Đại Thúc Có Yêu Khí

Chương 148: Truyền thuyết Hồng Hoang

Trước Sau
Bởi vì có Băng Cơ, lần này đi ra Thần Tích Tuyết Phong rất thoải mái.

Nơi chọn để độ thiên kiếp là một vùng đất trống trải, bốn phía không có người nào cư trú, hơn nữa cũng sẽ không ảnh hướng.

Khi Lan Thương ra tới, trong tích tắc bầu trời vốn trong xanh, lập tức mây đen kịt, cuồn phong thổi đến. Sau đó chính giữa đám mây đen bắt đầu xuất hiện một đám mây màu trắng, như là sóng nước tản ra bốn phía.

Vô số tia chớp trong đám mây màu trắng lập loè, âm thanh nổ mạnh như phá vỡ màng tai.

Đám người Liễu Khanh Nhan ở một nơi có chút xa. Nhưng thiên kiếp uy lực rất lớn làm người xem đều rất kinh ngạc.

Lúc này cho dù trong nội tâm Lan Thương trăm ngàn lần không nguyện ý, bánh bao nhỏ vẫn phải lưu lại cho người khác. Người này tất nhiên là Liễu Khanh Nhan.

Bánh bao nhỏ không hổ là con Yêu Đế cùng Ma Đế. Thiên kiếp chấn động, những người này đang học kinh nghiệm cũng không khỏi nheo mắt nhìn. Nhưng bánh bao nhỏ mới sinh ra vài ngày không hệ sợ, chớp chớp đôi mắt đen tràn đầy hiếu kỳ, xem cảnh tượng trời cao giáng sấm sét mà miệng cười toe toét.

Phạn Ngữ vẫn chưa đến.

Thiên kiếp đã bắt đầu. Cửu Cửu Thiên kiếp có chín đạo sấm sét, mỗi một đạo sấm sét cái sau so với cái trước càng tăng thêm một bậc. Mỗi một đạo là long trời lở đất.

Mây đen kịt, sấm sét vang dội.

Dãy núi chấn động, rung chuyển không ngừng.

Tất cả mọi người cảm giác được cực đại phẫn nộ.

Ào ào, gió lạnh đánh úp lại, Liễu Khanh Nhan không khỏi ôm chặt bánh bao nhỏ trong ngực. Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy kinh hãi, nếu quả thật chính mình đứng ở phía dưới đó, còn không biết là như thế nào.

"Thiên kiếp mỗi người đều phải trải nghiệm, ai cũng không thể thay đổi."

Tử Hiên mở miệng.

Liễu Khanh Nhan nhìn thấy Lan Thương từ trong không gian riêng xuất ra pháp khí chuẩn bị ứng phó.

"Nếu có thể qua thì sống, nếu không thể thì chết."

"Đúng vậy. Kỳ thật thiên kiếp cũng là kiếp nạn của mỗi người. Đối với mỗi người cũng không giống nhau, nếu chỉ là sấm sét đánh xuống thì không có gì. Trong thiên kiếp sẽ có xuất hiện ảo giác khiến người sinh ra mê hoặc. Đó mới là khiến cho người ta chuẩn bị không kịp."

"Loại như vậy tỷ lệ có nhiều không?"

Gặp như vậy đúng là xui xẻo, còn là thiên mệnh bố trí.



"Cái này phải xem từng người. Có người ở Tam Cửu Thiên kiếp, Tứ Cửu Thiên Kiếp, Lục Cửu Thiên kiếp, Cửu Cửu Thiên kiếp có xuất hiện. Mà có người thì từ đầu tới đuôi đều không có. Loại sự tình này ai cũng nói không rõ, có người đã thành công vượt qua thiên kiếp, thời điểm phi tiên lại xuất hiện vấn đề."

Liễu Khanh Nhan thình lình kinh hãi, cắn đầu lưỡi của mình.

"Chẳng lẽ phi tiên còn có giả?"

Tử Hiên rất thành khẩn gật đầu đồng ý với lời nói của Băng Cơ.

"Đây cũng là một ảo giác. Có người trong nội tâm khao khát phi tiên, trong nội tâm dục niệm quá nặng, trong nội tâm gieo xuống tâm ma nên đã thành như thế."

Xem ra Thiên Giới cũng không phải dễ đến như vậy. Liễu Khanh Nhan buồn bực. Ở thế gian với tu vi hiện tại của mình thì ở tầng thứ bảy, mà đến tầng thứ mười mới có thiên kiếp. Bản thân lại không có bất cứ pháp khí cùng đan dược, xem ra độ thiên kiếp thật sự là quá khó khăn. Hơn nữa theo như Tử Hiên nói, còn phải có quan hệ tốt cùng Thiên Giới. Nói cách khác là đi tới cửa mà còn bị người ném xuống.

Liễu Khanh Nhan trong lòng quyết định, lần này xuống núi không chỉ ở nhân gian hàng yêu trừ ma, còn chọn thêm đan dược, chế một ít pháp bảo mới được.

Phương xa, thiên kiếp đã bắt đầu.

Mây đen ngừng quay cuồng. Trên bầu trời, một đạo sấm sét sáng chói mắt quanh co khúc khuỷu nện xuống, có thể thấy sức mạnh sấm sét. Lan Thương là Hải Hoàng pháp bảo thật là nhiều, lúc này hắn đã xuất ra một vật giống cái gương. Sấm sét thoáng cái đánh vào pháp khí một lần nữa chiết xạ vào không trung. Ba đạo sấm sét rơi xuống chỗ Lan Thương, không còn một ngọn cỏ, mặt đất xung quanh giống là bị ấn xuống sâu gần nửa thước, bốn phía bụi cát đất đá bay mịt mù.

Ba đạo sấm sét đã qua, bọn người đứng xem bên này cũng không khá giả, đất đá bắn ra tới tấp.

Đương nhiên đến xem không chỉ nhóm người Liễu Khanh Nhan, còn có những kẻ khác. Có rất nhiều kẻ đến quan sát, để tăng thêm kiến thức cũng có, còn có một ít là không có ý tốt. Có người liền bắt đầu rục rịch.

Sau ba đạo thiên kiếp, pháp khí trong tay Lan Thương hư tổn nhiều, quần áo trên người hắn cũng bị rách nát.

Cái pháp khí bị hắn ném ở một bên, có người nhận thấy nó lợi hại, muốn đi lấy. Nổi lên lòng tham lam tất nhiên không phải một người, thiên kiếp tạm thời chưa có tới, nhưng cái pháp khí tuy hư hao vẫn có thể tu bổ.

Bốn phía người đoạt pháp khí một loạt xông lên, thần kỳ ăn ý. Có mấy người tu vi thấp bị tử vong tại chỗ, còn có vài tên tu vi cao xông lên. Nhưng pháp khí chỉ có một, cho nên liền xảy ra tranh đoạt, đấu võ diễn ra.

Điều làm cho Liễu Khanh Nhan buồn bực chính là thanh kiếm của mình cũng là pháp khí, sao lại không có người đi đoạt. Chẳng lẽ là bởi vì pháp khí không tốt, không đáng để đi đoạt?

Vậy mà trước nay mình còn tưởng là bảo bối.

Tử Hiên nhìn bộ dáng buồn bực của Liễu Khanh Nhan, liền thấy kỳ quái.

"Ngươi cũng muốn pháp khí kia, nó không tệ. Nếu cần cứ nói, trong tay ta có mấy thứ pháp khí, ngươi thích thì cứ lấy."

Liễu Khanh Nhan càng thêm kỳ quái, người khác đi đoạt pháp khí đều điên rồi, Tử Hiên lại ngại nhiều.

"Ta không muốn, huống chi cái kia còn bị hư hỏng. Chỉ là buồn bực, chẳng phải chỉ là một món pháp khí, vì sao tranh đoạt kịch liệt như thế?"

Nghe vậy, không chỉ là Tử Hiên, mà ngay cả Băng Cơ đang tạo lá chắn cũng thật bất ngờ nhìn Liễu Khanh Nhan.



Băng Cơ cười to.

"Ngươi thật đúng là nhân vật cực phẩm. Ngươi cũng là phàm nhân vì sao lại không biết sự tồn tại của pháp khí này. Những vật này chính là cực hiếm. Từ khai thiên lập địa đến nay, pháp khí chỉ có rèn trong đỉnh lô ở Hồng Hoang. Đại lục này biến mất, sau đó lại xuất hiện, những pháp khí này có thể nói là hiếm lại càng hiếm."

Những pháp khí là tiên phẩm, phàm nhân có được thì có thể uy chấn một phương, thời điểm độ thiên kiếp cũng có ưu thế thật lớn. Nhưng loại cơ hội này là mấy trăm năm mới có một lần, rất ít người đợi được cơ hội này.

Hồng Hoang là khởi nguyên ra những vật này.

Truyền thuyết nói chỉ có người pháp lực cao sâu mới đến chỗ đó được. Hồng Hoang ba trăm năm mở ra một lần, sau hai năm sẽ đóng lại. Nói cách khác, người đi vào có thời gian hai năm tìm kiếm pháp khí. Tìm được đúng là may mắn, tìm không thấy chỉ có thể trở về chờ tiếp ba trăm năm. Nếu như khi cửa đóng mà còn chưa ra thì người đó chỉ có thể ở Hồng Hoang đại lục ngây ngốc ba trăm năm, chờ đợi lần mở cửa tiếp theo.

Hồng Hoang kỳ văn quái vật nhiều vô cùng, cũng là chỗ dị thường hung hiểm, đại đa số có đi không về, nhưng hàng năm vẫn có nhiều người đi tìm.

Những pháp khí kia Tử Hiên cũng tìm được trong Hồng Hoang, bất quá pháp lực của hắn chỉ có thể ở bên ngoài.

"Hồng hoang......"

Ánh mắt Liễu Khanh Nhan cực nóng.

Có pháp khí!

"Chỗ đó rất nguy hiểm! Ta chỉ có thể ở bên ngoài."

Tử Hiên vô tình đả kích ảo tưởng của Liễu Khanh Nhan.

"Bên ngoài?"

"Ta có một lần mạo hiểm đến, nhưng bên trong có cái gì cũng không biết, chỉ có thể nhìn. Ta chỉ có thể nhìn đến tầng thứ ba, không gian bên trên có bao nhiêu tầng ta không biết. Càng đi vào sâu bên trong càng hung hiểm, một con cá nhỏ trên sông so với ta cũng lợi hại hơn."

Tử Hiên nói lời này không thể không biết xấu hổ.

Băng Cơ nghe vậy cũng im lặng. Dù sao hắn vẫn luôn ở tại Thần Tích Tuyết Phong.

"Đó là chỗ nào?"

"Là đỉnh Thiên Giới, chỗ thần tiên. Mặc Dạ cũng là một thành viên trong đó, bất quá hắn sớm đã rời khỏi chỗ đó."

Đây là lần đầu tiên Liễu Khanh Nhan nghe được trong tam giới ngoài yêu-ma-tiên còn có nơi cao hơn.

Chuyện này rất nhiều người không biết, chỉ cho rằng tìm được trường sinh, phi tiên chính là trường sinh vĩnh viễn. Thật không ngờ còn một tầng cao hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau