Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 145: Hoãn binh

Trước Sau
Ngồi ở trên sô pha, Lam Phi còn đang nghi hoặc ai đã cứu Lăng Vũ ra. Hắn cũng sẽ không ngây thơ cho rằng đó là em họ chỉ biết đi theo phía sau Lăng Vũ. Người có thể từ chỗ An Diệp chạy ra, thân thủ tuyệt đối không đơn giản, phải nói rất cao.

Hắn không nghĩ bối cảnh Lăng Vũ phức tạp đến như vậy. Vốn tưởng chỉ là người bình thường, trừ bỏ gương mặt xinh đẹp cùng thân thủ không tồi.....

Từ từ......

Sao không nghĩ nguồn gốc thân thủ tốt như vậy?

Lúc trước điều tra gia cảnh Lăng Vũ, cũng không điều tra được thân công phu lợi hại có từ đâu. Chỉ biết mười năm trước đột nhiên Lăng Vũ mất tích, sau đó một chút tin tức cũng không có. Mà mươi năm sau lại đột nhiên xuất hiện, vô luận tra như thế nào cũng tra không ra Lăng Vũ từ đâu xuất hiện.

Hết thảy đều có vẻ quỷ dị cùng khó hiểu. Không có khả năng lẻ lôi một mình mà luyện được kỹ năng đó. Có lẽ một thân tuyệt kỹ là học được trong mười năm biến mất!

Nghĩ vậy, Lam Phi bỗng nhiên phát hiện mình như là đang xem một bộ phim cổ trang. Nhân vật nam chính là một người mệnh khổ, bị bức bách. Đột nhiên một ngày hắn biến mất, lại xuất hiện ở một nơi hoang vắng, như đáy vực, gặp được thế ngoại cao nhân, học được một thân võ công tuyệt đỉnh. Sau một thời gian trở về thế gian......

Quỷ gì chứ, nghĩ lung tung cái gì cùng cái gì......

Lam Phi vì sức tưởng tượng của mình mà cười không thôi.

Cốt truyện tào lao như thế do người kế thừa tập đoàn Lam thị nghĩ ra, bị người ta biết không bị giễu cợt mới là lạ!

Thật sự Lăng Vũ đã trải chuyện gì, hơn nữa cũng mặc kệ ba mẹ ở nhà lo lắng, cứ như vậy ở bên ngoài ngây ngốc mười năm. Nhưng với tính cách Lăng Vũ, không có khả năng làm ra chuyện bất hiếu.

Thả lỏng thân thể, Lam Phi dựa vào sô pha phía sau. Hắn hiện tại cũng không để ý mười năm qua rốt cuộc Lăng Vũ đã trải qua cái gì. Hắn chỉ để ý hiện tại Lăng Vũ ở nơi nào. Bất quá hắn cũng không lo lắng an toàn của Lăng Vũ, vì ở trong tay ai cũng tốt hơn so với trong tay An Diệp.

Nhưng nên đi đâu tìm được người đây?Vừa rồi người kia cũng nói, căn bản một chút tung tích cũng không có! Đây là nói lại một lần nữa biến mất ở trước mặt mọi người, trốn đến một chỗ mọi người không biết!

Xoa xoa trán, trong lòng Lam Phi lại dâng lên cảm giác thất bại. Hắn cho rằng chỉ cần có tiền có thế lực, muốn cái gì đều có thể có được. Lại không nghĩ đến mình không biết bao nhiêu lần té ngã vì người này.

Chẳng lẽ Lăng Vũ chính là khắc tinh của mình sao?

Lam Phi bất đắc dĩ cười cười, cũng không miệt mài theo đuổi câu hỏi hiện lên ở trong đầu. Sau đó hắn nhắm mắt lại tiếp tục giấc ngủ.

Tại Âu Dương gia.

"Thiếu gia nhìn kìa, kia là ai? Vì cái gì xuất hiện ở đó?"

Trong phòng Âu Dương Hạo, hai người bị cầm tù hơn nửa tháng đã tiều tụy bất kham. Trên mặt đều có quầng thâm, mắt như gấu trúc.

Mà bọn họ cũng từ lúc ban đầu náo loạn không ngừng đến bây giờ nhận mệnh tiếp thu. HunhHn786 Bởi vì bọn họ đã hao hết tinh lực, hiện tại chỉ cảm thấy muốn nghỉ ngơi, chờ ngày Âu Dương Phong có thể đại phát từ bi buông tha bọn họ một con đường sống.

Hiện tại giải trí của bọn họ cũng đã bắt đầu phong phú hơn. Đây đều là thành quả sau nửa tháng.

Giống như đếm trên giấy dán tường có bao nhiêu họa tiết, xem ai đếm mau. Đoán xem vật dụng trong phòng cái gì đắt giá nhất. Phán đoán độ rộng căn phòng, đại khái mấy bước có thể đi đến. Còn nữa, chính là nhìn ngoài cửa sổ xem người hầu, nghiên cứu hôm nay người nào không có ở xuất hiện ở vườn hoa, người nào thay thế......

Hết thảy đều là hành động nhàm chán, nhưng hai người đáng thương lại chơi đến hứng thú bừng bừng. Chỉ là mỗi lần thắng đều là Âu Dương Hạo.

Vì cái gì?

Phổ Hoa cũng chỉ có thể than thở ở trong lòng, cắn ngón tay ai oán vài câu:

Ai kêu mình chỉ là trợ lý chứ, mà đối phương lại là thiếu gia cao ngạo vô lại!

Tựa như hiện tại, hai người lại bắt đầu nghiên cứu vườn hoa xem hôm nay người nào không có xuất hiện. Chỉ là Phổ Hoa lơ đãng ngó tới trên sườn núi, nơi đó lại đứng một người, hơn nữa vẫn là người có tóc màu bạch kim. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, Phổ Hoa không rõ diện mạo đối phương, bất quá vẫn có thể phân biệt ra giới tính.

Thật vất vả có phát hiện, Phổ Hoa lập tức liền hứng thú, sau đó lôi kéo Âu Dương Hạo bên cạnh đang vẻ mặt buồn bã ỉu xìu. Chỉ là Phổ Hoa quên mất xuất hiện ở kia chính là một người xa lạ, đáng ra phải kêu sợ hãi mới đúng, sau đó vọt tới cửa nói cho bảo tiêu biết trên núi xuất hiện nhân vật khả nghi.

Hiện tại, Phổ Hoa lại không có như vậy. Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy mình phát hiện một thứ mới lạ. Xem ra nửa tháng bị giam cầm làm Phổ Hoa vốn khôn khéo đã bắt đầu trì độn ra nông nỗi.



Mà Âu Dương Hạo nghe Phổ Hoa vui sướng kêu lên, lập tức có tinh thần, sau đó nhanh theo hướng Phổ Hoa chỉ mà nhìn. Khi nhìn thấy người đứng ở trên núi, Âu Dương Hạo lập tức kích động đứng thẳng, sau đó đối với Phổ Hoa oán hận nói một câu:

"Ngu ngốc!"

Nói xong hắn còn hung hăng gõ trán Phổ Hoa. Hắn xoay người vọt tới cửa phòng, đem cửa mở ra, hướng về phía hai đầu gỗ canh cửa kêu lên:

"Người kia lại xuất hiện, hiện tại ở trên núi. Các người nhanh đi bắt hắn cho tôi!"

Chỉ là Âu Dương Hạo mới vừa nói xong, đang ở thư phòng xử lý công vụ, Âu Dương Phong liền đi ra, sau đó phất tay lạnh giọng quát lớn.

"Đã nói con không được bước ra khỏi cửa phòng một bước. Con không nghe thấy sao? Như thế nào lại ra ồn ào? Con hiện tại chuyện gì cũng không cần phải xen vào, ngoan ngoãn ở trong phòng là được. Ba đã nói khi nào suy nghĩ cẩn thận chấp nhận nghe lời, khi đó chính là ngày con được tự do. Các người tìm một cái khóa, sau đó khóa cửa lại cho ta. Trừ khi dùng cơm, thời điểm khác khóa lại, nghe rõ không?"

Nói xong, Âu Dương Phong liền làm lơ Âu Dương Hạo mặt sắp biến xanh, trực tiếp đi trở về thư phòng.

Hắn không phải không nghe được nội dung Âu Dương Hạo vừa rồi lớn tiếng kêu to. Chỉ là không muốn Âu Dương Hạo đem lực chú ý đặt ở người kia, cho nên hắn lựa chọn bỏ qua lời Âu Dương Hạo.

Hắn đã biết người kia lại xuất hiện. Tuy rằng bản thân đã phát thề, nếu người kia lại xuất hiện ở Âu Dương gia, chính mình sẽ không khách khí. Nhưng hiện tại Tiểu Hạo còn ở nhà, hắn không muốn Tiểu Hạo biết chuyện này, cho nên nhịn xuống. Chờ giải quyết xong chuyện của Tiểu Hạo, đến lúc đó hắn sẽ tự mình đi tìm người kia tính sổ.

Nghĩ như vậy, Âu Dương Phong mạnh mẽ nắm thật chặt đôi tay, sau đó lại chậm rãi buông ra, trên mặt vẫn là như cũ chán ghét cùng căm hận.

Đứng ở cửa phòng, Âu Dương Hạo có lẽ là quá mệt mỏi, lần này cũng không có lớn tiếng với Âu Dương Phong. Hắn chỉ là oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Âu Dương Phong, sau đó tùy ý hai bảo tiêu đem mình đẩy mạnh vào trong phòng.

Vào phòng, hắn liền ngồi ở trên sô pha, ngơ ngác phát ngốc. Đôi mắt đã không còn thần thái như ngày xưa, hai tròng mắt giờ phút này chính là vô thần nhìn chằm chằm sàn nhà.

Hắn biết lần này ba hắn là quyết tâm muốn hắn thỏa hiệp, sống giống như người đàn ông bình thường, cưới vợ sinh con. Nhưng hắn căn bản không có dư thừa chỗ đi tiếp thu những người khác, đặc biệt là tiếp thu một người phụ nữ mà mình không yêu, sau đó cùng người kia kết hôn.

Nhưng hiện tại hắn đã bị nhốt hơn nửa tháng. Nên phát tiết cũng phát tiết qua, đáy lòng quyết tâm cũng biểu lộ rất nhiều lần, nhưng người ba lãnh khốc lại không để ý tới, mà chỉ xem hắn là hồ ngôn loạn ngữ.

A! Đây là kết quả của việc bản thân không có năng lực, mới không có cách bảo hộ người mình yêu!

Uể oải Âu Dương Hạo hung hăng chà mặt một phen. Sau đó như là hạ quyết tâm, hắn đột nhiên đứng lên đi đến cửa.

Trong phòng Phổ Hoa kinh ngạc nhìn Âu Dương Hạo hành động. Hắn cho rằng Âu Dương Hạo muốn hô to một lần nữa, tuyên thệ quyết tâm.

Nhưng mà......

"Ngoài cửa, các người đi nói cho ba tôi biết, tôi sẽ nghe lời!"

Nói xong, Âu Dương Hạo liền đi trở về ngồi ở mép giường, sau đó hung hăng mà ngã ở trên giường, nắm lên gối liền dúi đầu vào bên trong.

Nhìn Âu Dương Hạo, Phổ Hoa trong lòng cũng không chịu nổi. Hắn biết thiếu gia đối với cái gì cũng là một bộ thái độ đạm mạc, trước nay chưa thấy qua thiếu gia để ý một người như vậy, lại còn vì người này mà chống đối ông chủ. Hắn biết Lăng Vũ xinh đẹp kia ở trong lòng thiếu gia có địa vị đặc biệt, quan trọng hơn bất cứ ai.

Nhưng hiện tại thiếu gia thế nhưng thỏa hiệp. Hắn không biết thiếu gia trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng biết thiếu gia cũng không phải thật sự không yêu người kia nữa, có lẽ đây chỉ là cái kế hoãn binh.

Chỉ là ông chủ...... sẽ dễ dàng tin tưởng thiếu gia thỏa hiệp hay không?

Đáp án là không.

Bản tính ông chủ, hắn theo biết, không có khả năng sẽ dễ dàng buông tha thiếu gia, khẳng định còn có chuyện khác chờ thiếu gia đi đối mặt, đi lựa chọn. Hơn nữa vẫn là chuyện thiếu gia nhất định không muốn lựa chọn.

Mà sự tình cũng đích xác như Phổ Hoa suy nghĩ. Âu Dương Phong thật sự không có dễ dàng buông tha Âu Dương Hạo. Vì để Âu Dương Hạo cắt đứt khả năng cùng Lăng Vũ phát triển, Âu Dương Phong đã sắp xếp cho Âu Dương Hạo xem mắt, mà đối tượng chính là tiểu thư nhà họ Lâm.

Hai người canh gác ngoài cửa vừa nghe vị thiếu gia đã bị nhốt hơn nửa tháng thế nhưng thỏa hiệp, lập tức liền chạy đến thư phòng báo cáo với Âu Dương Phong.

Nghe được bảo tiêu mang đến tin tức, Âu Dương Phong vừa lòng gật gật đầu, sau đó nói bảo tiêu đem Âu Dương Hạo đưa tới thư phòng. Nhận lệnh người kia lập tức trở lại phòng Âu Dương Hạo, lấy ra chìa khóa mở cửa, sau đó nói với Âu Dương Hạo.

"Ông chủ gọi cậu qua đó!"

Nằm ở trên giường, Âu Dương Hạo nghe từ ngoài cửa truyền đến lời nói, thoáng sửng sốt một chút, sau đó mới từ trên giường bò dậy. Hắn mang theo vẻ mặt khó chịu đi ra khỏi căn phòng đã gắn bó hơn nửa tháng đi đến thư phòng.



Phổ Hoa cũng theo sau đi ra khỏi phòng, sau đó thở ra một hơi. Bộ dáng kia làm một trong hai người đứng ở bên cạnh cửa cong cong khóe môi.

Đi vào thư phòng, Âu Dương Hạo mặt vô biểu tình đứng ở trước bàn của Âu Dương Phong, chờ Âu Dương Phong chỉ thị.

Nhìn Âu Dương Hạo tiều tụy không ít, Âu Dương Phong có chút đau lòng, sau đó lại khôi phục vẻ lãnh khốc. Hắn dùng giọng nói không mang theo một chút độ ấm nói với Âu Dương Hạo trước mặt.

"Ngày mai ba có sắp xếp cho con đi xem mắt, đối phương chính là con gái của bác Lâm. Lâm Tư Vũ lần trước con hẳn đã gặp qua, không cần ba nói thêm cái gì nữa. Ngày mai nhớ rõ xử lý cho tốt, đến lúc đó ba sẽ đi cùng con. Hôm nay con không cần đi ra ngoài, nghỉ ngơi một chút, dưỡng tinh thần! Được rồi, nên nói ba đều nói, con có thể đi ra ngoài."

Nói xong điều nên nói, Âu Dương Phong cũng không hề nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Âu Dương Hạo, mà là đem lực chú ý đặt ở văn kiện trên bàn.

Âu Dương Hạo đích xác sợ ngây người, hơn nữa cũng thực tức giận, thực phẫn nộ. Lúc trước người này nói chỉ cần hắn đáp ứng không gặp Vũ ca ca liền sẽ cho hắn tự do. Tuy rằng hắn cũng biết dù có thỏa hiệp, người này cũng sẽ không dễ dàng buông tha chính mình. Nhưng hắn cũng có kế hoạch của mình. Dù người này muốn hắn làm cái gì, chỉ cần ra ngoài hắn có thể lựa chọn xử lý theo cách của bản thân.

Nhưng mà người này thế nhưng không cho hắn cơ hội thở dốc, nhanh như vậy liền sắp xếp cho hắn đối tượng xem mắt.

Có phải xem mắt xong liền kết hôn luôn hay không? Không được, tuyệt đối không được!

Hắn yêu chính là Vũ ca ca, không có khả năng cùng người khác ở bên nhau. Thật vất vả mới thổ lộ tâm tư cùng Vũ ca ca. Tuy rằng Vũ ca ca cũng chưa có đáp lại, nhưng hắn sẽ nỗ lực, nỗ lực làm Vũ ca ca tin tưởng mình thiệt tình, sau đó làm Vũ ca ca tiếp thu chính mình.

Nhưng hiện tại hết thảy còn chưa có bắt đầu, đã bị người ba lãnh khốc vô tình chặt đứt. Hắn không cam lòng, một chút cũng không cam lòng.

Thật vất vả tìm được người mình muốn bảo hộ cả đời, mình sao có thể cứ như vậy từ bỏ chứ?

Hiện tại nếu hắn cự tuyệt, kết quả khẳng định là tiếp tục bị cầm tù. Hắn không muốn lại bị cầm tù, cùng người ba vô tình đấu tiếp căn bản không chiếm được một chút chỗ tốt.

Dù sao còn không phải là ba muốn kết quả để an tâm kết sao. Vậy mình liền cho ông ấy cái kết quả đó. Nhưng về sau phải dựa theo ý mình làm!

"Con đáp ứng ba, ngày mai con sẽ đi theo ba. Nhưng nếu ba muốn con lập tức cùng cô gái kia kết hôn, con đây sẽ không đáp ứng. Dù sao bồi dưỡng tình cảm vẫn là hàng đầu. Con nghĩ ba cũng không hy vọng con mình cưới một người không có một chút tình cảm về sống cả đời chứ!"

Âu Dương Hạo kiên định nói làm Âu Dương Phong ngây người một chút, sau đó giương mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Hạo.

Vừa rồi lời nói kia làm Âu Dương Phong thấy được Tiểu Hạo đã khác. Hắn biết con mình rất ưu tú, bằng không cũng sẽ không đem công việc ở công ty xử lý đâu vào đấy. Ngày thường luôn lộ ra tính cách nghịch ngợm, dù sao Tiểu Hạo cũng chỉ có mười mấy tuổi mà thôi, vẫn là thời kỳ dễ dàng phát sinh phản nghịch, tính cách không thành thục cũng bình thường.

Mà khi biết đứa con trai ưu tú của mình cùng một người đàn ông ở chung một chỗ, hơn nữa còn đưa tới trên đảo tư nhân, cái này làm cho Âu Dương Phong không thể không cảnh giác. Dù lần này là do tính trẻ con không thành thục, Âu Dương Hạo mới làm ra việc sai lầm như vậy, nhưng hắn không thể không đi ngăn cản. Bởi vì nếu hiện tại không ngăn cản, có lẽ chờ đến tương lai chuyện này diễn biến thành thật sự, vậy hết thảy đều quá muộn.

Hắn không hy vọng con mình đi lên con đường lúc trước mình đã đi. Bởi vì con đường đó không dễ dàng, cho nên hắn cần phải ngăn cản. Hắn không muốn bi kịch của bản thân lại phát sinh trên người đứa con trai duy nhất của mình, cho nên hắn mới trở về cầm tù Tiểu Hạo. Chính là hy vọng Tiểu Hạo khắc sâu giáo huấn, cho Tiểu Hạo biết mình tuyệt đối sẽ không đồng ý Tiểu Hạo cùng người đàn ông kia.

Trải qua hơn nửa tháng, Tiểu Hạo rốt cuộc thỏa hiệp, nhưng hắn vẫn không yên tâm. Hắn cần làm gì đó để ngừa vạn nhất, cho nên kế tiếp cần sắp xếp cho Tiểu Hạo xem mắt, như vậy Tiểu Hạo không rảnh bận tâm người đàn ông kia.

Hiện tại Tiểu Hạo đã đáp ứng rồi, chỉ là kiên trì muốn cùng Tư Vũ tìm hiểu trước, bồi dưỡng tình cảm.

Tuy rằng hắn không muốn đáp ứng Tiểu Hạo, nhưng nếu bức quá có lẽ sẽ phản tác dụng. Vậy thì theo Tiểu Hạo đi, dù sao Tiểu Hạo nói cũng đúng. Hai người nếu muốn ở bên nhau sinh hoạt cả đời, cần thiết phải có tình cảm làm cơ sở. Nếu cả cái này cũng không thể bảo đảm, vậy hai người ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc. Hắn cũng không hy vọng nhìn thấy Tiểu Hạo cùng người mình không thích ở bên nhau, miễn cưỡng qua cả đời. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, như vậy hắn có tội lỗi to lắm.

Nghĩ như vậy, Âu Dương Phong liền gật đầu đồng ý với đề nghị của Âu Dương Hạo, sau đó phất tay ý bảo Âu Dương Hạo rời đi.

Được Âu Dương Phong cho phép, Âu Dương Hạo cảm thấy mình đã thành công một nửa. Chỉ cần không kết hôn, vậy cái gì cũng có khả năng. Mà hiện tại hắn cũng có một cơ hội rất tốt, cho nên hắn cần nắm chắc. Lúc sau nên xử lý như thế nào, hắn tin tưởng chính mình vẫn là có năng lực này.

Nhìn Âu Dương Hạo đi ra khỏi thư phòng, Âu Dương Phong chậm rãi đem suy nghĩ từ chuyện vừa rồi kéo ra, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Tầm mắt đặt ở nơi nào đó ngoài cửa sổ, ánh mắt Âu Dương Phong chậm rãi trở nên ưu thương, trên mặt cũng hiện lên một thần sắc thống khổ.

Trở lại trong phòng, Âu Dương Hạo lập tức đi tắm, đem chính mình cọ rửa vài lần. HunhHn786 Tuy rằng nửa tháng hắn cũng có tắm, nhưng đối với hắn mà nói, có thể được tự do là vận khí tốt, mà tắm rửa là đem vận đen đũi lúc trước tẩy rớt, về sau đều là thuận thuận lợi lợi.

Tắm rửa xong, Âu Dương Hạo lập tức gọi Phổ Hoa tới phân phó Phổ Hoa đi tìm Lăng Vũ. Xem Vũ ca ca của hắn hiện tại thế nào, thuận tiện đem tin tức hắn không còn bị cầm tù nói cho Vũ ca ca, để Vũ ca ca không lo lắng.

Lĩnh mệnh Phổ Hoa vẻ mặt không tình nguyện lưu luyến bước đi ra khỏi chủ trạch Âu Dương gia. Hắn vừa mới có được tự do, sao bắt hắn đi làm việc. Hắn còn muốn đi tắm rửa thoải mái dưỡng thể, sau đó ngủ một giấc.

Hơn nửa tháng qua hắn vì ở cùng thiếu gia cũng chưa có cảm giác tắm xong ngủ một giấc. Thật vất vả có tự do, lại giao hắn làm nhiệm vụ này.

Ngẫm lại Phổ Hoa liền bi ai ở trong lòng, lại hướng ánh mắt u oán nhìn Âu Dương Hạo. Chỉ là Âu Dương Hạo cũng không để ý tới. Nhìn Âu Dương Hạo như vậy, Phổ Hoa ủy khuất mạnh mẽ quay đầu, sau đó vẻ mặt bi tráng rời khỏi Âu Dương gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau