Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi
Chương 7: Mộng tưởng bất dung
Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Nếu như Tống Yến có thể trở lại quá khứ, vậy y nhất định sẽ chọn trở lại nửa ngày trước, trực tiếp từ chối nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, sau đó cầm đá Thái Hư đi tìm cơ duyên phi thăng.
Trong lòng Tống Yến bây giờ chính là hối hận, cực kỳ hối hận.
Hệ thống thăng cấp sẽ thành cái gì cũng không ai biết, nhưng y lại thực sự tổn thất một phần cơ duyên lớn, cho nên sau khi buổi đấu giá mở màn, Tống Yến đều không hứng lắm, không muốn nhìn nhiều.
Thẩm Túc Chi nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của y liền cho là y nhìn không lọt những bảo vật này, một câu cũng không nói.
Bảo vật cuối cùng là thứ Tống Yến vừa yêu cầu – Chiếu Ảnh kiếm, bản thân Tống Yến đối với Chiếu Ảnh kiếm cũng không có nhiều yêu thích. Phù Trần kiếm của y cũng chính là bảo vật hiếm có, lại còn sắp tu ra kiếm linh, y không có lý do gì để xem xét thanh kiếm nào khác, chẳng qua, Thẩm Túc Chi ra tay rồi.
Thẩm Túc Chi giơ thẻ bài, khiến Tống Yến có chút kinh ngạc.
Phá Vân kiếm của hắn cũng là bảo vật, lúc hắn bái vào sư môn, Phù Hoa chân quân đã tự mình dẫn hắn đi mộ kiếm chọn lựa, bây giờ Thẩm Túc Chi muốn mua kiếm, chẳng lẽ là không hài lòng với Phá Vân kiếm?
Chiếu Ảnh kiếm là một kì binh, người tranh đoạt chỉ nhiều không ít. Phòng đấu giá Dụ An ra giá khởi điểm là hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm, hiện tại cạnh tranh đã tới giai đoạn gay cấn nhất, ra giá đã đến một trăm vạn linh thạch thượng phẩm.
Hạo Miểu đại lục sử dụng linh thạch như tiền, phân ra thượng, trung, hạ tam phẩm. Tu sĩ bình thường sử dụng linh thạch hạ phẩm, như Tống Yến ngủ lại khách sạn, năm mươi miếng linh thạch hạ phẩm là có thể thuê phòng hơn nửa tháng, một trăm vạn linh thạch thượng phẩm này chỉ có đại thế gia hoặc là đại tông môn mới lấy ra được.
Người bán đấu giá trên đài đã hưng phấn phát run: “Một trăm vạn linh thạch thượng phẩm, còn ai tăng giá sao? Một trăm vạn lần thứ nhất, một trăm vạn lần thứ hai, một trăm—— “
Người bán đấu giá đang muốn quyết định, chỉ thấy Thẩm Túc Chi mạn bất kinh tâm nâng thẻ bài trên tay, dường như tốn cũng không phải tốn tiền của hắn, một bên lẳng lặng chờ gã sai vặt bên cạnh thấy hắn giương bài, lập tức hô: “Chữ Thiên phòng một, một trăm hai mươi vạn.”
Người trong các lô ghế riêng khác trưng ra thần sắc khác nhau, cho dù không cam lòng đem Chiếu Ảnh kiếm chắp tay nhường lại, không thể không thừa nhận giá cao nhất của Chiếu Ảnh kiếm chính là một trăm vạn linh thạch thượng phẩm.
Nhiều hơn nữa thực sự không đáng.
“Một trăm hai mươi vạn lần thứ nhất, một trăm hai mươi vạn lần thứ hai, một trăm hai mươi vạn vạn lần thứ ba! Chúc mừng quý khách trong lô ghế riêng chữ Thiên phòng một thu được Chiếu Ảnh bảo kiếm!”
Thẩm Túc Chi thu lại tầm mắt, đợi người phòng đấu giá đem Chiếu Ảnh Kiếm đến, thanh toán linh thạch xong liền cùng Tống Yến rời đi.
Hắn cũng không lo sẽ có tình huống giết người đoạt bảo xuất hiện. Không nói chữ Thiên phòng một là lô ghế riêng cố định của Nhạc Hoa Tông, không người nào dám cướp, lại nói thực lực Thẩm Túc Chi hắn đã tới Nguyên Anh kỳ, bước vào hàng ngũ cao thủ, phải phái ra Hợp Thể kỳ mới có thể giết chết hắn trong nháy mắt thì chuyện giết người đoạt bảo mới coi như khả thi. Nếu như Hóa Thần kỳ đến, Thẩm Túc Chi cũng có thể cố sức đánh một trận, không địch lại cũng có thể chạy trốn.
Mà trên Hạo Miểu đại lục chỉ có một Hợp Thể kỳ, hiện tại đang đi bên cạnh Thẩm Túc Chi.
Trở lại khách sạn, Tống Yến dặn Thẩm Túc Chi chú ý nghỉ ngơi, liền trở về phòng mình tĩnh tọa.
Nói là tĩnh tọa, kỳ thực thần thức đã đem không gian chứa đồ của mình lật tung, đúng như dự đoán, đá Thái Hư quả thực không còn.
Tuy nói là hối hận, nhưng hệ thống có thể thăng cấp làm Tống Yến cũng khá mong đợi. Đây là lần đầu y biết hệ thống cũng có thể thăng cấp, không biết sau đó hệ thống sẽ biến thành hình dáng gì.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Túc Chi gõ cửa phòng Tống Yến.
“Sư tôn, chúng ta nên gấp rút lên đường.”
Bên trong phòng, Tống Yến đáp một tiếng, một lát sau y mở cửa phòng: “Đi thôi.”
Thẩm Túc Chi đang muốn quay người, một cái chén trà tinh xảo lập tức lao thẳng tới trước trán Tống Yến.
“Sư tôn cẩn thận —— “
Tống Yến mắt lạnh nhìn nhanh đến chén trà trước mắt, hơi nghiêng đầu, cốc trà liền lướt qua y, ở phía sau xoảng một tiếng vỡ tan tành.
Mảnh sứ vụn bay đầy trời, lại không mảy may thương tổn được Tống Yến.
Y không nói gì, mà bầu không khí quanh thân trong khoảnh khắc liền lạnh xuống.
Tiếng la hét dưới lầu càng lúc càng lớn, giọng nữ tử điêu ngoa cùng giọng nam tử khuyên bảo đều truyền đến tai Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi rõ ràng rành mạch.
“Ta mặc kệ sư huynh, ta thích Chiếu Ảnh kiếm, huynh nghĩ cách đi, ta nghe ngóng bọn họ ở khách điếm này, huynh đi nhanh lên! Nếu không ta mách cha ta!”
“Sư muội.” Thanh âm khó xử của nam tử vang lên: “Hôm qua không phải ta đã nói với ngươi, người mua Chiếu Ảnh Kiếm chính là cao đồ Nhạc Hoa Tông, hơn nữa chúng ta cũng không có đủ linh thạch mà tranh với người ta —— “
“Người Nhạc Hoa Tông thì đã làm sao? Cha ta là cung chủ Bích Tỉ Cung, huynh gọi bọn họ ra, ta mua lại Chiếu Ảnh kiếm.”
“Sư muội —— “
“Nhanh lên!”
Tiếng băng ghế gỗ di chuyển cùng tiếng bước chân lên cầu thang nặng nề vang lên trong không gian, Tống Yến không nhúc nhích, Thẩm Túc Chi cũng không có động, mãi đến khi trên hành lang xuất hiện một bóng người.
Người đến mặc trường y màu lam, trên đầu buộc dây cột tóc màu trắng, trong tay cầm kiếm, chỉ có điều trên nét mặt thoạt nhìn tràn đầy vẻ u sầu.
Nam tử nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt một chút, không chú ý Tống Yến: “Thẩm sư huynh…?”
Thẩm Túc Chi không hề trả lời, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút lúng túng. Lúc nam tử nhìn thấy mảnh sứ vụn trên đất lại càng gượng gạo hơn, gã chắp tay với hai người.
“Tại hạ Bích Tỉ Cung Lý Tuân, sư muội bướng bỉnh khiến hai vị cười chê, tại hạ thay sư muội hướng hai vị tạ tội.”
Thẩm Túc Chi lành lạnh nói: “Để sư muội của ngươi tự mình đến xin lỗi.”
Lý Tuân gật đầu một cái: “Đúng là nên như thế”, quay đầu gọi: “Hi Hi, tới đây.”
“Gọi ta làm gì? Huynh tìm được người rồi?” Nữ tử áo lam tên Hi Hi bất đắc dĩ đi tới, vừa định giả vờ giả vịt, nháy mắt đã bị Thẩm Túc Chi hấp dẫn.
“Thẩm sư huynh? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Toàn bộ Tu chân giới đều nghe nói tới danh tiếng của Thẩm Túc Chi, hắn là đệ tử duy nhất của Phù Hoa chân quân, người đẹp nhất Hạo Miểu. Hạ Hi Hi là con gái cung chủ Bích Tỉ Cung đương nhiên đã gặp qua hắn.
“Hóa ra là Hạ tiểu thư.”
Thẩm Túc Chi câu môi, ý cười cũng không chạm tới đáy mắt: “Hạ tiểu thư thực sự là uy vũ, chén trà này là ngươi vứt nhỉ? Hôm nay nếu ta không ở đây, sư đệ ta sợ là đã bị Hạ tiểu thư đập vỡ đầu chảy máu.”
Dưới lầu có khá nhiều kẻ tụ tập duỗi dài cổ chú ý động tĩnh trên này. Bị xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Hạ Hi Hi có chút không dễ nhìn, chỉ nói xin lỗi qua loa với Thẩm Túc Chi.
Thẩm Túc Chi lại không cảm kích: “Suýt chút nữa bị đập là sư đệ ta chứ không phải ta. Hạ tiểu thư xin lỗi ai thế?”
Hạ Hi Hi lập tức xụ mặt, ngữ khí châm chọc nói: “Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử bình thường, cũng xứng để bổn tiểu thư xin lỗi?”
Khuôn mặt vốn dĩ không có biểu tình của Tống Yến lúc này lại giống như bị một tầng sương lạnh bao phủ, hơi lạnh xung quanh phảng phất biến thành thực chất, đem Hạ Hi Hi đông cứng, tựa hồ một giây sau nàng sẽ lập tức trở thành một đống vụn băng.
Hạ Hi Hi sợ hãi phát hiện mình không thể chuyển động, đồng thời toàn thân phát lạnh, ngay cả máu dường như cũng ngưng đọng. Nàng không thể tin nhìn về phía Thẩm Túc Chi, đáy mắt vừa sợ vừa giận: “Thẩm sư huynh, ngươi chỉ vì một đệ tử bình thường mà đối với ta thế này? Ta chính là con gái cung chủ Bích Tỉ Cung, ngươi không sợ sau khi trở về sư phụ ngươi trách tội ngươi sao?”
Thẩm Túc Chi bất động thanh sắc dịch sát vào Tống Yến nửa bước, trên mặt không có nửa phần ý cười: “Hôm nay kể cả Hạ cung chủ ở chỗ này, Hạ tiểu thư cũng nhất định phải xin lỗi sư đệ ta.”
“Ngươi đừng hòng!”
Đôi mắt Hạ Hi Hi trợn trừng, khí tức trên người làm cho nàng thêm mùi chanh chua, nhan sắc vốn được tám điểm cũng rớt xuống sáu: “Ta phải nói cho cha ta biết Nhạc Hoa Tông các ngươi bắt nạt người. Dù các ngươi là tông môn đệ nhất Hạo Miểu đại lục thì thế nào, đệ nhất thì có thể bắt nạt người tùy ý sao?!”
“Hi Hi, chớ có nói bậy!”
Lý Tuân biến thành người trong suốt từ khi Hạ Hi Hi đến, nghe thấy lời nói này liền vội vã quát Hạ Hi Hi ngậm miệng: “Đây rõ ràng là lỗi của muội, mau xin lỗi vị sư đệ này!”
“Sư huynh!”
Hạ Hi Hi có chút oan ức: “Làm sao huynh cũng nói ta.”
“Xin lỗi! Lẽ nào muội muốn sau khi trở về lập tức vào Hình đường?” Lý Tuân ngoài cứng trong mềm lên tiếng giáo huấn.
Vừa nghe tới Hình đường, Hạ Hi Hi run lập cập, không tình nguyện nhìn Tống Yến: “Thực xin lỗi.”
Tống Yến không trả lời.
Hạ Hi Hi nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Tống Yến, nhất thời tính khí lại nổi lên, còn chưa phát tác đã nghe thấy Lý Tuân nghiêm nghị nói: “Hi Hi!”
Hạ Hi Hi cắn răng, nói một lần nữa: “Xin lỗi, chuyện hôm nay là lỗi của ta.”
Vừa dứt lời, nàng nhất thời cảm thấy người mình ấm áp hơn một chút.
Thấy sắc mặt Thẩm Túc Chi có vẻ tốt hơn, Lý Tuân yên lòng, lúc này mới hỏi: “Thẩm sư huynh, lần này có đệ tử Nhạc Hoa Tông nào đi cùng các ngươi sao?”
Thẩm Túc Chi liếc gã một cái: “Không có.”
Lý Tuân có chút sững sờ: “Nhưng hôm qua phòng đấu giá Dụ An đưa ra Chiếu Ảnh Kiếm, là lô ghế riêng của Nhạc Hoa Tông mua nó …”
“Là ta mua.” Thẩm Túc Chi hào phóng thừa nhận.
“Nhưng mà ngươi rõ ràng có kiếm của mình, mua nó có ích lợi gì?” Hạ Hi Hi bất mãn mà chen mồm vào, đồng thời khó chịu đưa mắt nhìn chằm chằm Tống Yến.
Trong mắt nàng, Thẩm Túc Chi đã có kiếm của mình, tất nhiên không thể dùng một đống linh thạch mua lại một thanh kiếm vô dụng, cho nên Chiếu Ảnh kiếm nhất định là hắn mua cho vị tiểu sư đệ này.
“Thẩm sư huynh.”
Trên mặt Lý Tuân lộ ra biểu tình khó xử: “Sư muội của tại hạ từ khi tu luyện tới nay vẫn luôn không có thanh kiếm nào vừa tay, mãi tới hôm qua nàng mới nhìn trúng một thanh. Sư huynh đã có Phá Vân kiếm, có thể bán Chiếu Ảnh kiếm cho chúng ta hay không? Chúng ta nguyện ý mua lại giá gốc, chắc chắn không để sư huynh chịu thiệt.”
Thấy Thẩm Túc Chi không nói lời nào, Lý Tuân tiếp tục nói: “Lần này xuất môn, Gia sư luôn dặn ta chăm sóc tốt sư muội, đồng thời chọn lựa cho nàng một thanh binh khí vừa tay. Nếu như sư huynh nguyện ý bán cho chúng ta, sau này sư huynh có việc gì cần, Bích Tỉ Cung chắc chắn đem hết toàn lực giúp sư huynh đạt thành nguyện vọng.”
Lý Tuân đây coi như là dùng tên tuổi Bích Tỉ Cung đến cảnh cáo Thẩm Túc Chi, nếu như Thẩm Túc Chi nguyện ý bán, Bích Tỉ Cung nợ hắn một ân tình, nhưng nếu Thẩm Túc Chi không muốn, lấy tính cách của Hạ Hi Hi, sau này Bích Tỉ Cung chắc chắn sẽ ngáng đường hắn khắp nơi.
Mà Lý Tuân quên mất, Thẩm Túc Chi mới có một trăm hai mươi tuổi đã đến cảnh giới Nguyên Anh, là thiên tài ngàn năm khó gặp của Tu chân giới, tu vi đã tương đương với trưởng lão Bích Tỉ Cung. Huống hồ sư phụ hắn chính là Phù Hoa chân quân – cao thủ đệ nhất Tu chân giới, Phù Hoa chân quân người này tuy rằng lạnh lùng, nhưng lại cực kỳ bao che, làm sao có thể để cho đệ tử suy nhất của mình chịu uy hiếp?. truyện ngôn tình
Có lẽ Lý Tuân biết, nhưng gã tự nhận thiên tài, lại là Đại sư huynh Bích Tỉ Cung, vị hôn phu của Hạ Hi Hi, hơn nữa đã được định trước là cung chủ đời tiếp theo của Bích Tỉ Cung, trong lòng tràn đầy tự phụ, cảm thấy Thẩm Túc Chi tất nhiên sẽ không vì một thanh kiếm vô dụng mà đắc tội Bích Tỉ Cung hùng hậu này. Cho nên gã nghĩ Thẩm Túc Chi nhất định sẽ nể mặt gã.
Nhưng Thẩm Túc Chi là ai?
Hắn không chỉ là đệ tử Nhạc Hoa Tông, mà còn là thiếu chủ Ma giới, từ nhỏ kiêu căng khó thuần. Ngoại trừ Tống Yến thì hắn chưa bao giờ nhân nhượng với người khác. Sao có thể chỉ vì Lý Tuân nói mấy câu, liền đem Chiếu Ảnh kiếm nhường lại cho họ?
Hắn ngay cả đọ sức với bọn họ cũng lười, hừ lạnh nói: “Xin lỗi nhé, đó là đồ vật ta muốn tặng cho sư tôn, hôm nay kể cả cung chủ Bích Tỉ Cung tự mình đến cầu, ta cũng sẽ không đáp ứng!”
Tống Yến nghe thấy Thẩm Túc Chi nói vậy, nhất thời ngẩn ra.
Chiếu Ảnh kiếm là muốn tặng cho y?
Còn không đợi y có phản ứng gì, Hạ Hi Hi trong nháy mắt nhảy dựng lên: “Ngươi nói dối! Thiên hạ ai mà không biết Phù Trần kiếm của Phù Hoa chân quân là bảo kiếm thế gian khó cầu. Y sao có thể để ý Chiếu Ảnh kiếm? Ngươi không muốn cho thì nói thẳng ra, lấy sư phụ ngươi làm bia đỡ đạn là có ý gì?”
Thẩm Túc Chi trầm mặt xuống: “Ta không nói dối. Nếu như hai vị hôm nay là tới tìm ngược, vậy thì đánh một trận, ngươi có thắng, kiếm này cũng không thể cho ngươi.”
“Đồ của sư tôn, há là thứ loại người các ngươi có thể mơ tưởng?”
Beta: Me Xả Mi
Nếu như Tống Yến có thể trở lại quá khứ, vậy y nhất định sẽ chọn trở lại nửa ngày trước, trực tiếp từ chối nhiệm vụ hệ thống tuyên bố, sau đó cầm đá Thái Hư đi tìm cơ duyên phi thăng.
Trong lòng Tống Yến bây giờ chính là hối hận, cực kỳ hối hận.
Hệ thống thăng cấp sẽ thành cái gì cũng không ai biết, nhưng y lại thực sự tổn thất một phần cơ duyên lớn, cho nên sau khi buổi đấu giá mở màn, Tống Yến đều không hứng lắm, không muốn nhìn nhiều.
Thẩm Túc Chi nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của y liền cho là y nhìn không lọt những bảo vật này, một câu cũng không nói.
Bảo vật cuối cùng là thứ Tống Yến vừa yêu cầu – Chiếu Ảnh kiếm, bản thân Tống Yến đối với Chiếu Ảnh kiếm cũng không có nhiều yêu thích. Phù Trần kiếm của y cũng chính là bảo vật hiếm có, lại còn sắp tu ra kiếm linh, y không có lý do gì để xem xét thanh kiếm nào khác, chẳng qua, Thẩm Túc Chi ra tay rồi.
Thẩm Túc Chi giơ thẻ bài, khiến Tống Yến có chút kinh ngạc.
Phá Vân kiếm của hắn cũng là bảo vật, lúc hắn bái vào sư môn, Phù Hoa chân quân đã tự mình dẫn hắn đi mộ kiếm chọn lựa, bây giờ Thẩm Túc Chi muốn mua kiếm, chẳng lẽ là không hài lòng với Phá Vân kiếm?
Chiếu Ảnh kiếm là một kì binh, người tranh đoạt chỉ nhiều không ít. Phòng đấu giá Dụ An ra giá khởi điểm là hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm, hiện tại cạnh tranh đã tới giai đoạn gay cấn nhất, ra giá đã đến một trăm vạn linh thạch thượng phẩm.
Hạo Miểu đại lục sử dụng linh thạch như tiền, phân ra thượng, trung, hạ tam phẩm. Tu sĩ bình thường sử dụng linh thạch hạ phẩm, như Tống Yến ngủ lại khách sạn, năm mươi miếng linh thạch hạ phẩm là có thể thuê phòng hơn nửa tháng, một trăm vạn linh thạch thượng phẩm này chỉ có đại thế gia hoặc là đại tông môn mới lấy ra được.
Người bán đấu giá trên đài đã hưng phấn phát run: “Một trăm vạn linh thạch thượng phẩm, còn ai tăng giá sao? Một trăm vạn lần thứ nhất, một trăm vạn lần thứ hai, một trăm—— “
Người bán đấu giá đang muốn quyết định, chỉ thấy Thẩm Túc Chi mạn bất kinh tâm nâng thẻ bài trên tay, dường như tốn cũng không phải tốn tiền của hắn, một bên lẳng lặng chờ gã sai vặt bên cạnh thấy hắn giương bài, lập tức hô: “Chữ Thiên phòng một, một trăm hai mươi vạn.”
Người trong các lô ghế riêng khác trưng ra thần sắc khác nhau, cho dù không cam lòng đem Chiếu Ảnh kiếm chắp tay nhường lại, không thể không thừa nhận giá cao nhất của Chiếu Ảnh kiếm chính là một trăm vạn linh thạch thượng phẩm.
Nhiều hơn nữa thực sự không đáng.
“Một trăm hai mươi vạn lần thứ nhất, một trăm hai mươi vạn lần thứ hai, một trăm hai mươi vạn vạn lần thứ ba! Chúc mừng quý khách trong lô ghế riêng chữ Thiên phòng một thu được Chiếu Ảnh bảo kiếm!”
Thẩm Túc Chi thu lại tầm mắt, đợi người phòng đấu giá đem Chiếu Ảnh Kiếm đến, thanh toán linh thạch xong liền cùng Tống Yến rời đi.
Hắn cũng không lo sẽ có tình huống giết người đoạt bảo xuất hiện. Không nói chữ Thiên phòng một là lô ghế riêng cố định của Nhạc Hoa Tông, không người nào dám cướp, lại nói thực lực Thẩm Túc Chi hắn đã tới Nguyên Anh kỳ, bước vào hàng ngũ cao thủ, phải phái ra Hợp Thể kỳ mới có thể giết chết hắn trong nháy mắt thì chuyện giết người đoạt bảo mới coi như khả thi. Nếu như Hóa Thần kỳ đến, Thẩm Túc Chi cũng có thể cố sức đánh một trận, không địch lại cũng có thể chạy trốn.
Mà trên Hạo Miểu đại lục chỉ có một Hợp Thể kỳ, hiện tại đang đi bên cạnh Thẩm Túc Chi.
Trở lại khách sạn, Tống Yến dặn Thẩm Túc Chi chú ý nghỉ ngơi, liền trở về phòng mình tĩnh tọa.
Nói là tĩnh tọa, kỳ thực thần thức đã đem không gian chứa đồ của mình lật tung, đúng như dự đoán, đá Thái Hư quả thực không còn.
Tuy nói là hối hận, nhưng hệ thống có thể thăng cấp làm Tống Yến cũng khá mong đợi. Đây là lần đầu y biết hệ thống cũng có thể thăng cấp, không biết sau đó hệ thống sẽ biến thành hình dáng gì.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Túc Chi gõ cửa phòng Tống Yến.
“Sư tôn, chúng ta nên gấp rút lên đường.”
Bên trong phòng, Tống Yến đáp một tiếng, một lát sau y mở cửa phòng: “Đi thôi.”
Thẩm Túc Chi đang muốn quay người, một cái chén trà tinh xảo lập tức lao thẳng tới trước trán Tống Yến.
“Sư tôn cẩn thận —— “
Tống Yến mắt lạnh nhìn nhanh đến chén trà trước mắt, hơi nghiêng đầu, cốc trà liền lướt qua y, ở phía sau xoảng một tiếng vỡ tan tành.
Mảnh sứ vụn bay đầy trời, lại không mảy may thương tổn được Tống Yến.
Y không nói gì, mà bầu không khí quanh thân trong khoảnh khắc liền lạnh xuống.
Tiếng la hét dưới lầu càng lúc càng lớn, giọng nữ tử điêu ngoa cùng giọng nam tử khuyên bảo đều truyền đến tai Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi rõ ràng rành mạch.
“Ta mặc kệ sư huynh, ta thích Chiếu Ảnh kiếm, huynh nghĩ cách đi, ta nghe ngóng bọn họ ở khách điếm này, huynh đi nhanh lên! Nếu không ta mách cha ta!”
“Sư muội.” Thanh âm khó xử của nam tử vang lên: “Hôm qua không phải ta đã nói với ngươi, người mua Chiếu Ảnh Kiếm chính là cao đồ Nhạc Hoa Tông, hơn nữa chúng ta cũng không có đủ linh thạch mà tranh với người ta —— “
“Người Nhạc Hoa Tông thì đã làm sao? Cha ta là cung chủ Bích Tỉ Cung, huynh gọi bọn họ ra, ta mua lại Chiếu Ảnh kiếm.”
“Sư muội —— “
“Nhanh lên!”
Tiếng băng ghế gỗ di chuyển cùng tiếng bước chân lên cầu thang nặng nề vang lên trong không gian, Tống Yến không nhúc nhích, Thẩm Túc Chi cũng không có động, mãi đến khi trên hành lang xuất hiện một bóng người.
Người đến mặc trường y màu lam, trên đầu buộc dây cột tóc màu trắng, trong tay cầm kiếm, chỉ có điều trên nét mặt thoạt nhìn tràn đầy vẻ u sầu.
Nam tử nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt một chút, không chú ý Tống Yến: “Thẩm sư huynh…?”
Thẩm Túc Chi không hề trả lời, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút lúng túng. Lúc nam tử nhìn thấy mảnh sứ vụn trên đất lại càng gượng gạo hơn, gã chắp tay với hai người.
“Tại hạ Bích Tỉ Cung Lý Tuân, sư muội bướng bỉnh khiến hai vị cười chê, tại hạ thay sư muội hướng hai vị tạ tội.”
Thẩm Túc Chi lành lạnh nói: “Để sư muội của ngươi tự mình đến xin lỗi.”
Lý Tuân gật đầu một cái: “Đúng là nên như thế”, quay đầu gọi: “Hi Hi, tới đây.”
“Gọi ta làm gì? Huynh tìm được người rồi?” Nữ tử áo lam tên Hi Hi bất đắc dĩ đi tới, vừa định giả vờ giả vịt, nháy mắt đã bị Thẩm Túc Chi hấp dẫn.
“Thẩm sư huynh? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Toàn bộ Tu chân giới đều nghe nói tới danh tiếng của Thẩm Túc Chi, hắn là đệ tử duy nhất của Phù Hoa chân quân, người đẹp nhất Hạo Miểu. Hạ Hi Hi là con gái cung chủ Bích Tỉ Cung đương nhiên đã gặp qua hắn.
“Hóa ra là Hạ tiểu thư.”
Thẩm Túc Chi câu môi, ý cười cũng không chạm tới đáy mắt: “Hạ tiểu thư thực sự là uy vũ, chén trà này là ngươi vứt nhỉ? Hôm nay nếu ta không ở đây, sư đệ ta sợ là đã bị Hạ tiểu thư đập vỡ đầu chảy máu.”
Dưới lầu có khá nhiều kẻ tụ tập duỗi dài cổ chú ý động tĩnh trên này. Bị xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Hạ Hi Hi có chút không dễ nhìn, chỉ nói xin lỗi qua loa với Thẩm Túc Chi.
Thẩm Túc Chi lại không cảm kích: “Suýt chút nữa bị đập là sư đệ ta chứ không phải ta. Hạ tiểu thư xin lỗi ai thế?”
Hạ Hi Hi lập tức xụ mặt, ngữ khí châm chọc nói: “Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử bình thường, cũng xứng để bổn tiểu thư xin lỗi?”
Khuôn mặt vốn dĩ không có biểu tình của Tống Yến lúc này lại giống như bị một tầng sương lạnh bao phủ, hơi lạnh xung quanh phảng phất biến thành thực chất, đem Hạ Hi Hi đông cứng, tựa hồ một giây sau nàng sẽ lập tức trở thành một đống vụn băng.
Hạ Hi Hi sợ hãi phát hiện mình không thể chuyển động, đồng thời toàn thân phát lạnh, ngay cả máu dường như cũng ngưng đọng. Nàng không thể tin nhìn về phía Thẩm Túc Chi, đáy mắt vừa sợ vừa giận: “Thẩm sư huynh, ngươi chỉ vì một đệ tử bình thường mà đối với ta thế này? Ta chính là con gái cung chủ Bích Tỉ Cung, ngươi không sợ sau khi trở về sư phụ ngươi trách tội ngươi sao?”
Thẩm Túc Chi bất động thanh sắc dịch sát vào Tống Yến nửa bước, trên mặt không có nửa phần ý cười: “Hôm nay kể cả Hạ cung chủ ở chỗ này, Hạ tiểu thư cũng nhất định phải xin lỗi sư đệ ta.”
“Ngươi đừng hòng!”
Đôi mắt Hạ Hi Hi trợn trừng, khí tức trên người làm cho nàng thêm mùi chanh chua, nhan sắc vốn được tám điểm cũng rớt xuống sáu: “Ta phải nói cho cha ta biết Nhạc Hoa Tông các ngươi bắt nạt người. Dù các ngươi là tông môn đệ nhất Hạo Miểu đại lục thì thế nào, đệ nhất thì có thể bắt nạt người tùy ý sao?!”
“Hi Hi, chớ có nói bậy!”
Lý Tuân biến thành người trong suốt từ khi Hạ Hi Hi đến, nghe thấy lời nói này liền vội vã quát Hạ Hi Hi ngậm miệng: “Đây rõ ràng là lỗi của muội, mau xin lỗi vị sư đệ này!”
“Sư huynh!”
Hạ Hi Hi có chút oan ức: “Làm sao huynh cũng nói ta.”
“Xin lỗi! Lẽ nào muội muốn sau khi trở về lập tức vào Hình đường?” Lý Tuân ngoài cứng trong mềm lên tiếng giáo huấn.
Vừa nghe tới Hình đường, Hạ Hi Hi run lập cập, không tình nguyện nhìn Tống Yến: “Thực xin lỗi.”
Tống Yến không trả lời.
Hạ Hi Hi nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Tống Yến, nhất thời tính khí lại nổi lên, còn chưa phát tác đã nghe thấy Lý Tuân nghiêm nghị nói: “Hi Hi!”
Hạ Hi Hi cắn răng, nói một lần nữa: “Xin lỗi, chuyện hôm nay là lỗi của ta.”
Vừa dứt lời, nàng nhất thời cảm thấy người mình ấm áp hơn một chút.
Thấy sắc mặt Thẩm Túc Chi có vẻ tốt hơn, Lý Tuân yên lòng, lúc này mới hỏi: “Thẩm sư huynh, lần này có đệ tử Nhạc Hoa Tông nào đi cùng các ngươi sao?”
Thẩm Túc Chi liếc gã một cái: “Không có.”
Lý Tuân có chút sững sờ: “Nhưng hôm qua phòng đấu giá Dụ An đưa ra Chiếu Ảnh Kiếm, là lô ghế riêng của Nhạc Hoa Tông mua nó …”
“Là ta mua.” Thẩm Túc Chi hào phóng thừa nhận.
“Nhưng mà ngươi rõ ràng có kiếm của mình, mua nó có ích lợi gì?” Hạ Hi Hi bất mãn mà chen mồm vào, đồng thời khó chịu đưa mắt nhìn chằm chằm Tống Yến.
Trong mắt nàng, Thẩm Túc Chi đã có kiếm của mình, tất nhiên không thể dùng một đống linh thạch mua lại một thanh kiếm vô dụng, cho nên Chiếu Ảnh kiếm nhất định là hắn mua cho vị tiểu sư đệ này.
“Thẩm sư huynh.”
Trên mặt Lý Tuân lộ ra biểu tình khó xử: “Sư muội của tại hạ từ khi tu luyện tới nay vẫn luôn không có thanh kiếm nào vừa tay, mãi tới hôm qua nàng mới nhìn trúng một thanh. Sư huynh đã có Phá Vân kiếm, có thể bán Chiếu Ảnh kiếm cho chúng ta hay không? Chúng ta nguyện ý mua lại giá gốc, chắc chắn không để sư huynh chịu thiệt.”
Thấy Thẩm Túc Chi không nói lời nào, Lý Tuân tiếp tục nói: “Lần này xuất môn, Gia sư luôn dặn ta chăm sóc tốt sư muội, đồng thời chọn lựa cho nàng một thanh binh khí vừa tay. Nếu như sư huynh nguyện ý bán cho chúng ta, sau này sư huynh có việc gì cần, Bích Tỉ Cung chắc chắn đem hết toàn lực giúp sư huynh đạt thành nguyện vọng.”
Lý Tuân đây coi như là dùng tên tuổi Bích Tỉ Cung đến cảnh cáo Thẩm Túc Chi, nếu như Thẩm Túc Chi nguyện ý bán, Bích Tỉ Cung nợ hắn một ân tình, nhưng nếu Thẩm Túc Chi không muốn, lấy tính cách của Hạ Hi Hi, sau này Bích Tỉ Cung chắc chắn sẽ ngáng đường hắn khắp nơi.
Mà Lý Tuân quên mất, Thẩm Túc Chi mới có một trăm hai mươi tuổi đã đến cảnh giới Nguyên Anh, là thiên tài ngàn năm khó gặp của Tu chân giới, tu vi đã tương đương với trưởng lão Bích Tỉ Cung. Huống hồ sư phụ hắn chính là Phù Hoa chân quân – cao thủ đệ nhất Tu chân giới, Phù Hoa chân quân người này tuy rằng lạnh lùng, nhưng lại cực kỳ bao che, làm sao có thể để cho đệ tử suy nhất của mình chịu uy hiếp?. truyện ngôn tình
Có lẽ Lý Tuân biết, nhưng gã tự nhận thiên tài, lại là Đại sư huynh Bích Tỉ Cung, vị hôn phu của Hạ Hi Hi, hơn nữa đã được định trước là cung chủ đời tiếp theo của Bích Tỉ Cung, trong lòng tràn đầy tự phụ, cảm thấy Thẩm Túc Chi tất nhiên sẽ không vì một thanh kiếm vô dụng mà đắc tội Bích Tỉ Cung hùng hậu này. Cho nên gã nghĩ Thẩm Túc Chi nhất định sẽ nể mặt gã.
Nhưng Thẩm Túc Chi là ai?
Hắn không chỉ là đệ tử Nhạc Hoa Tông, mà còn là thiếu chủ Ma giới, từ nhỏ kiêu căng khó thuần. Ngoại trừ Tống Yến thì hắn chưa bao giờ nhân nhượng với người khác. Sao có thể chỉ vì Lý Tuân nói mấy câu, liền đem Chiếu Ảnh kiếm nhường lại cho họ?
Hắn ngay cả đọ sức với bọn họ cũng lười, hừ lạnh nói: “Xin lỗi nhé, đó là đồ vật ta muốn tặng cho sư tôn, hôm nay kể cả cung chủ Bích Tỉ Cung tự mình đến cầu, ta cũng sẽ không đáp ứng!”
Tống Yến nghe thấy Thẩm Túc Chi nói vậy, nhất thời ngẩn ra.
Chiếu Ảnh kiếm là muốn tặng cho y?
Còn không đợi y có phản ứng gì, Hạ Hi Hi trong nháy mắt nhảy dựng lên: “Ngươi nói dối! Thiên hạ ai mà không biết Phù Trần kiếm của Phù Hoa chân quân là bảo kiếm thế gian khó cầu. Y sao có thể để ý Chiếu Ảnh kiếm? Ngươi không muốn cho thì nói thẳng ra, lấy sư phụ ngươi làm bia đỡ đạn là có ý gì?”
Thẩm Túc Chi trầm mặt xuống: “Ta không nói dối. Nếu như hai vị hôm nay là tới tìm ngược, vậy thì đánh một trận, ngươi có thắng, kiếm này cũng không thể cho ngươi.”
“Đồ của sư tôn, há là thứ loại người các ngươi có thể mơ tưởng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất