Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi
Chương 27: Chỉ điểm kiếm pháp
Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Cửa sổ mở rộng, các vì tinh tú như đang rơi xuống, một ngôi sao băng kéo cái đuôi dài đằng đẵng nhanh chóng xẹt qua làm nhiễu loạn bầu trời đêm yên tĩnh. Bóng cây ngoài cửa sổ lắc lư, gió lạnh phất qua thân ảnh hai người được ánh nến cùng dạ minh châu chiếu rọi trên cánh cửa sổ dán giấy.
Tống Yến giương mắt, ánh mắt thanh minh, rõ ràng chạm vào cái nhìn thâm thúy trong con ngươi Thẩm Túc Chi. Phút chốc khiến hắn nhớ tới ánh trăng trong rừng, gió lạnh khe núi, đã ôn nhu lại kiên định, dường như bụi trần thế gian không thể chạm tới y.
“Cả đời này, sư phụ chưa bao giờ làm chuyện khiến mình hối hận.”
Thẩm Túc Chi nghe vậy thì sững sờ, ngay sau đó cảm thấy lồng ngực khó chịu, cực kỳ nỗ lực mới không để cho mình bật ra tiếng cười lạnh. Hắn cong cong cặp mắt đào hoa động lòng người, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn… tại sao lại chọn ta?”
【 Tính toán được tâm tình nam chính có dao động lớn, giá trị thù hận hiện tại đối với ngài là 99550 điểm, thỉnh kí chủ tiếp tục cố gắng. 】
Ánh đèn dầu lay lắt, dạ minh châu cũng tản ra vầng sáng trắng dìu dịu, Tống Yến thích đèn dầu nhất, nhưng đèn này không đủ sáng, nên mới ghim vào thân đèn mấy viên dạ minh châu. Lúc này trong phòng yên tĩnh cực kỳ, chỉ có thể nghe thấy tiếng lách tách vang lên khi dầu cháy cùng với tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của hai người, mà trong lúc này Thẩm Túc Chi lại hỏi: Tại sao lại chọn ta?
Thấy giá trị thù hận lại tăng lên, Tống Yến mặt không thay đổi mà nghĩ, bây giờ y bắt đầu hối hận còn kịp không?
Thời khắc này, việc y hối hận nhất chính là tự nhiên nhặt được tên đồ đệ xui xẻo Thẩm Túc Chi với giá trị thù hận to tổ bố này.
Mà cái gì nên nói vẫn phải nói ——
“Ánh mắt sư phụ từ xưa đến nay luôn cao, nhiều năm như vậy chỉ thu một đệ tử là ngươi, tất nhiên là bởi ngươi thiên tư thông minh, ưu tú.”
Tống Yến giả bộ nghi hoặc, “Sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Không có gì.” Trên mặt Thẩm Túc Chi tràn ra một nụ cười nhạt nhẽo, “Đột nhiên nghĩ đến, liền hỏi.”
Hai người lại yên lặng một hồi.
Ngay lúc Tống Yến thấy Thẩm Túc Chi không có ý định hỏi gì nữa, muốn mở miệng đuổi người, Thẩm Túc Chi lại ngẩng đầu nhìn về phía y, trên mặt mơ hồ có chút hoài niệm.
“Chợt nhớ ra, Túc Chi cũng đã lâu rồi không thấy sư tôn luyện kiếm.”
Tống Yến mở miệng muốn từ chối, hơn nửa đêm còn muốn y luyện kiếm cho hắn xem, đầu óc hắn không phải có bệnh gì chứ. Nhưng mà sau một khắc, lời nói không lại nuốt vào bụng, buột miệng: “Không phải là luyện kiếm thôi sao, chuyện này có khó gì?”
Không vì lý do gì khác ngoài việc hệ thống trong đầu điên cuồng nhắc nhở y.
【 Chú ý, chú ý, thỉnh kí chủ nghiêm túc suy nghĩ, đây là cơ hội cực kỳ quan trọng để tăng cường giá trị hảo cảm của nam chính đối với ngài, nhắc nhở, giá trị hảo cảm hiện tại là 10 điểm. 】
Vì vậy lời từ chối trong miệng Tống Yến đảo đi đảo lại, cuối cùng biến thành mấy chữ “Chuyện này có khó gì”.
Chỉ cần luyện kiếm cũng có thể tăng giá trị hảo cảm, quả thực không thể tốt hơn.
Tống Yến triệu hoán Phù Trần kiếm, thân kiếm trắng bạc hiện ra mấy phần sắc bén dưới ánh trăng. Y tiện tay vung một nhát kiếm hoa đẹp đẽ, trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài, vững vàng hạ xuống rừng trúc sau núi.
Thẩm Túc Chi tâm thần hơi động, cũng rút kiếm đuổi theo.
Lá trúc rì rào rơi xuống, nổi bật dưới ánh trăng, Tống Yến mặc một bộ bạch sam qua lại trong bóng trúc lay động, mặt mày thanh lãnh giấu sau kiếm, đuôi dây buộc tóc màu trắng phiêu đến bên môi, thân hình như cánh én múa lượn, tay áo rộng bay phấp phới.
Kiếm quang lạnh lẽo, kiếm khí âm trầm, ánh kiếm màu trắng chợt lóe lên, một khóm trúc cách đó không xa ầm ầm sụp đổ.
Dưới ánh trăng, bóng trắng múa kiếm càng rõ ràng, Thẩm Túc Chi đứng từ xa nhìn, dường như mê mẩn.
Phù Trần kiếm không hổ là linh khí thượng phẩm thế gian khó gặp, phối hợp với Tống Yến tự nhiên như nước chảy mây trôi, kiếm động tùy tâm, một kích tất sát.
Chỉ thấy đạo thân ảnh trắng như tuyết kia nhón mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên cây trúc bị kiếm khí cắt ngang, những chỗ bước qua cây cỏ khẽ lay động.
Sau một khắc, mũi kiếm sắc bén của thanh Phù Trần nhắm thẳng vào yết hầu Thẩm Túc Chi, khi cách cổ hắn chỉ nửa tấc mới miễn cưỡng dừng lại.
Thẩm Túc Chi đối diện với mũi kiếm vẫn không hoảng, vỗ tay thở dài nói: “Kiếm pháp của sư tôn đã tinh tiến rất nhiều.”
Thấy Tống Yến thu hồi Phù Trần kiếm, Thẩm Túc Chi tiến lên, đưa tay qua tóc mai của y, trong lúc nhất thời, gió bỗng nhiên ngừng lại. Trên mặt Tống Yến có chút hồng nhạt do vừa luyện kiếm, hai người cách nhau quá gần, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng.
Thẩm Túc Chi động động đầu ngón tay, từ trong tóc Tống Yến cầm lấy một mảnh lá trúc màu xanh biếc.
“Có lẽ nó rơi vào lúc luyện kiếm.”
Sắc mặt Tống Yến có chút không tự nhiên, cảm thấy bầu không khí lúc này có chút kỳ quái, tùy tiện tìm cớ lấp liếm cho qua.
Thẩm Túc Chi “Ừm” một tiếng, lui về phía sau hai bước, dường như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn: “Sư tôn vừa mới sử dụng Phù Trần kiếm pháp? Đệ tử có cảm giác hơi khác lạ so với trước kia.”
“Nhìn ra rồi?” Tống Yến cũng không để ý chuyện mất tự nhiên trong nháy mắt đó, thấy Thẩm Túc Chi nhắc tới kiếm pháp liền nổi lên hứng thú, “Vừa rồi chính là Phù Trần kiếm pháp, chỉ có điều trong đó xen lẫn một chút chiêu thức của kiếm pháp khác, có lẽ như vậy càng mạnh hơn.”
“Đúng là mạnh hơn.” Đối với điểm này, Thẩm Túc Chi không thể không thừa nhận.
Tống Yến vẫn luôn vang danh thiên hạ về kiếm pháp, là kiếm tu được người người kính nể trên toàn bộ đại lục Hạo Miểu. Y tự nghĩ ra Phù Trần kiếm pháp đã là tổng kết sở học suốt đời, tinh diệu tuyệt luân, khiến cho bậc cao thủ như Ma tôn tiền nhiệm không thể không thán phục, mà bây giờ y lại thêm vào chiêu thức khác trong Phù Trần kiếm pháp, nhất thời làm cho bộ kiếm pháp kia cao hơn một tầng.
“Sư phụ dung hợp một bộ kiếm pháp khác, tên là Xuyên Vân kiếm pháp, trong lúc du lịch ngẫu nhiên có được một cuốn độc bản, cực kỳ quý trọng, sau khi dung hợp thì cảm thấy mạnh hơn trước kia rất nhiều.” Thấy Thẩm Túc Chi cũng đồng tình, trong lòng Tống Yến nhất thời có chút tự hào.
Tuy y có thể không sánh được Phù Hoa chân quân trước kia, nhưng đối với kiếm đạo cũng có cách nghĩ đặc biệt của mình. Sau khi hệ thống thưởng cho bộ Xuyên Vân kiếm pháp, y thử luyện một thời gian, cuối cùng cũng có thể dung hòa hai bộ kiếm pháp, tạo thành một loại chiêu thức mới có uy lực mạnh mẽ như hiện tại.
“Xuyên Vân kiếm pháp?” Thẩm Túc Chi cảm thấy cái tên này có chút quen tai, “Đệ tử hình như đã nghe qua ở đâu rồi.”
“Nghe qua?” Tống Yến từng nghe hệ thống nói, bộ kiếm pháp kia đã thất truyền từ lâu, theo lý thuyết thì Thẩm Túc Chi không thể nghe thấy cái tên này được.
“Đệ tử cũng không nhỡ rõ, có thể là ảo giác.” Thẩm Túc Chi lắc đầu một cái, cụp mắt nhìn về phía Tống Yến, “Sư tôn.”
Tống Yến giương mắt.
“Ngài có thể dạy ta không?”
“Được.”
–
Sáng sớm hôm sau, Lãm Nhạc Phong phái đệ tử đến tặng đồ.
Người tới là đệ tử thân truyền của Nguyên Minh Tử, tên là Lâm Việt An, đã nhập môn nhiều năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này Nguyên Minh Tử sẽ để hắn kế thừa Nhạc Hoa Tông.
Lâm Việt An nâng một cái hộp gỗ tinh xảo đến dưới Phù Trần Phong, Tống Yến cảm ứng được kết giới có gợn sóng, phất tay để Lâm Việt An tiến vào.
Lúc này, Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi mới luyện xong kiếm pháp không bao lâu, thân là đệ tử, Thẩm Túc Chi tự giác làm điểm tâm sáng cho Tống Yến.
Thời điểm Lâm Việt An tiến vào phòng, Phù Hoa chân quân đang nhâm nhi một chén trà, bạch sam như tuyết, mặt mày như băng, Thẩm Túc Chi nghiêng người đứng bên cạnh châm trà cho y.
Chẳng biết vì sao, Lâm Việt An luôn cảm thấy bầu không khí giữa đôi thầy trò này rất là quái dị, mãi đến tận lúc Phù Hoa chân quân quăng ánh mắt tới, hắn mới đè xuống cảm giác quái dị này, cung kính nói: “Chân quân, đây là đồ sư phụ đặc biệt dặn dò đệ tử tự tay giao cho ngài.”
Tống Yến gật đầu: “Giao cho Túc Chi đi.”
Lâm Việt An vâng một tiếng, đem hộp trong tay giao cho Thẩm Túc Chi rồi cáo lui. Thẩm Túc Chi tỉ mỉ quan sát một lát, hỏi: “Sư tôn, đây là vật gì?”
“Không phải thứ gì trọng yếu, ngươi cầm đi.”
“Vâng.” Thẩm Túc Chi đáp lại, quay đầu liền ném hộp vào túi Càn Khôn, Tống Yến nhìn thấy cũng không nói gì, tùy ý hắn đi.
Cùng lúc đó, trong sương phòng đệ tử thân truyền ở Hoài Nhu Phong, Tô Nhược đang ngồi sững sờ trước gương đồng.
Ở Hoài Nhu Phong có nhiều người, chỉ có phong chủ với trưởng lão mới có được sân viện riêng, đệ tử được chia thành đệ tử thân truyền cùng đệ tử nội môn, dù là thân truyền của phong chủ hay là thân truyền của trưởng lão, cũng chỉ có thể ở trong một sương phòng riêng, mà đệ tử nội môn chỉ có gian phòng bốn người.
Sau khi Tô Nhược trở lại Hoài Nhu Phong, Hoài Ngọc chân nhân gọi nàng tới gặp một lần, dù không đề cập tới chuyện nàng thi đấu gian lận, chỉ nói nàng nỗ lực tu luyện, nhưng Tô Nhược vẫn cảm thấy cực kỳ lúng túng, từ tối hôm qua đến bây giờ, trừ khi bắt buộc, chưa từng ra khỏi cửa.
Trong tay nàng cầm khối ngọc bội màu đen kia, ngốc lăng ngồi trước gương đồng, sắc mặt trắng bệch, rưng rưng muốn khóc, dường như cực kỳ hối hận về việc mình đã làm.
“Tiền bối, ta nên làm gì?” Trong thanh âm mang theo một tia nức nở cùng mấy phần tuyệt vọng.
Ngọc bội trong tay sáng lên, truyền ra một tiếng thở dài từ lão giả.
“Nhóc con, cơ duyên lớn nhất của ngươi cũng không ở đây, không cần bám víu vùng trời nhỏ này.”
Tô Nhược cắn môi: “Có ý gì?”
“Chuyện ngươi phải làm bây giờ là tu luyện, không cần quan tâm ánh mắt người khác. Yên tâm, lão phu ở trong ngọc bội sẽ luôn trợ giúp ngươi. Đợi một ngày ngươi đột phá Hợp Thể kỳ, lão phu liền dẫn ngươi tới vị diện khác.”
“Vị diện khác?” Tô Nhược có chút chần chờ, “Đó là cái gì?”
“Đại lục Hạo Miểu chỉ là một thế giới nho nhỏ trong hàng vạn vị diện, chớ thiển cận, đừng chỉ để tầm mắt ở chỗ này, ngoài kia còn có trời đất rộng lớn hơn đang chờ ngươi.”
Ánh mắt Tô Nhược sáng lên, sau đó liền ảm đạm xuống: “Nhưng Hợp Thể kỳ với ta mà nói quá xa xôi, phải chờ tới khi nào mới có thể thoát khỏi nơi này?”
“Không cần lo lắng, dùng thiên tư của ngươi, lão phu tự có biện pháp giúp ngươi nhanh chóng đột phá Hợp Thể kỳ.”
Trong giọng Tô Nhược nhiều hơn mấy phần mong đợi cùng nhảy nhót: “Đa tạ tiền bối!”
–
Từ sau sự kiện Thanh Nguyên Tông, mỗi đêm Thẩm Túc Chi đều xuất hiện đúng giờ ở phía sau núi, chờ Tống Yến chỉ điểm cho hắn kiếm pháp mới.
Căn cứ vào ghi chép của hệ thống, giá trị hảo cảm của hắn với Tống Yến trực tiếp tăng lên tận 18 điểm, khiến Tống Yến càng chắc chắn phương pháp này có hiệu quả.
Hôm đó, Thẩm Túc Chi đột nhiên nhận được truyền lời của chưởng môn Nguyên Minh Tử, muốn thảo luận một chút làm thế nào để phòng tránh sự xâm lấn của Ma giới, hắn tất nhiên vui vẻ đi ngay.
Lúc đến Lãm Nhạc Phong, Nguyên Minh Tử đang chăm sóc hoa cỏ trong vườn, thấy Thẩm Túc Chi đến bèn gật đầu với hắn.
Thẩm Túc Chi chắp tay: “Chưởng môn.”
“Túc Chi đến rồi.” Nguyên Minh Tử cười híp mắt dừng việc trong tay, hàn huyên nói: “Những ngày gần đây có cảm thấy gì không?”
“Làm phiền chưởng môn quan tâm, Túc Chi dạo gần đây vô cùng tốt.”
Nguyên Minh Tử đánh giá Thẩm Túc Chi từ đầu xuống chân một lát, vui mừng nói: “Nhanh như vậy đã đột phá đến Nguyên Anh đại viên mãn, xem ra Chu Quả này vô cùng hữu dụng.”
Thẩm Túc Chi sững sờ: “Sao chưởng môn lại biết đệ tử có dùng Chu Quả?”
Hắn tin chắc Nguyên Minh Tử không biết thân phận của hắn, nếu không thì đã chẳng để hắn ở lại đây, nhưng mà Nguyên Minh Tử làm sao biết hắn đột phá dựa vào Chu Quả?
Trong giây lát hắn nghi hoặc, Nguyên Minh Tử bật cười nói: “Đứa nhỏ này, Chu Quả kia chính là hai ngày trước ta bảo Việt An mang tới Phù Trần Phong, làm sao lại không biết?”
Thẩm Túc Chi lập tức nhớ lại, ngày ấy Lâm Việt An đúng là có mang đến một cái hộp gỗ, Tống Yến lại không nhận, trực tiếp đem hộp cho hắn, bây giờ hắn vẫn còn nhớ kỹ lời nói kia của Tống Yến.
“Không phải thứ gì trọng yếu, ngươi cầm đi.”
Nhưng rõ ràng Chu Quả này cực kỳ hiếm có, chỉ sinh sống ở nơi mà mặt trời cả ngày không lặn, năm mươi năm mới kết được năm quả, giống như kỳ dược đối với người tu luyện. Trái cây hiếm thấy như vậy, y lại bâng quơ đem cho hắn, còn nói không phải thứ gì trọng yếu?
Trong lồng ngực vang lên tiếng thình thịch gấp gáp, trong lòng hắn như một cuộn chỉ rối, càng gỡ càng loạn, bên tai còn quanh quẩn âm thanh Nguyên Minh Tử lải nhải.
“Dù sư phụ ngươi không có kinh nghiệm gì, nhưng quả thật là sư phụ tốt, nhiều năm như vậy cũng coi như là giúp ngươi đi lên. Y là một người không thích phiền phức như vậy, nhưng thấy ngươi dừng lại ở Nguyên Anh trung kỳ đã lâu, cuối cùng vẫn đáp ứng Thanh Nguyên Tông làm giám khảo đại hội luận kiếm, như vậy mới lấy được dược liệu quý hiếm như Chu Quả để giúp ngươi nâng cao tu vi…”
Đầu óc Thẩm Túc Chi trống rỗng, trong lòng như có thứ gì sắp sửa phun trào, hắn bất chấp Nguyên Minh Tử còn đang định nói gì đó, sau một tiếng “Xin lỗi” liền vội vã cáo lui, để Nguyên Minh Tử ngồi đó thổi râu trừng mắt.
“Đứa nhỏ này.” Nguyên Minh Tử lắc đầu một cái, “Thôi thôi, không biết là đột nhiên nghĩ đến cái gì, kệ hắn đi, dù sao cũng không phải chuyện gì gấp.”
Dọc đường đi từ Lãm Nhạc Phong đến Phù Trần Phong, có đệ tử nhìn thấy Thẩm Túc Chi vội vội vàng vàng, gọi cũng không nghe, trong lúc nhất thời có chút kỳ quái, thấp giọng lầm bầm vài câu, cũng không để tâm.
Hắn đi gấp, không bao lâu đã về tới Phù Trần Phong.
Trong phòng Thẩm Túc Chi dù chẳng trang hoàng gì mấy, nhưng hắn vẫn phải bới tung mọi thứ tìm kiếm hồi lâu, mới kéo được túi Càn Khôn nhỏ bé xám xịt nằm trong góc ra.
Hôm đó hắn tùy tiện ném hộp gỗ vào một cái túi Càn Khôn chẳng mấy khi dùng, sau khi về lại tùy tiện ném sang một bên, chưa từng để ý. Mà lúc này, Thẩm Túc Chi trực tiếp đem mọi thứ trong túi Càn Khôn đổ ra ngoài, mấy thứ đồ chơi không quan trọng rơi vãi lung ta lung tung hắn cũng không quản, liếc mắt liền thấy được hộp gỗ tinh xảo kia.
Hắn đưa tay ra, lại hơi run rẩy.
“Lạch cạch” một tiếng.
Hộp gỗ mở, một viên Chu Quả đỏ tươi an tĩnh nằm trong đó.
Sau giây lát yên tĩnh, một tiếng cười trào phúng nặng nề truyền ra từ trong phòng, rõ ràng âm thanh cực nhỏ, lại kinh động tới chim chóc nghỉ chân trong viện, lũ lượt bay đi.
Beta: Me Xả Mi
Cửa sổ mở rộng, các vì tinh tú như đang rơi xuống, một ngôi sao băng kéo cái đuôi dài đằng đẵng nhanh chóng xẹt qua làm nhiễu loạn bầu trời đêm yên tĩnh. Bóng cây ngoài cửa sổ lắc lư, gió lạnh phất qua thân ảnh hai người được ánh nến cùng dạ minh châu chiếu rọi trên cánh cửa sổ dán giấy.
Tống Yến giương mắt, ánh mắt thanh minh, rõ ràng chạm vào cái nhìn thâm thúy trong con ngươi Thẩm Túc Chi. Phút chốc khiến hắn nhớ tới ánh trăng trong rừng, gió lạnh khe núi, đã ôn nhu lại kiên định, dường như bụi trần thế gian không thể chạm tới y.
“Cả đời này, sư phụ chưa bao giờ làm chuyện khiến mình hối hận.”
Thẩm Túc Chi nghe vậy thì sững sờ, ngay sau đó cảm thấy lồng ngực khó chịu, cực kỳ nỗ lực mới không để cho mình bật ra tiếng cười lạnh. Hắn cong cong cặp mắt đào hoa động lòng người, nhẹ giọng hỏi: “Sư tôn… tại sao lại chọn ta?”
【 Tính toán được tâm tình nam chính có dao động lớn, giá trị thù hận hiện tại đối với ngài là 99550 điểm, thỉnh kí chủ tiếp tục cố gắng. 】
Ánh đèn dầu lay lắt, dạ minh châu cũng tản ra vầng sáng trắng dìu dịu, Tống Yến thích đèn dầu nhất, nhưng đèn này không đủ sáng, nên mới ghim vào thân đèn mấy viên dạ minh châu. Lúc này trong phòng yên tĩnh cực kỳ, chỉ có thể nghe thấy tiếng lách tách vang lên khi dầu cháy cùng với tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn của hai người, mà trong lúc này Thẩm Túc Chi lại hỏi: Tại sao lại chọn ta?
Thấy giá trị thù hận lại tăng lên, Tống Yến mặt không thay đổi mà nghĩ, bây giờ y bắt đầu hối hận còn kịp không?
Thời khắc này, việc y hối hận nhất chính là tự nhiên nhặt được tên đồ đệ xui xẻo Thẩm Túc Chi với giá trị thù hận to tổ bố này.
Mà cái gì nên nói vẫn phải nói ——
“Ánh mắt sư phụ từ xưa đến nay luôn cao, nhiều năm như vậy chỉ thu một đệ tử là ngươi, tất nhiên là bởi ngươi thiên tư thông minh, ưu tú.”
Tống Yến giả bộ nghi hoặc, “Sao đột nhiên hỏi cái này?”
“Không có gì.” Trên mặt Thẩm Túc Chi tràn ra một nụ cười nhạt nhẽo, “Đột nhiên nghĩ đến, liền hỏi.”
Hai người lại yên lặng một hồi.
Ngay lúc Tống Yến thấy Thẩm Túc Chi không có ý định hỏi gì nữa, muốn mở miệng đuổi người, Thẩm Túc Chi lại ngẩng đầu nhìn về phía y, trên mặt mơ hồ có chút hoài niệm.
“Chợt nhớ ra, Túc Chi cũng đã lâu rồi không thấy sư tôn luyện kiếm.”
Tống Yến mở miệng muốn từ chối, hơn nửa đêm còn muốn y luyện kiếm cho hắn xem, đầu óc hắn không phải có bệnh gì chứ. Nhưng mà sau một khắc, lời nói không lại nuốt vào bụng, buột miệng: “Không phải là luyện kiếm thôi sao, chuyện này có khó gì?”
Không vì lý do gì khác ngoài việc hệ thống trong đầu điên cuồng nhắc nhở y.
【 Chú ý, chú ý, thỉnh kí chủ nghiêm túc suy nghĩ, đây là cơ hội cực kỳ quan trọng để tăng cường giá trị hảo cảm của nam chính đối với ngài, nhắc nhở, giá trị hảo cảm hiện tại là 10 điểm. 】
Vì vậy lời từ chối trong miệng Tống Yến đảo đi đảo lại, cuối cùng biến thành mấy chữ “Chuyện này có khó gì”.
Chỉ cần luyện kiếm cũng có thể tăng giá trị hảo cảm, quả thực không thể tốt hơn.
Tống Yến triệu hoán Phù Trần kiếm, thân kiếm trắng bạc hiện ra mấy phần sắc bén dưới ánh trăng. Y tiện tay vung một nhát kiếm hoa đẹp đẽ, trực tiếp nhảy từ cửa sổ ra ngoài, vững vàng hạ xuống rừng trúc sau núi.
Thẩm Túc Chi tâm thần hơi động, cũng rút kiếm đuổi theo.
Lá trúc rì rào rơi xuống, nổi bật dưới ánh trăng, Tống Yến mặc một bộ bạch sam qua lại trong bóng trúc lay động, mặt mày thanh lãnh giấu sau kiếm, đuôi dây buộc tóc màu trắng phiêu đến bên môi, thân hình như cánh én múa lượn, tay áo rộng bay phấp phới.
Kiếm quang lạnh lẽo, kiếm khí âm trầm, ánh kiếm màu trắng chợt lóe lên, một khóm trúc cách đó không xa ầm ầm sụp đổ.
Dưới ánh trăng, bóng trắng múa kiếm càng rõ ràng, Thẩm Túc Chi đứng từ xa nhìn, dường như mê mẩn.
Phù Trần kiếm không hổ là linh khí thượng phẩm thế gian khó gặp, phối hợp với Tống Yến tự nhiên như nước chảy mây trôi, kiếm động tùy tâm, một kích tất sát.
Chỉ thấy đạo thân ảnh trắng như tuyết kia nhón mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên cây trúc bị kiếm khí cắt ngang, những chỗ bước qua cây cỏ khẽ lay động.
Sau một khắc, mũi kiếm sắc bén của thanh Phù Trần nhắm thẳng vào yết hầu Thẩm Túc Chi, khi cách cổ hắn chỉ nửa tấc mới miễn cưỡng dừng lại.
Thẩm Túc Chi đối diện với mũi kiếm vẫn không hoảng, vỗ tay thở dài nói: “Kiếm pháp của sư tôn đã tinh tiến rất nhiều.”
Thấy Tống Yến thu hồi Phù Trần kiếm, Thẩm Túc Chi tiến lên, đưa tay qua tóc mai của y, trong lúc nhất thời, gió bỗng nhiên ngừng lại. Trên mặt Tống Yến có chút hồng nhạt do vừa luyện kiếm, hai người cách nhau quá gần, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe được rõ ràng.
Thẩm Túc Chi động động đầu ngón tay, từ trong tóc Tống Yến cầm lấy một mảnh lá trúc màu xanh biếc.
“Có lẽ nó rơi vào lúc luyện kiếm.”
Sắc mặt Tống Yến có chút không tự nhiên, cảm thấy bầu không khí lúc này có chút kỳ quái, tùy tiện tìm cớ lấp liếm cho qua.
Thẩm Túc Chi “Ừm” một tiếng, lui về phía sau hai bước, dường như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh, khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn: “Sư tôn vừa mới sử dụng Phù Trần kiếm pháp? Đệ tử có cảm giác hơi khác lạ so với trước kia.”
“Nhìn ra rồi?” Tống Yến cũng không để ý chuyện mất tự nhiên trong nháy mắt đó, thấy Thẩm Túc Chi nhắc tới kiếm pháp liền nổi lên hứng thú, “Vừa rồi chính là Phù Trần kiếm pháp, chỉ có điều trong đó xen lẫn một chút chiêu thức của kiếm pháp khác, có lẽ như vậy càng mạnh hơn.”
“Đúng là mạnh hơn.” Đối với điểm này, Thẩm Túc Chi không thể không thừa nhận.
Tống Yến vẫn luôn vang danh thiên hạ về kiếm pháp, là kiếm tu được người người kính nể trên toàn bộ đại lục Hạo Miểu. Y tự nghĩ ra Phù Trần kiếm pháp đã là tổng kết sở học suốt đời, tinh diệu tuyệt luân, khiến cho bậc cao thủ như Ma tôn tiền nhiệm không thể không thán phục, mà bây giờ y lại thêm vào chiêu thức khác trong Phù Trần kiếm pháp, nhất thời làm cho bộ kiếm pháp kia cao hơn một tầng.
“Sư phụ dung hợp một bộ kiếm pháp khác, tên là Xuyên Vân kiếm pháp, trong lúc du lịch ngẫu nhiên có được một cuốn độc bản, cực kỳ quý trọng, sau khi dung hợp thì cảm thấy mạnh hơn trước kia rất nhiều.” Thấy Thẩm Túc Chi cũng đồng tình, trong lòng Tống Yến nhất thời có chút tự hào.
Tuy y có thể không sánh được Phù Hoa chân quân trước kia, nhưng đối với kiếm đạo cũng có cách nghĩ đặc biệt của mình. Sau khi hệ thống thưởng cho bộ Xuyên Vân kiếm pháp, y thử luyện một thời gian, cuối cùng cũng có thể dung hòa hai bộ kiếm pháp, tạo thành một loại chiêu thức mới có uy lực mạnh mẽ như hiện tại.
“Xuyên Vân kiếm pháp?” Thẩm Túc Chi cảm thấy cái tên này có chút quen tai, “Đệ tử hình như đã nghe qua ở đâu rồi.”
“Nghe qua?” Tống Yến từng nghe hệ thống nói, bộ kiếm pháp kia đã thất truyền từ lâu, theo lý thuyết thì Thẩm Túc Chi không thể nghe thấy cái tên này được.
“Đệ tử cũng không nhỡ rõ, có thể là ảo giác.” Thẩm Túc Chi lắc đầu một cái, cụp mắt nhìn về phía Tống Yến, “Sư tôn.”
Tống Yến giương mắt.
“Ngài có thể dạy ta không?”
“Được.”
–
Sáng sớm hôm sau, Lãm Nhạc Phong phái đệ tử đến tặng đồ.
Người tới là đệ tử thân truyền của Nguyên Minh Tử, tên là Lâm Việt An, đã nhập môn nhiều năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này Nguyên Minh Tử sẽ để hắn kế thừa Nhạc Hoa Tông.
Lâm Việt An nâng một cái hộp gỗ tinh xảo đến dưới Phù Trần Phong, Tống Yến cảm ứng được kết giới có gợn sóng, phất tay để Lâm Việt An tiến vào.
Lúc này, Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi mới luyện xong kiếm pháp không bao lâu, thân là đệ tử, Thẩm Túc Chi tự giác làm điểm tâm sáng cho Tống Yến.
Thời điểm Lâm Việt An tiến vào phòng, Phù Hoa chân quân đang nhâm nhi một chén trà, bạch sam như tuyết, mặt mày như băng, Thẩm Túc Chi nghiêng người đứng bên cạnh châm trà cho y.
Chẳng biết vì sao, Lâm Việt An luôn cảm thấy bầu không khí giữa đôi thầy trò này rất là quái dị, mãi đến tận lúc Phù Hoa chân quân quăng ánh mắt tới, hắn mới đè xuống cảm giác quái dị này, cung kính nói: “Chân quân, đây là đồ sư phụ đặc biệt dặn dò đệ tử tự tay giao cho ngài.”
Tống Yến gật đầu: “Giao cho Túc Chi đi.”
Lâm Việt An vâng một tiếng, đem hộp trong tay giao cho Thẩm Túc Chi rồi cáo lui. Thẩm Túc Chi tỉ mỉ quan sát một lát, hỏi: “Sư tôn, đây là vật gì?”
“Không phải thứ gì trọng yếu, ngươi cầm đi.”
“Vâng.” Thẩm Túc Chi đáp lại, quay đầu liền ném hộp vào túi Càn Khôn, Tống Yến nhìn thấy cũng không nói gì, tùy ý hắn đi.
Cùng lúc đó, trong sương phòng đệ tử thân truyền ở Hoài Nhu Phong, Tô Nhược đang ngồi sững sờ trước gương đồng.
Ở Hoài Nhu Phong có nhiều người, chỉ có phong chủ với trưởng lão mới có được sân viện riêng, đệ tử được chia thành đệ tử thân truyền cùng đệ tử nội môn, dù là thân truyền của phong chủ hay là thân truyền của trưởng lão, cũng chỉ có thể ở trong một sương phòng riêng, mà đệ tử nội môn chỉ có gian phòng bốn người.
Sau khi Tô Nhược trở lại Hoài Nhu Phong, Hoài Ngọc chân nhân gọi nàng tới gặp một lần, dù không đề cập tới chuyện nàng thi đấu gian lận, chỉ nói nàng nỗ lực tu luyện, nhưng Tô Nhược vẫn cảm thấy cực kỳ lúng túng, từ tối hôm qua đến bây giờ, trừ khi bắt buộc, chưa từng ra khỏi cửa.
Trong tay nàng cầm khối ngọc bội màu đen kia, ngốc lăng ngồi trước gương đồng, sắc mặt trắng bệch, rưng rưng muốn khóc, dường như cực kỳ hối hận về việc mình đã làm.
“Tiền bối, ta nên làm gì?” Trong thanh âm mang theo một tia nức nở cùng mấy phần tuyệt vọng.
Ngọc bội trong tay sáng lên, truyền ra một tiếng thở dài từ lão giả.
“Nhóc con, cơ duyên lớn nhất của ngươi cũng không ở đây, không cần bám víu vùng trời nhỏ này.”
Tô Nhược cắn môi: “Có ý gì?”
“Chuyện ngươi phải làm bây giờ là tu luyện, không cần quan tâm ánh mắt người khác. Yên tâm, lão phu ở trong ngọc bội sẽ luôn trợ giúp ngươi. Đợi một ngày ngươi đột phá Hợp Thể kỳ, lão phu liền dẫn ngươi tới vị diện khác.”
“Vị diện khác?” Tô Nhược có chút chần chờ, “Đó là cái gì?”
“Đại lục Hạo Miểu chỉ là một thế giới nho nhỏ trong hàng vạn vị diện, chớ thiển cận, đừng chỉ để tầm mắt ở chỗ này, ngoài kia còn có trời đất rộng lớn hơn đang chờ ngươi.”
Ánh mắt Tô Nhược sáng lên, sau đó liền ảm đạm xuống: “Nhưng Hợp Thể kỳ với ta mà nói quá xa xôi, phải chờ tới khi nào mới có thể thoát khỏi nơi này?”
“Không cần lo lắng, dùng thiên tư của ngươi, lão phu tự có biện pháp giúp ngươi nhanh chóng đột phá Hợp Thể kỳ.”
Trong giọng Tô Nhược nhiều hơn mấy phần mong đợi cùng nhảy nhót: “Đa tạ tiền bối!”
–
Từ sau sự kiện Thanh Nguyên Tông, mỗi đêm Thẩm Túc Chi đều xuất hiện đúng giờ ở phía sau núi, chờ Tống Yến chỉ điểm cho hắn kiếm pháp mới.
Căn cứ vào ghi chép của hệ thống, giá trị hảo cảm của hắn với Tống Yến trực tiếp tăng lên tận 18 điểm, khiến Tống Yến càng chắc chắn phương pháp này có hiệu quả.
Hôm đó, Thẩm Túc Chi đột nhiên nhận được truyền lời của chưởng môn Nguyên Minh Tử, muốn thảo luận một chút làm thế nào để phòng tránh sự xâm lấn của Ma giới, hắn tất nhiên vui vẻ đi ngay.
Lúc đến Lãm Nhạc Phong, Nguyên Minh Tử đang chăm sóc hoa cỏ trong vườn, thấy Thẩm Túc Chi đến bèn gật đầu với hắn.
Thẩm Túc Chi chắp tay: “Chưởng môn.”
“Túc Chi đến rồi.” Nguyên Minh Tử cười híp mắt dừng việc trong tay, hàn huyên nói: “Những ngày gần đây có cảm thấy gì không?”
“Làm phiền chưởng môn quan tâm, Túc Chi dạo gần đây vô cùng tốt.”
Nguyên Minh Tử đánh giá Thẩm Túc Chi từ đầu xuống chân một lát, vui mừng nói: “Nhanh như vậy đã đột phá đến Nguyên Anh đại viên mãn, xem ra Chu Quả này vô cùng hữu dụng.”
Thẩm Túc Chi sững sờ: “Sao chưởng môn lại biết đệ tử có dùng Chu Quả?”
Hắn tin chắc Nguyên Minh Tử không biết thân phận của hắn, nếu không thì đã chẳng để hắn ở lại đây, nhưng mà Nguyên Minh Tử làm sao biết hắn đột phá dựa vào Chu Quả?
Trong giây lát hắn nghi hoặc, Nguyên Minh Tử bật cười nói: “Đứa nhỏ này, Chu Quả kia chính là hai ngày trước ta bảo Việt An mang tới Phù Trần Phong, làm sao lại không biết?”
Thẩm Túc Chi lập tức nhớ lại, ngày ấy Lâm Việt An đúng là có mang đến một cái hộp gỗ, Tống Yến lại không nhận, trực tiếp đem hộp cho hắn, bây giờ hắn vẫn còn nhớ kỹ lời nói kia của Tống Yến.
“Không phải thứ gì trọng yếu, ngươi cầm đi.”
Nhưng rõ ràng Chu Quả này cực kỳ hiếm có, chỉ sinh sống ở nơi mà mặt trời cả ngày không lặn, năm mươi năm mới kết được năm quả, giống như kỳ dược đối với người tu luyện. Trái cây hiếm thấy như vậy, y lại bâng quơ đem cho hắn, còn nói không phải thứ gì trọng yếu?
Trong lồng ngực vang lên tiếng thình thịch gấp gáp, trong lòng hắn như một cuộn chỉ rối, càng gỡ càng loạn, bên tai còn quanh quẩn âm thanh Nguyên Minh Tử lải nhải.
“Dù sư phụ ngươi không có kinh nghiệm gì, nhưng quả thật là sư phụ tốt, nhiều năm như vậy cũng coi như là giúp ngươi đi lên. Y là một người không thích phiền phức như vậy, nhưng thấy ngươi dừng lại ở Nguyên Anh trung kỳ đã lâu, cuối cùng vẫn đáp ứng Thanh Nguyên Tông làm giám khảo đại hội luận kiếm, như vậy mới lấy được dược liệu quý hiếm như Chu Quả để giúp ngươi nâng cao tu vi…”
Đầu óc Thẩm Túc Chi trống rỗng, trong lòng như có thứ gì sắp sửa phun trào, hắn bất chấp Nguyên Minh Tử còn đang định nói gì đó, sau một tiếng “Xin lỗi” liền vội vã cáo lui, để Nguyên Minh Tử ngồi đó thổi râu trừng mắt.
“Đứa nhỏ này.” Nguyên Minh Tử lắc đầu một cái, “Thôi thôi, không biết là đột nhiên nghĩ đến cái gì, kệ hắn đi, dù sao cũng không phải chuyện gì gấp.”
Dọc đường đi từ Lãm Nhạc Phong đến Phù Trần Phong, có đệ tử nhìn thấy Thẩm Túc Chi vội vội vàng vàng, gọi cũng không nghe, trong lúc nhất thời có chút kỳ quái, thấp giọng lầm bầm vài câu, cũng không để tâm.
Hắn đi gấp, không bao lâu đã về tới Phù Trần Phong.
Trong phòng Thẩm Túc Chi dù chẳng trang hoàng gì mấy, nhưng hắn vẫn phải bới tung mọi thứ tìm kiếm hồi lâu, mới kéo được túi Càn Khôn nhỏ bé xám xịt nằm trong góc ra.
Hôm đó hắn tùy tiện ném hộp gỗ vào một cái túi Càn Khôn chẳng mấy khi dùng, sau khi về lại tùy tiện ném sang một bên, chưa từng để ý. Mà lúc này, Thẩm Túc Chi trực tiếp đem mọi thứ trong túi Càn Khôn đổ ra ngoài, mấy thứ đồ chơi không quan trọng rơi vãi lung ta lung tung hắn cũng không quản, liếc mắt liền thấy được hộp gỗ tinh xảo kia.
Hắn đưa tay ra, lại hơi run rẩy.
“Lạch cạch” một tiếng.
Hộp gỗ mở, một viên Chu Quả đỏ tươi an tĩnh nằm trong đó.
Sau giây lát yên tĩnh, một tiếng cười trào phúng nặng nề truyền ra từ trong phòng, rõ ràng âm thanh cực nhỏ, lại kinh động tới chim chóc nghỉ chân trong viện, lũ lượt bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất