Chương 7: Cuồng dại, vọng tưởng
"......"
Liễu Khanh Nhan hướng người nọ nhìn thoáng qua, liền biết, lúc này muốn đi cũng đi không được.
"...... Ta nhìn thấy ngươi, liền tới."
Nam tử áo bào đen có chút không biết nên biểu đạt như thế nào, nhìn chằm chằm thân ảnh màu xanh nhạt, chăm chú không buông tha.
"Ta biết."
Hai người bọn họ không tiếp tục nói gì nữa. Liễu Khanh Nhan không muốn tự tìm phiền phứ, gật đầu xem như chào hỏi, liền không nói thêm lời nào. Hai người bọn họ quan hệ là xa cách như thế.
Người bên ngoài không biết, ngày xưa, trong Sơ Vân Quan có một đôi thầy trò thân mật lại trở thành người xa lạ.
Liễu Khanh Nhan từ nhỏ đã ở Sơ Vân Quan lớn lên, do môn chủ Mộ Nhan của Sơ Vân Quan nuôi dưỡng. Còn Minh Lạc Uyên, là năm Liễu Khanh Nhan sáu tuổi chơi tại bờ sông nhặt được, một mực mang theo bên mình nuôi dưỡng. Hai người hơn kém nhau sáu tuổi, nhưng Liễu Khanh Nhan một tay chăm sóc áo cơm chiếu cố Minh Lạc Uyên trong sinh hoạt hằng ngày. Vì vậy hai người thành thầy trò.
Ở Sơ Vân Quan dựa theo thời gian nhập môn mà tính toán cấp bậc. Vì thế nên cho dù Liễu Khanh Nhan nhỏ tuổi hơn chúng đệ tử, họ cũng phải tôn xưng một tiếng tiểu sư thúc.
Minh Lạc Uyên từ nhỏ đã thể hiện thông minh hơn người. Thuộc lòng rất nhiều sách từ kinh văn đến đạo giáo. Có thể nói ra châm ngôn Phật gia, tiên cơ đạo gia!
Cả tên mình hắn cũng tự đặt.
Sơ Vân Quan đệ tử đều cung kính gọi Liễu Khanh Nhan một câu tiểu sư thúc, mà đệ tử một tay mình nuôi lớn hết lần này tới lần khác không gọi, chỉ gọi thẳng kỳ danh. Khi đó, Liễu Khanh Nhan suy nghĩ, Lạc Uyên còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đến nay, cũng không đổi.
Liễu Khanh Nhan suy nghĩ, hay đệ tử này thật chán ghét mình, cho nên mới như thế.
Nghĩ đến tại Sơ Vân Quan người này nhiều lần nhục nhã làm khó mình, cảm thấy không khỏi bi thương. Cũng may Liễu Khanh Nhan tâm tính tốt, không chấp nhặt, không canh cánh trong lòng. Lạc Uyên muốn như thế nào, cũng không cần cưỡng cầu, chỉ là thấy khó xử, quả thực làm cho đầu đau không dứt.
Liễu Khanh Nhan nghĩ nếu như không gặp sẽ không đau đầu nữa, nhưng thiên ý luôn trêu người, Lạc Uyên giống như là cái bóng sau lưng, muốn trốn cũng trốn không xong.
"Ta còn có một số việc, do đó rời đi trước."
"Khanh Nhan......"
Người nọ đưa tay muốn bắt lấy, nhưng thân ảnh màu xanh nhạt chớp mắt một cái đã nhúng chân phi thân ra xa mấy trượng bên ngoài.
Tay áo khẽ lay động, thân ảnh màu xanh nhạt không còn ở chỗ đó......đôi mắt đen thoáng chút ảm đạm, mái tóc đen rối tung xỏa xuống, che dấu vẻ mặt mất mát.
"...... Vẫn là như vậy, ta đã sớm biết được, bất quá là vọng tưởng, lại còn muốn cuồng dại......"
Tự cười khổ. Môi mím chặt như là muốn nghiền nát bi thương lan tràn khắp ngóc ngách thân thể. Mắt nhìn theo thân ảnh màu xanh nhạt đã biến mất, đôi mắt u ám. Nam tử áo bào đen gọi ra pháp khí, là cự kiếm màu đen huyền đang ẩn hiện giữa không trung.
"Ong ong ong ong......"
Tử Kim sao băng bươm bướm kiếm nắm im trên bàn dường như là bị cái gì làm tỉnh lại, phát ra âm thanh điếc tai, ba viên bảo thạch trên thân kiếm phát ra hào quang sáng chói, cả khách điếm đều là vầng sáng ba màu. Tượng trưng cho yêu ma dị tượng.
Vừa rồi là giao long trong nước, mà giờ khắc này, là......
Khuôn mặt anh tuấn ngẩn người, pháp khí của hắn cho tới bây giờ chưa có xuất hiện tình huống kỳ dị như vậy. Thanh Tử Kim sao băng bươm bướm kiếm chính là thần vật khai sơn chi tổ hàng yêu trừ ma, cũng không phải đồ vật phàn nhân. Có thể, hôm nay, đối mặt một thanh thần kiếm khác. Chuyện lạ này lại nói lên điều gì?
Minh Lạc Uyên lạnh lùng liếc mắt, định đứng lên ngự kiếm phi hành. Thanh sao băng bươm bướm kiếm thẳng tắp chỉ vào Minh Lạc Uyên!
Sao băng bươm bướm kiếm, giống như đứa bé do dự, lộn trở lại, lắc lư một lát lại đuổi theo, giống như đang bận tâm cái gì, rồi chậm chạp không dám làm.
"...... Đừng chọc giận ta, thu hồi pháp khí của ngươi đi!"
Ngữ khí lạnh lẽo. Không thể nói là nhắc nhở hay mệnh lệnh.
Giữa không trung, cự kiếm màu đen huyền tỏa ra hắc khí. Trong nháy mắt, từ rất xa bên kia Liễu Khanh Nhan cho rằng lại có một yêu nghiệt lợi hại ngang trời xuất thế, bởi vì hắc khí này cùng yêu khí của yêu thú kia không có bất kỳ khác biệt.
Chứng kiến chiêu thức quen thuộc, Liễu Khanh Nhan thầm nghĩ mình nhạy cảm.
Liễu Khanh Nhan hướng người nọ nhìn thoáng qua, liền biết, lúc này muốn đi cũng đi không được.
"...... Ta nhìn thấy ngươi, liền tới."
Nam tử áo bào đen có chút không biết nên biểu đạt như thế nào, nhìn chằm chằm thân ảnh màu xanh nhạt, chăm chú không buông tha.
"Ta biết."
Hai người bọn họ không tiếp tục nói gì nữa. Liễu Khanh Nhan không muốn tự tìm phiền phứ, gật đầu xem như chào hỏi, liền không nói thêm lời nào. Hai người bọn họ quan hệ là xa cách như thế.
Người bên ngoài không biết, ngày xưa, trong Sơ Vân Quan có một đôi thầy trò thân mật lại trở thành người xa lạ.
Liễu Khanh Nhan từ nhỏ đã ở Sơ Vân Quan lớn lên, do môn chủ Mộ Nhan của Sơ Vân Quan nuôi dưỡng. Còn Minh Lạc Uyên, là năm Liễu Khanh Nhan sáu tuổi chơi tại bờ sông nhặt được, một mực mang theo bên mình nuôi dưỡng. Hai người hơn kém nhau sáu tuổi, nhưng Liễu Khanh Nhan một tay chăm sóc áo cơm chiếu cố Minh Lạc Uyên trong sinh hoạt hằng ngày. Vì vậy hai người thành thầy trò.
Ở Sơ Vân Quan dựa theo thời gian nhập môn mà tính toán cấp bậc. Vì thế nên cho dù Liễu Khanh Nhan nhỏ tuổi hơn chúng đệ tử, họ cũng phải tôn xưng một tiếng tiểu sư thúc.
Minh Lạc Uyên từ nhỏ đã thể hiện thông minh hơn người. Thuộc lòng rất nhiều sách từ kinh văn đến đạo giáo. Có thể nói ra châm ngôn Phật gia, tiên cơ đạo gia!
Cả tên mình hắn cũng tự đặt.
Sơ Vân Quan đệ tử đều cung kính gọi Liễu Khanh Nhan một câu tiểu sư thúc, mà đệ tử một tay mình nuôi lớn hết lần này tới lần khác không gọi, chỉ gọi thẳng kỳ danh. Khi đó, Liễu Khanh Nhan suy nghĩ, Lạc Uyên còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đến nay, cũng không đổi.
Liễu Khanh Nhan suy nghĩ, hay đệ tử này thật chán ghét mình, cho nên mới như thế.
Nghĩ đến tại Sơ Vân Quan người này nhiều lần nhục nhã làm khó mình, cảm thấy không khỏi bi thương. Cũng may Liễu Khanh Nhan tâm tính tốt, không chấp nhặt, không canh cánh trong lòng. Lạc Uyên muốn như thế nào, cũng không cần cưỡng cầu, chỉ là thấy khó xử, quả thực làm cho đầu đau không dứt.
Liễu Khanh Nhan nghĩ nếu như không gặp sẽ không đau đầu nữa, nhưng thiên ý luôn trêu người, Lạc Uyên giống như là cái bóng sau lưng, muốn trốn cũng trốn không xong.
"Ta còn có một số việc, do đó rời đi trước."
"Khanh Nhan......"
Người nọ đưa tay muốn bắt lấy, nhưng thân ảnh màu xanh nhạt chớp mắt một cái đã nhúng chân phi thân ra xa mấy trượng bên ngoài.
Tay áo khẽ lay động, thân ảnh màu xanh nhạt không còn ở chỗ đó......đôi mắt đen thoáng chút ảm đạm, mái tóc đen rối tung xỏa xuống, che dấu vẻ mặt mất mát.
"...... Vẫn là như vậy, ta đã sớm biết được, bất quá là vọng tưởng, lại còn muốn cuồng dại......"
Tự cười khổ. Môi mím chặt như là muốn nghiền nát bi thương lan tràn khắp ngóc ngách thân thể. Mắt nhìn theo thân ảnh màu xanh nhạt đã biến mất, đôi mắt u ám. Nam tử áo bào đen gọi ra pháp khí, là cự kiếm màu đen huyền đang ẩn hiện giữa không trung.
"Ong ong ong ong......"
Tử Kim sao băng bươm bướm kiếm nắm im trên bàn dường như là bị cái gì làm tỉnh lại, phát ra âm thanh điếc tai, ba viên bảo thạch trên thân kiếm phát ra hào quang sáng chói, cả khách điếm đều là vầng sáng ba màu. Tượng trưng cho yêu ma dị tượng.
Vừa rồi là giao long trong nước, mà giờ khắc này, là......
Khuôn mặt anh tuấn ngẩn người, pháp khí của hắn cho tới bây giờ chưa có xuất hiện tình huống kỳ dị như vậy. Thanh Tử Kim sao băng bươm bướm kiếm chính là thần vật khai sơn chi tổ hàng yêu trừ ma, cũng không phải đồ vật phàn nhân. Có thể, hôm nay, đối mặt một thanh thần kiếm khác. Chuyện lạ này lại nói lên điều gì?
Minh Lạc Uyên lạnh lùng liếc mắt, định đứng lên ngự kiếm phi hành. Thanh sao băng bươm bướm kiếm thẳng tắp chỉ vào Minh Lạc Uyên!
Sao băng bươm bướm kiếm, giống như đứa bé do dự, lộn trở lại, lắc lư một lát lại đuổi theo, giống như đang bận tâm cái gì, rồi chậm chạp không dám làm.
"...... Đừng chọc giận ta, thu hồi pháp khí của ngươi đi!"
Ngữ khí lạnh lẽo. Không thể nói là nhắc nhở hay mệnh lệnh.
Giữa không trung, cự kiếm màu đen huyền tỏa ra hắc khí. Trong nháy mắt, từ rất xa bên kia Liễu Khanh Nhan cho rằng lại có một yêu nghiệt lợi hại ngang trời xuất thế, bởi vì hắc khí này cùng yêu khí của yêu thú kia không có bất kỳ khác biệt.
Chứng kiến chiêu thức quen thuộc, Liễu Khanh Nhan thầm nghĩ mình nhạy cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất