Chương 161: Người và vật đều không còn
" Bích Liên kia nếu như bị máu làm cho không sạch sẽ chẳng phải là vô dụng rồi sao?"
"Đúng vậy. Xem ra chúng ta phải lấy Cửu Thiên Bích Liên trước khi bọn họ làm cho ô uế, nói cách khác mất đi linh tính Cửu Thiên Bích Liên mất đi tác dụng."
Tử Hiên cũng không có dừng lại nữa, lôi kéo Liễu Khanh Nhan đi về phía trước.
Không gian bên trong rất rộng rãi, không khí rất thích hợp để tu luyện. Hẳn là trung tâm của dãy núi, hang động thiên nhiên bốn phía có nhiều thạch nhũ rũ xuống, còn đang không ngừng nhỏ nước tí tách.
Bên trong sáng như ban ngày. Mặt đất là cát trắng trải ra lan tràn vô tận. Một hồ nước xanh rộng mênh mông không thấy bờ bên kia. Trong hồ có vài lá sen, ở giữa những lá sen là một đóa hoa sen màu xanh lục tản ra ánh hào quang nhu hòa.
Dù ở xa như vậy cũng ngửi được mùi hoa sen nhàn nhạt, nếu ở gần hơn sẽ thấy tiên khí linh động.
Trong đầu Liễu Khanh Nhan đột nhiên sinh ra ý tưởng kỳ quái, rồi nhìn đám người chung quanh cũng thấy họ đứng im. Nhưng Liễu Khanh Nhan biết không đơn giản như vậy.
"Ầm!"
Một tiếng động thật lớn vang lên.
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía âm thanh phát ra. Một phiến đá khổng lồ chắn ở chỗ cửa mà bọn họ vừa vào.
"Xong rồi, xong rồi, chúng ta bị giam ở trong này, ra không được rồi."
Có người bắt đầu bối rối la lên, có người chạy tới cố gắng tìm ra chốt mở cửa.
Nóng nảy, bất an lan tràn trong đám người. Loại tâm tình này dễ lây lan, càng ngày càng nhiều người cảm thấy lo lắng. Có người nói.
"Dù sao cũng ra không được, hay đi lấy hoa sen kia đi. Vật kia cũng không phải là vật thế gian, không biết chừng sẽ gia tăng pháp lực."
Lời vừa nói ra, còn có ai bình tĩnh được.
"Khanh Nhan không cần phải gấp. Mặc Dạ ở đó, không ai ra tay nhanh hơn hắn đâu."
Đúng vậy, trong này ngoại trừ Mặc Dạ, không có người nào lợi hại hơn. Băng Cơ đoán cho dù những người này ùa lên cùng lúc, cũng không phải đối thủ của Mặc Dạ.
Rất nhiều người xong lên, chém giết lẫn nhau càng nhiều. Máu dần dần nhuộm đỏ mặt cát trắng. Nước màu xanh thoáng hiện vài điểm đỏ quỷ dị, từng chút một lan đến bên trong.
Đã không thể đợi nữa.
Mặc Dạ phi thân ra ngoài. Thân pháp của hắn rất nhanh, mọi người chỉ thấy tàn ảnh liên tiếp hiện lên. Bản thân của hắn đạp trên nước hướng đến Bích Liên.
Thấy Mặc Dạ cũng sắp chạm vào Bích Liên, tinh thần Liễu Khanh Nhan cũng xiết chặt.
Đột nhiên có người hô to. Kinh hô này cũng không phải bởi vì Mặc Dạ đột nhiên phóng ra. Điều làm cho bọn họ giật mình chính là từ mặt nước đột nhiên phóng ra một người ma tộc!
Ma tộc!
Lại là ma tộc!
Người ma tộc kia trốn ở dưới nước. Ngay khi Mặc Dạ sắp hái Bích Liên, mặt nước đột nhiên dâng lên đánh tới. Người ma tộc kia pháp lực không thấp, có thể tiếp được Mặc Dạ vài hiệp. Tuy nhiên hắn cũng không chịu nổi uy lực của Mặc Dạ, đã bị lấy mất mạng, nhưng khi sắp chết hắn hướng Bích Liên phun máu. Cũng may Mặc Dạ động tác cực nhanh mới không cho hắn thực hiện được ý đồ.
Mặc Dạ hái được Bích Liên, liền trở lại bên cạnh Liễu Khanh Nhan, thúc giục đối phương nhanh chóng ăn vào.
Liễu Khanh Nhan cũng không có từ chối. Tử Hiên cùng Băng Cơ ở một bên đối phó với đám người nổi điên, họ không lưu tình chút nào, đánh bay tất cả người dám tiến tới.
"Như thế nào?"
Ánh mắt Mặc Dạ sáng quắc dõi theo, tựa như muốn xem Liễu Khanh Nhan ăn vào biến đổi như thế nào. Nếu có thể nhớ chuyện trước kia cũng tốt.<HunhHn786>
Liễu Khanh Nhan cử động miệng.
"...... Không ngon, cảm giác có chút đắng."
"......"
Hiển nhiên không phải muốn nghe câu nói này. Tử Hiên đang dọn dẹp đám người điên cuồng. Nếu không phải vì tu luyện công đức, hắn không ngại giết chết những người này!
"Ngươi ăn xong, thân thể có cảm giác gì? Có nong nóng, có loại cảm giác nói không nên lời hay không?"
Tử Hiên cân nhắc lựa chọn từ để hỏi.
Liễu Khanh Nhan kỳ quái nhìn hắn một cái, rất là buồn bực.
"Ngươi nói đó là ăn xuân dược, cái loại đó ta không ăn."
"......"
Băng Cơ đỡ lấy trán, muốn ngửa mặt lên trời thét to.
Vì sao như vậy..... Vì sao....?
"Ngươi ăn xong có cảm thấy thân thể có cái gì khác lúc trước hay không? Tu vi, thần thức, trí nhớ gì đó?"
Ba người đều chăm chú theo dõi. Liễu Khanh Nhan lắc đầu, liên tục khoát tay.
"Không có, không có cảm giác gì, bất quá so với bình thường có chút....."
Tử Hiên cao hứng hỏi.
"Là cái gì?"
"Thơm."
Đối với phản ứng này cả ba người đều bất ngờ. Đặc biệt là Mặc Dạ, hắn một mực bảo trì trầm mặc, tựa như là tự hỏi. Bất quá ngày bình thường hắn cũng cực ít nói chuyện, nhìn cũng nhìn không ra. Chỉ là thần sắc hắn nhìn Liễu Khanh Nhan lạnh lùng hơn một ít, dù là người mù cũng nhìn ra được.
Bởi vì Bích Liên đã bị Liễu Khanh Nhan nuốt, hơn nữa cũng không có linh nghiệm như trong truyền thuyết, những người náo loạn cũng không còn hung hăng. Trong nháy, lá sen trên mặt nước héo rũ hết.
"Bọn trộm cắp thật táo tợn, dám trộm bảo bối của Ma Tôn, không nhanh nạp mạng đi!"
Trong phút chốc không ngừng có người ma tộc nhảy ra khỏi mặt nước. Những người này hô to, tiến đến chỗ những tu chân giả cùng đạo sĩ. Hai bên đều nhìn đối phương cực kỳ không thuận mắt, đều ra tay đại khai sát giới.
Mặc Dạ, Băng Cơ, Tử Hiên tạo thành tam giác bảo hộ Liễu Khanh Nhan ở giữa, để tránh có người đâm sau lưng đả thương.
Phòng bị này có thể nói là kịp thời, vì những người ma tộc đã đem tầm mắt hướng về phía Liễu Khanh Nhan. Bọn họ biết Bích Liên đã bị người này nuốt, tinh hoa cũng nhập vào máu huyết của người này. Nếu đem người này hiến cho Ma Tôn đại nhân, cũng là có thể.
"Các ngươi đều đi bắt người kia cho ta. Không quản sống chết đều bắt giữ cho ta. Một khi Ma tôn giáng tội, các ngươi nhất định sẽ không thoát."
"Rõ!!"
Người ma tộc xông đến, khí thế mạnh mẽ cuồn cuộn.
Mặc Dạ gặp một liền giết một, xu thế gặp Thần giết Thần gặp Phật giết Phật. Hắn phất tay liền có nhiều người ma tộc mất mạng tại chỗ. Thoáng vài cái đã không ai còn dám tiến lên.
"Chạy nhanh bẩm báo cho Ma Tôn đại nhân. Nhanh lên, nói có rất nhiều người phàm dâng ngài tu luyện đắc đạo."
Người nọ thấp nói với cấp dưới. Người cấp dưới gật gật đầu, nhanh chóng lặn vào trong nước.
"Chúng ta đi mau, trong chốc lát nữa sẽ có càng nhiều phiền toái."
Tử Hiên đã nhìn ra mục tiêu hiện tại của những ma tộc này là Khanh Nhan. Nếu để một đoàn ma tộc đến đoạt Khanh Nhan nhà hắn, hắn muốn khóc cũng không kịp.
"Được. Nhưng những người này làm sao đây?"
Những người này là tới tìm tiên thảo, nhưng chỉ sợ sẽ thành thức ăn cho những ma tộc. Mấy ngàn người chết như thế, Liễu Khanh Nhan cũng chịu không nổi.
Tuy rằng không phải người thiện lương, nhưng thấy bọn họ rơi vào cục diện như thế, trong lòng Liễu Khanh Nhan vẫn có chút khó chịu. Nếu không phải bên cạnh mình có mấy nam nhân này, cũng sẽ thành một trong số bọn họ. Về tình về lý Liễu Khanh Nhan vẫn không thể thấy chết mà không cứu. Những chuyện này, Mặc Dạ chỉ cần động ngón tay là làm được.
"Để ta, cái này với ta dễ dàng."
Băng Cơ bay lên phía trên mặt nước, phóng ra khí lạnh, nhiệt độ chung quanh lập tức giảm xuống vài chục độ.
Tất cả đều đóng băng!
Mặt nước trong nháy mắt kết thành băng. Những ma tộc bị đóng băng trên mặt hồ, nhìn như tượng điêu khắc.
Tử Hiên chỉ là hừ lạnh.
Thật quá lố, cố tình phô trương uy phong, chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này ai không biết làm.
Hắn cũng biến ra một ngọn lửa màu tím trong lòng bàn tay, hướng về phía cửa đá ném tới. Một cái lỗ cực lớn xuất hiện.
"Chúng ta đi."
Liễu Khanh Nhan đi ra, những người khác sao còn ở tại chỗ này.
Khi ra bên ngoài tế đàn đã xảy ra hiện tượng dị thường. Yêu khí màu đen không ngừng toát ra, người ma tộc không ngừng cuồn cuộn từ bên trong đi ra. Chỗ này hẳn là nơi thông nhau của nhân giới cùng ma giới.
Hỗn chiến lại bắt đầu.
Lúc này Liễu Khanh Nhan chỉ đứng nhìn, cũng không có lại tham chiến. Những người này chết sống có số, đã giúp bọn họ ra ngoài này, chuyện còn lại phải xem tạo hóa.
"Chúng ta tiếp tục đi thôi, đi đến Thương Ngô Chi Uyên trước, đừng trì hoãn nữa."
Tử Hiên chân chó nói.
"Khanh Nhan nói rất có lý, hết thảy theo lời Khanh Nhan."
Băng Cơ trong lòng mắng Tử Hiên không có cốt khí, đồ đê tiện!
Mặc Dạ còn nói.
"Đợi mọi chuyện kết thúc, ngươi theo ta đến tiên giới đi. Nhân giới không an toàn, ngươi ở đây sớm muộn gì cũng bị thương."
Ý của hắn chính là những nam nhân bên cạnh Khanh Nhan đều quá vô dụng phải không?
Tử Hiên âm thầm phẫn hận. Trong nội tâm nguyền rủa. Sẽ có một ngày hắn sẽ vượt qua Mặc Dạ, ôm Khanh Nhan ở trước mặt hắn khoe khoang!
Trải qua vài ngày, bốn người đi đến chỗ xa xôi phía nam, cũng là khu vực nguy hiểm nhất. Trên đường đi rất ít nhìn thấy người phàm, yêu ma bốn phía hoành hành. Liễu Khanh Nhan muốn diệt trừ cũng là lực bất tòng tâm, chỉ có thể giết một ít.
Phía nam bị mất chỉ là vấn đề thời gian.
Thương Ngô Chi Uyên đã thay đổi rất lớn. Chỗ này đã không còn đẹp như ngày xưa, cũng không có những cánh hoa màu hồng bay đầy trời. Hiện tại quanh Thương Ngô Chi Uyên chính là dòng nước tanh tưởi đỏ như máu.
Hết thảy đều thay đổi.
"Sao thành cái dạng này?"
Những cánh hoa kia là do Lạc Hồng Bụi dùng linh lực hóa ra, người không còn hoa toàn bộ đều biến mất.
Còn nữa đứa bé Minh Vũ áo xanh lam, tóc xanh lam đơn thuần mà chấp nhất, luôn làm cho người ta đau lòng cũng không thấy bóng dáng.
Liễu Khanh Nhan nhìn trước mắt người và vật đều không còn, chợt buồn vô cớ.
Đột nhiên Liễu Khanh Nhan nghĩ đến một người. Thương Ngô Chi Uyên còn có một người, không đúng hơn là một con rắn, Huyền Minh! Đúng rồi, Huyền Minh!!!
"Đúng vậy. Xem ra chúng ta phải lấy Cửu Thiên Bích Liên trước khi bọn họ làm cho ô uế, nói cách khác mất đi linh tính Cửu Thiên Bích Liên mất đi tác dụng."
Tử Hiên cũng không có dừng lại nữa, lôi kéo Liễu Khanh Nhan đi về phía trước.
Không gian bên trong rất rộng rãi, không khí rất thích hợp để tu luyện. Hẳn là trung tâm của dãy núi, hang động thiên nhiên bốn phía có nhiều thạch nhũ rũ xuống, còn đang không ngừng nhỏ nước tí tách.
Bên trong sáng như ban ngày. Mặt đất là cát trắng trải ra lan tràn vô tận. Một hồ nước xanh rộng mênh mông không thấy bờ bên kia. Trong hồ có vài lá sen, ở giữa những lá sen là một đóa hoa sen màu xanh lục tản ra ánh hào quang nhu hòa.
Dù ở xa như vậy cũng ngửi được mùi hoa sen nhàn nhạt, nếu ở gần hơn sẽ thấy tiên khí linh động.
Trong đầu Liễu Khanh Nhan đột nhiên sinh ra ý tưởng kỳ quái, rồi nhìn đám người chung quanh cũng thấy họ đứng im. Nhưng Liễu Khanh Nhan biết không đơn giản như vậy.
"Ầm!"
Một tiếng động thật lớn vang lên.
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía âm thanh phát ra. Một phiến đá khổng lồ chắn ở chỗ cửa mà bọn họ vừa vào.
"Xong rồi, xong rồi, chúng ta bị giam ở trong này, ra không được rồi."
Có người bắt đầu bối rối la lên, có người chạy tới cố gắng tìm ra chốt mở cửa.
Nóng nảy, bất an lan tràn trong đám người. Loại tâm tình này dễ lây lan, càng ngày càng nhiều người cảm thấy lo lắng. Có người nói.
"Dù sao cũng ra không được, hay đi lấy hoa sen kia đi. Vật kia cũng không phải là vật thế gian, không biết chừng sẽ gia tăng pháp lực."
Lời vừa nói ra, còn có ai bình tĩnh được.
"Khanh Nhan không cần phải gấp. Mặc Dạ ở đó, không ai ra tay nhanh hơn hắn đâu."
Đúng vậy, trong này ngoại trừ Mặc Dạ, không có người nào lợi hại hơn. Băng Cơ đoán cho dù những người này ùa lên cùng lúc, cũng không phải đối thủ của Mặc Dạ.
Rất nhiều người xong lên, chém giết lẫn nhau càng nhiều. Máu dần dần nhuộm đỏ mặt cát trắng. Nước màu xanh thoáng hiện vài điểm đỏ quỷ dị, từng chút một lan đến bên trong.
Đã không thể đợi nữa.
Mặc Dạ phi thân ra ngoài. Thân pháp của hắn rất nhanh, mọi người chỉ thấy tàn ảnh liên tiếp hiện lên. Bản thân của hắn đạp trên nước hướng đến Bích Liên.
Thấy Mặc Dạ cũng sắp chạm vào Bích Liên, tinh thần Liễu Khanh Nhan cũng xiết chặt.
Đột nhiên có người hô to. Kinh hô này cũng không phải bởi vì Mặc Dạ đột nhiên phóng ra. Điều làm cho bọn họ giật mình chính là từ mặt nước đột nhiên phóng ra một người ma tộc!
Ma tộc!
Lại là ma tộc!
Người ma tộc kia trốn ở dưới nước. Ngay khi Mặc Dạ sắp hái Bích Liên, mặt nước đột nhiên dâng lên đánh tới. Người ma tộc kia pháp lực không thấp, có thể tiếp được Mặc Dạ vài hiệp. Tuy nhiên hắn cũng không chịu nổi uy lực của Mặc Dạ, đã bị lấy mất mạng, nhưng khi sắp chết hắn hướng Bích Liên phun máu. Cũng may Mặc Dạ động tác cực nhanh mới không cho hắn thực hiện được ý đồ.
Mặc Dạ hái được Bích Liên, liền trở lại bên cạnh Liễu Khanh Nhan, thúc giục đối phương nhanh chóng ăn vào.
Liễu Khanh Nhan cũng không có từ chối. Tử Hiên cùng Băng Cơ ở một bên đối phó với đám người nổi điên, họ không lưu tình chút nào, đánh bay tất cả người dám tiến tới.
"Như thế nào?"
Ánh mắt Mặc Dạ sáng quắc dõi theo, tựa như muốn xem Liễu Khanh Nhan ăn vào biến đổi như thế nào. Nếu có thể nhớ chuyện trước kia cũng tốt.<HunhHn786>
Liễu Khanh Nhan cử động miệng.
"...... Không ngon, cảm giác có chút đắng."
"......"
Hiển nhiên không phải muốn nghe câu nói này. Tử Hiên đang dọn dẹp đám người điên cuồng. Nếu không phải vì tu luyện công đức, hắn không ngại giết chết những người này!
"Ngươi ăn xong, thân thể có cảm giác gì? Có nong nóng, có loại cảm giác nói không nên lời hay không?"
Tử Hiên cân nhắc lựa chọn từ để hỏi.
Liễu Khanh Nhan kỳ quái nhìn hắn một cái, rất là buồn bực.
"Ngươi nói đó là ăn xuân dược, cái loại đó ta không ăn."
"......"
Băng Cơ đỡ lấy trán, muốn ngửa mặt lên trời thét to.
Vì sao như vậy..... Vì sao....?
"Ngươi ăn xong có cảm thấy thân thể có cái gì khác lúc trước hay không? Tu vi, thần thức, trí nhớ gì đó?"
Ba người đều chăm chú theo dõi. Liễu Khanh Nhan lắc đầu, liên tục khoát tay.
"Không có, không có cảm giác gì, bất quá so với bình thường có chút....."
Tử Hiên cao hứng hỏi.
"Là cái gì?"
"Thơm."
Đối với phản ứng này cả ba người đều bất ngờ. Đặc biệt là Mặc Dạ, hắn một mực bảo trì trầm mặc, tựa như là tự hỏi. Bất quá ngày bình thường hắn cũng cực ít nói chuyện, nhìn cũng nhìn không ra. Chỉ là thần sắc hắn nhìn Liễu Khanh Nhan lạnh lùng hơn một ít, dù là người mù cũng nhìn ra được.
Bởi vì Bích Liên đã bị Liễu Khanh Nhan nuốt, hơn nữa cũng không có linh nghiệm như trong truyền thuyết, những người náo loạn cũng không còn hung hăng. Trong nháy, lá sen trên mặt nước héo rũ hết.
"Bọn trộm cắp thật táo tợn, dám trộm bảo bối của Ma Tôn, không nhanh nạp mạng đi!"
Trong phút chốc không ngừng có người ma tộc nhảy ra khỏi mặt nước. Những người này hô to, tiến đến chỗ những tu chân giả cùng đạo sĩ. Hai bên đều nhìn đối phương cực kỳ không thuận mắt, đều ra tay đại khai sát giới.
Mặc Dạ, Băng Cơ, Tử Hiên tạo thành tam giác bảo hộ Liễu Khanh Nhan ở giữa, để tránh có người đâm sau lưng đả thương.
Phòng bị này có thể nói là kịp thời, vì những người ma tộc đã đem tầm mắt hướng về phía Liễu Khanh Nhan. Bọn họ biết Bích Liên đã bị người này nuốt, tinh hoa cũng nhập vào máu huyết của người này. Nếu đem người này hiến cho Ma Tôn đại nhân, cũng là có thể.
"Các ngươi đều đi bắt người kia cho ta. Không quản sống chết đều bắt giữ cho ta. Một khi Ma tôn giáng tội, các ngươi nhất định sẽ không thoát."
"Rõ!!"
Người ma tộc xông đến, khí thế mạnh mẽ cuồn cuộn.
Mặc Dạ gặp một liền giết một, xu thế gặp Thần giết Thần gặp Phật giết Phật. Hắn phất tay liền có nhiều người ma tộc mất mạng tại chỗ. Thoáng vài cái đã không ai còn dám tiến lên.
"Chạy nhanh bẩm báo cho Ma Tôn đại nhân. Nhanh lên, nói có rất nhiều người phàm dâng ngài tu luyện đắc đạo."
Người nọ thấp nói với cấp dưới. Người cấp dưới gật gật đầu, nhanh chóng lặn vào trong nước.
"Chúng ta đi mau, trong chốc lát nữa sẽ có càng nhiều phiền toái."
Tử Hiên đã nhìn ra mục tiêu hiện tại của những ma tộc này là Khanh Nhan. Nếu để một đoàn ma tộc đến đoạt Khanh Nhan nhà hắn, hắn muốn khóc cũng không kịp.
"Được. Nhưng những người này làm sao đây?"
Những người này là tới tìm tiên thảo, nhưng chỉ sợ sẽ thành thức ăn cho những ma tộc. Mấy ngàn người chết như thế, Liễu Khanh Nhan cũng chịu không nổi.
Tuy rằng không phải người thiện lương, nhưng thấy bọn họ rơi vào cục diện như thế, trong lòng Liễu Khanh Nhan vẫn có chút khó chịu. Nếu không phải bên cạnh mình có mấy nam nhân này, cũng sẽ thành một trong số bọn họ. Về tình về lý Liễu Khanh Nhan vẫn không thể thấy chết mà không cứu. Những chuyện này, Mặc Dạ chỉ cần động ngón tay là làm được.
"Để ta, cái này với ta dễ dàng."
Băng Cơ bay lên phía trên mặt nước, phóng ra khí lạnh, nhiệt độ chung quanh lập tức giảm xuống vài chục độ.
Tất cả đều đóng băng!
Mặt nước trong nháy mắt kết thành băng. Những ma tộc bị đóng băng trên mặt hồ, nhìn như tượng điêu khắc.
Tử Hiên chỉ là hừ lạnh.
Thật quá lố, cố tình phô trương uy phong, chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này ai không biết làm.
Hắn cũng biến ra một ngọn lửa màu tím trong lòng bàn tay, hướng về phía cửa đá ném tới. Một cái lỗ cực lớn xuất hiện.
"Chúng ta đi."
Liễu Khanh Nhan đi ra, những người khác sao còn ở tại chỗ này.
Khi ra bên ngoài tế đàn đã xảy ra hiện tượng dị thường. Yêu khí màu đen không ngừng toát ra, người ma tộc không ngừng cuồn cuộn từ bên trong đi ra. Chỗ này hẳn là nơi thông nhau của nhân giới cùng ma giới.
Hỗn chiến lại bắt đầu.
Lúc này Liễu Khanh Nhan chỉ đứng nhìn, cũng không có lại tham chiến. Những người này chết sống có số, đã giúp bọn họ ra ngoài này, chuyện còn lại phải xem tạo hóa.
"Chúng ta tiếp tục đi thôi, đi đến Thương Ngô Chi Uyên trước, đừng trì hoãn nữa."
Tử Hiên chân chó nói.
"Khanh Nhan nói rất có lý, hết thảy theo lời Khanh Nhan."
Băng Cơ trong lòng mắng Tử Hiên không có cốt khí, đồ đê tiện!
Mặc Dạ còn nói.
"Đợi mọi chuyện kết thúc, ngươi theo ta đến tiên giới đi. Nhân giới không an toàn, ngươi ở đây sớm muộn gì cũng bị thương."
Ý của hắn chính là những nam nhân bên cạnh Khanh Nhan đều quá vô dụng phải không?
Tử Hiên âm thầm phẫn hận. Trong nội tâm nguyền rủa. Sẽ có một ngày hắn sẽ vượt qua Mặc Dạ, ôm Khanh Nhan ở trước mặt hắn khoe khoang!
Trải qua vài ngày, bốn người đi đến chỗ xa xôi phía nam, cũng là khu vực nguy hiểm nhất. Trên đường đi rất ít nhìn thấy người phàm, yêu ma bốn phía hoành hành. Liễu Khanh Nhan muốn diệt trừ cũng là lực bất tòng tâm, chỉ có thể giết một ít.
Phía nam bị mất chỉ là vấn đề thời gian.
Thương Ngô Chi Uyên đã thay đổi rất lớn. Chỗ này đã không còn đẹp như ngày xưa, cũng không có những cánh hoa màu hồng bay đầy trời. Hiện tại quanh Thương Ngô Chi Uyên chính là dòng nước tanh tưởi đỏ như máu.
Hết thảy đều thay đổi.
"Sao thành cái dạng này?"
Những cánh hoa kia là do Lạc Hồng Bụi dùng linh lực hóa ra, người không còn hoa toàn bộ đều biến mất.
Còn nữa đứa bé Minh Vũ áo xanh lam, tóc xanh lam đơn thuần mà chấp nhất, luôn làm cho người ta đau lòng cũng không thấy bóng dáng.
Liễu Khanh Nhan nhìn trước mắt người và vật đều không còn, chợt buồn vô cớ.
Đột nhiên Liễu Khanh Nhan nghĩ đến một người. Thương Ngô Chi Uyên còn có một người, không đúng hơn là một con rắn, Huyền Minh! Đúng rồi, Huyền Minh!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất