Chương 152: Mỹ nhân kế
Đối với Tử Hiên vô sỉ khiêu khích, Mặc Dạ chỉ phất tay, Liễu Khanh Nhan trừng mắt quét tới!
“Ngươi dám!”
“Ta sao không dám!”
“Ngươi không ngủ thì cút ra bên ngoài!”
Ý ra ngoài chính là nếu như có thể hòa bình ở chung mọi người vẫn có thể ở cùng một chỗ. Nhưng bây giờ số người đã gia tăng, đã có bốn người mà giường chỉ có một, thật sự là thừa người. Bốn nam nhân nằm làm sao trên một cái giường?
Tử Hiên đã chìm vào loại không khí kỳ quái, đã có thể tưởng tượng đến đư loại cảnh tượng. Hắn nhìn Liễu Khanh Nhan với ánh mắt hết sức khát vọng cùng nóng bỏng, còn mang theo oán niệm nóng nảy nào đó.
Hắn còn thiếu chút lấy tay vẫy gọi "mau tới đây, mau tới đây, nhanh lên giường......"
“...... Kỳ thật ta cảm thấy cái giường ngủ chen chúc một chút vẫn được. Hiện tại trời lạnh như vậy, nằm chật sẽ ấm áp.”
Hiện tại lạnh sao? Lạnh sao ngươi còn mặc phong phanh!
“Cũng không biết các hạ nghĩ như thế nào?”
Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng.
“Hoang đường!”
Sau đó lại nhìn Liễu Khanh Nhan. Bất quá bởi vì có vết xe đổ, lúc này thái độ của Mặc Dạ quả nhiên là tốt lên rất nhiều, cũng nhu hòa rất nhiều.
“Theo ta rời khỏi đây, chúng ta đi bây giờ.”
“......”
Liễu Khanh Nhan quăng cho hắn một cái liếc mắt. Huynh đài đang nói chuyện cùng ai, ta không thích thái độ của ngươi.
Cũng không biết có phải bị Tử Hiên ảnh hưởng hay không, Liễu Khanh Nhan cảm thấy đôi mắt màu vàng của người này có chút lóe sáng, tựa như nhìn vào món ăn ngon nào đó.
“Ngươi căn bản không thích những người này, chỉ là những người này một mực quấn quít lấy. Ta và ngươi đến Thiên Giới, ngươi từ nay về sau cũng không bị phiền não. Nếu ngươi còn muốn cùng bọn họ thành thân, được lắm, ngươi chọn một người ta liền giết chết một người. Ta xem ngươi còn có thể có ý nghĩ như vậy không......”
“Muốn giết ta?”
Người đầu tiên thiếu kiên nhẫn chính là Băng Cơ. Mặc Dạ nhiều lần khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn. Quả thực chính là không xem hắn ra gì.
Hơn nữa, bây giờ còn uy hiếp Liễu Khanh Nhan, Mặc Dạ đem hắn trở thành vật bài trí sao. Dám cướp người ở trên tay của hắn đã là cực độ đáng trách, bây giờ còn muốn giết hắn!
Không khác gì muốn nhổ râu hùm, đúng là không muốn sống nữa.
“Ngươi ngoại trừ giết người, ngoại trừ hết lần này tới lần khác uy hiếp, ngươi còn có thể làm cái gì? Ngươi đã thích Khanh Nhan như vậy, sao không theo phương hướng hắn thích mà tiến công, làm cho hắn vui. Ngươi tổn thương người mình thích như vậy còn là người à. Ta thật khinh bỉ cộng thêm xem thường ngươi!”
Đáng tiếc, Băng Cơ đánh giá thấp mức độ da mặt dày của người nào đó.
“Ngươi xem không được thì mặc ngươi, điều này có quan hệ gì?”
Sau câu nói đó cả hai cùng đồng thời ra tay. Hai người đều tự tạo ra không gian ngăn cách, bởi như vậy cho dù bên trong đánh kịch liệt thế nào, bên ngoài cũng sẽ không có xuất hiện bất cứ tổn thương nào.
“Đêm nay, đi theo ta, nếu ngươi không đáp ứng, ta liền trực tiếp ra tay!”
“Thật không?”
Liễu Khanh Nhan cười to, ánh mắt đột nhiên chuyển thành lạnh lẽo.
“Nếu ta không đi thì đem thi thể của ta mang đi sao? Tốt lắm, nếu ngươi thật sự muốn động thủ, vậy thì mang thi thể của ta đi theo ngươi.”
Nói xong câu đó, Liễu Khanh Nhan liền quay lưng lại với Băng Cơ và Mặc Dạ..... Sau đó dưới ánh mắt nóng bỏng của mấy người kia nằm vật xuống giường.
Mắt nhìn thẳng phía trước, nằm như vật hiến tế.
Tuyệt, tuyệt, Liễu Khanh Nhan thật đúng là số một. Thật không hổ danh là mỹ nhân mà hắn vừa ý, hào sảng như vậy, trực tiếp như vậy. Hắn rất thích cách này, rất tốt, rất tốt. Tại thời điểm mấu chốt, mỹ nhân rơi vào cái khó ló cái khôn, rõ ràng trong tình huống nguy hiểm không sợ mà lại nghĩ tới kế cái này. Thật sự cao minh! Cao minh!
Mỹ nhân đang liều sao?
Nhất định là vậy, nhất định là vậy.
Lá gan mỹ nhân thật là lớn, rõ ràng dưới ánh mắt nóng bỏng của ba nam nhân lại toát ra vẻ phóng khoáng, ánh mắt còn rất thanh tịnh.
Tử Hiên cảm giác hô hấp bị đình chỉ.
Không chỉ Tử Hiên bị sốc mà còn có hai người khác.
Hai người bọn họ đánh nhau rất cao hứng. Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì mặt mũi của nam nhân. Sao có thể ở trước mặt Liễu Khanh Nhan yếu thế. Còn có một nguyên nhân khác, là vì hai người đều là thế ngoại cao nhân, đứng trên tất cả mọi người, lần đầu tiên gặp kẻ địch có tu vi ngang tầm. Đánh để so cao thấp, đồng thời cũng vì thấu hiểu cảm giác tịch mịch của những cao thủ.
Đương nhiên việc này sẽ thật tốt nếu như không có sát ý ngập trời.
Trong khi hai người đánh, có người không thấy trận này là trò hay, hắn có tiết mục trình diễn tốt hơn.
Tiết mục đó là... Mỹ nhân kế......
Khóe mắt có chút co rút, là bọn hắn nhìn lầm rồi, hay là mỹ nhân chậm rãi biến thành xấu, còn dám như vậy......
Bất quá, cảm giác thật tốt.
Liễu Khanh Nhan chầm chậm gỡ ngọc trâm xuống..... đem dây cột tóc buông ra.... mái tóc đen thoáng cái trút xuống. Mỹ nhân tựa như cảm thấy sợi tóc có chút vướng víu nên đem tóc đặt ở phía trước cổ.... Rồi bỏ giày cởi vớ..... kéo đai lưng ra....
Hô hấp của ba người lúc đai lưng được cởi bỏ không ngừng tăng nhanh, lại thêm nặng nề. Ánh mắt sáng quắc nhìn cái đai lưng, tựa như muốn nói, nhanh cởi đi! Nhanh cởi đi! Nhanh cởi đi!
Thật thản nhiên... đai lưng rốt cục rớt xuống.... vạt áo cũng có phong cách như chủ nhân..... rất hào sảng.... hạ xuống ném sang một bên.
Ánh mắt ba người cũng bay đi theo quần áo, bay qua bay lại!
Sau đó, chỉ còn lại có nội y màu trắng. Bộ quần áo này không có đai lưng, thoạt nhìn trống rỗng, ánh mắt ba người lần nữa nóng bỏng nhìn làn da trắng lúc ẩn lúc hiện. Hai cái đùi..... thật trắng......
Ba người âm thầm nuốt nước miếng.
Nhanh cởi đi, tiếp tục cởi đi, lại cởi đi......
Đối với ánh mắt nóng hầm hập của ba người, người nào đó vẫn trì độn lúc này mới có chút phát giác, mờ mịt ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn bọn họ, sờ cổ? Còn có lồng ngực?
Liễu Khanh Nhan sờ xong, lại thấy hình như không có gì kỳ quái.
“Các ngươi đang nhìn cái gì?”
Tử Hiên híp đôi mắt màu tím, khóe miệng rõ ràng để lại một dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống, còn đưa tay lau lau, gian nan nuốt nước miếng. Hắn cảm giác rất nhanh thôi huynh đệ nhà mình sẽ bán rẻ mình. Đặc biệt ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Liễu Khanh Nhan nhìn hắn, hắn cảm giác càng thêm nóng.
“Nhìn, đúng là nhìn ngươi. À, vì sao ngươi không cởi nữa?”
Đây cũng là tâm tư hai người khác.
Vì sao không cởi nữa, sao dừng lại, bọn họ còn muốn xem bên trong là như thế nào.
“Vậy a, ta đi ngủ, cũng không phải tắm rửa cởi toàn bộ làm chi. Ta không quen ngủ trần chỗ nhiều người như vậy, cảm giác hình như có chút không tốt. Các ngươi nếu muốn có thể ngủ trần, ta không có vấn đề gì.”
Cái này không quan trọng. Không tiếp tục cởi làm mọi người mỏi mệt cùng bất mãn.
Cái đó khác gì đánh người. Tại thời điểm mấu chốt lại cắt đứt! Quá không đạo đức.
Trong khi ba người cảm thấy mất mát, Liễu Khanh Nhan tựa như nhớ ra cái gì đó, vẫy vẫy tay.
“......?”
Đây là ý gì?
“Đến đây, lên giường.”
Câu này vào tai mấy người này thành ý nghĩa khác.
Trong đầu ba người không khỏi ảo tưởng một tiểu quan đối với khách làm nũng. Ngồi bên giường, đưa chân trần đá đá về hướng khách, miệng đầy dụ dỗ.<HunhHn786>
"Đến đây, lên giường nha."
Là ý tứ này sao, là ý tứ này sao?! Là ý tứ này a!!!
Tư duy ba người lăng loạn.
Băng Cơ đã bước một cái đến mép giường, vọt lên giường. Tử Hiên đáng thương bị một lực va chạm mạnh, bị dồn đến trong góc.
“Ngươi lại đây làm chi?”
“ Mỹ nhân gọi ta lên giường không phải sao? Ta đây là nghe lời mỹ nhân nói. Chẳng lẽ ta làm sai cái gì?”
Băng Cơ lộ ra một bộ dạng đáng thương. Gương mặt cực kỳ đẹp làm động tác như vậy không chút nào khó coi, ngược lại hết sức đáng yêu. Liễu Khanh Nhan bị hắn khiến cho cười, cũng không có nói cái gì nữa.
Chỉ còn lại Mặc Dạ. Hắn cao ngạo lạnh lùng, đánh chết cũng sẽ không làm như vậy.
Liễu Khanh Nhan đã nói vô cùng nghiêm túc. Nếu Mặc Dạ còn muốn mạnh mẽ ra tay, chính là có chủ tâm muốn Liễu Khanh Nhan mất mạng. Băng Cơ cùng Tử Hiên chắc là không khoanh tay đứng nhìn như vậy.
“Mỹ nhân?”
Băng Cơ đã không an phận vươn tay để lên đùi Liễu Khanh Nhan. Chân đã lộ ở bên ngoài, nếu còn có thể nhịn được, thì Băng Cơ sao giải thích cho chính mình.
“Chuyện gì?”
Liễu Khanh Nhan tựa như không rõ. Bên kia Tử Hiên không cam lòng yếu thế liếc mắt, cũng đặt tay ở trên đùi Liễu Khanh Nhan. Tựa như còn có chút thị uy, cái tay còn lại bỏ vào bên hông, bắt đầu động tác vuốt ve.
Bên này cũng gia nhập hàng ngũ lỗ mãng, Liễu Khanh Nhan bị làm cho tê dại không chịu được.
Mặc Dạ liên tiếp phóng thích hàn khí, từng bước từng bước chân đi tới. Chờ hắn đi đến bên giường, gian phòng không có một cái gì còn tốt.
Tử Hiên cùng Băng Cơ liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ muốn bốn người?
“Ngươi dám!”
“Ta sao không dám!”
“Ngươi không ngủ thì cút ra bên ngoài!”
Ý ra ngoài chính là nếu như có thể hòa bình ở chung mọi người vẫn có thể ở cùng một chỗ. Nhưng bây giờ số người đã gia tăng, đã có bốn người mà giường chỉ có một, thật sự là thừa người. Bốn nam nhân nằm làm sao trên một cái giường?
Tử Hiên đã chìm vào loại không khí kỳ quái, đã có thể tưởng tượng đến đư loại cảnh tượng. Hắn nhìn Liễu Khanh Nhan với ánh mắt hết sức khát vọng cùng nóng bỏng, còn mang theo oán niệm nóng nảy nào đó.
Hắn còn thiếu chút lấy tay vẫy gọi "mau tới đây, mau tới đây, nhanh lên giường......"
“...... Kỳ thật ta cảm thấy cái giường ngủ chen chúc một chút vẫn được. Hiện tại trời lạnh như vậy, nằm chật sẽ ấm áp.”
Hiện tại lạnh sao? Lạnh sao ngươi còn mặc phong phanh!
“Cũng không biết các hạ nghĩ như thế nào?”
Mặc Dạ hừ lạnh một tiếng.
“Hoang đường!”
Sau đó lại nhìn Liễu Khanh Nhan. Bất quá bởi vì có vết xe đổ, lúc này thái độ của Mặc Dạ quả nhiên là tốt lên rất nhiều, cũng nhu hòa rất nhiều.
“Theo ta rời khỏi đây, chúng ta đi bây giờ.”
“......”
Liễu Khanh Nhan quăng cho hắn một cái liếc mắt. Huynh đài đang nói chuyện cùng ai, ta không thích thái độ của ngươi.
Cũng không biết có phải bị Tử Hiên ảnh hưởng hay không, Liễu Khanh Nhan cảm thấy đôi mắt màu vàng của người này có chút lóe sáng, tựa như nhìn vào món ăn ngon nào đó.
“Ngươi căn bản không thích những người này, chỉ là những người này một mực quấn quít lấy. Ta và ngươi đến Thiên Giới, ngươi từ nay về sau cũng không bị phiền não. Nếu ngươi còn muốn cùng bọn họ thành thân, được lắm, ngươi chọn một người ta liền giết chết một người. Ta xem ngươi còn có thể có ý nghĩ như vậy không......”
“Muốn giết ta?”
Người đầu tiên thiếu kiên nhẫn chính là Băng Cơ. Mặc Dạ nhiều lần khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn. Quả thực chính là không xem hắn ra gì.
Hơn nữa, bây giờ còn uy hiếp Liễu Khanh Nhan, Mặc Dạ đem hắn trở thành vật bài trí sao. Dám cướp người ở trên tay của hắn đã là cực độ đáng trách, bây giờ còn muốn giết hắn!
Không khác gì muốn nhổ râu hùm, đúng là không muốn sống nữa.
“Ngươi ngoại trừ giết người, ngoại trừ hết lần này tới lần khác uy hiếp, ngươi còn có thể làm cái gì? Ngươi đã thích Khanh Nhan như vậy, sao không theo phương hướng hắn thích mà tiến công, làm cho hắn vui. Ngươi tổn thương người mình thích như vậy còn là người à. Ta thật khinh bỉ cộng thêm xem thường ngươi!”
Đáng tiếc, Băng Cơ đánh giá thấp mức độ da mặt dày của người nào đó.
“Ngươi xem không được thì mặc ngươi, điều này có quan hệ gì?”
Sau câu nói đó cả hai cùng đồng thời ra tay. Hai người đều tự tạo ra không gian ngăn cách, bởi như vậy cho dù bên trong đánh kịch liệt thế nào, bên ngoài cũng sẽ không có xuất hiện bất cứ tổn thương nào.
“Đêm nay, đi theo ta, nếu ngươi không đáp ứng, ta liền trực tiếp ra tay!”
“Thật không?”
Liễu Khanh Nhan cười to, ánh mắt đột nhiên chuyển thành lạnh lẽo.
“Nếu ta không đi thì đem thi thể của ta mang đi sao? Tốt lắm, nếu ngươi thật sự muốn động thủ, vậy thì mang thi thể của ta đi theo ngươi.”
Nói xong câu đó, Liễu Khanh Nhan liền quay lưng lại với Băng Cơ và Mặc Dạ..... Sau đó dưới ánh mắt nóng bỏng của mấy người kia nằm vật xuống giường.
Mắt nhìn thẳng phía trước, nằm như vật hiến tế.
Tuyệt, tuyệt, Liễu Khanh Nhan thật đúng là số một. Thật không hổ danh là mỹ nhân mà hắn vừa ý, hào sảng như vậy, trực tiếp như vậy. Hắn rất thích cách này, rất tốt, rất tốt. Tại thời điểm mấu chốt, mỹ nhân rơi vào cái khó ló cái khôn, rõ ràng trong tình huống nguy hiểm không sợ mà lại nghĩ tới kế cái này. Thật sự cao minh! Cao minh!
Mỹ nhân đang liều sao?
Nhất định là vậy, nhất định là vậy.
Lá gan mỹ nhân thật là lớn, rõ ràng dưới ánh mắt nóng bỏng của ba nam nhân lại toát ra vẻ phóng khoáng, ánh mắt còn rất thanh tịnh.
Tử Hiên cảm giác hô hấp bị đình chỉ.
Không chỉ Tử Hiên bị sốc mà còn có hai người khác.
Hai người bọn họ đánh nhau rất cao hứng. Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì mặt mũi của nam nhân. Sao có thể ở trước mặt Liễu Khanh Nhan yếu thế. Còn có một nguyên nhân khác, là vì hai người đều là thế ngoại cao nhân, đứng trên tất cả mọi người, lần đầu tiên gặp kẻ địch có tu vi ngang tầm. Đánh để so cao thấp, đồng thời cũng vì thấu hiểu cảm giác tịch mịch của những cao thủ.
Đương nhiên việc này sẽ thật tốt nếu như không có sát ý ngập trời.
Trong khi hai người đánh, có người không thấy trận này là trò hay, hắn có tiết mục trình diễn tốt hơn.
Tiết mục đó là... Mỹ nhân kế......
Khóe mắt có chút co rút, là bọn hắn nhìn lầm rồi, hay là mỹ nhân chậm rãi biến thành xấu, còn dám như vậy......
Bất quá, cảm giác thật tốt.
Liễu Khanh Nhan chầm chậm gỡ ngọc trâm xuống..... đem dây cột tóc buông ra.... mái tóc đen thoáng cái trút xuống. Mỹ nhân tựa như cảm thấy sợi tóc có chút vướng víu nên đem tóc đặt ở phía trước cổ.... Rồi bỏ giày cởi vớ..... kéo đai lưng ra....
Hô hấp của ba người lúc đai lưng được cởi bỏ không ngừng tăng nhanh, lại thêm nặng nề. Ánh mắt sáng quắc nhìn cái đai lưng, tựa như muốn nói, nhanh cởi đi! Nhanh cởi đi! Nhanh cởi đi!
Thật thản nhiên... đai lưng rốt cục rớt xuống.... vạt áo cũng có phong cách như chủ nhân..... rất hào sảng.... hạ xuống ném sang một bên.
Ánh mắt ba người cũng bay đi theo quần áo, bay qua bay lại!
Sau đó, chỉ còn lại có nội y màu trắng. Bộ quần áo này không có đai lưng, thoạt nhìn trống rỗng, ánh mắt ba người lần nữa nóng bỏng nhìn làn da trắng lúc ẩn lúc hiện. Hai cái đùi..... thật trắng......
Ba người âm thầm nuốt nước miếng.
Nhanh cởi đi, tiếp tục cởi đi, lại cởi đi......
Đối với ánh mắt nóng hầm hập của ba người, người nào đó vẫn trì độn lúc này mới có chút phát giác, mờ mịt ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn bọn họ, sờ cổ? Còn có lồng ngực?
Liễu Khanh Nhan sờ xong, lại thấy hình như không có gì kỳ quái.
“Các ngươi đang nhìn cái gì?”
Tử Hiên híp đôi mắt màu tím, khóe miệng rõ ràng để lại một dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống, còn đưa tay lau lau, gian nan nuốt nước miếng. Hắn cảm giác rất nhanh thôi huynh đệ nhà mình sẽ bán rẻ mình. Đặc biệt ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Liễu Khanh Nhan nhìn hắn, hắn cảm giác càng thêm nóng.
“Nhìn, đúng là nhìn ngươi. À, vì sao ngươi không cởi nữa?”
Đây cũng là tâm tư hai người khác.
Vì sao không cởi nữa, sao dừng lại, bọn họ còn muốn xem bên trong là như thế nào.
“Vậy a, ta đi ngủ, cũng không phải tắm rửa cởi toàn bộ làm chi. Ta không quen ngủ trần chỗ nhiều người như vậy, cảm giác hình như có chút không tốt. Các ngươi nếu muốn có thể ngủ trần, ta không có vấn đề gì.”
Cái này không quan trọng. Không tiếp tục cởi làm mọi người mỏi mệt cùng bất mãn.
Cái đó khác gì đánh người. Tại thời điểm mấu chốt lại cắt đứt! Quá không đạo đức.
Trong khi ba người cảm thấy mất mát, Liễu Khanh Nhan tựa như nhớ ra cái gì đó, vẫy vẫy tay.
“......?”
Đây là ý gì?
“Đến đây, lên giường.”
Câu này vào tai mấy người này thành ý nghĩa khác.
Trong đầu ba người không khỏi ảo tưởng một tiểu quan đối với khách làm nũng. Ngồi bên giường, đưa chân trần đá đá về hướng khách, miệng đầy dụ dỗ.<HunhHn786>
"Đến đây, lên giường nha."
Là ý tứ này sao, là ý tứ này sao?! Là ý tứ này a!!!
Tư duy ba người lăng loạn.
Băng Cơ đã bước một cái đến mép giường, vọt lên giường. Tử Hiên đáng thương bị một lực va chạm mạnh, bị dồn đến trong góc.
“Ngươi lại đây làm chi?”
“ Mỹ nhân gọi ta lên giường không phải sao? Ta đây là nghe lời mỹ nhân nói. Chẳng lẽ ta làm sai cái gì?”
Băng Cơ lộ ra một bộ dạng đáng thương. Gương mặt cực kỳ đẹp làm động tác như vậy không chút nào khó coi, ngược lại hết sức đáng yêu. Liễu Khanh Nhan bị hắn khiến cho cười, cũng không có nói cái gì nữa.
Chỉ còn lại Mặc Dạ. Hắn cao ngạo lạnh lùng, đánh chết cũng sẽ không làm như vậy.
Liễu Khanh Nhan đã nói vô cùng nghiêm túc. Nếu Mặc Dạ còn muốn mạnh mẽ ra tay, chính là có chủ tâm muốn Liễu Khanh Nhan mất mạng. Băng Cơ cùng Tử Hiên chắc là không khoanh tay đứng nhìn như vậy.
“Mỹ nhân?”
Băng Cơ đã không an phận vươn tay để lên đùi Liễu Khanh Nhan. Chân đã lộ ở bên ngoài, nếu còn có thể nhịn được, thì Băng Cơ sao giải thích cho chính mình.
“Chuyện gì?”
Liễu Khanh Nhan tựa như không rõ. Bên kia Tử Hiên không cam lòng yếu thế liếc mắt, cũng đặt tay ở trên đùi Liễu Khanh Nhan. Tựa như còn có chút thị uy, cái tay còn lại bỏ vào bên hông, bắt đầu động tác vuốt ve.
Bên này cũng gia nhập hàng ngũ lỗ mãng, Liễu Khanh Nhan bị làm cho tê dại không chịu được.
Mặc Dạ liên tiếp phóng thích hàn khí, từng bước từng bước chân đi tới. Chờ hắn đi đến bên giường, gian phòng không có một cái gì còn tốt.
Tử Hiên cùng Băng Cơ liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ muốn bốn người?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất