Chương 176: Vật lưu niệm
Những sợi tóc dài màu bạch kim bay bay khi gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. Hơn nữa ánh sáng làm những sợi tóc nổi lên hào quan lấp lánh chói mắt, khiến cho người thấy rất muốn duỗi tay chạm vào những sợi tóc xinh đẹp để cảm thụ xúc cảm.
Hẳn là sẽ mềm mượt như tơ!
Khuôn mặt sáng ngời lại soái khí vô cùng. Nhưng mà toàn thân người này thế nhưng toát ra khí tức nhàn nhạt u buồn, làm người ta không tự giác thấy đau lòng, cùng với hình ảnh trước mắt thế nhưng có chút không hợp. Vừa thấy liền biết người này có tâm sự, một chuyện gì đó ở quá khứ làm hắn khắc cốt các tâm.
Chỉ là những thứ đó đối với Âu Dương Hạo có quan hệ gì. Hơn nữa hiện tại cũng không phải thời điểm để hắn nghĩ này nọ. Hiện tại hắn muốn biết rõ ràng người này vì cái gì muốn bắt cóc mình.
Nghĩ đến mình hai lần nhìn thấy người đàn ông này ở sau núi nhà mình. Mà mỗi lần người này đều đứng ở cùng một chỗ nhìn cùng một phương hướng, trong tay còn cầm camera tựa hồ đang giám sát cái gì HunhHn786.
Nhớ lại, Âu Dương Hạo lập tức cảnh giác lên. Lúc ấy hắn liền cảm thấy người này có vấn đề, chỉ là bởi vì ba hắn ngăn cản mới để người này lần lượt thoát đi. Mà hiện tại người này thế nhưng lớn mật đến cửa nhà, vượt qua những vệ sĩ, quang minh chính đại bắt người đi. Chuyện này nếu để cho người ngoài biết, sẽ cười chê hệ thống an ninh và vệ sĩ Âu Dương gia quá kém, thế nhưng để thiếu gia bị bắt cóc ở trước cửa nhà.
"Nè! Tôi đang nói chuyện với anh đó! Sao không phản ứng, chẳng lẽ giáo viên không dạy anh khi người khác hỏi chuyện phải là phải lễ phép đáp lại đối phương sao? Nè...... người này... rốt cuộc là vì cái gì tới bắt cóc tôi?"
"......"
Mặc kệ Âu Dương Hạo rống như thế nào, hỏi như thế nào, người phía trước đều không nói một lời. Âu Dương Hạo thập phần bực bội, mà người phía trước lại như cũ vẫn duy trì bình tĩnh.
Bị làm lơ, Âu Dương Hạo tức giận đến phồng má, sắc mặt cũng bởi vì vừa rống to mà trở nên đỏ bừng. Hắn muốn duỗi tay véo cổ người phía trước, lại bị xe đột nhiên lay động quăng ngã trở về ghế. Đầu cũng bởi vì động tác vừa rồi mà đập vào cửa xe, đau đến hắn lập tức nhăn lại khuôn mặt, giơ tay xoa xoa chỗ bị đụng trúng, sau đó vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía trước.
Vừa rồi khẳng định là người này cố ý. Bằng không sao vừa khéo khi mình muốn véo cổ hắn, xe liền bắt đầu lay động!
Nhìn tình cảnh trước mắt của mình, Âu Dương Hạo thực hối hận lúc trước không có nghe lời người ba lãnh khốc nói, đi học một ít công phu phòng thân. Làm cho hiện tại giống thịt trên thớt, mặc người bằm.
Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể an phận ngồi ở trên ghế sau, nhận mệnh tiếp thu tình huống sắp gặp phải gặp.
Mười phút sau......
"Nè! Anh phản ứng được không! Ít nhất cho tôi biết mục đích bắt cóc tôi là gì!"
"......"
Lúc này Âu Dương Hạo đã không có bực bội, bởi vì trước đó lớn tiếng rít gào, làm hắn giờ có chút hữu khí vô lực.
Mười lăm phút sau......
"Anh nói đi bản thân là một người đàn ông, làm gì nhuộm tóc màu sáng như vậy, hơn nữa còn để thật dài. Cảm giác... nữ tính!"
"......"
Âu Dương Hạo vừa nói, còn phối hợp run rẩy toàn bộ thân mình, tựa hồ thật sự nổi lên một thân da gà.
Hiện tại Âu Dương Hạo đã hoàn toàn không còn đối chọi gay gắt, mà là giống cùng người quen nói chuyện phiếm.
Âu Dương Hạo trở nên thả lỏng cũng có nguyên nhân. Bởi vì vừa rồi khi hắn kiên trì bền bỉ không ngừng nỗ lực gặng hỏi, người này có lẽ là bị phiền lòng, vì thế liền mở miệng nói.
Kể từ khi lên xe đến lúc này, lời đầu tiên hắn nói là
"Nếu còn muốn cùng người đàn ông mình thích ở bên nhau, liền ngoan ngoãn ngậm miệng! Im lặng một chút!"
Chính những lời này thành công làm Âu Dương Hạo từ bỏ chất vấn. Hắn biến thành nhàn nhã cùng người phía trước nói chuyện phiếm. Tuy rằng vẫn luôn là một người nói chuyện mà thôi, nhưng đối với Âu Dương Hạo mà nói, giờ phút này không khí so với ở nhà tốt hơn nhiều. Hơn nữa người phía trước cũng không giống ba hắn, cả người tản ra hàn khí làm người ta sợ hãi. Cho nên chỉ bằng điểm này, hắn đối với người đàn ông phía trước, ấn tượng còn muốn tốt hơn so với ba hắn.
Hơn nữa nghe cách người này nói, tựa hồ rất có khả năng trợ giúp hắn cùng Vũ ca ca. Cho nên đối với người này, Âu Dương Hạo tự động thêm thiện cảm, vì thế liền bắt đầu trò chuyện không hề giới hạn đề tài.
"Bất quá dáng người anh rất đáng ngưỡng mộ, to con hơn cả mấy vệ sĩ!"
"......"
"À! Như vậy xem ra, tựa hồ lại không cảm thấy khó coi, ngược lại bởi vì có được màu tóc đặc biệt mà anh càng có vẻ cool ngầu!"
"......"
"Đúng rồi, anh gọi là gì? Đừng như vậy được không! Tốt xấu gì cũng nói một câu đi!"
"......"
"Thôi, không nói thì thôi! Thật nhàm chán a......"
Cứ như vậy, bởi vì người phía trước trầm mặc làm Âu Dương Hạo không tiếp tục ý đồ làm hắn mở miệng nói chuyện. Dù sao người này cũng sẽ không để ý tới hắn.
Dựa vào ghế, Âu Dương Hạo đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua. Khi yên tĩnh, trong đầu hắn lập tức hiện lên khuôn mặt mà mọi thời khắc hắn đều nhung nhớ. Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng hai người ở chung. Trên mặt cũng bởi vì nghĩ tới những chuyện vui mà chậm rãi tươi cười.
"Ra đi! Nhóc con!"
Đại khái nửa giờ sau, xe chở Âu Dương Hạo rốt cuộc cũng ngừng lại.
Người đàn ông tóc bạch kim vẫn luôn không nói một lời nào. Xe dừng lại, hắn xuống xe, đi mở cửa xe phía sau. Nhưng không biết Âu Dương Hạo đã ngủ từ khi nào.
Giờ phút này người tóc bạch kim đã không có vẻ xa cách, trên mặt cũng đã hiện ra nụ cười nhàn nhạt ôn hòa, cả người như tắm mình trong gió xuân.
Mà Âu Dương Hạo khi tỉnh lại nhìn thấy như vậy, tức khắc ngây ngẩn cả người, cau mày tựa hồ nghĩ cái gì.
Người này sao thay đổi thành một người khác?
Âu Dương Hạo ở trong lòng nói thầm.
Nếu không phải vì đầu tóc kia, có lẽ hắn còn sẽ cho rằng người này cùng người vừa rồi không phải cùng một người.
Nhìn Âu Dương Hạo một hồi cau mày trong chốc lát lại lộ ra thần sắc hiểu rõ, người đàn ông không tự giác bị vẻ mặt đáng yêu của Âu Dương Hạo làm cho tức cười.
"Ê! Nhóc con! Còn không ra. Có phải không muốn biết phương pháp để ở cùng người mình thích! À...... Nếu không muốn biết, vậy hiện tại liền đuổi theo tiểu thư khóc lóc đã chạy đi, sau đó lại ăn nói khép nép hướng tiểu thư xin lỗi!"
"Ai...... Ai nói muốn đi xin lỗi! Tôi không cần! Đi thôi! Tôi muốn nghe xem cái gì gọi là phương pháp của anh rốt cuộc là thế nào?"
Bị nói khích, Âu Dương Hạo sắc mặt tức khắc trở nên ửng đỏ. Nghĩ đến toàn bộ hành vi của mình bị người thần bí này xem hết, trong lòng Âu Dương Hạo liền không tự giác xấu hổ. Mà đối với hành động của chính mình vừa rồi, không thể nghi ngờ là biểu hiện của kẻ yếu.
Thấy người đàn ông tóc bạch kim đứng một bên cười đến vẻ mặt xán lạn, Âu Dương Hạo càng thêm cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Nhưng đối với người xa lạ này không có biện pháp, dù sao tình huống hiện tại tựa hồ biến thành hắn cầu người này.
"Tốt! Nếu cậu không muốn cùng cô gái kia ở bên nhau, vậy đi theo tôi!"
Cái người có vẻ ngoài như tắm mình trong gió xuân nói lời nhẹ nhàng, làm phòng bị trong lòng Âu Dương Hạo tức khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sau đó Âu Dương Hạo ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Âu Dương Hạo cũng thấy kỳ quái.
Chính mình thế nhưng dễ dàng đi tin tưởng một người xa lạ. Hơn nữa còn là người từng xuất hiện ở sau núi nhà mình hai lần! Bất quá nếu người này có thể dưới sự vảo vệ nghiêm ngặt của đám vệ sĩ, bắt cóc mình ra tới đây, vậy chứng minh người này thân thủ thật sự rất lợi hại. Cho nên dù mình không tín nhiệm người này, cũng không có biện pháp thoát đi. HunhHn786 Nếu như vậy, còn không bằng thuận theo tự nhiên, nhìn xem người này rốt cuộc muốn cùng mình nói cái gì!
Đến khi Âu Dương Hạo đi tới trước cổng một biệt thự mới phản ứng, nhìn xem hoàn cảnh chung quanh. Thì ra đây là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố, mà Âu Dương gia tại đây cũng có một cái biệt thự.
Nhìn chung quanh, Âu Dương Hạo lại có một phát hiện mới.
Không nghĩ tới biệt thự của người này cách biệt thự Âu Dương gia không xa. Cái này cũng quá trùng hợp đi!
Âu Dương Hạo dưới đáy lòng âm thầm mà nói.
Giương mắt nghi hoặc nhìn người phía trước đang mở cửa, Âu Dương Hạo cảm thấy người này khẳng định cùng nhà hắn có quan hệ. Bằng không người này cũng sẽ không xuất hiện ở sau núi nhà hắn. Lại còn trùng hợp biệt thự ở khu cao cấp nhất thành phố cũng gần nhau như vậy. Quá nhiều nghi hoặc làm Âu Dương Hạo giờ phút này muốn chất vấn để nhận đáp án.
"Vào đi! Nhóc con!"
Nhìn Âu Dương Hạo đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích, người đàn ông cười nói.
"Nè! Đừng gọi tôi là nhóc con! Tôi đã 18 tuổi, đã thành niên!"
Đối với xưng hô kia, Âu Dương Hạo rất là không vui phản bác.
Nghe được Âu Dương Hạo phản bác, đối phương cười cười, sau đó lại tiếp tục nói:
"À! Nếu vậy chứng minh cậu là thanh niên hả nhóc con!"
"Anh...... Hừ!"
Âu Dương Hạo không lời gì để nói, mà ở trong lòng hắn đối với người này lại có nhận thức mới.
Vô lại thích khi dễ người!
Hung hăng trừng mắt nhìn một cái, Âu Dương Hạo liền nâng bước đi vào.
Đi vào trong, Âu Dương Hạo nhìn chung quanh một lược, phát hiện người này ánh mắt rất không tồi. Tuy rằng toàn bộ bày trí theo phong cách đơn giản với gam màu nhạt, nhưng không mất vẻ sang trọng ấm áp, làm tâm tình người vừa tiến vào nháy mắt thoải mái rất nhiều. Nơi đây bày trí hoàn toàn không giống nhà hắn.
Nghĩ đến chủ trạch Âu Dương gia dùng màu đỏ sậm làm chủ đạo, cho cảm giác áp lực nặng nề. Chỉ cần vừa tiến vào đại sảnh, dù cho ở bên ngoài chơi vui vẻ bao nhiêu, tâm tình vui sướng nháy mắt liền sẽ bị tiêu tán đi, cả người cũng sẽ không tự chủ được thấy nặng nề. Đặc biệt là đối mặt người ba lạnh như băng, cảm giác áp lực càng lớn, làm hắn muốn trốn khỏi nhà.
Mà nơi xa lạ này lại cho hắn cảm giác không giống như vậy. Giống như dù ở bên ngoài bị khi dễ, công tác mệt nhọc, chỉ cần trở lại cái nhà này, các loại khó chịu, mỏi mệt nháy mắt tan thành mây khói. Cả người giống như cá gặp được nước, thư thái thả lỏng.
Xem ra, người này còn rất biết hưởng thụ!
"Nè! Nhà anh trang hoàng thực không tồi! Xem ra, còn rất biết hưởng thụ!"
Âu Dương Hạo nói thật lòng.
"Quá khen!"
Mà nghe đến Âu Dương Hạo tán thưởng, hắn cũng khiêm tốn đáp lại.
Để tùy ý Âu Dương Hạo đi tới đi lui xem xét, chính mình lại đi đến tủ lạnh lấy ra hai chai đồ uống, sau đó đi đến đưa cho Âu Dương Hạo một chai. Âu Dương Hạo duỗi tay tiếp nhận, liền dò hỏi.
"Nè! Cái vật trang trí bằng pha lê này không tồi a! Bất quá vật nhỏ như vậy sao không đặt ở phòng ngủ? Phòng khách rộng thế này, mà vật trang trí nhỏ như vậy, không chú ý sẽ không phát hiện đâu!"
Âu Dương Hạo vừa nhìn khối thủy tinh hình vuông treo ở trên vách tường vừa nói ra nghi hoặc.
"Cái này...... là sở thích mà thôi. Bất quá tôi không chỉ có một cái đâu! Tựa như cậu nói, vật nhỏ như vậy nên đặt ở phòng ngủ, cho nên trong phòng ngủ của tôi còn có một cái!"
Người đàn ông tóc bạch kim kiên nhẫn giải thích. Chỉ là thời điểm nói cái này trên mặt hắn nháy mắt lộ ra ngọt ngào, rồi sau đó lại thực mau đã nhạt đi.
"A! Người này thật đúng là kỳ quái, vật trang trí như vậy tựa hồ chỉ mấy cô gái mới thích đi! Anh trưng bày trong nhà, còn có hai cái!"
Âu Dương Hạo trêu chọc, người đàn ông tóc bạch kim chỉ là cười cười, cũng không phản bác cái gì.
"Ý? Mặt trên tựa hồ còn có chữ viết?"
Âu Dương Hạo vốn chỉ là tùy tiện ngắm, lại lơ đãng phát hiện trên khối thủy tinh tựa hồ có khắc chữ rất nhỏ. Tuy rằng đây là đồ vật nhà người ta, mình không tư cách đi hỏi như vậy. Chỉ là đọc dòng chữ xong, sắc mặt Âu Dương Hạo nháy mắt cứng lại rồi, động tác vuốt ve cũng dừng lại.
Dòng chữ nho nhỏ khắc trên thủy tinh:
"Âu Dương Phong ♡ Nam Cung Mạch."
Tên ba mình?!
Âu Dương Hạo chấn kinh rồi. Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đứng ở bên cạnh, trong mắt hắn toàn là kinh ngạc cùng khó hiểu.
Trong nhà người này thế nhưng có khối pha lê khắc tên ba cùng một người khác! Hơn nữa một cái tên khác vừa thấy liền biết là nam. Nếu là quan hệ tình nhân, đích xác thực thích hợp khắc tên hai người lên khối pha lê, sau đó đem làm quà tặng lẫn nhau. Nhưng mà......
"Anh là Nam Cung Mạch?"
Âu Dương Hạo nghi hoặc hỏi, sau đó lẳng lặng chờ đợi đáp án. Mà đối với đáp án, hắn cũng không biết mình là ôm cái dạng tâm tình gì đối mặt.
Nghe được Âu Dương Hạo hỏi, người đàn ông cũng không có kiêng dè thừa nhận. Dù sao hôm nay hắn đem đứa nhỏ này mang đến đây còn không phải là vì chuyện này sao? Mà hiện tại, nếu đứa nhỏ đã thấy được thứ này, vậy mình còn làm ra vẻ phủ nhận làm gì!
Chỉ là, hắn không nghĩ tới không đợi hắn nói ra đã bị phát hiện. Tuy rằng Âu Dương Hạo chỉ là nghi hoặc hỏi.
Đáp án thực mau liền nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng Âu Dương Hạo. Mà lúc này hắn cũng không biết mình nên dùng phản ứng gì đối mặt đáp án của người này.
Ba cùng người đàn ông xa lạ này có quan hệ yêu đương? Sao có thể! Ba là người cổ hủ nghiêm khắc, sao có thể cùng người đồng tính ở bên nhau. Hơn nữa mình không phải là một chứng minh tốt nhất sao? Nếu ba thích đàn ông, vậy sao có đứa con trai này? Tuy rằng ba cùng mẹ cũng không phải giống các đôi vợ chồng khác tương thân tương ái, nhưng tốt xấu cũng đã kết hôn a! Hơn nữa, dù là ba thích đàn ông, dựa theo tính cách của ba, tuyệt đối sẽ cùng người mình thích ở bên nhau. Trước nay ba đều là người làm theo ý mình, hẳn là không có ai có thể ngăn cản được ông ấy đâu! Nhưng trước mắt tình huống giải thích như thế nào đây?
Hơn nữa giữa hai cái tên còn có một ký hiệu "trái tim". Tuy rằng vật lưu niệm này có vẻ đã lâu năm, nhưng có thể chứng minh hai người quan hệ không tầm thường.
Hẳn là sẽ mềm mượt như tơ!
Khuôn mặt sáng ngời lại soái khí vô cùng. Nhưng mà toàn thân người này thế nhưng toát ra khí tức nhàn nhạt u buồn, làm người ta không tự giác thấy đau lòng, cùng với hình ảnh trước mắt thế nhưng có chút không hợp. Vừa thấy liền biết người này có tâm sự, một chuyện gì đó ở quá khứ làm hắn khắc cốt các tâm.
Chỉ là những thứ đó đối với Âu Dương Hạo có quan hệ gì. Hơn nữa hiện tại cũng không phải thời điểm để hắn nghĩ này nọ. Hiện tại hắn muốn biết rõ ràng người này vì cái gì muốn bắt cóc mình.
Nghĩ đến mình hai lần nhìn thấy người đàn ông này ở sau núi nhà mình. Mà mỗi lần người này đều đứng ở cùng một chỗ nhìn cùng một phương hướng, trong tay còn cầm camera tựa hồ đang giám sát cái gì HunhHn786.
Nhớ lại, Âu Dương Hạo lập tức cảnh giác lên. Lúc ấy hắn liền cảm thấy người này có vấn đề, chỉ là bởi vì ba hắn ngăn cản mới để người này lần lượt thoát đi. Mà hiện tại người này thế nhưng lớn mật đến cửa nhà, vượt qua những vệ sĩ, quang minh chính đại bắt người đi. Chuyện này nếu để cho người ngoài biết, sẽ cười chê hệ thống an ninh và vệ sĩ Âu Dương gia quá kém, thế nhưng để thiếu gia bị bắt cóc ở trước cửa nhà.
"Nè! Tôi đang nói chuyện với anh đó! Sao không phản ứng, chẳng lẽ giáo viên không dạy anh khi người khác hỏi chuyện phải là phải lễ phép đáp lại đối phương sao? Nè...... người này... rốt cuộc là vì cái gì tới bắt cóc tôi?"
"......"
Mặc kệ Âu Dương Hạo rống như thế nào, hỏi như thế nào, người phía trước đều không nói một lời. Âu Dương Hạo thập phần bực bội, mà người phía trước lại như cũ vẫn duy trì bình tĩnh.
Bị làm lơ, Âu Dương Hạo tức giận đến phồng má, sắc mặt cũng bởi vì vừa rống to mà trở nên đỏ bừng. Hắn muốn duỗi tay véo cổ người phía trước, lại bị xe đột nhiên lay động quăng ngã trở về ghế. Đầu cũng bởi vì động tác vừa rồi mà đập vào cửa xe, đau đến hắn lập tức nhăn lại khuôn mặt, giơ tay xoa xoa chỗ bị đụng trúng, sau đó vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía trước.
Vừa rồi khẳng định là người này cố ý. Bằng không sao vừa khéo khi mình muốn véo cổ hắn, xe liền bắt đầu lay động!
Nhìn tình cảnh trước mắt của mình, Âu Dương Hạo thực hối hận lúc trước không có nghe lời người ba lãnh khốc nói, đi học một ít công phu phòng thân. Làm cho hiện tại giống thịt trên thớt, mặc người bằm.
Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể an phận ngồi ở trên ghế sau, nhận mệnh tiếp thu tình huống sắp gặp phải gặp.
Mười phút sau......
"Nè! Anh phản ứng được không! Ít nhất cho tôi biết mục đích bắt cóc tôi là gì!"
"......"
Lúc này Âu Dương Hạo đã không có bực bội, bởi vì trước đó lớn tiếng rít gào, làm hắn giờ có chút hữu khí vô lực.
Mười lăm phút sau......
"Anh nói đi bản thân là một người đàn ông, làm gì nhuộm tóc màu sáng như vậy, hơn nữa còn để thật dài. Cảm giác... nữ tính!"
"......"
Âu Dương Hạo vừa nói, còn phối hợp run rẩy toàn bộ thân mình, tựa hồ thật sự nổi lên một thân da gà.
Hiện tại Âu Dương Hạo đã hoàn toàn không còn đối chọi gay gắt, mà là giống cùng người quen nói chuyện phiếm.
Âu Dương Hạo trở nên thả lỏng cũng có nguyên nhân. Bởi vì vừa rồi khi hắn kiên trì bền bỉ không ngừng nỗ lực gặng hỏi, người này có lẽ là bị phiền lòng, vì thế liền mở miệng nói.
Kể từ khi lên xe đến lúc này, lời đầu tiên hắn nói là
"Nếu còn muốn cùng người đàn ông mình thích ở bên nhau, liền ngoan ngoãn ngậm miệng! Im lặng một chút!"
Chính những lời này thành công làm Âu Dương Hạo từ bỏ chất vấn. Hắn biến thành nhàn nhã cùng người phía trước nói chuyện phiếm. Tuy rằng vẫn luôn là một người nói chuyện mà thôi, nhưng đối với Âu Dương Hạo mà nói, giờ phút này không khí so với ở nhà tốt hơn nhiều. Hơn nữa người phía trước cũng không giống ba hắn, cả người tản ra hàn khí làm người ta sợ hãi. Cho nên chỉ bằng điểm này, hắn đối với người đàn ông phía trước, ấn tượng còn muốn tốt hơn so với ba hắn.
Hơn nữa nghe cách người này nói, tựa hồ rất có khả năng trợ giúp hắn cùng Vũ ca ca. Cho nên đối với người này, Âu Dương Hạo tự động thêm thiện cảm, vì thế liền bắt đầu trò chuyện không hề giới hạn đề tài.
"Bất quá dáng người anh rất đáng ngưỡng mộ, to con hơn cả mấy vệ sĩ!"
"......"
"À! Như vậy xem ra, tựa hồ lại không cảm thấy khó coi, ngược lại bởi vì có được màu tóc đặc biệt mà anh càng có vẻ cool ngầu!"
"......"
"Đúng rồi, anh gọi là gì? Đừng như vậy được không! Tốt xấu gì cũng nói một câu đi!"
"......"
"Thôi, không nói thì thôi! Thật nhàm chán a......"
Cứ như vậy, bởi vì người phía trước trầm mặc làm Âu Dương Hạo không tiếp tục ý đồ làm hắn mở miệng nói chuyện. Dù sao người này cũng sẽ không để ý tới hắn.
Dựa vào ghế, Âu Dương Hạo đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua. Khi yên tĩnh, trong đầu hắn lập tức hiện lên khuôn mặt mà mọi thời khắc hắn đều nhung nhớ. Trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng hai người ở chung. Trên mặt cũng bởi vì nghĩ tới những chuyện vui mà chậm rãi tươi cười.
"Ra đi! Nhóc con!"
Đại khái nửa giờ sau, xe chở Âu Dương Hạo rốt cuộc cũng ngừng lại.
Người đàn ông tóc bạch kim vẫn luôn không nói một lời nào. Xe dừng lại, hắn xuống xe, đi mở cửa xe phía sau. Nhưng không biết Âu Dương Hạo đã ngủ từ khi nào.
Giờ phút này người tóc bạch kim đã không có vẻ xa cách, trên mặt cũng đã hiện ra nụ cười nhàn nhạt ôn hòa, cả người như tắm mình trong gió xuân.
Mà Âu Dương Hạo khi tỉnh lại nhìn thấy như vậy, tức khắc ngây ngẩn cả người, cau mày tựa hồ nghĩ cái gì.
Người này sao thay đổi thành một người khác?
Âu Dương Hạo ở trong lòng nói thầm.
Nếu không phải vì đầu tóc kia, có lẽ hắn còn sẽ cho rằng người này cùng người vừa rồi không phải cùng một người.
Nhìn Âu Dương Hạo một hồi cau mày trong chốc lát lại lộ ra thần sắc hiểu rõ, người đàn ông không tự giác bị vẻ mặt đáng yêu của Âu Dương Hạo làm cho tức cười.
"Ê! Nhóc con! Còn không ra. Có phải không muốn biết phương pháp để ở cùng người mình thích! À...... Nếu không muốn biết, vậy hiện tại liền đuổi theo tiểu thư khóc lóc đã chạy đi, sau đó lại ăn nói khép nép hướng tiểu thư xin lỗi!"
"Ai...... Ai nói muốn đi xin lỗi! Tôi không cần! Đi thôi! Tôi muốn nghe xem cái gì gọi là phương pháp của anh rốt cuộc là thế nào?"
Bị nói khích, Âu Dương Hạo sắc mặt tức khắc trở nên ửng đỏ. Nghĩ đến toàn bộ hành vi của mình bị người thần bí này xem hết, trong lòng Âu Dương Hạo liền không tự giác xấu hổ. Mà đối với hành động của chính mình vừa rồi, không thể nghi ngờ là biểu hiện của kẻ yếu.
Thấy người đàn ông tóc bạch kim đứng một bên cười đến vẻ mặt xán lạn, Âu Dương Hạo càng thêm cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Nhưng đối với người xa lạ này không có biện pháp, dù sao tình huống hiện tại tựa hồ biến thành hắn cầu người này.
"Tốt! Nếu cậu không muốn cùng cô gái kia ở bên nhau, vậy đi theo tôi!"
Cái người có vẻ ngoài như tắm mình trong gió xuân nói lời nhẹ nhàng, làm phòng bị trong lòng Âu Dương Hạo tức khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sau đó Âu Dương Hạo ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Âu Dương Hạo cũng thấy kỳ quái.
Chính mình thế nhưng dễ dàng đi tin tưởng một người xa lạ. Hơn nữa còn là người từng xuất hiện ở sau núi nhà mình hai lần! Bất quá nếu người này có thể dưới sự vảo vệ nghiêm ngặt của đám vệ sĩ, bắt cóc mình ra tới đây, vậy chứng minh người này thân thủ thật sự rất lợi hại. Cho nên dù mình không tín nhiệm người này, cũng không có biện pháp thoát đi. HunhHn786 Nếu như vậy, còn không bằng thuận theo tự nhiên, nhìn xem người này rốt cuộc muốn cùng mình nói cái gì!
Đến khi Âu Dương Hạo đi tới trước cổng một biệt thự mới phản ứng, nhìn xem hoàn cảnh chung quanh. Thì ra đây là khu biệt thự cao cấp nhất thành phố, mà Âu Dương gia tại đây cũng có một cái biệt thự.
Nhìn chung quanh, Âu Dương Hạo lại có một phát hiện mới.
Không nghĩ tới biệt thự của người này cách biệt thự Âu Dương gia không xa. Cái này cũng quá trùng hợp đi!
Âu Dương Hạo dưới đáy lòng âm thầm mà nói.
Giương mắt nghi hoặc nhìn người phía trước đang mở cửa, Âu Dương Hạo cảm thấy người này khẳng định cùng nhà hắn có quan hệ. Bằng không người này cũng sẽ không xuất hiện ở sau núi nhà hắn. Lại còn trùng hợp biệt thự ở khu cao cấp nhất thành phố cũng gần nhau như vậy. Quá nhiều nghi hoặc làm Âu Dương Hạo giờ phút này muốn chất vấn để nhận đáp án.
"Vào đi! Nhóc con!"
Nhìn Âu Dương Hạo đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích, người đàn ông cười nói.
"Nè! Đừng gọi tôi là nhóc con! Tôi đã 18 tuổi, đã thành niên!"
Đối với xưng hô kia, Âu Dương Hạo rất là không vui phản bác.
Nghe được Âu Dương Hạo phản bác, đối phương cười cười, sau đó lại tiếp tục nói:
"À! Nếu vậy chứng minh cậu là thanh niên hả nhóc con!"
"Anh...... Hừ!"
Âu Dương Hạo không lời gì để nói, mà ở trong lòng hắn đối với người này lại có nhận thức mới.
Vô lại thích khi dễ người!
Hung hăng trừng mắt nhìn một cái, Âu Dương Hạo liền nâng bước đi vào.
Đi vào trong, Âu Dương Hạo nhìn chung quanh một lược, phát hiện người này ánh mắt rất không tồi. Tuy rằng toàn bộ bày trí theo phong cách đơn giản với gam màu nhạt, nhưng không mất vẻ sang trọng ấm áp, làm tâm tình người vừa tiến vào nháy mắt thoải mái rất nhiều. Nơi đây bày trí hoàn toàn không giống nhà hắn.
Nghĩ đến chủ trạch Âu Dương gia dùng màu đỏ sậm làm chủ đạo, cho cảm giác áp lực nặng nề. Chỉ cần vừa tiến vào đại sảnh, dù cho ở bên ngoài chơi vui vẻ bao nhiêu, tâm tình vui sướng nháy mắt liền sẽ bị tiêu tán đi, cả người cũng sẽ không tự chủ được thấy nặng nề. Đặc biệt là đối mặt người ba lạnh như băng, cảm giác áp lực càng lớn, làm hắn muốn trốn khỏi nhà.
Mà nơi xa lạ này lại cho hắn cảm giác không giống như vậy. Giống như dù ở bên ngoài bị khi dễ, công tác mệt nhọc, chỉ cần trở lại cái nhà này, các loại khó chịu, mỏi mệt nháy mắt tan thành mây khói. Cả người giống như cá gặp được nước, thư thái thả lỏng.
Xem ra, người này còn rất biết hưởng thụ!
"Nè! Nhà anh trang hoàng thực không tồi! Xem ra, còn rất biết hưởng thụ!"
Âu Dương Hạo nói thật lòng.
"Quá khen!"
Mà nghe đến Âu Dương Hạo tán thưởng, hắn cũng khiêm tốn đáp lại.
Để tùy ý Âu Dương Hạo đi tới đi lui xem xét, chính mình lại đi đến tủ lạnh lấy ra hai chai đồ uống, sau đó đi đến đưa cho Âu Dương Hạo một chai. Âu Dương Hạo duỗi tay tiếp nhận, liền dò hỏi.
"Nè! Cái vật trang trí bằng pha lê này không tồi a! Bất quá vật nhỏ như vậy sao không đặt ở phòng ngủ? Phòng khách rộng thế này, mà vật trang trí nhỏ như vậy, không chú ý sẽ không phát hiện đâu!"
Âu Dương Hạo vừa nhìn khối thủy tinh hình vuông treo ở trên vách tường vừa nói ra nghi hoặc.
"Cái này...... là sở thích mà thôi. Bất quá tôi không chỉ có một cái đâu! Tựa như cậu nói, vật nhỏ như vậy nên đặt ở phòng ngủ, cho nên trong phòng ngủ của tôi còn có một cái!"
Người đàn ông tóc bạch kim kiên nhẫn giải thích. Chỉ là thời điểm nói cái này trên mặt hắn nháy mắt lộ ra ngọt ngào, rồi sau đó lại thực mau đã nhạt đi.
"A! Người này thật đúng là kỳ quái, vật trang trí như vậy tựa hồ chỉ mấy cô gái mới thích đi! Anh trưng bày trong nhà, còn có hai cái!"
Âu Dương Hạo trêu chọc, người đàn ông tóc bạch kim chỉ là cười cười, cũng không phản bác cái gì.
"Ý? Mặt trên tựa hồ còn có chữ viết?"
Âu Dương Hạo vốn chỉ là tùy tiện ngắm, lại lơ đãng phát hiện trên khối thủy tinh tựa hồ có khắc chữ rất nhỏ. Tuy rằng đây là đồ vật nhà người ta, mình không tư cách đi hỏi như vậy. Chỉ là đọc dòng chữ xong, sắc mặt Âu Dương Hạo nháy mắt cứng lại rồi, động tác vuốt ve cũng dừng lại.
Dòng chữ nho nhỏ khắc trên thủy tinh:
"Âu Dương Phong ♡ Nam Cung Mạch."
Tên ba mình?!
Âu Dương Hạo chấn kinh rồi. Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đứng ở bên cạnh, trong mắt hắn toàn là kinh ngạc cùng khó hiểu.
Trong nhà người này thế nhưng có khối pha lê khắc tên ba cùng một người khác! Hơn nữa một cái tên khác vừa thấy liền biết là nam. Nếu là quan hệ tình nhân, đích xác thực thích hợp khắc tên hai người lên khối pha lê, sau đó đem làm quà tặng lẫn nhau. Nhưng mà......
"Anh là Nam Cung Mạch?"
Âu Dương Hạo nghi hoặc hỏi, sau đó lẳng lặng chờ đợi đáp án. Mà đối với đáp án, hắn cũng không biết mình là ôm cái dạng tâm tình gì đối mặt.
Nghe được Âu Dương Hạo hỏi, người đàn ông cũng không có kiêng dè thừa nhận. Dù sao hôm nay hắn đem đứa nhỏ này mang đến đây còn không phải là vì chuyện này sao? Mà hiện tại, nếu đứa nhỏ đã thấy được thứ này, vậy mình còn làm ra vẻ phủ nhận làm gì!
Chỉ là, hắn không nghĩ tới không đợi hắn nói ra đã bị phát hiện. Tuy rằng Âu Dương Hạo chỉ là nghi hoặc hỏi.
Đáp án thực mau liền nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng Âu Dương Hạo. Mà lúc này hắn cũng không biết mình nên dùng phản ứng gì đối mặt đáp án của người này.
Ba cùng người đàn ông xa lạ này có quan hệ yêu đương? Sao có thể! Ba là người cổ hủ nghiêm khắc, sao có thể cùng người đồng tính ở bên nhau. Hơn nữa mình không phải là một chứng minh tốt nhất sao? Nếu ba thích đàn ông, vậy sao có đứa con trai này? Tuy rằng ba cùng mẹ cũng không phải giống các đôi vợ chồng khác tương thân tương ái, nhưng tốt xấu cũng đã kết hôn a! Hơn nữa, dù là ba thích đàn ông, dựa theo tính cách của ba, tuyệt đối sẽ cùng người mình thích ở bên nhau. Trước nay ba đều là người làm theo ý mình, hẳn là không có ai có thể ngăn cản được ông ấy đâu! Nhưng trước mắt tình huống giải thích như thế nào đây?
Hơn nữa giữa hai cái tên còn có một ký hiệu "trái tim". Tuy rằng vật lưu niệm này có vẻ đã lâu năm, nhưng có thể chứng minh hai người quan hệ không tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất