Đại Thần Chỉ Thích Lồng Tiếng Thụ
Chương 15: Viên mãn
Cận Lập cúp điện thoại, tựa như đã quên đi chuyện vừa rồi sau đó bắt lấy tay Cố Thần truy hỏi: “Tiểu Thần, hôm nay là sinh nhật của em à?”
Cố Thần ngơ ngác chốc lát rồi “Ừm” một tiếng sau đó hỏi một vấn đề làm Cận Lập khá bất ngờ: “Nhạc chuông điện thoại của anh hồi trước hình như là ai đó hát mà, sao giờ đổi đi rồi?”
Nhắc đến chuyện này làm Cận Lập đờ ra, vài chuyện đã quên đi hiện ra trong trí nhớ của anh. Sau khi bị Thụy Thần từ chối anh không còn đăng nhập nữa cũng đổi nhạc chuông luôn, nói chung là nhanh lẹ sòng phẳng đến vô tình. Rồi anh phát hiện mình bị Cố Thần thu hút nên tìm đủ mọi cách để chiếm lấy vị trí người bên gối cậu. Nếu như Cố Thần biết được thì em ấy có nghĩ mình rất khốn nạn không đây?
Cận Lập căng thẳng một chốc rồi lại chột dạ lên tiếng: “Anh không thích cậu ấy nữa.”
“Ra là vậy.” Cố Thần không nói gì. Cậu biết cái gọi là “thích” trên mạng chính là thế, nhanh đến cũng nhanh đi không thể lâu dài vĩnh cửu được. Song cậu rất cảm kích nhóm fan làm bạn khích lệ cậu mấy năm gần đây, đó cũng là lý do vì sao cậu chăm chỉ cho ra những tác phẩm.
Cận Lập kéo chủ đề trở về: “Anh mang em ra ngoài chơi! Em muốn đi đâu nào?”
Cố Thần im lặng một chút rồi nói: “Đến khu giải trí đi.”
Cận Lập có hơi không ngờ đến nhưng lại nhớ Cố Thần mới vừa trưởng thành, muốn đến khu giải trí để chơi đùa cũng rất bình thường. Anh nhanh chóng gọi cho trợ lý nhờ giúp đỡ thu xếp. Bàn giao xong Cận Lập nghĩ một chút rồi thuận tiện phân phó trợ lý lấy tài khoản của mình làm cho xong việc có liên quan đến “Đuổi theo ánh nắng”, cụ thể thì khi nào đăng kịch cứ giao cho Cừu luôn kêu be be đi. Xem như anh chột dạ cũng được, anh hạ quyết tâm cũng thế. Nói chung chuyện trên mạng ra sao anh cũng sẽ không xen vào nữa!
Lúc Cận Lập cúp điện thoại thì toàn thân thoải mái vô cùng sau đó dắt Cố Thần ra ngoài chơi. Nhắc đến khu giải trí đương nhiên là nói về cái lớn nhất trong thành phố, chính là chỗ khá nổi danh kia. Cách thức tuyên truyền đưa vào hoạt động như đang đốt tiền ấy, nói chung khu giải trí này nổi tiếng gần xa luôn. Nghe nói mấy ông bố bà mẹ vì muốn con mình học tốt nên hay hứa rằng “Thi được 100 điểm sẽ cho con đi.” hay “Thi vào trường trung học phổ thông tốt nhất sẽ cho con đi.” hoặc còn nói “Thi đậu đại học tốt nhất sẽ cho con đi.”
Cận Lập im lặng nhìn Cố Thần bên ghế phó lái, trong lòng ngứa ngáy luôn muốn bay qua hôn một cái. Cảm giác này tựa như trong miệng đang ngậm một miếng thịt nhưng phải liên tục nhắc nhở bản thân mình rằng “Không thể ăn, bây giờ không thể ăn được.” đột nhiên một ngày được cho biết “Có thể ăn rồi!” thì việc này sao không làm lòng người khác khó chịu được chứ?
Cố Thần rất thông minh, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt ngập tràn ý muốn xâm lăng của Cận Lập.
Vừa đến khu giải trí Cận Lập đã tháo đai an toàn giúp cậu. Cận Lập tựa thật gần, hai người như kề sát bên nhau, có thể thoải mái chạm phải môi của Cố Thần trong gang tấc. Trong đầu của anh hiện lên rất nhiều đoạn phim ngắn có thể xảy ra ở trong xe thì hai bên tai đã ửng đỏ lên.
Cận Lập đờ người lấy ra một cái nón sau xe rồi nghiêm túc đội nó lên đầu của Cố Thần: “Nắng lớn quá, đội nón chống nắng nào.” Cuối cùng anh lại mang một cái nón y như thế đội lên đầu mình, “Hai ngày trước thấy nó cũng được nên tiện tay mua, còn chưa kịp đưa cho em nữa.”
Cố Thần nói: “Cảm ơn anh.”
Cận Lập xuống xe trước rồi đợi Cố Thần xuống thì liều một phen nắm lấy tay cậu.
Nắm… Nắm… Nắm được rồi nè!
Cố Thần không buông tay anh ra kìa!
Lòng bàn tay Cận Lập đổ đầy mồ hôi. Anh cũng được xem như người đã từng trải qua chuyện yêu đương, vậy mà chỉ một cái nắm tay ngây ngô đến thế kia cũng khiến anh nóng bừng cả người. Cận Lập có cảm giác mặt mình đỏ lên, tim cũng đập nhanh cực kỳ. Cố Thần không buông tay anh ra, vậy thì áo sơ mi tình nhân, áo khoác tình nhân, quần tình nhân à còn có giày tình nhân mà anh mua không cần phải giấu nữa rồi nhỉ? Cận Lập căng thẳng nhìn nón đôi mình đưa cho Cố Thần, trong chốc lát tâm trạng trở nên rực sáng.
Rõ ràng người muốn đến khu giải trí là Cố Thần nhưng người chơi đùa như điên lại là Cận Lập. Hình như Cận Lập muốn chơi thử tất cả các trò chơi nên dắt Cố Thần chơi từng cái một, cả một đường cũng không chịu buông tay Cố Thần ra. Sau khi chơi xong máy nhảy thì vẻ mặt Cận Lập trắng bệch, hình như tay chân cũng run run. Nhưng anh lại cậy mạnh mà thẳng lưng, mạnh mẽ điềm tĩnh nói với Cố Thần: “Không có gì đáng sợ hết chỉ là có hơi kích thích chút thôi mà!”
Cố Thần hơi cong mắt, đáy mắt lộ ra ý cười, khẽ cười nhìn Cận Lập toàn thân run rẩy.
Đối diện với ánh mắt tươi cười của Cố Thần thì Cận Lập hơi sửng sốt chốc lát sau đó như tìm lại sức lực mà chạy đến bế Cố Thần lên. Anh vui vẻ ôm lấy Cố Thần chạy một vòng rồi kích động bảo: “Em cười rồi kìa! Em cười với anh rồi kìa!”
Cố Thần: “…”
Cố Thần vươn tay sang ôm lấy cổ Cận Lập, vùi đầu mình vào hõm cổ anh sau đó nở một nụ cười với anh.
Cảm giác vui vẻ này, cảm giác muốn được tươi cười này cậu đã tìm về rồi. Là Cận Lập đã giúp cậu tìm về.
Mấy năm qua một mình cậu lo liệu để thi vào đại học, bản thân cậu cố gắng thi để đến được thành phố này. Bởi vì nơi này đã từng là nơi cả nhà cậu dự tính cho tương lai… Hôm đó cũng là sinh nhật cậu, cả nhà cậu vui vẻ ra ngoài chuẩn bị đưa cậu đến khu giải trí, cũng tiện đường đưa cậu đến xem trường đại học luôn. Ở trên đường mẹ nói với cậu rằng: “Sau này Tiểu Thần sẽ thi đậu vào trường đại học đó, mẹ với ba con sẽ ở đây mở một cửa hàng. Lúc Tiểu Thần tốt nghiệp chúng ta sẽ cùng mua một căn nhà mới…”
Sau đó tiếng cười nói vui vẻ cũng đã chấm dứt.
Cố Thần nắm chặt lấy tay Cận Lập: “Cảm ơn anh.” Cảm ơn anh đã làm bạn cùng em. Nếu không chắc chắn em cũng không có cơ hội mà bước chân vào khu giải trí này, cũng không thể bước qua ám ảnh tâm lý này.
Cận Lập đang chán nản bản thân mình không khống chế được gì cả, lúc bị Cố Thần ôm lấy thì cả người đều ngây ra. Anh không thèm quan tâm đến ánh nhìn của mọi người xung quanh lập tức ôm lấy Cố Thần chạy đến bãi đỗ xe rồi nhét cậu vào trong xe, bản thân mình cũng chui vào ngay.
Không gian trong xe cực kỳ chật hẹp cùng với không khí dần loãng ra khiến tim Cận Lập đập như nổi trống sau đó lên tiếng: “Tiểu Thần, anh thích em. Anh muốn sống cùng với em tựa như khoảng thời gian giản đơn này. Em lựa nguyên liệu để nấu ăn anh giúp em mang về nhà. Em nấu cơm còn anh sẽ làm trợ thủ cho em. Em có thể cho anh một cơ hội không?”
Cố Thần hơi dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn ánh mắt như nổi lửa của Cận Lập. Có đôi lúc Cận Lập này rất ngốc có đôi lúc lại cực thông minh, Cận Lập biết bản thân mình cần gì biết được cậu muốn gì vậy nên mới nói những điều như thế khiến cậu không thể từ chối lời tỏ tình đó được.
Cố Thần hôn lên môi Cận Lập một cái.
Cận Lập sướng như điên. Ngay tức khắc ôm lấy thắt lưng Cố Thần làm một nụ hôn chân chính khiến cậu không thở nổi mới chịu buông.
Cố Thần cảm thấy ánh mắt nóng rực của Cận Lập, hiếm khi cậu xấu hổ mà đỏ mặt đẩy Cận Lập ra.
Cận Lập kìm nén xúc động muốn nuốt Cố Thần vào bụng một cách triệt để sau đó lái xe đưa Cố Thần đi ăn. Nếu đã nhờ trợ lý sắp xếp kế hoạch rồi thì đương nhiên cơm tối cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Nhưng mà không ngờ đến quan hệ của hai người lại có tiến triển tốt như vậy nên lúc đi đường cả người Cận Lập đều lâng lâng, lúc ăn cơm thì ăn đến mơ hồ, cảm thấy món nào đưa vào miệng cũng ngọt cả.
Cố Thần: “…”
Thật không yên lòng cho người này lái xe mà!
Cuối cùng Cận Lập vẫn lái xe an toàn về nhà. Hai người tắm rửa một chút, Cố Thần đang muốn nghỉ ngơi thì Cận Lập mang một cái bao lớn vào. Cố Thần ngây ngô hỏi: “Đây là gì?”
Cận Lập lên tiếng: “Ban nãy anh mới vừa đi một mình, mua cực mau lẹ luôn đó.” Anh mang cái bao lớn đến bên Cố Thần đang đứng cạnh cửa, hổn hà hổn hển mở băng keo ra rồi hăng hái cho Cố Thần xem thử bên trong là gì, “Không biết loại nào tốt nên anh mua hết tất cả các loại luôn. Có loại siêu mỏng với loại bình thường nè cũng có loại dày nữa. Không mua thì đúng là không biết chứ một khi đã đi mua thì cũng bị hù cho nhảy dựng cả lên, anh không biết còn có nhiều mùi hương khác nhau nữa. Nào là mùi chocolate, mùi đào mật, mùi ô mai nữa chứ…”
Cố Thần tóm lấy một cái gối ném về phía Cận Lập.
Cận Lập cười ha ha.
Anh lấy gối đặt lên giường sau đó đập lên trán Cố Thần cái ‘cốp’: “Anh chỉ chuẩn bị sẵn trước thôi. Nếu Tiểu Thần nói không muốn thì anh chắc chắn sẽ không làm gì đâu!”
Cố Thần chỉ có thể cho Cận Lập chui vào ổ chăn ôm lấy bản thân mình. Sáng hôm sau lúc Cố Thần tỉnh giấc thì ánh mặt trời đã muốn chiếu vào khắp nhà, còn Cận Lập thì nằm nghiêng nhìn chăm chú cậu.
Cố Thần không chút tình cảm đẩy anh ra ngồi dậy rồi đi vệ sinh cá nhân.
Cận Lập sung sướng đi theo Cố Thần rửa mặt luôn.
Cuộc sống yên ổn dần trôi qua.
Cố Thần sẽ không quan tâm đến chuyện trên mạng. Vả lại gần đây việc dịch thuật cũng bị tài liệu của công ty Cận Lập bao trọn gói nên không chú ý lắm đến những chuyện xảy ra trên mạng. “Đuổi theo ánh nắng” đã được đăng lên, cả vở kịch đều được giữ nguyên theo tiêu chuẩn từ xưa đến nay của Cố Thần. Nhóm fan lẫn anti fan đều kích động không ngớt.
Khoảng thời gian trước sóng gió liên quan King thần còn chưa lắng xuống thì couple mới lại xuất hiện. Nhóm fan đều cảm thấy được Thụy Thần đối xử rất đặc biệt với người mới này, hai người tương tác trên weibo rất nhiều rồi lại cùng nhau mở một phòng để ca hát tán gẫu nữa. Đáng tiếc là kịch mới vừa được đăng lên, couple mới vừa được hoan nghênh thì quần chúng lại phát hiện ra hai vị chính chủ lại là thần ẩn thân!
Không có weibo, không có thăm hỏi, không có ca hội. Cái gì cũng không có hết đó!
Đừng có đi trêu đùa như thế chứ QAQ
Thỉnh thoảng Cố Thần cũng sẽ onl nhưng không đi quan tâm đến chuyện này. Nếu cậu với Cận Lập chưa xác định quan hệ thì trêu đùa với Cẩm lý lý lý lý lý cũng không nề hà gì nhưng bây giờ thì quên đi, giờ thì tựa như trước đây chỉ đăng các tác phẩm không đi trả lời bàn luận về những chuyện tai tiếng.
Tâm trạng của Cố Thần rất vui nên nấu một nồi canh ngọt cho mình với Cận Lập. Tên Cận Lập kia thích thức ăn ngọt nhưng thật ra tính cách của anh lại rất giống một con mèo lớn, lúc vuốt lông cho thì cực đáng yêu luôn. Tối nay Cận Lập có buổi xã giao nên ăn cơm tối ở ngoài. Lúc khuya mới trở về thì Cố Thần đang đọc sách ra hiệu cho Cận Lập uống chén canh ngọt ở trên bàn.
Mới nhìn qua thì Cận Lập có hơi kỳ lạ, tuy rằng ngoan ngoãn ngồi một bên uống canh nhưng hớp một ngụm lại liếc mắt sang nhìn Cố Thần một cái, hớp ngụm nữa cũng liếc sang nhìn một cái. Cuối cùng đã thành công khiến lực chú ý của Cố Thần từ sách chuyển sang nhìn anh: “Có chuyện gì thế?”
“Hôm nay trợ lý của anh nói về chuyện của tên King kia.” Cận Lập nhìn chằm chằm Cố Thần, “Cậu ấy nói tên King đó ở trên mạng cũng nói với người khác y chang thế. Trùng hợp lại là người trên mạng kia chính là CV hồi trước anh thích. Em có biết CV không? Là mấy người lồng tiếng…”
“Em biết.” Cố Thần khép sách lại.
“Trùng hợp quá đi.” Cận Lập tiến đến ôm lấy Cố Thần, giọng điệu hơi thấp thỏm, “Anh có một chuyện phải thẳng thắn với em…”
Cố Thần kinh ngạc một chút.
Cận Lập phân tích lòng mình cho Cố Thần nghe. Cho cậu biết bản thân mình say đắm giọng nói của Thụy Thần, bỗng nhiên phát hiện ra mình có thể cương lên với đàn ông rồi đến lúc nhận ra mình có cảm giác với em họ xa là trẻ vị thành niên thì cực kỳ xấu hổ muốn trốn tránh cũng vì thế mà nổi hứng muốn yêu qua mạng nên đi theo đuổi Thụy Thần. Cận Lập cẩn thận kể rõ sự tình rồi căng thẳng ôm lấy Cố Thần: “Anh vẫn định giấu kín không kể đến vấn đề này, cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra nhưng không ngờ lại trùng hợp như thế.”
Điều này khiến cho Cận Lập cảm thấy nguy cơ nếu không thẳng thắn thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra thôi. Đến lúc đó giấu giếm bây giờ lại là biểu hiện chột dạ cực kỳ!
Bấy giờ Cố Thần ngây ngẩn cả người. Sao cậu lại không nghĩ đến Cẩm lý lý lý lý lý hoạt bát kia lại là Cận Lập! Ngẫm lại một chút thì sao anh ta lại có thể thổ lộ với cậu cùng ngày cậu từ chối Cẩm lý lý lý lý lý chứ, lại còn thích đồ ngọt đến thế nữa. Quả thật trùng với ấn tượng mà Cẩm lý lý lý lý lý cho cậu cảm nhận được.
Cố Thần chăm chú ngắm vẻ mặt lo lắng của Cận Lập, cậu hơi cao giọng: “Anh ấy thích tôi vô cớ gây rối như thế, thích tôi vô tâm nhưng lại không phế. Mỗi ngày đều không cần phải trưng ra một bộ mặt giống nhau. Mấy người đã từng gặp qua người như thế chưa?”
Tức khắc Cận Lập ngây ra.
Cố Thần nói: “Nhân vật này em rất thích.” Đây là lời kịch trong “Đuổi theo ánh nắng”. “Đuổi theo ánh nắng” rất ngọt, nhân vật thụ trong đó quyết tâm theo đuổi và bảo vệ tình yêu của chính mình. Người khác thấy nhân vật thụ buông thả lại thích chơi đùa nhưng trên thực tế nhờ cuộc sống về đêm của thụ đã giúp cậu gặp được công – là ánh mặt trời quan trọng nhất khiến cho cuộc sống sau này của cậu được cứu rỗi.
Cận Lập không tin được ôm chặt lấy Cố Thần, không dám xác định cái mình nghe được là sự thật. Giọng của anh hơi run: “Em là Thụy, Thụy Thần ư? Em chính là Thụy Thần đúng không?”
Cố Thần cũng không phủ nhận: “Đúng thế.”
Cận Lập bế cậu lên, nhanh chóng chạy về phía chiếc giường.
Cố Thần: “…”
Vừa lên giường Cận Lập đã dùng thân mình ép sát vào bắt nạt cậu: “Thì ra em giấu anh lâu như thế!”
Cố Thần: “… Em cũng không biết đó là anh mà.” Cận Lập cũng có nhận ra cậu đâu chứ!
Cận Lập chơi xấu: “Mặc kệ! Dù sao thì em cũng gạt anh!”
Cố Thần: “…”
Cận Lập đột nhiên đứng dậy, anh mở tủ ở đầu giường tìm gì đó.
Cố Thần sửng sốt ngồi lên nhìn Cận Lập.
Cận Lập cực kỳ dân chủ hỏi han: “Em thích loại siêu mỏng hay dày một chút?”
Cố Thần ném gối về phía anh.
Cận Lập hừ một tiếng: “Hôm nay gối cũng không thể tống cổ anh ra ngoài được!”
Cố Thần lại ném gối lần nữa.
Cận Lập dứt khoát chọn lấy loại siêu mỏng, anh hung dữ đè Cố Thần về giường: “Hai cái gối cũng không được! Anh không cần gối chỉ cần người thôi!”
Cố Thần mỉm cười, ôm lấy Cận Lập hôn lên cổ.
Vào hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào nhà thì lông mi Cố Thần cử động sau đó mở mắt.
Cận Lập vẫn thức giấc sớm hơn cậu như trước, thấy cậu tỉnh lại thì hôn lên môi rồi lên hai má cậu.
Cố Thần vươn tay đẩy anh ra.
Hôm qua khi người này hứng thú dâng trào vì có thể làm được đã đem tất cả các mùi hương khác nhau dùng lên người cậu. Mặt dày không biết xấu hổ mà ngậm cho cậu, bây giờ còn chưa đánh răng đã rướn người hôn lên môi cậu nữa! Cố Thần mang Cận Lập ra ngoài vệ sinh cá nhân.
Cận Lập thích thú đi theo.
Đợi đến lúc chen chúc đánh răng ổn rồi thì Cận Lập bỗng nhiên tò tò theo sau thò đầu vào phòng tắm rồi tự dưng nói một câu: “Anh thích mùi tự nhiên nhất.”
Cố Thần: “…”
Rất muốn đánh chết cái tên không biết xấu hổ này!
*
Mấy ngày sau.
Lúc Cố Thần ngủ trưa còn Cận Lập không ngủ được đang online thì nhận được lời thăm hỏi của Cừu luôn kêu be be.
Cừu luôn kêu be be: Tiểu Cẩm Lý anh onl rồi QAQ
Cừu luôn kêu be be: Tui cần được an ủi.
Cừu luôn kêu be be: Tui nói với anh chuyện này. Đại thần Bạch Dạ come out rồi, đối tượng lại là đại thần Ly Thiên cặn bã kia!!! Tên Ly Thiên cặn bã kia chắc chắn sẽ làm hại đại thần Bạch Dạ của chúng ta QAQ Tên trứng thối đen tối, đen tối đến mức không ngủ được luôn!1
1: Bạn nào có chú ý thì thấy bạn Cừu là fan não tàn của đại thần Bạch Dạ nhưng khúc này hình như chị tác giả nhớ nhầm nên viết ngược lại thành bạn ấy là fan của đại thần Ly Thiên và mắng đại thần Bạch Dạ. Vì thế tôi xin phép sửa lại cho đúng với những chương trước nhé.
Cận Lập hào hứng hỏi một câu: “Come out thế nào vậy?”
Cừu luôn kêu be be: Anh không thấy trên weibo của đại thần Bạch Dạ hả? QAQ Anh ấy nói hai người họ ở chung với nhau, cầu mong nhóm độc giả đừng cãi nhau nữa.
Cận Lập nghĩ một lúc rồi cầm di động của Cố Thần lên. Anh mở weibo ra, không thèm nhìn đến đống tin nhắn nhắc nhở chỉ lặng lẽ đăng lên weibo: Yêu anh lắm. @ Cẩm lý lý lý lý lý.
Trước khi bị đống tin mới oanh tạc thì Cận Lập đã nhanh chóng đặt điện thoại của Cố Thần về chỗ cũ. Anh cầm di động của mình lên, vẫn giữ nguyên nét mặt chia sẻ lại cái weibo mình vừa đăng.
Cẩm lý lý lý lý lý: Anh cũng rất yêu em.【 Mặt ngại ngùng 】// @Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh: Yêu anh lắm. @Cẩm lý lý lý lý lý.
Cừu luôn kêu be be: !!!!!!
=====
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thần Thần:?????
Cẩm Lý: Không cần để ý đến tình tiết này đâu!! Dù sao em cũng yêu anh mà!
Thần Thần: … Thôi anh vui là được rồi.~ TOÀN VĂN HOÀN ~
Cố Thần ngơ ngác chốc lát rồi “Ừm” một tiếng sau đó hỏi một vấn đề làm Cận Lập khá bất ngờ: “Nhạc chuông điện thoại của anh hồi trước hình như là ai đó hát mà, sao giờ đổi đi rồi?”
Nhắc đến chuyện này làm Cận Lập đờ ra, vài chuyện đã quên đi hiện ra trong trí nhớ của anh. Sau khi bị Thụy Thần từ chối anh không còn đăng nhập nữa cũng đổi nhạc chuông luôn, nói chung là nhanh lẹ sòng phẳng đến vô tình. Rồi anh phát hiện mình bị Cố Thần thu hút nên tìm đủ mọi cách để chiếm lấy vị trí người bên gối cậu. Nếu như Cố Thần biết được thì em ấy có nghĩ mình rất khốn nạn không đây?
Cận Lập căng thẳng một chốc rồi lại chột dạ lên tiếng: “Anh không thích cậu ấy nữa.”
“Ra là vậy.” Cố Thần không nói gì. Cậu biết cái gọi là “thích” trên mạng chính là thế, nhanh đến cũng nhanh đi không thể lâu dài vĩnh cửu được. Song cậu rất cảm kích nhóm fan làm bạn khích lệ cậu mấy năm gần đây, đó cũng là lý do vì sao cậu chăm chỉ cho ra những tác phẩm.
Cận Lập kéo chủ đề trở về: “Anh mang em ra ngoài chơi! Em muốn đi đâu nào?”
Cố Thần im lặng một chút rồi nói: “Đến khu giải trí đi.”
Cận Lập có hơi không ngờ đến nhưng lại nhớ Cố Thần mới vừa trưởng thành, muốn đến khu giải trí để chơi đùa cũng rất bình thường. Anh nhanh chóng gọi cho trợ lý nhờ giúp đỡ thu xếp. Bàn giao xong Cận Lập nghĩ một chút rồi thuận tiện phân phó trợ lý lấy tài khoản của mình làm cho xong việc có liên quan đến “Đuổi theo ánh nắng”, cụ thể thì khi nào đăng kịch cứ giao cho Cừu luôn kêu be be đi. Xem như anh chột dạ cũng được, anh hạ quyết tâm cũng thế. Nói chung chuyện trên mạng ra sao anh cũng sẽ không xen vào nữa!
Lúc Cận Lập cúp điện thoại thì toàn thân thoải mái vô cùng sau đó dắt Cố Thần ra ngoài chơi. Nhắc đến khu giải trí đương nhiên là nói về cái lớn nhất trong thành phố, chính là chỗ khá nổi danh kia. Cách thức tuyên truyền đưa vào hoạt động như đang đốt tiền ấy, nói chung khu giải trí này nổi tiếng gần xa luôn. Nghe nói mấy ông bố bà mẹ vì muốn con mình học tốt nên hay hứa rằng “Thi được 100 điểm sẽ cho con đi.” hay “Thi vào trường trung học phổ thông tốt nhất sẽ cho con đi.” hoặc còn nói “Thi đậu đại học tốt nhất sẽ cho con đi.”
Cận Lập im lặng nhìn Cố Thần bên ghế phó lái, trong lòng ngứa ngáy luôn muốn bay qua hôn một cái. Cảm giác này tựa như trong miệng đang ngậm một miếng thịt nhưng phải liên tục nhắc nhở bản thân mình rằng “Không thể ăn, bây giờ không thể ăn được.” đột nhiên một ngày được cho biết “Có thể ăn rồi!” thì việc này sao không làm lòng người khác khó chịu được chứ?
Cố Thần rất thông minh, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt ngập tràn ý muốn xâm lăng của Cận Lập.
Vừa đến khu giải trí Cận Lập đã tháo đai an toàn giúp cậu. Cận Lập tựa thật gần, hai người như kề sát bên nhau, có thể thoải mái chạm phải môi của Cố Thần trong gang tấc. Trong đầu của anh hiện lên rất nhiều đoạn phim ngắn có thể xảy ra ở trong xe thì hai bên tai đã ửng đỏ lên.
Cận Lập đờ người lấy ra một cái nón sau xe rồi nghiêm túc đội nó lên đầu của Cố Thần: “Nắng lớn quá, đội nón chống nắng nào.” Cuối cùng anh lại mang một cái nón y như thế đội lên đầu mình, “Hai ngày trước thấy nó cũng được nên tiện tay mua, còn chưa kịp đưa cho em nữa.”
Cố Thần nói: “Cảm ơn anh.”
Cận Lập xuống xe trước rồi đợi Cố Thần xuống thì liều một phen nắm lấy tay cậu.
Nắm… Nắm… Nắm được rồi nè!
Cố Thần không buông tay anh ra kìa!
Lòng bàn tay Cận Lập đổ đầy mồ hôi. Anh cũng được xem như người đã từng trải qua chuyện yêu đương, vậy mà chỉ một cái nắm tay ngây ngô đến thế kia cũng khiến anh nóng bừng cả người. Cận Lập có cảm giác mặt mình đỏ lên, tim cũng đập nhanh cực kỳ. Cố Thần không buông tay anh ra, vậy thì áo sơ mi tình nhân, áo khoác tình nhân, quần tình nhân à còn có giày tình nhân mà anh mua không cần phải giấu nữa rồi nhỉ? Cận Lập căng thẳng nhìn nón đôi mình đưa cho Cố Thần, trong chốc lát tâm trạng trở nên rực sáng.
Rõ ràng người muốn đến khu giải trí là Cố Thần nhưng người chơi đùa như điên lại là Cận Lập. Hình như Cận Lập muốn chơi thử tất cả các trò chơi nên dắt Cố Thần chơi từng cái một, cả một đường cũng không chịu buông tay Cố Thần ra. Sau khi chơi xong máy nhảy thì vẻ mặt Cận Lập trắng bệch, hình như tay chân cũng run run. Nhưng anh lại cậy mạnh mà thẳng lưng, mạnh mẽ điềm tĩnh nói với Cố Thần: “Không có gì đáng sợ hết chỉ là có hơi kích thích chút thôi mà!”
Cố Thần hơi cong mắt, đáy mắt lộ ra ý cười, khẽ cười nhìn Cận Lập toàn thân run rẩy.
Đối diện với ánh mắt tươi cười của Cố Thần thì Cận Lập hơi sửng sốt chốc lát sau đó như tìm lại sức lực mà chạy đến bế Cố Thần lên. Anh vui vẻ ôm lấy Cố Thần chạy một vòng rồi kích động bảo: “Em cười rồi kìa! Em cười với anh rồi kìa!”
Cố Thần: “…”
Cố Thần vươn tay sang ôm lấy cổ Cận Lập, vùi đầu mình vào hõm cổ anh sau đó nở một nụ cười với anh.
Cảm giác vui vẻ này, cảm giác muốn được tươi cười này cậu đã tìm về rồi. Là Cận Lập đã giúp cậu tìm về.
Mấy năm qua một mình cậu lo liệu để thi vào đại học, bản thân cậu cố gắng thi để đến được thành phố này. Bởi vì nơi này đã từng là nơi cả nhà cậu dự tính cho tương lai… Hôm đó cũng là sinh nhật cậu, cả nhà cậu vui vẻ ra ngoài chuẩn bị đưa cậu đến khu giải trí, cũng tiện đường đưa cậu đến xem trường đại học luôn. Ở trên đường mẹ nói với cậu rằng: “Sau này Tiểu Thần sẽ thi đậu vào trường đại học đó, mẹ với ba con sẽ ở đây mở một cửa hàng. Lúc Tiểu Thần tốt nghiệp chúng ta sẽ cùng mua một căn nhà mới…”
Sau đó tiếng cười nói vui vẻ cũng đã chấm dứt.
Cố Thần nắm chặt lấy tay Cận Lập: “Cảm ơn anh.” Cảm ơn anh đã làm bạn cùng em. Nếu không chắc chắn em cũng không có cơ hội mà bước chân vào khu giải trí này, cũng không thể bước qua ám ảnh tâm lý này.
Cận Lập đang chán nản bản thân mình không khống chế được gì cả, lúc bị Cố Thần ôm lấy thì cả người đều ngây ra. Anh không thèm quan tâm đến ánh nhìn của mọi người xung quanh lập tức ôm lấy Cố Thần chạy đến bãi đỗ xe rồi nhét cậu vào trong xe, bản thân mình cũng chui vào ngay.
Không gian trong xe cực kỳ chật hẹp cùng với không khí dần loãng ra khiến tim Cận Lập đập như nổi trống sau đó lên tiếng: “Tiểu Thần, anh thích em. Anh muốn sống cùng với em tựa như khoảng thời gian giản đơn này. Em lựa nguyên liệu để nấu ăn anh giúp em mang về nhà. Em nấu cơm còn anh sẽ làm trợ thủ cho em. Em có thể cho anh một cơ hội không?”
Cố Thần hơi dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn ánh mắt như nổi lửa của Cận Lập. Có đôi lúc Cận Lập này rất ngốc có đôi lúc lại cực thông minh, Cận Lập biết bản thân mình cần gì biết được cậu muốn gì vậy nên mới nói những điều như thế khiến cậu không thể từ chối lời tỏ tình đó được.
Cố Thần hôn lên môi Cận Lập một cái.
Cận Lập sướng như điên. Ngay tức khắc ôm lấy thắt lưng Cố Thần làm một nụ hôn chân chính khiến cậu không thở nổi mới chịu buông.
Cố Thần cảm thấy ánh mắt nóng rực của Cận Lập, hiếm khi cậu xấu hổ mà đỏ mặt đẩy Cận Lập ra.
Cận Lập kìm nén xúc động muốn nuốt Cố Thần vào bụng một cách triệt để sau đó lái xe đưa Cố Thần đi ăn. Nếu đã nhờ trợ lý sắp xếp kế hoạch rồi thì đương nhiên cơm tối cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Nhưng mà không ngờ đến quan hệ của hai người lại có tiến triển tốt như vậy nên lúc đi đường cả người Cận Lập đều lâng lâng, lúc ăn cơm thì ăn đến mơ hồ, cảm thấy món nào đưa vào miệng cũng ngọt cả.
Cố Thần: “…”
Thật không yên lòng cho người này lái xe mà!
Cuối cùng Cận Lập vẫn lái xe an toàn về nhà. Hai người tắm rửa một chút, Cố Thần đang muốn nghỉ ngơi thì Cận Lập mang một cái bao lớn vào. Cố Thần ngây ngô hỏi: “Đây là gì?”
Cận Lập lên tiếng: “Ban nãy anh mới vừa đi một mình, mua cực mau lẹ luôn đó.” Anh mang cái bao lớn đến bên Cố Thần đang đứng cạnh cửa, hổn hà hổn hển mở băng keo ra rồi hăng hái cho Cố Thần xem thử bên trong là gì, “Không biết loại nào tốt nên anh mua hết tất cả các loại luôn. Có loại siêu mỏng với loại bình thường nè cũng có loại dày nữa. Không mua thì đúng là không biết chứ một khi đã đi mua thì cũng bị hù cho nhảy dựng cả lên, anh không biết còn có nhiều mùi hương khác nhau nữa. Nào là mùi chocolate, mùi đào mật, mùi ô mai nữa chứ…”
Cố Thần tóm lấy một cái gối ném về phía Cận Lập.
Cận Lập cười ha ha.
Anh lấy gối đặt lên giường sau đó đập lên trán Cố Thần cái ‘cốp’: “Anh chỉ chuẩn bị sẵn trước thôi. Nếu Tiểu Thần nói không muốn thì anh chắc chắn sẽ không làm gì đâu!”
Cố Thần chỉ có thể cho Cận Lập chui vào ổ chăn ôm lấy bản thân mình. Sáng hôm sau lúc Cố Thần tỉnh giấc thì ánh mặt trời đã muốn chiếu vào khắp nhà, còn Cận Lập thì nằm nghiêng nhìn chăm chú cậu.
Cố Thần không chút tình cảm đẩy anh ra ngồi dậy rồi đi vệ sinh cá nhân.
Cận Lập sung sướng đi theo Cố Thần rửa mặt luôn.
Cuộc sống yên ổn dần trôi qua.
Cố Thần sẽ không quan tâm đến chuyện trên mạng. Vả lại gần đây việc dịch thuật cũng bị tài liệu của công ty Cận Lập bao trọn gói nên không chú ý lắm đến những chuyện xảy ra trên mạng. “Đuổi theo ánh nắng” đã được đăng lên, cả vở kịch đều được giữ nguyên theo tiêu chuẩn từ xưa đến nay của Cố Thần. Nhóm fan lẫn anti fan đều kích động không ngớt.
Khoảng thời gian trước sóng gió liên quan King thần còn chưa lắng xuống thì couple mới lại xuất hiện. Nhóm fan đều cảm thấy được Thụy Thần đối xử rất đặc biệt với người mới này, hai người tương tác trên weibo rất nhiều rồi lại cùng nhau mở một phòng để ca hát tán gẫu nữa. Đáng tiếc là kịch mới vừa được đăng lên, couple mới vừa được hoan nghênh thì quần chúng lại phát hiện ra hai vị chính chủ lại là thần ẩn thân!
Không có weibo, không có thăm hỏi, không có ca hội. Cái gì cũng không có hết đó!
Đừng có đi trêu đùa như thế chứ QAQ
Thỉnh thoảng Cố Thần cũng sẽ onl nhưng không đi quan tâm đến chuyện này. Nếu cậu với Cận Lập chưa xác định quan hệ thì trêu đùa với Cẩm lý lý lý lý lý cũng không nề hà gì nhưng bây giờ thì quên đi, giờ thì tựa như trước đây chỉ đăng các tác phẩm không đi trả lời bàn luận về những chuyện tai tiếng.
Tâm trạng của Cố Thần rất vui nên nấu một nồi canh ngọt cho mình với Cận Lập. Tên Cận Lập kia thích thức ăn ngọt nhưng thật ra tính cách của anh lại rất giống một con mèo lớn, lúc vuốt lông cho thì cực đáng yêu luôn. Tối nay Cận Lập có buổi xã giao nên ăn cơm tối ở ngoài. Lúc khuya mới trở về thì Cố Thần đang đọc sách ra hiệu cho Cận Lập uống chén canh ngọt ở trên bàn.
Mới nhìn qua thì Cận Lập có hơi kỳ lạ, tuy rằng ngoan ngoãn ngồi một bên uống canh nhưng hớp một ngụm lại liếc mắt sang nhìn Cố Thần một cái, hớp ngụm nữa cũng liếc sang nhìn một cái. Cuối cùng đã thành công khiến lực chú ý của Cố Thần từ sách chuyển sang nhìn anh: “Có chuyện gì thế?”
“Hôm nay trợ lý của anh nói về chuyện của tên King kia.” Cận Lập nhìn chằm chằm Cố Thần, “Cậu ấy nói tên King đó ở trên mạng cũng nói với người khác y chang thế. Trùng hợp lại là người trên mạng kia chính là CV hồi trước anh thích. Em có biết CV không? Là mấy người lồng tiếng…”
“Em biết.” Cố Thần khép sách lại.
“Trùng hợp quá đi.” Cận Lập tiến đến ôm lấy Cố Thần, giọng điệu hơi thấp thỏm, “Anh có một chuyện phải thẳng thắn với em…”
Cố Thần kinh ngạc một chút.
Cận Lập phân tích lòng mình cho Cố Thần nghe. Cho cậu biết bản thân mình say đắm giọng nói của Thụy Thần, bỗng nhiên phát hiện ra mình có thể cương lên với đàn ông rồi đến lúc nhận ra mình có cảm giác với em họ xa là trẻ vị thành niên thì cực kỳ xấu hổ muốn trốn tránh cũng vì thế mà nổi hứng muốn yêu qua mạng nên đi theo đuổi Thụy Thần. Cận Lập cẩn thận kể rõ sự tình rồi căng thẳng ôm lấy Cố Thần: “Anh vẫn định giấu kín không kể đến vấn đề này, cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra nhưng không ngờ lại trùng hợp như thế.”
Điều này khiến cho Cận Lập cảm thấy nguy cơ nếu không thẳng thắn thì sớm muộn gì cũng bị phát hiện ra thôi. Đến lúc đó giấu giếm bây giờ lại là biểu hiện chột dạ cực kỳ!
Bấy giờ Cố Thần ngây ngẩn cả người. Sao cậu lại không nghĩ đến Cẩm lý lý lý lý lý hoạt bát kia lại là Cận Lập! Ngẫm lại một chút thì sao anh ta lại có thể thổ lộ với cậu cùng ngày cậu từ chối Cẩm lý lý lý lý lý chứ, lại còn thích đồ ngọt đến thế nữa. Quả thật trùng với ấn tượng mà Cẩm lý lý lý lý lý cho cậu cảm nhận được.
Cố Thần chăm chú ngắm vẻ mặt lo lắng của Cận Lập, cậu hơi cao giọng: “Anh ấy thích tôi vô cớ gây rối như thế, thích tôi vô tâm nhưng lại không phế. Mỗi ngày đều không cần phải trưng ra một bộ mặt giống nhau. Mấy người đã từng gặp qua người như thế chưa?”
Tức khắc Cận Lập ngây ra.
Cố Thần nói: “Nhân vật này em rất thích.” Đây là lời kịch trong “Đuổi theo ánh nắng”. “Đuổi theo ánh nắng” rất ngọt, nhân vật thụ trong đó quyết tâm theo đuổi và bảo vệ tình yêu của chính mình. Người khác thấy nhân vật thụ buông thả lại thích chơi đùa nhưng trên thực tế nhờ cuộc sống về đêm của thụ đã giúp cậu gặp được công – là ánh mặt trời quan trọng nhất khiến cho cuộc sống sau này của cậu được cứu rỗi.
Cận Lập không tin được ôm chặt lấy Cố Thần, không dám xác định cái mình nghe được là sự thật. Giọng của anh hơi run: “Em là Thụy, Thụy Thần ư? Em chính là Thụy Thần đúng không?”
Cố Thần cũng không phủ nhận: “Đúng thế.”
Cận Lập bế cậu lên, nhanh chóng chạy về phía chiếc giường.
Cố Thần: “…”
Vừa lên giường Cận Lập đã dùng thân mình ép sát vào bắt nạt cậu: “Thì ra em giấu anh lâu như thế!”
Cố Thần: “… Em cũng không biết đó là anh mà.” Cận Lập cũng có nhận ra cậu đâu chứ!
Cận Lập chơi xấu: “Mặc kệ! Dù sao thì em cũng gạt anh!”
Cố Thần: “…”
Cận Lập đột nhiên đứng dậy, anh mở tủ ở đầu giường tìm gì đó.
Cố Thần sửng sốt ngồi lên nhìn Cận Lập.
Cận Lập cực kỳ dân chủ hỏi han: “Em thích loại siêu mỏng hay dày một chút?”
Cố Thần ném gối về phía anh.
Cận Lập hừ một tiếng: “Hôm nay gối cũng không thể tống cổ anh ra ngoài được!”
Cố Thần lại ném gối lần nữa.
Cận Lập dứt khoát chọn lấy loại siêu mỏng, anh hung dữ đè Cố Thần về giường: “Hai cái gối cũng không được! Anh không cần gối chỉ cần người thôi!”
Cố Thần mỉm cười, ôm lấy Cận Lập hôn lên cổ.
Vào hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào nhà thì lông mi Cố Thần cử động sau đó mở mắt.
Cận Lập vẫn thức giấc sớm hơn cậu như trước, thấy cậu tỉnh lại thì hôn lên môi rồi lên hai má cậu.
Cố Thần vươn tay đẩy anh ra.
Hôm qua khi người này hứng thú dâng trào vì có thể làm được đã đem tất cả các mùi hương khác nhau dùng lên người cậu. Mặt dày không biết xấu hổ mà ngậm cho cậu, bây giờ còn chưa đánh răng đã rướn người hôn lên môi cậu nữa! Cố Thần mang Cận Lập ra ngoài vệ sinh cá nhân.
Cận Lập thích thú đi theo.
Đợi đến lúc chen chúc đánh răng ổn rồi thì Cận Lập bỗng nhiên tò tò theo sau thò đầu vào phòng tắm rồi tự dưng nói một câu: “Anh thích mùi tự nhiên nhất.”
Cố Thần: “…”
Rất muốn đánh chết cái tên không biết xấu hổ này!
*
Mấy ngày sau.
Lúc Cố Thần ngủ trưa còn Cận Lập không ngủ được đang online thì nhận được lời thăm hỏi của Cừu luôn kêu be be.
Cừu luôn kêu be be: Tiểu Cẩm Lý anh onl rồi QAQ
Cừu luôn kêu be be: Tui cần được an ủi.
Cừu luôn kêu be be: Tui nói với anh chuyện này. Đại thần Bạch Dạ come out rồi, đối tượng lại là đại thần Ly Thiên cặn bã kia!!! Tên Ly Thiên cặn bã kia chắc chắn sẽ làm hại đại thần Bạch Dạ của chúng ta QAQ Tên trứng thối đen tối, đen tối đến mức không ngủ được luôn!1
1: Bạn nào có chú ý thì thấy bạn Cừu là fan não tàn của đại thần Bạch Dạ nhưng khúc này hình như chị tác giả nhớ nhầm nên viết ngược lại thành bạn ấy là fan của đại thần Ly Thiên và mắng đại thần Bạch Dạ. Vì thế tôi xin phép sửa lại cho đúng với những chương trước nhé.
Cận Lập hào hứng hỏi một câu: “Come out thế nào vậy?”
Cừu luôn kêu be be: Anh không thấy trên weibo của đại thần Bạch Dạ hả? QAQ Anh ấy nói hai người họ ở chung với nhau, cầu mong nhóm độc giả đừng cãi nhau nữa.
Cận Lập nghĩ một lúc rồi cầm di động của Cố Thần lên. Anh mở weibo ra, không thèm nhìn đến đống tin nhắn nhắc nhở chỉ lặng lẽ đăng lên weibo: Yêu anh lắm. @ Cẩm lý lý lý lý lý.
Trước khi bị đống tin mới oanh tạc thì Cận Lập đã nhanh chóng đặt điện thoại của Cố Thần về chỗ cũ. Anh cầm di động của mình lên, vẫn giữ nguyên nét mặt chia sẻ lại cái weibo mình vừa đăng.
Cẩm lý lý lý lý lý: Anh cũng rất yêu em.【 Mặt ngại ngùng 】// @Ngủ không tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh: Yêu anh lắm. @Cẩm lý lý lý lý lý.
Cừu luôn kêu be be: !!!!!!
=====
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thần Thần:?????
Cẩm Lý: Không cần để ý đến tình tiết này đâu!! Dù sao em cũng yêu anh mà!
Thần Thần: … Thôi anh vui là được rồi.~ TOÀN VĂN HOÀN ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất