Chương 29
Nghe cô nói như vậy, cả hai người đều ngơ ngác.
Người đàn ông được cô kêu lại tên là Đàm Côn, là anh họ của Trương Dũng Quân. Hôm nay là sinh nhật mẹ Trương Dũng Quân, anh ta tới đây ăn cơm, tiện thể mua ít đồ trên thị trấn. Nghe cô nói như vậy, anh ta có chút ngờ vực nhíu mày.
"Ô, tôi nghe người ta nói sinh viên đại học hay làm ba cái trò phong kiến mê tín dị đoan nhất, vốn dĩ còn không tin, hóa ra là thật à!" Trương Dũng Quân nói bằng giọng điệu pha chút châm chọc.
Từ trí nhớ của nguyên chủ, Linh Bảo biết người này và Vương Vĩ là cá mè một lứa, không phải hạng người đứng đắn gì, có điều cô cũng không thèm để bụng mấy câu anh ta nói mà chỉ đáp lại: "Tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở thế thôi."
Nếu như đã gặp, lại vừa đúng lúc mình đã mua giấy bùa thì đây đúng là cơ duyên, nếu để mặc kệ thì không hay cho lắm. Nhưng cô cũng biết, trong thời đại vô thần này, đa số người trẻ tuổi đều không tin quỷ thần, đột nhiên bị người ta nói bị ác quỷ quấn thân gì gì đó thì phản ứng đầu tiên của đa số mọi người đều sẽ cảm thấy đối phương là lừa đảo.
Muốn lấy lòng tin của người khác, tất nhiên phải thể hiện ra chút bản lĩnh.
Linh Bảo lập tức vận Thiên Nhãn Thông, nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi hơn kia.
Cái gọi là Thiên Nhãn Thông không phải là mở thêm một con mắt, nói một cách tương đối khoa học như ngày nay thì có thể coi là một phương pháp để sinh vật cấp cao quan sát sinh vật cấp thấp. Cô thân là thần linh cao hơn người phàm một bậc, chỉ cần vận chuyển công pháp, là có thể nhìn thấy tử vi của người phàm.
Dưới công pháp nhìn thấu, phía trước mỗi người đều sẽ xuất hiện một cái lưới được kết thành từ những đường nét đủ màu sắc đan xen lẫn nhau, đây chính là tử vi. Mỗi đường tượng trưng cho một thứ khác nhau như tình thân, tình bạn, tình yêu, sự nghiệp, tiền tài, sức khỏe, tuổi thọ, vận mệnh, vân vân. Trên mỗi lá số tử vi đều có một đường màu đỏ nằm dọc, biểu thị cho thời điểm hiện tại, lấy đó làm ranh giới, bên trái thuộc về quá khứ, bên phải thuộc về tương lai. Ở tất cả những mốc thời gian quan trọng, các đường nét đều vô cùng dày đặc.
Chỉ cần dùng thần thức chạm nhẹ vào mốc thời gian kia là có thể đọc được thông tin cụ thể.
Đương nhiên, những việc này đều cần phải tiêu tốn linh khí.
Đường màu đỏ trên tử vi của người này đã sắp di chuyển đến phía cuối tử vi, điều này cũng có nghĩa là nếu như không có gì thay đổi thì người này sắp xong đời rồi.
Nếu người này bị quỷ chết oan chọn trúng, như vậy đường bị ảnh hưởng lớn nhất hẳn là đường sinh mệnh, Linh Bảo nhìn về phía đường màu xanh lá cây tượng trưng cho sinh mệnh, khẽ chạm vào mốc thời gian cuối cùng. Trong nháy mắt một vài hình ảnh ngay lập tức tràn vào trong thức hải.
"Xin hỏi anh đây, ba ngày trước vào lúc hơn một giờ sáng, anh có lái xe qua ngã tư đường Hối Giang đúng không? Lúc đó anh cảm thấy mình đã đụng trúng thứ gì đó, nhưng sau khi xuống xem lại không có gì cả.” Linh Bảo tổng hợp lại những hình ảnh mình vừa nhìn thấy rồi hỏi người đàn ông kia.
Đàm Côn nghe vậy, nhất thời kinh ngạc nhìn cô: "Quả thật có chuyện như vậy, sao cô lại biết được?"
Ba ngày trước, anh ta đi nhậu ở quán ven đường với bạn, đến tận hơn một giờ mới về nhà. Khi đi ngang qua đường Hối Giang, anh ta có cảm giác đụng trúng vật gì đó, nhưng đi xuống xem thử thì lại không thấy gì cả.
Người đàn ông được cô kêu lại tên là Đàm Côn, là anh họ của Trương Dũng Quân. Hôm nay là sinh nhật mẹ Trương Dũng Quân, anh ta tới đây ăn cơm, tiện thể mua ít đồ trên thị trấn. Nghe cô nói như vậy, anh ta có chút ngờ vực nhíu mày.
"Ô, tôi nghe người ta nói sinh viên đại học hay làm ba cái trò phong kiến mê tín dị đoan nhất, vốn dĩ còn không tin, hóa ra là thật à!" Trương Dũng Quân nói bằng giọng điệu pha chút châm chọc.
Từ trí nhớ của nguyên chủ, Linh Bảo biết người này và Vương Vĩ là cá mè một lứa, không phải hạng người đứng đắn gì, có điều cô cũng không thèm để bụng mấy câu anh ta nói mà chỉ đáp lại: "Tôi chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở thế thôi."
Nếu như đã gặp, lại vừa đúng lúc mình đã mua giấy bùa thì đây đúng là cơ duyên, nếu để mặc kệ thì không hay cho lắm. Nhưng cô cũng biết, trong thời đại vô thần này, đa số người trẻ tuổi đều không tin quỷ thần, đột nhiên bị người ta nói bị ác quỷ quấn thân gì gì đó thì phản ứng đầu tiên của đa số mọi người đều sẽ cảm thấy đối phương là lừa đảo.
Muốn lấy lòng tin của người khác, tất nhiên phải thể hiện ra chút bản lĩnh.
Linh Bảo lập tức vận Thiên Nhãn Thông, nhìn về phía người đàn ông lớn tuổi hơn kia.
Cái gọi là Thiên Nhãn Thông không phải là mở thêm một con mắt, nói một cách tương đối khoa học như ngày nay thì có thể coi là một phương pháp để sinh vật cấp cao quan sát sinh vật cấp thấp. Cô thân là thần linh cao hơn người phàm một bậc, chỉ cần vận chuyển công pháp, là có thể nhìn thấy tử vi của người phàm.
Dưới công pháp nhìn thấu, phía trước mỗi người đều sẽ xuất hiện một cái lưới được kết thành từ những đường nét đủ màu sắc đan xen lẫn nhau, đây chính là tử vi. Mỗi đường tượng trưng cho một thứ khác nhau như tình thân, tình bạn, tình yêu, sự nghiệp, tiền tài, sức khỏe, tuổi thọ, vận mệnh, vân vân. Trên mỗi lá số tử vi đều có một đường màu đỏ nằm dọc, biểu thị cho thời điểm hiện tại, lấy đó làm ranh giới, bên trái thuộc về quá khứ, bên phải thuộc về tương lai. Ở tất cả những mốc thời gian quan trọng, các đường nét đều vô cùng dày đặc.
Chỉ cần dùng thần thức chạm nhẹ vào mốc thời gian kia là có thể đọc được thông tin cụ thể.
Đương nhiên, những việc này đều cần phải tiêu tốn linh khí.
Đường màu đỏ trên tử vi của người này đã sắp di chuyển đến phía cuối tử vi, điều này cũng có nghĩa là nếu như không có gì thay đổi thì người này sắp xong đời rồi.
Nếu người này bị quỷ chết oan chọn trúng, như vậy đường bị ảnh hưởng lớn nhất hẳn là đường sinh mệnh, Linh Bảo nhìn về phía đường màu xanh lá cây tượng trưng cho sinh mệnh, khẽ chạm vào mốc thời gian cuối cùng. Trong nháy mắt một vài hình ảnh ngay lập tức tràn vào trong thức hải.
"Xin hỏi anh đây, ba ngày trước vào lúc hơn một giờ sáng, anh có lái xe qua ngã tư đường Hối Giang đúng không? Lúc đó anh cảm thấy mình đã đụng trúng thứ gì đó, nhưng sau khi xuống xem lại không có gì cả.” Linh Bảo tổng hợp lại những hình ảnh mình vừa nhìn thấy rồi hỏi người đàn ông kia.
Đàm Côn nghe vậy, nhất thời kinh ngạc nhìn cô: "Quả thật có chuyện như vậy, sao cô lại biết được?"
Ba ngày trước, anh ta đi nhậu ở quán ven đường với bạn, đến tận hơn một giờ mới về nhà. Khi đi ngang qua đường Hối Giang, anh ta có cảm giác đụng trúng vật gì đó, nhưng đi xuống xem thử thì lại không thấy gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất