Chương 24: Phát hiện dị thường
Mà Liễu Khanh Nhan cảm thấy quan hệ cùng Minh Lạc Uyên không phải rất tốt.
"...... Ta cảm thấy được, người này tâm cao khí ngạo, trong mắt vô thần, không có gì ràng buộc, chỉ có ngươi lại làm hắn động tâm, giống như Huyền Minh cùng ta. Hắn sẽ nghe lời ngươi nói...... Chúng ta từ nay về sau tránh ở trên núi được không, không làm hại những người khác, ngươi hãy giúp chúng ta thành toàn, ngươi là người tu chân hẳn là nhìn ra thời gian của ta không nhiều lắm, miễn cưỡng có thể duy trì một ít thời gian sẽ hồn phi phách tán, ta chỉ muốn dùng thời gian cuối cùng trò chuyện với Huyền Minh, tâm nguyện đó có thể không?"
Tiểu Ngư Nhi nói như vậy, xem ra tình huống rất không lạc quan.
"...... Ta cũng không biết hắn có thể nghe ta khuyên bảo hay không, ta sẽ thử, nếu như không được, ta cũng bất lực. Ta không có khả năng thay đổi ý niệm của người khác."
Tiểu Ngư Nhi cảm động đến rơi nước mắt đáp tạ.
"Vâng, có lời này của ngươi đã nói lên thành ý của ngươi, kết quả như thế nào, thì do trời định vậy......"
Liễu Khanh Nhan đang chuẩn bị ngăn cản Minh Lạc Uyên. Nhưng mà hai người kia mắt đều đỏ bừng, đều xuất thần, chỉ nghĩ đưa đối phương vào chỗ chết, đã đến cảnh giới vong ngã. Liễu Khanh Nhan gọi hai người đều thờ ơ.
Khi Liễu Khanh Nhan đang thấy khó khăn, tình huống chiến đấu đã xảy ra thay đổi.
Minh Lạc Uyên chẳng biết tại sao bị Huyền Minh cắn một cái, thân mình cũng bị đuôi rắn quấn chặt, không thể động đậy. Minh Lạc Uyên bị nhốt. Ngọn lửa đen ở mi tâm giảm xuống, cả khí tức của hắn cũng yếu bớt ba phần.
"...... Lạc Uyên?"
Có chút khó xử nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi, Liễu Khanh Nhan đã đáp ứng Tiểu Ngư Nhi, nhưng Lạc Uyên đang gặp nguy...... thật xấu hổ vì là sư phụ nhưng không có làm hết phận sự.
Xà yêu là lấy hết sức mạnh, quyết tâm liều chết, Minh Lạc Uyên không chết hắn cũng không buông tha. Hai người đánh nhau mấy phen đều không phân thắng bại.
Xà uy hiếp, Huyền Minh biến hóa tránh né, tung ra chiêu hiểm.
Huyền Minh đã phát hiện nguy hiểm. Nhưng mà muốn đào thoát là không thể nào, Minh Lạc Uyên phong bế tất cả đường đi, Huyền Minh không dùng thân mình cứng rắn đến ngăn cản được.
Cự kiếm màu đen sáng lên. Giống như một giao long màu đen uốn lượn trên không trung, sắc bén như một cái đinh đâm xuống đóng đinh thân rắn của Huyền Minh dính trên đại điện!
Áo bào đen nhanh nhẹn bay lên, những sợi tóc đen tung bay giống như hóa thành vô số đầu rắn nhỏ màu đen.
Minh Lạc Uyên chậm rãi hạ xuống đất, chăm chú nhìn xà yêu. Ánh mắt lạnh như băng mang theo vẻ chết chóc.
Xà yêu thống khổ gào rít, thân rắn vặn vẹo cuồng loạn, cái đuôi lớn vùng vẫy, trong đại đều bị đánh thành nát bấy.
"A a a....!!!"
Mặc cho Huyền Minh xuất bao nhiêu khí lực, lớp da màu đen cũng bị xé rách, khắp cả người máu chảy không ngớt, cự kiếm đóng đinh vẫn y cũ không chút sứt mẻ!
"Huyền Minh "
Tiểu Ngư Nhi nước mắt tuôn chảy, lúc này lại cầu Liễu Khanh Nhan nhưng không có bất kỳ tác dụng nào.
Minh Lạc Uyên lại làm phép, bằng không Huyền Minh không lại thống khổ như vậy.
Trong nháy mắt Tiểu Ngư Nhi biến mất, mười móng tay sắc bén bay hướng tới Minh Lạc Uyên. Tiểu Ngư Nhi tốc độ không phải nhanh, tuy nhiên có pháp lực thâm hậu yêu lực truyền sàn, nên dù là Minh Lạc Uyên cũng không bì kịp.
"Huyền Minh, ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Ngư Nhi thân ảnh lóe lên một cái đã xuất hiện ở bên cạnh Huyền Minh quan sát tình huống của hắn. Huyền Minh bị ghim chặt cố định, mỗi lần nhúc nhích thân thể lại cảm thấy thống khổ một lần, bị vật bén nhọn đâm thủng đau đớn làm hắn mất tất cả cảm quan, tầm mắt, lỗ tai, khứu giác, lời Tiểu Ngư Nhi nói nghe vào trong tai chỉ là âm thanh rung động " u u u u... "
Huyền Minh phát giác Tiểu Ngư Nhi lo lắng, nên nói
"Tiểu Ngư Nhi, ta không sao......
Tiểu Ngư Nhi nhìn hắn chống đỡ khổ sở muốn chết.
"Huyền Minh, ngươi để cho ta đây cứu ngươi."
Tiểu Ngư Nhi nắm chuôi cự kiếm màu đen, muốn rút ra, Minh Lạc Uyên tất nhiên đã làm phép.
Móng vuốt sắc nhọn tiếp xúc đến cự kiếm màu đen, như là chạm vào hắc khí, mười móng tay sắc bén bị biến mất, phát ra âm thanh rợn người, giống như tiếng dã thú kêu gào lúc kiếm ăn.
Ở phía xa quan sát Chiến Phong thần sắc cổ quái, dùng một ánh mắt quỷ dị nhìn Minh Lạc Uyên.
Minh Lạc Uyên dùng vài loại phong ấn phong bế thanh kiếm kia, Tiểu Ngư Nhi công kích khiến cho phong ấn bị xé rách bên ngoài. Xé mở kiếm phong, nếu như không nhìn lầm, cái khí tức kia hẳn là ma tộc mới có......
"...... Ta cảm thấy được, người này tâm cao khí ngạo, trong mắt vô thần, không có gì ràng buộc, chỉ có ngươi lại làm hắn động tâm, giống như Huyền Minh cùng ta. Hắn sẽ nghe lời ngươi nói...... Chúng ta từ nay về sau tránh ở trên núi được không, không làm hại những người khác, ngươi hãy giúp chúng ta thành toàn, ngươi là người tu chân hẳn là nhìn ra thời gian của ta không nhiều lắm, miễn cưỡng có thể duy trì một ít thời gian sẽ hồn phi phách tán, ta chỉ muốn dùng thời gian cuối cùng trò chuyện với Huyền Minh, tâm nguyện đó có thể không?"
Tiểu Ngư Nhi nói như vậy, xem ra tình huống rất không lạc quan.
"...... Ta cũng không biết hắn có thể nghe ta khuyên bảo hay không, ta sẽ thử, nếu như không được, ta cũng bất lực. Ta không có khả năng thay đổi ý niệm của người khác."
Tiểu Ngư Nhi cảm động đến rơi nước mắt đáp tạ.
"Vâng, có lời này của ngươi đã nói lên thành ý của ngươi, kết quả như thế nào, thì do trời định vậy......"
Liễu Khanh Nhan đang chuẩn bị ngăn cản Minh Lạc Uyên. Nhưng mà hai người kia mắt đều đỏ bừng, đều xuất thần, chỉ nghĩ đưa đối phương vào chỗ chết, đã đến cảnh giới vong ngã. Liễu Khanh Nhan gọi hai người đều thờ ơ.
Khi Liễu Khanh Nhan đang thấy khó khăn, tình huống chiến đấu đã xảy ra thay đổi.
Minh Lạc Uyên chẳng biết tại sao bị Huyền Minh cắn một cái, thân mình cũng bị đuôi rắn quấn chặt, không thể động đậy. Minh Lạc Uyên bị nhốt. Ngọn lửa đen ở mi tâm giảm xuống, cả khí tức của hắn cũng yếu bớt ba phần.
"...... Lạc Uyên?"
Có chút khó xử nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi, Liễu Khanh Nhan đã đáp ứng Tiểu Ngư Nhi, nhưng Lạc Uyên đang gặp nguy...... thật xấu hổ vì là sư phụ nhưng không có làm hết phận sự.
Xà yêu là lấy hết sức mạnh, quyết tâm liều chết, Minh Lạc Uyên không chết hắn cũng không buông tha. Hai người đánh nhau mấy phen đều không phân thắng bại.
Xà uy hiếp, Huyền Minh biến hóa tránh né, tung ra chiêu hiểm.
Huyền Minh đã phát hiện nguy hiểm. Nhưng mà muốn đào thoát là không thể nào, Minh Lạc Uyên phong bế tất cả đường đi, Huyền Minh không dùng thân mình cứng rắn đến ngăn cản được.
Cự kiếm màu đen sáng lên. Giống như một giao long màu đen uốn lượn trên không trung, sắc bén như một cái đinh đâm xuống đóng đinh thân rắn của Huyền Minh dính trên đại điện!
Áo bào đen nhanh nhẹn bay lên, những sợi tóc đen tung bay giống như hóa thành vô số đầu rắn nhỏ màu đen.
Minh Lạc Uyên chậm rãi hạ xuống đất, chăm chú nhìn xà yêu. Ánh mắt lạnh như băng mang theo vẻ chết chóc.
Xà yêu thống khổ gào rít, thân rắn vặn vẹo cuồng loạn, cái đuôi lớn vùng vẫy, trong đại đều bị đánh thành nát bấy.
"A a a....!!!"
Mặc cho Huyền Minh xuất bao nhiêu khí lực, lớp da màu đen cũng bị xé rách, khắp cả người máu chảy không ngớt, cự kiếm đóng đinh vẫn y cũ không chút sứt mẻ!
"Huyền Minh "
Tiểu Ngư Nhi nước mắt tuôn chảy, lúc này lại cầu Liễu Khanh Nhan nhưng không có bất kỳ tác dụng nào.
Minh Lạc Uyên lại làm phép, bằng không Huyền Minh không lại thống khổ như vậy.
Trong nháy mắt Tiểu Ngư Nhi biến mất, mười móng tay sắc bén bay hướng tới Minh Lạc Uyên. Tiểu Ngư Nhi tốc độ không phải nhanh, tuy nhiên có pháp lực thâm hậu yêu lực truyền sàn, nên dù là Minh Lạc Uyên cũng không bì kịp.
"Huyền Minh, ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Ngư Nhi thân ảnh lóe lên một cái đã xuất hiện ở bên cạnh Huyền Minh quan sát tình huống của hắn. Huyền Minh bị ghim chặt cố định, mỗi lần nhúc nhích thân thể lại cảm thấy thống khổ một lần, bị vật bén nhọn đâm thủng đau đớn làm hắn mất tất cả cảm quan, tầm mắt, lỗ tai, khứu giác, lời Tiểu Ngư Nhi nói nghe vào trong tai chỉ là âm thanh rung động " u u u u... "
Huyền Minh phát giác Tiểu Ngư Nhi lo lắng, nên nói
"Tiểu Ngư Nhi, ta không sao......
Tiểu Ngư Nhi nhìn hắn chống đỡ khổ sở muốn chết.
"Huyền Minh, ngươi để cho ta đây cứu ngươi."
Tiểu Ngư Nhi nắm chuôi cự kiếm màu đen, muốn rút ra, Minh Lạc Uyên tất nhiên đã làm phép.
Móng vuốt sắc nhọn tiếp xúc đến cự kiếm màu đen, như là chạm vào hắc khí, mười móng tay sắc bén bị biến mất, phát ra âm thanh rợn người, giống như tiếng dã thú kêu gào lúc kiếm ăn.
Ở phía xa quan sát Chiến Phong thần sắc cổ quái, dùng một ánh mắt quỷ dị nhìn Minh Lạc Uyên.
Minh Lạc Uyên dùng vài loại phong ấn phong bế thanh kiếm kia, Tiểu Ngư Nhi công kích khiến cho phong ấn bị xé rách bên ngoài. Xé mở kiếm phong, nếu như không nhìn lầm, cái khí tức kia hẳn là ma tộc mới có......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất