Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 35: Lẻn vào Ma giới

Trước Sau
Edit: Chanh

Beta: Me Xả Mi

Thường Thanh sâm lâm chính là khu vực nằm giữa Tu chân giới cùng Ma giới, ngoại trừ những tu sĩ lưỡi đao dính máu tới nơi này kiếm chút đồ, bình thường vẫn luôn tĩnh lặng ít người.

Chỉ là gần đây số người đến Thường Thanh sâm lâm đột nhiên nhiều hơn.

Theo phân chia của Tu chân giới, Thường Thanh sâm lâm chia làm vòng ngoài và vòng trong. Vòng ngoài nằm gần Tu chân giới, vòng trong lại nghiêng về Ma giới bên kia. Từ sau đại chiến Tiên Ma, cả hai giới đều tổn thất nghiêm trọng, gần trăm năm nay hiếm ai vượt qua ranh giới này.

Đại thụ xanh um che rợp trời, phóng tầm mắt nhìn không thấy được điểm cuối. Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi đang ở trong Thường Thanh sâm lâm, bốn bề vắng lặng, hoàn toàn yên tĩnh.

Thẩm Túc Chi cụp mắt, thần sắc mơ hồ không rõ, chỉ là bàn tay bên trong lớp áo đột nhiên siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch, mu bàn tay cũng nổi gân xanh.

Chóp mũi đột nhiên chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.

“Tí tách” một tiếng, mồ hôi nhỏ xuống bùn, trong giây lát liền biến mất, nhưng giác quan của tu sĩ cực kỳ nhạy cảm, huống hố là đại năng Hợp Thể kỳ như Tống Yến, chỉ dựa vào thính giác đã có thể đoán được người sau lưng không ổn.

Tống Yến vừa quay đầu, Thẩm Túc Chi đã đánh gãy lời y định thốt ra, gấp gáp nói: “Sư tôn, thân thể đệ tử có chút không khỏe, sợ là không thể đi cùng sư tôn. Xin sư tôn thứ tội, đệ tử phải về trước.”

Nghe thấy tiếng thở hổn hển được cực lực áp chế của người kia, trong lòng Tống Yến nhanh chóng có suy đoán.

Sợ là khí trong cơ thể Thẩm Túc Chi lại bắt đầu tranh đấu.

Y hơi gật đầu, xem như đồng ý thỉnh cầu của Thẩm Túc Chi. Ngay lập tức, nét mặt hắn như có chút thở phào nhẹ nhõm, phi thân hai ba lần đã không còn thấy bóng dáng.

【 Kí chủ, bây giờ ngài để nam chính rời đi, nhiệm vụ kia không thể hoàn thành. 】

Mắt thấy thân ảnh Thẩm Túc Chi biến mất, trong âm thanh máy móc của hệ thống mang theo chút nghi hoặc. Bình thường nó chỉ giống như công nhân trong dây chuyền sản xuất hàng loạt, đều đặn tuyên bố nhiệm vụ cho kí chủ, tuy rằng từ sau khi thăng cấp nó cũng dần xuất hiện chút linh thức, nhưng vẫn rất khó lý giải các loại cảm xúc phức tạp của nhân loại.

Với hành động vừa rồi của Tống Yến, nó không hiểu chút nào.

Tống Yến than nhẹ một tiếng, giữa gương mặt thanh lãnh chợt lóe lên tia không đành lòng: “Linh khí va chạm với ma khí chắc chắn sẽ tạo ra đau đớn gấp bội so với lúc ta dung hợp thân thể này. Huống hồ nếu ta buộc hắn ở lại, nhỡ hắn không chống đỡ nổi mà ngất đi, chẳng phải là nhiệm vụ cũng không thể hoàn thành hay sao?”

Hơn nữa, nếu giá trị thù hận của Thẩm Túc Chi đối với y lại tăng lên, giá trị hảo cảm lại giảm xuống, vậy phải làm như thế nào?

Hệ thống vẫn còn có chút không rõ.

【 Nhưng mà kí chủ, ngươi có Trì Dũ thuật, có thể tiêu trừ thống khổ cho nam chính, tại sao lại không dùng? 】

Tống Yến nghẹn, cố gắng vớt lại mặt mũi cho mình: “Việc này không giống nhau, Trì Dũ thuật là lá bài tẩy, nếu Thẩm Túc Chi ngất đi thì ta mới có thể sử dụng. Nếu hắn còn tỉnh táo không phải là vạch áo cho người xem lưng à?”

Suy nghĩ một chút, Tống Yến càng cảm thấy mình nói có đạo lý: “Hơn nữa, ngươi nghĩ xem, với tính cách của Thẩm Túc Chi, chắc chắn hắn sẽ không mặc kệ cho mình đau đến ngất trong Thường Thanh sâm lâm. Dù ta có đáp ứng hay không hắn cũng sẽ đi, không bằng thuận nước đẩy thuyền, còn có thể khiến cho ấn tượng về ta tốt hơn chút.”

Y đương nhiên sẽ không thừa nhận là chính mình quên mất sự tồn tại của Trì Dũ thuật Dù sao mấy ngày nay y cũng không mấy dùng tới, nhất thời quên khuấy mất, cũng hợp tình hợp lý.

Hệ thống cái hiểu cái không.

【 Vậy nhiệm vụ làm sao bây giờ? Nếu không hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện, ngài sẽ biến thành tro bụi nha. 】

Tống Yến: “… Hệ thống, nhiệm vụ này có hoãn lại được không?”

【 Rất xin lỗi, kí chủ, một khi đã tiếp nhận nhiệm vụ thì không thể hoãn lại. Đây không phải là việc hệ thống có thể quyết định. Trong hệ thống có một cơ chế, đã tuyên bố nhiệm vụ thì sẽ tự động vận hành, cho tới khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ mới tự động khấu trừ nguyên liệu cần thiết, tự động thăng cấp, sau khi thăng cấp sẽ tặng lại kí chủ phần thưởng phong phú, ngay cả hệ thống cũng không thể khống chế. 】



Tống Yến cụp mắt, có chút ảo não.

Đột nhiên, y như nghĩ tới điều gì, chỉ  hỏi “Nhưng địa điểm cũng không bắt buộc phải là Thường Thanh sâm lâm đúng không”, có được khẳng định của hệ thống thì lập tức yên tâm.

Lúc y ở khách điếm từng để lại một tia thần thức trên người đại hán vạm vỡ. Hiện giờ Tống Yến giải quyết vấn đề nhiệm vụ xong xuôi, bình tĩnh lại một chút liền cảm nhận được mạt thần thức kia đang ở trong sâm lâm.

Y từng để ý, mấy đại hán này từng nói tới mục đích chuyến đi vào Thường Thanh sâm lâm là vì một gốc thảo dược hiếm có, gọi là Tây Lĩnh thảo, trên Tu chân giới cũng coi như linh thảo khó gặp, rất nhiều luyện đan sư đều tranh nhau mua.

Trùng hợp, gỗ Thường Thanh với Tây Lĩnh thảo cần điều kiện sinh trưởng khá giống nhau, có thể nói là, chỗ nào có Tây Lĩnh thảo, chỗ đó sẽ có gỗ Thường Thanh.

Sâu trong sâm lâm, tầng tầng lớp lớp những tán đại thụ che trời sinh trưởng cạnh nhau. Ánh mặt trời xuyên qua các tán lá dày đặc, xuống tới mặt đất chỉ còn là những tia sáng le lói. Khung cảnh được bao trùm trong từng mảng từng mảng bóng tối, có vẻ hơi âm trầm.

Hồi lâu sau, Tống Yến giơ tay đẩy một cành cây ra, cuối cùng cũng thoát khỏi rừng cây dày đặc kia.

Trước mắt đột nhiên trống trải, ánh nắng chiếu xuống mặt, lại khiến y cảm nhận được chút ấm áp đã lâu không thấy.

【 Kí chủ, đi về phía trước một đoạn nữa là đến vòng trong của Thường Thanh sâm lâm. 】 Hệ thống gợi ý.

Trên mặt Tống Yến có chút nghiêm trọng: “Tia thần thức kia cách nơi này không xa, phải tiến thêm về trước một đoạn.”

Còn lại không cần phải nói, cả y và hệ thống đều hiểu rõ.

Tuy Tây Lĩnh thảo khó hái, nhưng trên thị trường luôn có sẵn, không đến nỗi phải vào vòng trong, tới địa bàn Ma giới để tìm.

Mà bây giờ mạt thần thức này lại đang đi vào vòng trong của Thường Thanh sâm lâm, vậy chỉ có một giải thích.

Mấy người kia gặp Ma tu.

Nghĩ tới đây, Tống Yến nhón mũi chân, vận linh lực đẩy nhanh tốc độ.

Chừng nửa canh giờ, Tống Yến nghe thấy phía trước có tiếng sột soạt. Y lặng lẽ nhảy lên một đại thụ khổng lồ. Cảnh sắc trong phạm vi một dặm lập tức hiện ra trước mắt.

Ở phía trước, hơn mười Ma tu đang đẩy ba tu sĩ Kim Đan kỳ về phía trước, động tác thô lỗ, sắc mặt cực kỳ không tốt.

Ba người kia, chính là ba đại hán vạm vỡ, lưng hùm vai gấu trong khách điếm.

Tống Yến nhìn kỹ, hơn mười Ma tu kia đều tương đương với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chắc là dùng chút thủ đoạn mới bắt được ba tu sĩ Kim Đan kỳ kia. Lúc này, Ma tu đang vừa đi vừa lên tiếng chế nhạo bọn họ.

“Phi.” Một Ma tu thoạt nhìn như đội trưởng hung hăng nhổ một bãi nước bọt vào một người trong đó.

“Đám chó chính đạo này lại muốn giết chúng ta. Đúng là không biết tự lượng sức mình. Chúng ta vâng mệnh Tam trưởng lão, chuẩn bị đầy đủ mới dám tiến vào Thường Thanh sâm lâm. Ai lại như đám mãng phu các ngươi.”

Ở Ma giới, dưới hai vị hộ pháp còn có bốn trưởng lão, chỉ là địa vị không cao, còn không có quyền lên tiếng bằng một số vị thành chủ thành lớn. Trùng hợp là vị Tam trưởng lão trong miệng Ma tu chính là người đứng về phe Phi Yên tôn giả.

Tên trưởng lão này giảo hoạt vô cùng, trên danh nghĩa thì trung thành tuyệt đối với Ma tôn đương nhiệm, cũng chính là Thẩm Túc Chi. Sau lưng lại âm thầm đầu quân cho Phi Yên Tôn giả, cung cấp tin tức cho lão.

Chẳng qua, Phi Yên Tôn giả không chỉ tự mình đến Tu chân giới, lại phái thủ hạ đến đây, rốt cuộc đang ủ mưu gì?

Tống Yến nghĩ mãi không ra, nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt là cứu người, không để cho mấy Ma tu này đưa bọn họ vào Ma giới.

“Đội trưởng, ngài nói Tam trưởng lão thấy chúng ta mang mấy tu sĩ chính đạo này về, có thể ban thưởng cho chúng ta không?”

Tên được gọi là đội trưởng hừ lạnh một tiếng: “Ta nghe nói, Ma tôn tân nhiệm ghét nhất là tu sĩ chính đạo. Nếu chúng ta đưa mấy người này cho Ma tôn, không chừng Ma tôn cao hứng còn có thể thăng quan mấy bậc cho chúng ta đấy?”



Ma tu vừa hỏi nhất thời vô cùng phấn khởi, dường như đã tưởng tượng ra cảnh mình thăng quan tiến chức, cợt nhả nói: “Ngài nói đúng lắm.”

Nghe cuộc đối thoại này, Tống Yến nhất thời thay đổi chủ ý.

Thẩm Túc Chi muốn áp chế ma khí trên người có hai phương pháp. Một là quay về Phù Trần Phong Nhạc Hoa Tông, ngâm trong hồ băng hai ngày, mạnh mẽ áp đau đớn xuống, chống đỡ thêm mấy ngày. Hai là trở lại Ma giới, hấp thu thật nhiều ma khí để đè xuống xao động trong cơ thể, lấy ma khí chèn ép linh khí.

Thường Thanh sâm lâm cách Nhạc Hoa Tông cả ngàn dặm, lại cực gần Ma giới, Tống Yến đoán đến chín phần là hắn sẽ trở về Ma giới.

Lúc này, Tống Yến quyết định lẻn vào Ma giới tìm hiểu thực hư, còn cách làm ——

Đi được một lúc, một Ma tu dò đường phía trước liền hét lớn: “Đội trưởng, mau tới đây, chỗ này có một tu sĩ chính đạo!”

Đội trưởng vội vội vàng vàng tiến lên, chỉ thấy một tên tu sĩ trẻ tuổi có vẻ như bị yêu thú tập kích, bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, lập tức vỗ tay sung sướng: “Thực sự là… Câu nói kia là gì nhỉ? Đi mòn gót giày mãi chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công! Nhanh lên, giao người này cho Tam trưởng lão, nhất định có thể lĩnh thưởng càng nhiều!”

“Tu sĩ này thoạt nhìn khá sạch sẽ, nhất định là đệ tử đại tông môn nào đó, mang y về có thể tra khảo được vài thứ!”

Cứ như vậy, Tống Yến bị trói chặt, nằm lên một cái cáng bằng gỗ, đi thẳng tới Ma giới.

Chắc là sử dụng pháp khí ngự không gì đó, khoảng một ngày rưỡi, Tống Yến đã có mặt ở Ma đô.

Đợi bên ngoài cung điện một lúc, tiểu đội Ma tu này rốt cục cũng được Tam trưởng lão triệu kiến, túm theo tu sĩ chính đạo bị bắt giam vào trong điện.

Dù hai mắt Tống Yến nhắm chặt, y vẫn có thể cảm thấy một ánh mắt như gai quét một vòng qua người mình.

Y tất nhiên đã sớm áp chế tu vi của mình xuống Trúc Cơ kỳ(*), với con mắt của Tam trưởng lão thì căn bản không thể nào biết được thực lực chân chính của y.

Sau đó, một âm thanh uy nghiêm vang lên.

“Mấy người các ngươi làm không tệ, xuống lĩnh thưởng đi. Hôm qua Ma tôn vừa trở về, nếu mấy kẻ chính đạo này hợp ý hắn, có thể hỏi ra cái gì có ích, tất nhiên không thể bạc đãi các ngươi.”

“Dạ!” Tiểu đội trưởng kích động đáp.

Chỉ chốc lát sau, trong đại điện ngoại trừ Tam trưởng lão cùng mấy người bọn họ thì không còn người nào khác.

“Ba người các ngươi, môn phái nào?”

Tống Yến nghe thấy một người trong đó hừ một tiếng, không nói gì.

Tam trưởng lão cũng chẳng để ý: “Khà khà khà, các ngươi không nói cũng chẳng sao. Ma tôn tân nhiệm của chúng ta cũng không quá tốt tính, hi vọng các ngươi có thể sống lâu hơn một ngày trong tay hắn.”

Tiếp đó, Tống Yến lại cảm thấy ánh mắt Tam trưởng lão dừng lại trên người mình.

Y suy nghĩ chốc lát, thừa dịp lão không chú ý liền lặng lẽ để lộ ngọc bài đệ tử Nhạc Hoa Tông dưới lớp quần áo.

“Người Nhạc Hoa Tông?” Đúng như dự đoán, ngọc bài rất nhanh đã bị Tam trưởng lão phát hiện, một giây sau liền bị lão túm vào trong tay.

“Quả nhiên là ngọc bài đệ tử Nhạc Hoa Tông. Khà khà khà. Người đâu, mang bọn họ tới địa lao, đêm nay chuẩn bị hiến tế cho Ma tôn đại nhân!”

___________

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi hai người gặp mặt, trong lòng Tiểu Thẩm mắng Tam trưởng lão đến máu chó đầy đầu, lại không thể không mang theo mặt nạ diễn kịch cùng sư tôn nhà mình.

(*) Trong raw là Luyện Khí kỳ, nhưng chương sau tác giả lại nói là Trúc Cơ kỳ, nên tui đổi thành Trúc Cơ kỳ cho hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau