Đại Thiếu Trở Về

Chương 40

Trước Sau
“Ông nội Trịnh và bà nội Trịnh mời cháu ăn cơm sao?” trong lòng Cố Ngôn Tử nhảy dựng.

Đi Trịnh gia ăn cơm, với hắn mà nói là một chuyện rất bình thường… nhưng sau khi biết mình có tình cảm với Trịnh Gia Hòa, hắn lại cảm thấy hơi ngại.

“Đúng vậy.” Trịnh Gia Hòa gật đầu.

Lúc trước hắn ở thành phố S hai tháng, ở Cố gia ăn cơm không ít, việc này ba mẹ hắn cũng biết.

Bởi vậy, chờ hắn trở lại thành phố B, liền kêu hắn mang theo Cố Ngôn Tử về nhà ăn cơm.

Nhưng lúc trước  hắn bận quá, căn bản không thể rút ra thời gian.

Hiện tại, hắn mới từ nước ngoài bay về, có thể nghỉ ngơi nửa ngày, liền tính toán mang Cố Ngôn Tử qua: “Hôm nay cậu có rảnh không? Nếu rảnh hôm nay chúng ta liền đi qua.”

“Hôm nay cháu rảnh.” Cố Ngôn Tử lập tức lên tiếng, lại bổ sung thêm: “Cháu hẳn là phải đến thăm ông nội Trịnh và bà nội Trịnh…. Bọn họ thích gì?”

Cho dù không biết xấu hổ, hẳn cũng nên đi thăm trưởng bối của Trịnh Gia Hòa một chút, đây là vấn đề lễ phép.

Huống chi, từ khi biết thân thể Trịnh Gia Hòa không có vấn đề, hắn liền muốn biết đời trước Trịnh Gia Hòa chết như thế nào, mà nếu  bắt đầu từ chỗ ông nội Trịnh và bà nội Trịnh, hẳn là có thể hiểu biết một ít tình huống.

“Tôi đã cho trợ lý Chu chuẩn bị cho tốt rồi.” Trịnh Gia Hòa cười nói: “Cậu muốn trở về một chuyến hay không? Mang máy tính theo?”

“Không cần.” Cố Ngôn Tử nói: “Cháu mang theo di động là được.”

Cố Ngôn Tử đã nói như vậy, Trịnh Gia Hòa liền kêu trợ lý Chu lái trực tiếp tới Trịnh gia.

Cha Trịnh mẹ Trịnh sau khi đem công ty giao cho  Trịnh Gia Hòa, liền chọn một trong những biệt thự ở ngoại ô của bọn họ dưỡng lão.

Đương nhiên, lúc trước là ngoại ô, nhưng hiện tại đã xây dựng rất phồn hoa, đã sớm biến thành nội thành.

Lúc trước cha Trịnh mua một tòa biệt thự, cũng có hoa viên, chiếm diện tích rất lớn, hoàn cảnh rất tao nhã, mà hiện tại, tầng cao nhất của tòa biệt thự đã được cải tạo, toàn bộ làm thành nhà ấm trồng hoa, bên trong có đủ loại hoa màu, còn có một ít rau dưa.

Mẹ Trịnh nhàn không có việc gì làm, liền thích đùa nghịch hoa cỏ, ở hai tầng phía dưới, thì được sử dụng vào việc khác, ví dụ như tầng dưới cùng, đã bị cha Trịnh làm thành phòng trà, những người già trong tiểu khu bọn họ, mỗi ngày đều không có chuyện gì làm, liền thích đến phòng trà ngồi, nói chuyện trời đất.

Bình thường cha Trịnh sẽ ngủ trưa, sau đó sẽ đợi ở phòng trà, nhưng hôm nay hắn không đi, mà nghiêm túc đứng ở trước gương thay quần áo, thay xong xuôi, lại hỏi mẹ Trịnh: “Quần áo của anh thế nào?”

“Đẹp.” Mẹ Trịnh ôn nhu cười cười.

Cha Trịnh hơi vui vẻ, nhưng nhìn mình trong gương, lại hơi không hài lòng vỗ vỗ bụng mình: “Bụng… đã lộ ra rồi!”

“Nào có, không hề nhìn ra mà.” Mẹ Trịnh nói, hai người bọn họ đều thực chú trọng dưỡng sinh, có thầy chuyên môn về dinh dưỡng mỗi ngày làm đồ ăn khỏe mạnh cho bọn họ, lại đúng giờ rèn luyện…. cha Trịnh  mặc dù lớn tuổi, cơ dần dần cũng không có, nhưng dáng người cũng không biến dạng.

“Ngồi xuống là nhìn ra được mà.” Cha Trịnh nói lầm bầm hai tiếng.

Lúc này, dưới lầu có thanh âm mở cửa, trên mặt mẹ Trịnh lộ ra vui vẻ, vội vàng đi xuống dưới lầu.

Cha Trịnh ưỡng ngực hóp bụng, từ từ đi xuống dưới lầu.

“Là cậu….” Mẹ Trịnh vẻ mặt vui vẻ đi xuống dưới lầu, lại không nhìn thấy con trai của mình, chỉ thấy Trương Đình Nghiêm bởi vì được bọn họ giúp đỡ mà thường xuyên tới cửa, lập tức hơi mất hứng.

“Dì, hôm nay cháu có thời gian, đến nhìn hai người.” Trương Đình Nghiêm cười cười với mẹ Trịnh, lại chỉ chỉ con trai bên cạnh mình: “Tiểu Đàm vừa lúc ở nhà, liền tới đây.”

“Cậu không cần khách khí như vậy.” Mẹ Trịnh thản nhiên nói: “Năm đó chúng tôi giúp đỡ cậu, chắc qua là nhấc tay chi lao mà thôi.”

“Không phải có ngài giúp đỡ cháu, hiện tại cháu còn ở trong khe suối trồng trọt.” Trương Đình Nghiêm cảm kích nhìn mẹ Trịnh.



Mẹ Trịnh thấy hắn như vậy, lập tức nhíu mày lại.

“Đình Nghiêm, cậu mang tiểu Đàm tới đây sao…. Tiểu Chu đi pha hai chén trà. » cha Trịnh nhìn Trương Đình Nghiêm, cười cười chào hỏi.

Bảo mẫu tiểu Chu bưng trà đi ra, cha Trịnh cùng Trương Đình Nghiêm nói chuyện phiếm.

Trương Đình Nghiêm nói chút tình huống của con mình, cha Trịnh còn nghiêm túc nghe, nhưng mẹ Trịnh thì rõ ràng không kiên nhẫn, Trương Đình Nghiêm ngược lại nói tới Trịnh Gia Hòa.

Lúc này mẹ Trịnh còn nghiêm túc nghe một chút.

Trương Đình Nghiêm là quản lý cấp cao của tập đoàn Minh Lợi, đối với tập đoàn Minh Lợi vẫn rất hiểu biết, nhưng đối với cuộc sống của Trịnh Gia Hòa, biết cũng không nhiều lắm, có thể nói cũng không nhiều.

Mẹ Trịnh lập tức không có hứng thú nghe, nghĩ tới Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử sẽ đến, nên cũng không muốn lãng phí thời gian trên người Trương Đình Nghiêm: “Đình Nghiêm, ngại quá, hôm nay trong nhà có chuyện, không tiếp cậu được.”

Trinh Đình Nghiêm nghe vậy, lập tức thức thời nói mình có chuyện muốn đi.

Mẹ Trịnh lập tức kêu bảo mẫu tiễn người, cha Trịnh thấy thế, hơi bất đắc dĩ nhìn vợ mình một cái.

Trương Đình Nghiêm mang theo con trai Trương Hàm đi ra ngoài.

Lúc Trương Hàm ở Trịnh gia, vẫn biểu hiện rất có lễ phép, nhưng ra tới bên ngoài, liền lộ ra sự không vừa lòng: “Ba, vì sao ba hay tới Trịnh gia vậy?” Còn muốn kéo hắn đi cùng!

“Vì sao lại không đến? con còn trẻ tuổi không hiểu! người Trịnh gia như vậy, qua lại nhiều chỉ có chỗ tốt không có thiệt thòi gì!” Trương Đình Nghiêm nói.

“Nhưng cũng không cần phải dùng mặt nóng đi dán mông lạnh…”  Trương Hàm nhỏ giọng lầu bầu, điều kiện nhà hắn không tồi, từ nhỏ hắn ở bên ngoài cũng chưa chịu qua ủy khuất gì, nhưng ở Trịnh gia…. Cha Trịnh thì còn tốt, mẹ Trịnh thì luôn có vẻ không kiên nhẫn.

Hắn còn nhớ rõ khi hắn còn nhỏ, ba hắn dẫn hắn tới đây, hắn gọi mẹ Trịnh là bà nội, mẹ Trịnh liền trực tiếp nói một câu: “Tôi không phải bà nội cháu. Kêu bà Trịnh đi!”

Cha Trịnh đối với hắn rất tốt, nhưng lại thực xa cách.

“Chỉ cần có lợi, một chút này thì có quan hệ gì?” Trương Đình Nghiêm liếc mắt nhìn con mình.

Trương Đình Nghiêm thường xuyên đến Trịnh gia, bảo vệ ở tiểu khu đều biết hắn, hơn nữa cha Trịnh cũng đã nói qua, hắn cũng có thể trực tiếp đi vào, nhưng xe hắn không được đi vào.

Cha con hai người cùng nhau đi ra ngoài, sau đó liền nhìn thấy một chiếc xe tiến vào, dừng ở bên ngoài hoa viên của biệt thự.

Trương Đình Nghiêm nhìn thấy Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử song song đi vào Trịnh gia, trợ lý Chu ở phía sau giúp đỡ mang đồ vật, không khỏi hơi giật mình.

Hắn còn tưởng rằng, Trịnh Gia Hòa thích một nam nhân,  hai lão Trịnh gia sẽ giận dữ, không nghĩ tới căn bản không có không nói, Trịnh Gia Hòa thế nhưng còn có thể mang người tới Trịnh gia.

Trương Đình Nghiêm suy nghĩ cái gì, Trịnh Gia Hòa cũng không biết, lúc này, hắn đang cùng Cố Ngôn Tử nói thói quen của cha mẹ mình.

Cố Ngôn Tử còn nghiêm túc nghe, nhưng lúc nhìn thấy cửa lớn Trịnh gia, vẫn nhịn không được hơi căng thẳng.

Chờ đi vào, nhìn thấy cha Trịnh nhanh chóng đứng lên từ sô pha, nghiêm túc nhìn mình, liền càng căng thẳng hơn: “Ông nội Trịnh, bà nội Trịnh, cháu chào hai người.”

Cha Trịnh vừa nghe thấy câu “ông nội” khóe miệng liền co rút, hắn nhìn thoáng qua con trai, mới lộ ra tươi cười với Cố Ngôn Tử: “Tiểu Cố, chào cháu.”

Nụ cười này của cha Trịnh, tất nhiên không khiến Cố Ngôn Tử căng thẳng, nhìn thấy cha Trịnh, hắn còn nghĩ tới rất nhiều chuyện của đời trước.

Sau khi Trịnh Gia Hòa qua đời, hắn có gặp qua lão nhân, đối phương lúc ấy so với hiện tại không chỉ là già hơn hai mươi tuổi.

Cố Ngôn Tử hít sâu một hơi, sự căng thẳng dần dần tan đi, mà bản lĩnh dỗ trưởng bối, nháy mắt đã trở lại.

Trong thời gian kế tiếp, Cố Ngôn Tử dỗ cha Trịnh mẹ Trịnh vui vẻ đến híp mắt.



Thế nhưng bọn họ vui vẻ nhiều, nhưng cũng không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn con trai.

Lúc trước cha Trịnh còn nghĩ, con mình không chừng đã sớm ở bên Cố Ngôn Tử rồi, sợ bọn họ tức giận nên không giám nói rõ, nhưng hiện tại nhìn như vậy…

Lúc Cố Ngôn Tử đối diện với bọn họ rất thản nhiên, “ông nội bà nội” gọi cũng không hề miễn cưỡng, rõ ràng còn chưa cùng con mình ở bên nhau.

Đương nhiên, cha Trịnh chỉ thoáng đồng tình trong chốc lát, bởi vì hắn rất nhanh liền phát hiện, con mình và Cố Ngôn Tử ở chung, nhìn rất ấm áp, người khác cũng không chen vào được.

Người trẻ tuổi thật là tốt…. cha Trịnh ngồi trên sô pha, cố gắng hóp bụng mình.

Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa ở Trịnh gia ăn cơm chiều, buổi tối còn ở lại.

Ngày mai, trợ lý Chu sẽ đến đón bọn họ, đến lúc đó Trịnh Gia Hòa đi công ty, Cố Ngôn Tử muốn đi một chuyến tới điện ảnh và truyền hình Gia Thành.

<Giang Sơn> đã cắt nối biên kịch xong, còn có mấy đài truyền hình muốn mua… sản xuất Điền muốn Cố Ngôn Tử qua nhìn một chút là được.

Bộ phim <Giang Sơn> này, là hoàn toàn quay theo kịch bản, bởi vậy trong lúc quay chụp cũng đã bắt đầu cắt nối biên tập, mà hai ngày này, cắt nối biên tập đã hoàn thành, còn đưa đi cục quản lý điện ảnh.

Sau khi phim truyền hình làm xong, phải được cục quả lý điện ảnh xét duyệt mới được chiếu phim.

Cục quản lý điện ảnh xét duyệt rất nghiêm khắc, nhưng điện ảnh và truyền hình Gia Thành giao thiếp với bọn họ rất nhiều năm, rất hiểu biết bọn họ, lúc viết kịch bản, cũng đưa ra rất nhiều đề nghị với Cố Ngôn Tử, hiện tại không cần phải lo lắng cái gì.

Lúc trước xảy ra chuyện trên mạng, không chỉ làm cho đoàn phim <Nam nhân biến thành nữ nhân> được mọi người biết đến, còn thuận tiện giúp <Giang Sơn> tuyên truyền, những đài truyền hình cảm thấy hứng thú với <Giang Sơn>, lập tức liền tăng lên mấy cái.

Thế cho nên sản xuất Điền và Điền Thịnh Đông giống nhau, mấy ngày nay rất hăng hái, mà Cố Ngôn Tử thấy bọn họ như vậy, đối với <Giang Sơn> càng có mong đợi hơn.

Cha Trịnh mẹ Trịnh rất nhiệt tình với Cố Ngôn Tử, bọn họ đã sớm thu dọn phòng khách, cũng sắp xếp rất tri kỷ.

Buổi tối hôm nay Cố Ngôn Tử ở Trịnh gia, không hề không thoải mái, chính là lúc ăn cơm chỉ nói với Trịnh Gia Hòa được mấy câu, làm cho hắn ngay từ đầu cảm thấy mất mác.

Nhưng chờ Trịnh Gia Hòa yêu cầu gọi video với hắn, một chút mất mác này của hắn liền lập tức tiêu tan.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Ngôn Tử đi điện ảnh và truyền hình Gia Thành.

Điện ảnh và truyền hình Gia Thành bên này làm một phòng chiếu phim, cho những người đầu tư <Giang Sơn>, còn cho những người có ý mua <Giang Sơn> xem trước ba tập.

Giang Sơn nói về triều đại Nam Tống, kể về cuộc sống phồn hoa ở Hàng Châu của một thiếu gia quần là áo lụa.

Đồng thời từ thiếu niên này, cũng đem lịch sử của triều Nam Tống bày ra trước mặt mọi người.

Ba tập đầu của câu chuyện, nội dung của bộ phim rất chặt chẽ, nam chính và nữ chính lại gặp nhau ở tập đầu tiên, chính là nữ chính thân là công chúa, lúc ấy nữ cải nam trang ẩn giấu thân phận.

Nam chính không biết nàng là công chúa, nhưng liếc mắt một cái liền biết nàng là nữ nhi, còn thích nàng, liền dùng vài ba câu tiếp cận, làm bộ không biết nàng là con gái, mượn danh nghĩa huynh đệ mà tiếp cận nàng.

Đương nhiên hắn làm như vậy không thiếu được sự dạy dỗ của nữ chính.

Đời trước Cố Ngôn Tử xem bộ phim truyền hình này, hiện tại nhìn lại, phát hiện có rất nhiều chỗ cũng không giống nhau.

Tuy rằng mấy tập đầu của kịch bản cũng không thay đổi, nhưng quay so với đời trước tốt hơn nhiều.

Cố Ngôn Tử tin tưởng, bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng.

Ý tưởng của người khác cũng giống như hắn, chờ ba tập phim này chiếu xong, mấy người ở đài truyền hình có ý đồ muốn mua, liền lập tức bàn bạc với Gia Thành.

Tuy rằng bây giờ bộ phim truyền hình này còn chưa nổi tiếng, nhưng cũng nên bàn giá cả một chút, cũng không thành vấn đề gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau