Chương 61: Trong lòng có ý đồ xấu
"...... Ta sẽ không rời xa ngươi, sẽ không bao giờ......"
Ta không yêu cầu xa vời là ngươi sẽ theo ta, làm cho ta chuyện gì, ta chỉ nguyện ở cùng ngươi dù phải xuống vực sâu, bên cạnh ngươi chỉ có ta là được......
"Khanh Nhan......"
Minh Lạc Uyên hơi có chút buồn rầu nói, lợi kiếm cũng run run, tựa hồ cũng cảm nhận tâm sự phiền não cùng chủ nhân.
"......"
Liễu Khanh Nhan ngơ ngác hơi có chút vô tội mở to hai mắt, dường như chưa hiểu mình đang nghe chuyện gì.
"Ngươi là ngu ngốc sao?"
"......"
"Ngươi là ngu ngốc sao?"
"......"
Liễu Khanh Nhan nổi giận, sự tức giận không che dấu, rất trực tiếp trừng mắt hung tợn liếc người này, hờn dỗi dứt khoát nhắm hai mắt không hề nhìn nữa.
"Chẳng lẽ ngươi cũng không biết ta yêu mến ngươi sao, ngươi lớn như vậy mà thật ngốc!"
Minh Lạc Uyên có chút tức giận, người này lại còn có vẻ chấn động, trời biết hắn giờ phút này khẩn trương cùng sợ hãi đến cỡ nào, thậm chí là tim đập rất nhanh.
"......"
Xác thực, Liễu Khanh Nhan là bị chấn động!
Lạc Uyên thương mình?!
Cái này, cái này, làm sao có thể, hai người không phải thầy trò sao, là sư phụ cũng xem như là trưởng bối, thầy cùng trò có thể tương đương cha cùng con, sao có thể yêu lẫn nhau, đây không phải là điều cấm kỵ sao?!
Lạc Uyên không phải chán ghét sư phụ của hắn sao, chán ghét Liễu Khanh Nhan, hắn còn chưa từng cung kính với vị sư phụ này.
"Cả Sơ Vân Quan đều biết, Minh Lạc Uyên ta đối với ngươi có dị tâm, toàn bộ thiên hạ đều biết ta đối với ngươi tình cảm sâu nặng, có thể chỉ có ngươi hết lần này tới lần khác không biết, thậm chí là ngốc nghếch như thế, không đếm xỉa ta, rời xa ta, chẳng lẽ đồ đệ này ở trong mắt của ngươi là người đáng ghét, không làm ngươi vui được sao?"
"......"
Tất nhiên không phải...... nhưng mà Liễu Khanh Nhan làm sao biết được Lạc Uyên đối với bản thân mình có suy nghĩ loạn như vậy?
Liễu Khanh Nhan chỉ biết Lạc Uyên không muốn thấy mình, mỗi lần thấy vị sư phụ này đều biểu hiện khác thường, ánh mắt không phải giận dữ thì cũng lạnh nhạt, động một chút lại rống to quát tháo. Liền nghĩ vì mình pháp lực thấp hơn đệ tử nên bị đệ tử xem thường không muốn nhìn mặt. Ở chung vài năm chưa từng có an bình, ngược lại luôn đối nghịch, Liễu Khanh Nhan vẫn đau đầu vì hắn luôn gây sự, nhưng những việc đó là vì thích, là vì yêu sao?
"Mặc dù là như thế, từ nay về sau, ta dù chết cũng giữ lấy ngươi không buông, đem ngươi giữ ở bên người mình......"
Khanh Nhan......
Bây giờ, trong nội tâm ngươi đang nghĩ đến cự tuyệt, phản kháng. Nhưng cũng là vô dụng, ta đã quyết, cho dùng trời long đất lở, chỉ có tâm này không hề thay đổi!
"......"
Liễu Khanh Nhan lúc này ngược lại không có chú ý Minh Lạc Uyên đang ôm mình, mà là nhìn về phía người đứng ở sau lưng Minh Lạc Uyên, người nọ mặc áo bào trắng như tuyết, nụ cười đẹp hút hồn.
Dung mạo sắc sảo phóng đãng tà mị, ánh mắt đầy mê hoặc, phóng đãng câu dẫn.
Người nọ không quan tâm đang ở nơi nào, chung quanh của hắn luôn lượn lờ những cánh hoa đào màu hồng nhạt, tỏa hương thơm ngọt ngào.
Không ràng buộc, rực rỡ, phong lưu, cuồng dã, hào hoa, diêm dúa phóng đãng, tà mị, mê hoặc chết người, đa tình, những từ này mới có thể xứng với người nọ.
Nếu như muốn biết thế gian đa tình là gì, lạc chốn hồng trần là biết được.
Trong một khắc, đôi mắt ấy không phải là sự mị hoặc nét mặt tươi cười, mà giống như chết lặng, hai tay hai chân như bị trói chặt, sững sờ như khúc gỗ đứng ở tại chỗ, môi màu son có chút trắng bệch, run rẩy dữ dội, cặp mắt mê hoặc người lộ ra nét ưu thương, loại lắng đọng thống khổ, ẩn nhẫn cực đại bi thương.
Khi Liễu Khanh Nhan nhìn người nọ lần nữa, Lạc Hồng Bụi lại khôi phục như ban lần đầu, bộ dạng tà mị đa tình, lộ rõ nét đa tình phóng đãng, phong lưu vô hạn, vốn có của mỹ nhân Hồng Bụi, vẻ mặt đa tình không còn thấy có nửa phần thương tâm thống khổ.
Lạc Hồng Bụi chuyển đổi quá nhanh, nhanh đến mức Liễu Khanh Nhan cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Khanh Nhan......"
Minh Lạc Uyên cũng phát hiện sau lưng có chỗ không đúng, đang có chút kinh ngạc, sau đó quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhớ tới người này. Chỉ là vừa rồi quá tập trung tinh thần, toàn bộ rơi vào trên mình Liễu Khanh Nhan, tự nhiên mà đem người này vứt đi sau đầu, giờ phút này phát hiện Lạc Hồng Bụi không lịch sự một mực ở bên cạnh quan sát họ, hắn có chút tức giận.
Lạc Hồng Bụi mang theo tầm mắt mập mờ, phong tình, nhìn chăm chú như muốn hút hồn người khác. Nói trắng ra, Lạc Hồng Bụi không che dấu ánh mắt câu dẫn đối với Liễu Khanh Nhan trong ngực của hắn, cái này làm cho Minh Lạc Uyên sao không phẫn nộ cho được!
"Không cho phép nhìn hắn!"
Minh Lạc Uyên bá đạo ra lệnh, toàn thân tản ra khí tức bức người. Cả người hắn thay đổi giống như ngày mùa đông có chút nắng sớm ấm áp, thoáng một cái chuyển biến thành mưa tuyết giá lạnh, lạnh buốt lan tỏa ra ngoài ngàn dặm.
Sau một khắc Liễu Khanh Nhan đã bị hắn ôm siết chặt vòng eo, áo bào đen nhanh chóng bao phủ lên che tầm mắt. Liễu Khanh Nhan thân mình không phải gầy yếu, nhưng so với Minh Lạc Uyên cao lớn, thân thể có vẻ mỏng manh, đứng xa xa nhìn giống như một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn. Mà Liễu Khanh Nhan lại mặc một bộ y phục màu xanh biếc, vạt áo rộng thùng thình tà áo có vân hình lá sen, cổ áo dựng thẳng lên hơi hơi gợn sóng uốn lượn, tàm ti trong suốt, nhìn càng hoa mỹ.
Lạc Hồng Bụi rất xa nhìn lại, liền thấy chỗ cổ áo lộ ra làn da trắng như ngọc, làn da đẹp nhất trên đời, nõn nà, mịn màng như tơ, như lụa, những sợi tóc đen nhánh phía sau đầu, búi tóc cũng dùng ngọc trâm màu xanh biếc cố định, mũ quan bao quanh búi tóc ở giữa có hình hoa sen, bên tai tinh tế chảy xuống hai sợi thanh ti, bằng sợi tơ to như ngón cái màu phỉ thúy buộc vào mũ quan, rủ xuống trước ngực.
Liễu Khanh Nhan màu da vô cùng đẹp, hai mày cong lá liễu giống như vẽ, môi son hé mở, cánh môi hồng nhạt mộng nước, giống như trái đào mật chín mọng làm cho người ta nhịn không được muốn cắn lên một cái. Lạc Hồng Bụi càng nhìn kỹ lại càng cảm thấy Liễu Khanh Nhan đẹp mê hồn, cùng mặc quần áo mang phục sức của người nọ ngàn năm trước, quả thực chính là một khuôn mẫu mà ra.
Tuy nhiên người này cùng người ngàn năm trước không phải một người, nhưng người này bộ dạng thanh tao lạnh lùng thư thái, lời nói cử chỉ lúc nào cũng lộ ra lạnh lùng xa cách lại cùng người nọ giống nhau như đúc.
Đây cũng là người hắn ái mộ, tâm tâm niệm niệm trong lòng, đợi chờ ngàn năm.
Mặc dù là vô tình, mặc dù là lạnh lùng, mặc dù là vô tâm, hắn chính là như thế. Trên đời này duy chỉ có một người, có thể vô hạn dung túng, vô hạn sủng nịch, tùy ý muốn làm gì thì làm, khi ngươi đã thích thì dù hắn đem ngươi đá xuống địa ngục khôn cùng cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ trách, ai kêu hắn yêu người này, muốn tranh đoạt dù trầy da tróc vẩy cũng muốn thân cận người này.
Lạc Lồng Bụi cười càn tà mị, thu hồn đoạt phách, đôi mắt phong lưu vô hạn, giơ tay nhấc chân cử chỉ không rõ ràng.
Lời của hắn giống như mang theo hương vị mật đường ngọt ngào, len lỏi vào trái tim lắp đầy tâm can, làm người nghe sửng sốt chóng mặt mơ hồ không biết vì sao.
"Mỹ nhân, ngươi xem chúng ta lại gặp mặt, có thể nói là duyên phận? Ngươi xem ông trời cũng không nỡ tách chúng ta ra, để cho ta lần nữa gặp được ngươi, ai da, mỹ nhân cũng biết, ta đây một ngày không thấy mỹ nhân, đúng là nuốt không trôi, ngủ không ngon. Tâm tâm niệm niệm không gặp một khắc giống như đã ba thu, làm cho linh hồn nhỏ bé của ta hao mòn, mỹ nhân có từng nghĩ tới ta không?"
Minh Lạc Uyên lạnh lùng nhìn Lạc Hồng Bụi, nhẫn nhịn, kìm nén ý muốn giết người, cúi đầu nhìn chăm chú quan tâm Liễu Khanh Nhan trong ngực, chẳng biết tại sao trong nội tâm có chút không thoải mái.
Người này là của hắn, Khanh Nhan là của hắn, là sư phụ của hắn, thuộc về một mình hắn, Lạc Hồng Bụi rõ ràng ánh mắt, ngôn ngữ đều làm hắn hoàn toàn không thoải mái.
Nhìn chăm chú như vậy, hắn đã cảm thấy có ý gì với Liễu Khanh Nhan, hận không thể lập tức đi lên móc đôi mắt càn quấy của người nọ, không để cho hắn có thể nhìn thấy Khanh Nhan.
Khanh Nhan chỉ là của một mình hắn, người ngoài dù là nhìn thoáng qua, cũng không cho phép......
Hắn bá đạo lại ngang ngược, còn có chút không nói đạo lý, tuy giọng điệu là hung thần ác sát, nhưng trong đầu lại không nỡ làm Khanh Nhan bị nửa điểm ủy khuất, cũng sợ Khanh Nhan oán hận hắn, hơi có chút tính trẻ con đối với người trong ngực mà rống to.
"Không cho phép ngươi nhìn hắn, ngươi nhìn cũng chỉ cho phép nhìn ta!"
Cũng không quan tâm Liễu Khanh Nhan có đồng ý hay không, hắn chỉ muốn nhét người vào lồng ngực mình, mượn cơ hội che mắt người này, không cho nhìn.
"Còn ngươi nữa, cách Khanh Nhan xa chút ít, ngươi vẫn như thế, ta liền mốc đi hai mắt, cho ngươi đời này không thấy được gì đó!"
Hắn lạnh giọng uy hiếp.
Lạc Hồng Bụi ngượng ngùng cười, thật chẳng thèm để ý, nghịch nghịch sợi tóc trên trán, nói lời câu dẫn khiêu khích.
"Vậy thì không được, đôi mắt mỹ lệ của ta còn muốn giữ lại nhìn mỹ nhân, ngươi nếu cảm thấy khó chịu, nhìn không được, ngươi đừng quan tâm ta, đừng nhìn ta, để cho mỹ nhân nhìn một mình ta được không?"
Vừa nói người này liền duỗi cánh tay ra, mười ngón trắng ngần toát ra vũ đạo huyền diệu, từ lòng bàn tay thổi phồng nâng lên một cánh hoa màu hồng nhạt, lượn lờ tại đầu ngón tay xoay quanh không chịu rời đi.
"Đi!"
Minh Lạc Uyên mạnh mẽ, hắn cũng không chịu nhượng bộ nửa phần, đơn giản là vì Liễu Khanh Nhan.
Trận trận khói mù hồng nhạt nương theo cánh hoa ùa đến, mùi hương ngọt ngào thẳng tiến vào hơi thở, khiến cho đầu óc có chút choáng váng.
Sau một khắc, lại vang lên âm thanh vải gấm bị xé rách, chỉ thấy từ xa một đạo màu trắng linh động như xà, đánh mạnh về phía vai trái Minh Lạc Uyên, tốc độ nhanh dị thường. Trong nháy mắt liền bay đến trước mắt Minh Lạc Uyên, động tác ôm người trong ngực hơi chút buông lơi, cái bóng trắng lướt đến sát đầu vai hắn, ngay sau đó một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên, xương vai trái bị đánh nát. Minh Lạc Uyên kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể run rẩy cố ổn định bước chân nhìn người trong ngực, vừa cố định thân mình lại vừa hút khí.
Có thể Lạc Hồng Bụi hết lần này tới lần khác không cho Minh Lạc Uyên sống yên ổn, hắn đã có ngàn năm tu hành không có gì đáng nói, Minh Lạc Uyên giờ phút này là thân thể người phàm, chính diện tiếp một chiêu kia, không chết cũng sẽ gãy xương trăm ngày còn chưa khỏi.
"Mỹ nhân ngươi xem, ta so với hắn lợi hại hơn, ngươi ngẫm lại cho kỹ, võ công ta so với hắn tốt hơn gấp trăm lần có thừa, dung mạo ta hơn hắn ngàn lần, nhân phẩm sao? ta đây tuyệt đối chỉ có chu đáo nhẹ nhàng. Cho nên mới nói đi theo ta tuyệt đối sẽ không thiệt thòi, mỹ nhân ngươi theo ta, ta nhất định tốt với ngươi, bất kể là yêu thương, ăn uống, chăm sóc thân thể, đều quan tâm thỏa mãn ngươi, được không?"
Ta không yêu cầu xa vời là ngươi sẽ theo ta, làm cho ta chuyện gì, ta chỉ nguyện ở cùng ngươi dù phải xuống vực sâu, bên cạnh ngươi chỉ có ta là được......
"Khanh Nhan......"
Minh Lạc Uyên hơi có chút buồn rầu nói, lợi kiếm cũng run run, tựa hồ cũng cảm nhận tâm sự phiền não cùng chủ nhân.
"......"
Liễu Khanh Nhan ngơ ngác hơi có chút vô tội mở to hai mắt, dường như chưa hiểu mình đang nghe chuyện gì.
"Ngươi là ngu ngốc sao?"
"......"
"Ngươi là ngu ngốc sao?"
"......"
Liễu Khanh Nhan nổi giận, sự tức giận không che dấu, rất trực tiếp trừng mắt hung tợn liếc người này, hờn dỗi dứt khoát nhắm hai mắt không hề nhìn nữa.
"Chẳng lẽ ngươi cũng không biết ta yêu mến ngươi sao, ngươi lớn như vậy mà thật ngốc!"
Minh Lạc Uyên có chút tức giận, người này lại còn có vẻ chấn động, trời biết hắn giờ phút này khẩn trương cùng sợ hãi đến cỡ nào, thậm chí là tim đập rất nhanh.
"......"
Xác thực, Liễu Khanh Nhan là bị chấn động!
Lạc Uyên thương mình?!
Cái này, cái này, làm sao có thể, hai người không phải thầy trò sao, là sư phụ cũng xem như là trưởng bối, thầy cùng trò có thể tương đương cha cùng con, sao có thể yêu lẫn nhau, đây không phải là điều cấm kỵ sao?!
Lạc Uyên không phải chán ghét sư phụ của hắn sao, chán ghét Liễu Khanh Nhan, hắn còn chưa từng cung kính với vị sư phụ này.
"Cả Sơ Vân Quan đều biết, Minh Lạc Uyên ta đối với ngươi có dị tâm, toàn bộ thiên hạ đều biết ta đối với ngươi tình cảm sâu nặng, có thể chỉ có ngươi hết lần này tới lần khác không biết, thậm chí là ngốc nghếch như thế, không đếm xỉa ta, rời xa ta, chẳng lẽ đồ đệ này ở trong mắt của ngươi là người đáng ghét, không làm ngươi vui được sao?"
"......"
Tất nhiên không phải...... nhưng mà Liễu Khanh Nhan làm sao biết được Lạc Uyên đối với bản thân mình có suy nghĩ loạn như vậy?
Liễu Khanh Nhan chỉ biết Lạc Uyên không muốn thấy mình, mỗi lần thấy vị sư phụ này đều biểu hiện khác thường, ánh mắt không phải giận dữ thì cũng lạnh nhạt, động một chút lại rống to quát tháo. Liền nghĩ vì mình pháp lực thấp hơn đệ tử nên bị đệ tử xem thường không muốn nhìn mặt. Ở chung vài năm chưa từng có an bình, ngược lại luôn đối nghịch, Liễu Khanh Nhan vẫn đau đầu vì hắn luôn gây sự, nhưng những việc đó là vì thích, là vì yêu sao?
"Mặc dù là như thế, từ nay về sau, ta dù chết cũng giữ lấy ngươi không buông, đem ngươi giữ ở bên người mình......"
Khanh Nhan......
Bây giờ, trong nội tâm ngươi đang nghĩ đến cự tuyệt, phản kháng. Nhưng cũng là vô dụng, ta đã quyết, cho dùng trời long đất lở, chỉ có tâm này không hề thay đổi!
"......"
Liễu Khanh Nhan lúc này ngược lại không có chú ý Minh Lạc Uyên đang ôm mình, mà là nhìn về phía người đứng ở sau lưng Minh Lạc Uyên, người nọ mặc áo bào trắng như tuyết, nụ cười đẹp hút hồn.
Dung mạo sắc sảo phóng đãng tà mị, ánh mắt đầy mê hoặc, phóng đãng câu dẫn.
Người nọ không quan tâm đang ở nơi nào, chung quanh của hắn luôn lượn lờ những cánh hoa đào màu hồng nhạt, tỏa hương thơm ngọt ngào.
Không ràng buộc, rực rỡ, phong lưu, cuồng dã, hào hoa, diêm dúa phóng đãng, tà mị, mê hoặc chết người, đa tình, những từ này mới có thể xứng với người nọ.
Nếu như muốn biết thế gian đa tình là gì, lạc chốn hồng trần là biết được.
Trong một khắc, đôi mắt ấy không phải là sự mị hoặc nét mặt tươi cười, mà giống như chết lặng, hai tay hai chân như bị trói chặt, sững sờ như khúc gỗ đứng ở tại chỗ, môi màu son có chút trắng bệch, run rẩy dữ dội, cặp mắt mê hoặc người lộ ra nét ưu thương, loại lắng đọng thống khổ, ẩn nhẫn cực đại bi thương.
Khi Liễu Khanh Nhan nhìn người nọ lần nữa, Lạc Hồng Bụi lại khôi phục như ban lần đầu, bộ dạng tà mị đa tình, lộ rõ nét đa tình phóng đãng, phong lưu vô hạn, vốn có của mỹ nhân Hồng Bụi, vẻ mặt đa tình không còn thấy có nửa phần thương tâm thống khổ.
Lạc Hồng Bụi chuyển đổi quá nhanh, nhanh đến mức Liễu Khanh Nhan cho rằng vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Khanh Nhan......"
Minh Lạc Uyên cũng phát hiện sau lưng có chỗ không đúng, đang có chút kinh ngạc, sau đó quay đầu lại nhìn, lúc này mới nhớ tới người này. Chỉ là vừa rồi quá tập trung tinh thần, toàn bộ rơi vào trên mình Liễu Khanh Nhan, tự nhiên mà đem người này vứt đi sau đầu, giờ phút này phát hiện Lạc Hồng Bụi không lịch sự một mực ở bên cạnh quan sát họ, hắn có chút tức giận.
Lạc Hồng Bụi mang theo tầm mắt mập mờ, phong tình, nhìn chăm chú như muốn hút hồn người khác. Nói trắng ra, Lạc Hồng Bụi không che dấu ánh mắt câu dẫn đối với Liễu Khanh Nhan trong ngực của hắn, cái này làm cho Minh Lạc Uyên sao không phẫn nộ cho được!
"Không cho phép nhìn hắn!"
Minh Lạc Uyên bá đạo ra lệnh, toàn thân tản ra khí tức bức người. Cả người hắn thay đổi giống như ngày mùa đông có chút nắng sớm ấm áp, thoáng một cái chuyển biến thành mưa tuyết giá lạnh, lạnh buốt lan tỏa ra ngoài ngàn dặm.
Sau một khắc Liễu Khanh Nhan đã bị hắn ôm siết chặt vòng eo, áo bào đen nhanh chóng bao phủ lên che tầm mắt. Liễu Khanh Nhan thân mình không phải gầy yếu, nhưng so với Minh Lạc Uyên cao lớn, thân thể có vẻ mỏng manh, đứng xa xa nhìn giống như một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn. Mà Liễu Khanh Nhan lại mặc một bộ y phục màu xanh biếc, vạt áo rộng thùng thình tà áo có vân hình lá sen, cổ áo dựng thẳng lên hơi hơi gợn sóng uốn lượn, tàm ti trong suốt, nhìn càng hoa mỹ.
Lạc Hồng Bụi rất xa nhìn lại, liền thấy chỗ cổ áo lộ ra làn da trắng như ngọc, làn da đẹp nhất trên đời, nõn nà, mịn màng như tơ, như lụa, những sợi tóc đen nhánh phía sau đầu, búi tóc cũng dùng ngọc trâm màu xanh biếc cố định, mũ quan bao quanh búi tóc ở giữa có hình hoa sen, bên tai tinh tế chảy xuống hai sợi thanh ti, bằng sợi tơ to như ngón cái màu phỉ thúy buộc vào mũ quan, rủ xuống trước ngực.
Liễu Khanh Nhan màu da vô cùng đẹp, hai mày cong lá liễu giống như vẽ, môi son hé mở, cánh môi hồng nhạt mộng nước, giống như trái đào mật chín mọng làm cho người ta nhịn không được muốn cắn lên một cái. Lạc Hồng Bụi càng nhìn kỹ lại càng cảm thấy Liễu Khanh Nhan đẹp mê hồn, cùng mặc quần áo mang phục sức của người nọ ngàn năm trước, quả thực chính là một khuôn mẫu mà ra.
Tuy nhiên người này cùng người ngàn năm trước không phải một người, nhưng người này bộ dạng thanh tao lạnh lùng thư thái, lời nói cử chỉ lúc nào cũng lộ ra lạnh lùng xa cách lại cùng người nọ giống nhau như đúc.
Đây cũng là người hắn ái mộ, tâm tâm niệm niệm trong lòng, đợi chờ ngàn năm.
Mặc dù là vô tình, mặc dù là lạnh lùng, mặc dù là vô tâm, hắn chính là như thế. Trên đời này duy chỉ có một người, có thể vô hạn dung túng, vô hạn sủng nịch, tùy ý muốn làm gì thì làm, khi ngươi đã thích thì dù hắn đem ngươi đá xuống địa ngục khôn cùng cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ trách, ai kêu hắn yêu người này, muốn tranh đoạt dù trầy da tróc vẩy cũng muốn thân cận người này.
Lạc Lồng Bụi cười càn tà mị, thu hồn đoạt phách, đôi mắt phong lưu vô hạn, giơ tay nhấc chân cử chỉ không rõ ràng.
Lời của hắn giống như mang theo hương vị mật đường ngọt ngào, len lỏi vào trái tim lắp đầy tâm can, làm người nghe sửng sốt chóng mặt mơ hồ không biết vì sao.
"Mỹ nhân, ngươi xem chúng ta lại gặp mặt, có thể nói là duyên phận? Ngươi xem ông trời cũng không nỡ tách chúng ta ra, để cho ta lần nữa gặp được ngươi, ai da, mỹ nhân cũng biết, ta đây một ngày không thấy mỹ nhân, đúng là nuốt không trôi, ngủ không ngon. Tâm tâm niệm niệm không gặp một khắc giống như đã ba thu, làm cho linh hồn nhỏ bé của ta hao mòn, mỹ nhân có từng nghĩ tới ta không?"
Minh Lạc Uyên lạnh lùng nhìn Lạc Hồng Bụi, nhẫn nhịn, kìm nén ý muốn giết người, cúi đầu nhìn chăm chú quan tâm Liễu Khanh Nhan trong ngực, chẳng biết tại sao trong nội tâm có chút không thoải mái.
Người này là của hắn, Khanh Nhan là của hắn, là sư phụ của hắn, thuộc về một mình hắn, Lạc Hồng Bụi rõ ràng ánh mắt, ngôn ngữ đều làm hắn hoàn toàn không thoải mái.
Nhìn chăm chú như vậy, hắn đã cảm thấy có ý gì với Liễu Khanh Nhan, hận không thể lập tức đi lên móc đôi mắt càn quấy của người nọ, không để cho hắn có thể nhìn thấy Khanh Nhan.
Khanh Nhan chỉ là của một mình hắn, người ngoài dù là nhìn thoáng qua, cũng không cho phép......
Hắn bá đạo lại ngang ngược, còn có chút không nói đạo lý, tuy giọng điệu là hung thần ác sát, nhưng trong đầu lại không nỡ làm Khanh Nhan bị nửa điểm ủy khuất, cũng sợ Khanh Nhan oán hận hắn, hơi có chút tính trẻ con đối với người trong ngực mà rống to.
"Không cho phép ngươi nhìn hắn, ngươi nhìn cũng chỉ cho phép nhìn ta!"
Cũng không quan tâm Liễu Khanh Nhan có đồng ý hay không, hắn chỉ muốn nhét người vào lồng ngực mình, mượn cơ hội che mắt người này, không cho nhìn.
"Còn ngươi nữa, cách Khanh Nhan xa chút ít, ngươi vẫn như thế, ta liền mốc đi hai mắt, cho ngươi đời này không thấy được gì đó!"
Hắn lạnh giọng uy hiếp.
Lạc Hồng Bụi ngượng ngùng cười, thật chẳng thèm để ý, nghịch nghịch sợi tóc trên trán, nói lời câu dẫn khiêu khích.
"Vậy thì không được, đôi mắt mỹ lệ của ta còn muốn giữ lại nhìn mỹ nhân, ngươi nếu cảm thấy khó chịu, nhìn không được, ngươi đừng quan tâm ta, đừng nhìn ta, để cho mỹ nhân nhìn một mình ta được không?"
Vừa nói người này liền duỗi cánh tay ra, mười ngón trắng ngần toát ra vũ đạo huyền diệu, từ lòng bàn tay thổi phồng nâng lên một cánh hoa màu hồng nhạt, lượn lờ tại đầu ngón tay xoay quanh không chịu rời đi.
"Đi!"
Minh Lạc Uyên mạnh mẽ, hắn cũng không chịu nhượng bộ nửa phần, đơn giản là vì Liễu Khanh Nhan.
Trận trận khói mù hồng nhạt nương theo cánh hoa ùa đến, mùi hương ngọt ngào thẳng tiến vào hơi thở, khiến cho đầu óc có chút choáng váng.
Sau một khắc, lại vang lên âm thanh vải gấm bị xé rách, chỉ thấy từ xa một đạo màu trắng linh động như xà, đánh mạnh về phía vai trái Minh Lạc Uyên, tốc độ nhanh dị thường. Trong nháy mắt liền bay đến trước mắt Minh Lạc Uyên, động tác ôm người trong ngực hơi chút buông lơi, cái bóng trắng lướt đến sát đầu vai hắn, ngay sau đó một tiếng răng rắc thanh thúy vang lên, xương vai trái bị đánh nát. Minh Lạc Uyên kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể run rẩy cố ổn định bước chân nhìn người trong ngực, vừa cố định thân mình lại vừa hút khí.
Có thể Lạc Hồng Bụi hết lần này tới lần khác không cho Minh Lạc Uyên sống yên ổn, hắn đã có ngàn năm tu hành không có gì đáng nói, Minh Lạc Uyên giờ phút này là thân thể người phàm, chính diện tiếp một chiêu kia, không chết cũng sẽ gãy xương trăm ngày còn chưa khỏi.
"Mỹ nhân ngươi xem, ta so với hắn lợi hại hơn, ngươi ngẫm lại cho kỹ, võ công ta so với hắn tốt hơn gấp trăm lần có thừa, dung mạo ta hơn hắn ngàn lần, nhân phẩm sao? ta đây tuyệt đối chỉ có chu đáo nhẹ nhàng. Cho nên mới nói đi theo ta tuyệt đối sẽ không thiệt thòi, mỹ nhân ngươi theo ta, ta nhất định tốt với ngươi, bất kể là yêu thương, ăn uống, chăm sóc thân thể, đều quan tâm thỏa mãn ngươi, được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất