Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn
Chương 49
Không phải, cái tinh quái chết tiệt này nói là... tự mình lao vào vòng tay?!
Tiết Định Khôn hận không thể thét lên.
Bôi nhọ, đây là đang bôi nhọ!
Tiết tổng cảm thấy con trai mình đúng là gặp tai bay vạ gió, cũng chỉ bởi vì bộ dạng đẹp trai mà bị cây hòe tinh nhốt ở chỗ này?
Tiết tổng sốt ruột muốn bảo vệ con, hận không thể nhổ tận gốc cây hòe già này.
Phó Vãn quay đầu lại liếc nhìn cây hòe già kia, sau khi cô giải quyết xong mọi chuyện thì sẽ thu dọn nó.
Tiết tổng ăn một miếng mì ăn liền, vội vàng hỏi: “Đầu bếp Phó, vậy cô xem làm thế nào để con trai tôi có thể rời đi?”
Theo như lời giải thích của y học mà nói, bây giờ con trai ông ấy chính là một người thực vật.
Bị nhốt dưới gốc cây hòe già này cũng không phải là cách.
Phó Vãn: “Nếu hồn phách ở bên ngoài quá lâu thì cho dù tỉnh lại cũng sẽ là kẻ ngốc. Không thể đợi lâu được.”
Tiết tổng vừa nghe thấy vậy thì lại càng nóng nảy, ông ấy thật sự không còn cách nào nữa, nhưng cũng lại sợ không đấu lại được cây hòe tinh kia, không thể mang hồn của Tiết Định Khôn đi được nên lo lắng đến mức mà một người đàn ông trung niên như ông ấy cũng sắp bật khóc, lúc này định quỳ xuống cầu xin Phó Vãn.
Phó Vãn giơ tay ngăn lại, lấy một người giấy màu đỏ từ trong túi ra.
Đoàn Đoàn kinh ngạc thốt lên: “Đây là người giấy mẹ vừa cắt ở nhà!”
Tiết tổng vô cùng kinh ngạc, quả nhiên ăn quỵt chỉ là một cái cớ để dẫn ông ấy tới mà thôi, Phó đại sư này, à không đầu bếp Phó đã chờ ông ấy tới từ lâu rồi!
Phó Vãn lấy một giọt máu âm từ trên khuôn mặt dính đầy máu của Tiết Định Khôn, rồi bôi lên người giấy đỏ thẫm, cô mỉm cười nhìn Tiết Định Khôn, nhẹ nhàng vẫy tay với anh ta, mở miệng nói: “Đến đây.”
Chưởng môn Nguyên Quân của Thiên Cực Huyền Môn muốn dẫn người đi, tinh quái dám nói một chữ không sao?
Ánh mắt Tiết Định Khôn trở nên mơ hồ, hồn phách nhẹ nhàng bay về phía người giấy nhỏ, giống như có một luồng bụi mù rơi vào người giấy.
Tiết tổng cũng không dám chớp mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt: “Định Khôn đi... đi vào trong người giấy này?”
Phó Vãn gật đầu: “Ừ. Pháp lực của tôi còn yếu, chỉ có thể tạm mượn người giấy này để dẫn người đi.”
Sau khi bị thiên lôi đánh trúng, pháp lực của Phó Vãn bây giờ không còn như trước kia, nếu là trước kia thì cần gì mượn người giấy để gửi hồn? Trực tiếp kéo hồn phách về cơ thể là được.
Phó Vãn trầm ngâm suy nghĩ, quả thật là cô nên tăng cường pháp lực.
Tiết tổng chắp tay trước ngực liên tục nói: “Đầu bếp Phó, cô khiêm tốn rồi.”
Chỉ bằng thủ đoạn thần tiên này thôi Tiết tổng cũng đã cảm thấy vô cùng bội phục.
Không phải là cây hòe già này vừa rồi còn kêu gào nói là con trai ông ấy tự mình lao vào vòng tay của nó sao? Đầu bếp Phó bỏ hồn phách của con trai ông ấy vào trong người giấy nhỏ, nó cũng không dám nói lời nào.
Phó Vãn đưa người giấy nhỏ cho Tiết tổng, Tiết tổng vội vàng lau tay lên bộ âu phục giá cả xa xỉ của mình, cẩn thận nhận lấy.
Phó Vãn nói: “Đặt người giấy vào trái tim của cậu ấy, nửa canh giờ sau hồn phách sẽ nhập lại vào cơ thể, trước lúc đó thì tìm miếng vải đen che lại để tránh ánh sáng.”
Tiết tổng không nghĩ tới rằng sẽ đơn giản như vậy, không cần làm lễ cúng bái gì gì đó giống như trong phim truyền hình sao?
Tiết tổng liên tục gật đầu, lại nói: “Đêm nay tôi sẽ mang đến bệnh viện.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Tiết Định Khôn hận không thể thét lên.
Bôi nhọ, đây là đang bôi nhọ!
Tiết tổng cảm thấy con trai mình đúng là gặp tai bay vạ gió, cũng chỉ bởi vì bộ dạng đẹp trai mà bị cây hòe tinh nhốt ở chỗ này?
Tiết tổng sốt ruột muốn bảo vệ con, hận không thể nhổ tận gốc cây hòe già này.
Phó Vãn quay đầu lại liếc nhìn cây hòe già kia, sau khi cô giải quyết xong mọi chuyện thì sẽ thu dọn nó.
Tiết tổng ăn một miếng mì ăn liền, vội vàng hỏi: “Đầu bếp Phó, vậy cô xem làm thế nào để con trai tôi có thể rời đi?”
Theo như lời giải thích của y học mà nói, bây giờ con trai ông ấy chính là một người thực vật.
Bị nhốt dưới gốc cây hòe già này cũng không phải là cách.
Phó Vãn: “Nếu hồn phách ở bên ngoài quá lâu thì cho dù tỉnh lại cũng sẽ là kẻ ngốc. Không thể đợi lâu được.”
Tiết tổng vừa nghe thấy vậy thì lại càng nóng nảy, ông ấy thật sự không còn cách nào nữa, nhưng cũng lại sợ không đấu lại được cây hòe tinh kia, không thể mang hồn của Tiết Định Khôn đi được nên lo lắng đến mức mà một người đàn ông trung niên như ông ấy cũng sắp bật khóc, lúc này định quỳ xuống cầu xin Phó Vãn.
Phó Vãn giơ tay ngăn lại, lấy một người giấy màu đỏ từ trong túi ra.
Đoàn Đoàn kinh ngạc thốt lên: “Đây là người giấy mẹ vừa cắt ở nhà!”
Tiết tổng vô cùng kinh ngạc, quả nhiên ăn quỵt chỉ là một cái cớ để dẫn ông ấy tới mà thôi, Phó đại sư này, à không đầu bếp Phó đã chờ ông ấy tới từ lâu rồi!
Phó Vãn lấy một giọt máu âm từ trên khuôn mặt dính đầy máu của Tiết Định Khôn, rồi bôi lên người giấy đỏ thẫm, cô mỉm cười nhìn Tiết Định Khôn, nhẹ nhàng vẫy tay với anh ta, mở miệng nói: “Đến đây.”
Chưởng môn Nguyên Quân của Thiên Cực Huyền Môn muốn dẫn người đi, tinh quái dám nói một chữ không sao?
Ánh mắt Tiết Định Khôn trở nên mơ hồ, hồn phách nhẹ nhàng bay về phía người giấy nhỏ, giống như có một luồng bụi mù rơi vào người giấy.
Tiết tổng cũng không dám chớp mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt: “Định Khôn đi... đi vào trong người giấy này?”
Phó Vãn gật đầu: “Ừ. Pháp lực của tôi còn yếu, chỉ có thể tạm mượn người giấy này để dẫn người đi.”
Sau khi bị thiên lôi đánh trúng, pháp lực của Phó Vãn bây giờ không còn như trước kia, nếu là trước kia thì cần gì mượn người giấy để gửi hồn? Trực tiếp kéo hồn phách về cơ thể là được.
Phó Vãn trầm ngâm suy nghĩ, quả thật là cô nên tăng cường pháp lực.
Tiết tổng chắp tay trước ngực liên tục nói: “Đầu bếp Phó, cô khiêm tốn rồi.”
Chỉ bằng thủ đoạn thần tiên này thôi Tiết tổng cũng đã cảm thấy vô cùng bội phục.
Không phải là cây hòe già này vừa rồi còn kêu gào nói là con trai ông ấy tự mình lao vào vòng tay của nó sao? Đầu bếp Phó bỏ hồn phách của con trai ông ấy vào trong người giấy nhỏ, nó cũng không dám nói lời nào.
Phó Vãn đưa người giấy nhỏ cho Tiết tổng, Tiết tổng vội vàng lau tay lên bộ âu phục giá cả xa xỉ của mình, cẩn thận nhận lấy.
Phó Vãn nói: “Đặt người giấy vào trái tim của cậu ấy, nửa canh giờ sau hồn phách sẽ nhập lại vào cơ thể, trước lúc đó thì tìm miếng vải đen che lại để tránh ánh sáng.”
Tiết tổng không nghĩ tới rằng sẽ đơn giản như vậy, không cần làm lễ cúng bái gì gì đó giống như trong phim truyền hình sao?
Tiết tổng liên tục gật đầu, lại nói: “Đêm nay tôi sẽ mang đến bệnh viện.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất