Chương 46: Phiên ngoại 1
“Ta sẽ cố gắng luyện võ công, không lười biếng nữa… trước đây đại ca từng nói, phải giết thật nhiều người, làm đại anh hùng.”
Chăm chú nhìn Mộ Dung Chi Khác, nhỏ giọng mà kiên định: “Ta không muốn giết người, cũng không muốn làm anh hùng, ta muốn luyện võ công, chỉ vì muốn bảo vệ đại ca. Đánh trận rất nguy hiểm, ta không thể để đại ca một mình…”
Mộ Dung Chi Khác nhắm mắt lại, se giọng gọi: “Chi Mẫn.”
———
Mộ Dung Chi Khác mười ba tuổi lần đầu lãnh binh, chinh phạt Tây Triệu.
Một vạn kỵ binh bất ngờ đánh úp doanh địa Tây Triệu, quân Tây Triệu đại loạn, năm vạn người giẫm đạp lên nhau, vứt giáp mà chạy, Mộ Dung Chi Khác thừa thắng xông lên, đại tướng Tây Triệu Long Đào Ca không còn chỗ để trốn, buộc phải nhảy sông tự vẫn, năm vạn binh mã toàn bộ bị diệt.
Mộ Dung Chi Khác sau khi chiếm lĩnh Hà thành, như mặt trời mới mọc, Tây Triệu không còn ai dám ứng chiến.
Ba tháng sau, đệ nhất danh tướng Tây Triệu là Triệu Lê bị bắt, mười vạn quân Tây Triệu bị giết sạch, Tây Triệu diệt vong.
Yên Diệc thôn tính lãnh thổ Tây Triệu, nắm giữ toàn bộ phía tây.
Khải hoàn về đô, đã qua ngày Tết.
Mộ Dung Dực Hàn đích thân nghênh đón ngoài thành.
Mười bốn tuổi, Mộ Dung Chi Khác nhất cử liền thành danh tướng thiếu niên sáng giá nhất thiên hạ.
Cùng năm đó, Giang Thận Ngôn năm tuổi, vừa lên Bạch Lộc Sơn.
Dưới gốc tùng trên đỉnh núi đầy tuyết, Đàn Khinh Trần cô đơn một mình, bạch y đoan phương, trên gối đặt Đại thánh di âm cầm, lặng lẽ tưởng niệm vong mẫu.
Hôm sau, Giang Thận Ngôn hành lễ bái sư, lễ xong, một thiếu niên thân mặc áo lông chồn đen hoa quý đến gần, mỉm cười nắm tay Giang Thận Ngôn: “Ta tên Đàn Khinh Trần, lớn hơn ngươi tám tuổi, là sư huynh của ngươi.”
Giang Thận Ngôn rút tay về, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nghiêm túc, ôm quyền kính cẩn nói: “Đàn sư huynh!”
Mộ Dung Chi Khác vừa về Tây Châu không lâu, Phó Đan Hạc bệnh nặng qua đời.
Hôm nay Mộ Dung Chi Khác đang ở hoa viên trong cung giương cung bắn chim luyện độ chuẩn xác, Mộ Dung Dực Hàn dẫn tứ hoàng tử Mộ Dung Chi Mẫn đạp tuyết đến xem.
Mộ Dung Chi Khác và Mộ Dung Chi Mẫn tuy là huynh đệ, nhưng rất ít khi gặp mặt lui tới.
Thứ nhất, bởi vì Mộ Dung Chi Khác từ nhỏ đã lăn lộn trong quân ngũ, thứ hai, đại phi Thác Bạt Nhan cực kỳ khinh rẻ huyết thống Trữ quốc, Phó Đan Hạc cũng không cho Mộ Dung Chi Mẫn ra ngoài chơi đùa, chỉ bắt hắn ở trong cung đọc sách viết chữ.
Cho nên Mộ Dung Chi Khác làm như không thấy, rút một mũi tên, đáp lên dây cung, chỉ nói: “Phụ hoàng, xem một tiễn này của ta!”
Trong lúc nói, trên trời bay qua một đôi chim to, chính là ác điểu Thực hỏa điêu ở Tây Châu.
Mộ Dung Chi Khác giương cung, tên đi như sao băng chớp nhoáng, một tiễn xuyên thủng cổ một con chim, dư lực chưa giảm, thấu thẳng đến bụng con thứ hai.
Nhất tiễn song điêu, từ không trung rơi xuống đất.
Mộ Dung Dực Hàn khen: “Giỏi!”
Đi đến trước mặt, đặt tay Mộ Dung Chi Mẫn vào trong tay hắn: “Mẫu thân Chi Mẫn không còn, sau này sẽ sống với các ngươi, mẫu thân ngươi cũng đã đáp ứng. Ngươi là ca ca, phải đối xử tốt với hắn.”
Mộ Dung Chi Khác lòng bàn tay có lớp chai mỏng, nhưng vì luyện đao, xúc giác nhạy bén cực kỳ, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé này mềm mại mà lạnh băng, do khẩn trương nên có hơi run rẩy, như bướm đang vẫy cánh, cõi lòng nhất thời nhu hòa nhuyễn đi.
Mộ Dung Chi Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt quang hoa lưu động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như phấn trang ngọc trác, một nốt ruồi nho nhỏ như lung linh dưới ánh mặt trời, dải lông ngân hồ trên cổ phất phơ lay động.
Mộ Dung Chi Khác ngồi xuống, đã thấy trên khuôn mặt góc cạnh phân minh lộ ra một nụ cười: “Chi Mẫn, gọi ta.”
Mộ Dung Chi Mẫn khẽ chớp chớp mắt, thanh âm trong trẻo, lại mang theo chút non nớt ngọt ngào: “Đại ca…”
Đế vương Yên Diệc một đời trên lưng ngựa chỉ đổ máu không đổ lệ Mộ Dung Dực Hàn lúc này vành mắt đỏ hoe, thấp giọng nói: “Hai đứa cả đời này phải tương thân tương ái.”
Mộ Dung Chi Khác từ mười tuổi đã thường ngụ ở binh doanh, năm nay lại thay đổi thói quen, mỗi ngày luyện binh xong, đều hồi cung ăn ngủ.
Ngày xuân cứ mỗi chiều, Mộ Dung Chi Khác nhuyễn giáp chưa cởi, cưỡi một con tuấn mã đen tuyền, chạy thẳng vào cung, gọi vang: “Chi Mẫn, ra đây!”
Mộ Dung Chi Mẫn vừa nghe thấy, lập tức chạy đến, hoan hô một tiếng: “Đại ca đã về!”
Liền nhào tới.
Mộ Dung Chi Khác cười to, phóng ngựa tiến lên, gập lưng, một tay bế hắn, đặt hắn ngồi trước, thúc cương, quay đầu ngựa: “Chúng ta đến mã trường, ta dạy ngươi cưỡi ngựa! Hài tử Mộ Dung gia, không ai không biết cưỡi ngựa đánh trận.”
Cây cỏ hai bên vun vút lùi ra sau, Mộ Dung Chi Mẫn vừa hưng phấn vừa kích động, trên khuôn mặt trắng tuyết nổi lên một tầng ửng hồng, đôi mắt như bảo thạch phát sáng.
Mộ Dung Chi Khác lớn tiếng hỏi: “Có sợ không?”
Mộ Dung Chi Mẫn nói: “Không sợ! Chơi vui quá!”
Thanh âm Mộ Dung Chi Khác như gió xé nơi mũi đao, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy khí phách cường hãn: “Tốt! Chờ ngươi trưởng thành, cũng nên làm một đại anh hùng, vì Yên Diệc mà tung hoành chinh chiến, giết hết đám người dám cản trở chúng ta, đoạt hết lãnh thổ toàn thiên hạ!”
Vung roi thúc ngựa, hào hứng cực điểm.
Mộ Dung Chi Mẫn ngập ngừng nói: “Đại ca, tại sao phải giết người?”
“Bởi vì đại ca muốn làm Yên Diệc đông lâm đại hải, nam giáp Man Cương, bắc tiến thảo nguyên, tây liên Phong Tĩnh, khắp thiên hạ, những nơi được mặt trời chiếu sáng, đều là lãnh địa của Yên Diệc ta!”
Mộ Dung Chi Mẫn nghĩ nghĩ nói: “Ta không thích đánh trận giết người. Đổ biết bao nhiêu máu, chiếm biết bao nhiêu nơi, cũng đâu có gì hữu dụng, Tây Châu đã đủ rộng lớn rồi.”
Mộ Dung Chi Khác ghì cương, nhảy xuống lưng ngựa, giúp Mộ Dung Chi Mẫn chỉnh lại tư thế ngồi, chỉnh cả bàn đạp, thấy hắn xuân sam mềm mại trong nắng, như một bức tượng oa nhi bạch ngọc, không khỏi cười nói: “Hiện tại Chi Mẫn còn nhỏ, chờ tới khi ngươi mười tuổi, ta liền dẫn ngươi xuất chinh, đến chừng đó ngươi sẽ quen thôi.”
Nửa năm sau, Mộ Dung Chi Mẫn phóng ngựa chạy như bay, tuấn mã bốn vó cơ hồ đều nhấc bổng, như tên bắn thẳng hướng đồng cỏ xa xa.
Mộ Dung Chi Khác theo sát lưng sau, cực kỳ hài lòng với kỵ thuật của hắn, khẽ mỉm cười.
Nhưng lúc dạy hắn võ công, Mộ Dung Chi Mẫn lại vụng về đến khó coi, vụng về đã đành, còn bày vẻ mặt không sao cả, cười hì hì hồ nháo vui đùa.
Mộ Dung Chi Khác trong cơn tức giận, vung tay, một tát định đánh xuống, lại nhìn đôi mắt như xuân thủy, da thịt như cẩn ngọc, vẻ mặt vô tội lại cố nén ý cười của hắn, cắn răng cật lực nhẫn nhịn.
Đánh hắn thì đau lòng, không đánh hắn thì tức giận đến cả người phát run, nghĩ nghĩ, một tay xách thắt lưng hắn lên, tay kia giáng xuống thật mạnh, nhưng điểm đến là mông, hung hăng đánh mười cái, buông ra, lạnh lùng nói: “Còn không chịu luyện đàng hoàng, ta sẽ tát ngươi!”
Mộ Dung Chi Mẫn rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu nhìn, giống như chịu ủy khuất rất lớn, nhưng lại quật cường không mở miệng.
Mộ Dung Chi Khác hừ một tiếng, dứt khoát không đếm xỉa hắn, xoay người về tẩm cung.
Đợi non nửa canh giờ, Mộ Dung Chi Mẫn không giống bình thường hễ không gặp được đại ca một lúc liền chạy đi tìm, không khỏi có chút lo lắng, đang định ra ngoài, lại thấy đại phi Thác Bạt Nhan tóc búi cao cao phục sức lộng lẫy khoan thai đi tới.
Thác Bạt Nhan xuất thân danh môn vọng tộc, lên ngựa có thể chiến, xuống ngựa có thể trị, lúc còn trẻ có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân Tây Châu, hiện tại tuy đã gần bốn mươi, nhưng vẫn diễm quang bức người, chỉ là khóe miệng cùng mi tâm hằn vài nếp nhăn, càng thêm uy nghiêm lãnh lệ.
Thác Bạt Nhan trực tiếp nói: “Mộ Dung Chi Khác, gần đây ngươi có phần quá tốt với tên tạp chủng kia rồi. Đừng quên thân phận mình và thân phận hắn!”
Mộ Dung Chi Khác xưa nay vừa kính vừa yêu mẫu thân, nhưng lại nói: “Chi Mẫn cũng mang họ Mộ Dung.”
Thác Bạt Nhan lạnh lùng nói: “Chi Phàm, Chi Vũ đều họ Mộ Dung, sao không thấy ngươi hậu đãi như thế? Mẫu thân của chúng tuy xuất thân thấp hèn, nhưng không phải dị tộc.”
Đi lên hai bước, xiêm y cầu kỳ sột soạt quét trên mặt đất: “Ngươi là Thái tử Yên Diệc, sớm muộn gì cũng phải đấu một trận với Đại Trữ, nhưng giờ ngươi lại che chở mọi bề cho tên tạp chủng địch quốc, Mộ Dung Chi Khác, ngươi không cảm thấy có lỗi với tổ tiên của ngươi?”
Mộ Dung Chi Khác không khỏi biến sắc.
“Phụ thân ngươi đã già, cũng hồ đồ, không chút đề phòng hắn, cũng không chịu nghĩ, tương lai hai nước giao tranh, giữ hắn lại há chẳng phải dưỡng hổ di họa?”
“Trăm năm qua huyết thống Mộ Dung thị vẫn luôn tinh thuần tôn quý, há có thể để tên tạp chủng Trữ quốc này vấy bẩn?”
Từ trong tay áo cực rộng lấy ra một chiếc bình gỗ màu đen, thản nhiên nói: “Hoàng tuyền tam trọng tuyết, nội trong ba ngày tìm cơ hội bắt hắn uống vào.”
Mộ Dung Chi Khác lẳng lặng tiếp nhận, lần đầu tiên nảy sinh sợ hãi đối với mẫu thân.
Kỳ nữ năm xưa không thua kém bất kỳ nam tử nào, một tay phò trợ phu quân đoạt được hoàng vị, chỉ một ánh mắt đạm mạc, nhưng lại tương đương với ngàn vạn mệnh lệnh uy hiếp.
Thác Bạt Nhan mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Mộ Dung Chi Khác: “Con ngoan của ta, xuống tay không độc, tương lai làm sao ngồi lên ngôi đế vương Yên Diệc? Cừu nuôi mập còn có thể ăn, nhưng cỏ dại phải sớm diệt tận gốc.”
Đêm xuống, Mộ Dung Chi Khác siết chặt bình gỗ, thần tình ngưng trọng.
Tuyết Phong ma sư đẩy cửa vào, nói: “Điện hạ cho gọi ta?”
Mộ Dung Chi Khác gật đầu: “Trong cung phải chăng có loại dược, triệu chứng bộc phát giống hệt Hoàng tuyền tam trọng tuyết, nhưng không dồn người vào chỗ chết?”
Tuyết Phong ma sư nói: “Có, Dương xuân tam trọng tuyết.”
Mộ Dung Chi Khác trầm mặc thật lâu, mãi đến khi bấc đèn phụt một tiếng, nhoáng lên một tia lửa, ngón tay càng siết chặt, phân phó: “Lấy nó cho ta, nhớ đừng để bất cứ ai biết được.”
Hôm sau, Mộ Dung Chi Khác theo thường lệ đến quân doanh, Mộ Dung Chi Mẫn cả ngày không thấy bóng dáng, dò hỏi, có quân sĩ hồi bẩm: “Ở đồng cỏ cưỡi ngựa tập bắn cung.”
Buổi chiều trở về cung, trên con đường rợp bóng cây lại gặp Thác Bạt Nhan.
Thác Bạt Nhan một thân quân phục, tay cầm loan đao, nói: “Chi Khác, so đao.”
Một mỹ phụ trung niên, một thiếu niên đang lớn, giữa đao khí dày đặc, diện mạo tuấn mỹ đều có chút hung ác dữ dội.
Mộ Dung Chi Khác một đao bổ xuống, Thác Bạt Nhan lảo đảo mấy bước thoái lui, đao pháp tán loạn, Mộ Dung Chi Khác ngưng đao bất phát, một tay dìu mẫu thân của mình.
Chợt thấy trước mắt bạch quang lóe lên, nhưng là Thác Bạt Nhan một đao chém ngang, lướt qua ngực hắn.
Mộ Dung Chi Khác không kịp tiếp chiêu, trong lúc nguy cấp tay không đón lưỡi dao ngoặc lại cổ tay Thác Bạt Nhan, đồng thời thắt lưng gập xuống, tránh đi mũi đao.
Loan đao trong tay Thác Bạt Nhan đinh đang rơi xuống đất, Mộ Dung Chi Khác thở phào, thẳng lưng lại, trước ngực chợt lạnh, da thịt đã bị đao khí rạch xước.
Thác Bạt Nhan nói: “Hiểu đạo lý ta muốn dạy chưa?”
Mộ Dung Chi Khác gật đầu không đáp.
Trở về tẩm cung, Mộ Dung Chi Khác cho người đi gọi Tứ điện hạ.
Trên bàn đặt một chén mã não, bên trong là nước nho tím, thơm lừng ngon ngọt. Hai chiếc bình gỗ, một đen thuần, một nâu nhạt. Một tử, một sinh.
Mộ Dung Chi Khác mở nắp bình màu đen, bên trong chỉ thấy một dịch thể trong suốt vô sắc vô vị, tay đã có chút run rẩy. Bỏ xuống, cầm lấy chiếc bình màu nâu.
Đao thương trước ngực ẩn ẩn đau, khí lực như bị rút cạn, mở không ra nút gỗ của chiếc bình nâu.
Không lâu sau, Mộ Dung Chi Mẫn tiến vào, cúi đầu gọi một tiếng “đại ca”, lập tức bổ nhào lên người hắn, không chịu đứng lên.
Mộ Dung Chi Khác cảm thấy nơi vai áo nhanh chóng ướt một mảng lớn, kéo hài tử trong lòng ra nhìn, chỉ thấy hắn khóc đến đôi mắt không còn giống hoa đào, mà trông như quả đào, cười nói: “Ta đánh ngươi một trận, ngươi đã khóc đến nông nỗi này?”
Mộ Dung Chi Mẫn dụi dụi mắt: “Đại ca, ta có chuyện muốn nói…”
Mộ Dung Chi Khác bưng chén mã não lên: “Uống thứ này trước đã, giúp thanh cổ họng.”
Thẫn thờ nhìn hắn uống cạn một hơi, trong lòng đau xót, ôn nhu hỏi: “Ngươi định nói gì với ta?”
“Ta sẽ cố gắng luyện võ công, không lười biếng nữa… trước đây đại ca từng nói, phải giết thật nhiều người, làm đại anh hùng.”
Chăm chú nhìn Mộ Dung Chi Khác, nhỏ giọng mà kiên định: “Ta không muốn giết người, cũng không muốn làm anh hùng, ta muốn luyện võ công, chỉ vì muốn bảo vệ đại ca. Đánh trận rất nguy hiểm, ta không thể để đại ca một mình…”
Mộ Dung Chi Khác nhắm mắt lại, se giọng gọi: “Chi Mẫn.”
Lời hứa này của Mộ Dung Chi Mẫn được hoàn thành vào mùa xuân năm năm sau, khi đó Yên Diệc nội loạn, Mộ Dung Chi Mẫn mười hai tuổi tự mình thống lĩnh thiết giáp binh thâm nhập địa phận Đông Liêu trợ huynh trưởng tiêu diệt phản quân.
Mộ Dung Chi Khác mở mắt, cười nói: “Từ nay trở đi, đại ca không ép ngươi học võ nữa, ngươi thích đọc sách, vậy cứ đọc chút binh thư, nếu không thích đọc, cứ hảo hảo vui đùa, đại ca sẽ bảo vệ ngươi, cho đến khi ngươi chết.”
Lời hứa này của Mộ Dung Chi Khác nhưng lại bị phá vỡ vào mùa đông năm năm sau, khi Yên Diệc vong quốc, đại phi tuẫn tiết, một chưởng cơ hồ lấy mạng Mộ Dung Chi Mẫn.
Mùa thu năm sau, Mộ Dung Chi Khác lãnh binh chinh phạt Phong Tĩnh, bày liên hoàn mã, một trận bình định cự khấu, nhất cử liền phá kiên thành.
Sau khi trở về Tây Châu, dạy Mộ Dung Chi Mẫn ba chiêu cứu mạng.
Cùng năm đó, Giang Thận Ngôn dùng thân pháp Tiểu Trọng Sơn, sau khi thất bại ba đêm liên tiếp, rốt cuộc cũng leo được lên vách đá cao hơn hai mươi trượng, đăng lâm đỉnh cao nhất của Bạch Lộc Sơn.
Khí tức chưa ổn định, đã thấy dưới trăng thanh gió mát, Đàn Khinh Trần đưa tay về phía hắn: “Chúc mừng ngươi, tiểu sư đệ.”
Giang Thận Ngôn kinh ngạc: “Sao sư huynh lại ở đây?”
Đàn Khinh Trần cười nói: “Ba ngày trước lúc ngươi bắt đầu thử Tiểu Trọng Sơn, ta liền ở đây.”
Bạch y phiêu phiêu, tuổi còn nhỏ nhưng lại mang phong phạm thiên tiên đạm định ưu nhã: “Ta lo ngươi gặp chuyện, nên luôn ở lại đây canh chừng.”
Giang Thận Ngôn cười rạng rỡ, vươn tay đập tay hoan hô với Đàn Khinh Trần.
Hắn niên kỷ còn nhỏ, dung mạo tú mỹ, nhưng trước giờ ẩn nhẫn lạnh lùng, lúc này nhoẻn miệng cười, không biết có bao nhiêu khả ái trong sáng: “Đàn sư huynh, đa tạ.”
Nói xong ngồi xuống tảng đá to dưới tàng cây điều tức vận khí.
Đỉnh núi chỉ có tiếng gió xào xạt thổi qua ngọn cây, Đàn Khinh Trần cũng ngồi xuống, đặt ngang Di âm cầm, tùy ý lướt trên dây, phát ra tiếng nhạc du dương.
Hồi lâu, Giang Thận Ngôn vận công xong, nhìn cây đàn kia, thanh âm non nớt, nói: “Sư huynh đàn một khúc cho ta nghe, có được không?”
Đàn Khinh Trần nghĩ nghĩ: “Đang là đêm thu, ta đàn Bình sa lạc nhạn cho ngươi nghe vậy.”
Chỉ nghe âm điệu du dương trôi chảy, trầm rồi lại bổng, như hiện rõ hồng nhạn phi vũ trông trước nhìn sau, bay cao lượn thấp, chao liệng vặn mình, tư thái ưu mỹ, lại hòa vào cát bằng nước xa, ý nhã tâm nhàn, từng đôi dập dìu, thư hùng thứ tự.
Trong cầm khúc có thu xanh tiêu điều, cũng có thu cao khí sảng, gió yên biển lặng, vạn dặm mây trôi, thiên nga viễn du, chân trời mộng ảo.
Giang Thận Ngôn tuy không hiểu âm luật, lại bị khí chất tiếng đàn đêm thu trời quang mê hoặc, nghe đến tâm thần say sưa, tiếng đàn dừng thật lâu sau, mới như sực tỉnh khỏi mộng, khen: “Cầm khúc này thật hay, sư huynh trí tuệ rộng mở, trời xanh khoáng đạt, ngàn dặm không mây.”
Đàn Khinh Trần chỉ cười không đáp, thu đàn, vác sau lưng, nói: “Muộn rồi, chúng ta về thôi. Ngày mai ngươi còn phải dậy sớm luyện công, Thái Nhất tâm kinh khởi đầu rất khó, đừng nên nóng vội.”
Giang Thận Ngôn gật đầu nghe theo, nhịn không được níu tay Đàn Khinh Trần: “Sư huynh thật tốt với ta.”
Đàn Khinh Trần khẽ thở dài: “Ta thực sự ngưỡng mộ ngươi, tiểu sư đệ.” Vuốt tóc hắn, ngước mắt nhìn ánh trăng cô tịch: “Ngươi không hiểu mình may mắn biết bao, có phụ mẫu yêu thương, lại là kỳ tài võ học, muốn học gì, có thể an nhiên đi học, thích làm gì, có thể một lòng đi làm, cũng không cần cố kỵ gì cả… Tiểu sư đệ, ta hy vọng cả đời ngươi cũng đều may mắn thế này.”
Thời gian như nước chảy.
Mộ Dung Chi Mẫn và Giang Thận Ngôn đều không ngờ, thuở ấu thơ hạnh phúc đơn thuần ngọt ngào của mình lại kết thúc đột ngột như vậy.
Cảnh ngộ nhân sinh, vĩnh viễn không thể đoán trước.
Mùa xuân Huyên Tĩnh năm thứ tư, Yên Diệc nội loạn.
Trữ quốc sẵn sàng ra trận. Thập tứ vương gia Đàn Khinh Trần phò trợ Thái tử, kiếm chỉ Tây Châu.
Đàn Khinh Trần đứng giữa lưng chừng núi, gió lạnh rít gào, xa xa nhìn Tĩnh Phong.
Vươn tay ra hư không, xòe cả năm ngón, kẽ tay có giang sơn, có thiên địa.
Thiên hạ đã là bàn cờ, mười tám tuổi, Đàn Khinh Trần chính thức khai cuộc.
Chăm chú nhìn Mộ Dung Chi Khác, nhỏ giọng mà kiên định: “Ta không muốn giết người, cũng không muốn làm anh hùng, ta muốn luyện võ công, chỉ vì muốn bảo vệ đại ca. Đánh trận rất nguy hiểm, ta không thể để đại ca một mình…”
Mộ Dung Chi Khác nhắm mắt lại, se giọng gọi: “Chi Mẫn.”
———
Mộ Dung Chi Khác mười ba tuổi lần đầu lãnh binh, chinh phạt Tây Triệu.
Một vạn kỵ binh bất ngờ đánh úp doanh địa Tây Triệu, quân Tây Triệu đại loạn, năm vạn người giẫm đạp lên nhau, vứt giáp mà chạy, Mộ Dung Chi Khác thừa thắng xông lên, đại tướng Tây Triệu Long Đào Ca không còn chỗ để trốn, buộc phải nhảy sông tự vẫn, năm vạn binh mã toàn bộ bị diệt.
Mộ Dung Chi Khác sau khi chiếm lĩnh Hà thành, như mặt trời mới mọc, Tây Triệu không còn ai dám ứng chiến.
Ba tháng sau, đệ nhất danh tướng Tây Triệu là Triệu Lê bị bắt, mười vạn quân Tây Triệu bị giết sạch, Tây Triệu diệt vong.
Yên Diệc thôn tính lãnh thổ Tây Triệu, nắm giữ toàn bộ phía tây.
Khải hoàn về đô, đã qua ngày Tết.
Mộ Dung Dực Hàn đích thân nghênh đón ngoài thành.
Mười bốn tuổi, Mộ Dung Chi Khác nhất cử liền thành danh tướng thiếu niên sáng giá nhất thiên hạ.
Cùng năm đó, Giang Thận Ngôn năm tuổi, vừa lên Bạch Lộc Sơn.
Dưới gốc tùng trên đỉnh núi đầy tuyết, Đàn Khinh Trần cô đơn một mình, bạch y đoan phương, trên gối đặt Đại thánh di âm cầm, lặng lẽ tưởng niệm vong mẫu.
Hôm sau, Giang Thận Ngôn hành lễ bái sư, lễ xong, một thiếu niên thân mặc áo lông chồn đen hoa quý đến gần, mỉm cười nắm tay Giang Thận Ngôn: “Ta tên Đàn Khinh Trần, lớn hơn ngươi tám tuổi, là sư huynh của ngươi.”
Giang Thận Ngôn rút tay về, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nghiêm túc, ôm quyền kính cẩn nói: “Đàn sư huynh!”
Mộ Dung Chi Khác vừa về Tây Châu không lâu, Phó Đan Hạc bệnh nặng qua đời.
Hôm nay Mộ Dung Chi Khác đang ở hoa viên trong cung giương cung bắn chim luyện độ chuẩn xác, Mộ Dung Dực Hàn dẫn tứ hoàng tử Mộ Dung Chi Mẫn đạp tuyết đến xem.
Mộ Dung Chi Khác và Mộ Dung Chi Mẫn tuy là huynh đệ, nhưng rất ít khi gặp mặt lui tới.
Thứ nhất, bởi vì Mộ Dung Chi Khác từ nhỏ đã lăn lộn trong quân ngũ, thứ hai, đại phi Thác Bạt Nhan cực kỳ khinh rẻ huyết thống Trữ quốc, Phó Đan Hạc cũng không cho Mộ Dung Chi Mẫn ra ngoài chơi đùa, chỉ bắt hắn ở trong cung đọc sách viết chữ.
Cho nên Mộ Dung Chi Khác làm như không thấy, rút một mũi tên, đáp lên dây cung, chỉ nói: “Phụ hoàng, xem một tiễn này của ta!”
Trong lúc nói, trên trời bay qua một đôi chim to, chính là ác điểu Thực hỏa điêu ở Tây Châu.
Mộ Dung Chi Khác giương cung, tên đi như sao băng chớp nhoáng, một tiễn xuyên thủng cổ một con chim, dư lực chưa giảm, thấu thẳng đến bụng con thứ hai.
Nhất tiễn song điêu, từ không trung rơi xuống đất.
Mộ Dung Dực Hàn khen: “Giỏi!”
Đi đến trước mặt, đặt tay Mộ Dung Chi Mẫn vào trong tay hắn: “Mẫu thân Chi Mẫn không còn, sau này sẽ sống với các ngươi, mẫu thân ngươi cũng đã đáp ứng. Ngươi là ca ca, phải đối xử tốt với hắn.”
Mộ Dung Chi Khác lòng bàn tay có lớp chai mỏng, nhưng vì luyện đao, xúc giác nhạy bén cực kỳ, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé này mềm mại mà lạnh băng, do khẩn trương nên có hơi run rẩy, như bướm đang vẫy cánh, cõi lòng nhất thời nhu hòa nhuyễn đi.
Mộ Dung Chi Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt quang hoa lưu động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như phấn trang ngọc trác, một nốt ruồi nho nhỏ như lung linh dưới ánh mặt trời, dải lông ngân hồ trên cổ phất phơ lay động.
Mộ Dung Chi Khác ngồi xuống, đã thấy trên khuôn mặt góc cạnh phân minh lộ ra một nụ cười: “Chi Mẫn, gọi ta.”
Mộ Dung Chi Mẫn khẽ chớp chớp mắt, thanh âm trong trẻo, lại mang theo chút non nớt ngọt ngào: “Đại ca…”
Đế vương Yên Diệc một đời trên lưng ngựa chỉ đổ máu không đổ lệ Mộ Dung Dực Hàn lúc này vành mắt đỏ hoe, thấp giọng nói: “Hai đứa cả đời này phải tương thân tương ái.”
Mộ Dung Chi Khác từ mười tuổi đã thường ngụ ở binh doanh, năm nay lại thay đổi thói quen, mỗi ngày luyện binh xong, đều hồi cung ăn ngủ.
Ngày xuân cứ mỗi chiều, Mộ Dung Chi Khác nhuyễn giáp chưa cởi, cưỡi một con tuấn mã đen tuyền, chạy thẳng vào cung, gọi vang: “Chi Mẫn, ra đây!”
Mộ Dung Chi Mẫn vừa nghe thấy, lập tức chạy đến, hoan hô một tiếng: “Đại ca đã về!”
Liền nhào tới.
Mộ Dung Chi Khác cười to, phóng ngựa tiến lên, gập lưng, một tay bế hắn, đặt hắn ngồi trước, thúc cương, quay đầu ngựa: “Chúng ta đến mã trường, ta dạy ngươi cưỡi ngựa! Hài tử Mộ Dung gia, không ai không biết cưỡi ngựa đánh trận.”
Cây cỏ hai bên vun vút lùi ra sau, Mộ Dung Chi Mẫn vừa hưng phấn vừa kích động, trên khuôn mặt trắng tuyết nổi lên một tầng ửng hồng, đôi mắt như bảo thạch phát sáng.
Mộ Dung Chi Khác lớn tiếng hỏi: “Có sợ không?”
Mộ Dung Chi Mẫn nói: “Không sợ! Chơi vui quá!”
Thanh âm Mộ Dung Chi Khác như gió xé nơi mũi đao, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy khí phách cường hãn: “Tốt! Chờ ngươi trưởng thành, cũng nên làm một đại anh hùng, vì Yên Diệc mà tung hoành chinh chiến, giết hết đám người dám cản trở chúng ta, đoạt hết lãnh thổ toàn thiên hạ!”
Vung roi thúc ngựa, hào hứng cực điểm.
Mộ Dung Chi Mẫn ngập ngừng nói: “Đại ca, tại sao phải giết người?”
“Bởi vì đại ca muốn làm Yên Diệc đông lâm đại hải, nam giáp Man Cương, bắc tiến thảo nguyên, tây liên Phong Tĩnh, khắp thiên hạ, những nơi được mặt trời chiếu sáng, đều là lãnh địa của Yên Diệc ta!”
Mộ Dung Chi Mẫn nghĩ nghĩ nói: “Ta không thích đánh trận giết người. Đổ biết bao nhiêu máu, chiếm biết bao nhiêu nơi, cũng đâu có gì hữu dụng, Tây Châu đã đủ rộng lớn rồi.”
Mộ Dung Chi Khác ghì cương, nhảy xuống lưng ngựa, giúp Mộ Dung Chi Mẫn chỉnh lại tư thế ngồi, chỉnh cả bàn đạp, thấy hắn xuân sam mềm mại trong nắng, như một bức tượng oa nhi bạch ngọc, không khỏi cười nói: “Hiện tại Chi Mẫn còn nhỏ, chờ tới khi ngươi mười tuổi, ta liền dẫn ngươi xuất chinh, đến chừng đó ngươi sẽ quen thôi.”
Nửa năm sau, Mộ Dung Chi Mẫn phóng ngựa chạy như bay, tuấn mã bốn vó cơ hồ đều nhấc bổng, như tên bắn thẳng hướng đồng cỏ xa xa.
Mộ Dung Chi Khác theo sát lưng sau, cực kỳ hài lòng với kỵ thuật của hắn, khẽ mỉm cười.
Nhưng lúc dạy hắn võ công, Mộ Dung Chi Mẫn lại vụng về đến khó coi, vụng về đã đành, còn bày vẻ mặt không sao cả, cười hì hì hồ nháo vui đùa.
Mộ Dung Chi Khác trong cơn tức giận, vung tay, một tát định đánh xuống, lại nhìn đôi mắt như xuân thủy, da thịt như cẩn ngọc, vẻ mặt vô tội lại cố nén ý cười của hắn, cắn răng cật lực nhẫn nhịn.
Đánh hắn thì đau lòng, không đánh hắn thì tức giận đến cả người phát run, nghĩ nghĩ, một tay xách thắt lưng hắn lên, tay kia giáng xuống thật mạnh, nhưng điểm đến là mông, hung hăng đánh mười cái, buông ra, lạnh lùng nói: “Còn không chịu luyện đàng hoàng, ta sẽ tát ngươi!”
Mộ Dung Chi Mẫn rưng rưng nước mắt, ngẩng đầu nhìn, giống như chịu ủy khuất rất lớn, nhưng lại quật cường không mở miệng.
Mộ Dung Chi Khác hừ một tiếng, dứt khoát không đếm xỉa hắn, xoay người về tẩm cung.
Đợi non nửa canh giờ, Mộ Dung Chi Mẫn không giống bình thường hễ không gặp được đại ca một lúc liền chạy đi tìm, không khỏi có chút lo lắng, đang định ra ngoài, lại thấy đại phi Thác Bạt Nhan tóc búi cao cao phục sức lộng lẫy khoan thai đi tới.
Thác Bạt Nhan xuất thân danh môn vọng tộc, lên ngựa có thể chiến, xuống ngựa có thể trị, lúc còn trẻ có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân Tây Châu, hiện tại tuy đã gần bốn mươi, nhưng vẫn diễm quang bức người, chỉ là khóe miệng cùng mi tâm hằn vài nếp nhăn, càng thêm uy nghiêm lãnh lệ.
Thác Bạt Nhan trực tiếp nói: “Mộ Dung Chi Khác, gần đây ngươi có phần quá tốt với tên tạp chủng kia rồi. Đừng quên thân phận mình và thân phận hắn!”
Mộ Dung Chi Khác xưa nay vừa kính vừa yêu mẫu thân, nhưng lại nói: “Chi Mẫn cũng mang họ Mộ Dung.”
Thác Bạt Nhan lạnh lùng nói: “Chi Phàm, Chi Vũ đều họ Mộ Dung, sao không thấy ngươi hậu đãi như thế? Mẫu thân của chúng tuy xuất thân thấp hèn, nhưng không phải dị tộc.”
Đi lên hai bước, xiêm y cầu kỳ sột soạt quét trên mặt đất: “Ngươi là Thái tử Yên Diệc, sớm muộn gì cũng phải đấu một trận với Đại Trữ, nhưng giờ ngươi lại che chở mọi bề cho tên tạp chủng địch quốc, Mộ Dung Chi Khác, ngươi không cảm thấy có lỗi với tổ tiên của ngươi?”
Mộ Dung Chi Khác không khỏi biến sắc.
“Phụ thân ngươi đã già, cũng hồ đồ, không chút đề phòng hắn, cũng không chịu nghĩ, tương lai hai nước giao tranh, giữ hắn lại há chẳng phải dưỡng hổ di họa?”
“Trăm năm qua huyết thống Mộ Dung thị vẫn luôn tinh thuần tôn quý, há có thể để tên tạp chủng Trữ quốc này vấy bẩn?”
Từ trong tay áo cực rộng lấy ra một chiếc bình gỗ màu đen, thản nhiên nói: “Hoàng tuyền tam trọng tuyết, nội trong ba ngày tìm cơ hội bắt hắn uống vào.”
Mộ Dung Chi Khác lẳng lặng tiếp nhận, lần đầu tiên nảy sinh sợ hãi đối với mẫu thân.
Kỳ nữ năm xưa không thua kém bất kỳ nam tử nào, một tay phò trợ phu quân đoạt được hoàng vị, chỉ một ánh mắt đạm mạc, nhưng lại tương đương với ngàn vạn mệnh lệnh uy hiếp.
Thác Bạt Nhan mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc Mộ Dung Chi Khác: “Con ngoan của ta, xuống tay không độc, tương lai làm sao ngồi lên ngôi đế vương Yên Diệc? Cừu nuôi mập còn có thể ăn, nhưng cỏ dại phải sớm diệt tận gốc.”
Đêm xuống, Mộ Dung Chi Khác siết chặt bình gỗ, thần tình ngưng trọng.
Tuyết Phong ma sư đẩy cửa vào, nói: “Điện hạ cho gọi ta?”
Mộ Dung Chi Khác gật đầu: “Trong cung phải chăng có loại dược, triệu chứng bộc phát giống hệt Hoàng tuyền tam trọng tuyết, nhưng không dồn người vào chỗ chết?”
Tuyết Phong ma sư nói: “Có, Dương xuân tam trọng tuyết.”
Mộ Dung Chi Khác trầm mặc thật lâu, mãi đến khi bấc đèn phụt một tiếng, nhoáng lên một tia lửa, ngón tay càng siết chặt, phân phó: “Lấy nó cho ta, nhớ đừng để bất cứ ai biết được.”
Hôm sau, Mộ Dung Chi Khác theo thường lệ đến quân doanh, Mộ Dung Chi Mẫn cả ngày không thấy bóng dáng, dò hỏi, có quân sĩ hồi bẩm: “Ở đồng cỏ cưỡi ngựa tập bắn cung.”
Buổi chiều trở về cung, trên con đường rợp bóng cây lại gặp Thác Bạt Nhan.
Thác Bạt Nhan một thân quân phục, tay cầm loan đao, nói: “Chi Khác, so đao.”
Một mỹ phụ trung niên, một thiếu niên đang lớn, giữa đao khí dày đặc, diện mạo tuấn mỹ đều có chút hung ác dữ dội.
Mộ Dung Chi Khác một đao bổ xuống, Thác Bạt Nhan lảo đảo mấy bước thoái lui, đao pháp tán loạn, Mộ Dung Chi Khác ngưng đao bất phát, một tay dìu mẫu thân của mình.
Chợt thấy trước mắt bạch quang lóe lên, nhưng là Thác Bạt Nhan một đao chém ngang, lướt qua ngực hắn.
Mộ Dung Chi Khác không kịp tiếp chiêu, trong lúc nguy cấp tay không đón lưỡi dao ngoặc lại cổ tay Thác Bạt Nhan, đồng thời thắt lưng gập xuống, tránh đi mũi đao.
Loan đao trong tay Thác Bạt Nhan đinh đang rơi xuống đất, Mộ Dung Chi Khác thở phào, thẳng lưng lại, trước ngực chợt lạnh, da thịt đã bị đao khí rạch xước.
Thác Bạt Nhan nói: “Hiểu đạo lý ta muốn dạy chưa?”
Mộ Dung Chi Khác gật đầu không đáp.
Trở về tẩm cung, Mộ Dung Chi Khác cho người đi gọi Tứ điện hạ.
Trên bàn đặt một chén mã não, bên trong là nước nho tím, thơm lừng ngon ngọt. Hai chiếc bình gỗ, một đen thuần, một nâu nhạt. Một tử, một sinh.
Mộ Dung Chi Khác mở nắp bình màu đen, bên trong chỉ thấy một dịch thể trong suốt vô sắc vô vị, tay đã có chút run rẩy. Bỏ xuống, cầm lấy chiếc bình màu nâu.
Đao thương trước ngực ẩn ẩn đau, khí lực như bị rút cạn, mở không ra nút gỗ của chiếc bình nâu.
Không lâu sau, Mộ Dung Chi Mẫn tiến vào, cúi đầu gọi một tiếng “đại ca”, lập tức bổ nhào lên người hắn, không chịu đứng lên.
Mộ Dung Chi Khác cảm thấy nơi vai áo nhanh chóng ướt một mảng lớn, kéo hài tử trong lòng ra nhìn, chỉ thấy hắn khóc đến đôi mắt không còn giống hoa đào, mà trông như quả đào, cười nói: “Ta đánh ngươi một trận, ngươi đã khóc đến nông nỗi này?”
Mộ Dung Chi Mẫn dụi dụi mắt: “Đại ca, ta có chuyện muốn nói…”
Mộ Dung Chi Khác bưng chén mã não lên: “Uống thứ này trước đã, giúp thanh cổ họng.”
Thẫn thờ nhìn hắn uống cạn một hơi, trong lòng đau xót, ôn nhu hỏi: “Ngươi định nói gì với ta?”
“Ta sẽ cố gắng luyện võ công, không lười biếng nữa… trước đây đại ca từng nói, phải giết thật nhiều người, làm đại anh hùng.”
Chăm chú nhìn Mộ Dung Chi Khác, nhỏ giọng mà kiên định: “Ta không muốn giết người, cũng không muốn làm anh hùng, ta muốn luyện võ công, chỉ vì muốn bảo vệ đại ca. Đánh trận rất nguy hiểm, ta không thể để đại ca một mình…”
Mộ Dung Chi Khác nhắm mắt lại, se giọng gọi: “Chi Mẫn.”
Lời hứa này của Mộ Dung Chi Mẫn được hoàn thành vào mùa xuân năm năm sau, khi đó Yên Diệc nội loạn, Mộ Dung Chi Mẫn mười hai tuổi tự mình thống lĩnh thiết giáp binh thâm nhập địa phận Đông Liêu trợ huynh trưởng tiêu diệt phản quân.
Mộ Dung Chi Khác mở mắt, cười nói: “Từ nay trở đi, đại ca không ép ngươi học võ nữa, ngươi thích đọc sách, vậy cứ đọc chút binh thư, nếu không thích đọc, cứ hảo hảo vui đùa, đại ca sẽ bảo vệ ngươi, cho đến khi ngươi chết.”
Lời hứa này của Mộ Dung Chi Khác nhưng lại bị phá vỡ vào mùa đông năm năm sau, khi Yên Diệc vong quốc, đại phi tuẫn tiết, một chưởng cơ hồ lấy mạng Mộ Dung Chi Mẫn.
Mùa thu năm sau, Mộ Dung Chi Khác lãnh binh chinh phạt Phong Tĩnh, bày liên hoàn mã, một trận bình định cự khấu, nhất cử liền phá kiên thành.
Sau khi trở về Tây Châu, dạy Mộ Dung Chi Mẫn ba chiêu cứu mạng.
Cùng năm đó, Giang Thận Ngôn dùng thân pháp Tiểu Trọng Sơn, sau khi thất bại ba đêm liên tiếp, rốt cuộc cũng leo được lên vách đá cao hơn hai mươi trượng, đăng lâm đỉnh cao nhất của Bạch Lộc Sơn.
Khí tức chưa ổn định, đã thấy dưới trăng thanh gió mát, Đàn Khinh Trần đưa tay về phía hắn: “Chúc mừng ngươi, tiểu sư đệ.”
Giang Thận Ngôn kinh ngạc: “Sao sư huynh lại ở đây?”
Đàn Khinh Trần cười nói: “Ba ngày trước lúc ngươi bắt đầu thử Tiểu Trọng Sơn, ta liền ở đây.”
Bạch y phiêu phiêu, tuổi còn nhỏ nhưng lại mang phong phạm thiên tiên đạm định ưu nhã: “Ta lo ngươi gặp chuyện, nên luôn ở lại đây canh chừng.”
Giang Thận Ngôn cười rạng rỡ, vươn tay đập tay hoan hô với Đàn Khinh Trần.
Hắn niên kỷ còn nhỏ, dung mạo tú mỹ, nhưng trước giờ ẩn nhẫn lạnh lùng, lúc này nhoẻn miệng cười, không biết có bao nhiêu khả ái trong sáng: “Đàn sư huynh, đa tạ.”
Nói xong ngồi xuống tảng đá to dưới tàng cây điều tức vận khí.
Đỉnh núi chỉ có tiếng gió xào xạt thổi qua ngọn cây, Đàn Khinh Trần cũng ngồi xuống, đặt ngang Di âm cầm, tùy ý lướt trên dây, phát ra tiếng nhạc du dương.
Hồi lâu, Giang Thận Ngôn vận công xong, nhìn cây đàn kia, thanh âm non nớt, nói: “Sư huynh đàn một khúc cho ta nghe, có được không?”
Đàn Khinh Trần nghĩ nghĩ: “Đang là đêm thu, ta đàn Bình sa lạc nhạn cho ngươi nghe vậy.”
Chỉ nghe âm điệu du dương trôi chảy, trầm rồi lại bổng, như hiện rõ hồng nhạn phi vũ trông trước nhìn sau, bay cao lượn thấp, chao liệng vặn mình, tư thái ưu mỹ, lại hòa vào cát bằng nước xa, ý nhã tâm nhàn, từng đôi dập dìu, thư hùng thứ tự.
Trong cầm khúc có thu xanh tiêu điều, cũng có thu cao khí sảng, gió yên biển lặng, vạn dặm mây trôi, thiên nga viễn du, chân trời mộng ảo.
Giang Thận Ngôn tuy không hiểu âm luật, lại bị khí chất tiếng đàn đêm thu trời quang mê hoặc, nghe đến tâm thần say sưa, tiếng đàn dừng thật lâu sau, mới như sực tỉnh khỏi mộng, khen: “Cầm khúc này thật hay, sư huynh trí tuệ rộng mở, trời xanh khoáng đạt, ngàn dặm không mây.”
Đàn Khinh Trần chỉ cười không đáp, thu đàn, vác sau lưng, nói: “Muộn rồi, chúng ta về thôi. Ngày mai ngươi còn phải dậy sớm luyện công, Thái Nhất tâm kinh khởi đầu rất khó, đừng nên nóng vội.”
Giang Thận Ngôn gật đầu nghe theo, nhịn không được níu tay Đàn Khinh Trần: “Sư huynh thật tốt với ta.”
Đàn Khinh Trần khẽ thở dài: “Ta thực sự ngưỡng mộ ngươi, tiểu sư đệ.” Vuốt tóc hắn, ngước mắt nhìn ánh trăng cô tịch: “Ngươi không hiểu mình may mắn biết bao, có phụ mẫu yêu thương, lại là kỳ tài võ học, muốn học gì, có thể an nhiên đi học, thích làm gì, có thể một lòng đi làm, cũng không cần cố kỵ gì cả… Tiểu sư đệ, ta hy vọng cả đời ngươi cũng đều may mắn thế này.”
Thời gian như nước chảy.
Mộ Dung Chi Mẫn và Giang Thận Ngôn đều không ngờ, thuở ấu thơ hạnh phúc đơn thuần ngọt ngào của mình lại kết thúc đột ngột như vậy.
Cảnh ngộ nhân sinh, vĩnh viễn không thể đoán trước.
Mùa xuân Huyên Tĩnh năm thứ tư, Yên Diệc nội loạn.
Trữ quốc sẵn sàng ra trận. Thập tứ vương gia Đàn Khinh Trần phò trợ Thái tử, kiếm chỉ Tây Châu.
Đàn Khinh Trần đứng giữa lưng chừng núi, gió lạnh rít gào, xa xa nhìn Tĩnh Phong.
Vươn tay ra hư không, xòe cả năm ngón, kẽ tay có giang sơn, có thiên địa.
Thiên hạ đã là bàn cờ, mười tám tuổi, Đàn Khinh Trần chính thức khai cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất