Chương 30: Rình coi
Nhìn xem xung quanh, yên tĩnh thanh bình, cái nơi hoang sơ sơn dã này rất hiếm có người xuất hiện.
Liễu Khanh Nhan đến gần, thấy nước hồ trong vắt có thể nhìn thấy cả đáy, cá bơi lội vẫy đuôi vui sướng nhảy lên khỏi mặt hồ, còn có một đồng cỏ màu xanh biếc nhẹ nhàng lay động.
Bội kiếm để một bên trên tảng đá lớn. Tháo ngọc trâm trên búi tóc ra, ngàn vạn sợi tóc xõa xuống dài đến thắt lưng, tua cờ màu xanh đặt cạnh ngọc trâm kia, cùng Tiên Kiếm ở chung một chỗ.
Nhẹ nhàng mở dây đai quấn quanh bên hông, áo bào màu xanh rộng thùng thình lập tức trút xuống được treo lên trên cành cây. Áo lót màu trắng cũng cởi bỏ sau một chút chần chờ, liền cũng bay phất phới trên nhánh cây kia. Giày vải màu xanh, tất màu trắng chỉnh tề để dưới gốc cây.
Liễu Khanh Nhan bước xuống nước, hồ nước có chút mát lạnh, mà cũng không phải rất lạnh, đi thẳng vào trong hồ, nước không phải rất sâu, cũng không phải rất cạn, vừa đến phần eo. Vốn là muốn rửa ráy một chút, nhưng nhìn thấy làn nước trong veo, lại muốn tắm gội sạch sẽ, nên cúi thấp đầu, xoa xoa những sợi tóc trút xuống dưới dao động ở trong nước.
Một đôi mắt đẹp đang chăm chú nhìn bóng dáng trong hồ, mà cái thần sắc lại coi như đang nhìn một người khác.
Trong hồ, người nọ có dung nhan phong hoa tuyệt đại, thế gian ít có, ngũ quan trong sáng, hai hàng lông mày thanh tú như vẽ, con mắt giống như ngôi sao sáng lấp lánh, nhìn say mê mà không biết.
Người nọ màu da trắng nõn nà chói mắt vạn phần, làm cho người ta lóa mắt. Giống như không phải thân người, mà hoàn toàn được điêu khắc tỉ mỉ từ một khối ngọc mà thành, tuyệt đẹp như vậy.
Những giọt nước từ trên mình chảy xuống, như từng viên trân châu rơi vào mặt hồ.
Trong khoảnh khắc, cái bóng trong nước nổi lên, bộ dáng thoạt nhìn không quá tinh tường. Nhưng Liễu Khanh Nhan đã rõ ràng biết cái ảnh ngược trong hồ không phải mình!
Dung nhan người trong mặt hồ cùng Liễu Khanh Nhan không khác biệt, lông mi, cái mũi, miệng, mà ngay cả tóc cũng giống như vậy. Bây giờ nhìn rõ đúng là khác biệt một trời. Người nọ mi tâm, cũng có một vật, lại không phải chu sa đỏ thẫm, mà là một điểm hoa sen màu xanh biếc. Dị thường thoát tục, vẻ ngoài thần tiên, tuyệt không giống phàm nhân.
Liễu Khanh Nhan âm thầm lấy làm nghi hoặc, lấy tay đánh vào làm cái bóng vỡ vụn, qua hồi lâu cúi đầu lần nữa quan sát không khỏi thật kinh ngạc, ảnh ngược đi nơi nào, chẳng lẽ cái hồ này có quỷ?
Tâm tư rối loạn, phiền não, Liễu Khanh Nhan dùng tay hất nước lên trên mình xối rửa.
Người nọ không hề đề phòng khi tắm rửa......
Tia nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu sáng. Trong lùm cây, ngẫu nhiên vang lên một hai tiếng chim hót chíu chít, còn có những chú bươm bướm sặc sỡ lặng yên bay lượn, tất cả thoạt nhìn an bình cực kỳ.
Cách đó không xa, trong những tán cây che phủ, có cánh hoa anh đào bay thấp, như là một cái cánh màu hồng nổi lượn lờ, bay tới gần hồ nước thì dừng lại. Cánh hoa anh đào xoay xoay bay xuống, lại từ từ bay lên đến giữa không trung, lượn lờ không chịu rời đi nửa phần......
Một đôi mắt màu đỏ chớp động, dừng ở bóng dáng người đang tắm rửa trong hồ. Hắn trực tiếp tiến lên, mắt liếc nhìn bên hồ, áo bào màu trắng duỗi bàn tay mềm mại trắng như sứ ra, ngón cái cùng ngón trỏ hơi hơi động, cầm dây buột tóc màu xanh treo ở trên cây, tiếp theo hắn nắm lấy cái áo lót màu trắng, áo lót vướn một góc vào nhánh cây, hắn cố lôi kéo, nhánh cây răng rắc một tiếng gẫy đứt.
Trong rừng cây vốn là cực kỳ an tĩnh, vang lên tiếng răng rắc mặc dù không phải rất lớn, lại rõ ràng. Liễu Khanh Nhan đang nghĩ về mặt hồ quỷ dị, lại nghe được âm thanh rất nhỏ vang lên, cảm thấy cảnh giác tỏa ra, giương mắt nhìn bên này xem xét, liền chứng kiến những cánh hoa anh đào rơi lả tả, che phủ một bóng người, mà cái cây anh đào là chỗ treo quần áo.
Đôi mắt màu đỏ dường như cảm nhận được Liễu Khanh Nhan nhìn đến, lôi kéo áo lót, nhìn về phía hồ nước.
"Người phương nào?!"
Liễu Khanh Nhan tức giận quát lên, liền thấy một trận gió thổi lay động cây anh đào. Một thân ảnh trắng như tuyết trong nháy mắt biến mất. Giống như ảo ảnh......
Liễu Khanh Nhan đến gần, thấy nước hồ trong vắt có thể nhìn thấy cả đáy, cá bơi lội vẫy đuôi vui sướng nhảy lên khỏi mặt hồ, còn có một đồng cỏ màu xanh biếc nhẹ nhàng lay động.
Bội kiếm để một bên trên tảng đá lớn. Tháo ngọc trâm trên búi tóc ra, ngàn vạn sợi tóc xõa xuống dài đến thắt lưng, tua cờ màu xanh đặt cạnh ngọc trâm kia, cùng Tiên Kiếm ở chung một chỗ.
Nhẹ nhàng mở dây đai quấn quanh bên hông, áo bào màu xanh rộng thùng thình lập tức trút xuống được treo lên trên cành cây. Áo lót màu trắng cũng cởi bỏ sau một chút chần chờ, liền cũng bay phất phới trên nhánh cây kia. Giày vải màu xanh, tất màu trắng chỉnh tề để dưới gốc cây.
Liễu Khanh Nhan bước xuống nước, hồ nước có chút mát lạnh, mà cũng không phải rất lạnh, đi thẳng vào trong hồ, nước không phải rất sâu, cũng không phải rất cạn, vừa đến phần eo. Vốn là muốn rửa ráy một chút, nhưng nhìn thấy làn nước trong veo, lại muốn tắm gội sạch sẽ, nên cúi thấp đầu, xoa xoa những sợi tóc trút xuống dưới dao động ở trong nước.
Một đôi mắt đẹp đang chăm chú nhìn bóng dáng trong hồ, mà cái thần sắc lại coi như đang nhìn một người khác.
Trong hồ, người nọ có dung nhan phong hoa tuyệt đại, thế gian ít có, ngũ quan trong sáng, hai hàng lông mày thanh tú như vẽ, con mắt giống như ngôi sao sáng lấp lánh, nhìn say mê mà không biết.
Người nọ màu da trắng nõn nà chói mắt vạn phần, làm cho người ta lóa mắt. Giống như không phải thân người, mà hoàn toàn được điêu khắc tỉ mỉ từ một khối ngọc mà thành, tuyệt đẹp như vậy.
Những giọt nước từ trên mình chảy xuống, như từng viên trân châu rơi vào mặt hồ.
Trong khoảnh khắc, cái bóng trong nước nổi lên, bộ dáng thoạt nhìn không quá tinh tường. Nhưng Liễu Khanh Nhan đã rõ ràng biết cái ảnh ngược trong hồ không phải mình!
Dung nhan người trong mặt hồ cùng Liễu Khanh Nhan không khác biệt, lông mi, cái mũi, miệng, mà ngay cả tóc cũng giống như vậy. Bây giờ nhìn rõ đúng là khác biệt một trời. Người nọ mi tâm, cũng có một vật, lại không phải chu sa đỏ thẫm, mà là một điểm hoa sen màu xanh biếc. Dị thường thoát tục, vẻ ngoài thần tiên, tuyệt không giống phàm nhân.
Liễu Khanh Nhan âm thầm lấy làm nghi hoặc, lấy tay đánh vào làm cái bóng vỡ vụn, qua hồi lâu cúi đầu lần nữa quan sát không khỏi thật kinh ngạc, ảnh ngược đi nơi nào, chẳng lẽ cái hồ này có quỷ?
Tâm tư rối loạn, phiền não, Liễu Khanh Nhan dùng tay hất nước lên trên mình xối rửa.
Người nọ không hề đề phòng khi tắm rửa......
Tia nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu sáng. Trong lùm cây, ngẫu nhiên vang lên một hai tiếng chim hót chíu chít, còn có những chú bươm bướm sặc sỡ lặng yên bay lượn, tất cả thoạt nhìn an bình cực kỳ.
Cách đó không xa, trong những tán cây che phủ, có cánh hoa anh đào bay thấp, như là một cái cánh màu hồng nổi lượn lờ, bay tới gần hồ nước thì dừng lại. Cánh hoa anh đào xoay xoay bay xuống, lại từ từ bay lên đến giữa không trung, lượn lờ không chịu rời đi nửa phần......
Một đôi mắt màu đỏ chớp động, dừng ở bóng dáng người đang tắm rửa trong hồ. Hắn trực tiếp tiến lên, mắt liếc nhìn bên hồ, áo bào màu trắng duỗi bàn tay mềm mại trắng như sứ ra, ngón cái cùng ngón trỏ hơi hơi động, cầm dây buột tóc màu xanh treo ở trên cây, tiếp theo hắn nắm lấy cái áo lót màu trắng, áo lót vướn một góc vào nhánh cây, hắn cố lôi kéo, nhánh cây răng rắc một tiếng gẫy đứt.
Trong rừng cây vốn là cực kỳ an tĩnh, vang lên tiếng răng rắc mặc dù không phải rất lớn, lại rõ ràng. Liễu Khanh Nhan đang nghĩ về mặt hồ quỷ dị, lại nghe được âm thanh rất nhỏ vang lên, cảm thấy cảnh giác tỏa ra, giương mắt nhìn bên này xem xét, liền chứng kiến những cánh hoa anh đào rơi lả tả, che phủ một bóng người, mà cái cây anh đào là chỗ treo quần áo.
Đôi mắt màu đỏ dường như cảm nhận được Liễu Khanh Nhan nhìn đến, lôi kéo áo lót, nhìn về phía hồ nước.
"Người phương nào?!"
Liễu Khanh Nhan tức giận quát lên, liền thấy một trận gió thổi lay động cây anh đào. Một thân ảnh trắng như tuyết trong nháy mắt biến mất. Giống như ảo ảnh......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất