Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 25: Dốc hết tất cả

Trước Sau
Edit: Chanh

Beta: Me Xả Mi

Cho dù Thẩm Túc Chi quanh co lòng vòng, Tống Yến cũng nghe ra ý đồ của hắn.

Còn không phải là trở về Ma giới, giết chết Ma tôn, chính mình thuận lợi kế vị, không cần phải chịu xiềng xích ràng buộc từ người khác nữa, vì vậy mới muốn chiêu cáo chính đạo, làm cho cả Tu chân giới đều biết Ma giới đổi chủ, dâng cao cảnh giác đối với hắn.

Tuy rằng y vẫn cứ không nghĩ nổi tại sao mình nói mát Ma tôn tân nhiệm vài câu, cũng chính là nói Thẩm Túc Chi, giá trị thù hận có thể giảm đi một chút, mà Tống Yến hình như còn phát hiện quy luật nào đó.

Ánh mắt y sáng ngời, cảm thấy 0 điểm giá trị thù hận nằm ngay trong tầm tay!

Xét thấy các đệ tử mới từ bí cảnh đi ra, cho nên các tông phái đều quyết định nghỉ ngơi tại Thanh Nguyên Tông một đêm rồi lên đường, Nhạc Hoa Tông cũng không ngoại lệ, bảo các đệ tử đi nghỉ trước, chuẩn bị hành lý cho tốt rồi ngày mai trở về tông.

Đêm muộn trăng lên, ánh nến trong phòng Tống Yến sáng rực, không khác gì ban ngày.

Y tĩnh tọa xong xuôi, mở mắt phun ra một ngụm trọc khí, xếp lại ống tay áo chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, cửa phòng lại đột nhiên bị gõ vang.

Tống Yến tìm kiện áo khoác phủ lên người, mở cửa, trực tiếp đối diện với mấy cặp mắt sùng kính lại óng ánh, y ngây ngốc, chần chờ hỏi: “Đêm muộn rồi, các ngươi tới làm gì?”

Mấy người trước cửa liếc mắt nhìn nhau, khích lệ đối phương, cuối cùng vẫn là Lý Nhân mở miệng trước: “Chân quân, chúng ta tới cống nạp!”

Một lát sau, Tống Yến đứng ở trong phòng nhìn bọn họ đổ ra từ túi Càn Khôn hết cái này đến cái kia một đống linh thảo linh hoa, tài liệu luyện khí quý hiếm cùng với các loại vật phẩm hiếm lạ có một không hai, nhất thời có chút sững sờ.

“Các ngươi đây là…?”

“Chân quân.” Lý Nhân tinh thần phấn chấn chỉ vào một đống đồ vật trên đất, “Những thứ này đều là bảo vật mấy người chúng ta tìm được trong bí cảnh, mang tới cống nạp chân quân.”

Tống Yến nhìn mấy người bọn họ có biểu tình như muốn được khen, trong lúc nhất thời có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ mà kiên nhẫn giải thích: “Những thứ này đều là cơ duyên của các ngươi, không cần giao cho bản quân, bản quân cũng sẽ không lấy của các ngươi.”

Đây là lần đầu tiên các đệ tử thấy Phù Hoa chân quân luôn luôn thanh lãnh như tuyết lộ ra biểu tình vừa buồn cười lại bất đắc dĩ giống như hiện tại, đồng loạt có chút mờ mịt: “Nhưng mà khi chúng ta nhập môn, không phải mọi bảo vật đều phải nộp lên tông môn, sau đó từ tông môn mới phân phối cho mọi người sao?”

“Không giống thế” Tống Yến bật cười, “Các ngươi dựa vào thực lực của chính mình đoạt được những vật này, không cần giao cho tông môn. Nếu các ngươi cùng với những người khác trong tông môn đồng thời tìm được bảo bối, mới cần phải nộp lên, tông môn căn cứ vào số lượng bảo bối các ngươi tìm được, sẽ phân chia công bằng.”

Các đệ tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lúc nhất thời có chút lúng túng.



Lý Nhân sờ sờ đầu, hàm hậu nói: “Không sao, ta nguyện ý giao hết bảo bối tìm được cho chân quân. Chân quân không chia cho ta cũng không thành vấn đề.”

“Không cần.”

Tống Yến còn chưa kịp từ chối, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm mang theo lãnh ý của Thẩm Túc Chi.

Y sững sờ, quay người nhìn ra ngoài cửa.

Thẩm Túc Chi rũ mắt, toàn thân tản ra hàn ý xa cách ngàn dặm, khác hẳn vẻ ôn hòa ngày thường, hắn bước vào trong phòng,trong mắt chợt lóe lên tia chán ghét, nhìn về phía Lý Nhân nói: “Sư tôn muốn đồ vật gì, ta tất nhiên sẽ tìm cho người, không nhọc vị sư đệ này lo lắng.”

Trong lòng Tống Yến mờ mịt, hoàn toàn không biết Thẩm Túc Chi đang suy nghĩ cái gì, cũng không biết cái dục vọng chiếm hữu kì quái này ở đâu ra, chỉ có thể ngậm miệng không nói.

Tuy y đã nói sẽ không nhận đồ của đệ tử tên Lý Nhân này, nhưng hành vi của Thẩm Túc Chi vẫn rất khác thường.

Lý Nhân mờ mịt, sau tiếng hô “Đại sư huynh” cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Bầu không khí trong phòng rơi vào lúng túng trầm mặc.

Cuối cùng vẫn là Tống Yến không nhìn nổi, lên tiếng, y ổn định tâm lý, ngữ khí cực kỳ tự nhiên hỏi: “Túc Chi? Ngươi làm sao cũng tới đây?”

Thẩm Túc Chi liếc y một cái, hình như đã ý thức được cảm xúc vừa rồi của mình không đúng lắm, biểu tình dần trở nên ôn hòa: “Đệ tử ở cách vách, nghe thấy trong phòng sư tôn có tiếng động liền đi sang, không ngờ các vị sư đệ sư muội nửa đêm lại tới.”

Lý Nhân cùng những đệ tử khác cũng phản ứng lại, đều có chút ngượng ngùng: “Là các đệ tử quấy rầy chân quân, hiện tại xin cáo lui.”

Tống Yến không tính toán này nọ: “Các ngươi nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát, chớ bỏ lỡ canh giờ.”

Các đệ tử đồng loạt lui ra, từng người trở về phòng của mình, chỉ còn Thẩm Túc Chi lưu lại trong phòng Tống Yến.

Thấy các đệ tử đều đi, Thẩm Túc Chi quay người, trực tiếp đóng cửa lại.

Tống Yến:?

Y nhất thời không nghĩ ra Thẩm Túc Chi muốn làm cái gì, xem xét giá trị thù hận cao đến thái quá kia, Tống Yến có lý do hoài nghi Thẩm Túc Chi muốn mưu sát mình.



“Sư tôn.” Thẩm Túc Chi cụp mắt, lông mi dài che khuất thần sắc nơi đáy mắt, giọng nói có chút khàn khàn.

“Chuyện gì?” Tống Yến vừa ổn định tâm thái, trong sương phòng yên tĩnh lại đột nhiên vang lên âm thanh điện tử của hệ thống.

【 Tính toán được tâm tình nam chính dao động, giá trị thù hận hiện tại đối với ngài là 99535 điểm, mời ngài tiếp tục cố gắng. 】

Một giây sau ——

“Người muốn cái gì, đệ tử đều lấy về giúp người. Người đừng nhận đồ của người khác được không?”

Tống Yến:???

Tống Yến:!!!

Rõ ràng hôm qua giá trị thù hận còn đột nhiên tăng vọt, hôm nay lại muốn y không nhận đồ người khác đưa, đây rốt cuộc là cái vai nam chính âm tình bất định kỳ kỳ quái quái gì?

Trong nháy mắt Tống Yến chỉ muốn quăng gánh bỏ chạy, nhưng vừa nghĩ tới câu nói lạnh như băng “Biến thành tro bụi” kia của hệ thống, y chỉ có thể kiên trì trả lời.

“Đồ vật sư phụ muốn, tất nhiên sẽ tự mình đoạt lấy, không cần người khác tặng cho.”

【 Giá trị thù hận của nam chính hiện tại là 99510 điểm, mời ngài tiếp tục cố gắng. 】

Nghe thông báo từ hệ thống, Tống Yến thở phào nhẹ nhõm. Thấy Thẩm Túc Chi còn đứng tại chỗ, y liền cau mày nói: “Ngươi làm sao còn ở chỗ này, sáng mai phải trở về tông, không mau nghỉ sớm đi.”

Thẩm Túc Chi nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, đồng tử dẫn sẫm màu: “Đệ tử xin cáo lui.”

Nhìn Thẩm Túc Chi ra khỏi cửa, Tống Yến mới xem như là chân chính yên lòng. Mặc dù y không cần phải ngủ, nhưng Tống Yến đã mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ mà đánh Thái Cực với Thẩm Túc Chi cả một ngày, cảm thấy thân tâm đều mệt mỏi, trực tiếp ngã chổng vó ở trên giường, không bao lâu liền ngủ say. Ngủ liền ngủ đến sáng.

Sáng sớm hôm sau, trước cổng Thanh Nguyên Tông có mấy chục phi hành khí to to nhỏ nhỏ, trong đó sự chú ý lớn nhất thuộc về Nhạc Hoa Tông.

Phù Hoa chân quân khiến cả Tu chân giới ngước nhìn đứng ở đầu thuyền, mái tóc dài buộc nửa được gió nhẹ sáng sớm khẽ khàng mơn trớn, quần áo màu trắng phiêu diêu theo người, không dính phàm trần, không nhiễm thế tục, làm người không dám khinh nhờn. Bên người y, một thân ảnh màu đen lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng phủ thêm một tấm áo choàng trắng như tuyết cho Phù Hoa chân quân.

“Sư tôn, khởi hành thôi.”

Tống Yến gật đầu, đưa tay mở ra cơ quan. Dưới ánh nhìn của mọi người, phi hành khí khổng lồ thuộc về Nhạc Hoa Tông chầm chậm bay lên, trong giây lát đã đi thật xa, chỉ để lại rất nhiều suy đoán cùng kính ngưỡng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau