Chương 118: Mặt sắt
Vừa ra khỏi nhà hàng, Lăng Vũ tức khắc cảm thấy cả người nhẹ nhàng không ít. Vừa rồi ở trong kia không khí thật sự là quá áp lực. Hiện tại rốt cuộc ra khỏi, cảm giác thần thanh khí sảng, Lăng Vũ nhìn nhìn Lam Phi bên cạnh, sau đó hỏi:
"Chúng ta hiện tại đi đâu?"
"Mua quần áo!"
Lam Phi ngắn gọn trả lời, sau đó cùng Lăng Vũ lên xe đi một địa điểm khác.
Ước chừng nửa giờ sau, xe rốt cuộc ngừng lại. Lam Phi xuống xe, sau đó đi giúp Lăng Vũ mở cửa. Đãi ngộ như vậy làm Lăng Vũ có chút không thích ứng, nhìn nhìn chung quanh.
Còn tốt không ai chú ý, bằng không thật đúng là mất mặt chết!
Vừa xuống xe, Lam Phi liền nắm tay Lăng Vũ đi vào một cửa hàng bán trang phục rất sang trọng. Vừa bước vào cửa, hai người đã được nhân viên tiếp đón nhiệt tình.
Lăng Vũ kỳ thật rất ít đi mua quần áo, trong mười năm căn bản đừng nói mua quần áo, ra phố dạo một chút cũng không có cơ hội. Hiện tại nhìn trước mắt nhiều quần áo đẹp như vậy làm Lăng Vũ cũng không biết nên như thế nào lựa chọn.
Tất cả đều cao cấp đẹp mắt, thực nhiều chủng loại. Có áo thun, sơ mi, tây trang, jean, đồ thể thao. Mặc quần áo này đi ra ngoài tuyệt đối có thể so sánh cùng những minh tinh. Chỉ là mình mặc thích hợp không? Bình thường thời điểm đi làm đều là mặc tây trang, thời điểm không đi làm liền tùy tiện áo thun quần jean gì đó. HunhHn786 Dù sao cũng không phải giống như những người giàu có quần này áo nọ, mỗi ngày đi tụ tập vui chơi!
Lăng Vũ nhìn chằm chằm những quần áo kia, buồn bực nghĩ ngợi.
Nhìn người trước mắt đối mặt quần áo có biểu hiện mờ mịt, Lam Phi chỉ có thể cảm thấy vô lực. Hắn tự tay đi chọn lựa một vài món y phục thích hợp, sau đó nhét trong tay Lăng Vũ, ý bảo Lăng Vũ nhanh đi phòng thử đồ thay cho hắn nhìn xem.
Cầm trong tay những quần áo đẹp đẽ đắt tiền, Lăng Vũ cảm giác thập phần không thoải mái. Nhưng thấy vẻ mặt Lam Phi không kiên nhẫn, Lăng Vũ lập tức liền đem lời mình muốn nói ra nuốt vào bụng, sau đó nhận mệnh đi vào phòng thử đồ.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Vũ mặc xong bộ đồ Lam Phi chọn lựa đi ra cho Lam Phi xem. Vừa ra tới liền nghe được những nhân viên bán hàng kinh ngạc cảm thán:
"Rất phù hợp!"
"Hoàn toàn như may dành riêng cho quý khách đây!"
"Quá xinh đẹp!"
Những nhân viên bán hàng tán thưởng khiến Lăng Vũ thật ngượng ngùng. Nhưng nghe đến câu cuối cùng, khóe miệng Lăng Vũ tức khắc run rẩy vài cái.
Xinh đẹp? Mình là đàn ông, sao lại có thể dùng từ xinh đẹp hình dung chứ?
Mà đứng ở bên cạnh, Lam Phi cũng bị Lăng Vũ hấp dẫn.
Không nghĩ tới người này lên đồ thành rất mê người. Xem ra câu "người đẹp vì lụa" nói cũng không sai a!
Hướng những người bán hàng còn vẻ mặt si ngốc búng tay một cái, ý bảo bọn họ tỉnh táo lại, sau đó Lam Phi lại chọn mấy bộ thích hợp cho Lăng Vũ đưa cho nhân viên cửa hàng đóng gói.
Hắn mua xong, vừa định lấy thẻ ra cho nhân viên cửa hàng thanh toán, lại bị Lăng Vũ ngăn lại.
"Đây là quần áo mua cho tôi, cho nên tôi sẽ trả!"
Nói xong, Lăng Vũ liền đem thẻ của mình đưa ra, nhân viên cửa hàng nói làm Lăng Vũ dừng lại động tác:
"Thưa quý khách, vị tiên sinh này có thẻ VIP cửa hàng chúng tôi, dùng thẻ có thể hưởng ưu đãi! Quý khách có muốn suy xét lại hay không ạ?"
"Ưu đãi? Vậy có thể ưu đãi bao nhiêu?"
"Dạ, vị tiên sinh này là thành viên cấp bậc kim cương, mua trên ba sản phẩm được hưởng ưu đãi 6% tổng thanh toán!"
6%?
Lăng Vũ nhanh chóng tính nhẩm một chút giá quần áo, phát hiện có thể giảm rất nhiều tiền. Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền thu hồi thẻ của mình, sau đó nhìn về phía Lam Phi nói:
"Cậu giúp tôi thanh toán, tôi trả lại tiền sau!"
Dù sao có thể giảm nhiều như vậy không dùng thì phí, mình sẽ trả lại tiền cho hắn là được rồi!
Lam Phi nghe xong chỉ là nhướng mày, không nói cái gì. Đối với hắn chút tiền này không đáng kể chút nào. Bất quá người này nói như vậy, để cho thiếu tiền cũng không tệ. Như vậy có thể được người này ghi nhớ trong lòng, tuy rằng nhớ chính là thiếu tiền mà thôi.
Hai người đi đến chỗ này chỗ kia cũng hết buổi. Hiện tại hai người đã tới nơi tụ tập mà Lam Phi nói, đó là một quán bar.
Bạn bè Lam Phi còn chưa có tới, vừa lúc đủ thời gian cho Lăng Vũ thay quần áo. Sau khi thay quần áo xong, Lăng Vũ cùng Lam Phi ngồi chờ những người khác đến.
Chậm rãi tiến vào một ít người, đều là người trẻ tuổi, quần áo sang trọng đủ để chứng minh gia cảnh đều thực không tồi.
Xem ra đây đúng là buổi tụ tập của những thiếu gia nhà có tiền. Mình không thích hợp xuất hiện tại đây. Bất quá nếu đã tới vậy chỉ có thể đợi ở đây. Dù sao cũng không cần mình đi ứng phó những người đó!
Lúc này một thanh niên trẻ ôm một thiếu niên thanh tú đi tới, hướng Lam Phi chào hỏi:
"Sớm như vậy à! Lam thiếu gia, ngày thường cậu chính là người đi trễ nhất mà! Không phải là bởi vì người đẹp này, cho nên mới đến sớm như vậy chứ!"
Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt ngả ngớn nhìn Lăng Vũ. Ánh mắt kia khiến Lăng Vũ thực không thoải mái. Ngồi bên cạnh, Lam Phi cũng phát hiện ánh mắt người mới vào vẫn luôn chú ý người của mình, vì thế sắc mặt Lam Phi lạnh xuống, ánh mắt không tốt nhìn về phía đối phương, nói.
"Tốt nhất đem ánh mắt ghê tởm của cậu dời đi, đừng nhìn chằm chằm người của bổn thiếu gia."
Lam Phi thực không khách khí nói, tức khắc làm chùn xuống khí thế người kia vài phần. Sau đó hắn ngượng ngùng cầm ly rượu ôm thiếu niên hướng đến bên cạnh.
Lăng Vũ nhìn nhìn Lam Phi.
Tuy rằng vừa rồi câu nói kia là vì giải vây, nhưng câu nói kia mình không thích nghe. Cái gì gọi là người của hắn, khi nào mình cùng hắn tốt như vậy!
Lăng Vũ trong lòng nghĩ nghĩ, cũng không biểu hiện ra ngoài. Dù sao Lam Phi xác thật giúp giải vây.
Chỉ trong chốc lát, ghế lô tức khắc ngồi đầy người. Mà lúc này cửa lại truyền đến một trận xôn xao. Hai người mặc tây trang đen đeo kính râm bảo hộ một người thanh niên trẻ. Chờ thấy rõ khuôn mặt người tới, Lăng Vũ mới phát hiện kia chính là em trai tổng tài công ty mình.
Không nghĩ tới tại đây còn sẽ đụng mặt hắn. Bất quá nghĩ đến lần trước gặp Lam Phi ở công ty, Lăng Vũ liền hiểu rõ.
Chỉ là người kia đến tụ tập bạn bè còn mang vệ sĩ, thật đúng là hiếm lạ a! Mà trong đó có một vệ sỹ ôm một con mèo đen trong lòng ngực!
An thiếu gia vừa tiến vào, Lam Phi liền treo lên bộ dạng cà lơ phất phơ, dùng ngữ khí trước sau như một ngả ngớn ngữ khí nói.
"Ý! An thiếu gia! Hôm nay là làm sao vậy? Ra cửa còn mang hai bảo vệ, đây cũng không phải là tác phong bình thường a!"
Lam Phi nói làm trên mặt An Nhàn lộ ra nụ cười khinh bỉ đối với Lam Phi.
"Anh tôi mới từ Châu Âu trở về, nói gần đây không yên ổn, muốn tôi ra cửa phải mang theo mấy người bảo vệ. Các cậu đừng xem thường bọn họ nha! Bọn họ chính là sát thủ Mặt Sát đó! Thân thủ rất lợi hại a!"
An Nhàn khoe khoang. Ai cũng biết Mặt Sát chỉ làm việc miễn phí cho An gia. Bởi vì hai bên tựa hồ ký kết điều ước gì đó. Tổ chức Mặt Sắt kia cũng không tham gia hắc bạch lưỡng đạo, trừ bỏ tiếp nhận những nhiệm vụ có thù lao ở ngoài, cũng chỉ làm việc cho An gia. Chẳng qua An gia cũng chỉ là được Mặt Sát bảo hộ mà thôi, cũng không thể tham dự và hiểu biết hết thảy bên trong tổ chức. Bất quá có Mặt Sát ở sau lưng che chở bọn họ cũng đủ rồi.
Mà Lăng Vũ vừa nghe đến đối phương giới thiệu hai người kia hai là sát thủ Mặt Sát tức khắc run rẩy thân thể, cũng chậm rãi căng chặt lên.
"Chúng ta hiện tại đi đâu?"
"Mua quần áo!"
Lam Phi ngắn gọn trả lời, sau đó cùng Lăng Vũ lên xe đi một địa điểm khác.
Ước chừng nửa giờ sau, xe rốt cuộc ngừng lại. Lam Phi xuống xe, sau đó đi giúp Lăng Vũ mở cửa. Đãi ngộ như vậy làm Lăng Vũ có chút không thích ứng, nhìn nhìn chung quanh.
Còn tốt không ai chú ý, bằng không thật đúng là mất mặt chết!
Vừa xuống xe, Lam Phi liền nắm tay Lăng Vũ đi vào một cửa hàng bán trang phục rất sang trọng. Vừa bước vào cửa, hai người đã được nhân viên tiếp đón nhiệt tình.
Lăng Vũ kỳ thật rất ít đi mua quần áo, trong mười năm căn bản đừng nói mua quần áo, ra phố dạo một chút cũng không có cơ hội. Hiện tại nhìn trước mắt nhiều quần áo đẹp như vậy làm Lăng Vũ cũng không biết nên như thế nào lựa chọn.
Tất cả đều cao cấp đẹp mắt, thực nhiều chủng loại. Có áo thun, sơ mi, tây trang, jean, đồ thể thao. Mặc quần áo này đi ra ngoài tuyệt đối có thể so sánh cùng những minh tinh. Chỉ là mình mặc thích hợp không? Bình thường thời điểm đi làm đều là mặc tây trang, thời điểm không đi làm liền tùy tiện áo thun quần jean gì đó. HunhHn786 Dù sao cũng không phải giống như những người giàu có quần này áo nọ, mỗi ngày đi tụ tập vui chơi!
Lăng Vũ nhìn chằm chằm những quần áo kia, buồn bực nghĩ ngợi.
Nhìn người trước mắt đối mặt quần áo có biểu hiện mờ mịt, Lam Phi chỉ có thể cảm thấy vô lực. Hắn tự tay đi chọn lựa một vài món y phục thích hợp, sau đó nhét trong tay Lăng Vũ, ý bảo Lăng Vũ nhanh đi phòng thử đồ thay cho hắn nhìn xem.
Cầm trong tay những quần áo đẹp đẽ đắt tiền, Lăng Vũ cảm giác thập phần không thoải mái. Nhưng thấy vẻ mặt Lam Phi không kiên nhẫn, Lăng Vũ lập tức liền đem lời mình muốn nói ra nuốt vào bụng, sau đó nhận mệnh đi vào phòng thử đồ.
Chỉ chốc lát sau, Lăng Vũ mặc xong bộ đồ Lam Phi chọn lựa đi ra cho Lam Phi xem. Vừa ra tới liền nghe được những nhân viên bán hàng kinh ngạc cảm thán:
"Rất phù hợp!"
"Hoàn toàn như may dành riêng cho quý khách đây!"
"Quá xinh đẹp!"
Những nhân viên bán hàng tán thưởng khiến Lăng Vũ thật ngượng ngùng. Nhưng nghe đến câu cuối cùng, khóe miệng Lăng Vũ tức khắc run rẩy vài cái.
Xinh đẹp? Mình là đàn ông, sao lại có thể dùng từ xinh đẹp hình dung chứ?
Mà đứng ở bên cạnh, Lam Phi cũng bị Lăng Vũ hấp dẫn.
Không nghĩ tới người này lên đồ thành rất mê người. Xem ra câu "người đẹp vì lụa" nói cũng không sai a!
Hướng những người bán hàng còn vẻ mặt si ngốc búng tay một cái, ý bảo bọn họ tỉnh táo lại, sau đó Lam Phi lại chọn mấy bộ thích hợp cho Lăng Vũ đưa cho nhân viên cửa hàng đóng gói.
Hắn mua xong, vừa định lấy thẻ ra cho nhân viên cửa hàng thanh toán, lại bị Lăng Vũ ngăn lại.
"Đây là quần áo mua cho tôi, cho nên tôi sẽ trả!"
Nói xong, Lăng Vũ liền đem thẻ của mình đưa ra, nhân viên cửa hàng nói làm Lăng Vũ dừng lại động tác:
"Thưa quý khách, vị tiên sinh này có thẻ VIP cửa hàng chúng tôi, dùng thẻ có thể hưởng ưu đãi! Quý khách có muốn suy xét lại hay không ạ?"
"Ưu đãi? Vậy có thể ưu đãi bao nhiêu?"
"Dạ, vị tiên sinh này là thành viên cấp bậc kim cương, mua trên ba sản phẩm được hưởng ưu đãi 6% tổng thanh toán!"
6%?
Lăng Vũ nhanh chóng tính nhẩm một chút giá quần áo, phát hiện có thể giảm rất nhiều tiền. Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền thu hồi thẻ của mình, sau đó nhìn về phía Lam Phi nói:
"Cậu giúp tôi thanh toán, tôi trả lại tiền sau!"
Dù sao có thể giảm nhiều như vậy không dùng thì phí, mình sẽ trả lại tiền cho hắn là được rồi!
Lam Phi nghe xong chỉ là nhướng mày, không nói cái gì. Đối với hắn chút tiền này không đáng kể chút nào. Bất quá người này nói như vậy, để cho thiếu tiền cũng không tệ. Như vậy có thể được người này ghi nhớ trong lòng, tuy rằng nhớ chính là thiếu tiền mà thôi.
Hai người đi đến chỗ này chỗ kia cũng hết buổi. Hiện tại hai người đã tới nơi tụ tập mà Lam Phi nói, đó là một quán bar.
Bạn bè Lam Phi còn chưa có tới, vừa lúc đủ thời gian cho Lăng Vũ thay quần áo. Sau khi thay quần áo xong, Lăng Vũ cùng Lam Phi ngồi chờ những người khác đến.
Chậm rãi tiến vào một ít người, đều là người trẻ tuổi, quần áo sang trọng đủ để chứng minh gia cảnh đều thực không tồi.
Xem ra đây đúng là buổi tụ tập của những thiếu gia nhà có tiền. Mình không thích hợp xuất hiện tại đây. Bất quá nếu đã tới vậy chỉ có thể đợi ở đây. Dù sao cũng không cần mình đi ứng phó những người đó!
Lúc này một thanh niên trẻ ôm một thiếu niên thanh tú đi tới, hướng Lam Phi chào hỏi:
"Sớm như vậy à! Lam thiếu gia, ngày thường cậu chính là người đi trễ nhất mà! Không phải là bởi vì người đẹp này, cho nên mới đến sớm như vậy chứ!"
Hắn vừa nói vừa dùng ánh mắt ngả ngớn nhìn Lăng Vũ. Ánh mắt kia khiến Lăng Vũ thực không thoải mái. Ngồi bên cạnh, Lam Phi cũng phát hiện ánh mắt người mới vào vẫn luôn chú ý người của mình, vì thế sắc mặt Lam Phi lạnh xuống, ánh mắt không tốt nhìn về phía đối phương, nói.
"Tốt nhất đem ánh mắt ghê tởm của cậu dời đi, đừng nhìn chằm chằm người của bổn thiếu gia."
Lam Phi thực không khách khí nói, tức khắc làm chùn xuống khí thế người kia vài phần. Sau đó hắn ngượng ngùng cầm ly rượu ôm thiếu niên hướng đến bên cạnh.
Lăng Vũ nhìn nhìn Lam Phi.
Tuy rằng vừa rồi câu nói kia là vì giải vây, nhưng câu nói kia mình không thích nghe. Cái gì gọi là người của hắn, khi nào mình cùng hắn tốt như vậy!
Lăng Vũ trong lòng nghĩ nghĩ, cũng không biểu hiện ra ngoài. Dù sao Lam Phi xác thật giúp giải vây.
Chỉ trong chốc lát, ghế lô tức khắc ngồi đầy người. Mà lúc này cửa lại truyền đến một trận xôn xao. Hai người mặc tây trang đen đeo kính râm bảo hộ một người thanh niên trẻ. Chờ thấy rõ khuôn mặt người tới, Lăng Vũ mới phát hiện kia chính là em trai tổng tài công ty mình.
Không nghĩ tới tại đây còn sẽ đụng mặt hắn. Bất quá nghĩ đến lần trước gặp Lam Phi ở công ty, Lăng Vũ liền hiểu rõ.
Chỉ là người kia đến tụ tập bạn bè còn mang vệ sĩ, thật đúng là hiếm lạ a! Mà trong đó có một vệ sỹ ôm một con mèo đen trong lòng ngực!
An thiếu gia vừa tiến vào, Lam Phi liền treo lên bộ dạng cà lơ phất phơ, dùng ngữ khí trước sau như một ngả ngớn ngữ khí nói.
"Ý! An thiếu gia! Hôm nay là làm sao vậy? Ra cửa còn mang hai bảo vệ, đây cũng không phải là tác phong bình thường a!"
Lam Phi nói làm trên mặt An Nhàn lộ ra nụ cười khinh bỉ đối với Lam Phi.
"Anh tôi mới từ Châu Âu trở về, nói gần đây không yên ổn, muốn tôi ra cửa phải mang theo mấy người bảo vệ. Các cậu đừng xem thường bọn họ nha! Bọn họ chính là sát thủ Mặt Sát đó! Thân thủ rất lợi hại a!"
An Nhàn khoe khoang. Ai cũng biết Mặt Sát chỉ làm việc miễn phí cho An gia. Bởi vì hai bên tựa hồ ký kết điều ước gì đó. Tổ chức Mặt Sắt kia cũng không tham gia hắc bạch lưỡng đạo, trừ bỏ tiếp nhận những nhiệm vụ có thù lao ở ngoài, cũng chỉ làm việc cho An gia. Chẳng qua An gia cũng chỉ là được Mặt Sát bảo hộ mà thôi, cũng không thể tham dự và hiểu biết hết thảy bên trong tổ chức. Bất quá có Mặt Sát ở sau lưng che chở bọn họ cũng đủ rồi.
Mà Lăng Vũ vừa nghe đến đối phương giới thiệu hai người kia hai là sát thủ Mặt Sát tức khắc run rẩy thân thể, cũng chậm rãi căng chặt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất