Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt

Chương 60: Mộng – 4 –

Trước Sau
“Ân hừ… ân… ân…” Từ xoang mũi phát ra tiếng kêu rên, Thẩm Trác Hi như ma xui quỷ khiến tự đùa bỡn thân thể mình, ngón tay ngày càng đi xuống, xuyên qua giữa hai chân, đụng tới chỗ tư mật phía sau, kêu to một tiếng “A”, rút tay về như bị điện giật, lúc này An Dật không nói gì hết, y cư nhiên… Cư nhiên tự mình sờ chỗ đáng xấu hổ kia…

“Làm sao vậy?” An Dật đang hưởng thụ nghe Thẩm Trác Hi hừ hừ, đột nhiên nghe y thay đổi thanh âm, kỳ quái hỏi, hình như mình đâu có bảo y làm cái gì đâu.

“Không… Không có gì…” Thẩm Trác Hi kinh hoảng vội vã trả lời.

“Hửm?” An Dật vừa nghĩ lại đã hiểu, chắc Thẩm Trác Hi không nghe mình ra lệnh, tự mình len lén làm cái gì rồi, bèn cười xấu hỏi, “Anh lại giấu em lén lút làm cái gì?”

“…”

“Giờ nhớ cho kỹ, lát nữa mà làm trái lệnh em thì sẽ phạt cùng một lượt nha.” Vẫn giọng điệu trêu chọc, cũng không cho Thẩm Trác Hi cơ hội giải thích, tự biên tự diễn coi như y ngầm thừa nhận.

Thẩm Trác Hi cười khổ đồng ý, dù sao hắn nói cái gì thì làm cái đó, mình cũng như vầy rồi, còn có mặt mũi nào đi phản bác An Dật chứ, chỉ cần biết An Dật sẽ không làm tổn thương mình, sẽ không làm chuyện quá đáng với mình là được rồi.

“Ban nãy có phải anh lén dùng tay trái đụng cái miệng nhỏ phía sau không hả?” An Dật cứ như tận mắt chứng kiến, nói không sai chút nào, ngay cả y dùng tay nào cũng đoán trúng, “Vậy, giờ đổi lại tay phải đi. Bên cạnh có đồ bôi trơn gì không?”

Thẩm Trác Hi ngẩng đầu mờ mịt nhìn bốn phía, phòng này y không thường xuyên ở, ngoại trừ bày biện vật dụng sinh hoạt, đồ vật khác đều thiếu, càng không thể có loại như bôi trơn.

“Không có…” Thật vất vả điều hoà nhịp thở, phun ra hai chữ, kỳ thật bộ dáng Thẩm Trác Hi bây giờ hai mắt đẫm lệ mông lung, cả nhìn tủ đầu giường cũng còn mơ hồ, cho dù có đồ bôi trơn gì thật y cũng không nhìn thấy.

“Vậy anh đưa ngón tay vào cái miệng nhỏ phía trên liếm liếm đi.”

Giống như con ốc sên, đưa tay để bên mép, hung hăng, hé miệng, ngậm vào. Sau khi ngậm lại thấy có phần lúng ta lúng túng, vụng về giật giật đầu lưỡi liếm ngón tay trong miệng, có loại cảm giác kỳ dị không chân thật, ngón tay kia như không phải của mình.

Ngón tay đặt trong miệng, không cách nào làm động tác nuốt xuống, vì vậy nước miếng tiết ra trong khoang miệng ngày càng nhiều, dần dần sắp chảy xuống, Thẩm Trác Hi cuống quít rút ngón trỏ đã dính ẩm ướt ra, phát ra một tiếng vang “Ba”, từ khóe miệng liền kéo ra một sợi chỉ bạc. Thẩm Trác Hi vô thức vươn đầu lưỡi liếm, lại ý thức được mình hành động ấu trĩ, tràn ngập sắc thái tình dục, hoảng hốt ngừng lại, tùy ý làm đứt sợi chỉ bạc vướng bên khóe miệng mình.

“Liếm ngón tay còn hứng thú vậy?” An Dật nghe được tiếng vang, cười nói.

Thẩm Trác Hi xấu hổ cắn răng, không có lập trường phản bác, run rẩy đưa tay phải về phía cấm địa. Ngón tay vừa mới chạm đến đã chấn động cả người, run rẩy một chút.

“Đụng tới cửa vào rồi chưa? Đừng vào vội, ấn ấn chung quanh, chậm rãi đưa vào mới không đau.” Trong điện thoại, thanh âm An Dật vẫn không nhanh không chậm, như hoàn toàn không bị màn xuân cung sống động của đầu bên Thẩm Trác Hi ảnh hưởng, vững vàng bình tĩnh như ngày thường, tựa hồ hiện tại hắn phun ra không phải là những lời đáng xấu hổ, mà là đang hỏi tối hôm nay ăn cái gì.

Nhưng An Dật càng như thế, Thẩm Trác Hi không biết tại sao càng có loại cảm giác khó nói, chẳng những một mình mình điên cuồng, còn muốn thấy An Dật cũng vì mình mà mất khống chế, dù chỉ một lần cũng tốt, chỉ cần một lần y đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Trên tay vẫn theo mệnh lệnh An Dật, vuốt ve cửa vào tiểu huyệt còn đang đóng chặt, mọi cảm quan của thân thể cũng như tập trung tại nơi phía sau, nếp nhăn tinh tế, xúc cảm nóng ẩm từ ngón tay truyền đến, thần xui quỷ khiến ập vào một điểm trung tâm, hậu huyệt theo bản năng co rút lại một chút, đem ngón tay mới đi vào một chút dồn vào trong, lại co rút hút lấy đầu ngón tay, như muốn mang nó vào bên trong.

Thẩm Trác Hi hung hăng, dùng sức, đâm ngón thứ nhất vào, “A… Ân…” Kinh suyễn một hồi lại lập tức ngậm miệng, có thể cảm giác được tiểu huyệt gắt gao bao lấy ngón tay đầu tiên của mình, không ngừng co rút. Thẩm Trác Hi phun ra câu đầu tiên không có trong dự tính của An Dật tối nay, lớn mật nói: “Phía sau… Thật chặt… A… Cắn ngón tay rồi… Ân… Phải làm sao bây giờ?”

Quả nhiên, An Dật sửng sốt, không ngờ Thẩm Trác Hi thành thật miêu tả cảm thụ hậu huyệt mình như thế, tạm ngừng, nói: “Thả lỏng một chút, hít thở từ từ, kéo ngón tay ra một chút rồi lại đẩy vào. Cẩn thận đừng đi vào cái một.”

Thỏa mãn nghe thấy An Dật dừng lại một thoáng, tuy ngữ khí vẫn không có bất cứ biến hóa gì, nhưng dù sao An Dật cũng không còn kiểu nắm giữ hết toàn bộ, còn mình thì như Thạch hầu tử (Tôn Ngộ Không) làm sao cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Phật Như Lai.

Nghe lời điều chỉnh hô hấp, dần dần trầm tĩnh lại, không ngừng an ủi mình, cả ngón tay An Dật cũng không khó chịu, bây giờ là ngón tay mình, càng không thể làm mình bị thương, không có gì phải khẩn trương. Trong tai nghe, hít thở kịch liệt, khiến nghe An Dật đã biết hô hấp nặng nề cùng bất cứ tiếng rên rỉ nhỏ nào.

Giật giật ngón tay lại chậm rãi lền vào chỗ sâu trong đó. “Ân… Hơi khó chịu… Thật chặt, ngón tay không động được… Ân a…” Vừa nói vừa chuyển động đầu ngón tay, bề ngoài nói ra lời lớn mật như thế, nhưng trong bụng khẩn trương cực kỳ, lần đầu tiên tự mình lấy ngón tay tiến vào chỗ đó của mình, An Dật còn ở kế bên nghe, nói không khẩn trương là gạt người, nói không mắc cỡ cũng là giả. Rõ ràng An Dật không bên cạnh nhìn, nhưng chỉ cần nghĩ đến An Dật ở ngay đầu bên kia điện thoại, nghe được điện thoại truyền ra tiếng hít thở như có như không của An Dật, so với An Dật trực tiếp nhìn còn kích thích hơn, còn phải để cảm giác xấu hổ quấy phá. Hơn nữa mình không biết liêm sỉ mà phun ra lãng ngữ này, khiến Thẩm Trác Hi xấu hổ không biết làm sao, điều đáng mừng duy nhất chính là, bây giờ An Dật chỉ có thể nghe thấy lời y nói, không nhìn thấy vẻ mặt y mắc cỡ đến sắp ngất.



Đầu bên kia An Dật mà không cho y chút phản ứng, y sắp nói không được nữa, nói ra những lời này thật sự đã dùng hết dũng khí của y rồi.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng từ điện thoại truyền ra một tiếng thở dài, “Anh a…” Trong thanh âm tràn ngập ý vị sủng nịch, “Đừng tự làm khó mình nữa, hửm?”

Ủy khuất cắn răng, y chỉ là muốn biết An Dật có phản ứng với y hay không, y chỉ là muốn nhìn thấy dáng vẻ An Dật vì y mất khống chế, y chán ghét bộ dáng An Dật luôn cực kỳ bình tĩnh ngàn năm không thay đổi, sẽ khiến y luôn cảm thấy chỉ có mình mình nhiệt tình, mặc dù y biết rõ An Dật thích y thật, nhưng chỉ là…

“Em… Đang làm… Cái gì…” Thở hổn hển đứt quãng hỏi.

“Trên đường ra bờ biển.”

Thật ra ý của y là hỏi An Dật bây giờ có dục vọng hay không, nhưng nhận được đáp án ngoài suy đoán, cũng quên dự tính ban đầu, “Đi bờ biển?”

“Ừ, đi xem mặt trời mọc.” Thanh âm An Dật nghe có phần vui vẻ.

Thẩm Trác Hi nghe vậy thì càng buồn bực, hình như y chưa từng ra biển xem mặt trời mọc với An Dật a, vì sao một mình An Dật muốn ra bờ biển xem mặt trời mọc…

“Làm sao vậy? Muốn cùng em?” Cười vẻ biết tỏng ý nghĩ này của Thẩm Trác Hi, “Lần sau dẫn anh đi cùng, nếu anh dậy nổi.” Rồi như nghĩ tới cái gì lại cười.

Thẩm Trác Hi bĩu môi, cảm thấy hắn như đang dụ dỗ con nít… Lại giật giật ngón tay mình, cố chen vào thông đạo khô khốc thêm chút nữa, loại cảm giác có vật lạ này hơi khó chịu, ngón tay có thể cảm nhận rõ tràng bích đang nhu động, cảm thụ mới lạ chưa từng có.

Nhỏ giọng lầm bầm, “Ân… Ân…”

“Ai… Không làm khó anh nữa, anh làm đi.” Hiếm khi tên An Dật một bụng gian trá không giở trò xấu, hảo tâm buông tha đại thúc, cố tình người nào đó còn không cảm kích.

“Đừng… A…” Cự tuyệt mà không cần suy nghĩ, đều đã… Đã như vầy, giờ nói tùy y làm sao thì làm, vậy lúc đầu y làm tính cái gì chứ…

Lúc này An Dật ngẩn ra thật, hắn không trêu y nữa, người bị trêu ngược lại nói “đừng”? Cố nén cười, nói: “Vậy ngón tay anh tiến vào chưa?”

Rành rành là mình cự tuyệt, nhưng giờ An Dật hỏi vậy, y lại xấu hổ, Thẩm Trác Hi cũng thấy mình đây là tâm lý vặn vẹo gì không biết, đành phải kiên trì đến cùng trả lời hắn, “Tiến vào… Tiến vào rồi.”

“Một ngón?”

Vẻ mặt đau khổ trả lời hắn, “Ừm…”

“Di chuyển được chưa?”

“… Ừm.”

“Vậy đưa ngón nữa vào xem sao.”

Nghe lời làm theo An Dật, cong ngón trỏ để ở cửa vào tiểu huyệt, đang muốn dùng lực đâm mạnh vào thì bị An Dật ngăn lại, “Đừng dùng lực nhiều, từ từ thôi…”

“…”



Thẩm Trác Hi đau khổ tiếp tục dày vò mình, chậm rãi nắn xung quanh phần da thịt non mềm, ngón trỏ và ngón giữa cùng đi vào, phía sau rõ ràng so với khi một ngón vào càng trướng hơn, nén ngượng ngùng tiếp tục xuyên vào trong, chậm rãi đưa cả ngón tay vào, sau đó dừng lại không biết nên làm gì nữa, cố gắng hồi tưởng động tác An Dật lúc trước, gập gập ngón tay, dẫn đến chính mình run rẩy một hồi sau đó sợ đến mức không dám lộn xộn nữa.

“Tiến vào rồi sao?”

“… Ừm.”

“Trác Hi biết điểm mẫn cảm của anh ở chỗ nào không?”

Thẩm Trác Hi trừng lớn mắt, ngạc nhiên, y làm sao biết… điểm mẫn cảm của mình… Chỗ nào…, ai lại rảnh rỗi đi đâm vào chỗ đó của mình chớ. (vậy mà có đó ;))

“Không biết sao? Em nói cho anh nha.” Biết rõ còn nói.

“Nằm nghiêng”

Từ nằm sấp chuyển thành nằm nghiêng, ngón tay tiếp tục nghe lời, không rời thân thể mình.

“Chân trên áp lên ngực, ngón tay có thể luồn tới vị trí hai đốt ngón tay. Sờ được không?”

“Ấn xuống thử xem…” An Dật đột nhiên cười ha hả nói, sau đó hài lòng nghe thấy Thẩm Trác Hi kinh hô một tiếng “A”, vui không chịu nổi mà bật cười.

“An Dật!” Thẩm Trác Hi oán giận nói, hắn tuyệt đối là cố ý, khóc không ra nước mắt nhìn phân thân đã chảy ra chất lỏng.

“Cảm giác thế nào?”

Một chút cũng không vui, Thẩm Trác Hi thầm hận nghiến răng, kích thích này cùng kích thích phía trước hoàn toàn không thể sánh, cũng không thể sánh với An Dật làm trọn vẹn, rõ ràng tay ngay trên người mình nhưng vẫn có loại cảm giác không chịu khống chế.

“Phần sau không cần em nói ha, di chuyển đi, em nghe đây.” Còn cố tình xấu xa thêm câu sau, ai bảo vừa rồi mình hiếm khi hảo tâm, y cư nhiên cự tuyệt, không khi dễ y thêm, thật sự có lỗi với chính mình a.

Thẩm Trác Hi đỏ mặt, tự cho mình vô dụng mà bắt đầu lấy ngón tay xuyên vào, “A…” Kích thích quá mức kịch liệt, trong đầu buồn bực, cắn gối, không muốn nghe thấy thanh âm cuồng loạn phóng đãng của mình, cũng không muốn An Dật nghe thấy.

“Đừng cắn, em muốn nghe.”

Chỉ cần An Dật nói, dù sao y cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhả gối, thanh âm mê người nhất thời không còn ngăn cách, từ trong cổ họng vọt ra, ẩm ướt nơi khóe mắt cuối cùng cũng tích tụ thành nước mắt, rơi xuống, không phải y muốn khóc, là hoàn toàn không chịu khống chế, nước mắt liền chảy xuống.

Căng thẳng thân thể, tay mạnh mẽ sáo lộng vài cái, một tiếng thét “A” thật dài, tiết ra, xụi lơ trên giường, thở hổn hển, thật vất vả điều hòa hô hấp, cầm điện thoại bên gối, áp lên tai, giọng khàn khàn gọi: “Dật…”

“Hửm?”

“… Em… Em có… Có thể hay không… Có cảm giác?” Nhịn thẹn thùng cuối cùng cùng đem nghi vấn trong bụng hỏi ra, y muốn biết, An Dật đầu dây bên kia, nghe thấy y rên rỉ, nghe thấy y thở dốc, tưởng tượng thấy mình theo chỉ thị hắn đùa bỡn thân thể của mình, có thể hay không có cảm giác, có thể hay không có dục vọng, có thể hay không muốn ôm y?

Trong điện thoại yên lặng không chút thanh âm, Thẩm Trác Hi đợi mãi, bất an gọi lại một tiếng “Dật”, vẫn không có bất kì phản ứng gì.

Thẩm Trác Hi trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ y hỏi vấn đề không nên hỏi, An Dật cúp máy, bối rối nhìn điện thoại, lại phát hiện trên màn hình đen kịt một mảnh.

Ngơ ngác nhìn hồi lâu, mới phản ứng lại… Điện thoại mình cư nhiên… Hết pin rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau