Chương 17: Lột da
Người tới chính là Chiến Phong hôm trước gặp ở khách điếm.
Minh Lạc Uyên đuổi theo Liễu Khanh Nhan, mà Chiến Phong có thể nói là hận Minh Lạc Uyên thấu xương, lại cảm giác trên mình Lạc Uyên có dị tượng, nên đi theo tìm tòi nghiên cứu một phen. Vì ngại không phải đối thủ Minh Lạc Uyên, nên chỉ có thể theo đuôi cách khoảng xa xa phía sau.
Còn Liễu Khanh Nhan, Chiến Phong cảm nhận được mỹ nhân đại thúc trên mình lượn lờ từng sợi yêu khí nhàn nhạt, cảm giác nghi hoặc sâu sắc, nên càng thêm kiên định muốn tìm hiểu tinh tường.
Chiến Phong gia nhập tình huống trong nháy mắt đã xảy ra thay đổi.
Nếu luận về pháp lực hắn không bì kịp Minh Lạc Uyên và Liễu Khanh Nhan, bất quá bàn về bắt yêu hàng ma đó chính là ưu thế của Chiến Phong.
"Ý, trong này còn có một âm linh, kỳ quái sao còn tại nhân gian?"
Chiến Phong nhỏ giọng nói thầm, nhưng ở đây người nào là cũng pháp lực cao thâm, cho nên giọng của hắn đều đến lỗ tai bọn họ rất rõ ràng.
Xà yêu đối phó Minh Lạc Uyên và Liễu Khanh Nhan vốn đã cố hết sức, lúc này lại nhảy ra một đạo sĩ, càng tức giận sôi lên.
Thời gian càng dài, đối với hắn càng bất lợi, xà yêu muốn tốc chiến tốc thắng. Hắn nhìn về phía tế đàn, bảo bối của hắn đang nhìn hắn, hắn không thể để mất mặt.
Mà đang tại lúc này, trên không trung nổi lên cuồng phong, thân thể cực đại của mãng đột nhiên run rẩy, màu sắc thân thể thay đổi. Xà yêu đau nhức kêu to. Trên tế đàn thiếu niên kinh hãi nhìn xà yêu, lã chã chực khóc.
"Ha ha, đúng là trời cũng giúp ta, xem ra là ông trời cũng muốn yêu nghiệt diệt vong."
Nhìn Chiến Phong vui mừng reo lên, Liễu Khanh Nhan khó hiểu hỏi
"Lời này của ngươi là ý gì?"
Chiến Phong cười to, chỉ vào xà yêu từ phần đuôi bắt đầu biến trắng, sau đó chỉ vào phần thân trên màu đen.
"Chính là yêu nghiệt có dấu hiệu lột da, nếu là bình thường lột da ít ra cũng cần mười ngày nửa tháng, có thể hôm nay yêu lực trong cơ thể bành trướng sẽ không giống nhau. Ha ha theo ta thấy, hắn lúc này muốn lột da liền, xà trong giai đoạn lột da pháp lực hạ thấp nhất, ngươi nói đây không phải trời cũng giúp ta sao."
Liễu Khanh Nhan mắt nhìn Minh Lạc Uyên, nghĩ đến cái này hẳn là dễ dàng rất nhiều.
Lúc này mọi người đều chú ý đến xà yêu, lại không có phát hiện trên tế đàn thiếu niên nghe nói lời này, hai mắt ngốc trệ.
Trong đại điện, bỗng nổi lên một cơn gió lạnh. Giống như cuồn phong, tạo thành dòng xoáy xoay quanh tế đàn. Mọi thứ trong đại điện, bất luận là cái gì cũng đều bị hút vào.
Trận cuồn phong rét thấu xương đúng là từ tế đàn truyền đến, xà yêu thấy tình huống bất ngờ như thế, bi thương thét dài, hướng đến tế đàn phóng tới.
Minh Lạc Uyên ngăn trở đường đi. Xà yêu nổi giận ở trên không trung đong đưa cái đuôi cự đại quất tới, bởi vì lột da nên năng lực của hắn thật yếu bớt, giờ phút này, nóng vội muốn mau chóng đến xem người yêu, liều mạng muốn tốc chiến tốc thắng, cái đuôi đánh lên trên vách tường đại điện, lớp da mỏng manh bị xé rách máu tươi chảy ra mà vẫn không phát giác gì.
"Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi......"
Xà yêu giọng bi thương.
Liễu Khanh Nhan nghe từng tiếng gầm rú, như khóc như hò hét, chỉ cảm thấy Tiên Kiếm vào lúc này trầm trọng vô cùng.
Minh Lạc Uyên không động.
Chiến Phong yên lặng đứng ở một bên, trên mặt có chút ít bi thương, đã không có hưng phấn như lúc nãy.
Ước chừng qua vài giây đồng hồ, cuồn phong dừng lại trên tế đàn trống rỗng. Chỉ có vài mảnh thi thể vụn vặt, Tiểu Ngư Nhi cũng không có mặt.
Liễu Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn lên, thiếu niên kia giờ phút này đã hấp thụ vài chục phần pháp lực yêu ma, tu vi trong nháy mắt tăng lên rất nhiều, còn cao hơn cả xà yêu.
Màu áo trắng, màu da cũng là màu trắng. Tất cả những thứ này không đủ gây sợ, mà mấu chốt là đôi tay thiếu niên to vô cùng, mỗi ngón tay như một cây kiếm màu bạc, sắc bén nhọn hoắt, lóe ra hào quang nguy hiểm.
Chợt nghe Chiến Phong hít vào một ngụm khí.
Thiếu niên áo trắng lộ ra mười ngón có móng dài, đánh về phía Minh Lạc Uyên. Thân ảnh cực nhanh, nhanh đến mức không lưu lại một tàn ảnh nào. Chỉ trong nháy mắt di chuyển thay đổi vị trí mấy lần.
Liễu Khanh Nhan nhìn theo không kịp, cảm thấy có chút lo lắng cho Minh Lạc Uyên, trong tay không có vũ khí nào.
Lập tức, nghe thấy vài tiếng xé rách, loại thanh âm chói tai này thật khó nghe. Xà yêu đứng ở một bên chờ lột da, thiếu niên đang đối đấu với Minh Lạc Uyên, mà Minh Lạc Uyên bị cắt vài đường trên làn da, tạo nên những miệng vết thương hẹp dài.
"Lạc Uyên, tiếp kiếm!"
Minh Lạc Uyên nghe vậy, thân thủ hướng bên này bắt Tiên Kiếm Liễu Khanh Nhan ném tới. Khi kiếm sắp đến tay Lạc Uyên, thiếu niên bỗng duỗi tay có móng vuốt dài sắc bén như kiếm ra. Tiên Kiếm rơi vào trong tay thiếu niên. Minh Lạc Uyên sững sờ.
Liền thấy Tiên Kiếm lóe sáng, thiếu niên áo trắng vọt đến bên người Liễu Khanh Nhan. Tiên Kiếm đâm xuyên vào thân thể của Khanh Nhan
Minh Lạc Uyên đuổi theo Liễu Khanh Nhan, mà Chiến Phong có thể nói là hận Minh Lạc Uyên thấu xương, lại cảm giác trên mình Lạc Uyên có dị tượng, nên đi theo tìm tòi nghiên cứu một phen. Vì ngại không phải đối thủ Minh Lạc Uyên, nên chỉ có thể theo đuôi cách khoảng xa xa phía sau.
Còn Liễu Khanh Nhan, Chiến Phong cảm nhận được mỹ nhân đại thúc trên mình lượn lờ từng sợi yêu khí nhàn nhạt, cảm giác nghi hoặc sâu sắc, nên càng thêm kiên định muốn tìm hiểu tinh tường.
Chiến Phong gia nhập tình huống trong nháy mắt đã xảy ra thay đổi.
Nếu luận về pháp lực hắn không bì kịp Minh Lạc Uyên và Liễu Khanh Nhan, bất quá bàn về bắt yêu hàng ma đó chính là ưu thế của Chiến Phong.
"Ý, trong này còn có một âm linh, kỳ quái sao còn tại nhân gian?"
Chiến Phong nhỏ giọng nói thầm, nhưng ở đây người nào là cũng pháp lực cao thâm, cho nên giọng của hắn đều đến lỗ tai bọn họ rất rõ ràng.
Xà yêu đối phó Minh Lạc Uyên và Liễu Khanh Nhan vốn đã cố hết sức, lúc này lại nhảy ra một đạo sĩ, càng tức giận sôi lên.
Thời gian càng dài, đối với hắn càng bất lợi, xà yêu muốn tốc chiến tốc thắng. Hắn nhìn về phía tế đàn, bảo bối của hắn đang nhìn hắn, hắn không thể để mất mặt.
Mà đang tại lúc này, trên không trung nổi lên cuồng phong, thân thể cực đại của mãng đột nhiên run rẩy, màu sắc thân thể thay đổi. Xà yêu đau nhức kêu to. Trên tế đàn thiếu niên kinh hãi nhìn xà yêu, lã chã chực khóc.
"Ha ha, đúng là trời cũng giúp ta, xem ra là ông trời cũng muốn yêu nghiệt diệt vong."
Nhìn Chiến Phong vui mừng reo lên, Liễu Khanh Nhan khó hiểu hỏi
"Lời này của ngươi là ý gì?"
Chiến Phong cười to, chỉ vào xà yêu từ phần đuôi bắt đầu biến trắng, sau đó chỉ vào phần thân trên màu đen.
"Chính là yêu nghiệt có dấu hiệu lột da, nếu là bình thường lột da ít ra cũng cần mười ngày nửa tháng, có thể hôm nay yêu lực trong cơ thể bành trướng sẽ không giống nhau. Ha ha theo ta thấy, hắn lúc này muốn lột da liền, xà trong giai đoạn lột da pháp lực hạ thấp nhất, ngươi nói đây không phải trời cũng giúp ta sao."
Liễu Khanh Nhan mắt nhìn Minh Lạc Uyên, nghĩ đến cái này hẳn là dễ dàng rất nhiều.
Lúc này mọi người đều chú ý đến xà yêu, lại không có phát hiện trên tế đàn thiếu niên nghe nói lời này, hai mắt ngốc trệ.
Trong đại điện, bỗng nổi lên một cơn gió lạnh. Giống như cuồn phong, tạo thành dòng xoáy xoay quanh tế đàn. Mọi thứ trong đại điện, bất luận là cái gì cũng đều bị hút vào.
Trận cuồn phong rét thấu xương đúng là từ tế đàn truyền đến, xà yêu thấy tình huống bất ngờ như thế, bi thương thét dài, hướng đến tế đàn phóng tới.
Minh Lạc Uyên ngăn trở đường đi. Xà yêu nổi giận ở trên không trung đong đưa cái đuôi cự đại quất tới, bởi vì lột da nên năng lực của hắn thật yếu bớt, giờ phút này, nóng vội muốn mau chóng đến xem người yêu, liều mạng muốn tốc chiến tốc thắng, cái đuôi đánh lên trên vách tường đại điện, lớp da mỏng manh bị xé rách máu tươi chảy ra mà vẫn không phát giác gì.
"Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi......"
Xà yêu giọng bi thương.
Liễu Khanh Nhan nghe từng tiếng gầm rú, như khóc như hò hét, chỉ cảm thấy Tiên Kiếm vào lúc này trầm trọng vô cùng.
Minh Lạc Uyên không động.
Chiến Phong yên lặng đứng ở một bên, trên mặt có chút ít bi thương, đã không có hưng phấn như lúc nãy.
Ước chừng qua vài giây đồng hồ, cuồn phong dừng lại trên tế đàn trống rỗng. Chỉ có vài mảnh thi thể vụn vặt, Tiểu Ngư Nhi cũng không có mặt.
Liễu Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn lên, thiếu niên kia giờ phút này đã hấp thụ vài chục phần pháp lực yêu ma, tu vi trong nháy mắt tăng lên rất nhiều, còn cao hơn cả xà yêu.
Màu áo trắng, màu da cũng là màu trắng. Tất cả những thứ này không đủ gây sợ, mà mấu chốt là đôi tay thiếu niên to vô cùng, mỗi ngón tay như một cây kiếm màu bạc, sắc bén nhọn hoắt, lóe ra hào quang nguy hiểm.
Chợt nghe Chiến Phong hít vào một ngụm khí.
Thiếu niên áo trắng lộ ra mười ngón có móng dài, đánh về phía Minh Lạc Uyên. Thân ảnh cực nhanh, nhanh đến mức không lưu lại một tàn ảnh nào. Chỉ trong nháy mắt di chuyển thay đổi vị trí mấy lần.
Liễu Khanh Nhan nhìn theo không kịp, cảm thấy có chút lo lắng cho Minh Lạc Uyên, trong tay không có vũ khí nào.
Lập tức, nghe thấy vài tiếng xé rách, loại thanh âm chói tai này thật khó nghe. Xà yêu đứng ở một bên chờ lột da, thiếu niên đang đối đấu với Minh Lạc Uyên, mà Minh Lạc Uyên bị cắt vài đường trên làn da, tạo nên những miệng vết thương hẹp dài.
"Lạc Uyên, tiếp kiếm!"
Minh Lạc Uyên nghe vậy, thân thủ hướng bên này bắt Tiên Kiếm Liễu Khanh Nhan ném tới. Khi kiếm sắp đến tay Lạc Uyên, thiếu niên bỗng duỗi tay có móng vuốt dài sắc bén như kiếm ra. Tiên Kiếm rơi vào trong tay thiếu niên. Minh Lạc Uyên sững sờ.
Liền thấy Tiên Kiếm lóe sáng, thiếu niên áo trắng vọt đến bên người Liễu Khanh Nhan. Tiên Kiếm đâm xuyên vào thân thể của Khanh Nhan
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất