Chương 192: A Lý còn sống là tốt rồi
Thật sự là A Nô kinh hô quá mức nên gây chú ý. Liễu Khanh Nhan thậm chí nghe được không thể tin, cũng có khó tả bất an, cũng mang theo vui sướng.
"Tại sao như vậy, làm sao có thể......"
Arno trong miệng còn lải nhải, một lần một lần ** cái kia bạch ngọc khô lâu đầu, thâm tình không thôi, ánh mắt của hắn mê ly con ngươi đã ở tan rã, nhiễm lên một vòng hóa không mở khói mù, xem Arno xu thế, tựa hồ lại muốn đi hôn môi cái kia bạch ngọc khô lâu đầu lâu.
Bộ xương khô hình như cũng ý thức được nguy cơ, cầu cứu nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, phát ra tiếng nói khó nghe.
"Rắc rắc......"
Đừng mà! Quá nguy hiểm, phải thoát ra! Phải thoát ra!
Minh Vũ sởn tóc gáy, nhịn không được lui về phía sau.
Tên A Nô cũng thiệt là, đầu óc rốt cuộc nghĩ như thế nào, cứ đầu lâu là thích. Hắn thấy một cái đầu lâu là muốn hôn môi sao? Loại háo sắc này quả thực đáng sợ!
"Hắn không phải nhìn trúng cái đầu lâu này......"
Minh Vũ sợ nuốt nuốt nước miếng.
Liễu Khanh Nhan cũng cảm thấy rất có khả năng này.
"Rắc, rắc, Khanh Nhan, Khanh Nhan rắc rắc......"
Bộ xương khô không ngừng giãy dụa, nhưng như thế nào cũng thoát không được.
"A Lý, A Lý, ngươi là A Lý của ta. A Lý không có chết. Ngươi còn đây, thật tốt quá. A Lý, A Lý, ta rốt cuộc tìm được ngươi, A Lý......"
A Nô ôm bộ xương khô kích động.
Liễu Khanh Nhan nghe được cũng ngu ngơ.
A Lý......
Cái bộ xương này là A Lý?
Rõ ràng đầu lâu bị nghiền nát mới là A Lý mà, hiện tại sao thành trùng phùng......
Đúng là hoang đường, nhưng mà....
"Không phải hắn quá nhớ đệ đệ nên điên rồi. Thấy một cái đầu lâu liền nói là A Lý. Trên thế giới này nào có nhiều A Lý như vậy."
Minh Vũ nhỏ giọng nói thầm.
Tử Hiên hung tợn hừ một tiếng.
"Hừ hừ, cũng không phải là thấy một cái nhận một cái sao. Ngay cả đệ đệ của mình cũng không biết, hắn là ca ca cái gì."
Nếu như bộ xương khô này thật sự là A Lý, như vậy không phải A Nô ôm đầu lâu người khác hôn hít mấy ngàn năm sao? Sai lầm như vậy cũng thật sự là quá mức đi.
Tử Hiên tuy rằng không chào đón bộ xương khô vào nhóm. Nhưng dù sao bộ xương khô cũng cùng phe bên này, hiện tại thành phe khác rồi. Tử Hiên thấy Khanh Nhan nhíu mày còn tưởng rằng do bộ xương khô làm phản mới như thế. Hắn liền kêu gọi.
"Này xương khô, ngươi cho ta thấy chút tôn nghiêm đi. Ngươi quên ai cùng phe với ngươi à. Ngươi đến đây cho ta! Nhanh lên! Nếu không tới, ta liền bẻ đầu đánh nát xương ngươi!"
Băng Cơ ngồi ở một góc nhắc nhở đôi uyên ương kia.
Rất nhanh sẽ có tia nắng ban mai xuất hiện. Yêu ma trong Tháp Ngàn Yêu sẽ tan thành mây khói. Đây là thời gian cuối cùng của Huyền Minh và Tiểu Ngư Nhi.
"Còn nửa canh giờ......"
Liễu Khanh Nhan nhìn thoáng qua họ. Bọn họ cũng không có bi thương hoặc là thống khổ. Mười ngón tay đan nhau, dựa sát vào nhau không nói lời nào, tùy ý thời gian chầm chậm trôi.
"Rắc rắc......"
Bộ xương khô muốn bò qua, nhưng lại bị kéo về.
"Tránh ra.... Buông...... ra...... Buông tay.... Ta...... Ta không phải A Lý......"
Bộ xương khô đã có ý thức.
A Nô nghe hắn nói tay cứng đờ.
"Ngươi chính là A Lý của ta. A Lý, ta là ca ca A Nô đây. Sao ngươi không phải A Lý......"
Tử Hiên chép miệng, tỏ vẻ tán thưởng.
Xem ra bộ xương khô coi như đáng tin cậy, biết phân rõ bên địch bên ta.
"Có lẽ, chúng ta có cơ hội đi ra ngoài, phải dựa vào bộ xương khô này thôi."
Tử Hiên nâng cằm lên, đánh giá.
"Nhanh tới đây, còn không qua chúng ta sẽ bỏ ngươi lại!"
Tử Hiên uy hiếp, làm ra bộ dáng muốn đi.
Quả nhiên bộ xương khô sốt ruột, cố bò qua. Vừa rồi còn ngốc nghếch đã trở lại linh hoạt.
"A Lý, A Lý, làm sao vậy? Ta là A Nô đây. Ta là ca ca của A Lý. Sao ngươi không để ý tới ta, A Lý......"
"Ta thấy hắn thật sự điên rồi."
"Đại thúc đi dụ dỗ bộ xương khô đi. Hắn rất nghe lời đại thúc nói, đại thúc......"
Minh Vũ đề nghị xấu đã rước lấy ánh mắt lạnh nhạt của mấy người kia.
"Ăn cây táo rào cây sung!"
Băng Cơ ném cho hắn một ánh mắt sắt như đao.
Minh Vũ kia, nhớ cho kĩ đó! Dám xúi giục Khanh Nhan đi. Đây không phải là đưa dê tới miệng cọp sao!
"Đầu heo!"
Tử Hiên mắng chửi trong lòng, nhưng cũng hùa theo Minh Vũ, nói.
"Khanh Nhan có thể thử xem......"
"...... Sao ngươi không tự đi?"
Liễu Khanh Nhan nhíu mày.
"Ha ha, không phải bộ xương khô luôn nghe lời ngươi thôi sao. Nhìn xem hắn bị bắt đi, còn bị dùng làm vật thế thân. Ngươi xem tên kia, cả một bộ xương khô cũng không buông tha. Đây chính là chuyện rất đáng kinh tởm. Ngươi trơ mắt nhìn hắn bị tra tấn sao? Khanh Nhan à, ngẫm lại đi, tên kia chính là tên háo sắc thích đầu lâu, hơn nữa bộ xương khô này cũng coi như là cực phẩm. Ngươi nhẫn tâm nhìn hắn bị tên điên kia từng chút...... hoen ố sao?"
Khóe miệng mọi người co quắp.
Hoen ố......
Một bộ xương khô còn có thể bị hoen ố sao? Lời như vậy mà Tử Hiên cũng nói ra được.
Nhìn biểu tình của mọi người, Tử Hiên đắc ý vì thành tựu của mình.
"Tuy bộ xương khô thì không có cái kia, nhưng tên này háo sắc này không như háo sắc khác. Ngươi cũng thấy hắn hôn hít cái đầu lâu kia mỗi ngày. Giờ có thân thể hoàn chỉnh không biết còn có thể làm gì nữa. Khanh Nhan, trên người của xương khô còn có cổ trùng, hắn đã chịu đựng đau đớn, nếu như còn bị tên A Nô háo sắc đem xương cốt sờ mó mỗi ngày, còn hôn hôn..... Ây da, người ta là bộ xương khô nhưng cũng có tôn nghiêm nha, trong nội tâm cũng sẽ bị tổn thương chứ......"
Liễu Khanh Nhan đã hóa đá.
Tử Hiên sao biến thành cái dạng này......
Băng Cơ không nói gì nhìn trời.
Ta chưa bao giờ biết tên hồ ly này.
Minh Vũ vặn ngón tay nhìn về phía khác.
Rất dọa người! Quá mất mặt!
Mặc Dạ che giấu mặt sau vành nón màu đen, yên lặng không nói gì.
"Khanh Nhan......"
Tử Hiên kiên nhẫn.
Bên kia A Nô cũng nghe thấy lời Tử Hiên nói, đôi mắt yêu dị lập loè, tựa như đang xác nhận cái gì.
"Ngươi nói trên mình A Lý có cổ trùng. A Lý hiện tại chỉ là một bộ xương khô mà thôi, cổ trùng chỉ chui vào máu thịt, chưa từng......"
A Nô lo lắng. Người luôn cao ngạo lại thất thố, đôi mắt còn có chút khẩn cầu.
Tử Hiên hừ hừ, như là bố thí. Đặc biệt cao ngạo, đặc biệt ngạo mạn.
"Đúng vậy, là đệ đệ tốt kia của ngươi làm. À không, là cây xương sườn của ngươi. Lá gan của hắn cũng không nhỏ, còn muốn hạ độc Khanh Nhan nhà ta. Đáng tiếc không có thành. Chính bộ xương khô này xông lên che chắn, nên những cổ trùng mới chui vào xương cốt của hắn. Ngươi nhìn kỹ xem bên trong còn có con sâu nhỏ màu đen....."
A Nô cúi người xuống, duỗi tay nắm xương cánh tay lên xem một chút. Bộ xương khô đột nhiên cử động, làm phát ra âm thanh thống khổ.
"Rắc rắc......"
Xoay người, không có lưu tình, bộ xương khô đấm đá.
"A Lý, A Lý, đừng như vậy. A Lý, ta sẽ cứu ngươi, A Lý chờ một chút, ta liền tới cứu ngươi......"
Nhưng lúc này bộ xương khô không nghe lời của hắn.
"Làm sao bây giờ? Thứ kia hình như ăn vào xương cốt của hắn......"
Minh Vũ nghĩ mà sợ dán bên người Liễu Khanh Nhan, trong lòng sợ hãi. May mắn cổ trùng không phải trên mình đại thúc, ngẫm lại liền sợ.
"A Lý, A Lý......"
A Nô nóng nảy vạn phần, lần nữa nhìn về phía A Lý đã chết nằm trên mặt đất. Hắn chạy tới tìm kiếm giải thuốc giải cổ trùng.
Thiếu niên này đã chết rồi, nhưng cổ trùng không có chết. Như vậy chủ cổ trùng không phải thiếu niên này.
Một tay của bộ xương bị cổ trùng cắn đứt, bột xương màu trắng tuôn rơi xuống dưới.
"Xong rồi, xong rồi, hắn sẽ bị cắn chết."
Minh Vũ là nhát gan nhất đang sợ hãi nhìn về phía Liễu Khanh Nhan.
"Băng Cơ, ngươi có phương pháp gì không?"
Liễu Khanh Nhan thấy khó xử hỏi.
Tử Hiên, Minh Vũ, Mặc Dạ nhất tề nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra hung quang.
"...... Ta không có Cổ Vương, cho nên cũng chỉ có thể hỗ trợ."
Băng Cơ ngượng ngùng trả lời, đã nhận được ánh mắt không tín nhiệm cùng trách cứ của Khanh Nhan. Hắn lập tức cảm giác có chút lạnh lẽo.
Kỳ quái vì hắn là người cực kỳ thích rét lạnh, lúc này khí lạnh làm cho hắn mất tự nhiên.
"Thôi, các ngươi đã không nguyện ý làm, ta đây đi."
Nói xong Liễu Khanh Nhan bước đi đến chỗ đó. A Nô ngăn lại. Hắn đã quên A Lý không nghe theo lời của hắn, mà là nghe người này.
"Ngươi muốn làm gì, A Lý là của ta!"
"Ngươi muốn hắn chết, hay muốn hắn sống?"
Liễu Khanh Nhan đến trước mặt bộ xương khô, bắt lấy cánh tay còn tốt của hắn.
Trong khi bộ xương khô bị cổ trùng cắn nát xương cốt, yêu ma Tháp Ngàn Yêu gào khóc thảm thiết.
"Ý người là gì, ngươi có thể cứu hắn?"
"Không thể làm gì, nhưng chúng ta có thể xuống núi tìm Cổ Vương. Bên cạnh ta có một người y thuật rất cao, có hắn, A Lý không chết được."
A Nô nghe xong cười châm chọc, định đoạt lại cái tay kia của bộ xương khô. Bất quá bộ xương khô vừa nhìn thấy hắn liền giơ chân đá.
"Hắn không nguyện ý cùng ngươi ở đây......"
"Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi định mượn A Lý để ta mở cửa chính, để cho ta thả các ngươi ra. Ngươi nghĩ rằng ta ngu xuẩn, nghe theo điều khiển của ngươi?! A Nô sẽ tự giải quyết chuyện của mình, ngươi đừng làm bộ hảo tâm! Bỏ tay ngươi ra, A Lý chính là của ta, ngươi không có thể đụng vào!"
A Nô nhìn bộ xương khô gắt gao ôm lấy Liễu Khanh Nhan.
A Lý sao lại thích người khác!
A Nô không thể tiếp nhận!
"Hắn căn bản không nguyện ý tiếp nhận ngươi. Hơn nữa ngươi dựa vào cái gì nói hắn là A Lý của ngươi. Ngươi có biện pháp gì có thể giải quyết cổ trùng trên người hắn. Nếu còn dây dưa như vậy, một lát thôi hắn cũng sẽ bị cổ trùng ăn không còn một mảnh, đừng nói là xương cốt cả cặn cũng không còn!"
"Ta.. ta sẽ cứu. Ta sẽ.... ta sẽ không để cho A Lý chết.... Ta không để cho A Lý bị thương."
A Lý không nguyện ý tiếp xúc với hắn. Một xương cẳng tay bị cắn thành vài đoạn, xương sườn, đầu ngón chân ngón tay mất từng chút.
"Hắn sắp chết, ngươi phải nhanh lên một chút."
Liễu Khanh Nhan nhắc nhở.
A Nô đột nhiên đứng lên, hít sâu mấy hơi. Hắn nhìn chằm chằm vào bộ xương khô, hạ quyết tâm ra quyết định. Khi hắn ra quyết định xong, trong tích tắc, cả tháp tựa như cũng sáng sủa vài phần.
"Có thể. Ta sẽ cứu hắn. Chỉ cần A Lý sống tốt, ta sẽ thả các ngươi đi ra ngoài."
A Nô dừng một chút, đôi mắt yêu dị sát ý lập loè.
"Nếu A Lý chết, các ngươi đều sẽ chôn cùng. Các ngươi chết không có gì đáng tiếc!"
Tử Hiên còn muốn nói, A Nô đã bắt đầu hành động.
"Chết tiệt! Xem hắn kiêu ngạo kìa, còn muốn chúng ta chôn cùng một bộ xương khô không còn là bộ xương khô sao."
Minh Vũ rầu rĩ không vui.
"Nhưng ai kia xem bộ xương khô là bảo bối mà."
Cũng phải, bọn họ trong mắt ai kia cái gì cũng không phải, xem ra còn thua bộ xương khô. Minh Vũ ảo tưởng, có thời gian thử đem thân thể thay đổi một chút, có lẽ đại thúc thích khẩu vị kia cũng không chừng.
"Bất quá, ta cần ngươi giúp ta."
Lời nhờ vả mà giọng điệu của hắn không có khác gì mệnh lệnh. Cũng may Liễu Khanh Nhan không để ý, gật đầu đáp ứng.
A Nô nhìn bộ xương khô cười khổ nói.
"Hắn bây giờ đối với ta không một chút tín nhiệm, chỉ có ngươi có thể giúp ta giữ hắn. Trong chốc lát ta sẽ dẫn cổ trùng tới thân thể của ta. Có khả năng trong quá trình sẽ thống khổ, A Lý sẽ chịu không được, nhưng tuyệt đối không thể bỏ cuộc. Hắn rất nghe lời của ngươi, phiền ngươi giúp ta coi chừng hắn."
"Ta sẽ chú ý."
Ngoại trừ có Cổ Vương, chỉ còn một biện pháp là đem cổ trùng dẫn vào trong thân thể của hắn, chuyện này không khác gì tự sát.
Lời nói này làm cả đại điện rơi vào yên tĩnh.
Ngay cả nói nhiều như Tử Hiên cũng bất động.
A Nô đã làm nhiều việc ác, không hề có nhân tính. Nhưng hành động này không thể nghi ngờ làm mọi người xúc động. Cổ trùng này bá đạo chui vào trong thân thể lợi hại thế nào bọn họ đều biết.
Nếu như đem cổ trùng dẫn vào thân thể của mình, A Nô sẽ bị cổ trùng ăn từng chút một, ăn đến hết......
Minh Vũ nghĩ trong đầu. A Nô không phải muốn kéo dài sinh mạng sao? Hắn một mực truy cầu không phải là vĩnh sinh, bất tử sao? Nếu như vậy... hắn còn trường sinh thế nào?
Phương pháp rất đơn giản, động tác chỉ là nắm tay, đem tất cả khí tức trong cơ thể hạ xuống điểm thấp nhất, có thể cho những cổ trùng thừa dịp suy yếu mà vào.
Bộ xương khô không hề động đậy để Liễu Khanh Nhan đè xuống dưới. Dù rất khó chịu phát ra âm thanh rên rỉ, hắn cũng không dám phản kháng.
"A Lý......"
A Nô thở dài một hơi. Khi tất cả cổ trùng đều dẫn ra, A Nô cũng già nua xuống, khuôn mặt nhăn nheo héo rũ, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng. Cả người hắn mềm yếu nằm ở trên mặt đất, như là không có xương cốt.
"Rắc rắc, tốt quá...... Ta... ta có tay, có chân......"
Bộ xương khô sung sướng khi nhìn thấy xương trên thân thể một lần nữa dài ra.
Huyền Minh cùng Tiểu Ngư Nhi ôm nhau khóc lớn.
Tia nắng ban mai đã tới.
Sau đó Huyền Minh và Tiểu Ngư Nhi cùng tiến vào Nhiếp Hồn trong bình yên không lo.
Bộ xương khô chạy vòng quanh Liễu Khanh Nhan, hoa chân múa tay vui sướng phát ra tiếng cười, có đôi khi còn có thể nói mấy câu.<HunhHn786>
Yêu ma cấp thấp trong tháp chịu không được ánh nắng mặt trời đốt cháy, hóa thành những làn khói mỏng, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian......
Tất cả đều thoát.....
A Lý cũng đi rồi.
A Nô nằm trên mặt đất, bị cổ trùng cắn xé từng chút một. Cả người hắn giống như một khối thịt không có xương cốt. Hắn nhắm mắt lại hít thật sâu một hơi, sau đó nở nụ cười.
Quá tốt, quá tốt, A Lý của hắn còn sống. A Lý vẫn vui vẻ như trước kia...
Dưới ánh nắng ban mai, hắn chứng kiến bộ xương khô nở nụ cười, ấm áp xán lạn......
Mặt trời chiếu vào. A Nô cảm thấy rất khó chịu. Thân thể của hắn như bị đun nấu, bắt đầu sôi trào, thiêu đốt......
Hắn nhìn thấy thân thể thiếu niên nằm trên mặt đất bị ánh sáng chiếu vào. Thân thể chầm chậm héo rũ, biến mất không thấy, chỉ còn lại có một cái xương sườn trắng hếu cùng một chút máu thịt.....
Tất cả biến mất không thấy gì nữa, hóa thành bụi bậm.
Khi mấy người Liễu Khanh Nhan ra khỏi Tháp xong, một tiếng nổ vang lên.
Liễu Khanh Nhan nhìn lại sau lưng, cái tháp màu đen liên tiếp đổ xuống, rồi hóa thành bụi đất.
Tháp Ngàn Yêu như chưa từng tồn tại......
Phía trước ánh nắng ban mai chói mắt.
"Tại sao như vậy, làm sao có thể......"
Arno trong miệng còn lải nhải, một lần một lần ** cái kia bạch ngọc khô lâu đầu, thâm tình không thôi, ánh mắt của hắn mê ly con ngươi đã ở tan rã, nhiễm lên một vòng hóa không mở khói mù, xem Arno xu thế, tựa hồ lại muốn đi hôn môi cái kia bạch ngọc khô lâu đầu lâu.
Bộ xương khô hình như cũng ý thức được nguy cơ, cầu cứu nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, phát ra tiếng nói khó nghe.
"Rắc rắc......"
Đừng mà! Quá nguy hiểm, phải thoát ra! Phải thoát ra!
Minh Vũ sởn tóc gáy, nhịn không được lui về phía sau.
Tên A Nô cũng thiệt là, đầu óc rốt cuộc nghĩ như thế nào, cứ đầu lâu là thích. Hắn thấy một cái đầu lâu là muốn hôn môi sao? Loại háo sắc này quả thực đáng sợ!
"Hắn không phải nhìn trúng cái đầu lâu này......"
Minh Vũ sợ nuốt nuốt nước miếng.
Liễu Khanh Nhan cũng cảm thấy rất có khả năng này.
"Rắc, rắc, Khanh Nhan, Khanh Nhan rắc rắc......"
Bộ xương khô không ngừng giãy dụa, nhưng như thế nào cũng thoát không được.
"A Lý, A Lý, ngươi là A Lý của ta. A Lý không có chết. Ngươi còn đây, thật tốt quá. A Lý, A Lý, ta rốt cuộc tìm được ngươi, A Lý......"
A Nô ôm bộ xương khô kích động.
Liễu Khanh Nhan nghe được cũng ngu ngơ.
A Lý......
Cái bộ xương này là A Lý?
Rõ ràng đầu lâu bị nghiền nát mới là A Lý mà, hiện tại sao thành trùng phùng......
Đúng là hoang đường, nhưng mà....
"Không phải hắn quá nhớ đệ đệ nên điên rồi. Thấy một cái đầu lâu liền nói là A Lý. Trên thế giới này nào có nhiều A Lý như vậy."
Minh Vũ nhỏ giọng nói thầm.
Tử Hiên hung tợn hừ một tiếng.
"Hừ hừ, cũng không phải là thấy một cái nhận một cái sao. Ngay cả đệ đệ của mình cũng không biết, hắn là ca ca cái gì."
Nếu như bộ xương khô này thật sự là A Lý, như vậy không phải A Nô ôm đầu lâu người khác hôn hít mấy ngàn năm sao? Sai lầm như vậy cũng thật sự là quá mức đi.
Tử Hiên tuy rằng không chào đón bộ xương khô vào nhóm. Nhưng dù sao bộ xương khô cũng cùng phe bên này, hiện tại thành phe khác rồi. Tử Hiên thấy Khanh Nhan nhíu mày còn tưởng rằng do bộ xương khô làm phản mới như thế. Hắn liền kêu gọi.
"Này xương khô, ngươi cho ta thấy chút tôn nghiêm đi. Ngươi quên ai cùng phe với ngươi à. Ngươi đến đây cho ta! Nhanh lên! Nếu không tới, ta liền bẻ đầu đánh nát xương ngươi!"
Băng Cơ ngồi ở một góc nhắc nhở đôi uyên ương kia.
Rất nhanh sẽ có tia nắng ban mai xuất hiện. Yêu ma trong Tháp Ngàn Yêu sẽ tan thành mây khói. Đây là thời gian cuối cùng của Huyền Minh và Tiểu Ngư Nhi.
"Còn nửa canh giờ......"
Liễu Khanh Nhan nhìn thoáng qua họ. Bọn họ cũng không có bi thương hoặc là thống khổ. Mười ngón tay đan nhau, dựa sát vào nhau không nói lời nào, tùy ý thời gian chầm chậm trôi.
"Rắc rắc......"
Bộ xương khô muốn bò qua, nhưng lại bị kéo về.
"Tránh ra.... Buông...... ra...... Buông tay.... Ta...... Ta không phải A Lý......"
Bộ xương khô đã có ý thức.
A Nô nghe hắn nói tay cứng đờ.
"Ngươi chính là A Lý của ta. A Lý, ta là ca ca A Nô đây. Sao ngươi không phải A Lý......"
Tử Hiên chép miệng, tỏ vẻ tán thưởng.
Xem ra bộ xương khô coi như đáng tin cậy, biết phân rõ bên địch bên ta.
"Có lẽ, chúng ta có cơ hội đi ra ngoài, phải dựa vào bộ xương khô này thôi."
Tử Hiên nâng cằm lên, đánh giá.
"Nhanh tới đây, còn không qua chúng ta sẽ bỏ ngươi lại!"
Tử Hiên uy hiếp, làm ra bộ dáng muốn đi.
Quả nhiên bộ xương khô sốt ruột, cố bò qua. Vừa rồi còn ngốc nghếch đã trở lại linh hoạt.
"A Lý, A Lý, làm sao vậy? Ta là A Nô đây. Ta là ca ca của A Lý. Sao ngươi không để ý tới ta, A Lý......"
"Ta thấy hắn thật sự điên rồi."
"Đại thúc đi dụ dỗ bộ xương khô đi. Hắn rất nghe lời đại thúc nói, đại thúc......"
Minh Vũ đề nghị xấu đã rước lấy ánh mắt lạnh nhạt của mấy người kia.
"Ăn cây táo rào cây sung!"
Băng Cơ ném cho hắn một ánh mắt sắt như đao.
Minh Vũ kia, nhớ cho kĩ đó! Dám xúi giục Khanh Nhan đi. Đây không phải là đưa dê tới miệng cọp sao!
"Đầu heo!"
Tử Hiên mắng chửi trong lòng, nhưng cũng hùa theo Minh Vũ, nói.
"Khanh Nhan có thể thử xem......"
"...... Sao ngươi không tự đi?"
Liễu Khanh Nhan nhíu mày.
"Ha ha, không phải bộ xương khô luôn nghe lời ngươi thôi sao. Nhìn xem hắn bị bắt đi, còn bị dùng làm vật thế thân. Ngươi xem tên kia, cả một bộ xương khô cũng không buông tha. Đây chính là chuyện rất đáng kinh tởm. Ngươi trơ mắt nhìn hắn bị tra tấn sao? Khanh Nhan à, ngẫm lại đi, tên kia chính là tên háo sắc thích đầu lâu, hơn nữa bộ xương khô này cũng coi như là cực phẩm. Ngươi nhẫn tâm nhìn hắn bị tên điên kia từng chút...... hoen ố sao?"
Khóe miệng mọi người co quắp.
Hoen ố......
Một bộ xương khô còn có thể bị hoen ố sao? Lời như vậy mà Tử Hiên cũng nói ra được.
Nhìn biểu tình của mọi người, Tử Hiên đắc ý vì thành tựu của mình.
"Tuy bộ xương khô thì không có cái kia, nhưng tên này háo sắc này không như háo sắc khác. Ngươi cũng thấy hắn hôn hít cái đầu lâu kia mỗi ngày. Giờ có thân thể hoàn chỉnh không biết còn có thể làm gì nữa. Khanh Nhan, trên người của xương khô còn có cổ trùng, hắn đã chịu đựng đau đớn, nếu như còn bị tên A Nô háo sắc đem xương cốt sờ mó mỗi ngày, còn hôn hôn..... Ây da, người ta là bộ xương khô nhưng cũng có tôn nghiêm nha, trong nội tâm cũng sẽ bị tổn thương chứ......"
Liễu Khanh Nhan đã hóa đá.
Tử Hiên sao biến thành cái dạng này......
Băng Cơ không nói gì nhìn trời.
Ta chưa bao giờ biết tên hồ ly này.
Minh Vũ vặn ngón tay nhìn về phía khác.
Rất dọa người! Quá mất mặt!
Mặc Dạ che giấu mặt sau vành nón màu đen, yên lặng không nói gì.
"Khanh Nhan......"
Tử Hiên kiên nhẫn.
Bên kia A Nô cũng nghe thấy lời Tử Hiên nói, đôi mắt yêu dị lập loè, tựa như đang xác nhận cái gì.
"Ngươi nói trên mình A Lý có cổ trùng. A Lý hiện tại chỉ là một bộ xương khô mà thôi, cổ trùng chỉ chui vào máu thịt, chưa từng......"
A Nô lo lắng. Người luôn cao ngạo lại thất thố, đôi mắt còn có chút khẩn cầu.
Tử Hiên hừ hừ, như là bố thí. Đặc biệt cao ngạo, đặc biệt ngạo mạn.
"Đúng vậy, là đệ đệ tốt kia của ngươi làm. À không, là cây xương sườn của ngươi. Lá gan của hắn cũng không nhỏ, còn muốn hạ độc Khanh Nhan nhà ta. Đáng tiếc không có thành. Chính bộ xương khô này xông lên che chắn, nên những cổ trùng mới chui vào xương cốt của hắn. Ngươi nhìn kỹ xem bên trong còn có con sâu nhỏ màu đen....."
A Nô cúi người xuống, duỗi tay nắm xương cánh tay lên xem một chút. Bộ xương khô đột nhiên cử động, làm phát ra âm thanh thống khổ.
"Rắc rắc......"
Xoay người, không có lưu tình, bộ xương khô đấm đá.
"A Lý, A Lý, đừng như vậy. A Lý, ta sẽ cứu ngươi, A Lý chờ một chút, ta liền tới cứu ngươi......"
Nhưng lúc này bộ xương khô không nghe lời của hắn.
"Làm sao bây giờ? Thứ kia hình như ăn vào xương cốt của hắn......"
Minh Vũ nghĩ mà sợ dán bên người Liễu Khanh Nhan, trong lòng sợ hãi. May mắn cổ trùng không phải trên mình đại thúc, ngẫm lại liền sợ.
"A Lý, A Lý......"
A Nô nóng nảy vạn phần, lần nữa nhìn về phía A Lý đã chết nằm trên mặt đất. Hắn chạy tới tìm kiếm giải thuốc giải cổ trùng.
Thiếu niên này đã chết rồi, nhưng cổ trùng không có chết. Như vậy chủ cổ trùng không phải thiếu niên này.
Một tay của bộ xương bị cổ trùng cắn đứt, bột xương màu trắng tuôn rơi xuống dưới.
"Xong rồi, xong rồi, hắn sẽ bị cắn chết."
Minh Vũ là nhát gan nhất đang sợ hãi nhìn về phía Liễu Khanh Nhan.
"Băng Cơ, ngươi có phương pháp gì không?"
Liễu Khanh Nhan thấy khó xử hỏi.
Tử Hiên, Minh Vũ, Mặc Dạ nhất tề nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra hung quang.
"...... Ta không có Cổ Vương, cho nên cũng chỉ có thể hỗ trợ."
Băng Cơ ngượng ngùng trả lời, đã nhận được ánh mắt không tín nhiệm cùng trách cứ của Khanh Nhan. Hắn lập tức cảm giác có chút lạnh lẽo.
Kỳ quái vì hắn là người cực kỳ thích rét lạnh, lúc này khí lạnh làm cho hắn mất tự nhiên.
"Thôi, các ngươi đã không nguyện ý làm, ta đây đi."
Nói xong Liễu Khanh Nhan bước đi đến chỗ đó. A Nô ngăn lại. Hắn đã quên A Lý không nghe theo lời của hắn, mà là nghe người này.
"Ngươi muốn làm gì, A Lý là của ta!"
"Ngươi muốn hắn chết, hay muốn hắn sống?"
Liễu Khanh Nhan đến trước mặt bộ xương khô, bắt lấy cánh tay còn tốt của hắn.
Trong khi bộ xương khô bị cổ trùng cắn nát xương cốt, yêu ma Tháp Ngàn Yêu gào khóc thảm thiết.
"Ý người là gì, ngươi có thể cứu hắn?"
"Không thể làm gì, nhưng chúng ta có thể xuống núi tìm Cổ Vương. Bên cạnh ta có một người y thuật rất cao, có hắn, A Lý không chết được."
A Nô nghe xong cười châm chọc, định đoạt lại cái tay kia của bộ xương khô. Bất quá bộ xương khô vừa nhìn thấy hắn liền giơ chân đá.
"Hắn không nguyện ý cùng ngươi ở đây......"
"Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi định mượn A Lý để ta mở cửa chính, để cho ta thả các ngươi ra. Ngươi nghĩ rằng ta ngu xuẩn, nghe theo điều khiển của ngươi?! A Nô sẽ tự giải quyết chuyện của mình, ngươi đừng làm bộ hảo tâm! Bỏ tay ngươi ra, A Lý chính là của ta, ngươi không có thể đụng vào!"
A Nô nhìn bộ xương khô gắt gao ôm lấy Liễu Khanh Nhan.
A Lý sao lại thích người khác!
A Nô không thể tiếp nhận!
"Hắn căn bản không nguyện ý tiếp nhận ngươi. Hơn nữa ngươi dựa vào cái gì nói hắn là A Lý của ngươi. Ngươi có biện pháp gì có thể giải quyết cổ trùng trên người hắn. Nếu còn dây dưa như vậy, một lát thôi hắn cũng sẽ bị cổ trùng ăn không còn một mảnh, đừng nói là xương cốt cả cặn cũng không còn!"
"Ta.. ta sẽ cứu. Ta sẽ.... ta sẽ không để cho A Lý chết.... Ta không để cho A Lý bị thương."
A Lý không nguyện ý tiếp xúc với hắn. Một xương cẳng tay bị cắn thành vài đoạn, xương sườn, đầu ngón chân ngón tay mất từng chút.
"Hắn sắp chết, ngươi phải nhanh lên một chút."
Liễu Khanh Nhan nhắc nhở.
A Nô đột nhiên đứng lên, hít sâu mấy hơi. Hắn nhìn chằm chằm vào bộ xương khô, hạ quyết tâm ra quyết định. Khi hắn ra quyết định xong, trong tích tắc, cả tháp tựa như cũng sáng sủa vài phần.
"Có thể. Ta sẽ cứu hắn. Chỉ cần A Lý sống tốt, ta sẽ thả các ngươi đi ra ngoài."
A Nô dừng một chút, đôi mắt yêu dị sát ý lập loè.
"Nếu A Lý chết, các ngươi đều sẽ chôn cùng. Các ngươi chết không có gì đáng tiếc!"
Tử Hiên còn muốn nói, A Nô đã bắt đầu hành động.
"Chết tiệt! Xem hắn kiêu ngạo kìa, còn muốn chúng ta chôn cùng một bộ xương khô không còn là bộ xương khô sao."
Minh Vũ rầu rĩ không vui.
"Nhưng ai kia xem bộ xương khô là bảo bối mà."
Cũng phải, bọn họ trong mắt ai kia cái gì cũng không phải, xem ra còn thua bộ xương khô. Minh Vũ ảo tưởng, có thời gian thử đem thân thể thay đổi một chút, có lẽ đại thúc thích khẩu vị kia cũng không chừng.
"Bất quá, ta cần ngươi giúp ta."
Lời nhờ vả mà giọng điệu của hắn không có khác gì mệnh lệnh. Cũng may Liễu Khanh Nhan không để ý, gật đầu đáp ứng.
A Nô nhìn bộ xương khô cười khổ nói.
"Hắn bây giờ đối với ta không một chút tín nhiệm, chỉ có ngươi có thể giúp ta giữ hắn. Trong chốc lát ta sẽ dẫn cổ trùng tới thân thể của ta. Có khả năng trong quá trình sẽ thống khổ, A Lý sẽ chịu không được, nhưng tuyệt đối không thể bỏ cuộc. Hắn rất nghe lời của ngươi, phiền ngươi giúp ta coi chừng hắn."
"Ta sẽ chú ý."
Ngoại trừ có Cổ Vương, chỉ còn một biện pháp là đem cổ trùng dẫn vào trong thân thể của hắn, chuyện này không khác gì tự sát.
Lời nói này làm cả đại điện rơi vào yên tĩnh.
Ngay cả nói nhiều như Tử Hiên cũng bất động.
A Nô đã làm nhiều việc ác, không hề có nhân tính. Nhưng hành động này không thể nghi ngờ làm mọi người xúc động. Cổ trùng này bá đạo chui vào trong thân thể lợi hại thế nào bọn họ đều biết.
Nếu như đem cổ trùng dẫn vào thân thể của mình, A Nô sẽ bị cổ trùng ăn từng chút một, ăn đến hết......
Minh Vũ nghĩ trong đầu. A Nô không phải muốn kéo dài sinh mạng sao? Hắn một mực truy cầu không phải là vĩnh sinh, bất tử sao? Nếu như vậy... hắn còn trường sinh thế nào?
Phương pháp rất đơn giản, động tác chỉ là nắm tay, đem tất cả khí tức trong cơ thể hạ xuống điểm thấp nhất, có thể cho những cổ trùng thừa dịp suy yếu mà vào.
Bộ xương khô không hề động đậy để Liễu Khanh Nhan đè xuống dưới. Dù rất khó chịu phát ra âm thanh rên rỉ, hắn cũng không dám phản kháng.
"A Lý......"
A Nô thở dài một hơi. Khi tất cả cổ trùng đều dẫn ra, A Nô cũng già nua xuống, khuôn mặt nhăn nheo héo rũ, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng. Cả người hắn mềm yếu nằm ở trên mặt đất, như là không có xương cốt.
"Rắc rắc, tốt quá...... Ta... ta có tay, có chân......"
Bộ xương khô sung sướng khi nhìn thấy xương trên thân thể một lần nữa dài ra.
Huyền Minh cùng Tiểu Ngư Nhi ôm nhau khóc lớn.
Tia nắng ban mai đã tới.
Sau đó Huyền Minh và Tiểu Ngư Nhi cùng tiến vào Nhiếp Hồn trong bình yên không lo.
Bộ xương khô chạy vòng quanh Liễu Khanh Nhan, hoa chân múa tay vui sướng phát ra tiếng cười, có đôi khi còn có thể nói mấy câu.<HunhHn786>
Yêu ma cấp thấp trong tháp chịu không được ánh nắng mặt trời đốt cháy, hóa thành những làn khói mỏng, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian......
Tất cả đều thoát.....
A Lý cũng đi rồi.
A Nô nằm trên mặt đất, bị cổ trùng cắn xé từng chút một. Cả người hắn giống như một khối thịt không có xương cốt. Hắn nhắm mắt lại hít thật sâu một hơi, sau đó nở nụ cười.
Quá tốt, quá tốt, A Lý của hắn còn sống. A Lý vẫn vui vẻ như trước kia...
Dưới ánh nắng ban mai, hắn chứng kiến bộ xương khô nở nụ cười, ấm áp xán lạn......
Mặt trời chiếu vào. A Nô cảm thấy rất khó chịu. Thân thể của hắn như bị đun nấu, bắt đầu sôi trào, thiêu đốt......
Hắn nhìn thấy thân thể thiếu niên nằm trên mặt đất bị ánh sáng chiếu vào. Thân thể chầm chậm héo rũ, biến mất không thấy, chỉ còn lại có một cái xương sườn trắng hếu cùng một chút máu thịt.....
Tất cả biến mất không thấy gì nữa, hóa thành bụi bậm.
Khi mấy người Liễu Khanh Nhan ra khỏi Tháp xong, một tiếng nổ vang lên.
Liễu Khanh Nhan nhìn lại sau lưng, cái tháp màu đen liên tiếp đổ xuống, rồi hóa thành bụi đất.
Tháp Ngàn Yêu như chưa từng tồn tại......
Phía trước ánh nắng ban mai chói mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất