Đại Thúc Đích Hạnh Phúc Nhân Thê Sinh Hoạt
Chương 71: Trông trẻ – 2 –
Cuộc sống bất cứ lúc nào cũng có bóng đèn bên cạnh còn lâu chưa kết thúc. Nhân lúc hai chú heo con còn ngủ, Thẩm Trác Hi túm lấy An Dật vừa luyện xong Thái Cực, vừa giúp hắn lau mồ hôi vừa ăn đậu hủ thơm mềm. Vòng tay An Dật, thân thể hắn tuy không thể nói là noãn ngọc ôn hương, ôm vẫn có cảm thụ khác biệt. Đắc ý chuẩn bị hôn một cái, hai tên tiểu ma vương đã đánh tới, nũng na nũng nịu gọi ở cửa: “Chú út ~ ”
Thẩm Trác Hi nhất thời cứng ngắc, đầy mặt hắc tuyến, hận không thể nhào qua cắn chết hai tên này, y thật hoài nghi hay là tụi nó do An Ninh đặc biệt phái tới gây trở ngại y và An Dật thân thiết, muốn khiến y không cách nào có hành động thân mật gì với An Dật, hai anh em này xuất hiện thật đúng giờ mà.
An Dật thấy Thẩm Trác Hi vẻ mặt buồn bực, buồn cười không thôi, vẫy tay với hai đứa nhỏ ý bảo tụi nó qua đây, “Rửa mặt đánh răng chưa?”
“Dạ rồi.” Đồng thời gật đầu thật mạnh, một trái một phải ôm chân An Dật bày ra tư thế làm nũng.
An Dật đang định bảo hai nhóc ra bàn ăn ăn sáng, đột nhiên bị Thẩm Trác Hi ôm chặt eo không cho nhúc nhích, khó hiểu quay đầu nhìn đã thấy Thẩm Trác Hi đang oán hận trừng hai anh em sinh đôi, cặp mắt như muốn bốc lửa, cánh tay ôm chặt tuyên thệ quyền sở hữu của mình.
Sắp tới bên tai y, cười nói: “Sao không sợ dạy hư trẻ con rồi?” Tiếp đó còn vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai mê người của y, quả nhiên Thẩm Trác Hi run rẩy, mặt đỏ lên vài phần, nhưng cánh tay vẫn tuyệt không có ý định buông ra, rất có dáng vẻ nếu hai nhóc kia không buông tay, y cũng không buông tay. An Dật thật bị hành động ngây thơ này của y chọc cười, buồn cười sờ sờ đầu hai thằng nhóc đang nhóng lên, nghi hoặc quan sát hắn và Thẩm Trác Hi.
An Thư Vân và An Thư Phàm rất không hiểu, vì sao chú Thẩm cũng muốn ôm chú út chứ? Chẳng lẽ muốn giành chú út với tụi nó sao? Á, cái này không được, chú út là của tụi nó! Thế là hai anh em ôm chân An Dật càng chặt.
An Dật bị ba người ôm gắt gao, nhúc nhích không được, dở khóc dở cười vỗ đầu thằng nhóc, “Được rồi, đừng quậy nữa, đi rửa tay ăn cơm, ai chậm nhất phạt người đó rửa chén.” Vừa nghe có phạt, hai đứa nhóc tức thì buông tay, chạy như bay tới lavabo.
“Anh đó, cả dấm chua con nít cũng ăn sao?”
Thẩm Trác Hi không thèm để ý “Hừ” một tiếng, hôn lên mặt An Dật một cái thật kêu, mới vừa lòng thỏa dạ buông tay, bưng bữa sáng đã làm xong ra. Thẩm Trác Hi đắc ý nhìn anh em sinh đôi hai đứa nhỏ tròn quay đứng trên ghế, y như người lớn rửa chén, do vừa rồi chờ tụi nó rửa tay, Thẩm Trác Hi và An Dật đã tới bàn trước.
Thẩm Trác Hi nhìn tụi nhỏ bất quá hơn bốn tuổi một chút cư nhiên biết rửa chén thật thì ngạc nhiên không thôi, ngón tay ngắn nhỏ cầm chén lại không hề rớt xuống, thật quá thần kỳ. Lại nhìn hai đứa mặc dù môi dẩu lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn rửa chén, Thẩm Trác Hi ở bên cạnh làm đốc công nhất thời cười thầm trong bụng, mình đúng là càng sống càng nhỏ, lại đi ầm ĩ hục hặc với hai đứa nhỏ chỉ cao bằng nửa người.
Lắc đầu, nhận chén trên tay Thư Vân, lại nhanh nhẹn tráng sạch hết chén trong nước, vẩy cho ráo, tiếp đó đem chén đã rửa xếp vào tủ. Thư Vân nghiêng đầu quan sát Thẩm Trác Hi, chớp chớp cặp mắt to, đáng yêu vô cùng, Thẩm Trác Hi cười ngồi xổm xuống, cầm khăn lau khô bàn tay nhỏ xíu của hai đứa rồi định sờ sờ đầu tụi nó, nào ngờ lại bị tụi nhóc linh hoạt tránh đi, vậy là chỉ có thể cho An Dật đụng, chứ không cho y sờ hả.
“Vậy, nếu tuần này tụi con ngoan ngoãn nghe lời, cuối tuần chú út dẫn tụi con đi khu vui chơi chơi nha.” Thẩm Trác Hi cười như chó sói gian trá giả bà ngoại đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
Hai anh em nhìn nhau một cái, hiển nhiên cực kì tâm động đối với đề nghị này của Thẩm Trác Hi, có điều không vội đồng ý, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn An Dật, hình như muốn từ An Dật nghiệm chứng độ đáng tin trong lời nói Thẩm Trác Hi.
An Dật buông thõng tay, “Chú Thẩm nói dẫn hai đứa đi sẽ dẫn hai đứa đi, không liên quan tới chú.”
“Vậy chú út cũng đi sao?”
“Cái này nên hỏi chú Thẩm có dẫn chú đi hay không đã.”
Hai anh em nhất thời cặp mắt tỏa sáng nhìn Thẩm Trác Hi, vẻ mặt chờ mong. Thẩm Trác Hi bị tụi nó nhìn vậy sao có thể cự tuyệt, tự nhiên gật đầu đồng ý. Hơn nữa y vốn muốn cùng An Dật dẫn tụi nhỏ ra ngoài, bảo một mình y dắt theo hai tên tiểu ma đầu, y cũng không có bản lĩnh thông thiên mà trấn áp được hai tên quỷ tinh này.
“Tuyệt quá đi, vậy, gạt người là chó con.” Cặp song sinh hoan hô một tiếng, lập tức đồng ý.
Thẩm Trác Hi buồn cười nhìn hai đứa nhóc hưng phấn kia, rốt cuộc vẫn là trẻ con a, “Có muốn ngoéo tay không nà?”
“È, đó là trò con gái.” Thư Vân ném cho Thẩm Trác Hi một ánh mắt khinh thường(=)))), lôi Thư Phàm đang gật đầu tỏ vẻ phụ họa bỏ chạy nhanh như chớp, để lại Thẩm Trác Hi đầy mặt hắc tuyến, y rút lại lời nói vừa rồi, đáng yêu chỗ nào chứ, rõ ràng chính là hai tên đại ma vương, thật đáng ghét mà.
Có giao kèo này, thế là buổi tối khi đi ngủ, Thẩm Trác Hi ngôn ngữ hùng hồn dùng lí do “Trẻ con lớn rồi không được ngủ với người lớn” đem hai anh em lại ôm gối chuẩn bị báo danh đuổi trở về. Hai anh em tất nhiên không thể thừa nhận mình còn chưa lớn, ủy ủy khuất khuất ngó ngó An Dật, lại lưu luyến nhìn lướt qua cái giường, hai đứa nhỏ tay nắm tay đáng thương hề hề lê bước về phòng mình.
Thẩm Trác Hi cười tủm tỉm đóng cửa lại, nhào lên giường, vui sướng đè lên người An Dật, bóng đèn chướng ngại cuối cùng cũng đi rồi, quả thực nên đốt pháo hoa ăn mừng. Ôm lấy An Dật vừa hôn vừa mi, y chang một người cả chục năm không được ăn thịt nên ôm miếng thịt tự đắc.
An Dật buồn cười đẩy tên làm càn trên người hắn xuống, hửm? Còn cắn? Cắn nữa hắn sẽ cắn lại nha? Còn không dừng? Vậy hắn sẽ không khách sáo, chân gập lại, một cú xoay người, nhất thời hai người đảo vị trí, An Dật đè Thẩm Trác Hi ở dưới, nói về công phu này hả, Thẩm Trác Hi thật sự là thúc ngựa cũng không đuổi kịp An Dật, muốn dựa vào khí lực ngăn chặn An Dật, đời này đừng trông mong. Thấy An Dật híp mắt trên cao nhìn xuống quan sát y, Thẩm Trác Hi bật người có loại cảm giác đại sự không ổn, cười gượng hai tiếng, xê dịch người, hòng bò ra khỏi An Dật.
“Không còn sớm nữa, ngủ đi.” Ê, biểu cảm này của An Dật, rõ ràng là lại muốn làm chuyện xấu trên người y, nếu bị làm đến nỗi ngày mai không thể đi làm được thì không phải quá mất mặt sao, hơn nữa nhất định sẽ bị hai anh em kia cười chết, quỷ biết tụi nó sẽ lại nói câu kinh thế hãi tục nào, thương thay da mặt y mỏng lắm, đừng qua đây mà.
“Không sao, còn sớm mà.” Muốn chạy? Trễ rồi! Lúc này là chính y chủ động câu dẫn hắn nha, thế nên thật sự thật sự mặc kệ y. An Dật cười híp mắt, dưới sự cầu xin tha của Thẩm Trác Hi, kéo mở quần áo y, cân nhắc xem sáng mai gọi điện xin phép cho Thẩm Trác Hi, dùng lý do gì thì được.
“Anh… Anh ngày mai còn phải… Đi làm…” Ngụ ý chính là tha cho y đi, ô ô, y biết sai thật mà, không bao giờ khiêu khích hắn nữa.
“Em biết.” An Dật nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, động tác tay vẫn không hề dừng, quen đường quen lối lần tìm chỗ tư mật phía sau Thẩm Trác Hi.
Vừa bị đụng tới, thân thể đã run lên mãnh liệt, cơ thể mẫn cảm được An Dật điều giáo tức khắc rục rịch chộn rộn, phía sau tiểu huyệt bất giác co rút lại, dẫn tới An Dật đang để ngón tay ở nơi ấy cúi đầu cười không ngừng, cười đến mức mặt Thẩm Trác Hi như thiêu như đốt.
“Vậy… Vậy… Em… Nhẹ một chút…” Thật vất vả nghẹn ra một câu, hai chân đã bị An Dật tách ra, mở tới lớn nhất, gác lên vai. Nghĩ tới tư thế xấu hổ của mình bây giờ, vô thức muốn khép hai chân, nhưng bị mình gắt gao kiềm nén bản năng này, chỉ cần nghĩ tới hiện tại mình bị An Dật thấy rõ rành rành, không chút che đậy, Thẩm Trác Hi khẩn trương cực kì, nắm chặt cái chăn bên dưới, khó chịu quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn không dám nghĩ tư thế mình bây giờ.
“Em có khi nào mạnh chứ?” An Dật ủy khuất nói. Thẩm Trác Hi tự nhiên khó mà nói em xâm nhập va chạm rất sâu rất mạnh, vậy thật đúng là tự tìm đường chết, ai mà biết được, y vừa thốt lên câu đó, An Dật sẽ bày ra trò gì ăn hiếp y.
Đáng tiếc chính là, cho dù Thẩm Trác Hi chưa nói lời này khỏi miệng, An Dật vẫn trêu chọc y theo thông lệ, hai tay nâng chân y, nhưng không chạm hạ thân y, chỉ dùng phần hông mình không ngừng cọ sát Thẩm Trác Hi. Thẩm Trác Hi than thở một tiếng, quả nhiên An Dật sẽ không dễ dàng buông tha y, đúng là tự làm bậy không thể sống mà, kết quả của đắc ý vênh váo cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Cắn răng, không mở miệng cầu xin tha, nhưng thân thể rất khó chịu, y muốn, chứ ma sát chậm rì rì như vậy hoàn toàn không cách nào thỏa mãn dục vọng đang bùng cháy, khó nhịn vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, cong thắt lưng, muốn gần sát An Dật, muốn nhiều hơn.
Cố tình y nâng lên một chút, An Dật liền lùi ra sau một chút, trước sau duy trì tốc độ cùng lực độ giày vò người ta, thi thoảng còn để quả cầu nhỏ của mình áp vào Thẩm Trác Hi, cọ qua thật mạnh, chờ Thẩm Trác Hi toàn thân rên rỉ cố gắng nhích người sáp tới, lại xấu xa thối lui. Thẩm Trác Hi thật khóc không ra nước mắt, muốn cắn đứt lưỡi mình, cái gì em nhẹ một chút, y hối hận rồi được chưa, anh van em em mạnh một chút đi… Như vậy thật quá giày vò người ta mà, cho y chút xíu ngon ngọt rồi lại lui về, không ngừng dẫn dắt dục vọng y nhưng lại không cho y một thống khoái, xấu xa treo y lên giữa không trung, chịu khổ sở vì dở dang.
Thẩm Trác Hi cuối cùng không nhịn được cầu xin tha, khóc kêu bảo An Dật nhanh lên một chút, An Dật toại nguyện, giày vò y tới khi y ném khí giáp chủ động xin khoan dung, hài lòng thỏa dạ đem người mở ra ăn vào bụng. Ăn một lần còn không biết đủ, liếm liếm môi, chép chép miệng biết mùi ngon lại bắt đầu chuẩn bị ăn lần thứ hai, Thẩm Trác Hi còn đang cao trào chưa hồi hồn ngạc nhiên phát hiện An Dật lại bắt đầu khiêu khích cọ xát trên người y, rên rỉ một tiếng, cam chịu số phận mở rộng thân thể, mặc hắn giày vò, dù sao đã sớm biết An Dật sẽ không làm một lần rồi bỏ qua cho y, kỳ thật, nhiều ngày không chạm vào, chính y vô luận là tâm lý hay là thân thể đều rất muốn An Dật mà.
Nhưng lúc làm xong lần thứ hai, An Dật ngay cả thở cũng không cho y thở một hơi lại lật người y, chuẩn bị tiếp tục, Thẩm Trác Hi bắt đầu xin tha, còn làm nữa, ngày mai y sẽ không xuống giường được, hiện tại thắt lưng y đã bủn rủn không có sức lực rồi.
Thật ra bị làm hiệp ba không đáng sợ gì, đáng sợ chính là làm xong hiệp ba phát hiện An Dật định làm tới hiệp bốn, đầu óc Thẩm Trác Hi không hoạt động được nữa, suy nghĩ duy nhất chính là một tia sét tới đánh y đi, làm y ngất xỉu cho xong, y thật sự không còn khí lực nữa rồi…
Thế nên ngày thứ hai Thẩm Trác Hi hoàn toàn không cách nào xuống giường, bị một câu “Chú Thẩm là con heo lười ngủ nướng” của An Thư Phàm thành công xua y vào chăn làm đà điểu, y không còn mặt mũi nào gặp người nữa mà.
Có giáo huấn đêm đó, Thẩm Trác Hi quả thật so với anh em song sinh còn biết thân biết phận hơn, thành thành thật thật chịu đựng tới ngày cuối tuần. Lúc trời còn mờ sáng, Thẩm Trác Hi bị một trận tiếng gõ cửa đánh thức, lờ đờ mở cửa, anh em song sinh hưng phấn đến mức dám chừng cả đêm không ngủ ngay tức khắc kéo y đi rửa mặt.
Thẩm Trác Hi nhất thời cứng ngắc, đầy mặt hắc tuyến, hận không thể nhào qua cắn chết hai tên này, y thật hoài nghi hay là tụi nó do An Ninh đặc biệt phái tới gây trở ngại y và An Dật thân thiết, muốn khiến y không cách nào có hành động thân mật gì với An Dật, hai anh em này xuất hiện thật đúng giờ mà.
An Dật thấy Thẩm Trác Hi vẻ mặt buồn bực, buồn cười không thôi, vẫy tay với hai đứa nhỏ ý bảo tụi nó qua đây, “Rửa mặt đánh răng chưa?”
“Dạ rồi.” Đồng thời gật đầu thật mạnh, một trái một phải ôm chân An Dật bày ra tư thế làm nũng.
An Dật đang định bảo hai nhóc ra bàn ăn ăn sáng, đột nhiên bị Thẩm Trác Hi ôm chặt eo không cho nhúc nhích, khó hiểu quay đầu nhìn đã thấy Thẩm Trác Hi đang oán hận trừng hai anh em sinh đôi, cặp mắt như muốn bốc lửa, cánh tay ôm chặt tuyên thệ quyền sở hữu của mình.
Sắp tới bên tai y, cười nói: “Sao không sợ dạy hư trẻ con rồi?” Tiếp đó còn vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai mê người của y, quả nhiên Thẩm Trác Hi run rẩy, mặt đỏ lên vài phần, nhưng cánh tay vẫn tuyệt không có ý định buông ra, rất có dáng vẻ nếu hai nhóc kia không buông tay, y cũng không buông tay. An Dật thật bị hành động ngây thơ này của y chọc cười, buồn cười sờ sờ đầu hai thằng nhóc đang nhóng lên, nghi hoặc quan sát hắn và Thẩm Trác Hi.
An Thư Vân và An Thư Phàm rất không hiểu, vì sao chú Thẩm cũng muốn ôm chú út chứ? Chẳng lẽ muốn giành chú út với tụi nó sao? Á, cái này không được, chú út là của tụi nó! Thế là hai anh em ôm chân An Dật càng chặt.
An Dật bị ba người ôm gắt gao, nhúc nhích không được, dở khóc dở cười vỗ đầu thằng nhóc, “Được rồi, đừng quậy nữa, đi rửa tay ăn cơm, ai chậm nhất phạt người đó rửa chén.” Vừa nghe có phạt, hai đứa nhóc tức thì buông tay, chạy như bay tới lavabo.
“Anh đó, cả dấm chua con nít cũng ăn sao?”
Thẩm Trác Hi không thèm để ý “Hừ” một tiếng, hôn lên mặt An Dật một cái thật kêu, mới vừa lòng thỏa dạ buông tay, bưng bữa sáng đã làm xong ra. Thẩm Trác Hi đắc ý nhìn anh em sinh đôi hai đứa nhỏ tròn quay đứng trên ghế, y như người lớn rửa chén, do vừa rồi chờ tụi nó rửa tay, Thẩm Trác Hi và An Dật đã tới bàn trước.
Thẩm Trác Hi nhìn tụi nhỏ bất quá hơn bốn tuổi một chút cư nhiên biết rửa chén thật thì ngạc nhiên không thôi, ngón tay ngắn nhỏ cầm chén lại không hề rớt xuống, thật quá thần kỳ. Lại nhìn hai đứa mặc dù môi dẩu lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn rửa chén, Thẩm Trác Hi ở bên cạnh làm đốc công nhất thời cười thầm trong bụng, mình đúng là càng sống càng nhỏ, lại đi ầm ĩ hục hặc với hai đứa nhỏ chỉ cao bằng nửa người.
Lắc đầu, nhận chén trên tay Thư Vân, lại nhanh nhẹn tráng sạch hết chén trong nước, vẩy cho ráo, tiếp đó đem chén đã rửa xếp vào tủ. Thư Vân nghiêng đầu quan sát Thẩm Trác Hi, chớp chớp cặp mắt to, đáng yêu vô cùng, Thẩm Trác Hi cười ngồi xổm xuống, cầm khăn lau khô bàn tay nhỏ xíu của hai đứa rồi định sờ sờ đầu tụi nó, nào ngờ lại bị tụi nhóc linh hoạt tránh đi, vậy là chỉ có thể cho An Dật đụng, chứ không cho y sờ hả.
“Vậy, nếu tuần này tụi con ngoan ngoãn nghe lời, cuối tuần chú út dẫn tụi con đi khu vui chơi chơi nha.” Thẩm Trác Hi cười như chó sói gian trá giả bà ngoại đang dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
Hai anh em nhìn nhau một cái, hiển nhiên cực kì tâm động đối với đề nghị này của Thẩm Trác Hi, có điều không vội đồng ý, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn An Dật, hình như muốn từ An Dật nghiệm chứng độ đáng tin trong lời nói Thẩm Trác Hi.
An Dật buông thõng tay, “Chú Thẩm nói dẫn hai đứa đi sẽ dẫn hai đứa đi, không liên quan tới chú.”
“Vậy chú út cũng đi sao?”
“Cái này nên hỏi chú Thẩm có dẫn chú đi hay không đã.”
Hai anh em nhất thời cặp mắt tỏa sáng nhìn Thẩm Trác Hi, vẻ mặt chờ mong. Thẩm Trác Hi bị tụi nó nhìn vậy sao có thể cự tuyệt, tự nhiên gật đầu đồng ý. Hơn nữa y vốn muốn cùng An Dật dẫn tụi nhỏ ra ngoài, bảo một mình y dắt theo hai tên tiểu ma đầu, y cũng không có bản lĩnh thông thiên mà trấn áp được hai tên quỷ tinh này.
“Tuyệt quá đi, vậy, gạt người là chó con.” Cặp song sinh hoan hô một tiếng, lập tức đồng ý.
Thẩm Trác Hi buồn cười nhìn hai đứa nhóc hưng phấn kia, rốt cuộc vẫn là trẻ con a, “Có muốn ngoéo tay không nà?”
“È, đó là trò con gái.” Thư Vân ném cho Thẩm Trác Hi một ánh mắt khinh thường(=)))), lôi Thư Phàm đang gật đầu tỏ vẻ phụ họa bỏ chạy nhanh như chớp, để lại Thẩm Trác Hi đầy mặt hắc tuyến, y rút lại lời nói vừa rồi, đáng yêu chỗ nào chứ, rõ ràng chính là hai tên đại ma vương, thật đáng ghét mà.
Có giao kèo này, thế là buổi tối khi đi ngủ, Thẩm Trác Hi ngôn ngữ hùng hồn dùng lí do “Trẻ con lớn rồi không được ngủ với người lớn” đem hai anh em lại ôm gối chuẩn bị báo danh đuổi trở về. Hai anh em tất nhiên không thể thừa nhận mình còn chưa lớn, ủy ủy khuất khuất ngó ngó An Dật, lại lưu luyến nhìn lướt qua cái giường, hai đứa nhỏ tay nắm tay đáng thương hề hề lê bước về phòng mình.
Thẩm Trác Hi cười tủm tỉm đóng cửa lại, nhào lên giường, vui sướng đè lên người An Dật, bóng đèn chướng ngại cuối cùng cũng đi rồi, quả thực nên đốt pháo hoa ăn mừng. Ôm lấy An Dật vừa hôn vừa mi, y chang một người cả chục năm không được ăn thịt nên ôm miếng thịt tự đắc.
An Dật buồn cười đẩy tên làm càn trên người hắn xuống, hửm? Còn cắn? Cắn nữa hắn sẽ cắn lại nha? Còn không dừng? Vậy hắn sẽ không khách sáo, chân gập lại, một cú xoay người, nhất thời hai người đảo vị trí, An Dật đè Thẩm Trác Hi ở dưới, nói về công phu này hả, Thẩm Trác Hi thật sự là thúc ngựa cũng không đuổi kịp An Dật, muốn dựa vào khí lực ngăn chặn An Dật, đời này đừng trông mong. Thấy An Dật híp mắt trên cao nhìn xuống quan sát y, Thẩm Trác Hi bật người có loại cảm giác đại sự không ổn, cười gượng hai tiếng, xê dịch người, hòng bò ra khỏi An Dật.
“Không còn sớm nữa, ngủ đi.” Ê, biểu cảm này của An Dật, rõ ràng là lại muốn làm chuyện xấu trên người y, nếu bị làm đến nỗi ngày mai không thể đi làm được thì không phải quá mất mặt sao, hơn nữa nhất định sẽ bị hai anh em kia cười chết, quỷ biết tụi nó sẽ lại nói câu kinh thế hãi tục nào, thương thay da mặt y mỏng lắm, đừng qua đây mà.
“Không sao, còn sớm mà.” Muốn chạy? Trễ rồi! Lúc này là chính y chủ động câu dẫn hắn nha, thế nên thật sự thật sự mặc kệ y. An Dật cười híp mắt, dưới sự cầu xin tha của Thẩm Trác Hi, kéo mở quần áo y, cân nhắc xem sáng mai gọi điện xin phép cho Thẩm Trác Hi, dùng lý do gì thì được.
“Anh… Anh ngày mai còn phải… Đi làm…” Ngụ ý chính là tha cho y đi, ô ô, y biết sai thật mà, không bao giờ khiêu khích hắn nữa.
“Em biết.” An Dật nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, động tác tay vẫn không hề dừng, quen đường quen lối lần tìm chỗ tư mật phía sau Thẩm Trác Hi.
Vừa bị đụng tới, thân thể đã run lên mãnh liệt, cơ thể mẫn cảm được An Dật điều giáo tức khắc rục rịch chộn rộn, phía sau tiểu huyệt bất giác co rút lại, dẫn tới An Dật đang để ngón tay ở nơi ấy cúi đầu cười không ngừng, cười đến mức mặt Thẩm Trác Hi như thiêu như đốt.
“Vậy… Vậy… Em… Nhẹ một chút…” Thật vất vả nghẹn ra một câu, hai chân đã bị An Dật tách ra, mở tới lớn nhất, gác lên vai. Nghĩ tới tư thế xấu hổ của mình bây giờ, vô thức muốn khép hai chân, nhưng bị mình gắt gao kiềm nén bản năng này, chỉ cần nghĩ tới hiện tại mình bị An Dật thấy rõ rành rành, không chút che đậy, Thẩm Trác Hi khẩn trương cực kì, nắm chặt cái chăn bên dưới, khó chịu quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn không dám nghĩ tư thế mình bây giờ.
“Em có khi nào mạnh chứ?” An Dật ủy khuất nói. Thẩm Trác Hi tự nhiên khó mà nói em xâm nhập va chạm rất sâu rất mạnh, vậy thật đúng là tự tìm đường chết, ai mà biết được, y vừa thốt lên câu đó, An Dật sẽ bày ra trò gì ăn hiếp y.
Đáng tiếc chính là, cho dù Thẩm Trác Hi chưa nói lời này khỏi miệng, An Dật vẫn trêu chọc y theo thông lệ, hai tay nâng chân y, nhưng không chạm hạ thân y, chỉ dùng phần hông mình không ngừng cọ sát Thẩm Trác Hi. Thẩm Trác Hi than thở một tiếng, quả nhiên An Dật sẽ không dễ dàng buông tha y, đúng là tự làm bậy không thể sống mà, kết quả của đắc ý vênh váo cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Cắn răng, không mở miệng cầu xin tha, nhưng thân thể rất khó chịu, y muốn, chứ ma sát chậm rì rì như vậy hoàn toàn không cách nào thỏa mãn dục vọng đang bùng cháy, khó nhịn vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, cong thắt lưng, muốn gần sát An Dật, muốn nhiều hơn.
Cố tình y nâng lên một chút, An Dật liền lùi ra sau một chút, trước sau duy trì tốc độ cùng lực độ giày vò người ta, thi thoảng còn để quả cầu nhỏ của mình áp vào Thẩm Trác Hi, cọ qua thật mạnh, chờ Thẩm Trác Hi toàn thân rên rỉ cố gắng nhích người sáp tới, lại xấu xa thối lui. Thẩm Trác Hi thật khóc không ra nước mắt, muốn cắn đứt lưỡi mình, cái gì em nhẹ một chút, y hối hận rồi được chưa, anh van em em mạnh một chút đi… Như vậy thật quá giày vò người ta mà, cho y chút xíu ngon ngọt rồi lại lui về, không ngừng dẫn dắt dục vọng y nhưng lại không cho y một thống khoái, xấu xa treo y lên giữa không trung, chịu khổ sở vì dở dang.
Thẩm Trác Hi cuối cùng không nhịn được cầu xin tha, khóc kêu bảo An Dật nhanh lên một chút, An Dật toại nguyện, giày vò y tới khi y ném khí giáp chủ động xin khoan dung, hài lòng thỏa dạ đem người mở ra ăn vào bụng. Ăn một lần còn không biết đủ, liếm liếm môi, chép chép miệng biết mùi ngon lại bắt đầu chuẩn bị ăn lần thứ hai, Thẩm Trác Hi còn đang cao trào chưa hồi hồn ngạc nhiên phát hiện An Dật lại bắt đầu khiêu khích cọ xát trên người y, rên rỉ một tiếng, cam chịu số phận mở rộng thân thể, mặc hắn giày vò, dù sao đã sớm biết An Dật sẽ không làm một lần rồi bỏ qua cho y, kỳ thật, nhiều ngày không chạm vào, chính y vô luận là tâm lý hay là thân thể đều rất muốn An Dật mà.
Nhưng lúc làm xong lần thứ hai, An Dật ngay cả thở cũng không cho y thở một hơi lại lật người y, chuẩn bị tiếp tục, Thẩm Trác Hi bắt đầu xin tha, còn làm nữa, ngày mai y sẽ không xuống giường được, hiện tại thắt lưng y đã bủn rủn không có sức lực rồi.
Thật ra bị làm hiệp ba không đáng sợ gì, đáng sợ chính là làm xong hiệp ba phát hiện An Dật định làm tới hiệp bốn, đầu óc Thẩm Trác Hi không hoạt động được nữa, suy nghĩ duy nhất chính là một tia sét tới đánh y đi, làm y ngất xỉu cho xong, y thật sự không còn khí lực nữa rồi…
Thế nên ngày thứ hai Thẩm Trác Hi hoàn toàn không cách nào xuống giường, bị một câu “Chú Thẩm là con heo lười ngủ nướng” của An Thư Phàm thành công xua y vào chăn làm đà điểu, y không còn mặt mũi nào gặp người nữa mà.
Có giáo huấn đêm đó, Thẩm Trác Hi quả thật so với anh em song sinh còn biết thân biết phận hơn, thành thành thật thật chịu đựng tới ngày cuối tuần. Lúc trời còn mờ sáng, Thẩm Trác Hi bị một trận tiếng gõ cửa đánh thức, lờ đờ mở cửa, anh em song sinh hưng phấn đến mức dám chừng cả đêm không ngủ ngay tức khắc kéo y đi rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất