Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 3: Chỉ một mình ngươi

Trước Sau
Edit: Chanh

Beta: Me Xả Mi

Là thiếu chủ Ma giới, Thẩm Túc Chi tự nhiên có mạng lưới tình báo của mình.

Phù Hoa chân quân tự cho rằng bản thân hành động rất bí mật, nhưng khi Thẩm Túc Chi cẩn thận điều tra, vẫn tìm ra đầu mối.

Trong nguyên tác, sau khi Thẩm Túc Chi rèn luyện trở về đã nói với Phù Hoa chân quân lời này, chỉ là khi đó Phù Hoa chân quân không để trong lòng, mà cũng vì y tự đại cùng sơ sẩy, sau này mới bị người ta một kiếm xuyên tim, chết không nhắm mắt.

Nhưng bây giờ ——

“Tàn nhẫn như vậy, Càn Nguyên đạo nhân thực sự làm hổ danh chính đạo.”

Thẩm Túc Chi kinh ngạc nhìn về phía Tống Yến.

Tống Yến ngồi đàng hoàng ở thượng vị, không khí trong phòng đông cứng, giữa hai chân mày còn lưu lại nét tức giận, trên đầu ngón tay tất cả đều là vệt nước xanh nhạt, chén trà trong tay thế mà hóa thành bột phấn.

“Quy Nhất Phái tự xưng là danh môn, lại vì bản thân mà âm thầm sát hại bách tính, ngay cả ma tu cũng không bằng. Đáng chết!”

“Người nói rất đúng.” Thẩm Túc Chi đè xuống ngạc nhiên trong lòng, hướng Tống Yến chắp tay: “Người như thế thực sự đáng chết, nhưng Quy Nhất Phái phụ thuộc vào tông môn chúng ta, không hạ tử thủ, chỉ là Càn Nguyên chân nhân quá mức đáng trách, đệ tử nhịn không được, nhất thời kích động vung kiếm giết chết hắn, thỉnh sư tôn trách phạt.”

Tống Yến thu liễm tức giận, ôn thanh nói: “Ngươi làm rất tốt. Túc Chi, khổ cực cho ngươi rồi.”

“Đây là việc đệ tử phải làm, chẳng qua đệ tử có một chuyện muốn hỏi, mong sư tôn có thể giải đáp giúp.”

“Đừng ngại, cứ nói.”

Thẩm Túc Chi đem việc ở dưới chân núi tình cờ gặp Tô Nhược nói cho Tống Yến, cường điệu kể lại lời Tô Nhược nói bọn họ hữu duyên. Cuối cùng, hắn nghi hoặc nhíu mày lại: “Chẳng lẽ lúc đó, sư tôn thật sự muốn nhận Tô sư muội làm đệ tử? Túc Chi vẫn cho là ánh mắt sư tôn rất tốt.”

Tự mình khen mình có vui không?

Tống Yến không gánh nổi cái nồi bất thình lình này, ngay lập tức bày tỏ quan điểm: “Sư phụ ngươi tầm mắt xưa nay vẫn cao. Nhiều năm như vậy, mới chỉ đường hoàng thu nhận ngươi làm đồ đệ, Tô Nhược kia có ý muốn bái sư, thiên phú của nàng rất tốt, tâm tính cũng không tồi. Chỉ có điều so với Túc Chi thì còn kém xa. Sư phụ vì sao phải thu một đệ tử có thiên tư không bằng ngươi? Thu nhận nàng không phải là ta tự mình chuốc lấy cực khổ sao.”. Xin hãy đọc truyện tại ( TRUMtruye И. V N )

Tống Yến nói xong suy nghĩ một chút, vẫn quyết định động viên Thẩm Túc Chi một chút: “Sư phụ nhận ngươi làm đệ tử là đủ rồi, cần gì phải tự chuốc lấy phiền phức.”

Thẩm Túc Chi cư nhiên được trấn an, hắn còn hơi kinh ngạc vì Tống Yến thế mà có thể nói ra lời này. Dù sao trước kia, cách giao lưu duy nhất của sư đồ bọn họ thầy trò chính là thảo luận kiếm pháp.

Thẩm Túc Chi ngơ ngác gật đầu, ngay cả chuyện Tống Yến nói cái gì sau đó  cũng không nghe rõ, cầm kiếm bị Tống Yến đuổi về viện tử của mình. Một lát sau, mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.

Hắn thế mà bị câu nói của Tống Yến dỗ dành? 

Tống Yến mới vừa nói cái gì? À, y nói chỉ nhận một mình mình làm đệ tử là tốt rồi, y cũng cảm thấy đám người bên ngoài kia thiên phú không cao bằng hắn, tu vi cũng không cao bằng hắn, tại sao phải nhận đồ đệ khác?

Không đúng, không phải câu này.

Thẩm Túc Chi vắt hết óc hồi tưởng chuyện mới vừa xảy ra.

Tống Yến hình như đã nói ——

“Gần đây khổ cực Túc Chi. Chuyện ngươi bẩm báo lên vô cùng quan trọng, trước tiên,  sư phụ đi tới chỗ chưởng môn sư bá cùng các vị sư thúc của ngươi thương nghị một lúc. Ngươi về nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai, sư phụ sẽ kiểm tra xem kiếm pháp của ngươi có tiến bộ hay không.”



Hắn giống như… bị Tống Yến nói mấy câu đuổi về rồi?

Thẩm Túc Chi nhìn kiếm của mình, bất giác lầu bà lầu bầu: “Sao ta cứ có cảm giác mình đi ra ngoài rèn luyện một chuyến trở về, Tống Yến liền như biến thành người khác?”

Từ trước tới giờ Tống Yến đều không quan tâm hắn, cũng sẽ không nói cái gì mà kiểm tra hắn có tiến bộ hay không, chỉ có thể thuận miệng qua loa nói với hắn vài câu rồi lại bận rộn đi làm việc của y.

Thẩm Túc Chi nhíu mày lại.

Vậy những chuyện kia hắn tra được… có thật không?

Thần sắc Tống Yến không giống làm bộ. Y đối với việc làm của Càn Nguyên đạo nhân có vẻ như cũng rất khinh thường.

Thôi, vẫn nên cho gọi thêm người điều tra một phen rồi mới quyết định.



Tống Yến đuổi Thẩm Túc Chi đi, thở một hơi dài, hỏi trong đầu: “Hệ thống, giá trị thù hận hiện tại của Thẩm Túc Chi với ta là bao nhiêu?”

【 Giá trị thù hận hiện tại: 99998 điểm. 】

… Giảm đi một chút cũng là giảm. Tống Yến nỗ lực thuyết phục chính mình. Tốt xấu gì cũng đã bắt đầu thay đổi rồi không phải sao?

Y phất ống tay áo, khôi phục hình tượng đoan chính cao lãnh, bay tới chỗ chưởng môn ở Lãm Nhạc Phong, thương nghị về chuyện xử lý Quy Nhất Phái.



Ban đêm.

Ánh trăng mông lung, sương mù trên núi như ẩn như hiện, đột nhiên có tiếng rì rào truyền đến. Trong rừng trúc Phù Trần Phong, mơ hồ có thể nhìn thấy một vệt bóng trắng, thân hình đạp gió mà đi, phát ra ánh kiếm lạnh lẽo.

Từ khi đi đến thế giới này, cả ngày Tống Yến đều sẽ tĩnh tọa luyện công hoặc tới rừng trúc luyện kiếm, tranh thủ sớm ngày nắm giữ nguồn linh lực khổng lồ bên trong thân thể này. Phù Trần Phong nguyên bản cũng chỉ có hai người là y cùng Thẩm Túc Chi. Trước đó mấy ngày, Thẩm Túc Chi không có mặt, làm cho Tống Yến luyện kiếm càng thêm càn rỡ.

Dù sao nơi này không có người, sẽ không bị ai nhìn ra sơ hở.

Thanh kiếm của Tống Yến là Phù Trần kiếm, là linh khí hiếm có trên thế gian, bồi bạn cùng nguyên chủ rất nhiều năm, đã sắp tu ra linh thức, có được khí linh.

Có một thanh kiếm tốt như vậy trợ giúp, dù cho Tống Yến chẳng biết gì, kiếm pháp cũng có thể tăng nhanh như gió, bỏ xa những kiếm tu phải luyện từ đầu một đoạn dài.

Tu sĩ chính đạo trên Hạo Miểu đại lục khi tu luyện đều là tu linh lực, chỉ có điều hầu hết mọi người sẽ chọn thêm vũ khí tiện tay. Như Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi dùng kiếm thì gọi là kiếm tu. Đệ tử Tàng Kiếm Phong cùng Lãm Nhạc Phong cũng là kiếm tu. Hoài Nhu Phong đều là nữ tử tu nhạc cụ, cho nên được gọi là nhạc tu. Mà Phù Dao Phong là nơi cung cấp đan dược cho Nhạc Hoa Tông, các đệ tử đều là đan tu, vừa làm nghề y cũng có thể dụng độc dược.

Hai người Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi, tất nhiên là người xuất sắc nhất trong đông đảo kiếm tu.

Tống Yến đang luyện một bộ kiếm pháp mà Phù Hoa chân quân tự nghĩ ra, nơi kiếm khí quét qua lá trúc lay động rào rạt rơi xuống, Phù Trần kiếm chém qua, không khí tựa hồ cũng ngưng trệ mấy phần. Đang lúc y dự định thu tay lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện nhắc nhở của hệ thống.

【 Nhắc nhở: Nam chính đang ở gần đây, thỉnh kí chủ cẩn thận một chút, tránh lộ ra dấu vết. 】

Vì vậy Tống Yến sắp thu hồi lại kiếm mạnh mẽ xoay một cái, chém xuống một tảng đá lớn bên cạnh. Chỉ một thoáng, đá vụn bay loạn, bụi văng tứ tung.

Thấy một khối đá vụn lao tới phía này, Tống Yến đang định vận linh lực tạo thành một cái kết giới bao phủ chính mình, trên cổ tay lại đột nhiên xuất hiện một bàn tay. Bàn tay khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài, hổ khẩu có một lớp chai mỏng, hẳn là do quanh năm luyện kiếm gây nên, mài đến y có chút phát ngứa.

Tống Yến trơ mắt nhìn cái tay kia đem tay trái của y nắm chặt, một tay khác nâng kiếm đem đá vụn đánh bay, phịch một tiếng đập phải cây trúc cách đó không xa, đập ra một cái hố nhỏ trên thân cây.



Trong phút chốc, trong đầu Tống Yến đột nhiên tuôn ra rất nhiều hình ảnh. Nam nhân một bộ hồng y, tư thái lười biếng dựa vào trên giường mềm, một tay ôm lấy một vị mỹ nhân, một cái tay khác cầm bình rượu ngửa đầu uống cạn. Chất lỏng trong suốt từ khóe miệng chảy xuống cổ. Hầu kết lên xuống. Đuôi mắt ửng hồng, nhắm mắt nhướng mày đều là phong tình, một nốt ruồi son trên mi tâm phảng phất có thể câu đi hồn phách của người ta. Mỹ nhân quanh người đem so sánh với hắn đều ảm đạm phai mờ, vô pháp tranh phong. Người nọ là Thẩm Túc Chi. Cùng Thẩm Túc Chi hiện tại tuyệt nhiên bất đồng.

Định thần lại, cảnh tượng mới vừa trong đầu kia lập tức biến mất không còn tăm hơi, Tống Yến nghiêng đầu nhìn lại, nhìn ngang tầm mắt chỉ nhìn thấy đôi môi mím chặt của Thẩm Túc Chi cùng cái cằm trơn bóng. Điểm chú ý đột nhiên đi chệch, mình thật giống như… lùn hơn hắn?

Tống Yến mải đắm chìm trong ý nghĩ của chính mình, không nhận ra được ánh mắt cổ quái của Thẩm Túc Chi. Y còn đang vì so sánh vừa rồi mà canh cánh trong lòng.

Tại sao y có thể lùn hơn một thằng nhãi con? Y không tin, y muốn so lại một lần! Còn chưa kịp sát lại gần, trong đầu đã truyền tới âm thanh hệ thống nhắc nhở.

【 Nhắc nhở! Nhắc nhở! Tâm tình nam chính có biến hóa, thỉnh kí chủ chú ý! 】

Tống Yến lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình cách Thẩm Túc Chi đại khái chỉ có hai nắm tay, rũ mắt là có thể nhìn thấy hầu kết hắn lên xuống. Tống Yến đột nhiên nhớ tới cảnh tượng mới vừa nhìn thấy kia, hầu kết cũng cảm thấy khô họng. Trong mũi quanh quẩn hương vị mát lạnh, cổ tay trái bị cầm thật chặt. Tống Yến ngẩng đầu, trán cọ qua chóp mũi Thẩm Túc Chi, có chút phát ngứa. Y đối mặt với ánh mắt cổ quái của Thẩm Túc Chi, đôi môi mấp máy, nửa ngày mới phun ra hai chữ.

“Làm càn!”

Thẩm Túc Chi buông cổ tay y, lui về phía sau hai bước, nhặt vỏ kiếm trên đất, tra kiếm vào bao rồi mới cúi đầu nhận sai: “Là đệ tử quá phận, thỉnh sư tôn trách phạt.”

Tống Yến lúc nào cũng ghi nhớ thiết lập tính cách của mình, y lạnh nhạt đánh giá Thẩm Túc Chi một lát, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đương nhiên nên phạt.”

“Thân làm đệ tử, trong lúc sư phụ luyện kiếm lại tùy tiện quấy rối, thậm chí không hỏi một câu đã tự tiến lên, thực sự là gan to bằng trời!”

Thẩm Túc Chi cũng không biện giải, chỉ là trầm mặc cúi đầu, một chữ cũng không nói.

Tống Yến tiếp tục nói: “Làm sao? Ngươi không phục? Ngươi thật sự nghĩ ta không tránh khỏi vụn đá nho nhỏ này? Còn cần ngươi tới cứu?”

Thẩm Túc Chi đột nhiên quỳ xuống.

“Đệ tử biết sai, thỉnh sư tôn trách phạt.”

Tống Yến rũ mắt xuống, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi quỳ ở đây đi, quỳ đến sáng sớm ngày mai lại trở về.”

“Vâng.”

Nghe thấy Thẩm Túc Chi đáp lại, tay trái Tống Yến vừa lật, vỏ kiếm màu trắng bạc xuất hiện ở trong tay, y thu lại Phù Trần kiếm, đi thẳng tới gian nhà trúc của mình.

Phía sau hắn, Thẩm Túc Chi cúi đầu, không thấy rõ thần sắc, tay trái cầm kiếm từ từ nắm chặt, nổi lên gân xanh, không biết đang suy nghĩ gì.

Tống Yến kỳ thực biết rõ, Thẩm Túc Chi vừa rồi là muốn cứu mình. Mà bất luận lúc đó trong đầu Thẩm Túc Chi nghĩ cái gì, phản ứng như thế nào, chắc chắn trong nháy mắt đó hắn đã nổi lên hoài nghi đối với y, mà y nhất định phải phạt hắn, kéo ra khoảng cách giữa hai người. Nếu hắn nhìn ra thân thể Phù Hoa chân quân này đã bị thay đổi hồn phách, khả năng y đánh không lại hắn.

“Hệ thống, giá trị thù hận của Thẩm Túc Chi hiện tại với ta là bao nhiêu?”

【 Trải qua đo lường, giá trị thù hận của nam chính bây giờ đối với ngài là 99900 điểm, giá trị chán ghét đối với ngài là 999 điểm, giá trị hảo cảm đối với ngài là 5 điểm. 】

Tống Yến:?

“Giá trị chán ghét? Còn có cái này? Cực hạn là bao nhiêu? Giá trị hảo cảm đâu?”

【 Nhắc nhở: Giá trị chán ghét có hạn mức 999 điểm, giá trị hảo cảm cao nhất là 100 điểm, mời ngài nỗ lực hạ thấp giá trị thù hận và giá trị chán ghét của nam chính, tăng giá trị hảo cảm. 】

Tống Yến: …

Loại người thành phố mấy ngươi chơi đùa thật oách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau