Chương 93: Động thai khí......
"Lan Thương!"
Phạn Ngữ kinh hô, không chút nào che giấu lo lắng cho người cá đang quay cuồng ở trên mặt đất.
Liễu Khanh Nhan chú ý tới tuy là đau mất đi lý trí nhưng người cá kia hai tay lại gắt gao bảo vệ bụng, giống như bảo hộ lấy cái gì.
Mấy người họ giúp không được gì, chỉ có thể chờ đợi. Bọn họ còn tưởng rằng nam tử kia rơi vào hôn mê, lại không biết là từ đầu tới đuôi hắn đều thanh tỉnh vô cùng.
"Lan Thương! Lan Thương, chuyện gì xảy ra, mau trả lời ta! Lan Thương!"
"...... Phạn Ngữ, a..."
Người cá nhẫn nhịn chống cự thống khổ, cố thanh tỉnh nhìn về phía Phạn Ngữ, cố gắng mỉm cười. Bây giờ là ban ngày, pháp lực cùng thân thể của hắn tương đối bạc nhược yếu kém.
Cùng Minh Vũ đấu một trận, hắn cũng là quá gắng sức. Sao biết được liên lụy đến......
Bụng như bị vật bén nhọn đâm đau, chỗ đó đã bị phong ấn ba ngàn năm, một mực im lặng, chưa từng có như hôm nay khác thường như vậy...... Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi dùng pháp lực sao? Con của hắn và Phạn Ngữ...... Không, không có khả năng!
Nhưng trong bụng quá đau đớn, tất cả thần kinh, tay chân của hắn bắt đầu lạnh buốt rét run.
"Không, không......"
"Lan Thương! Lan Thương! Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?! Lan Thương, mau trả lời ta!"
"Phạn Ngữ, con của chúng ta, con của chúng ta......"
Người cá Lan Thương nghẹn ngào khóc rống, nước mắt đứt quãng rơi rụng, rơi trên mặt đất biến thành từng hạt châu.
Con......
Con của bọn hắn?
Phạn Ngữ tựa hồ còn không có kịp phản ứng, dù sao đã ba ngàn năm, hơn nữa Lan Thương chưa bao giờ đề cập qua. Lan Thương đã cao ngạo lại tùy hứng, coi như là có mang con của bọn hắn, hắn cũng sẽ không nói, chỉ có thể đợi đến khi không còn giấu được mới có thể nói ra.
Phạn Ngữ đại khái có thể suy đoán ra, Lan Thương cam chịu nằm dưới hắn đã là ủy khuất lớn lao. Mà lại còn mang thai chuyện chỉ có nữ tử mới có, Phạn Ngữ chưa bao giờ nghĩ tới một Hải Hoàng sẽ vì mình sinh con. Đối với Lan Thương mà nói dường như khó mở miệng, vì thế liền giấu giếm đi. Đến khi hai người bọn họ bị nhốt, cũng không biết Lan Thương dùng loại pháp lực nào đem thai nhi giam cầm không cho sinh trưởng.
Nghe thấy có con Phạn Ngữ rất là kích động, một giây sau biết được con gặp nguy hiểm, cả người hắn suýt nữa hỏng mất.
"Lan Thương! Lan Thương!......"
Phạn Ngữ gọi to.
Liễu Khanh Nhan đi qua chỗ người cá muốn đánh vào sau đầu hắn, đáng tiếc giờ phút này lực đạo của Liễu Khanh Nhan không tạo nên tác dụng gì.
"Ngươi làm gì đối với Lan Thương? Mau dừng tay!"
Lo lắng Lan Thương bị nguy hiểm, Phạn Ngữ liều mạng muốn xông ra khỏi trận hình. Bỗng một luồng sáng chói mắt như là một lưỡi đao màu trắng nhanh chóng chém tới, Phạn Ngữ kêu lên một tiếng đau đớn.
"Không muốn hắn đau chết, liền câm miệng!"
"Ngươi!"
Không chỉ Phạn Ngữ lo lắng, mà ngay cả ba người còn lại cũng kinh hồn táng đảm. Thật sự là động tác của Liễu Khanh Nhan vô cùng thô bạo, thô bạo làm bọn hắn không khỏi lui về phía sau vài bước.
Liễu Khanh Nhan ngày bình thường động thủ đánh người cũng vô cùng tao nhã, chưa bao giờ lỗ mãng như thế. Nhưng lúc này Liễu Khanh Nhan hung ác ngồi ở trên đuôi cá màu đen, đánh liên tục xuống dưới, mỗi một lần đều dùng hết khí lực toàn thân, còn hướng tới chỗ yếu ớt nhất tập kích!
"A......"
Lan Thương khẽ rên một tiếng, đôi mắt có chút mờ mịt, nháy mắt sau đó ngất đi.
"Cái vẩy này thật là dầy."
Nguyên do, Liễu Khanh Nhan đi chém Lan Thương là muốn đánh ngất xỉu người cá để hắn giảm bớt thống khổ, mà trong mắt người cá lại thành muốn giết hại đứa trẻ trong bụng. Hắn cố tự vệ cùng bảo vệ, làm cho vẩy cá bao trùm toàn thân. Liễu Khanh Nhan mỗi một kiếm xuất ra liền bị trợt, hoặc lực đạo bị giảm đi, cho nên đánh đến tay bị đau mà người cá còn chưa có ngất xỉu.
Minh Vũ nuốt nuốt nước miếng, liên tiếp lui về phía sau vài bước. Đại thúc thật đáng sợ nha. Hắn đột ngột sờ lên cổ, khá tốt, khá tốt, đại thúc chém không phải là mình. Liễu Khanh Nhan đột nhiên hành động bạo lực làm Minh Vũ sợ hãi.
Lạc Hồng Bụi thấy vậy như không vừa lòng. Nghĩ đến lần kia, mỹ nhân dùng kiếm đâm hắn, lần kia mới gọi là hung ác nha! Bất quá, chỉ có thể nói, đâm càng sâu, hắn càng cao hứng.
Minh Lạc Uyên trầm mặc.
Phạn Ngữ một bộ hung dữ nhìn chằm chằm vào Liễu Khanh Nhan không tha. Hắn cũng nhận ra nam tử này là vì tốt cho Lan Thương của hắn, nhưng bất kể như thế nào, động thủ đánh Lan Thương là cực kỳ không đúng.
"Lan Thương như thế nào, nếu hắn có một sơ xuất, các ngươi ở đây người nào ta cũng sẽ không buông tha."
"Hắn hiện tại không có việc gì, bất quá bụng hắn, ta không biết, ta không hiểu y thuật."
"Vậy phải làm thế nào? ba người các ngươi cũng không sao. Ta biết rõ Lan Thương tính tình không tốt, ta thay Lan Thương xin lỗi các ngươi. Hiện tại Lan Thương gặp nguy hiểm, các ngươi nếu như hiểu y thuật, có thể hỗ trợ nhìn xem sao?...... Ta cầu các ngươi!"
Phạn Ngữ buông xuống thân phận Ma Đế, ăn nói khép nép. Bốn người không biết là thật hay là giả, bất quá xem khí thế cùng thần thái khi nói của Phạn Ngữ không giống như là giả, nếu là giả, chỉ có thể nói rõ người này diễn quá giỏi.
Thực tế bọn họ cũng không lường được, đường đường Ma Đế lại bị loại ủy khuất này. Bất kể là loại tâm tư nào, mấy người đều cảm giác hào khí có chút cứng ngắc.
"Các ngươi ai biết y thuật?"
Liễu Khanh Nhan hỏi, dù sao nếu như cứu được người cá kia, dựa theo tính tình của hắn, sau khi tỉnh lại bọn họ chưa hẳn có thể sống đi ra ngoài.
Đối với người cá, Liễu Khanh Nhan đầu tiên là bất mãn, nhưng nhìn đến một nam tử, hơn nữa còn là nam tử kiêu ngạo, mang thai mà lại đang bị nhốt trong trận hình, quả thực làm cho người ta có chút bất ngờ, đồng thời có chút thương cảm. Liễu Khanh Nhan lo lắng chính là đứa bé trong bụng người cá.
Mấy người họ cũng không có nhúc nhích, Minh Vũ thích thú tự mình đi ra.
"Ngươi biết?"
Liễu Khanh Nhan có chút không tin, nhưng biết rõ đứa nhỏ này rất nhiều chuyện bình thường đều chưa từng biết được.
"Biết, biết một chút."
Hắn đã học hỏi nhiều, dựa theo sách hẳn là không có sai. Bất quá, đây là lần đầu tiên, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
Nếu không phải đại thúc nói hắn cũng sẽ không đứng ra. Hắn chính là muốn làm cho tốt, làm cho đại thúc vui, đại thúc có khả năng sẽ thêm thích hắn. Nói cách khác, hắn sẽ đi trị liệu cho con cá chết tiệt kia!
"Ta đây thử xem?"
"Vậy đa tạ."
Đây là Phạn Ngữ nói, bất quá xem đại thúc không có ngăn cản, Minh Vũ đành phải bất đắc dĩ.
Minh Vũ giả bộ như một bộ dáng rất thản nhiên, mấy người khác cũng nhìn không ra hắn là lần đầu tiên làm nghề y, đều theo dõi hắn, thấy hắn bắt mạch, dò khí tức, mọi thứ cũng giống như một người biết y thuật chính thức, cũng không có ai hoài nghi.
"Như thế nào?"
Phạn Ngữ hỏi. Lan Thương của hắn. Bây giờ còn có hài nhi.
"Lan Thương như thế nào? Còn đứa bé trong bụng như thế nào? Có nguy hiểm hay không?"
"Ngươi hỏi ta nhiều như vậy, ta làm sao biết ngươi đến tột cùng muốn hỏi cái gì?"
Minh Vũ phát giận, rất không kiên nhẫn. Phạn Ngữ lúc này ngược lại không có tức giận, bình tâm tĩnh khí hỏi.
"Á, thực xin lỗi, vậy ngươi nói từ từ."
"Người của ngươi à, chính là hắn không có việc gì, đột nhiên đau nhức có thể là bởi vì đứa bé trong bụng gây ra."
Hắn đương nhiên không thể nói đó là do hắn đánh mà động thai khí. Phạn Ngữ gật đầu, ý bảo hắn biết.
"Đứa bé thì cũng tốt, bất quá ta cảm thấy được giống như nó lớn lên rất nhanh, ta nghĩ không được vài ngày nữa sẽ lớn lên, khả năng sắp sinh......"
Phạn Ngữ kinh hãi.
"Nhanh như vậy, không phải mười tháng sao?"
"Bởi vì đứa bé kia đột nhiên thức tỉnh, khả năng đã ngủ say quá lâu, nó vốn đã nên sinh ra từ lâu, chắc là hấp thụ năng lượng từ cơ thể mẹ cấp bách muốn sinh ra, cho nên mới lớn lên rất nhanh......"
"Lan Thương, pháp lực của Lan Thương......"
Phạn Ngữ nghĩ tới ý tứ của Minh Vũ trong nháy mắt tất cả vui sướng không còn một mảnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Hắn sẽ bị đứa bé cắn nuốt sạch, cho đến chết đi."
Đây chính là phán tử hình.
Phạn Ngữ kinh hô, không chút nào che giấu lo lắng cho người cá đang quay cuồng ở trên mặt đất.
Liễu Khanh Nhan chú ý tới tuy là đau mất đi lý trí nhưng người cá kia hai tay lại gắt gao bảo vệ bụng, giống như bảo hộ lấy cái gì.
Mấy người họ giúp không được gì, chỉ có thể chờ đợi. Bọn họ còn tưởng rằng nam tử kia rơi vào hôn mê, lại không biết là từ đầu tới đuôi hắn đều thanh tỉnh vô cùng.
"Lan Thương! Lan Thương, chuyện gì xảy ra, mau trả lời ta! Lan Thương!"
"...... Phạn Ngữ, a..."
Người cá nhẫn nhịn chống cự thống khổ, cố thanh tỉnh nhìn về phía Phạn Ngữ, cố gắng mỉm cười. Bây giờ là ban ngày, pháp lực cùng thân thể của hắn tương đối bạc nhược yếu kém.
Cùng Minh Vũ đấu một trận, hắn cũng là quá gắng sức. Sao biết được liên lụy đến......
Bụng như bị vật bén nhọn đâm đau, chỗ đó đã bị phong ấn ba ngàn năm, một mực im lặng, chưa từng có như hôm nay khác thường như vậy...... Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi dùng pháp lực sao? Con của hắn và Phạn Ngữ...... Không, không có khả năng!
Nhưng trong bụng quá đau đớn, tất cả thần kinh, tay chân của hắn bắt đầu lạnh buốt rét run.
"Không, không......"
"Lan Thương! Lan Thương! Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?! Lan Thương, mau trả lời ta!"
"Phạn Ngữ, con của chúng ta, con của chúng ta......"
Người cá Lan Thương nghẹn ngào khóc rống, nước mắt đứt quãng rơi rụng, rơi trên mặt đất biến thành từng hạt châu.
Con......
Con của bọn hắn?
Phạn Ngữ tựa hồ còn không có kịp phản ứng, dù sao đã ba ngàn năm, hơn nữa Lan Thương chưa bao giờ đề cập qua. Lan Thương đã cao ngạo lại tùy hứng, coi như là có mang con của bọn hắn, hắn cũng sẽ không nói, chỉ có thể đợi đến khi không còn giấu được mới có thể nói ra.
Phạn Ngữ đại khái có thể suy đoán ra, Lan Thương cam chịu nằm dưới hắn đã là ủy khuất lớn lao. Mà lại còn mang thai chuyện chỉ có nữ tử mới có, Phạn Ngữ chưa bao giờ nghĩ tới một Hải Hoàng sẽ vì mình sinh con. Đối với Lan Thương mà nói dường như khó mở miệng, vì thế liền giấu giếm đi. Đến khi hai người bọn họ bị nhốt, cũng không biết Lan Thương dùng loại pháp lực nào đem thai nhi giam cầm không cho sinh trưởng.
Nghe thấy có con Phạn Ngữ rất là kích động, một giây sau biết được con gặp nguy hiểm, cả người hắn suýt nữa hỏng mất.
"Lan Thương! Lan Thương!......"
Phạn Ngữ gọi to.
Liễu Khanh Nhan đi qua chỗ người cá muốn đánh vào sau đầu hắn, đáng tiếc giờ phút này lực đạo của Liễu Khanh Nhan không tạo nên tác dụng gì.
"Ngươi làm gì đối với Lan Thương? Mau dừng tay!"
Lo lắng Lan Thương bị nguy hiểm, Phạn Ngữ liều mạng muốn xông ra khỏi trận hình. Bỗng một luồng sáng chói mắt như là một lưỡi đao màu trắng nhanh chóng chém tới, Phạn Ngữ kêu lên một tiếng đau đớn.
"Không muốn hắn đau chết, liền câm miệng!"
"Ngươi!"
Không chỉ Phạn Ngữ lo lắng, mà ngay cả ba người còn lại cũng kinh hồn táng đảm. Thật sự là động tác của Liễu Khanh Nhan vô cùng thô bạo, thô bạo làm bọn hắn không khỏi lui về phía sau vài bước.
Liễu Khanh Nhan ngày bình thường động thủ đánh người cũng vô cùng tao nhã, chưa bao giờ lỗ mãng như thế. Nhưng lúc này Liễu Khanh Nhan hung ác ngồi ở trên đuôi cá màu đen, đánh liên tục xuống dưới, mỗi một lần đều dùng hết khí lực toàn thân, còn hướng tới chỗ yếu ớt nhất tập kích!
"A......"
Lan Thương khẽ rên một tiếng, đôi mắt có chút mờ mịt, nháy mắt sau đó ngất đi.
"Cái vẩy này thật là dầy."
Nguyên do, Liễu Khanh Nhan đi chém Lan Thương là muốn đánh ngất xỉu người cá để hắn giảm bớt thống khổ, mà trong mắt người cá lại thành muốn giết hại đứa trẻ trong bụng. Hắn cố tự vệ cùng bảo vệ, làm cho vẩy cá bao trùm toàn thân. Liễu Khanh Nhan mỗi một kiếm xuất ra liền bị trợt, hoặc lực đạo bị giảm đi, cho nên đánh đến tay bị đau mà người cá còn chưa có ngất xỉu.
Minh Vũ nuốt nuốt nước miếng, liên tiếp lui về phía sau vài bước. Đại thúc thật đáng sợ nha. Hắn đột ngột sờ lên cổ, khá tốt, khá tốt, đại thúc chém không phải là mình. Liễu Khanh Nhan đột nhiên hành động bạo lực làm Minh Vũ sợ hãi.
Lạc Hồng Bụi thấy vậy như không vừa lòng. Nghĩ đến lần kia, mỹ nhân dùng kiếm đâm hắn, lần kia mới gọi là hung ác nha! Bất quá, chỉ có thể nói, đâm càng sâu, hắn càng cao hứng.
Minh Lạc Uyên trầm mặc.
Phạn Ngữ một bộ hung dữ nhìn chằm chằm vào Liễu Khanh Nhan không tha. Hắn cũng nhận ra nam tử này là vì tốt cho Lan Thương của hắn, nhưng bất kể như thế nào, động thủ đánh Lan Thương là cực kỳ không đúng.
"Lan Thương như thế nào, nếu hắn có một sơ xuất, các ngươi ở đây người nào ta cũng sẽ không buông tha."
"Hắn hiện tại không có việc gì, bất quá bụng hắn, ta không biết, ta không hiểu y thuật."
"Vậy phải làm thế nào? ba người các ngươi cũng không sao. Ta biết rõ Lan Thương tính tình không tốt, ta thay Lan Thương xin lỗi các ngươi. Hiện tại Lan Thương gặp nguy hiểm, các ngươi nếu như hiểu y thuật, có thể hỗ trợ nhìn xem sao?...... Ta cầu các ngươi!"
Phạn Ngữ buông xuống thân phận Ma Đế, ăn nói khép nép. Bốn người không biết là thật hay là giả, bất quá xem khí thế cùng thần thái khi nói của Phạn Ngữ không giống như là giả, nếu là giả, chỉ có thể nói rõ người này diễn quá giỏi.
Thực tế bọn họ cũng không lường được, đường đường Ma Đế lại bị loại ủy khuất này. Bất kể là loại tâm tư nào, mấy người đều cảm giác hào khí có chút cứng ngắc.
"Các ngươi ai biết y thuật?"
Liễu Khanh Nhan hỏi, dù sao nếu như cứu được người cá kia, dựa theo tính tình của hắn, sau khi tỉnh lại bọn họ chưa hẳn có thể sống đi ra ngoài.
Đối với người cá, Liễu Khanh Nhan đầu tiên là bất mãn, nhưng nhìn đến một nam tử, hơn nữa còn là nam tử kiêu ngạo, mang thai mà lại đang bị nhốt trong trận hình, quả thực làm cho người ta có chút bất ngờ, đồng thời có chút thương cảm. Liễu Khanh Nhan lo lắng chính là đứa bé trong bụng người cá.
Mấy người họ cũng không có nhúc nhích, Minh Vũ thích thú tự mình đi ra.
"Ngươi biết?"
Liễu Khanh Nhan có chút không tin, nhưng biết rõ đứa nhỏ này rất nhiều chuyện bình thường đều chưa từng biết được.
"Biết, biết một chút."
Hắn đã học hỏi nhiều, dựa theo sách hẳn là không có sai. Bất quá, đây là lần đầu tiên, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
Nếu không phải đại thúc nói hắn cũng sẽ không đứng ra. Hắn chính là muốn làm cho tốt, làm cho đại thúc vui, đại thúc có khả năng sẽ thêm thích hắn. Nói cách khác, hắn sẽ đi trị liệu cho con cá chết tiệt kia!
"Ta đây thử xem?"
"Vậy đa tạ."
Đây là Phạn Ngữ nói, bất quá xem đại thúc không có ngăn cản, Minh Vũ đành phải bất đắc dĩ.
Minh Vũ giả bộ như một bộ dáng rất thản nhiên, mấy người khác cũng nhìn không ra hắn là lần đầu tiên làm nghề y, đều theo dõi hắn, thấy hắn bắt mạch, dò khí tức, mọi thứ cũng giống như một người biết y thuật chính thức, cũng không có ai hoài nghi.
"Như thế nào?"
Phạn Ngữ hỏi. Lan Thương của hắn. Bây giờ còn có hài nhi.
"Lan Thương như thế nào? Còn đứa bé trong bụng như thế nào? Có nguy hiểm hay không?"
"Ngươi hỏi ta nhiều như vậy, ta làm sao biết ngươi đến tột cùng muốn hỏi cái gì?"
Minh Vũ phát giận, rất không kiên nhẫn. Phạn Ngữ lúc này ngược lại không có tức giận, bình tâm tĩnh khí hỏi.
"Á, thực xin lỗi, vậy ngươi nói từ từ."
"Người của ngươi à, chính là hắn không có việc gì, đột nhiên đau nhức có thể là bởi vì đứa bé trong bụng gây ra."
Hắn đương nhiên không thể nói đó là do hắn đánh mà động thai khí. Phạn Ngữ gật đầu, ý bảo hắn biết.
"Đứa bé thì cũng tốt, bất quá ta cảm thấy được giống như nó lớn lên rất nhanh, ta nghĩ không được vài ngày nữa sẽ lớn lên, khả năng sắp sinh......"
Phạn Ngữ kinh hãi.
"Nhanh như vậy, không phải mười tháng sao?"
"Bởi vì đứa bé kia đột nhiên thức tỉnh, khả năng đã ngủ say quá lâu, nó vốn đã nên sinh ra từ lâu, chắc là hấp thụ năng lượng từ cơ thể mẹ cấp bách muốn sinh ra, cho nên mới lớn lên rất nhanh......"
"Lan Thương, pháp lực của Lan Thương......"
Phạn Ngữ nghĩ tới ý tứ của Minh Vũ trong nháy mắt tất cả vui sướng không còn một mảnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Hắn sẽ bị đứa bé cắn nuốt sạch, cho đến chết đi."
Đây chính là phán tử hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất