Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi
Chương 18: Ma tôn qua đời
Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Trải qua chuyện này, danh tiếng Tô Nhược vang xa, trong đội ngũ đệ tử các môn các phái đều có danh dự tốt đẹp, dù là ai nhắc tới nàng cũng khen không dứt miệng.
Tại lần hợp đấu lôi đài thứ hai, các đệ tử đều dốc hết sức khiêu chiến đài chủ để kiếm thêm tích phân, trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt, các vị giám khảo đều dị thường vui mừng, cảm thán hậu sinh khả úy.
Mà Ma giới lúc này, lại trải qua một phen rung chuyển thật lớn.
Ma tôn chết rồi.
Sự tình phát sinh chính là đột ngột như thế.
Trước đó vài ngày, sau khi Tống Yến dẫn dắt một nhóm đệ tử rời Nhạc Hoa Tông không lâu, Thẩm Túc Chi liền tìm cớ bế quan, trực tiếp từ truyền tống trận trong phòng mình di chuyển đến Ma giới.
Từ lần mấy vị thành chủ cùng với thủ hạ liên tiếp bị giết, một vài người lòng muông dạ thú triệt để bại lộ. Liên tục nhiều ngày, một số thành trì ở Ma giới đều lâm vào náo loạn.
Ma đô lại gió êm sóng lặng, cảnh sắc an lành.
Thời điểm Thẩm Túc Chi đẩy ra cánh cửa tẩm cung, Ma tôn đang ngồi trước bàn dài, tóc dài xõa tung, mặt mày tựa hồ xen lẫn một tia ấm áp, đôi môi nhạt màu hơi nhếch lên, giữa ngón tay trắng bệch kẹp một tờ giấy.
Thấy Thẩm Túc Chi chưa thông báo đã tiến vào, hắn cũng không giận, chỉ ung dung thong thả đem tờ giấy trong tay mình thu gọn, trong nháy mắt, Thẩm Túc Chi tựa hồ nhìn thấy trên đó viết một chữ “Phu”.
“Túc Chi? Sao hôm nay ngươi đã trở lại?”
Trong cặp mắt đào hoa của Thẩm Túc Chi dạt dào hứng thú: “Trong lúc rảnh rỗi, trở lại xem kịch tranh quyền đoạt lợi một chút.”
Ma tôn sâu kín than nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo dung túng không dễ nhận ra, chỉ chỉ hộp gỗ đen kịt trên bàn: “Ngươi về thật đúng lúc, bản tọa hôm nay vừa nhận được một viên Chu Quả, có thể trợ giúp ngươi đột phá. Lấy đi!”
“Đa tạ tôn chủ.” Thẩm Túc Chi đem hộp gỗ cầm cẩn thận, khi nhấc tay lên, ống tay áo màu đỏ lướt xuống, lộ ra một vết hồng trên cổ tay.
Vết tích rất mới, thoạt nhìn như là xuất hiện gần đây, Ma tôn nhạy bén bắt được, than thở: “Lại phát tác.”
Thẩm Túc Chi ngừng lại động tác, chỉnh lại ống tay áo che giấu vết tích, như không có chuyện gì xảy ra mà “Ừ” một tiếng.
“Túc Chi, ngươi thấy Ma giới hiện nay thế nào?” Ma tôn đột nhiên thay đổi đề tài, trên gương mặt mỹ nhân ốm yếu kia xuất hiện một tia nghiêm túc hiếm thấy.
Thẩm Túc Chi mặc dù không tìm được manh mối, nhưng y vẫn theo ý mình trả lời Ma tôn: “Thành chủ mấy thành kia sớm có tâm mưu phản, mặt ngoài nghe theo phân phó của ngài, lại ngấm ngầm làm chút động tác nhỏ. Nay chúng chết rồi, thành trì do chúng quản lí tất nhiên đại loạn, tuy có người mang tâm tư đến tranh quyền, nhưng chúng không có gan tới đối kháng ngài, cho nên hiện tại Ma giới thoạt nhìn là loạn, trên thực tế lại là đang loại trừ những kẻ có ý đồ.”
Ma tôn khẽ gật đầu, trong lúc nhất thời có chút vui mừng: “Vậy thái độ của bọn họ đối với ngươi ra sao?”
“Ta?” Thẩm Túc Chi không để ý chút nào cười cười, trong con ngươi ý cười cũng không tới đáy mắt, “Ngắn ngủi một đêm ta đã giết nhiều người như vậy, bọn họ chỉ cho rằng ta tàn bạo thích giết chóc, lo sợ ta thâm hậu nên không dám tới trêu chọc.”
Nghe lời này, Ma tôn than thở một tiếng: “Túc Chi, ngươi quả thật trưởng thành rồi.”
“Túc Chi năm nay đã 106 tuổi.” Thẩm Túc Chi sửa lại.
“Phải rồi, đã hơn 100 năm trôi qua, bản tọa còn nhớ năm đó lúc mang ngươi về vẫn chỉ là cái nắm nho nhỏ, giờ ngươi đã đợi ở Tu chân giới bảy mươi, tám mươi năm.”
Ma tôn đưa tay ra muốn sờ tóc Thẩm Túc Chi, giơ đến giữa không trung lại buông xuống: “Túc Chi đã là đứa trẻ lớn rồi.”
Trong lời nói có cảm thán, cũng xen lẫn một tia ý tứ không nói rõ được.
Còn không đợi Thẩm Túc Chi nghĩ xong, Ma tôn đã vẫy tay với hắn, nói: “Ngươi đã bị ma khí cùng linh khí dây dưa bảy mươi, tám mươi năm. Lại đây, bản tọa thay ngươi áp xuống một chút, để thời gian phát tác lần sau chậm hơn một chút.”
Thẩm Túc Chi sững sờ, chần chờ gật gật đầu.
Áp chế một chút, lại áp một ngày một đêm.
Ma tôn đối với màu đen tình hữu độc chung, cực kỳ yêu thích. Cả tòa tẩm cung đập vào mắt toàn là màu đen. Đi vào nơi có màu sắc như vậy, ngay cả người cũng nhiễm vài tia âm trầm.
Lúc Thẩm Túc Chi mở mắt, phía trước buông xuống một cái màn trướng màu đen, Ma tôn nói giúp hắn áp chế ma khí thật sự là giúp hắn áp chế. Không biết có phải ảo giác của Thẩm Túc Chi hay không, hắn luôn cảm giác ma khí trong cơ thể mình so với dĩ vãng còn nhiều hơn vài lần.
Phía sau không có bất kỳ động tĩnh gì, Thẩm Túc Chi cũng chưa suy nghĩ nhiều, sau khi tĩnh tọa điều trị một lát, mới phát giác có chút không đúng.
Tôn chủ thế này nào có giúp hắn áp chế ma khí, ngài chính là đem toàn bộ ma khí trong cơ thể mình truyền cho hắn.
Trong chốc lát hắn không nghĩ ra tại sao Ma tôn muốn truyền ma khí cho hắn, nhưng lại không tiện quay đầu, vì vậy thăm dò gọi một tiếng: “Tôn chủ?”
Không có tiếng đáp lại.
Thẩm Túc Chi cảm thấy không đúng, đột nhiên đứng dậy nhìn về phía sau, đồng tử nhất thời co rụt, đôi mắt hoa đào lộ ra thất kinh hiếm thấy.
“Tôn chủ?!”
Chỉ thấy trên giường lớn màu đen, vị Ma tôn xinh đẹp thoạt nhìn yếu đuối kia lẳng lặng ngã ở trên giường, y phục màu đen quấn lấy làn da lãnh bạch của hắn, vẻ đối lập khiến cho hắn yêu diễm động lòng người, nhưng lại không còn sự sống nữa.
Beta: Me Xả Mi
Trải qua chuyện này, danh tiếng Tô Nhược vang xa, trong đội ngũ đệ tử các môn các phái đều có danh dự tốt đẹp, dù là ai nhắc tới nàng cũng khen không dứt miệng.
Tại lần hợp đấu lôi đài thứ hai, các đệ tử đều dốc hết sức khiêu chiến đài chủ để kiếm thêm tích phân, trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt, các vị giám khảo đều dị thường vui mừng, cảm thán hậu sinh khả úy.
Mà Ma giới lúc này, lại trải qua một phen rung chuyển thật lớn.
Ma tôn chết rồi.
Sự tình phát sinh chính là đột ngột như thế.
Trước đó vài ngày, sau khi Tống Yến dẫn dắt một nhóm đệ tử rời Nhạc Hoa Tông không lâu, Thẩm Túc Chi liền tìm cớ bế quan, trực tiếp từ truyền tống trận trong phòng mình di chuyển đến Ma giới.
Từ lần mấy vị thành chủ cùng với thủ hạ liên tiếp bị giết, một vài người lòng muông dạ thú triệt để bại lộ. Liên tục nhiều ngày, một số thành trì ở Ma giới đều lâm vào náo loạn.
Ma đô lại gió êm sóng lặng, cảnh sắc an lành.
Thời điểm Thẩm Túc Chi đẩy ra cánh cửa tẩm cung, Ma tôn đang ngồi trước bàn dài, tóc dài xõa tung, mặt mày tựa hồ xen lẫn một tia ấm áp, đôi môi nhạt màu hơi nhếch lên, giữa ngón tay trắng bệch kẹp một tờ giấy.
Thấy Thẩm Túc Chi chưa thông báo đã tiến vào, hắn cũng không giận, chỉ ung dung thong thả đem tờ giấy trong tay mình thu gọn, trong nháy mắt, Thẩm Túc Chi tựa hồ nhìn thấy trên đó viết một chữ “Phu”.
“Túc Chi? Sao hôm nay ngươi đã trở lại?”
Trong cặp mắt đào hoa của Thẩm Túc Chi dạt dào hứng thú: “Trong lúc rảnh rỗi, trở lại xem kịch tranh quyền đoạt lợi một chút.”
Ma tôn sâu kín than nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo dung túng không dễ nhận ra, chỉ chỉ hộp gỗ đen kịt trên bàn: “Ngươi về thật đúng lúc, bản tọa hôm nay vừa nhận được một viên Chu Quả, có thể trợ giúp ngươi đột phá. Lấy đi!”
“Đa tạ tôn chủ.” Thẩm Túc Chi đem hộp gỗ cầm cẩn thận, khi nhấc tay lên, ống tay áo màu đỏ lướt xuống, lộ ra một vết hồng trên cổ tay.
Vết tích rất mới, thoạt nhìn như là xuất hiện gần đây, Ma tôn nhạy bén bắt được, than thở: “Lại phát tác.”
Thẩm Túc Chi ngừng lại động tác, chỉnh lại ống tay áo che giấu vết tích, như không có chuyện gì xảy ra mà “Ừ” một tiếng.
“Túc Chi, ngươi thấy Ma giới hiện nay thế nào?” Ma tôn đột nhiên thay đổi đề tài, trên gương mặt mỹ nhân ốm yếu kia xuất hiện một tia nghiêm túc hiếm thấy.
Thẩm Túc Chi mặc dù không tìm được manh mối, nhưng y vẫn theo ý mình trả lời Ma tôn: “Thành chủ mấy thành kia sớm có tâm mưu phản, mặt ngoài nghe theo phân phó của ngài, lại ngấm ngầm làm chút động tác nhỏ. Nay chúng chết rồi, thành trì do chúng quản lí tất nhiên đại loạn, tuy có người mang tâm tư đến tranh quyền, nhưng chúng không có gan tới đối kháng ngài, cho nên hiện tại Ma giới thoạt nhìn là loạn, trên thực tế lại là đang loại trừ những kẻ có ý đồ.”
Ma tôn khẽ gật đầu, trong lúc nhất thời có chút vui mừng: “Vậy thái độ của bọn họ đối với ngươi ra sao?”
“Ta?” Thẩm Túc Chi không để ý chút nào cười cười, trong con ngươi ý cười cũng không tới đáy mắt, “Ngắn ngủi một đêm ta đã giết nhiều người như vậy, bọn họ chỉ cho rằng ta tàn bạo thích giết chóc, lo sợ ta thâm hậu nên không dám tới trêu chọc.”
Nghe lời này, Ma tôn than thở một tiếng: “Túc Chi, ngươi quả thật trưởng thành rồi.”
“Túc Chi năm nay đã 106 tuổi.” Thẩm Túc Chi sửa lại.
“Phải rồi, đã hơn 100 năm trôi qua, bản tọa còn nhớ năm đó lúc mang ngươi về vẫn chỉ là cái nắm nho nhỏ, giờ ngươi đã đợi ở Tu chân giới bảy mươi, tám mươi năm.”
Ma tôn đưa tay ra muốn sờ tóc Thẩm Túc Chi, giơ đến giữa không trung lại buông xuống: “Túc Chi đã là đứa trẻ lớn rồi.”
Trong lời nói có cảm thán, cũng xen lẫn một tia ý tứ không nói rõ được.
Còn không đợi Thẩm Túc Chi nghĩ xong, Ma tôn đã vẫy tay với hắn, nói: “Ngươi đã bị ma khí cùng linh khí dây dưa bảy mươi, tám mươi năm. Lại đây, bản tọa thay ngươi áp xuống một chút, để thời gian phát tác lần sau chậm hơn một chút.”
Thẩm Túc Chi sững sờ, chần chờ gật gật đầu.
Áp chế một chút, lại áp một ngày một đêm.
Ma tôn đối với màu đen tình hữu độc chung, cực kỳ yêu thích. Cả tòa tẩm cung đập vào mắt toàn là màu đen. Đi vào nơi có màu sắc như vậy, ngay cả người cũng nhiễm vài tia âm trầm.
Lúc Thẩm Túc Chi mở mắt, phía trước buông xuống một cái màn trướng màu đen, Ma tôn nói giúp hắn áp chế ma khí thật sự là giúp hắn áp chế. Không biết có phải ảo giác của Thẩm Túc Chi hay không, hắn luôn cảm giác ma khí trong cơ thể mình so với dĩ vãng còn nhiều hơn vài lần.
Phía sau không có bất kỳ động tĩnh gì, Thẩm Túc Chi cũng chưa suy nghĩ nhiều, sau khi tĩnh tọa điều trị một lát, mới phát giác có chút không đúng.
Tôn chủ thế này nào có giúp hắn áp chế ma khí, ngài chính là đem toàn bộ ma khí trong cơ thể mình truyền cho hắn.
Trong chốc lát hắn không nghĩ ra tại sao Ma tôn muốn truyền ma khí cho hắn, nhưng lại không tiện quay đầu, vì vậy thăm dò gọi một tiếng: “Tôn chủ?”
Không có tiếng đáp lại.
Thẩm Túc Chi cảm thấy không đúng, đột nhiên đứng dậy nhìn về phía sau, đồng tử nhất thời co rụt, đôi mắt hoa đào lộ ra thất kinh hiếm thấy.
“Tôn chủ?!”
Chỉ thấy trên giường lớn màu đen, vị Ma tôn xinh đẹp thoạt nhìn yếu đuối kia lẳng lặng ngã ở trên giường, y phục màu đen quấn lấy làn da lãnh bạch của hắn, vẻ đối lập khiến cho hắn yêu diễm động lòng người, nhưng lại không còn sự sống nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất