Chương 195: Đoạn hồng trần
“Ta biết rõ ngươi muốn nói gì.”
Không đợi Lạc Hồng Bụi mở miệng, Mặc Dạ đã nói trước.
Lạc Hồng Bụi có chút giật mình, nhưng cũng không có bao nhiêu biến đổi. Mặc Dạ có thể thay đổi là chuyện tốt. Bất quá hắn tìm Mặc Dạ cũng không phải bởi vì chuyện trước kia, mà là bởi vì chính mình.
“Chuyện trước kia đã xảy ra, không thể thay đổi. Cả đời này, ta sẽ dốc hết tất cả để cho hắn có cuộc sống không lo không nghĩ, không giống trước kia. Cho dù bên cạnh hắn có thật nhiều người chướng mắt, ta cũng cực lực vượt qua.”
Lạc Hồng Bụi vui mừng.
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta đã yên tâm. Ngàn năm trước không có chấp nhất cùng cố chấp của ngươi hắn sao được như vậy. Nếu như ngươi buông tay ra một chút, hắn cũng sẽ không như thế. Tuy cuối cùng hắn có thể theo người khác, nhưng ta nhìn ra hắn để ý ngươi nhất. Dù sao ngươi mới là người cho hắn tánh mạng, cũng là người ở bên hắn lâu nhất, nếu không đến cuối cùng......”
Lạc Hồng Bụi cười khổ.
Hắn nhớ mang máng, ngàn năm trước hắn kiên quyết nhảy xuống vực sâu vạn trượng, phía sau là nham thạch nóng chảy. Hắn làm việc nghĩa không chùn bước.
Bị tro bụi chôn vùi cũng không tiếc nuối.
Trong lòng đến tột cùng có bao nhiêu hận, có bao nhiêu đau đớn mới có thể lựa chọn như vậy.
Lạc Hồng Bụi cuối cùng vẫn tin tưởng, người kia để ý nhất chính là Mặc Dạ. Mà Tử Hiên bất quá là một khách qua đường.
Mặc Dạ sao không biết rõ suy nghĩ của Lạc Hồng Bụi, đôi mắt màu vàng kim lộ vẻ trào phúng đắc ý.
“Thật không? Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thích qua ta, chưa từng để ý...... Chỉ là ta muốn cho hắn du ngoạn thế gian, học xong thất tình lục dục, tự dưng phóng túng hắn. Ngàn năm trước hắn cũng học không ít. Đáng tiếc, hắn vẫn như cũ chưa từng đối với ta động tình. Ngươi không nghĩ điều này thật sự là rất buồn cười sao.”
Mặc Dạ thở dài.
Hắn nhìn Liễu Khanh Nhan phía xa xa, dáng vẻ hiện tại có bóng dáng của ngày xưa kia. Từ sau khi từ Tháp Ngàn Yêu đi ra, bề ngoài Liễu Khanh Nhan đã xảy ra thay đổi. Thân thể của Liễu Khanh Nhan cũng hiện ra ánh sáng màu bạc, chu sa ở mi tâm bị xóa đi, chỉ còn lại một ấn ký hoa sen màu xanh biếc, đại diện cho thân phận cùng địa vị của kiếp trước.
Nhưng khi hắn hỏi Liễu Khanh Nhan có nhớ tới điều gì không. Liễu Khanh Nhan chỉ lắc đầu.
Vẫn chưa thể nhớ sao? Hay không nguyện ý nhớ, hoặc là sẽ không bao giờ nhớ lại nữa. Mặc Dạ có chút mờ mịt.
Lạc Hồng Bụi nhìn bộ dạng si ngốc của hắn, trong lòng không khỏi cười thầm.
Mặc Dạ, ngày xưa là phong quang vô hạn, lại vì Khanh Nhan mà đau đầu như thế. Ngàn năm gút mắc, vẫn kéo dài đến hôm nay. Lạc Hồng Bụi vẫn cho mình là đứa ngốc. Nhưng hôm nay hắn mới phát hiện vị đế vương cao quý Mặc Dạ, về phương diện tình cảm không tự tin.<HunhHn786>
Ngày xưa Mặc Dạ là chúa tể. Hắn chỉ tay mở miệng có thể thay đổi giang sơn, nhấn chìm thế gian, mà lông mi không nhíu. Hắn mạnh mẽ quyết đoán, nào có như hôm nay phiền muộn như vậy, không dám tiến lên.
Tất cả thay đổi biến thành như vậy chỉ có thể vì Liễu Khanh Nhan này.
“Ngươi không hỏi hắn, làm sao lại biết rõ hắn chưa từng thích ngươi? Hắn chính là dạng cứng miệng, trừ phi thật sự cấp bách hay bị dồn ép, hắn mới thừa nhận. Hơn nữa sau khi thừa nhận là không khách khí. Hắn đối với ngươi đã động tình, chỉ là sâu hay cạn mà thôi.”
Ánh mắt Mặc Dạ hiện lên một tia kinh hỉ. Nam nhân này luôn bình tĩnh, rốt cục vẫn phải thất thố. Cũng là bởi vì như vậy mà rối loạn bước chân.
“Ngươi nói, hắn thật sự có chút tình cảm với ta?”
Mặc Dạ có chút không tin. Liễu Khanh Nhan ngày thường cực ít nói chuyện cùng hắn. Vây quanh bên cạnh Liễu Khanh Nhan không là hồ ly tinh, thì chính là tiểu tử kia. Hắn một là vì bận tâm Liễu Khanh Nhan nhớ tới chuyện cũ trước kia, sẽ nhịn không được đả thương người. Mặt khác bị đả kích nghiêm trọng vì trong lòng Liễu Khanh Nhan đã có người, cũng chưa từng buông xuống được.
“Đúng vậy, chỉ là chưa nói, nhưng chưa hẳn không có. Về sau tới lúc thích hợp tự nhiên sẽ nói. Ngươi sau này cùng hắn gần gũi một chút, cũng tiếp xúc nhiều hơn. Thị phi tốt xấu Khanh Nhan đều phân rõ. Ngươi đối với Khanh Nhan tốt một phần, Khanh Nhan sẽ ghi ở trong lòng, trả lại ngươi một phần. Khanh Nhan tuy lãnh đạm nhưng không phải lãnh huyết. Ngươi cũng thấy Tiểu Bạch bởi vì cứu Khanh Nhan một lần, Khanh Nhan không nói cái gì, một mực giữ ở bên cạnh. Còn có xà yêu kia, Khanh Nhan cũng giúp hắn. Nếu thật sự đối với Khanh Nhan tốt, sao Khanh Nhan không biết được. Sau này ngươi muốn làm việc gì, cũng đừng như dĩ vãng làm theo ý mình, phải nghĩ như đa số, lâu dài Khanh Nhan chắc chắn có lúc sẽ động lòng.”
Lạc Hồng Bụi ở cùng Liễu Khanh Nhan khá lâu, cũng quen thuộc một ít.
Liễu Khanh Nhan tuy rằng tính tình lãnh đạm một chút, cũng không phải loại người không có tình cảm. Ai đối với mình tốt, sẽ nhớ kỹ trong lòng, không phải bởi vì người đẹp mà có chỗ bận tâm. Giống như đồ đệ Minh Lạc Uyên dù không ưu tú phi thường như những người đang bên cạnh Liễu Khanh Nhan, dung mạo cũng không phải thế gian ít có, nhưng Liễu Khanh Nhan vẫn thích.
Thế gian này dung mạo tuấn mỹ cũng không ít, Liễu Khanh Nhan cũng không phải bởi vì tướng mạo đẹp mà thích một người. Cái gọi là vừa thấy đã yêu không thể thực hiện với Liễu Khanh Nhan. Đối phó Liễu Khanh Nhan thì là mưa dầm thấm đất, không ngừng tác động khi ở chung.
Liễu Khanh Nhan thuộc về loại tình cảm nuôi dưỡng mới thành.
Hôm nay Lạc Hồng Bụi nói chuyện thật sự là quỷ dị vô cùng. Bọn họ chính là tình địch, hắn lại truyền thụ kinh nghiệm, Mặc Dạ có chỗ hoài nghi.
“Ngươi vì sao nói cho ta biết những thứ này? Ngươi không biết đây là tự uy hiếp?”
Nếu là hắn có thể đoạt được tình cảm của Khanh Nhan liền ôm người cao chạy xa bay, khiến cho bọn họ khóc chết đi!
Lạc Hồng Bụi cười cười, mắt nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, có chút lưu luyến cũng có chút không nỡ. Bất quá rất nhanh hắn đã trấn tĩnh tâm tình của mình.
“Các ngươi ở bên ngoài nói gì, ta đều biết, cũng biết tác dụng Tỏa Hồn Thảo cùng Ly Trần Thảo. Băng Cơ đã đem Tỏa Hồn Thảo cho ta dùng, ba ngày sau dược tính mất đi, chính là độc dược. Dựa theo tính cách Khanh Nhan, hắn sẽ tình nguyện để ta sống, để cho ta quên hết chuyện trước kia. Nhưng như thế ta sẽ quên hết tất cả, quên cả hắn, cùng hắn trở thành người xa lạ. Ta không thể tiếp nhận.”
Lạc Hồng Bụi đã nói rất rõ ràng. Hắn không đồng ý dùng Ly Trần Thảo cứu hắn.
Bởi vì hắn không muốn quên.
“Ngươi nên nghĩ kỹ, có lẽ......”
“Nghĩ kỹ rồi. Khi Khanh Nhan nói cho ta ăn Tỏa Hồn Thảo, ta liền quyết định. Hắn ra quyết định như vậy cũng đúng, hắn không muốn ta chết, cam nguyện buông tha. Cho dù ta cùng hắn sẽ không còn biết nhau, hắn cũng đồng ý. Hắn vì ta, vì sao ta không thể vì hắn. Ta từ khi có trí nhớ một mực nghĩ về Khanh Nhan, nếu quên hết tất cả, ta sống có ý nghĩa gì? Quên Khanh Nhan như vậy ta cũng không là ta. Hai ngày sau xin nhờ ngươi giúp ta giữ Khanh Nhan, Hồng Hoang to lớn ta sẽ có chỗ dung thân.”
Buổi nói chuyện như di ngôn.
“...... Ngươi vì sao lại nói với ta? Bọn họ so với ta càng phù hợp tâm ý Khanh Nhan hơn.”
“Bởi vì trong lòng của hắn để ý nhất cuối cùng vẫn là ngươi. Sẽ có một ngày hắn sẽ nhớ tất cả. Cho dù bọn họ thế nào cũng chỉ là nhất thời. Tử Hiên thiên tính giảo hoạt đa nghi, nhanh nhẹn khó dò, tâm tư của hắn ta đã lĩnh giáo. Về phần Minh Vũ, tự thân còn không xong, sao chiéu cố tốt cho Khanh Nhan. Băng Cơ đã thật lâu chưa từng xuất động, không hiểu lẽ thường, ta không thể tín nhiệm. Tuy ngươi cũng có thương tổn Khanh Nhan, nhưng nhiệt tình không giả, so với họ, ta tình nguyện đem Khanh Nhan phó thác cho ngươi.”
“Ngươi nói những lời này tuyệt đối không hối hận? Nếu ngươi thật sự cái dạng kia, cần gì phải nói với ta những lời này, ngươi có thể lặng lẽ đi. Không có nhắc nhở của ngươi, ta cũng biết làm thế nào.”
“Không quản ngươi nghĩ sao, ta chỉ muốn Khanh Nhan có thể tìm được một chỗ dựa tốt. Thời gian của ta không nhiều lắm, không muốn cho Khanh Nhan lưu lại bất cứ tiếc nuối gì. Vào Hồng Hoang nguy hiểm như vậy, Khanh Nhan cũng sẽ không đoán được những thứ khác.”
“Ngươi là muốn ta hỗ trợ? Nhưng lại không phải chuyện tốt, nếu việc này bị Khanh Nhan biết, ta cũng cũng không chiếm được điều tốt.”
Nói không chừng Khanh Nhan sẽ nghĩ hắn giở trò xấu.
“Ngươi không nói ta không nói, có ai biết.”
Lạc Hồng Bụi cười như không cươi nói, sau đó xoay người đi tới chỗ Liễu Khanh Nhan. Mặc Dạ theo sau.
Bọn họ cùng tiến vào Hồng Hoang thần bí.
Không đợi Lạc Hồng Bụi mở miệng, Mặc Dạ đã nói trước.
Lạc Hồng Bụi có chút giật mình, nhưng cũng không có bao nhiêu biến đổi. Mặc Dạ có thể thay đổi là chuyện tốt. Bất quá hắn tìm Mặc Dạ cũng không phải bởi vì chuyện trước kia, mà là bởi vì chính mình.
“Chuyện trước kia đã xảy ra, không thể thay đổi. Cả đời này, ta sẽ dốc hết tất cả để cho hắn có cuộc sống không lo không nghĩ, không giống trước kia. Cho dù bên cạnh hắn có thật nhiều người chướng mắt, ta cũng cực lực vượt qua.”
Lạc Hồng Bụi vui mừng.
“Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta đã yên tâm. Ngàn năm trước không có chấp nhất cùng cố chấp của ngươi hắn sao được như vậy. Nếu như ngươi buông tay ra một chút, hắn cũng sẽ không như thế. Tuy cuối cùng hắn có thể theo người khác, nhưng ta nhìn ra hắn để ý ngươi nhất. Dù sao ngươi mới là người cho hắn tánh mạng, cũng là người ở bên hắn lâu nhất, nếu không đến cuối cùng......”
Lạc Hồng Bụi cười khổ.
Hắn nhớ mang máng, ngàn năm trước hắn kiên quyết nhảy xuống vực sâu vạn trượng, phía sau là nham thạch nóng chảy. Hắn làm việc nghĩa không chùn bước.
Bị tro bụi chôn vùi cũng không tiếc nuối.
Trong lòng đến tột cùng có bao nhiêu hận, có bao nhiêu đau đớn mới có thể lựa chọn như vậy.
Lạc Hồng Bụi cuối cùng vẫn tin tưởng, người kia để ý nhất chính là Mặc Dạ. Mà Tử Hiên bất quá là một khách qua đường.
Mặc Dạ sao không biết rõ suy nghĩ của Lạc Hồng Bụi, đôi mắt màu vàng kim lộ vẻ trào phúng đắc ý.
“Thật không? Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thích qua ta, chưa từng để ý...... Chỉ là ta muốn cho hắn du ngoạn thế gian, học xong thất tình lục dục, tự dưng phóng túng hắn. Ngàn năm trước hắn cũng học không ít. Đáng tiếc, hắn vẫn như cũ chưa từng đối với ta động tình. Ngươi không nghĩ điều này thật sự là rất buồn cười sao.”
Mặc Dạ thở dài.
Hắn nhìn Liễu Khanh Nhan phía xa xa, dáng vẻ hiện tại có bóng dáng của ngày xưa kia. Từ sau khi từ Tháp Ngàn Yêu đi ra, bề ngoài Liễu Khanh Nhan đã xảy ra thay đổi. Thân thể của Liễu Khanh Nhan cũng hiện ra ánh sáng màu bạc, chu sa ở mi tâm bị xóa đi, chỉ còn lại một ấn ký hoa sen màu xanh biếc, đại diện cho thân phận cùng địa vị của kiếp trước.
Nhưng khi hắn hỏi Liễu Khanh Nhan có nhớ tới điều gì không. Liễu Khanh Nhan chỉ lắc đầu.
Vẫn chưa thể nhớ sao? Hay không nguyện ý nhớ, hoặc là sẽ không bao giờ nhớ lại nữa. Mặc Dạ có chút mờ mịt.
Lạc Hồng Bụi nhìn bộ dạng si ngốc của hắn, trong lòng không khỏi cười thầm.
Mặc Dạ, ngày xưa là phong quang vô hạn, lại vì Khanh Nhan mà đau đầu như thế. Ngàn năm gút mắc, vẫn kéo dài đến hôm nay. Lạc Hồng Bụi vẫn cho mình là đứa ngốc. Nhưng hôm nay hắn mới phát hiện vị đế vương cao quý Mặc Dạ, về phương diện tình cảm không tự tin.<HunhHn786>
Ngày xưa Mặc Dạ là chúa tể. Hắn chỉ tay mở miệng có thể thay đổi giang sơn, nhấn chìm thế gian, mà lông mi không nhíu. Hắn mạnh mẽ quyết đoán, nào có như hôm nay phiền muộn như vậy, không dám tiến lên.
Tất cả thay đổi biến thành như vậy chỉ có thể vì Liễu Khanh Nhan này.
“Ngươi không hỏi hắn, làm sao lại biết rõ hắn chưa từng thích ngươi? Hắn chính là dạng cứng miệng, trừ phi thật sự cấp bách hay bị dồn ép, hắn mới thừa nhận. Hơn nữa sau khi thừa nhận là không khách khí. Hắn đối với ngươi đã động tình, chỉ là sâu hay cạn mà thôi.”
Ánh mắt Mặc Dạ hiện lên một tia kinh hỉ. Nam nhân này luôn bình tĩnh, rốt cục vẫn phải thất thố. Cũng là bởi vì như vậy mà rối loạn bước chân.
“Ngươi nói, hắn thật sự có chút tình cảm với ta?”
Mặc Dạ có chút không tin. Liễu Khanh Nhan ngày thường cực ít nói chuyện cùng hắn. Vây quanh bên cạnh Liễu Khanh Nhan không là hồ ly tinh, thì chính là tiểu tử kia. Hắn một là vì bận tâm Liễu Khanh Nhan nhớ tới chuyện cũ trước kia, sẽ nhịn không được đả thương người. Mặt khác bị đả kích nghiêm trọng vì trong lòng Liễu Khanh Nhan đã có người, cũng chưa từng buông xuống được.
“Đúng vậy, chỉ là chưa nói, nhưng chưa hẳn không có. Về sau tới lúc thích hợp tự nhiên sẽ nói. Ngươi sau này cùng hắn gần gũi một chút, cũng tiếp xúc nhiều hơn. Thị phi tốt xấu Khanh Nhan đều phân rõ. Ngươi đối với Khanh Nhan tốt một phần, Khanh Nhan sẽ ghi ở trong lòng, trả lại ngươi một phần. Khanh Nhan tuy lãnh đạm nhưng không phải lãnh huyết. Ngươi cũng thấy Tiểu Bạch bởi vì cứu Khanh Nhan một lần, Khanh Nhan không nói cái gì, một mực giữ ở bên cạnh. Còn có xà yêu kia, Khanh Nhan cũng giúp hắn. Nếu thật sự đối với Khanh Nhan tốt, sao Khanh Nhan không biết được. Sau này ngươi muốn làm việc gì, cũng đừng như dĩ vãng làm theo ý mình, phải nghĩ như đa số, lâu dài Khanh Nhan chắc chắn có lúc sẽ động lòng.”
Lạc Hồng Bụi ở cùng Liễu Khanh Nhan khá lâu, cũng quen thuộc một ít.
Liễu Khanh Nhan tuy rằng tính tình lãnh đạm một chút, cũng không phải loại người không có tình cảm. Ai đối với mình tốt, sẽ nhớ kỹ trong lòng, không phải bởi vì người đẹp mà có chỗ bận tâm. Giống như đồ đệ Minh Lạc Uyên dù không ưu tú phi thường như những người đang bên cạnh Liễu Khanh Nhan, dung mạo cũng không phải thế gian ít có, nhưng Liễu Khanh Nhan vẫn thích.
Thế gian này dung mạo tuấn mỹ cũng không ít, Liễu Khanh Nhan cũng không phải bởi vì tướng mạo đẹp mà thích một người. Cái gọi là vừa thấy đã yêu không thể thực hiện với Liễu Khanh Nhan. Đối phó Liễu Khanh Nhan thì là mưa dầm thấm đất, không ngừng tác động khi ở chung.
Liễu Khanh Nhan thuộc về loại tình cảm nuôi dưỡng mới thành.
Hôm nay Lạc Hồng Bụi nói chuyện thật sự là quỷ dị vô cùng. Bọn họ chính là tình địch, hắn lại truyền thụ kinh nghiệm, Mặc Dạ có chỗ hoài nghi.
“Ngươi vì sao nói cho ta biết những thứ này? Ngươi không biết đây là tự uy hiếp?”
Nếu là hắn có thể đoạt được tình cảm của Khanh Nhan liền ôm người cao chạy xa bay, khiến cho bọn họ khóc chết đi!
Lạc Hồng Bụi cười cười, mắt nhìn về phía Liễu Khanh Nhan, có chút lưu luyến cũng có chút không nỡ. Bất quá rất nhanh hắn đã trấn tĩnh tâm tình của mình.
“Các ngươi ở bên ngoài nói gì, ta đều biết, cũng biết tác dụng Tỏa Hồn Thảo cùng Ly Trần Thảo. Băng Cơ đã đem Tỏa Hồn Thảo cho ta dùng, ba ngày sau dược tính mất đi, chính là độc dược. Dựa theo tính cách Khanh Nhan, hắn sẽ tình nguyện để ta sống, để cho ta quên hết chuyện trước kia. Nhưng như thế ta sẽ quên hết tất cả, quên cả hắn, cùng hắn trở thành người xa lạ. Ta không thể tiếp nhận.”
Lạc Hồng Bụi đã nói rất rõ ràng. Hắn không đồng ý dùng Ly Trần Thảo cứu hắn.
Bởi vì hắn không muốn quên.
“Ngươi nên nghĩ kỹ, có lẽ......”
“Nghĩ kỹ rồi. Khi Khanh Nhan nói cho ta ăn Tỏa Hồn Thảo, ta liền quyết định. Hắn ra quyết định như vậy cũng đúng, hắn không muốn ta chết, cam nguyện buông tha. Cho dù ta cùng hắn sẽ không còn biết nhau, hắn cũng đồng ý. Hắn vì ta, vì sao ta không thể vì hắn. Ta từ khi có trí nhớ một mực nghĩ về Khanh Nhan, nếu quên hết tất cả, ta sống có ý nghĩa gì? Quên Khanh Nhan như vậy ta cũng không là ta. Hai ngày sau xin nhờ ngươi giúp ta giữ Khanh Nhan, Hồng Hoang to lớn ta sẽ có chỗ dung thân.”
Buổi nói chuyện như di ngôn.
“...... Ngươi vì sao lại nói với ta? Bọn họ so với ta càng phù hợp tâm ý Khanh Nhan hơn.”
“Bởi vì trong lòng của hắn để ý nhất cuối cùng vẫn là ngươi. Sẽ có một ngày hắn sẽ nhớ tất cả. Cho dù bọn họ thế nào cũng chỉ là nhất thời. Tử Hiên thiên tính giảo hoạt đa nghi, nhanh nhẹn khó dò, tâm tư của hắn ta đã lĩnh giáo. Về phần Minh Vũ, tự thân còn không xong, sao chiéu cố tốt cho Khanh Nhan. Băng Cơ đã thật lâu chưa từng xuất động, không hiểu lẽ thường, ta không thể tín nhiệm. Tuy ngươi cũng có thương tổn Khanh Nhan, nhưng nhiệt tình không giả, so với họ, ta tình nguyện đem Khanh Nhan phó thác cho ngươi.”
“Ngươi nói những lời này tuyệt đối không hối hận? Nếu ngươi thật sự cái dạng kia, cần gì phải nói với ta những lời này, ngươi có thể lặng lẽ đi. Không có nhắc nhở của ngươi, ta cũng biết làm thế nào.”
“Không quản ngươi nghĩ sao, ta chỉ muốn Khanh Nhan có thể tìm được một chỗ dựa tốt. Thời gian của ta không nhiều lắm, không muốn cho Khanh Nhan lưu lại bất cứ tiếc nuối gì. Vào Hồng Hoang nguy hiểm như vậy, Khanh Nhan cũng sẽ không đoán được những thứ khác.”
“Ngươi là muốn ta hỗ trợ? Nhưng lại không phải chuyện tốt, nếu việc này bị Khanh Nhan biết, ta cũng cũng không chiếm được điều tốt.”
Nói không chừng Khanh Nhan sẽ nghĩ hắn giở trò xấu.
“Ngươi không nói ta không nói, có ai biết.”
Lạc Hồng Bụi cười như không cươi nói, sau đó xoay người đi tới chỗ Liễu Khanh Nhan. Mặc Dạ theo sau.
Bọn họ cùng tiến vào Hồng Hoang thần bí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất