Chương 11: Tìm đến nhà
"Ting tong"
Chuông cửa vang lên.
Đang ở phòng bếp rửa chén, mẹ Lăng nghe được tiếng chuông cửa, chạy nhanh vươn đầu hướng ra phía ngoài phòng khách thét lên với ba Lang đang xem TV.
"Ba nó, chạy nhanh ra mở cửa đi, có lẽ là Vũ Nhi cùng Tiêu Tiêu đã trở về! Người ta đang bận rửa chén, ông còn không đi mở cửa!"
Nghe được giọng điệu sai sử của vợ, ba Lăng buông điều khiển từ xa trên tay xuống, sau đó đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, ba Lăng đối với người bên ngoài nói.
"Vũ Nhi, sao sớm như vậy đã về... Á? Cậu là...?"
Lòng luôn cho rằng người bên ngoài là Vũ Nhi cùng Tiêu Tiêu, nhưng đập vào mắt ba Lăng lại là một người xa lạ. Một người trẻ tuổi mặc tây trang sang trọng, tóc có chút dài, được chải chuốt cẩn thận và định hình bằng keo vuốt tóc. Dáng vẻ thoạt nhìn còn rất trẻ lại toát lên khí chất sang trọng chín chắn. Có lẽ là bởi vì nóng, người trẻ tuổi đã cởi áo vest cần ở trên tay.
Nhìn thấy người mở cửa chính là một người lớn tuổi chứ không phải Vũ ca ca mà mình luôn tâm tâm niệm, làm trong lòng người tới có chút mất mát.
Mười mấy năm trước Vũ ca ca đột nhiên mất tích, dù cho hắn đi tìm như thế nào cũng không có biện pháp tìm được một chút tung tích. Mà khi đó hắn còn tưởng rằng do chính mình năng lực không đủ mới không cách gì tìm được. Sau này hắn kế thừa sự nghiệp của gia đình, chậm rãi phát triển thế lực, mạng lưới quan hệ cũng càng ngày càng mở rộng. Thế lực càng ngày càng lớn, nhưng mà hân vẫn không thể tìm ra một chút tin tức. Khi mới biết được Vũ ca ca thật sự biến mất, hơn nữa là như tan biến vào hư không, hắn lúc ấy không cách nào tiếp thu.
Mà hôm nay đang chuẩn bị đi công tác hắn đột nhiên nhận được tin tức của thủ hạ báo là Vũ ca ca đã xuất hiện. Buổi sáng mới vừa về nhà đã nhận được điện thoại báo tin tức này, hắn lập tức hoãn lại vé máy bay, sau đó chạy tới để trông thấy cái người đã biến mất rất nhiều năm qua.
Cho rằng khi cửa mở ra liền nhìn thấy được người mình tâm niệm đã lâu, nhưng hắn lại thất vọng rồi.
Nhìn người trẻ tuổi phát ngốc, ba Lăng có chút nghi hoặc, bất quá vẫn cắt ngang suy nghĩ của đối phương.
"A... cậu trai trẻ, cậu có chuyện gì sao?"
Nghe được người mở cửa nói chuyện, làm người tới có chút xấu hổ, sau đó hắn lộ ra tươi cười xin lỗi ba Lăng:
"Thực xin lỗi, vừa rồi thất thố, chú hẳn là ba của Vũ ca ca. Cháu nghe nói Vũ ca ca đã trở lại, cho nên đến đây gặp!"
Nghe được là tìm Vũ Nhi, ba Lăng cảm thấy đối phương nhận được tin tức thật đúng là quá nhanh.
Vũ Nhi vừa mới trở về nhà nửa ngày, liền có người biết được mà tìm tới cửa. Xem ra thời đại khoa học kỹ thuật tiên tiến tin tức truyền đi đúng là nhanh chóng mà. Chỉ cần nhất một cú điện thoại thì tin tức đã truyền tới lỗ tai người ta!
Ba Lăng trong lòng cảm thán.
"A, là tìm Vũ Nhi! Nhưng hiện tại Vũ Nhi cùng em họ nó đã đi ra ngoài mua đồ dùng rồi, phỏng chừng trễ lắm mới có thể trở về nhà. Nếu không ngại, cậu có thể vào ngồi chờ. Vũ Nhi dù sao cũng là vừa trở về, cho nên phải mua rất nhiều đồ, hẳn là sẽ mất chút thời gian!"
Nghe nói Vũ ca ca không ở nhà, làm cho trong lòng người tới càng trầm hơn.
Vận khí của ta sao không tốt như vậy. Ta rất muốn đáp ứng lời mời của ba Vũ ca ca, đi vào ngồi chờ. Nhưng ta phải lập tức đi công tác, người khách hàng bên kia lần này là trường hợp rất quan trọng. Không thể mất đi cơ hội hợp tác lần này. Để ông già trong nhà biết mình là bởi vì đến đây chờ một người mà mất đi cơ hội, thì đến lúc đó không chừng lại không có cách đến gặp Vũ ca ca, có lẽ cả Vũ ca ca cũng có khả năng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ vậy, người tới vẫn là đau lòng hạ quyết tâm, từ bỏ lần này, chờ cơ hội lần sau. Hắn nhìn thẳng ba Lăng đứng ở cửa, nói:
"Dạ, Vũ ca ca không ở nhà, vậy thật sự là không khéo. Nếu như vậy qua mấy ngày nữa con lại đến gặp. Cảm ơn chú! Con đi trước!"
Nói xong, hắn hướng ba Lăng lễ phép khom lưng cúi chào, liền vội vàng rời đi. Ba Lăng có chút kinh ngạc. Chờ ông phản ứng lại mới phát hiện mình chưa kịp hỏi người ta là ai, để nói lại với Vũ Nhi.
Thầm mắng chính mình già rồi hồ đồ, cả điểm này cũng không có nghĩ đến.
Sau đó ba Lăng lắc đầu đóng cửa lại, đi vào phòng khách tiếp tục xem kinh kịch hí khúc.
Lúc này mẹ Lăng đã dọn dẹp trong phòng bếp xong. Khi đi ra phòng khách nhìn thấy ba Lăng vẫn ngồi một mình xem ti vi, cũng không có thấy Vũ Nhi cùng Tiêu Tiêu, vì thế mẹ Lăng mở miệng hỏi:
"Ba Vũ Nhi, mới vừa rồi ai ấn chuông cửa, không phải hai anh em Vũ Nhi sao?"
Đang nghe hí khúc đến nhập tâm, ba Lăng cũng không để ý tới lời mẹ Lăng nói. Ông vẫn như cũ ngâm nga theo giai điệu mà người nghệ sĩ trong TV đang xướng. Làm mẹ Lăng tức giận đi qua, chắn giữ tầm nhìn của ba Lăng cùng màn hình TV, lớn tiếng hỏi.
"Người ta hỏi ông mà không trả lời. Lão già này, không chịu để ý gì cả!"
"Ai nha, bà nó nhanh tránh ra, không nhìn thấy đang đến đoạn cao trào à. Bà đứng che hết màn hình rồi!"
Nhìn ông chồng trong lòng chỉ tràn đầy hí khúc mà không để ý mình, mẹ Lăng căm giận trừng mắt nhìn ba Lăng, liếc mắt một cái sau đó rời đi.
Mà vấn đề vừa rồi muốn hỏi cũng bị một chút nháo loạn vứt đến sau đầu.
Chuông cửa vang lên.
Đang ở phòng bếp rửa chén, mẹ Lăng nghe được tiếng chuông cửa, chạy nhanh vươn đầu hướng ra phía ngoài phòng khách thét lên với ba Lang đang xem TV.
"Ba nó, chạy nhanh ra mở cửa đi, có lẽ là Vũ Nhi cùng Tiêu Tiêu đã trở về! Người ta đang bận rửa chén, ông còn không đi mở cửa!"
Nghe được giọng điệu sai sử của vợ, ba Lăng buông điều khiển từ xa trên tay xuống, sau đó đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, ba Lăng đối với người bên ngoài nói.
"Vũ Nhi, sao sớm như vậy đã về... Á? Cậu là...?"
Lòng luôn cho rằng người bên ngoài là Vũ Nhi cùng Tiêu Tiêu, nhưng đập vào mắt ba Lăng lại là một người xa lạ. Một người trẻ tuổi mặc tây trang sang trọng, tóc có chút dài, được chải chuốt cẩn thận và định hình bằng keo vuốt tóc. Dáng vẻ thoạt nhìn còn rất trẻ lại toát lên khí chất sang trọng chín chắn. Có lẽ là bởi vì nóng, người trẻ tuổi đã cởi áo vest cần ở trên tay.
Nhìn thấy người mở cửa chính là một người lớn tuổi chứ không phải Vũ ca ca mà mình luôn tâm tâm niệm, làm trong lòng người tới có chút mất mát.
Mười mấy năm trước Vũ ca ca đột nhiên mất tích, dù cho hắn đi tìm như thế nào cũng không có biện pháp tìm được một chút tung tích. Mà khi đó hắn còn tưởng rằng do chính mình năng lực không đủ mới không cách gì tìm được. Sau này hắn kế thừa sự nghiệp của gia đình, chậm rãi phát triển thế lực, mạng lưới quan hệ cũng càng ngày càng mở rộng. Thế lực càng ngày càng lớn, nhưng mà hân vẫn không thể tìm ra một chút tin tức. Khi mới biết được Vũ ca ca thật sự biến mất, hơn nữa là như tan biến vào hư không, hắn lúc ấy không cách nào tiếp thu.
Mà hôm nay đang chuẩn bị đi công tác hắn đột nhiên nhận được tin tức của thủ hạ báo là Vũ ca ca đã xuất hiện. Buổi sáng mới vừa về nhà đã nhận được điện thoại báo tin tức này, hắn lập tức hoãn lại vé máy bay, sau đó chạy tới để trông thấy cái người đã biến mất rất nhiều năm qua.
Cho rằng khi cửa mở ra liền nhìn thấy được người mình tâm niệm đã lâu, nhưng hắn lại thất vọng rồi.
Nhìn người trẻ tuổi phát ngốc, ba Lăng có chút nghi hoặc, bất quá vẫn cắt ngang suy nghĩ của đối phương.
"A... cậu trai trẻ, cậu có chuyện gì sao?"
Nghe được người mở cửa nói chuyện, làm người tới có chút xấu hổ, sau đó hắn lộ ra tươi cười xin lỗi ba Lăng:
"Thực xin lỗi, vừa rồi thất thố, chú hẳn là ba của Vũ ca ca. Cháu nghe nói Vũ ca ca đã trở lại, cho nên đến đây gặp!"
Nghe được là tìm Vũ Nhi, ba Lăng cảm thấy đối phương nhận được tin tức thật đúng là quá nhanh.
Vũ Nhi vừa mới trở về nhà nửa ngày, liền có người biết được mà tìm tới cửa. Xem ra thời đại khoa học kỹ thuật tiên tiến tin tức truyền đi đúng là nhanh chóng mà. Chỉ cần nhất một cú điện thoại thì tin tức đã truyền tới lỗ tai người ta!
Ba Lăng trong lòng cảm thán.
"A, là tìm Vũ Nhi! Nhưng hiện tại Vũ Nhi cùng em họ nó đã đi ra ngoài mua đồ dùng rồi, phỏng chừng trễ lắm mới có thể trở về nhà. Nếu không ngại, cậu có thể vào ngồi chờ. Vũ Nhi dù sao cũng là vừa trở về, cho nên phải mua rất nhiều đồ, hẳn là sẽ mất chút thời gian!"
Nghe nói Vũ ca ca không ở nhà, làm cho trong lòng người tới càng trầm hơn.
Vận khí của ta sao không tốt như vậy. Ta rất muốn đáp ứng lời mời của ba Vũ ca ca, đi vào ngồi chờ. Nhưng ta phải lập tức đi công tác, người khách hàng bên kia lần này là trường hợp rất quan trọng. Không thể mất đi cơ hội hợp tác lần này. Để ông già trong nhà biết mình là bởi vì đến đây chờ một người mà mất đi cơ hội, thì đến lúc đó không chừng lại không có cách đến gặp Vũ ca ca, có lẽ cả Vũ ca ca cũng có khả năng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ vậy, người tới vẫn là đau lòng hạ quyết tâm, từ bỏ lần này, chờ cơ hội lần sau. Hắn nhìn thẳng ba Lăng đứng ở cửa, nói:
"Dạ, Vũ ca ca không ở nhà, vậy thật sự là không khéo. Nếu như vậy qua mấy ngày nữa con lại đến gặp. Cảm ơn chú! Con đi trước!"
Nói xong, hắn hướng ba Lăng lễ phép khom lưng cúi chào, liền vội vàng rời đi. Ba Lăng có chút kinh ngạc. Chờ ông phản ứng lại mới phát hiện mình chưa kịp hỏi người ta là ai, để nói lại với Vũ Nhi.
Thầm mắng chính mình già rồi hồ đồ, cả điểm này cũng không có nghĩ đến.
Sau đó ba Lăng lắc đầu đóng cửa lại, đi vào phòng khách tiếp tục xem kinh kịch hí khúc.
Lúc này mẹ Lăng đã dọn dẹp trong phòng bếp xong. Khi đi ra phòng khách nhìn thấy ba Lăng vẫn ngồi một mình xem ti vi, cũng không có thấy Vũ Nhi cùng Tiêu Tiêu, vì thế mẹ Lăng mở miệng hỏi:
"Ba Vũ Nhi, mới vừa rồi ai ấn chuông cửa, không phải hai anh em Vũ Nhi sao?"
Đang nghe hí khúc đến nhập tâm, ba Lăng cũng không để ý tới lời mẹ Lăng nói. Ông vẫn như cũ ngâm nga theo giai điệu mà người nghệ sĩ trong TV đang xướng. Làm mẹ Lăng tức giận đi qua, chắn giữ tầm nhìn của ba Lăng cùng màn hình TV, lớn tiếng hỏi.
"Người ta hỏi ông mà không trả lời. Lão già này, không chịu để ý gì cả!"
"Ai nha, bà nó nhanh tránh ra, không nhìn thấy đang đến đoạn cao trào à. Bà đứng che hết màn hình rồi!"
Nhìn ông chồng trong lòng chỉ tràn đầy hí khúc mà không để ý mình, mẹ Lăng căm giận trừng mắt nhìn ba Lăng, liếc mắt một cái sau đó rời đi.
Mà vấn đề vừa rồi muốn hỏi cũng bị một chút nháo loạn vứt đến sau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất