Đại Thúc Có Yêu Khí

Chương 117: Quên

Trước Sau
Lạc Hồng Bụi tuy nhảy xuống thác nước, nhưng cũng không phải muốn chết. Tu vi của hắn không tệ, bay trở lên trên là không thành vấn đề, nhưng hắn không có làm như vậy. Hắn thả mình rơi xuống, cũng chỉ nhìn phía trước, hoàn toàn không có nhìn hai bên, chỉ khi bay trở lên hắn mới để ý.

Mà lúc này, Liễu Khanh Nhan dù bị thác nước xối mạnh vẫn bám kiếm từ từ bò lên......

Thời khắc hóa ma đã đến. Tất cả sinh vật trong ma giới đều không thoát vận mệnh an bài. Đây là lần đầu tiên ma tộc gặp phải khiêu chiến lớn như vậy. Người thắng có thể sống, kẻ bại vong thân.

Tà khí màu đen tràn ngập cả bầu trời ma giới bao la, mà yêu giới láng giềng giờ phút này cũng có ma tộc lui tới không ngừng.

Nơi giao nhau trong tam giới Thần Ma trấn là nơi cấm tru sát. Dù thời khắc hỗn loạn cũng không phá vỡ giới hạn. Mà hiện tại hoàn toàn khác, giới hạn bị phá vỡ. Tất cả trói buộc về đạo đức, luân lý, cấm kỵ hoàn toàn thành hư không. Bởi vì hóa ma, những ma thú không có thần chí giống bình thường, ý niệm bị cuồng hóa thì những thứ này càng không có uy lực.

Ma giới bắt đầu tràn vào yêu giới, thoáng một cái sẽ đến nhân giới. Ma tộc gặp kiếp nạn, cũng là tam giới gặp kiếp nạn.

Mặc Dạ đối với mấy cái này không quan tâm, trong tam giới ai sống ai chết đối với hắn mà nói cũng không quan trọng. Tam giới bình yên đã quá lâu, phát sinh rung chuyển, chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.

Hắn chỉ hy vọng, người kia đừng vì lòng tốt mà nhúng tay vào.

Hắn bay lên giữa không trung quan sát khung cảnh phía dưới. Phía dưới là yêu vật đánh nhau với ma vật bị cuồng hóa, bốn phía hỗn loạn như ong vỡ tổ. <HunhHn786>

Không ít ma vật đã vượt qua yêu giới, bắt đầu tùy ý giết chóc nhân giới......

Lúc này, không còn cái gọi là chính nghĩa, cũng không có cái gọi là nhiệt huyết, chỉ có giết chóc, giết chóc và giết chóc.



Giết!

Giết!

Giết!!!

Tất cả đã bị nhuộm máu. Có lẽ máu nhiều loại yêu ma màu sắc khác nhau, nhưng đa số có màu đỏ giống nhân loại nên khung cảnh là màu đỏ chói mắt.

Thi thể trôi nổi trên mặt nước làm thay màu nước sông,

Liễu Khanh Nhan đi rồi, Minh Lạc Uyên trở về không thấy. Hắn phát điên, tìm kiếm mà không có tìm được người kia...... Trong nội tâm kỳ thật đã có đáp án, nhưng mà hắn không tin đó là sự thật.

Ngay khi hắn bi thương gần chết, sự việc chưa từng có đã xảy ra.

Minh Lạc Uyên là ma. Từ cái buổi tối kia về sau hắn không cách nào xóa đi, cho dù bản thân của hắn không cách nào tiếp nhận cũng không thể không đối mặt sự thật.

Khi hắn cảm giác sau gáy như có vật nhọn đâm trúng, đau đến không khống chế được mà té ngã trên đường, tất cả đều thay đổi.

Hắn chưa bao giờ phát hiện trong cơ thể của mình còn có một linh hồn hắc ám vô cùng cường hãn ẩn ở chỗ sâu nhất. Khi hắn bị Huyền Minh cắn ở động mạch cổ cái linh hồn kia ở chỗ sâu được thức tỉnh, gặp thời điểm hóa ma tiến đến, linh hồn này hoàn toàn được giải phóng.

Minh Lạc Uyên chịu thống khổ, thân thể của hắn đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cả quá trình có thể nói giống như lột xác.



Bản thân mình là ma vật cũng vừa lúc gặp thời khắc hóa ma, không thể khống chế nên bị đoạt xác. Minh Lạc Uyên biến thành cái xác không hồn, mà giờ khắc này Minh Lạc Uyên tuy không phải xác không hồn lại cũng không kém bao nhiêu. Hắn hoàn toàn không có một chút ý thức, thậm chí là quên mình họ gì tên gì, bị biến thành quái vật chỉ biết giết chóc.

Thời điểm hóa ma trong nội tâm sinh ra khát vọng giết chóc nên Minh Lạc Uyên phóng ra pháp lực càng lớn. Bởi vì đang ở địa bàn yêu giới, mà yêu giới đối với hóa ma có thể nói là căm hận không nhỏ, cho nên người yêu giới vừa thấy người ma tộc liền bắt đầu đuổi giết.

Minh Lạc Uyên rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Người yêu giới không ngừng xua đuổi ma vật. Minh Lạc Uyên chỉ có hai con đường là chạy đến nhân giới, hoặc là chạy về ma tộc.

Chỉ qua thời gian vài ngày, trên chiến trường đầy thi thể, máu chảy thành sông.

Không còn hình thể nhu nhược yếu kém của nhân loại, hoàn toàn cuồng hóa, Minh Lạc Uyên hiện ra diện mạo ma tôn. Tuy bảo trì vẻ mặt nhân loại nhưng chiều cao đã tăng lên rất nhiều. Hắn lẳng lặng lơ lửng trên bầu trời, một đôi cánh màu đen cực lớn sau lưng, mỗi một lần vỗ cánh là tạo ra một trận cuồng phong. Đôi cánh màu đen hình dạng cánh chim, những chiếc lông vũ lại sáng bóng như kim loại không giống lông vũ bình thường. Tuyệt đối không phải một người ma tộc nhỏ bé sợ chết. Hai cánh vừa mở ra, vang lên âm thanh răng rắc chói tai.

Trên người là bộ giáp màu đen khắc đầy hoa văn phức tạp tinh tế.

Bên người là một thanh kiếm màu đen, thân kiếm cũng có hoa văn, lưỡi kiếm sắc bén đỉnh giống như hình thoi. Chuôi kiếm có một con rồng màu đen quấn quanh, chính giữa khảm một khối bảo thạch màu đỏ.

Gương mặt hiện ra đầy tà khí, người này cực kỳ anh tuấn, nhưng bởi vì quá âm trầm lãnh khốc, có loại âm hiểm độc ác lạnh lùng khiến cho người khác nhìn vào có chút hoảng sợ.

Hai con mắt màu đỏ sậm, giữa mi tâm là Hỏa Vân biến thành màu đỏ tươi chói mắt, giống như một ngọn lửa.

Cự kiếm màu đen bảo vệ cho chủ, phàm là có thứ gì xâm nhập đều bị tiêu diệt không còn một mảnh. Nhưng chủ nhân của thanh kiếm thoạt nhìn có chút mờ mịt, trừng mắt nhìn phía trước, trong miệng vô ý thức lẩm bẩm.

"Ở nơi nào...... Ngươi...... Ở nơi nào...... Tại...... sao............ Tìm không thấy......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau