt cũng nóng lên, vội khẽ khàng bước ra ngoài.
Đàn Khinh Trần đang đứng trước cửa viện, như được bao phủ bởi ánh trăng.
Thân hình có chút cô tịch.
Phó Lâm Ý thở dài: “Thập tứ đệ, tha cho họ đi.”
Trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói: “Mẫn Chi dù sao cũng là thân nhân của chúng ta.”
Đàn Khinh Trần nói: “Ngươi cũng đã biết?”
Phó Lâm Ý nói: “Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, thuở nhỏ từng gặp qua Ngũ hoàng tỷ, từ lúc Mẫn Chi vào triều tới nay, bao nhiêu ân tình hoàng huynh dành cho hắn, chẳng lẽ ta còn đoán không ra? Thế nên ngươi gặp chuyện ở Lâm Châu, ta mới tìm hắn trợ giúp.”
Đàn Khinh Trần gật đầu, đi thẳng đến trước cửa phòng, định đẩy cửa bước vào.
Phó Lâm Ý giữ hắn lại, nhẹ giọng nói: “Đừng quấy rầy họ… khí sắc Mẫn Chi không được tốt.”
Trong mắt Đàn Khinh Trần một tia tức giận lóe lên liền vụt tắt, chưởng phong nơi nơi, cửa phanh một tiếng mở ra, bước nhanh đến trước giường, đưa tay, lại có chút do dự, tựa hồ chưa nghĩ ra cách nào êm ái đánh thức hắn.
Hạ Mẫn Chi trong mộng vẫn cảm nhận được nguy hiểm, thốt nhiên tỉnh giấc, mục quang như nước tuyết, trong trẻo mà lạnh lùng.
Bốn mắt nhìn nhau, thật lâu sau, Đàn Khinh Trần cười khẽ: “Ta đói rồi.” (đột nhiên cảm thấy 14 thế này có điểm… khả ái ~”~)
Một bữa cơm, chủ khách đều không vui.
Hạ Mẫn Chi vẻ mặt mệt mỏi như sinh bệnh, cơ hồ không nói lời nào.
Phó Lâm Ý thần sắc ưu tư, miễn cưỡng cười đùa mấy câu.
Đàn Khinh Trần im lặng ăn cơm, ăn xong buông đũa, đột nhiên nói: “Thập nhất ca, ngươi còn nhớ Yên Dạ Lai không?”
Phó Lâm Ý ngẩn ra, Đàn Khinh Trần đã cười nói: “Ta chưa từng động tới Yên Dạ Lai, ngươi có biết nguyên nhân không?”
Mâu quang chuyển hướng Hạ Mẫn Chi, ung dung như nắm chắc, trong thanh âm mang theo một tia khoái ý mơ hồ: “Có Mẫn Chi ở đây, ta còn muốn một kẻ thế thân làm gì?” (được rồi, thế này thì hết khả ái nữa =.+)
Phó Lâm Ý cõi lòng trầm xuống.
Hạ Mẫn Chi làm như không nghe thấy, khàn giọng nói: “Tiểu Anh Tử kia ngoan độc xảo trá, là một kẻ tiểu nhân.”
Đàn Khinh Trần gật đầu: “Trị thế lấy đại đức, không lấy tiểu huệ, nhưng dùng người không nên quá rập khuôn. Tiểu nhân cũng có cách dùng và chỗ dùng của tiểu nhân, ngươi khoan hãy động tới hắn.”
Hạ Mẫn Chi thừa cơ chuyển đề tài, cung kính nói: “Ta đã hiểu. Sắc trời không còn sớm, hai vị vương gia mời về cho, đầu ta đau đến lợi hại, cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
Đàn Khinh Trần mỉm cười, đứng dậy cáo từ, lại nói: “Sau này có gì cứ nói thẳng, không cần đi một vòng lớn như vậy.”
Đóng cửa lại, nghiêng người tựa vào cửa, Hạ Mẫn Chi thở hắt một hơi, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi lạnh.
Buổi đàm luận đêm đó, tuy rốt cuộc đã biết Đàn Khinh Trần tâm cơ thâm trầm mưu lược sâu xa vượt ngoài dự liệu của mình, bất quá Hạ Mẫn Chi cũng từng trải qua thế sự chìm nổi lòng người quỷ quyệt, nên không tới mức hoảng loạn ra nông nỗi này. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao, đột nhiên lại sợ Đàn Khinh Trần đến tận xương tủy.
Đàn Khinh Trần đối với chuyện khống chế lòng người đã sớm không cần vật ngoài thân như Thất huyền tâm cầm, dày vò Hạ Mẫn Chi càng dễ như trở bàn tay, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến cả người hắn như bị tra tấn lăn lộn trong chảo dầu.
Đàn Khinh Trần ra tay cứu Niếp Thập Tam, Hạ Mẫn Chi lại đoán không ra bước tiếp theo của hắn, chỉ cảm thấy mình đang ở miệng cọp, có chết đã đành, nhưng không biết khi nào chết và tại sao chết, càng sợ hắn lấy thương thế của Niếp Thập Tam ra uy hiếp.
Trong ngực có sợi dây bị kéo căng hết mức, như chim sợ tên, gần như không dám nghe đến ba chữ Nhiếp chính vương, Đàn Khinh Trần càng không có động tĩnh, hắn càng thấp thỏm bất an. Hắn càng bất an, Đàn Khinh Trần càng âm trầm tức giận, càng bất động thanh sắc.
Hạ Mẫn Chi cứ lo sợ ngày này qua ngày khác, tinh thần lao lực quá độ, dần dần gầy đến cằm cũng nhọn đi, mặt không chút máu, đôi mắt linh động đa tình như xuân thủy giờ lại mang theo ba phần kinh hãi yếu đuối, mỗi lần nhìn hắn trong lòng Phó Lâm Ý lại quặn thắt mà phát hoảng, bớt chút thời gian vài phen tìm Đàn Khinh Trần nói chuyện, Đàn Khinh Trần luôn đạm mạc mỉm cười, không nóng vội, cũng không hồi đáp.
Cuối cùng có một lần cư nhiên siết gãy cây bút lông thỏ rỗng ruột trong tay, cười nói: “Ta không cưỡng bức hắn, cũng không đả thương hắn, là hắn tự tìm phiền não suy nghĩ không thông, Thập nhất ca hà tất buộc ta buông tay để ta thương tâm cả đời? Ái tình gieo nghiệt, mấy ai không khổ? Có thời gian nhàn rỗi như vậy, chi bằng đi khuyên hắn đi.”
Cũng may mấy ngày qua Đàn Khinh Trần chính vụ bộn bề, rất hiếm khi đến nhà thăm hỏi.
Hôm nay mới đầu giờ tị, Hạ Mẫn Chi đã lẳng lặng rút khỏi Đại Lý Tự, Dương Lục phát hiện không khỏi cười khổ, biết tâm trí hắn không ở đây, đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua, tự cầm quyển tông của vụ án xem xét.
Hạ Mẫn Chi một mạch rảo bước về nhà, đi tới cửa mới phát hiện quên mang theo chìa khóa.
Mấy ngày qua hắn hễ ra ngoài là khóa cửa, cũng mặc kệ trong nhà còn có hạ nhân, tựa hồ chỉ một ổ khóa bằng đồng sẽ có thể bảo vệ Niếp Thập Tam chu toàn, Phó Lâm Ý vừa buồn cười vừa yêu thương, cũng không nói hắn.
Hạ Mẫn Chi điều ổn lại hô hấp, đang định quay lại Đại Lý Tự lấy chìa khóa, cánh cửa gỗ khảm hoa văn đen cũ kỹ kia đột nhiên “chi nha” một tiếng đẩy vào bên trong, Niếp Thập Tam mỉm cười đứng đó, hai mắt lấp lánh như sao trời.
Niếp Thập Tam thấy hắn chỉ lo ngẩn ngơ, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán hắn, cười nói: “Thập Ngũ, ngươi gầy đi nhiều.”
Thấy hắn cau mày, vội bổ sung: “Là bạc của riêng vương gia ta, không dám lục tủ Hạ đại nhân ngài.”
——
Băng bó xong, sắc trời đã dần sáng, trăng ảm đạm lặn về tây, có người gõ nhẹ cửa phòng, Đàn Khinh Trần đứng dậy đi ra, giao phó vài chuyện với người nọ.
Hạ Mẫn Chi trong lòng hiểu rõ, e rằng tiểu viện này, đã bị Đàn Khinh Trần giám sát gắt gao, nếu không sao có thể đúng lúc đến đây ngay sau khi Nhan Mục bị thương bỏ đi, sinh mạng Niếp Thập Tam bị đe dọa?
Lập tức cũng bất động thanh sắc, tới bên giường, thấy Niếp Thập Tam tuy hôn mê, nhưng hô hấp đã đều đặn, thoáng yên lòng, vòng ra gian phòng phía tây hậu viện đánh thức phu phụ lão Lưu.
Ngay từ đầu Hạ Mẫn Chi đã nói với họ, cho dù trong nhà nháo đến long trời lở đất, cứ lo ngủ là được, hai người này xuất thân quê mùa, nhưng cũng hiểu đạo lý thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cần cù thật thà lại ít nói, mỗi lần có chuyện, chỉ giả điếc giả câm.
Hạ Mẫn Chi căn dặn: “Hôm nay ta phải đi Đại Lý tự, hai người hảo hảo trông nom Thập Tam, nếu có chuyện gì, cứ đến Đại Lý Tự tìm ta, hoặc là tới phủ đệ của Thập nhất vương gia, nói tên ta nhờ hắn trợ giúp.”
Lặp đi lặp lại mấy lần, mới quay về phòng trên, Đàn Khinh Trần trong nắng mai cười đến đặc biệt nhu hòa, nói: “Tiểu Anh Tử hầu hạ Thọ vương đã báo tang, Mẫn Chi mau thay y phục đến Đại Lý Tự.”
Hạ Mẫn Chi chỉnh trang xong ra ngoài, lại phát hiện Đàn Khinh Trần đang đứng chờ mình trước một cỗ kiệu, vội nói: “Không dám phiền Nhiếp chính vương.”
Đàn Khinh Trần bước lên, giúp hắn sửa sang lại cổ áo, cẩn thận gập xuống, không để cổ áo áp lên vết bầm xanh trên cổ, nói: “Sắc mặt ngươi không tốt lắm, cứ ngồi kiệu của ta.”
Hạ Mẫn Chi không dám cự tuyệt thái quá, vén màn kiệu, lại ngẩn ra.
Kiệu của Nhiếp chính vương cực kỳ rộng rãi xa hoa không cần nói, chỉ thấy trên chiếc bàn thấp bày một chén cháo gạo tẻ, một đĩa rau trộn măng, một đĩa đậu hủ chưng.
Lúc Hạ Mẫn Chi đến Đại Lý Tự, Dương Lục đã đứng chờ ngoài điện.
Vừa nhìn thấy hắn vội bước tới nghênh đón, cười nói: “Hạ thiếu khanh cuối cùng cũng chịu đại giá quang lâm!”
Nắm tay hắn, vui mừng ra mặt, ngày đó Hạ Mẫn Chi bị giáng chức, Dương Lục liên tiếp dâng ba tấu chương nói giúp cho hắn, đều bị Văn Đế bác bỏ, lần này hắn được thăng làm thiếu khanh, Dương Lục phấn chấn hơn bất kỳ ai khác.
Nhưng liếc mắt thấy sau gáy hắn băng lụa trắng, lại nhìn đến vết thương trên cổ hắn, vừa kinh vừa giận, hỏi: “Thương tích này là sao? Ai to gan như vậy?”
Hạ Mẫn Chi xưa nay giao hảo với hắn, nghe hắn quan tâm, cũng vô cùng cảm động, cười nói: “Không có gì, bất cẩn ngã bị thương.”
Thấy Dương Lục tỏ vẻ không tin, nói tránh đi: “Nhiếp chính vương lệnh ta đến phủ Thọ vương khám xét, tra rõ nguyên nhân cái chết, chỉ sợ Thọ vương do bị phế ngôi vị Thái tử, bị tiểu nhân hãm hại, vậy chúng ta có thể sẽ phải một trận đau đầu.”
Nói xong gọi Trần ngỗ tác, vội vàng tới phủ Thọ vương.
Dương Lục không kịp hỏi tiếp, trong lòng có chút tiếc thương, Hạ Mẫn Chi nhỏ hơn mình vài tuổi, lại thêm từ nhỏ không cha không mẹ, ngoài Niếp Thập Tam không còn ai là thân nhân, gần đây nghe nói Niếp Thập Tam bệnh nặng, cũng không biết hắn làm sao sống qua ngày. Vùng cổ rõ ràng là bị người mạnh tay đả thương, trong lòng âm thầm quyết định phải tra ra kẻ này, nghiêm khắc trừng trị.
Hồ tự giám đứng bên cạnh cười nói: “Đại nhân đang nghĩ về vết thương của Hạ thiếu khanh?”
Dương Lục gật đầu.
Hồ tự giám cười đến cổ quái: “Ty chức cả gan, khuyên đại nhân tốt nhất nên bỏ qua đi.”
Hồ tự giám này thích nghe ngóng đủ loại tin tức, từ đầu đường cuối ngõ đến cung đình phủ đệ, hắn đều giương mắt vểnh tai, hễ nhắc tới những lời đồn đãi kỳ bí người khác không biết, đặc biệt là về chuyện trên giường, lập tức nước bọt tung hoành cả người xông xáo, tật xấu này hại hắn nhiều năm qua vẫn không được thăng chức, thế nhưng hứng thú, đúng là phạt cỡ nào cũng không thay, trị cỡ nào cũng không đổi.
Không đợi Dương Lục hỏi, đã tự hưng phấn bừng bừng thấp giọng nói: “Đại nhân cũng biết, tiên đế sinh tiền cực kỳ sủng ái Hạ đại nhân, nhưng đêm đó người băng hà, tại sao Hạ đại nhân lại ở trong cung cùng với Nhiếp chính vương?”
Làm ra vẻ thần bí ho một tiếng, nói tiếp: “Hạ đại nhân thủ đoạn cao minh, thương thế này… có lẽ là do Nhiếp chính vương long tinh hổ mãnh…”
Dương Lục quát lớn: “Câm miệng! Ngươi buông lời phỉ báng Nhiếp chính vương cùng thiếu khanh Đại Lý Tự như vậy, đáng chịu tội gì?”
Lạnh lùng liếc hắn, phất áo bỏ đi.
Hồ tự giám khẽ ngoáy ngoáy hai lỗ tai mình, lại lẩm bẩm: “Hứ, còn ra vẻ cái gì! Quan càng lớn, càng không thích nghe nói thật! Cứ ra vẻ đi, ai mà chẳng biết ở nhà ngươi ngày nào cũng bị lão bà đánh mắng đến sứt đầu mẻ trán!”
Hạ Mẫn Chi vừa đến phủ Thọ vương, một gã thái giám thủ lĩnh toàn thân thanh y liền ra nghênh tiếp, hành lễ cười nói: “Tiểu Anh Tử xin thỉnh an Hạ đại nhân, đại nhân vất vả rồi.”
Hạ Mẫn Chi phân phó: “Cho người dẫn Trần sư phụ lui xuống uống trà, bổn quan sẽ tự mình khám nghiệm Thọ vương.”
Phó Thiếu Dương khuôn mặt phù thũng, nơi yết hầu phình ra dị thường, phần bụng rõ ràng trướng lên, hai mắt mở to, vẫn còn đọng lại vẻ kinh hãi thê lương trước khi chết.
Hạ Mẫn Chi khẽ thở dài, một tay ấn lên bụng hắn, cảm giác được bên dưới lớp da bị căng đến mỏng manh kia, là bảy tám viên hoàn khá cứng.
Trong lòng sáng tỏ, có lẽ là đám người Tiểu Anh Tử, đem những viên hoàn kim loại có tính đàn hồi dùng đặc chế thuốc tễ dán vào nhau, xâu thành chuỗi dài, từ hậu đình nhét vào bụng Thọ vương, loại thuốc tễ dinh dính này gặp nóng liền tan chảy, từ từ bắn ra, dần dần làm vỡ đường ruột, hoàn toàn lấp đầy ổ bụng, khiến Thọ vương bị trướng sống đến chết.
Không rét mà run, ngoắc tay gọi Tiểu Anh Tử lại, thấp giọng hỏi: “Cách này là ai dạy các ngươi?”
Tiểu Anh Tử cực kỳ đắc ý, cười nói: “Cách này do nô tài tự nghĩ ra…”
“Nhiếp chính vương nói, Thọ vương tham lam lại nóng vội, bảo ta lấp đầy hắn một chút, nhưng phải giáo huấn lại bản tính hắn, chết càng chậm càng hay, nô tài bèn nghĩ ra cách này, đại nhân thấy có được không?”
Lại chỉ vào yết hầu Thọ vương, nói: “Đêm vừa buông xuống liền mời Thọ vương dùng viên hoàn Tiêu Dao, đến canh tư hắn vẫn không chịu giải thoát, hết cách, nô tài bèn tự chủ trương, mời Thọ vương dùng tiếp nửa cái màn thầu, bất cẩn nghẹn ngay cổ họng…”
Hạ Mẫn Chi thần sắc khẽ biến, xoay người rửa tay, ngồi xuống chăm chú nhìn Tiểu Anh Tử, nửa ngày, cong khóe miệng, mỉm cười, nói: “Cách này hay lắm! Ngươi tên Tiểu Anh Tử? Thông minh cực kỳ a, mấy ngày nay đều là ngươi hầu hạ Thọ vương?”
Cặp mắt láo liên của Tiểu Anh Tử ngưng lại, đột nhiên hắn phịch một tiếng quỳ xuống: “Hạ đại nhân… xin tha cho nô tài một mạng!”
Hạ Mẫn Chi lạnh lùng hỏi: “Nói thế là sao?”
Tiểu Anh Tử mồm loa mép giải: “Vương gia từng căn dặn nô tài, nếu đại nhân nổi giận với nô tài, cái mạng quèn này của nô tài đại khái còn có thể giữ lại, nhưng nếu đại nhân tươi cười khen ngợi, lại tỉ mỉ dò hỏi chuyện nô tài ở bên cạnh Thọ vương, thì chính là muốn lấy mạng nô tài!”
Hạ Mẫn Chi trong lòng phát lãnh, hỏi: “Nhiếp chính vương còn giao phó gì nữa không?”
Tiểu Anh Tử dập đầu liên hồi, nhưng thần sắc không hề khẩn trương, huyên thuyên nói: “Vương gia dặn, nô tài vẫn còn hữu dụng, xin đại nhân tha cho nô tài… Vương gia còn nói, ngài ấy không giống tiên đế mặc đại nhân tự tung, xin đại nhân nghĩ lại rồi hãy hành động.”
Hạ Mẫn Chi nghe xong cười to thành tiếng, nửa ngày mới dừng lại, thần tình tràn ngập chán ghét xa cách, thanh âm khàn khàn, nói: “Ngươi không cần cầu xin ta, có vương gia nhà ngươi ở đó, ta làm sao dám giết ngươi?”
Lệnh đám người Trần ngỗ tác đến, thản nhiên nói: “Thọ vương vốn mắc chứng cổ trướng, sống không quá vài ngày, lúc dùng bữa lại không cẩn thận, bị một mẩu màn thầu nghẹn chết. Nếu đã không phải bị giết, vậy cũng chẳng liên quan đến Đại Lý Tự, chúng ta về thôi.”
Dứt lời đứng dậy ra ngoài, Tiểu Anh Tử đã chạy tới cửa trước, quỳ xuống cung tiễn, lại bị Hạ Mẫn Chi nhấc chân đạp ngay bụng, ngã lăn quay dưới đất.
Nhiếp chính vương phủ.
Đàn Bình bẩm cáo: “Cháo và đồ ăn không hề động tới. Đạp Tiểu Anh Tử một cước.”
Đàn Khinh Trần im lặng xem tấu chương, cất bút phê xong, mới cười nói: “Từ từ sẽ héo hon.”
Hạ Mẫn Chi về đến nhà, liền nhìn thấy Phó Lâm Ý nghênh ngang ngồi trong viện uống trà thơ thẩn, không khỏi vui vẻ nói: “Ngươi còn đích thân tới sao?”
Phó Lâm Ý ngước mắt nhìn hắn: “Ta lo cho các ngươi, sáng sớm đã qua đây xem thử, quả nhiên lại có chuyện, bèn điều vài hạ nhân mẫn cán trong phủ đến, Lưu thúc Lưu thẩm kia còn chỗ nào hữu dụng? Ta thấy họ cũng nhút nhát ngại phiền, tự làm chủ thưởng bạc tống họ đi.”
Thấy hắn cau mày, vội bổ sung: “Là bạc của riêng vương gia ta, không dám lục tủ Hạ đại nhân ngài.”
Hạ Mẫn Chi lập tức cười nói: “Vậy thì tốt quá, Vương gia tiêu phí rồi.”
Phó Lâm Ý mỉm cười nhìn hắn, lại phát hiện cổ hắn bị thương, cả giận hỏi: “Ai đánh ngươi? Cư nhiên to gan như vậy! Còn đau không?”
Hạ Mẫn Chi cười nói bất cẩn đụng trúng mà thôi, chóp mũi ngửi được mùi dược cực nồng, vội hỏi: “Đang sắc thuốc gì thế?”
Phó Lâm Ý liếc hắn: “Cũng tại ngươi tiếc tiền không mua dược liệu cố bổn bồi nguyên bổ khí ích thể thượng hạng, đây là phương thuốc của Lý chưởng viện ở Thái y viện.”
Phó Lâm Ý tuy hay tùy tùy tiện tiện, nhưng tâm tư tinh tế, chiếu cố chu đáo, còn gạt Lộ Nhân Đỉnh qua một bên, trực tiếp tìm Lý chưởng viện kê đơn, Hạ Mẫn Chi trong lòng cảm kích, cười nói: “Ta đi xem Thập Tam trước, ngươi ở lại ăn cơm, ta đích thân làm một bữa cho ngươi.”
Nửa canh giờ, một canh giờ, lại nửa canh giờ nữa… Mắt thấy trời đã tối đen, bóng dáng Hạ Mẫn Chi vẫn chưa xuất hiện, Phó Lâm Ý ôm cái bụng rỗng đang ầm ĩ sục sôi, lửa giận ngút trời, đẩy cửa phòng xông vào.
Chỉ thấy Hạ Mẫn Chi tựa người bên giường, an tĩnh ngủ say, nửa bên mặt áp trên bàn tay Niếp Thập Tam, một cánh tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Niếp Thập Tam, trong màn đêm ảm đạm, khuôn mặt trắng bệch như giấy lại mang theo một nụ cười đầy mãn nguyện.
Tình này cảnh này Phó Lâm Ý chỉ nhìn đến trong lòng đau xót, vành mắt cũng nóng lên, vội khẽ khàng bước ra ngoài.
Đàn Khinh Trần đang đứng trước cửa viện, như được bao phủ bởi ánh trăng.
Thân hình có chút cô tịch.
Phó Lâm Ý thở dài: “Thập tứ đệ, tha cho họ đi.”
Trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói: “Mẫn Chi dù sao cũng là thân nhân của chúng ta.”
Đàn Khinh Trần nói: “Ngươi cũng đã biết?”
Phó Lâm Ý nói: “Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, thuở nhỏ từng gặp qua Ngũ hoàng tỷ, từ lúc Mẫn Chi vào triều tới nay, bao nhiêu ân tình hoàng huynh dành cho hắn, chẳng lẽ ta còn đoán không ra? Thế nên ngươi gặp chuyện ở Lâm Châu, ta mới tìm hắn trợ giúp.”
Đàn Khinh Trần gật đầu, đi thẳng đến trước cửa phòng, định đẩy cửa bước vào.
Phó Lâm Ý giữ hắn lại, nhẹ giọng nói: “Đừng quấy rầy họ… khí sắc Mẫn Chi không được tốt.”
Trong mắt Đàn Khinh Trần một tia tức giận lóe lên liền vụt tắt, chưởng phong nơi nơi, cửa phanh một tiếng mở ra, bước nhanh đến trước giường, đưa tay, lại có chút do dự, tựa hồ chưa nghĩ ra cách nào êm ái đánh thức hắn.
Hạ Mẫn Chi trong mộng vẫn cảm nhận được nguy hiểm, thốt nhiên tỉnh giấc, mục quang như nước tuyết, trong trẻo mà lạnh lùng.
Bốn mắt nhìn nhau, thật lâu sau, Đàn Khinh Trần cười khẽ: “Ta đói rồi.” (đột nhiên cảm thấy 14 thế này có điểm… khả ái ~”~)
Một bữa cơm, chủ khách đều không vui.
Hạ Mẫn Chi vẻ mặt mệt mỏi như sinh bệnh, cơ hồ không nói lời nào.
Phó Lâm Ý thần sắc ưu tư, miễn cưỡng cười đùa mấy câu.
Đàn Khinh Trần im lặng ăn cơm, ăn xong buông đũa, đột nhiên nói: “Thập nhất ca, ngươi còn nhớ Yên Dạ Lai không?”
Phó Lâm Ý ngẩn ra, Đàn Khinh Trần đã cười nói: “Ta chưa từng động tới Yên Dạ Lai, ngươi có biết nguyên nhân không?”
Mâu quang chuyển hướng Hạ Mẫn Chi, ung dung như nắm chắc, trong thanh âm mang theo một tia khoái ý mơ hồ: “Có Mẫn Chi ở đây, ta còn muốn một kẻ thế thân làm gì?” (được rồi, thế này thì hết khả ái nữa =.+)
Phó Lâm Ý cõi lòng trầm xuống.
Hạ Mẫn Chi làm như không nghe thấy, khàn giọng nói: “Tiểu Anh Tử kia ngoan độc xảo trá, là một kẻ tiểu nhân.”
Đàn Khinh Trần gật đầu: “Trị thế lấy đại đức, không lấy tiểu huệ, nhưng dùng người không nên quá rập khuôn. Tiểu nhân cũng có cách dùng và chỗ dùng của tiểu nhân, ngươi khoan hãy động tới hắn.”
Hạ Mẫn Chi thừa cơ chuyển đề tài, cung kính nói: “Ta đã hiểu. Sắc trời không còn sớm, hai vị vương gia mời về cho, đầu ta đau đến lợi hại, cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
Đàn Khinh Trần mỉm cười, đứng dậy cáo từ, lại nói: “Sau này có gì cứ nói thẳng, không cần đi một vòng lớn như vậy.”
Đóng cửa lại, nghiêng người tựa vào cửa, Hạ Mẫn Chi thở hắt một hơi, lòng bàn tay đã mướt mồ hôi lạnh.
Buổi đàm luận đêm đó, tuy rốt cuộc đã biết Đàn Khinh Trần tâm cơ thâm trầm mưu lược sâu xa vượt ngoài dự liệu của mình, bất quá Hạ Mẫn Chi cũng từng trải qua thế sự chìm nổi lòng người quỷ quyệt, nên không tới mức hoảng loạn ra nông nỗi này. Thế nhưng chẳng hiểu tại sao, đột nhiên lại sợ Đàn Khinh Trần đến tận xương tủy.
Đàn Khinh Trần đối với chuyện khống chế lòng người đã sớm không cần vật ngoài thân như Thất huyền tâm cầm, dày vò Hạ Mẫn Chi càng dễ như trở bàn tay, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến cả người hắn như bị tra tấn lăn lộn trong chảo dầu.
Đàn Khinh Trần ra tay cứu Niếp Thập Tam, Hạ Mẫn Chi lại đoán không ra bước tiếp theo của hắn, chỉ cảm thấy mình đang ở miệng cọp, có chết đã đành, nhưng không biết khi nào chết và tại sao chết, càng sợ hắn lấy thương thế của Niếp Thập Tam ra uy hiếp.
Trong ngực có sợi dây bị kéo căng hết mức, như chim sợ tên, gần như không dám nghe đến ba chữ Nhiếp chính vương, Đàn Khinh Trần càng không có động tĩnh, hắn càng thấp thỏm bất an. Hắn càng bất an, Đàn Khinh Trần càng âm trầm tức giận, càng bất động thanh sắc.
Hạ Mẫn Chi cứ lo sợ ngày này qua ngày khác, tinh thần lao lực quá độ, dần dần gầy đến cằm cũng nhọn đi, mặt không chút máu, đôi mắt linh động đa tình như xuân thủy giờ lại mang theo ba phần kinh hãi yếu đuối, mỗi lần nhìn hắn trong lòng Phó Lâm Ý lại quặn thắt mà phát hoảng, bớt chút thời gian vài phen tìm Đàn Khinh Trần nói chuyện, Đàn Khinh Trần luôn đạm mạc mỉm cười, không nóng vội, cũng không hồi đáp.
Cuối cùng có một lần cư nhiên siết gãy cây bút lông thỏ rỗng ruột trong tay, cười nói: “Ta không cưỡng bức hắn, cũng không đả thương hắn, là hắn tự tìm phiền não suy nghĩ không thông, Thập nhất ca hà tất buộc ta buông tay để ta thương tâm cả đời? Ái tình gieo nghiệt, mấy ai không khổ? Có thời gian nhàn rỗi như vậy, chi bằng đi khuyên hắn đi.”
Cũng may mấy ngày qua Đàn Khinh Trần chính vụ bộn bề, rất hiếm khi đến nhà thăm hỏi.
Hôm nay mới đầu giờ tị, Hạ Mẫn Chi đã lẳng lặng rút khỏi Đại Lý Tự, Dương Lục phát hiện không khỏi cười khổ, biết tâm trí hắn không ở đây, đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua, tự cầm quyển tông của vụ án xem xét.
Hạ Mẫn Chi một mạch rảo bước về nhà, đi tới cửa mới phát hiện quên mang theo chìa khóa.
Mấy ngày qua hắn hễ ra ngoài là khóa cửa, cũng mặc kệ trong nhà còn có hạ nhân, tựa hồ chỉ một ổ khóa bằng đồng sẽ có thể bảo vệ Niếp Thập Tam chu toàn, Phó Lâm Ý vừa buồn cười vừa yêu thương, cũng không nói hắn.
Hạ Mẫn Chi điều ổn lại hô hấp, đang định quay lại Đại Lý Tự lấy chìa khóa, cánh cửa gỗ khảm hoa văn đen cũ kỹ kia đột nhiên “chi nha” một tiếng đẩy vào bên trong, Niếp Thập Tam mỉm cười đứng đó, hai mắt lấp lánh như sao trời.
Niếp Thập Tam thấy hắn chỉ lo ngẩn ngơ, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán hắn, cười nói: “Thập Ngũ, ngươi gầy đi nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất