Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn
Chương 29
Triệu Dương ừ một tiếng, mở cốp xe kiểm tra quà tặng.
Quà mà bọn họ chuẩn bị là mấy món đồ chơi trẻ con cùng mấy bộ quần áo cho trẻ sơ sinh, tất nhiên là không thể thiếu bao lì xì rồi.
Triệu Dương xác định mọi thứ đều ổn liền đóng cốp xe lại.
Vốn dĩ định bước lên xe, nhưng cuối cùng cậu ấy lại đổi ý, nói: “Em tự đi xe của mình cũng được.”
Từ sau ngày bạn thân Tiết Định Khôn bị tai nạn đến giờ, Triệu Côn Minh vẫn không nguyện ý cho cậu ấy tự lái xe.
Sau khi gặp Phó Vãn vào tối qua, Triệu Dương cảm thấy mình như được sống lại vậy, lái xe một mình cũng không gặp phải chuyện gì!
Hai chiếc xe của nhà họ Triệu, một trước một sau lái tới khách sạn tổ chức tiệc đầy tháng, dọc đường đi đều vô cùng thuận lợi.
Triệu Dương xuống xe, vừa mới đưa chìa khoá xe cho bảo vệ ở bãi giữ xe, thì nhận được tin nhắn Wechat của Phó Vãn.
[Là Vãn Vãn đây: Nói cho ba mẹ của Tiết Định Khôn, con trai bọn họ ăn cơm bá vương.]
Triệu Dương: “?”
Há?
Tiết Định Khôn ăn… cơm bá vương?
Triệu Dương không thể tin nổi!
Ở trong vòng của bọn họ, Tiết Định Khôn được xem là đại ca một phương, Triệu Dương thường xuyên bị anh trai quản chặt tài chính, nhiều lúc khổ vô cùng, nhưng Tiết Định Khôn lại không bị.
Triệu Dương gần như không tưởng tượng được Tiết Định Khôn sẽ ăn cơm bá vương.
Thời buổi bây giờ làm gì có công dân tuân thủ pháp luật nào sẽ làm ra chuyện thiếu đạo đức này?
Triệu Dương đi theo anh chị mình vào sảnh chính của phòng tiệc, theo sau là mấy người bảo tiêu đang cầm lễ vật trên tay.
Triệu Dương vừa đi vừa vuốt cằm, nảy ra một suy đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ chỉ vì Tiết Định Khôn chơi trò kích thích là ăn cơm bá vương, vì vậy sau đó cậu ấy mới bị tai nạn giao thông chỉ vì làm chuyện thiếu đạo đức này?
Hình như… cũng không phải là không có lý…
Quả nhiên thời buổi này nhất định không được làm chuyện trái với lương tâm.
Đợi chút… Vì sao Phó Vãn lại biết bạn thân của cậu ấy tên Tiết Định Khôn?
Triệu Dương nhớ rõ ràng, bản thân mình chưa từng nói tên của Tiết Định Khôn cho Phó Vãn.
Có điều tên Wechat của Phó đại sư thật sự làm Triệu Dương cảm thấy kinh ngạc, cái tên [là Vãn Vãn đây] đáng yêu như vậy không phù hợp lắm với khí chất lạnh lùng của Phó đầu bếp.
Đang muốn mở xem vòng bạn bè của Phó Vãn, cậu ấy đã đi vào bên trong buổi tiệc rồi.
Bạn thân của Lý Mỹ Phượng - Trần Lệ tràn đầy ý cười trên mặt, bên cạnh có một bé gái xinh xắn dễ thương đang đẩy chiếc xe nôi.
Rất rõ ràng, hôm nay là tiệc đầy tháng của bé trai nằm trong nôi- con trai nhỏ của Trần Lệ.
Hai nhà có quan hệ rất tốt, cho nên con gái lớn đã nhận Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng làm ba mẹ nuôi, đi đi về về giữa hai nhà.
Trong lòng Lý Mỹ Phượng vô cùng hâm mộ, cô ấy sờ sờ đầu của con gái lớn, kéo tay chồng mình chào hỏi bọn họ: “Lệ Lệ, chúc mừng cậu nhé, sau này cậu có một đôi nam nữ song toàn rồi.”
Trần Lệ bật thốt lên: “Ít nhiều cũng nhờ vào hai người.”
Nếu là ngày thường thì bọn họ cũng không cảm thấy câu nói này có gì kì lạ, nhưng tối qua Phó Vãn nói ra chuyện hồn trận “mượn thai”, ba người nhà họ Triệu nghe được liền thấy có chút quái dị.
Triệu Lệ nhanh chóng nói thêm: “Ý mình là, ít nhiều cũng nhờ vào hai người thường ngày đều quan tâm đến mình ấy mà, nào vào bên trong đi, vào bên trong. Kính Nghiệp đang tiếp khách ở trong đó.”
Đàm Kính Nghiệp chính là chồng của Trần Lệ.
Thần sắc của Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng hơi mất tự nhiên, đưa bao lì xì ra tặng.
“A -----“
Phía sau bỗng truyền đến tiếng kêu rất nhỏ.
Quà mà bọn họ chuẩn bị là mấy món đồ chơi trẻ con cùng mấy bộ quần áo cho trẻ sơ sinh, tất nhiên là không thể thiếu bao lì xì rồi.
Triệu Dương xác định mọi thứ đều ổn liền đóng cốp xe lại.
Vốn dĩ định bước lên xe, nhưng cuối cùng cậu ấy lại đổi ý, nói: “Em tự đi xe của mình cũng được.”
Từ sau ngày bạn thân Tiết Định Khôn bị tai nạn đến giờ, Triệu Côn Minh vẫn không nguyện ý cho cậu ấy tự lái xe.
Sau khi gặp Phó Vãn vào tối qua, Triệu Dương cảm thấy mình như được sống lại vậy, lái xe một mình cũng không gặp phải chuyện gì!
Hai chiếc xe của nhà họ Triệu, một trước một sau lái tới khách sạn tổ chức tiệc đầy tháng, dọc đường đi đều vô cùng thuận lợi.
Triệu Dương xuống xe, vừa mới đưa chìa khoá xe cho bảo vệ ở bãi giữ xe, thì nhận được tin nhắn Wechat của Phó Vãn.
[Là Vãn Vãn đây: Nói cho ba mẹ của Tiết Định Khôn, con trai bọn họ ăn cơm bá vương.]
Triệu Dương: “?”
Há?
Tiết Định Khôn ăn… cơm bá vương?
Triệu Dương không thể tin nổi!
Ở trong vòng của bọn họ, Tiết Định Khôn được xem là đại ca một phương, Triệu Dương thường xuyên bị anh trai quản chặt tài chính, nhiều lúc khổ vô cùng, nhưng Tiết Định Khôn lại không bị.
Triệu Dương gần như không tưởng tượng được Tiết Định Khôn sẽ ăn cơm bá vương.
Thời buổi bây giờ làm gì có công dân tuân thủ pháp luật nào sẽ làm ra chuyện thiếu đạo đức này?
Triệu Dương đi theo anh chị mình vào sảnh chính của phòng tiệc, theo sau là mấy người bảo tiêu đang cầm lễ vật trên tay.
Triệu Dương vừa đi vừa vuốt cằm, nảy ra một suy đoán đáng sợ.
Chẳng lẽ chỉ vì Tiết Định Khôn chơi trò kích thích là ăn cơm bá vương, vì vậy sau đó cậu ấy mới bị tai nạn giao thông chỉ vì làm chuyện thiếu đạo đức này?
Hình như… cũng không phải là không có lý…
Quả nhiên thời buổi này nhất định không được làm chuyện trái với lương tâm.
Đợi chút… Vì sao Phó Vãn lại biết bạn thân của cậu ấy tên Tiết Định Khôn?
Triệu Dương nhớ rõ ràng, bản thân mình chưa từng nói tên của Tiết Định Khôn cho Phó Vãn.
Có điều tên Wechat của Phó đại sư thật sự làm Triệu Dương cảm thấy kinh ngạc, cái tên [là Vãn Vãn đây] đáng yêu như vậy không phù hợp lắm với khí chất lạnh lùng của Phó đầu bếp.
Đang muốn mở xem vòng bạn bè của Phó Vãn, cậu ấy đã đi vào bên trong buổi tiệc rồi.
Bạn thân của Lý Mỹ Phượng - Trần Lệ tràn đầy ý cười trên mặt, bên cạnh có một bé gái xinh xắn dễ thương đang đẩy chiếc xe nôi.
Rất rõ ràng, hôm nay là tiệc đầy tháng của bé trai nằm trong nôi- con trai nhỏ của Trần Lệ.
Hai nhà có quan hệ rất tốt, cho nên con gái lớn đã nhận Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng làm ba mẹ nuôi, đi đi về về giữa hai nhà.
Trong lòng Lý Mỹ Phượng vô cùng hâm mộ, cô ấy sờ sờ đầu của con gái lớn, kéo tay chồng mình chào hỏi bọn họ: “Lệ Lệ, chúc mừng cậu nhé, sau này cậu có một đôi nam nữ song toàn rồi.”
Trần Lệ bật thốt lên: “Ít nhiều cũng nhờ vào hai người.”
Nếu là ngày thường thì bọn họ cũng không cảm thấy câu nói này có gì kì lạ, nhưng tối qua Phó Vãn nói ra chuyện hồn trận “mượn thai”, ba người nhà họ Triệu nghe được liền thấy có chút quái dị.
Triệu Lệ nhanh chóng nói thêm: “Ý mình là, ít nhiều cũng nhờ vào hai người thường ngày đều quan tâm đến mình ấy mà, nào vào bên trong đi, vào bên trong. Kính Nghiệp đang tiếp khách ở trong đó.”
Đàm Kính Nghiệp chính là chồng của Trần Lệ.
Thần sắc của Triệu Côn Minh và Lý Mỹ Phượng hơi mất tự nhiên, đưa bao lì xì ra tặng.
“A -----“
Phía sau bỗng truyền đến tiếng kêu rất nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất