Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 47: Tiếp nhận – 1 –
Khi An Dật được đồng hồ sinh học cực kì chuẩn của hắn đánh thức, nhìn nhìn Thẩm Trác Hi còn đang ngủ say trong lòng mình, An Dật luôn luôn dậy sớm, nay quyết định nướng trên giường một hồi, quay đầu nghía ban công, An Ninh không còn đó nữa, coi như hắn thức thời.
Nhìn khuôn mặt y ngủ thật an ổn, không nhịn được muốn ghẹo ghẹo y. Lấy tay chọt chọt mặt y, nhéo nhéo mũi y, còn xấu xa mà bóp mũi y, không cho y thở, không hít thở được Thẩm Trác Hi tự nhiên hé miệng thở, vì vậy thừa cơ xông vào, ngón tay luồn vào trong miệng y, đụng tới hàm răng.
Thẩm Trác Hi bị hắn làm phiền cuối cùng không chịu nổi nữa, cong cong người, vùi cả đầu vào ngực hắn cọ cọ, tránh cho tên đông tử nhiễu sự kia lại quấy rầy y. An Dật nhìn động tác đáng yêu này của y thì bật cười, lúc tỉnh táo, đại khái đánh chết y cũng sẽ không làm ra động tác làm nũng cỡ này.
An Dật vuốt vuốt cái đầu mềm mại chôn trước ngực hắn, cuối cùng không ghẹo y nữa, ghẹo tiếp dám chừng đánh thức y luôn. Động động thân thể, ôm người tựa lên người hắn thả lại giường, đắp kín chăn giúp y, ngồi dậy bò xuống giường, nào biết vừa rời giường, Thẩm Trác Hi cũng dụi mắt mơ mơ màng màng ngồi dậy theo.
“Còn sớm mà, anh ngủ tiếp đi.” Một lần nữa đè người quay về giường, hôn lên môi y một cái, dỗ y tiếp tục ngủ.
Thẩm Trác Hi hơi hé mắt, rồi nhắm lại, qua một hồi lại mở ra, đã thanh tỉnh không ít, ngọ ngoạy cũng ngồi dậy theo, thấy An Dật ðang ngồi bên giýờng mặc quần áo, bò qua, cầm lấy đồ trên tay hắn, giúp hắn tiếp tục mặc, gài nút, mới giật mình phát giác, An Dật mặc quá ít.
“Không lạnh sao? Thêm một cái nữa đi.” Sờ sờ thân hình gầy gò của hắn, lo lắng hỏi, thật là sơ suất, y cư nhiên vẫn không nhận ra An Dật mặc ít như vậy.
“Không đâu, mặc nhiều hồi nữa không tiện hoạt động.” Câu lấy cằm Thẩm Trác Hi, hôn hôn, “Anh ngủ tiếp đi không cần dậy.”
Đáp lại nụ hôn của An Dật, lắc đầu, mặc dù còn hơi buồn ngủ, người cũng rất mệt, bất quá dẫu sao đang ở nhà An Dật, ngủ nướng cũng không hay.
Cuối cùng An Dật vẫn không lay chuyển được Thẩm Trác Hi, mặc y rời giường đi theo hắn vào sân luyện công, lúc bọn họ đến, An Ninh đã ở đó, làm Thẩm Trác Hi than thầm, chẳng lẽ người nhà họ đều dậy sớm như vậy sao, bây giờ chỉ mới năm giờ kém mà.
Thẩm Trác Hi đứng một bên nhìn hai người họ chầm chậm đẩy tay theo vòng tròn. Hai người đều thân hình thon dài, tướng mạo tuấn mỹ, động tác linh động phiêu dật, so với biểu diễn Thái Cực trên TV còn đẹp hơn, Thẩm Trác Hi không hề thấy nhàm chán, ở bên cạnh xem vui tai vui mắt. Lúc sau Văn Dư Bạch và Chư Giải Thành gặp trên bàn ăn hôm qua cũng tới sân tập, vừa xem hai anh em An Dật và An Ninh đi quyền, vừa giải thích ảo diệu trong đó cho Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi nghe được rất kinh ngạc, lĩnh vực này cư nhiên còn có nhiều học vấn như vậy. Cuối cùng hai người kia ngứa tay không nhịn được, cũng ra tay.
Vận động nóng người xong, lúc An Dật và An Ninh thật sự động thủ, Thẩm Trác Hi thấy vậy hãi hùng kêu lên, Thái Cực quyền không phải là chậm rì rì sao, sao động tác bọn họ lại nhanh như chớp, nhưng trong chiêu thức lại mang theo vận luật đặc biệt của Thái Cực. Từng quyền đánh về hướng yếu hại, nào còn như hai anh em thường xuyên thân thiết dính lấy nhau đến nỗi y cũng phải ghen tị nữa, thật giống như kẻ thù, muốn đưa đối phương vào chỗ chết, Thẩm Trác Hi rất sợ bọn họ có một sơ suất nhỏ gì sẽ đả thương nhau, may mà hai người cứng đối cứng một quyền rồi lại cùng nhau tách ra.
“Còn tưởng chú mày nhiệt tình bóc lột nhân dân lao động chứ, nào ngờ vẫn không xuống phong độ à.” An Ninh lau lau mồ hôi trên trán, cười nói, đột nhiên nhìn thấy Văn Dư Bạch bên cạnh xem bọn họ, thoáng cái nhảy tới kế bên An Dật, như là sống gặp ma vậy.
An Dật nghía nghía hai người bọn họ, cười gọi Thẩm Trác Hi vào nhà đi, An Ninh cũng hấp tấp đuổi theo, chết sống muốn ở bên An Dật làm bóng đèn công suất siêu cường.
“Có đói bụng không? Anh đi làm bữa sáng.” Thẩm Trác Hi hỏi An Dật.
“Đói đói đói, mau đi làm mau đi làm.” An Dật còn chưa trả lời, An Ninh đã nhảy lên trước.
An Dật hung hăng trừng hắn, “Hôm qua gió không đủ mát mẻ sao?” Lại mỉm cười quay đầu, “Em với anh cùng đi đi, làm được nhiều hơn, một mình anh sẽ không kịp.”
“Tiểu An tử…” An Ninh như một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ kéo dài giọng, ủy ủy khuất khuất mà cũng đi theo đám An Dật vào nhà bếp.
“Muốn ăn cái gì?”
“Bánh bao cua, bánh bao cua…” An Ninh lại bắt đầu ồn ào.
“Tùy tiện làm kiểu Trung là được, ba em thích ăn đồ ăn Trung Quốc.” An Dật không nhìn An Ninh, nói với Thẩm Trác Hi.
“Hả, sao có thể tùy tiện chớ?” An Ninh cười đi qua vỗ vỗ vai Thẩm Trác Hi, “Nàng dâu ngoan cần phải hảo hảo biểu hiện a, làm ba mẹ chồng vui vẻ mới tốt, đương nhiên còn có anh hai ta đây nữa.”
Còn đang kinh ngạc vì An Ninh đột nhiên chuyển biến thái độ, nghe rõ hắn nói, trên mặt ầm một phát nổ tung, ấp úng không biết nên nói cái gì.
“An Ninh!” An Dật quát bảo An Ninh ngưng tiếp tục nói nhảm, “Đi cắt thịt đi.” Sai sử An Ninh, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Trác Hi da mặt cực kì mỏng thoáng cái đỏ bừng, đi qua ôm ôm y, “Đừng để ý, ảnh từ trước tới giờ ăn nói bạt mạng như vậy đấy.”
“Ừ.” Khẽ gật đầu đáp, y sẽ không để ý, vì An Ninh nói cũng là lời nói thật, chỉ là ngay trước mặt bị người chọc trúng y thật sự rất xấu hổ mà không biết nên trả lời thế nào mà thôi, đột nhiên nhớ tới An Ninh còn ở đây, vội vàng đẩy vòng tay An Dật ra. Trộm nhìn An Ninh, quả nhiên lé mắt nhìn bọn họ ôm nhau, bất quá cư nhiên khác thường là không hề tới kéo họ ra giành An Dật với y, thật sự là quá kỳ lạ mà, một đêm không gặp, An Ninh không phải là đổi người chứ, nhìn hắn hung hăng cầm dao phay cắt vèo vèo, thịt bị cắt tới nỗi nát vụn, Thẩm Trác Hi không nhịn được muốn cười, lần đầu tiên phát hiện tên An Ninh này kỳ thật cũng rất đáng yêu mà.
Nếu hắn muốn ăn bánh bao cua vậy thì bánh bao cua đi, dù sao y nhìn thấy cua nhà An Dật nhiều tới nỗi dùng túi lưới đựng cũng đầy ngắc, hẳn là không ngại y lãng phí một chút, nguyên liệu cần thiết khác cũng đều có.
Bảo An Dật nhào bột, y thì lựa vài con cua, mở cua ra lấy gạch, cho thêm rượu gia vị, muối, gừng băm, dùng dầu xào chín, đổ dầu vào chảo, xào cho cua rời ra rồi đổ trứng đánh vô, thêm đường mật, cua, nấm mèo băm, bột ngọt, muối thành gạch cua làm nhân bánh, đem qua một bên để nguội.
An Dật cũng nhào bột xong, Thẩm Trác Hi cầm lên vắt nó thành lớp vỏ vừa tròn vừa mỏng. Nhân gạch cua cũng khá nguội rồi, cho thêm thịt An Ninh cắt (băm? =..=) và dầu mè, hành gừng băm vào trộn đều cuối cùng làm ra nhân gạch cua, lấy vỏ bánh đã tạo hình bao lại là xong.
Khi từng nếp gấp được nắn, sau cùng là bao lại, tựa như một đóa ngọc cúc đầy đặn mượt mà, cánh hoa bó chặt, nụ hoa muốn nở, An Dật và An Ninh ở bên cạnh nhìn thật hiếu kỳ, cũng động thủ vô giúp vui.
Thẩm Trác Hi kiên nhẫn tay nắm tay chỉ An Dật cách bao, An Ninh ở một bên tức giận đến giậm chân, không cho phép hai người họ ở trước mặt hắn thân mật ân ái, cố tình chế nhạo hắn một người cô đơn. An Dật nào thèm để ý tới hắn, nhìn hắn bằng nửa con mắt, An Ninh tức giận tự mình làm đi làm lại, cũng không nắn được nếp gấp như vậy, dưới cơn giận dữ trực tiếp nặn hình tròn bao thành một cái bánh trôi nước nhân gạch cua. (pó cẳng mí anh =)))))
Khi bà An đi vào nhà bếp, đúng lúc nhìn thấy ba tên đại đàn ông này chen chúc nhau làm ầm ĩ trong bếp, Thẩm Trác Hi đang ôm An Dật từ phía sau, nắm tay hắn chỉ hắn cách gói, An Ninh ở một bên mù quáng làm đi làm lại. Nhìn nhìn trên lồng hấp một nửa là bánh bao bao thật xinh xắn, nửa khác í ẹ thê thảm không chịu nổi, các loại hình dạng kiểu mẫu đều có, tròn dẹt không đồng đều, thậm chí còn có mấy cái hình vuông, vài cái còn bị An Ninh tạo thành hình động vật nhỏ. (oa, tiểu Ninh Ninh dễ thương quá đi! ^^)
Thấy vậy bà An khóe miệng toe toét, vừa nhìn đã biết là chuyện tốt ai làm, phát cho một bốp, “Được rồi, anh đừng ở đây lãng phí lương thực. Đứng qua một bên đi.”
Thẩm Trác Hi không phát hiện có người đi vào, bị nhảy dựng lên, vội vàng buông An Dật y đang ôm trong lòng, trái lại An Dật rất tự tại, lên tiếng chào mẹ hắn.
Bà An cũng không để ý tư thế ái muội của hai người An Dật Thẩm Trác Hi, còn đặc biệt hữu ái sờ sờ đầu An Dật, khen: “Tiểu Dật khi nào cũng biết làm mấy cái này rồi? Tiểu Thẩm chỉ à? Bao đẹp lắm.”
An Ninh ủy khuất lui một bên, “Mấy người đều bất công Tiểu An tử.”
Bao đầy một lồng hấp, bật bếp, hấp cách thủy. Thẩm Trác Hi lại dùng thịt cua còn lại cắt nhỏ, thêm thịt băm nấu thành cháo thịt cua, An Dật thì cầm máy đánh đậu nành, thấy vậy bà An ở một bên cực kì vui vẻ, nói bà cuối cùng đã có thể bớt lo rồi.
Bà An sai An Ninh còn đang ở một góc ai oán đem bánh bao gạch cua hấp xong bưng ra ngoài, mình thì kéo tay An Dật, thở dài nói: “Ai, lẽ ra mẹ còn lo hai tên đại đàn ông tụi bây làm sao sống qua ngày, con lại không biết tự lo cho mình như vậy, bây giờ xem ra là không cần lo lắng rồi, Tiểu Thẩm chăm sóc con rất tốt.”
Thẩm Trác Hi nghe nói vậy thiếu chút nữa đem xẻng xúc trên tay quăng ra ngoài, này này này… Lời này có ý gì? Mẹ hắn biết mối quan hệ của hai người họ rồi, cứng ngắc chân tay nghe bà An xét xử, bất kể thế nào, y cũng không muốn rời xa An Dật.
“Dì… Con, tụi con…”
“Đứa nhỏ ngốc, Tiểu Dật dẫn con về nhà dì đã mơ hồ đoán được, với tính tình Tiểu Dật, bạn bè bình thường sao có thể dẫn về nhà ăn tết. Hơn nữa ánh mắt hai đứa, mẹ cũng là người từng trải a, chính con cũng không phát giác đi, ánh mắt con nhìn Tiểu Dật nhà dì không hề giống người khác.” Cười tủm tỉm mà vỗ vỗ Thẩm Trác Hi chân tay luống cuống nói chuyện cũng cà lăm.
“Vốn dĩ dì còn nghĩ khuyên Tiểu Dật một chút, sống chung cả đời với một người đàn ông dù sao cũng không phải chuyện tốt a, bất quá thằng nhỏ Tiểu Dật này a, một khi đã quyết định, dù là ai cũng không khuyên được, ai, bình thường làm khó con rồi, tính tình nó bướng bỉnh lắm phải không.”
“Không… không có…” Thẩm Trác Hi còn đang đi vào cõi thần tiên, đây là tình huống gì.
“Mẹ, có người nói con mình như vậy sao.” An Dật cười oán giận.
“Anh còn nói, cũng không ít làm khó Tiểu Thẩm người ta đi, còn phiền người ta phải hầu hạ chiếu cố anh.”
“Vậy rốt cuộc ai là con của mẹ hả?” An Dật cười trêu đùa.
“Ai, Tiểu Thẩm cũng là một đứa con ngoan a, mắt nhìn người của Tiểu Dật thật không tồi. Làm hại mẹ cũng không đành lòng lấy gậy đánh uyên ương, nhất định muốn hai đứa chia tay.” Kéo tay Thẩm Trác Hi, “Mẹ cứ coi như có thêm một đứa con trai đi.”
Thẩm Trác Hi tưởng mình gặp ảo giác rồi, ngơ ngác không có bất kì phản ứng gì, đây nhất định không phải là sự thật rồi, hạnh phúc tới đột nhiên như vậy, đột nhiên đến mức y sắp cao hứng đến ngất đi rồi, mẹ An Dật đây là chấp nhận mình rồi? Lắp ba lắp bắp muốn hỏi rõ ràng, cũng không biết nên hỏi cái gì, làm sao cũng không kiềm nén được vui mừng khôn xiết trong lòng, thật không ngờ người nhà An Dật dễ dàng tiếp nhận mình như thế, thật sự là trời cao giáng phúc.
“Dì… dì…”
“Đứa nhỏ này, sao còn gọi dì hả.”
“.. Mẹ…” Thẩm Trác Hi khe khẽ kêu một tiếng.
“Con ngoan.” Bà An cười đi vuốt tóc Thẩm Trác Hi đang thẹn thùng cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Được rồi, mẹ, mẹ bớt chiếm tiện nghi người ta đi.”
“Sao chứ, tôi sờ sờ cũng không được hả.” Liếc xéo An Dật một cái, “Đi, bưng đồ ăn ra ngoài đi. Mẹ còn có lời muốn nói riêng với Tiểu Thẩm.”
“Vậy không được ăn hiếp anh ấy nha.” Trước lúc ra cửa An Dật cười dặn dò.
“Biết rồi biết rồi, mau đi.” Cười ha hả nhìn Thẩm Trác Hi, “Sau này Tiểu Dật đành nhờ con rồi.”
“Dạ.” Nặng nề gật đầu.
“Cái này cho con, lẽ ra a là phải cho con dâu tương lai. Mặc dù không quá thích hợp với con, con cũng nhận đi.” Bà An lấy ra hai cái vòng tay bằng vàng, đưa một trong hai cái cho Thẩm Trác Hi, “Không nghĩ tới, cư nhiên là đưa cái của Tiểu Dật trước.”
“Mẹ…” Thẩm Trác Hi cầm chiếc vòng vàng kia, thật là ngượng ngùng không thôi, không biết nên làm sao, thứ này vừa nhìn đã biết là dành cho phụ nữ a, đây là coi y là con dâu sao.
“Con đánh tan nó ra, làm một cái thích hợp với con cũng được.” Kiễng chân, chỉnh chỉnh cổ áo cho Thẩm Trác Hi, ám muội cười nói, “Người trẻ tuổi a.”
Thẩm Trác Hi thuận theo tầm mắt bà An cúi đầu nhìn lại, da mặt cũng sắp thiêu đốt, trên cổ cư nhiên là một dấu hôn rõ rệt, đại khái là hôm qua An Dật để lại.
♣♣♣♣♣♣♣
Chú thích:
(*) Bánh bao cua: 蟹黄包
Nhìn khuôn mặt y ngủ thật an ổn, không nhịn được muốn ghẹo ghẹo y. Lấy tay chọt chọt mặt y, nhéo nhéo mũi y, còn xấu xa mà bóp mũi y, không cho y thở, không hít thở được Thẩm Trác Hi tự nhiên hé miệng thở, vì vậy thừa cơ xông vào, ngón tay luồn vào trong miệng y, đụng tới hàm răng.
Thẩm Trác Hi bị hắn làm phiền cuối cùng không chịu nổi nữa, cong cong người, vùi cả đầu vào ngực hắn cọ cọ, tránh cho tên đông tử nhiễu sự kia lại quấy rầy y. An Dật nhìn động tác đáng yêu này của y thì bật cười, lúc tỉnh táo, đại khái đánh chết y cũng sẽ không làm ra động tác làm nũng cỡ này.
An Dật vuốt vuốt cái đầu mềm mại chôn trước ngực hắn, cuối cùng không ghẹo y nữa, ghẹo tiếp dám chừng đánh thức y luôn. Động động thân thể, ôm người tựa lên người hắn thả lại giường, đắp kín chăn giúp y, ngồi dậy bò xuống giường, nào biết vừa rời giường, Thẩm Trác Hi cũng dụi mắt mơ mơ màng màng ngồi dậy theo.
“Còn sớm mà, anh ngủ tiếp đi.” Một lần nữa đè người quay về giường, hôn lên môi y một cái, dỗ y tiếp tục ngủ.
Thẩm Trác Hi hơi hé mắt, rồi nhắm lại, qua một hồi lại mở ra, đã thanh tỉnh không ít, ngọ ngoạy cũng ngồi dậy theo, thấy An Dật ðang ngồi bên giýờng mặc quần áo, bò qua, cầm lấy đồ trên tay hắn, giúp hắn tiếp tục mặc, gài nút, mới giật mình phát giác, An Dật mặc quá ít.
“Không lạnh sao? Thêm một cái nữa đi.” Sờ sờ thân hình gầy gò của hắn, lo lắng hỏi, thật là sơ suất, y cư nhiên vẫn không nhận ra An Dật mặc ít như vậy.
“Không đâu, mặc nhiều hồi nữa không tiện hoạt động.” Câu lấy cằm Thẩm Trác Hi, hôn hôn, “Anh ngủ tiếp đi không cần dậy.”
Đáp lại nụ hôn của An Dật, lắc đầu, mặc dù còn hơi buồn ngủ, người cũng rất mệt, bất quá dẫu sao đang ở nhà An Dật, ngủ nướng cũng không hay.
Cuối cùng An Dật vẫn không lay chuyển được Thẩm Trác Hi, mặc y rời giường đi theo hắn vào sân luyện công, lúc bọn họ đến, An Ninh đã ở đó, làm Thẩm Trác Hi than thầm, chẳng lẽ người nhà họ đều dậy sớm như vậy sao, bây giờ chỉ mới năm giờ kém mà.
Thẩm Trác Hi đứng một bên nhìn hai người họ chầm chậm đẩy tay theo vòng tròn. Hai người đều thân hình thon dài, tướng mạo tuấn mỹ, động tác linh động phiêu dật, so với biểu diễn Thái Cực trên TV còn đẹp hơn, Thẩm Trác Hi không hề thấy nhàm chán, ở bên cạnh xem vui tai vui mắt. Lúc sau Văn Dư Bạch và Chư Giải Thành gặp trên bàn ăn hôm qua cũng tới sân tập, vừa xem hai anh em An Dật và An Ninh đi quyền, vừa giải thích ảo diệu trong đó cho Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi nghe được rất kinh ngạc, lĩnh vực này cư nhiên còn có nhiều học vấn như vậy. Cuối cùng hai người kia ngứa tay không nhịn được, cũng ra tay.
Vận động nóng người xong, lúc An Dật và An Ninh thật sự động thủ, Thẩm Trác Hi thấy vậy hãi hùng kêu lên, Thái Cực quyền không phải là chậm rì rì sao, sao động tác bọn họ lại nhanh như chớp, nhưng trong chiêu thức lại mang theo vận luật đặc biệt của Thái Cực. Từng quyền đánh về hướng yếu hại, nào còn như hai anh em thường xuyên thân thiết dính lấy nhau đến nỗi y cũng phải ghen tị nữa, thật giống như kẻ thù, muốn đưa đối phương vào chỗ chết, Thẩm Trác Hi rất sợ bọn họ có một sơ suất nhỏ gì sẽ đả thương nhau, may mà hai người cứng đối cứng một quyền rồi lại cùng nhau tách ra.
“Còn tưởng chú mày nhiệt tình bóc lột nhân dân lao động chứ, nào ngờ vẫn không xuống phong độ à.” An Ninh lau lau mồ hôi trên trán, cười nói, đột nhiên nhìn thấy Văn Dư Bạch bên cạnh xem bọn họ, thoáng cái nhảy tới kế bên An Dật, như là sống gặp ma vậy.
An Dật nghía nghía hai người bọn họ, cười gọi Thẩm Trác Hi vào nhà đi, An Ninh cũng hấp tấp đuổi theo, chết sống muốn ở bên An Dật làm bóng đèn công suất siêu cường.
“Có đói bụng không? Anh đi làm bữa sáng.” Thẩm Trác Hi hỏi An Dật.
“Đói đói đói, mau đi làm mau đi làm.” An Dật còn chưa trả lời, An Ninh đã nhảy lên trước.
An Dật hung hăng trừng hắn, “Hôm qua gió không đủ mát mẻ sao?” Lại mỉm cười quay đầu, “Em với anh cùng đi đi, làm được nhiều hơn, một mình anh sẽ không kịp.”
“Tiểu An tử…” An Ninh như một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ kéo dài giọng, ủy ủy khuất khuất mà cũng đi theo đám An Dật vào nhà bếp.
“Muốn ăn cái gì?”
“Bánh bao cua, bánh bao cua…” An Ninh lại bắt đầu ồn ào.
“Tùy tiện làm kiểu Trung là được, ba em thích ăn đồ ăn Trung Quốc.” An Dật không nhìn An Ninh, nói với Thẩm Trác Hi.
“Hả, sao có thể tùy tiện chớ?” An Ninh cười đi qua vỗ vỗ vai Thẩm Trác Hi, “Nàng dâu ngoan cần phải hảo hảo biểu hiện a, làm ba mẹ chồng vui vẻ mới tốt, đương nhiên còn có anh hai ta đây nữa.”
Còn đang kinh ngạc vì An Ninh đột nhiên chuyển biến thái độ, nghe rõ hắn nói, trên mặt ầm một phát nổ tung, ấp úng không biết nên nói cái gì.
“An Ninh!” An Dật quát bảo An Ninh ngưng tiếp tục nói nhảm, “Đi cắt thịt đi.” Sai sử An Ninh, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Trác Hi da mặt cực kì mỏng thoáng cái đỏ bừng, đi qua ôm ôm y, “Đừng để ý, ảnh từ trước tới giờ ăn nói bạt mạng như vậy đấy.”
“Ừ.” Khẽ gật đầu đáp, y sẽ không để ý, vì An Ninh nói cũng là lời nói thật, chỉ là ngay trước mặt bị người chọc trúng y thật sự rất xấu hổ mà không biết nên trả lời thế nào mà thôi, đột nhiên nhớ tới An Ninh còn ở đây, vội vàng đẩy vòng tay An Dật ra. Trộm nhìn An Ninh, quả nhiên lé mắt nhìn bọn họ ôm nhau, bất quá cư nhiên khác thường là không hề tới kéo họ ra giành An Dật với y, thật sự là quá kỳ lạ mà, một đêm không gặp, An Ninh không phải là đổi người chứ, nhìn hắn hung hăng cầm dao phay cắt vèo vèo, thịt bị cắt tới nỗi nát vụn, Thẩm Trác Hi không nhịn được muốn cười, lần đầu tiên phát hiện tên An Ninh này kỳ thật cũng rất đáng yêu mà.
Nếu hắn muốn ăn bánh bao cua vậy thì bánh bao cua đi, dù sao y nhìn thấy cua nhà An Dật nhiều tới nỗi dùng túi lưới đựng cũng đầy ngắc, hẳn là không ngại y lãng phí một chút, nguyên liệu cần thiết khác cũng đều có.
Bảo An Dật nhào bột, y thì lựa vài con cua, mở cua ra lấy gạch, cho thêm rượu gia vị, muối, gừng băm, dùng dầu xào chín, đổ dầu vào chảo, xào cho cua rời ra rồi đổ trứng đánh vô, thêm đường mật, cua, nấm mèo băm, bột ngọt, muối thành gạch cua làm nhân bánh, đem qua một bên để nguội.
An Dật cũng nhào bột xong, Thẩm Trác Hi cầm lên vắt nó thành lớp vỏ vừa tròn vừa mỏng. Nhân gạch cua cũng khá nguội rồi, cho thêm thịt An Ninh cắt (băm? =..=) và dầu mè, hành gừng băm vào trộn đều cuối cùng làm ra nhân gạch cua, lấy vỏ bánh đã tạo hình bao lại là xong.
Khi từng nếp gấp được nắn, sau cùng là bao lại, tựa như một đóa ngọc cúc đầy đặn mượt mà, cánh hoa bó chặt, nụ hoa muốn nở, An Dật và An Ninh ở bên cạnh nhìn thật hiếu kỳ, cũng động thủ vô giúp vui.
Thẩm Trác Hi kiên nhẫn tay nắm tay chỉ An Dật cách bao, An Ninh ở một bên tức giận đến giậm chân, không cho phép hai người họ ở trước mặt hắn thân mật ân ái, cố tình chế nhạo hắn một người cô đơn. An Dật nào thèm để ý tới hắn, nhìn hắn bằng nửa con mắt, An Ninh tức giận tự mình làm đi làm lại, cũng không nắn được nếp gấp như vậy, dưới cơn giận dữ trực tiếp nặn hình tròn bao thành một cái bánh trôi nước nhân gạch cua. (pó cẳng mí anh =)))))
Khi bà An đi vào nhà bếp, đúng lúc nhìn thấy ba tên đại đàn ông này chen chúc nhau làm ầm ĩ trong bếp, Thẩm Trác Hi đang ôm An Dật từ phía sau, nắm tay hắn chỉ hắn cách gói, An Ninh ở một bên mù quáng làm đi làm lại. Nhìn nhìn trên lồng hấp một nửa là bánh bao bao thật xinh xắn, nửa khác í ẹ thê thảm không chịu nổi, các loại hình dạng kiểu mẫu đều có, tròn dẹt không đồng đều, thậm chí còn có mấy cái hình vuông, vài cái còn bị An Ninh tạo thành hình động vật nhỏ. (oa, tiểu Ninh Ninh dễ thương quá đi! ^^)
Thấy vậy bà An khóe miệng toe toét, vừa nhìn đã biết là chuyện tốt ai làm, phát cho một bốp, “Được rồi, anh đừng ở đây lãng phí lương thực. Đứng qua một bên đi.”
Thẩm Trác Hi không phát hiện có người đi vào, bị nhảy dựng lên, vội vàng buông An Dật y đang ôm trong lòng, trái lại An Dật rất tự tại, lên tiếng chào mẹ hắn.
Bà An cũng không để ý tư thế ái muội của hai người An Dật Thẩm Trác Hi, còn đặc biệt hữu ái sờ sờ đầu An Dật, khen: “Tiểu Dật khi nào cũng biết làm mấy cái này rồi? Tiểu Thẩm chỉ à? Bao đẹp lắm.”
An Ninh ủy khuất lui một bên, “Mấy người đều bất công Tiểu An tử.”
Bao đầy một lồng hấp, bật bếp, hấp cách thủy. Thẩm Trác Hi lại dùng thịt cua còn lại cắt nhỏ, thêm thịt băm nấu thành cháo thịt cua, An Dật thì cầm máy đánh đậu nành, thấy vậy bà An ở một bên cực kì vui vẻ, nói bà cuối cùng đã có thể bớt lo rồi.
Bà An sai An Ninh còn đang ở một góc ai oán đem bánh bao gạch cua hấp xong bưng ra ngoài, mình thì kéo tay An Dật, thở dài nói: “Ai, lẽ ra mẹ còn lo hai tên đại đàn ông tụi bây làm sao sống qua ngày, con lại không biết tự lo cho mình như vậy, bây giờ xem ra là không cần lo lắng rồi, Tiểu Thẩm chăm sóc con rất tốt.”
Thẩm Trác Hi nghe nói vậy thiếu chút nữa đem xẻng xúc trên tay quăng ra ngoài, này này này… Lời này có ý gì? Mẹ hắn biết mối quan hệ của hai người họ rồi, cứng ngắc chân tay nghe bà An xét xử, bất kể thế nào, y cũng không muốn rời xa An Dật.
“Dì… Con, tụi con…”
“Đứa nhỏ ngốc, Tiểu Dật dẫn con về nhà dì đã mơ hồ đoán được, với tính tình Tiểu Dật, bạn bè bình thường sao có thể dẫn về nhà ăn tết. Hơn nữa ánh mắt hai đứa, mẹ cũng là người từng trải a, chính con cũng không phát giác đi, ánh mắt con nhìn Tiểu Dật nhà dì không hề giống người khác.” Cười tủm tỉm mà vỗ vỗ Thẩm Trác Hi chân tay luống cuống nói chuyện cũng cà lăm.
“Vốn dĩ dì còn nghĩ khuyên Tiểu Dật một chút, sống chung cả đời với một người đàn ông dù sao cũng không phải chuyện tốt a, bất quá thằng nhỏ Tiểu Dật này a, một khi đã quyết định, dù là ai cũng không khuyên được, ai, bình thường làm khó con rồi, tính tình nó bướng bỉnh lắm phải không.”
“Không… không có…” Thẩm Trác Hi còn đang đi vào cõi thần tiên, đây là tình huống gì.
“Mẹ, có người nói con mình như vậy sao.” An Dật cười oán giận.
“Anh còn nói, cũng không ít làm khó Tiểu Thẩm người ta đi, còn phiền người ta phải hầu hạ chiếu cố anh.”
“Vậy rốt cuộc ai là con của mẹ hả?” An Dật cười trêu đùa.
“Ai, Tiểu Thẩm cũng là một đứa con ngoan a, mắt nhìn người của Tiểu Dật thật không tồi. Làm hại mẹ cũng không đành lòng lấy gậy đánh uyên ương, nhất định muốn hai đứa chia tay.” Kéo tay Thẩm Trác Hi, “Mẹ cứ coi như có thêm một đứa con trai đi.”
Thẩm Trác Hi tưởng mình gặp ảo giác rồi, ngơ ngác không có bất kì phản ứng gì, đây nhất định không phải là sự thật rồi, hạnh phúc tới đột nhiên như vậy, đột nhiên đến mức y sắp cao hứng đến ngất đi rồi, mẹ An Dật đây là chấp nhận mình rồi? Lắp ba lắp bắp muốn hỏi rõ ràng, cũng không biết nên hỏi cái gì, làm sao cũng không kiềm nén được vui mừng khôn xiết trong lòng, thật không ngờ người nhà An Dật dễ dàng tiếp nhận mình như thế, thật sự là trời cao giáng phúc.
“Dì… dì…”
“Đứa nhỏ này, sao còn gọi dì hả.”
“.. Mẹ…” Thẩm Trác Hi khe khẽ kêu một tiếng.
“Con ngoan.” Bà An cười đi vuốt tóc Thẩm Trác Hi đang thẹn thùng cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Được rồi, mẹ, mẹ bớt chiếm tiện nghi người ta đi.”
“Sao chứ, tôi sờ sờ cũng không được hả.” Liếc xéo An Dật một cái, “Đi, bưng đồ ăn ra ngoài đi. Mẹ còn có lời muốn nói riêng với Tiểu Thẩm.”
“Vậy không được ăn hiếp anh ấy nha.” Trước lúc ra cửa An Dật cười dặn dò.
“Biết rồi biết rồi, mau đi.” Cười ha hả nhìn Thẩm Trác Hi, “Sau này Tiểu Dật đành nhờ con rồi.”
“Dạ.” Nặng nề gật đầu.
“Cái này cho con, lẽ ra a là phải cho con dâu tương lai. Mặc dù không quá thích hợp với con, con cũng nhận đi.” Bà An lấy ra hai cái vòng tay bằng vàng, đưa một trong hai cái cho Thẩm Trác Hi, “Không nghĩ tới, cư nhiên là đưa cái của Tiểu Dật trước.”
“Mẹ…” Thẩm Trác Hi cầm chiếc vòng vàng kia, thật là ngượng ngùng không thôi, không biết nên làm sao, thứ này vừa nhìn đã biết là dành cho phụ nữ a, đây là coi y là con dâu sao.
“Con đánh tan nó ra, làm một cái thích hợp với con cũng được.” Kiễng chân, chỉnh chỉnh cổ áo cho Thẩm Trác Hi, ám muội cười nói, “Người trẻ tuổi a.”
Thẩm Trác Hi thuận theo tầm mắt bà An cúi đầu nhìn lại, da mặt cũng sắp thiêu đốt, trên cổ cư nhiên là một dấu hôn rõ rệt, đại khái là hôm qua An Dật để lại.
♣♣♣♣♣♣♣
Chú thích:
(*) Bánh bao cua: 蟹黄包
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất