Chương 46: Hóa ma
Chỉ hơn một ngày, Chiến Phong cảm thấy như qua mấy vạn năm.
Bị dùng để tìm đường còn chưa nói, thỉnh thoảng sinh mạng bị nguy hiểm, không có một chút nhàn hạ.
Minh Lạc Uyên hoàn toàn đem hắn làm người sai sử, hắn nghĩ phải vượt mọi chông gai, Minh Lạc Uyên còn muốn chém người, mồ hôi chảy đầy mặt!
“...... Phía trước giống như có người?”
Chỗ này bị Linh Tử Hiên cố ý dùng pháp lực, Chiến Phong tận lực lượng phá giải, Minh Lạc Uyên chỉ muốn tìm thấy người đã không ngừng gây sức ép cho Chiến Phong.
Núi Tử Cấm, phóng nhãn nhìn lại. Không có vật còn sống, chỉ có cát bay đá chạy, khói mù tràn ngập, tầng mây thấp có thể vươn tay đụng đến, những cánh bướm bay xẹt qua đỉnh đầu, phát ra tiếng kêu re ré.
Loại nơi u ám quỷ dị này, dù là có người ở đó cũng là hiếm thấy, huống chi còn là một vị mỹ nhân, Chiến Phong vừa mới hô một câu, dừng chân lại không dám tiến lên.
“Đi lên!”
Minh Lạc Uyên ở sau lưng giọng lạnh lùng ra lệnh.
“Xin hỏi......”
Trước mắt là mỹ nhân cực đẹp, nhưng ánh mắt hung ác nham hiểm tới cực điểm. Giống như mới mở miệng nói chuyện là làm hắn nổi giận. Chiến Phong có chút lùi bước không dám hỏi lại, hắn chần chờ, đã nhận ra cự kiếm của Minh Lạc Uyên kề vào người mình. Đành phải bước lên, mở miệng
“Xin hỏi, ngươi có nhìn thấy một tu chân mặc áo bào màu xanh nhạt đi qua nơi này hay không, vị phía sau ta sau chính là đệ tử người đó, bởi vì tìm sư phụ sốt ruột, cho nên muốn hỏi thăm ngươi một chút.”
Không ngờ rằng, Linh Tử Hiên chỉ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt màu tím không coi ai ra gì. Thần sắc thật là khinh thường. Vung ống tay áo, căn bản không có đem hai người này để vào mắt, liền lười để ý tới họ.
Mỹ nhân thái độ ngạo mạn. Chiến Phong bất đắc dĩ, bày ra vẻ mặt chính mình bất lực. Minh Lạc Uyên giờ phút này đứng ra, trực chỉ cự kiếm trong tay, vượt qua Chiến Phong ngăn cản Linh Tử Hiên bỏ đi.
“Đứng lại!”
Đôi mắt đen lành lạnh nhìn chằm chằm, tựa hồ nhận định không thành thật nói rõ tuyệt không bỏ qua!
“...... Ngươi cho rằng thứ đồ trong tay ngươi có thể ngăn được đường đi của ta?”
Đầu ngón tay của hắn phát ra tia màu đen tiếp xúc cự kiếm. Âm thanh kim khí ma xát vang lên nghe chói tai, những tia lửa nhỏ bắn ra.
Người này là đồ đệ đại thúc...... Chỉ sợ không phải đồ đệ đơn giản như vậy. Hắn nghĩ nếu đại thúc cùng người này có chút liên quan, trong nội tâm đúng là không thoải mái, rất căm tức. Muốn từ trong miệng hắn biết được đường đi của đại thúc, hừ, nghĩ là khó có khả năng!
“Không biết tự lượng sức mình!”
“Ai da, có việc gì từ từ thương lượng, có việc gì từ từ thương lượng, mọi người không cần đánh đánh giết giết......”
Chiến Phong vội vàng khuyên can, hai người chưa từng thấy mặt, sao lại như có thâm cừu đại hận, thật là khiến người ta khó hiểu. Tuy nhiên hắn cũng rất thích nhìn người khác quyết đấu, càng thảm khốc càng tốt, nhưng mà hắn có loại dự cảm không tốt, ý nghĩ của hắn càng rõ ràng, kết quả của hắn lại càng thê thảm.
Một đôi mắt hung ác đen kịt, một đôi mắt nham hiểm mị hoặc mười phần. Lại là cùng lúc nhắm ngay Chiến Phong nói hắn nhiều lời. Chiến Phong lập tức không biết làm gì, xấu hổ cười gượng ha ha
“Ha ha, các ngươi đánh đi, các ngươi đánh tốt......”
Đánh chết luôn là tốt nhất!
“Ta hỏi xong, ngươi có thể đi!
Minh Lạc Uyên cảm giác mình đã nương tay, ít nhất hắn lại cùng người khác nói điều kiện, bình thường cự kiếm đã đặt ở trên cổ người ta. Đã rất nhân từ.
Hành động đó rơi vào trong mắt Linh Tử Hiên thành người này cuồng vọng không ai bì nổi, cho rằng tất cả mọi người có thể nghe lệnh hắn, muốn làm cái gì biến thành cái gì! Lập tức, toàn thân khí tức đều thay đổi.
Không giống như đối với Liễu Khanh Nhan, thể hiện tính trẻ con hay đùa giỡn, vui cười, nịnh nọt. Giờ phút này Linh Tử Hiên biến thành một người khác. Thoạt nhìn càng tà mị làm cho người ta bị đui mù, vẻ đẹp mang theo thô bạo tàn nhẫn, đậm màu giết chóc, tựa như trên chiến trường giết địch. Sát khí lạnh thấu xương, tựa hồ một động tác của hắn đều có thể đưa người khác vào chỗ chết, làm cho người ta tịt nát xương tan, chỉ là một ánh mắt, liền làm cho người ta không rét mà run. Một khí phách thuộc về vương giả cùng đảm lượng.
Bàn tay trắng thuần như ngọc hơi hơi di động, tạo ra một luồng gió mát, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy một phần thân cự kiếm, xoay nhẹ cổ tay một chút, một vòng gió xoáy cuốn lấy cự kiếm, âm thanh vù vù. Cự kiếm màu đen suýt nữa bị kéo khỏi lòng bàn tay Minh Lạc Uyên bay đi ra ngoài.
Hai người đều xuất công phu, đao phong kiếm khí lâm trận, mà chẳng biết được nguyên do đánh nhau.
Dưới tầng mây màu tím, là một mỹ nam áo trắng di chuyển như múa, bước chân nhẹ nhàng thong thả tiến lui, tiết tấu ngả ngớn ngạo mạn. Chỉ một cái phất tay áo đong đưa là ngàn vạn tia sáng lập loè, mỗi một lần rơi xuống đất chính là đất rung núi chuyển.
Một nam tử áo bào màu đen, mái tóc đen như mực tung bay rối loạn, một thanh cự kiếm màu đen biến lớn bằng người, mỗi một chiêu cực mạnh phát kiếm quang như sét đánh, sát phạt quyết đoán.
Một đen một trắng, dây dưa không ngừng, mỗi một lần va chạm mãnh liệt chính là sấm chớp lập loè.
Không biết qua bao lâu, phía dưới Chiến Phong cổ đã mỏi nhừ, lại là chứng kiến từ trên tầng mây rớt xuống một vật thể màu đen.
“Bùm.......!!!”
Cự kiếm màu đen cắm sâu vào bùn đất hơn một nửa.
Quỳ một chân xuống đất, Minh Lạc Uyên thở hổn hển, một tay bao trùm phía sau cổ, gắt gao đè nén cự đại thống khổ cùng tra tấn nào đó. Trên trán là những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, gò má trở nên trắng bệch. Con ngươi đen nhánh chăm chú tập trung vào thân ảnh màu trắng lơ lửng trên không trung, lần nữa rất nhanh cầm lấy chuôi kiếm !
“Xem như ngươi không tầm thường, cũng xứng đấu cùng ta, ngươi tự đem mình xem rất cao! Như lần sau để cho ta gặp lại ngươi, hừ, cũng sẽ không đơn giản như vậy!”
Xem như người này may mắn. Dám ở trước mặt hắn khiêu khích, người này đúng là không muốn sống. Hôm nay chỉ có tầng một pháp lực, nếu là ngày khác, pháp lực khôi phục, nhất định đem đồ đệ làm càn này đánh cho hồn phi phách tán!
“Còn nữa, ngươi cách đại thúc xa một chút, nếu như ta nổi giận, ta có thể không quản ngươi có phải đồ đệ hắn hay không!“
Hắn vung ống tay áo, tỏ vẻ trong nội tâm ghen ghét bất mãn! Người này quả nhiên là đồ đệ mỹ nhân đại thúc, hừ, vậy cũng đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt. Ai kêu hắn và đại thúc có quan hệ.
Minh Lạc Uyên thần sắc biến đổi, lập tức biết được người này nhất định biết được Khanh Nhan đi về phía nào, ánh mắt càng phát ra tia lạnh như băng
“Lời này của ngươi có ý gì?”
Hắn đến nương nhờ chuôi kiếm, cố gắng đứng lên, nhưng trên cổ đau đớn lan tràn đến từng cái ngóc ngách toàn thân. Não bộ càng đau nhức khó có thể chịu được, giống như có vô số tia sét nổ tung trong đầu, mỗi dây thần kinh đau đớn như bị kéo căng chặt đứt.
Mạch máu thật giống như bị chặn lại, không thể lưu thông, mỗi lần nhúc nhích giống như là có ngàn vạn cây kim sắc bén đâm thủng.
Hắn che đằng sau cái cổ, chỗ gần lỗ tai, nơi bị xà yêu Huyền Minh cắn. Hắn thật nhiều ngày chưa có dư thừa thời gian để ý đến, hắn cho rằng đây chẳng qua là một chút nọc độc, pháp lực của hắn thâm hậu có thể cưỡng chế ngăn chặn, qua thời gian sẽ tốt. Không liệu trước sẽ cùng cái tên kỳ dị này đánh nhau, đồng thời trong cơ thể của hắn giống như bắt đầu khởi động biến đổi gì đó hắn chưa bao giờ biết đến. Rất lạ lẫm, chưa quen thuộc, có lực lượng cường hãn không cách nào hiểu rõ, còn là tượng trưng cho hắc ám vô tận.
Cái miệng vết thương, giống như nằm yên trên thân thể của hắn, bị người ta phá nát giam cầm đi ra. Trải qua thời gian dài ngủ đông một bí mật ẩn trong thân thể không muốn người biết từng chút từng chút lộ ra trước tầm mắt.
Cảm giác nói cho hắn biết, loại ngủ đông ở ẩn gì đó phi thường tà ác, không phải hắn có khả năng khống chế. Không cẩn thận, có khả năng sẽ bị cắn trả......
Minh Lạc Uyên lần nữa nghĩ lại tới xà yêu lúc sắp chết mỉm cười, sau sống không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Vậy không chỉ Liễu Khanh Nhan trong sáng bị tính toán, Huyền Minh còn muốn đưa hắn vào chỗ chết! Xà tính gian giảo như vậy, không phải hạng thiện lương. Hắn đột nhiên nghĩ đến, xà yêu kia có mục đích, để trả thù người đã sát hại người yêu mình mà ngay cả bản thân hắn......
Xà yêu mang thù thật là lợi hại, không thể biết Liễu Khanh Nhan sau khi thành công có thể toàn thân trở ra, có lẽ hắn chỉ dùng việc hoàn hồn để mượn cơ hội thương tổn Khanh Nhan......
Hai người bọn họ đều bị tính kế!
“Đừng lại kéo dài thời gian, tranh thủ thời gian nói cho ta Khanh Nhan đi về phía nào!”
Hắn cắn răng lay động đứng lên, hắn dùng sức phía sau gáy lập tức toát ra một làn hắc khí, hoa văn điên cuồng mở rộng, uốn lượn đen bóng trên làn da. Bộc phát hết sức đáng sợ! Thứ bị giam cầm giờ này từng chút bộc lộ......
Từ xa, Chiến Phong hoảng sợ kêu to, hắn chỉ vào dấu ấn màu đen ở mi tâm của Minh Lạc Uyên, chỗ đó phát ra ngọn lửa màu đen.
“Ma! Ma! Ngươi là ma tộc!!!”
Bị dùng để tìm đường còn chưa nói, thỉnh thoảng sinh mạng bị nguy hiểm, không có một chút nhàn hạ.
Minh Lạc Uyên hoàn toàn đem hắn làm người sai sử, hắn nghĩ phải vượt mọi chông gai, Minh Lạc Uyên còn muốn chém người, mồ hôi chảy đầy mặt!
“...... Phía trước giống như có người?”
Chỗ này bị Linh Tử Hiên cố ý dùng pháp lực, Chiến Phong tận lực lượng phá giải, Minh Lạc Uyên chỉ muốn tìm thấy người đã không ngừng gây sức ép cho Chiến Phong.
Núi Tử Cấm, phóng nhãn nhìn lại. Không có vật còn sống, chỉ có cát bay đá chạy, khói mù tràn ngập, tầng mây thấp có thể vươn tay đụng đến, những cánh bướm bay xẹt qua đỉnh đầu, phát ra tiếng kêu re ré.
Loại nơi u ám quỷ dị này, dù là có người ở đó cũng là hiếm thấy, huống chi còn là một vị mỹ nhân, Chiến Phong vừa mới hô một câu, dừng chân lại không dám tiến lên.
“Đi lên!”
Minh Lạc Uyên ở sau lưng giọng lạnh lùng ra lệnh.
“Xin hỏi......”
Trước mắt là mỹ nhân cực đẹp, nhưng ánh mắt hung ác nham hiểm tới cực điểm. Giống như mới mở miệng nói chuyện là làm hắn nổi giận. Chiến Phong có chút lùi bước không dám hỏi lại, hắn chần chờ, đã nhận ra cự kiếm của Minh Lạc Uyên kề vào người mình. Đành phải bước lên, mở miệng
“Xin hỏi, ngươi có nhìn thấy một tu chân mặc áo bào màu xanh nhạt đi qua nơi này hay không, vị phía sau ta sau chính là đệ tử người đó, bởi vì tìm sư phụ sốt ruột, cho nên muốn hỏi thăm ngươi một chút.”
Không ngờ rằng, Linh Tử Hiên chỉ hừ lạnh một tiếng, đôi mắt màu tím không coi ai ra gì. Thần sắc thật là khinh thường. Vung ống tay áo, căn bản không có đem hai người này để vào mắt, liền lười để ý tới họ.
Mỹ nhân thái độ ngạo mạn. Chiến Phong bất đắc dĩ, bày ra vẻ mặt chính mình bất lực. Minh Lạc Uyên giờ phút này đứng ra, trực chỉ cự kiếm trong tay, vượt qua Chiến Phong ngăn cản Linh Tử Hiên bỏ đi.
“Đứng lại!”
Đôi mắt đen lành lạnh nhìn chằm chằm, tựa hồ nhận định không thành thật nói rõ tuyệt không bỏ qua!
“...... Ngươi cho rằng thứ đồ trong tay ngươi có thể ngăn được đường đi của ta?”
Đầu ngón tay của hắn phát ra tia màu đen tiếp xúc cự kiếm. Âm thanh kim khí ma xát vang lên nghe chói tai, những tia lửa nhỏ bắn ra.
Người này là đồ đệ đại thúc...... Chỉ sợ không phải đồ đệ đơn giản như vậy. Hắn nghĩ nếu đại thúc cùng người này có chút liên quan, trong nội tâm đúng là không thoải mái, rất căm tức. Muốn từ trong miệng hắn biết được đường đi của đại thúc, hừ, nghĩ là khó có khả năng!
“Không biết tự lượng sức mình!”
“Ai da, có việc gì từ từ thương lượng, có việc gì từ từ thương lượng, mọi người không cần đánh đánh giết giết......”
Chiến Phong vội vàng khuyên can, hai người chưa từng thấy mặt, sao lại như có thâm cừu đại hận, thật là khiến người ta khó hiểu. Tuy nhiên hắn cũng rất thích nhìn người khác quyết đấu, càng thảm khốc càng tốt, nhưng mà hắn có loại dự cảm không tốt, ý nghĩ của hắn càng rõ ràng, kết quả của hắn lại càng thê thảm.
Một đôi mắt hung ác đen kịt, một đôi mắt nham hiểm mị hoặc mười phần. Lại là cùng lúc nhắm ngay Chiến Phong nói hắn nhiều lời. Chiến Phong lập tức không biết làm gì, xấu hổ cười gượng ha ha
“Ha ha, các ngươi đánh đi, các ngươi đánh tốt......”
Đánh chết luôn là tốt nhất!
“Ta hỏi xong, ngươi có thể đi!
Minh Lạc Uyên cảm giác mình đã nương tay, ít nhất hắn lại cùng người khác nói điều kiện, bình thường cự kiếm đã đặt ở trên cổ người ta. Đã rất nhân từ.
Hành động đó rơi vào trong mắt Linh Tử Hiên thành người này cuồng vọng không ai bì nổi, cho rằng tất cả mọi người có thể nghe lệnh hắn, muốn làm cái gì biến thành cái gì! Lập tức, toàn thân khí tức đều thay đổi.
Không giống như đối với Liễu Khanh Nhan, thể hiện tính trẻ con hay đùa giỡn, vui cười, nịnh nọt. Giờ phút này Linh Tử Hiên biến thành một người khác. Thoạt nhìn càng tà mị làm cho người ta bị đui mù, vẻ đẹp mang theo thô bạo tàn nhẫn, đậm màu giết chóc, tựa như trên chiến trường giết địch. Sát khí lạnh thấu xương, tựa hồ một động tác của hắn đều có thể đưa người khác vào chỗ chết, làm cho người ta tịt nát xương tan, chỉ là một ánh mắt, liền làm cho người ta không rét mà run. Một khí phách thuộc về vương giả cùng đảm lượng.
Bàn tay trắng thuần như ngọc hơi hơi di động, tạo ra một luồng gió mát, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy một phần thân cự kiếm, xoay nhẹ cổ tay một chút, một vòng gió xoáy cuốn lấy cự kiếm, âm thanh vù vù. Cự kiếm màu đen suýt nữa bị kéo khỏi lòng bàn tay Minh Lạc Uyên bay đi ra ngoài.
Hai người đều xuất công phu, đao phong kiếm khí lâm trận, mà chẳng biết được nguyên do đánh nhau.
Dưới tầng mây màu tím, là một mỹ nam áo trắng di chuyển như múa, bước chân nhẹ nhàng thong thả tiến lui, tiết tấu ngả ngớn ngạo mạn. Chỉ một cái phất tay áo đong đưa là ngàn vạn tia sáng lập loè, mỗi một lần rơi xuống đất chính là đất rung núi chuyển.
Một nam tử áo bào màu đen, mái tóc đen như mực tung bay rối loạn, một thanh cự kiếm màu đen biến lớn bằng người, mỗi một chiêu cực mạnh phát kiếm quang như sét đánh, sát phạt quyết đoán.
Một đen một trắng, dây dưa không ngừng, mỗi một lần va chạm mãnh liệt chính là sấm chớp lập loè.
Không biết qua bao lâu, phía dưới Chiến Phong cổ đã mỏi nhừ, lại là chứng kiến từ trên tầng mây rớt xuống một vật thể màu đen.
“Bùm.......!!!”
Cự kiếm màu đen cắm sâu vào bùn đất hơn một nửa.
Quỳ một chân xuống đất, Minh Lạc Uyên thở hổn hển, một tay bao trùm phía sau cổ, gắt gao đè nén cự đại thống khổ cùng tra tấn nào đó. Trên trán là những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, gò má trở nên trắng bệch. Con ngươi đen nhánh chăm chú tập trung vào thân ảnh màu trắng lơ lửng trên không trung, lần nữa rất nhanh cầm lấy chuôi kiếm !
“Xem như ngươi không tầm thường, cũng xứng đấu cùng ta, ngươi tự đem mình xem rất cao! Như lần sau để cho ta gặp lại ngươi, hừ, cũng sẽ không đơn giản như vậy!”
Xem như người này may mắn. Dám ở trước mặt hắn khiêu khích, người này đúng là không muốn sống. Hôm nay chỉ có tầng một pháp lực, nếu là ngày khác, pháp lực khôi phục, nhất định đem đồ đệ làm càn này đánh cho hồn phi phách tán!
“Còn nữa, ngươi cách đại thúc xa một chút, nếu như ta nổi giận, ta có thể không quản ngươi có phải đồ đệ hắn hay không!“
Hắn vung ống tay áo, tỏ vẻ trong nội tâm ghen ghét bất mãn! Người này quả nhiên là đồ đệ mỹ nhân đại thúc, hừ, vậy cũng đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt. Ai kêu hắn và đại thúc có quan hệ.
Minh Lạc Uyên thần sắc biến đổi, lập tức biết được người này nhất định biết được Khanh Nhan đi về phía nào, ánh mắt càng phát ra tia lạnh như băng
“Lời này của ngươi có ý gì?”
Hắn đến nương nhờ chuôi kiếm, cố gắng đứng lên, nhưng trên cổ đau đớn lan tràn đến từng cái ngóc ngách toàn thân. Não bộ càng đau nhức khó có thể chịu được, giống như có vô số tia sét nổ tung trong đầu, mỗi dây thần kinh đau đớn như bị kéo căng chặt đứt.
Mạch máu thật giống như bị chặn lại, không thể lưu thông, mỗi lần nhúc nhích giống như là có ngàn vạn cây kim sắc bén đâm thủng.
Hắn che đằng sau cái cổ, chỗ gần lỗ tai, nơi bị xà yêu Huyền Minh cắn. Hắn thật nhiều ngày chưa có dư thừa thời gian để ý đến, hắn cho rằng đây chẳng qua là một chút nọc độc, pháp lực của hắn thâm hậu có thể cưỡng chế ngăn chặn, qua thời gian sẽ tốt. Không liệu trước sẽ cùng cái tên kỳ dị này đánh nhau, đồng thời trong cơ thể của hắn giống như bắt đầu khởi động biến đổi gì đó hắn chưa bao giờ biết đến. Rất lạ lẫm, chưa quen thuộc, có lực lượng cường hãn không cách nào hiểu rõ, còn là tượng trưng cho hắc ám vô tận.
Cái miệng vết thương, giống như nằm yên trên thân thể của hắn, bị người ta phá nát giam cầm đi ra. Trải qua thời gian dài ngủ đông một bí mật ẩn trong thân thể không muốn người biết từng chút từng chút lộ ra trước tầm mắt.
Cảm giác nói cho hắn biết, loại ngủ đông ở ẩn gì đó phi thường tà ác, không phải hắn có khả năng khống chế. Không cẩn thận, có khả năng sẽ bị cắn trả......
Minh Lạc Uyên lần nữa nghĩ lại tới xà yêu lúc sắp chết mỉm cười, sau sống không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Vậy không chỉ Liễu Khanh Nhan trong sáng bị tính toán, Huyền Minh còn muốn đưa hắn vào chỗ chết! Xà tính gian giảo như vậy, không phải hạng thiện lương. Hắn đột nhiên nghĩ đến, xà yêu kia có mục đích, để trả thù người đã sát hại người yêu mình mà ngay cả bản thân hắn......
Xà yêu mang thù thật là lợi hại, không thể biết Liễu Khanh Nhan sau khi thành công có thể toàn thân trở ra, có lẽ hắn chỉ dùng việc hoàn hồn để mượn cơ hội thương tổn Khanh Nhan......
Hai người bọn họ đều bị tính kế!
“Đừng lại kéo dài thời gian, tranh thủ thời gian nói cho ta Khanh Nhan đi về phía nào!”
Hắn cắn răng lay động đứng lên, hắn dùng sức phía sau gáy lập tức toát ra một làn hắc khí, hoa văn điên cuồng mở rộng, uốn lượn đen bóng trên làn da. Bộc phát hết sức đáng sợ! Thứ bị giam cầm giờ này từng chút bộc lộ......
Từ xa, Chiến Phong hoảng sợ kêu to, hắn chỉ vào dấu ấn màu đen ở mi tâm của Minh Lạc Uyên, chỗ đó phát ra ngọn lửa màu đen.
“Ma! Ma! Ngươi là ma tộc!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất