Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 144: Người trong tối

Trước Sau
Bên trong một biệt thự xa hoa.

"Rầm!"

Một tiếng vang lớn, ngay sau đó đó là An Diệp vẻ mặt hàn băng từ trong căn phòng vốn khóa Lăng Vũ đi ra. Tiếng bước chân nặng nề trầm thấp, tỏ rõ An Diệp lúc này phi thường phẫn nộ.

Xem ra hắn lại một lần nữa coi khinh bản lĩnh của Lăng Vũ. Người bị Hắc Sơn ảnh hưởng cũng có thể chạy thoát, thật là có bản lĩnh. Hắn cũng không hoài nghi công dụng của đồ vật mà Mặt Sát đưa cho hắn. Cho nên hiện tại cũng chỉ có một khả năng, đó chính là Lăng Vũ kia mệnh thật tốt quá. Tốt đến mỗi lần gặp nạn đều sẽ có người bán mạng cứu giúp. Mà lần này cũng không phải trùng hợp. Có lẽ cả bản thân Lăng Vũ kia cũng không biết có người ở trong tối bảo hộ mình HunhHn786.

Xem ra hắn lần sau muốn đắc thủ sẽ có điểm khó khăn. Nếu đã kinh động người ở chỗ tối kia vậy đối phương khẳng định sẽ càng thêm cảnh giác hơn. Nếu là cái dạng này xem ra cơ hội sẽ càng ngày càng ít.

Tuy rằng sát thủ trong Mặt Sát có thể tùy hắn thuyên chuyển, nhưng với tình huống bảo vệ người nhà họ An mới có thể thuyên chuyển. Nhiệm vụ đi bắt cóc một người, Mặt Sát không có khả năng phái người giúp hắn hoàn thành. Bằng không lần trước hắn cũng không cần sai sử những phế sài trong bang hội ra tay làm chuyện này.

Oán hận đấm một cái vào vách tường, An Diệp cảm thấy mình lúc ấy thật không nên mềm lòng.

Lần này lại bị khiêu chiến điểm mấu chốt. Lần sau sẽ không dễ dàng buông tha như vậy!

Đôi mắt An Diệp ánh lên tia nguy hiểm lãnh khốc, đáy lòng oán hận nghĩ như vậy.

Bên ngoài chơi một buổi tối, An Nhàn vừa trở về liền thấy anh trai đang đứng ở phía trước cửa sổ kính sát đất. Trên mặt kia giống như hàn băng, thần sắc tỏ rõ anh hắn hiện tại thực phẫn nộ.

Đã thật lâu chưa thấy được anh trai dáng vẻ này. Không biết cái người nào gây tội, xem ra cái người kia thật sự xui xẻo rồi!

An Nhàn không sao cả nhún vai, đối với kẻ xui xẻo kia hắn cảm thấy xứng đáng.

Ai cũng biết tính tình anh trai tàn nhẫn cỡ nào, vậy mà có kẻ ngu ngốc chọc giận anh trai. Vừa thấy liền biết là chán sống, không phải xứng đáng xui xẻo thì là gì!

An Nhàn tới trước tủ lạnh, mở ra cửa tủ lạnh từ bên trong lấy ra hai lon bia. Hắn xoay người đi đến bên An Diệp, đem một lon bia đưa cho An Diệp, rồi sau đó liền duỗi tay ôm cánh tay An Diệp, mang theo ngữ khí làm nũng nói:

"Anh, sao vậy? Người đáng chết nào chọc tới anh, muốn em giúp anh xử lý hay không?"

An Nhàn nói mang theo ngữ khí làm nũng, vốn đang lửa giận tràn đầy An Diệp tức khắc tiêu hơn phân nửa. Hắn duỗi tay tiếp nhận đồ ống An Nhàn đưa qua, tiếp theo lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng không để ý tới câu hỏi của An Nhàn.

Nhìn anh trai không để ý tới mình, An Nhàn có điểm không cao hứng mà lẩm bẩm:

"Hiện tại anh không còn thương em. Cả cái này cũng không muốn nói cho em. Hừ! Tự mình sầu đi, em không bao giờ quan tâm anh nữa!"

Nói xong An Nhàn liền làm buông tay muốn rời đi. An Diệp có chút buồn cười nhìn em trai.

Đứa nhỏ này lại dùng chiêu trẻ con. Thật đúng là không biết chán a!

Lắc lắc đầu, nhưng vẫn là đón ý hùa theo An Nhàn tính tình trẻ con, An Diệp duỗi tay giữ chặt An Nhàn, cười nói:

"Được rồi, là anh không tốt! Không nên không để ý tới em. Chỉ là anh hiện tại đối với người đáng chết kia cảm thấy hứng thú, cho nên không nghĩ làm phiền em trai yêu quý nhất của anh!"

Cảm thấy hứng thú?

An Nhàn nghi hoặc nhìn về phía anh trai, trong mắt lộ ra vẻ muốn biết. An Diệp ngăn không được than thở, sau đó tiếp tục nói:

"Người kia chọc tới anh!"

Không cần nói quá minh bạch An Nhàn cũng đã hiểu vì sao lại thế này. Hắn sớm nên minh bạch có thể làm anh trai trở nên không trấn định, cũng chỉ có một người kia. Nghĩ vậy, An Nhàn ở trong lòng vì Lăng Vũ bi ai.



Lần này anh trai thật sự rất tức giận, hơn nữa là một phát không thể vãn hồi. Phỏng chừng nếu Lăng Vũ lại một lần nữa rơi vào trong tay anh trai, vậy tuyệt đối chỉ có một con đường!

Hắn sẽ không nghi ngờ cách làm của anh trai. Đối với hắn mà nói, quyết định của anh trai không thể phản bác. Cho nên hắn chỉ biết đứng ở một bên xem diễn.

Giương mắt nhìn nhìn đồng hồ trên vách tường, phát hiện đã giữa trưa, thấy An Diệp đã khôi phục cảm xúc, An Nhàn lập tức đề nghị.

"Anh, em đói! Chúng ta nhanh đi ăn cơm! Hay anh làm cho em món cá trích phù dung đi! Đã lâu anh chưa làm món này cho em ăn. Cả ngày chỉ biết bận rộn cả em trai cũng mặc kệ!"

Còn chưa nói mấy câu, An Nhàn lại bắt đầu chơi trò trẻ con. Hắn biết anh hắn không chịu được chính là khi hắn lộ ra biểu tình này. Vừa thấy bộ dáng này, ngay sau đó dù hắn muốn chính là trăng sao trên trời, anh hắn đều sẽ liều mạng đi thỏa mãn.

Kỳ thật hắn chỉ hy vọng anh trai có thể nghỉ phép dài hạn, sau đó thả lỏng. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, hắn vẫn luôn thấy anh trai liều mạng bận rộn, chính là vì để em trai duy nhất có cuộc sống sung sướng hạnh phúc.

Chính là nguyên nhân này khiến anh trai khi còn đi học đã không có thời gian tươi đẹp tự do tự tại như các bạn cùng lứa. Hắn nhớ rõ anh trai vừa đi học vừa đi làm. Mỗi lần nhìn thấy anh trai bận rộn như vậy, hắn lại không thông cảm, còn luôn cùng anh trai cáu kỉnh.

Kỳ thật hiện tại hắn cũng bắt đầu gánh vác công tác. Chỉ là hắn còn ham chơi, cho nên không đem dạy bảo của anh trai để ở trong lòng. Mà anh trai bởi vì thương hắn, hơn nữa hiện tại anh trai còn tráng niên, cho nên cũng không để ý hắn nghịch ngợm cùng ham chơi, tuy rằng cũng rất muốn hắn mau chóng tiếp nhận công ty.

Trộm liếc mắt nhìn An Diệp trên đỉnh đầu, An Nhàn có chút chột dạ mím môi.

Nhìn em trai so với chính mình thấp hơn nửa cái đầu, An Diệp đau lòng xoa xoa trán. Hắn xác thật đã lâu không có làm cơm. Bởi vì chuyện công ty, hắn cũng đã lâu không quan tâm Tiểu Dật ở bên ngoài lêu lổng. Nghĩ nghĩ, An Diệp vẫn là gật gật đầu, nói:

"Hôm nay liền thỏa mãn yêu cầu của em. Chỉ cần em về sau giúp anh chia sẻ việc công ty là được!"

An Diệp nói lập tức làm An Nhàn cười híp mắt, sau đó vui vẻ gật đầu.

Ở nhà anh trai mới thật sự giống một người bình thường, một người anh tốt chăm sóc em trai. Mà hắn cũng chỉ có ở nhà mới có thể lộ ra tính tình trẻ con. Bởi vì chỉ có ở trước mặt anh trai thân yêu, hắn mới có thể hiện ra ỷ lại.

Nhìn em trai vì mình nói mà lộ ra tươi cười thỏa mãn, vẻ u ám của An Diệp do chuyện Lăng Vũ trốn thoát cũng dần tan mất.

Trước cứ để cho Lăng Vũ thong thả một chút, chờ thêm mấy ngày lại phái người bang hội đi tìm kiếm. Dù cho người bảo hộ là ai, An Diệp này cũng muốn đem người không biết sống chết kia bắt trở về!

An Diệp nguy hiểm híp cặp mắt, sau đó buông đồ uống trong tay đi đến phòng bếp.

Ở một nơi khác.

"Cái gì? Lăng Vũ không thấy? Con mẹ nó, tôi chỉ đi một chuyến các người liền tắc trách đúng không! Một người cũng không canh giữ được. Bổn thiếu gia thuê các người làm cái gì? A!! Các người nói di! Đều cút cho bổn thiếu, về sau cũng đừng xuất hiện ở trước mặt bổn thiếu gia, bằng không các người không dễ chịu! Cút......"

"Rầm rầm"

Một loạt tiếng đổ bể......

Trong văn phòng tức khắc một mảnh bừa bãi. Mà mấy người đứng ở trong văn phòng đều vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lam Phi nổi giận đùng đùng, sợ ngay sau đó Lam Phi liền sẽ đem bọn họ xé nát. Nghe đến Lam Phi nói " cút ", mấy người kia lập tức hoảng loạn mà chạy ra bên ngoài, một khắc cũng không dám lưu lại.

Mắt lạnh nhìn thủ hạ chạy thoát thân, Lam Phi phẫn hận nắm chặt tay đấm bàn làm việc.

Chỉ rời đi mấy ngày, người kia liền có chuyện. Mất tích? Lăng Vũ có thể chạy đến nơi nào? Sẽ không giống mười năm trước chứ, biến mất không còn thấy bóng dáng. Mà tên em họ to con thế nhưng cũng không thấy. Chẳng lẽ hai người vì tránh né áp lực dư luận học theo nội dung phim truyền, bỏ trốn đến nơi thế ngoại đào nguyên xây tổ uyên ương?

Lam Phi trào phúng nghĩ.

Khi Lam Phi nghe tin tức này thập phần tức giận.

Những phế vật chỉ biết lấy tiền, giao cho nhiệm vụ đơn giản cũng làm hư!

Bất quá hiện tại tình huống còn chưa rõ ràng lắm. Những phế vật cái gì cũng không rõ, hỏi cái gì cũng không biết, càng làm hắn bốc hỏa. Hắn phải tra xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.



Lăng Vũ cũng không giống như loại sẽ đột nhiên mất tích. Dù sao Lăng Vũ còn có ba mẹ, cũng không phải là lẻ loi một mình. Cho nên đối với việc mất tích này, hắn cảm thấy khẳng định có nội tình.

Hắn tra rõ ràng.

Siết chặt nắm tay, sau đó Lam Phi nhấc điện thoại bàn, thuần thục ấn mấy con số, liền chờ đối phương nghe máy.

Tuy rằng hắn rất muốn vận dụng thế lực gia tộc của mình tìm người. Nhưng nếu để ông già trong nhà biết hắn vì một người đàn ông mà vận dụng thế lực Lam gia, phỏng chừng sẽ bị theo dõi. Đến lúc đó cũng sẽ bởi vì hành động nhất thời này mà mang đến phiền toái cho Lăng Vũ. Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể tìm người ngoài.

Chỉ hy vọng người kia đừng cho hắn thất vọng là được. Hơn nữa lần trước Lăng Vũ bị Âu Dương Hạo đưa tới đảo tư nhân. Hy vọng lần này cũng may mắn......

Điện thoại được tiếp, cũng không đợi bên kia nói, Lam Phi liền lạnh lùng nói trước.

"Giúp tôi tìm người, tên Lăng Vũ, hy vọng chóng cho tin tức!"

Nói xong, Lam Phi liền kết thúc trò chuyện, sau đó ngã lưng trên sô pha trong văn phòng. Hắn mới vừa xuống máy bay, còn chưa có kịp nghỉ ngơi liền nghe được tin tức như vậy. Mà hiện tại hắn đã đem hết thảy an bài thỏa đáng, mệt mỏi liền lập tức tập kích đại não, toàn thân cũng đau nhức không thôi. Ngẫm lại bên kia tìm thông tin cũng mất chút thời gian, vì thế Lam Phi liền muốn ngủ một chút. Bởi vì hắn hiện tại thật sự mỏi mệt.

Lam Phi thả lỏng toàn bộ thân thể, sau đó nặng nề ngủ.

Chỉ là sau khi hắn tỉnh lại, người hắn thực coi trọng lại khiến hắn thất vọng rồi. Bất quá vẫn là có một tin tức.

Lăng Vũ bị bắt cóc! Mà người bắt cóc lại là anh trai bạn tốt của hắn, An Diệp!

Khiếp sợ khi nghe đối phương báo tin tức, Lam Phi không biết Lăng Vũ như thế nào chọc phải An Diệp.

Không có khả năng bởi vì công tác không tốt mới bị bắt đi! Lý do này cũng quá buồn cười!

Hắn cũng sẽ không cho rằng An Diệp sẽ bởi vì lý do buồn cười như vậy mới bắt cóc Lăng Vũ. Có thể nói lý do đó căn bản không thành lập.

Như vậy rốt cuộc Lăng Vũ làm gì chọc đến An Diệp, khiến đường đường một tổng tài An thị đi bắt cóc một nhân viên cấp thấp bối cảnh bình thường? Chẳng lẽ là bởi vì diện mạo tuyệt đẹp?

Nhưng ngay sau đó Lam Phi liền phủ định ý nghĩ của chính mình. Bởi vì hắn biết An Diệp tuy rằng là thích nam, nhưng tiêu chuẩn là những thiếu niên trẻ xinh đẹp. HunhHn786 Lăng Vũ như vậy đã vượt qua phạm vi yêu cầu của An Diệp.

Vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Lam Phi đang rối rắm An Diệp rốt cuộc vì cái gì bắt cóc Lăng Vũ, điện thoại lại reo lên. Bên kia lại nói ra một tin tức làm hắn càng kinh ngạc.

Lăng Vũ đã biến mất khỏi biệt thự của An Diệp, hành tung không rõ!

Lam Phi đích xác chấn kinh rồi.

Thế nhưng biến mất!

Phải biết rằng biệt thự của An Diệp canh phòng nghiêm mật, muốn từ nơi đó chạy ra trừ phi tàn hình bay ra, bằng không thật đúng là không có khả năng chạy thoát.

Hắn tuy rằng biết thân thủ Lăng Vũ thực tốt, nhưng không có khả năng một mình thoát khỏi nơi đó. Hơn nữa theo tính cách của An Diệp, cũng không có khả năng không canh giữ nghiêm mật con mồi trong phòng, có thể còn dùng tới dụng cụ giam cầm.

Vậy chỉ có một giải thích, có người trong tối đã cứu Lăng Vũ đi......

Lam Phi híp lại đôi mắt đẹp, trong ánh mắt toàn là nghi vấn.

Người kia là ai đây? Mà Lăng Vũ hiện tại ở nơi nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau