Chương 179: Mặt dày
Gần đây Lăng Vũ đột nhiên bận. Kỳ thật bận không sao cả, chỉ là nội dung lại làm Lãnh Giác cùng Lam Phi đều không thể chịu đựng.
Hôm nay, Lăng Vũ vẫn như cũ mang theo hộp đồ ăn đi ra ngoài, vừa đi ra cửa vừa đối với hai người trong phòng nói:
"Tôi đi đây! Các cậu bữa trưa liền tùy tiện ăn đi, không cần chờ tôi!"
Nói xong, Lăng Vũ liền cầm hộp đồ ăn đi đổi giày. Đang lúc Lăng Vũ lấy giày, phía sau lại truyền đến một giọng nói thập phần không vui:
"Không được! Bổn thiếu gia không cho phép anh lại đi ra ngoài! Hôm nay anh phải ở nhà cho bổn thiếu gia, không được đi loạn! Có cái gì cần tìm bổn thiếu gia thì được rồi!"
Lam Phi đã vào ở vài tháng, giờ phút này thật không vui nhìn Lăng Vũ nói. Sau đó hắn bước nhanh đi đến giữ Lăng Vũ. Động tác mẽ làm Lăng Vũ vô pháp tránh thoát, mà Lam Phi cũng thực kiên định không buông ra.
Nhìn Lam Phi như vậy Lăng Vũ bất đắc dĩ buông giày, sau đó đối với Lam Phi nói:
"Lam Phi, tôi......"
"Kêu bổn thiếu gia là Phi, lại quên mất!"
Lăng Vũ còn chưa nói xong, đã bị Lam Phi thực không vui cắt ngang, sau đó thực nghiêm túc sửa đúng xưng hô. Lăng Vũ bất đắc dĩ gật đầu sửa đúng lại.
"Phải phải! Tôi gọi sai rồi! Phi, được rồi chưa! Ai...... người này thật là!"
Lăng Vũ vừa nói vừa thở dài.
Mấy tháng nay, Lăng Vũ bị cái người trẻ tuổi này quấn lấy không có biện pháp gì.
Sau khi từ vũ hội trở về, Lam Phi liền thật sự tiến vào ở, lại còn cho người hầu đem đến bao lớn bao nhỏ hành lý mấy va ly. Trận thế này như là ở luôn tại đây HunhHn786.
Điều đó làm Lăng Vũ thấy kỳ quái. Thiếu gia giàu có giống Lam Phi tại sao ra ngoài ở cực khổ mà người nhà có thể mặc kệ. Nhưng Lam Phi lại nói đã giải thích cùng người trong nhà, cho nên không cần nghĩ quá nhiều. Vì thế cứ như vậy, Lam Phi ở lại.
Chỉ là sau đó, Lăng Vũ liền hối hận. Hối hận lúc trước chính mình không có kiên trì dứt khoát từ chối, mà cho Lam Phi tiến vào ở. Bởi vì Lam Phi từ khi tiến vào ở, liền bắt đầu tìm mọi cách quấn lấy Lăng Vũ. Vô luận là nấu cơm, ăn cơm, xem TV, ra cửa vân vân... người này đều sẽ da mặt dày đi theo phía sau. Nếu không phải Lãnh Giác ở phía sau ngăn cản, có lẽ người này liền cùng tắm rửa cùng ngủ với Lăng Vũ.
Nhớ lại một lần, Lăng Vũ vừa định đi vào phòng tắm, người da mặt dày này liền lập tức đi theo. Nếu không phải Lăng Vũ phản ứng mau, Lam Phi thật đúng là đã tiến vào.
Chỉ là cửa đóng lại, Lam Phi vẫn chen vào nửa thân mình, sau đó liền bị kẹp. Lăng Vũ đẩy hắn ra ngoài, hắn lại ăn vạ không đi, còn vẻ mặt cười hì hì, muốn đáng khinh bao nhiêu liền đáng khinh bấy nhiêu. Lăng Vũ nhìn mà run lên một thân nổi da gà.
Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu. Hắn không ra, mà Lăng Vũ cũng không mở cửa. Lãnh Giác cũng ở cửa kéo người da mặt dày này ra. Nhưng hắn đem tay bắt lấy bồn rửa tay không buông. Cuối cùng thực bất đắc dĩ Lăng Vũ hỏi hắn rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu đi ra ngoài. Không nghĩ tới Lam Phi thế nhưng lộ ra một vẻ tự hỏi, sau đó mới nghiêm trang nói:
"À...... Chỉ cần anh hôn bổn thiếu gia một cái, sau đó lại thân mật kêu bổn thiếu gia một tiếng honey, bổn thiếu gia liền đi ra ngoài!"
Lam Phi mới vừa nói xong đã bị Lăng Vũ gõ đầu, nói chính mình sao có thể làm như vậy. Mà lúc ấy Lam Phi lập tức liền phát ra tiếng kêu thảm thiết. Lăng Vũ còn tàn nhẫn không khách khí quát:
"Cậu ra ngoài cho tôi. Còn nói như vậy tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà!"
Lãnh Giác ở bên ngoài thực tức giận nói với Lam Phi:
"Đi ra mau, bằng không tôi sẽ không khách khí!"
Lại không ngờ rằng hai sự uy hiếp cũng không làm Lam Phi thỏa hiệp, ngược lại nước mắt che phủ trên mặt, dáng vẻ toàn là ủy khuất. Hắn bĩu môi nói.
"Các người chỉ biết khi dễ người ta. Bổn thiếu gia chẳng qua nói một yêu cầu nho nhỏ mà thôi, các người lại hung dữ với bổn thiếu gia!"
Hắn thế nhưng tự biến mình thành kẻ yếu ớt vô lực, còn nói đưa ra yêu cầu nho nhỏ mà thôi, còn lộ ra dáng vẻ bị khi dễ. Dáng vẻ kia lại làm Lăng Vũ ớn lạnh một phen, rất muốn nói.
Rốt cuộc ai là người ủy khuất a!
Đang lúc muốn trực tiếp đá tên da mặt dày ra ngoài, Lăng Vũ nhìn thấy bàn tay Lam Phi bắt lấy bồn rửa đỏ bừng, lại mềm lòng. Vì thế liền nhỏ giọng khuyên hắn buông tay. Nhưng Lam Phi vẫn là kiên trì không chịu. Bất đắc dĩ Lăng Vũ nhanh mổ ở trên mặt Lam Phi một cái, sau đó lại nhỏ giọng hô một tiếng:
"Phi!"
Nói xong mặt Lăng Vũ cũng bởi vì hành động của chính mình mà có chút nóng lên. Mà Lam Phi có lẽ là không nghĩ được hôn, liền sững sờ buông tay, sau đó liền nghe tiếng đóng cửa.
"Rầm!"
"Á!"
Một tiếng kêu thảm thiết.
Lãnh Giác là thừa dịp Lam Phi thất thần túm Lam Phi kéo ra ngoài, sau đó lại cho tên da mặt dày một đấm.
Lăng Vũ cũng không có đi quản như vậy nhiều, mà là nhanh chóng tắm rửa, sau đó trở về phòng ngủ.
Thời điểm tắm rửa, dưới đáy lòng Lăng Vũ thở dài một hơi:
Xem ra, Lam Phi kế thừa Tiểu Hạo, lại làm mình không có biện pháp đi cự tuyệt! Thật không biết mình mềm lòng rốt cuộc sẽ cho kết quả gì?
Mà về sau, Lam Phi càng làm trầm trọng thêm, công phu bám dính người của hắn phát huy tới cực hạn. Hơn nữa vì Lăng Vũ dễ mềm lòng, cuối cùng liền đạt thành một cái hiệp ước không bình đẳng:
Thứ nhất, Lăng Vũ kêu Lam Phi, không thể kêu tên đầy đủ, phải kêu "Phi".
Thứ hai, mỗi ngày phải có hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon.
Hơn nữa mặt dày Lam Phi này còn uy hiếp. Nếu Lăng Vũ không thực hiện, vậy hắn sẽ mặc kệ Lăng Vũ đến nào, làm cái gì, hắn đều sẽ theo sát, ngay cả ngủ hắn cũng sẽ không bỏ qua. Đây hoàn toàn giống hành vi của Âu Dương Hạo lúc trước. Đôi khi Lăng Vũ hoài nghi hai người này cùng một bụng mẹ sinh ra. Bằng không sau đều dính người như thế, đều là sử dụng khổ nhục kế, đều sẽ da mặt dày đề ra yêu cầu này yêu cầu kia, lại còn cảm thấy đó là đương nhiên.
Lúc ấy Lăng Vũ cũng đã bị bức cho sắp hỏng mất, muốn quát lớn, rồi lại nhìn thấy hắn giở trò cũ, lộ ra ánh mắt vô tội, dáng vẻ ủy khuất. Tuy rằng biết hắn giả bộ, nhưng vẫn là nhịn không được mềm lòng, cho nên đến cuối cùng Lăng Vũ vẫn phải thực bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
Đối với Lăng Vũ mà nói, Lam Phi cùng Tiểu Hạo giống nhau, đều là trẻ con. Mà yêu cầu này nọ cũng là ham chơi, sẽ nhanh chóng nhàm chán mà thôi. Có lẽ chờ thời gian lâu dần sẽ cảm thấy làm như vậy quá ngây thơ, sau đó liền sẽ không còn muốn làm nữa.
Nhưng mà Lăng Vũ không biết, hai tên mặt dày này dù thời gian trôi qua bao lâu cũng không có thay đổi suy nghĩ, vẫn luôn không có chán, còn càng ngày càng nghiêm trọng. Khiến Lăng Vũ sau đó lại phi thường hối hận lúc trước chính mình gật đầu đồng ý.
Nghe được Lăng Vũ thân mật kêu tên của mình, Lam Phi lập tức lộ ra vẻ mặt xán lạn. Khiến Lãnh Giác ngồi ở trên sô pha xem báo cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Nhìn cười vẻ mặt xán lạn của Lam Phi, Lăng Vũ cũng không tự giác cong lên khóe môi, sau đó lại tiếp tục nói:
"Được rồi! Tôi thật sự nên đi ra ngoài! Các người nhớ rõ ăn cơm là được! "
Vốn đang cao hứng, Lam Phi nghe Lăng Vũ nói lại lập tức xụ mặt, sau đó không thuận theo, không buông tha nói:
"Không được. Nói không cho đi ra ngoài là không được đi ra ngoài! Người phụ nữ kia khẳng định là giả bộ. Dù lúc trước thật sự bị tổn thương nhưng đã qua ba tháng rồi! Dù tổn thương lớn qua thời gian lâu như vậy đã tiêu mất. Nếu nói có thương tổn gì, kia cũng là tâm lý có vấn đề mới sinh ra bóng ma. Đây là bệnh tâm lý, hẳn là tìm bác sĩ tâm lý. Anh lại không phải bác sĩ tâm lý, mỗi ngày đi gặp cô ta hữu dụng sao? Cho nên bổn thiếu gia không cho anh đi gặp người phụ nữ kia!"
"Tôi cũng không đồng ý! "
Ngồi ở trên sô pha xem báo, Lãnh Giác cũng lạnh lùng phát biểu ý kiến.
Nghe được Lãnh Giác cũng phản đối, Lăng Vũ đầu cũng lớn.
Mỗi ngày đều trình diễn tình cảnh làm người ta không tâm tư đi ứng đối. Hơn nữa hai đối thủ một mất một còn lại nhất trí ý kiến, làm Lăng Vũ thực bất đắc dĩ.
Không biết hai người kia vì cái gì phản ứng lớn như vậy, còn thực kiên trì. Nếu không phải Lăng Vũ vẫn luôn trấn an bọn họ, nói bọn họ không cần nghĩ quá nhiều, có lẽ thật đúng là đã bị hai người kia giam lỏng ở trong nhà ra không được đi ra.
Nhưng mà......
Nghĩ đến lúc trước đột nhiên nhận được điện thoại của Mẫn Lan gọi tới, ở trong điện thoại Mẫn Lan khóc đến phi thường thương tâm, làm Lăng Vũ rất lo lắng. Mặc kệ hỏi như thế nào Mẫn Lan cũng không có nói ra một câu, chỉ là khóc. Vì thế Lăng Vũ liền hỏi địa chỉ nhà Mẫn Lan, sau đó liền đón xe đến đó.
Ngay từ đầu Mẫn Lan còn chết sống không muốn mở cửa ra. Sau khi Lăng Vũ không ngừng khuyên bảo, Mẫn Lan mới đem cửa mở ra.
Đến bây giờ Lăng Vũ vẫn còn nhớ rõ tình huống lúc đó. Mẫn Lan trên người rất thảm, vết thương trên mặt thấy ghê người, cánh tay cũng là từng khối xanh tím. Thực rõ ràng Mẫn Lan đã trải qua bị ngược đãi thô bạo. Không biết ai không lương tâm gây ra chuyện vô nhân đạo như vậy, đi tổn thương một người phụ nữ yếu đuối, khiến một người phụ nữ xinh đẹp nhận thê thảm.
Nhưng mặc kệ Lăng Vũ hỏi như thế nào, Mẫn Lan đều bảo trì trầm mặc, làm Lăng Vũ thực không có cách.
Lăng Vũ không đành lòng cứ để Mẫn Lan như vậy không quan tâm. Vì thế từ ngày đó, mỗi ngày Lăng Vũ đều sẽ mang thức ăn làm ở nhà đến, khi là canh, khi là cháo hoặc là điểm tâm cho Mẫn Lan.
Hơn nữa, Lăng Vũ vẫn luôn kiên trì không ngừng đi chiếu cố Mẫn Lan còn vì một nguyên nhân. Đó chính là Mẫn Lan có khi sẽ đột nhiên trở nên dại ra, sau đó bắt đầu tự ngược đãi. Nếu không phải có Lăng Vũ ở bên cạnh nhìn, nói không chừng......
Lăng Vũ không dám nghĩ tiếp.
Cho nên, Lăng Vũ mới không màng hai người này ngăn cản, vẫn luôn kiên trì đi chiếu cố Mẫn Lan.
Hơn nữa trải qua khoảng thời gian Lăng Vũ chiếu cố cùng trò chuyện, Mẫn Lan cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục tốt lên. Nhưng cảm xúc Mẫn Lan vẫn là khi tốt khi xấu, cho nên Lăng Vũ cần đến ở bên cạnh nhìn Mẫn Lan.
Lăng Vũ không hy vọng một người đang yên lành, đột nhiên liền không còn.
Hơn nữa, Mẫn Lan giờ phút này xác thật là cần được trợ giúp cùng chiếu cố, cho nên Lăng Vũ không thể mặc kệ. Chỉ là đối với chuyện đã phát sinh, Mẫn Lan vẫn là không muốn mở miệng nói một câu. Bất đắc dĩ Lăng Vũ đành phải từ bỏ hỏi.
Có lẽ đối với Mẫn Lan mà nói, sự tình đã phát sinh khó nói ra. Nếu như vậy, mình cũng liền không đi bới móc. Mẫn Lan thật vất vả mới lành vết thương, để cho chuyện này vĩnh viễn chôn dấu ở đáy lòng Mẫn Lan đi!
"Tiểu Lan hiện tại cảm xúc còn không ổn định. Hơn nữa chỉ cần tôi nói đi tìm bác sĩ tâm lý, cô ấy sẽ khóc lóc cầu xin đừng tìm bác sĩ, tôi thực không có biện pháp! Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể mỗi ngày đi thăm cô ấy. Nếu tôi không đi, còn không biết Tiểu Lan sẽ làm ra hành động cực đoan gì. Cho nên các người vẫn là không nên ngăn cản tôi đi thăm Tiểu Lan. Một người phụ nữ bị như vậy cũng không dễ dàng vượt qua."
"Anh...... anh thế nhưng kêu thân thiết đến như vậy. Xem ra mấy ngày này người phụ nữ kia cho anh không ít mê hồn canh a! Không được, bổn thiếu gia không thể cho anh cùng người phụ nữ kia gặp mặt, bằng không khẳng định còn làm ra sự tình ngoài dự đoán!"
"Lam Phi! Không được nói như vậy! Tiểu Lan hiện tại đích xác cần người chiếu cố. Mà tôi hiện tại cũng chỉ hoàn thành chức trách một người bạn mà thôi. Tiểu Lan cũng không có xấu như các người tưởng tượng. Các người không nên hiểu lầm cô ấy!"
Thực tức giận nói xong, Lăng Vũ cũng không màng Lam Phi kinh ngạc. Duỗi tay đẩy rớt tay Lam Phi, sau đó đổi giày, Lăng Vũ liền đi ra ngoài.
Nhìn Lăng Vũ như vậy, Lam Phi biết Lăng Vũ lần này thật sự tức giận. Hắn không dám lại kiên trì ngăn cản Lăng Vũ đi ra ngoài. Mà Lãnh Giác ngồi ở trên sô pha nhìn thấy Lăng Vũ tức giận, liền đứng lên, sau đó nói:
"Tôi và anh cùng đi!"
Lãnh Giác vừa mới nói xong, khiến cho Lăng Vũ sắp ra cửa cùng Lam Phi đồng thời ngây ngẩn. Khi ý thức được ý Lãnh Giác, Lam Phi lập tức cũng nói:
"Bổn thiếu gia cũng đi!"
Kinh ngạc nhìn hai người đề nghị, Lăng Vũ giờ phút này không chỉ là đầu lớn, mà hiện tại muốn cự tuyệt cũng nói không nên lời. Buồn bực nhìn hai người thái độ kiên định, Lăng Vũ chỉ có thể gật đầu, sau đó liền tiếp tục hướng ngoài cửa đi đến.
Nhìn Lăng Vũ đi ra ngoài, Lam Phi lập tức mang giày, cả áo khoác cũng chưa lấy liền theo đi ra ngoài. Lãnh Giác cũng nhanh chóng buông báo, lấy đồ, khóa kỹ cửa liền đi theo phía sau.
Đón một chiếc taxi, lên xe Lăng Vũ liền bắt đầu cảnh cáo hai người đi theo:
"Đến nơi các người phải chú ý lời nói cùng thái độ, không nên hơi một tí liền phát hỏa. Tiểu Lan hiện tại cảm xúc thực không ổn định, nếu các người không có biện pháp khống chế chính mình, liền xuống xe ngay!"
Lăng Vũ đầu tiên là nói rõ với hai người này. Không muốn thành quả mình tốn công lâu nay lại bị hai người này đột nhiên đến thăm làm hỏng. Bởi vì Mẫn Lan hiện tại đích xác không thể lại chịu kích thích. Nếu hai tên này khống chế không được thái độ, Mẫn Lan rất có khả năng sẽ bởi vì một chút kích thích mà lại bị hỏng mất, đến lúc đó rất phiền toái.
Nghe được Lăng Vũ thực nghiêm túc nói, Lam Phi cũng không dám lỗ mãng. Hắn cùng Lãnh Giác gật đầu tỏ vẻ chính mình đã hiểu.
Nhìn hai người không có một chút phản đối, Lăng Vũ mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc không ngừng lướt qua.
Chỉ chốc lát sau, xe liền đến nhà Mẫn Lan. Ba người thanh toán tiền xe liền cùng nhau xuống xe. Sau đó Lam Phi cùng Lãnh Giác liền đi theo Lăng Vũ vào tiểu khu.
Tới trước cửa nhà Mẫn Lan, Lăng Vũ lại một lần hướng hai người dùng ánh mắt ám chỉ, ý bảo bọn họ phải nhớ đã đáp ứng cái gì. Hai người cũng là liên tục gật đầu, tỏ vẻ sẽ không xằng bậy.
Nhìn hai người bảo đảm, Lăng Vũ mới yên tâm tiến lên ấn chuông. Lăng Vũ ấn ba cái, liền lui lại mấy bước sau đó chờ người bên trong tới mở cửa.
Chỉ chốc lát sau cánh cửa liền truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó cửa đã mở ra.
Cửa vừa mở ra, bên trong liền truyền đến một giọng nói thực vui vẻ:
"Lăng Vũ, tới rồi! Mau tiến vào!"
Mẫn Lan biết giờ này người đến là Lăng Vũ mà không phải là người khác, cho nên thật cao hứng đi ra. Chỉ là nhìn thấy phía sau Lăng Vũ có hai người, Mẫn Lan có chút áp lực, cả người cũng run rẩy không thôi.
Nhìn thấy Mẫn Lan có chút không thích hợp, Lăng Vũ lập tức cầm hộp đồ ăn giao cho Lam Phi, sau đó tiến lên đỡ người lung lay sắp đổ. Lăng Vũ cũng ra hiệu mấy người sau khi tiến vào thuận tiện đem cửa đóng lại. Lăng Vũ đỡ Mẫn Lan cảm xúc có chút không ổn vào phòng trước.
Lam Phi cũng rất kỳ quái với phản ứng của Mẫn Lan bộ dáng tựa hồ gặp được đại ác nhân tội ác tài trời. Nhưng nơi này chỉ có hắn cùng đầu gỗ còn có Lăng Vũ. Lăng Vũ khẳng định không phải là đối tượng Mẫn Lan sợ hãi, vậy dư lại hắn cùng đầu gỗ. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, đầu gỗ thì hắn không biết. Nhưng dù tính như vậy, bọn họ cũng không phải là đối tượng khiến Mẫn Lan sợ hãi nha!
Trước sau cũng không rõ nguyên do, Lam Phi vì thế liền từ bỏ nghi hoặc, đi theo sau Lăng Vũ.
Mà Lãnh Giác khi nhìn thấy Mẫn Lan phản ứng, ánh mắt lướt qua nghi hoặc, rồi sau đó khôi phục lại như cũ. Hắn hiện tại đã biết Lăng Vũ vì cái gì lại kiên trì như vậy.
Thì ra người phụ nữ này đã bắt đầu có chút xu hướng bệnh tâm thần. Nếu có một chút kích thích, có lẽ cô ta liền sẽ bởi vì tinh thần mất khống chế mà biến thành một kẻ điên!
Nghĩ vậy, Lãnh Giác nghi hoặc nhíu nhíu mày. Hắn không biết người phụ nữ này đã từng xảy ra cái gì, nhưng có thể khẳng định sự tình phát sinh không đơn giản. Bằng không người kiêu ngạo như cô ta sao có thể trong khoảng thời gian ngắn biến thành yếu ớt như vậy. Hơn nữa trên mặt vết sẹo dữ tợn, cánh tay còn có dấu ấn chưa biến mất. Lãnh Giác càng thêm xác nhận phỏng đoán trong lòng.
Bởi vì hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ người phụ nữ này lúc trước rất kêu ngạo cường thế, một bộ dáng vẻ thấy ai cũng không thích.
Cho nên, hắn khẳng định sự tình nhất định không đơn giản, chỉ là không biết rốt cuộc cô ta đã trải qua cái gì? Mà Tiểu Vũ cũng không nói cùng hắn. Có khả năng Tiểu Vũ cũng không biết cô ta rốt cuộc bị cái gì.
Vừa nghĩ Lãnh Giác vừa đi vào phòng, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Hôm nay, Lăng Vũ vẫn như cũ mang theo hộp đồ ăn đi ra ngoài, vừa đi ra cửa vừa đối với hai người trong phòng nói:
"Tôi đi đây! Các cậu bữa trưa liền tùy tiện ăn đi, không cần chờ tôi!"
Nói xong, Lăng Vũ liền cầm hộp đồ ăn đi đổi giày. Đang lúc Lăng Vũ lấy giày, phía sau lại truyền đến một giọng nói thập phần không vui:
"Không được! Bổn thiếu gia không cho phép anh lại đi ra ngoài! Hôm nay anh phải ở nhà cho bổn thiếu gia, không được đi loạn! Có cái gì cần tìm bổn thiếu gia thì được rồi!"
Lam Phi đã vào ở vài tháng, giờ phút này thật không vui nhìn Lăng Vũ nói. Sau đó hắn bước nhanh đi đến giữ Lăng Vũ. Động tác mẽ làm Lăng Vũ vô pháp tránh thoát, mà Lam Phi cũng thực kiên định không buông ra.
Nhìn Lam Phi như vậy Lăng Vũ bất đắc dĩ buông giày, sau đó đối với Lam Phi nói:
"Lam Phi, tôi......"
"Kêu bổn thiếu gia là Phi, lại quên mất!"
Lăng Vũ còn chưa nói xong, đã bị Lam Phi thực không vui cắt ngang, sau đó thực nghiêm túc sửa đúng xưng hô. Lăng Vũ bất đắc dĩ gật đầu sửa đúng lại.
"Phải phải! Tôi gọi sai rồi! Phi, được rồi chưa! Ai...... người này thật là!"
Lăng Vũ vừa nói vừa thở dài.
Mấy tháng nay, Lăng Vũ bị cái người trẻ tuổi này quấn lấy không có biện pháp gì.
Sau khi từ vũ hội trở về, Lam Phi liền thật sự tiến vào ở, lại còn cho người hầu đem đến bao lớn bao nhỏ hành lý mấy va ly. Trận thế này như là ở luôn tại đây HunhHn786.
Điều đó làm Lăng Vũ thấy kỳ quái. Thiếu gia giàu có giống Lam Phi tại sao ra ngoài ở cực khổ mà người nhà có thể mặc kệ. Nhưng Lam Phi lại nói đã giải thích cùng người trong nhà, cho nên không cần nghĩ quá nhiều. Vì thế cứ như vậy, Lam Phi ở lại.
Chỉ là sau đó, Lăng Vũ liền hối hận. Hối hận lúc trước chính mình không có kiên trì dứt khoát từ chối, mà cho Lam Phi tiến vào ở. Bởi vì Lam Phi từ khi tiến vào ở, liền bắt đầu tìm mọi cách quấn lấy Lăng Vũ. Vô luận là nấu cơm, ăn cơm, xem TV, ra cửa vân vân... người này đều sẽ da mặt dày đi theo phía sau. Nếu không phải Lãnh Giác ở phía sau ngăn cản, có lẽ người này liền cùng tắm rửa cùng ngủ với Lăng Vũ.
Nhớ lại một lần, Lăng Vũ vừa định đi vào phòng tắm, người da mặt dày này liền lập tức đi theo. Nếu không phải Lăng Vũ phản ứng mau, Lam Phi thật đúng là đã tiến vào.
Chỉ là cửa đóng lại, Lam Phi vẫn chen vào nửa thân mình, sau đó liền bị kẹp. Lăng Vũ đẩy hắn ra ngoài, hắn lại ăn vạ không đi, còn vẻ mặt cười hì hì, muốn đáng khinh bao nhiêu liền đáng khinh bấy nhiêu. Lăng Vũ nhìn mà run lên một thân nổi da gà.
Hai người cứ như vậy giằng co thật lâu. Hắn không ra, mà Lăng Vũ cũng không mở cửa. Lãnh Giác cũng ở cửa kéo người da mặt dày này ra. Nhưng hắn đem tay bắt lấy bồn rửa tay không buông. Cuối cùng thực bất đắc dĩ Lăng Vũ hỏi hắn rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu đi ra ngoài. Không nghĩ tới Lam Phi thế nhưng lộ ra một vẻ tự hỏi, sau đó mới nghiêm trang nói:
"À...... Chỉ cần anh hôn bổn thiếu gia một cái, sau đó lại thân mật kêu bổn thiếu gia một tiếng honey, bổn thiếu gia liền đi ra ngoài!"
Lam Phi mới vừa nói xong đã bị Lăng Vũ gõ đầu, nói chính mình sao có thể làm như vậy. Mà lúc ấy Lam Phi lập tức liền phát ra tiếng kêu thảm thiết. Lăng Vũ còn tàn nhẫn không khách khí quát:
"Cậu ra ngoài cho tôi. Còn nói như vậy tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà!"
Lãnh Giác ở bên ngoài thực tức giận nói với Lam Phi:
"Đi ra mau, bằng không tôi sẽ không khách khí!"
Lại không ngờ rằng hai sự uy hiếp cũng không làm Lam Phi thỏa hiệp, ngược lại nước mắt che phủ trên mặt, dáng vẻ toàn là ủy khuất. Hắn bĩu môi nói.
"Các người chỉ biết khi dễ người ta. Bổn thiếu gia chẳng qua nói một yêu cầu nho nhỏ mà thôi, các người lại hung dữ với bổn thiếu gia!"
Hắn thế nhưng tự biến mình thành kẻ yếu ớt vô lực, còn nói đưa ra yêu cầu nho nhỏ mà thôi, còn lộ ra dáng vẻ bị khi dễ. Dáng vẻ kia lại làm Lăng Vũ ớn lạnh một phen, rất muốn nói.
Rốt cuộc ai là người ủy khuất a!
Đang lúc muốn trực tiếp đá tên da mặt dày ra ngoài, Lăng Vũ nhìn thấy bàn tay Lam Phi bắt lấy bồn rửa đỏ bừng, lại mềm lòng. Vì thế liền nhỏ giọng khuyên hắn buông tay. Nhưng Lam Phi vẫn là kiên trì không chịu. Bất đắc dĩ Lăng Vũ nhanh mổ ở trên mặt Lam Phi một cái, sau đó lại nhỏ giọng hô một tiếng:
"Phi!"
Nói xong mặt Lăng Vũ cũng bởi vì hành động của chính mình mà có chút nóng lên. Mà Lam Phi có lẽ là không nghĩ được hôn, liền sững sờ buông tay, sau đó liền nghe tiếng đóng cửa.
"Rầm!"
"Á!"
Một tiếng kêu thảm thiết.
Lãnh Giác là thừa dịp Lam Phi thất thần túm Lam Phi kéo ra ngoài, sau đó lại cho tên da mặt dày một đấm.
Lăng Vũ cũng không có đi quản như vậy nhiều, mà là nhanh chóng tắm rửa, sau đó trở về phòng ngủ.
Thời điểm tắm rửa, dưới đáy lòng Lăng Vũ thở dài một hơi:
Xem ra, Lam Phi kế thừa Tiểu Hạo, lại làm mình không có biện pháp đi cự tuyệt! Thật không biết mình mềm lòng rốt cuộc sẽ cho kết quả gì?
Mà về sau, Lam Phi càng làm trầm trọng thêm, công phu bám dính người của hắn phát huy tới cực hạn. Hơn nữa vì Lăng Vũ dễ mềm lòng, cuối cùng liền đạt thành một cái hiệp ước không bình đẳng:
Thứ nhất, Lăng Vũ kêu Lam Phi, không thể kêu tên đầy đủ, phải kêu "Phi".
Thứ hai, mỗi ngày phải có hôn chào buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon.
Hơn nữa mặt dày Lam Phi này còn uy hiếp. Nếu Lăng Vũ không thực hiện, vậy hắn sẽ mặc kệ Lăng Vũ đến nào, làm cái gì, hắn đều sẽ theo sát, ngay cả ngủ hắn cũng sẽ không bỏ qua. Đây hoàn toàn giống hành vi của Âu Dương Hạo lúc trước. Đôi khi Lăng Vũ hoài nghi hai người này cùng một bụng mẹ sinh ra. Bằng không sau đều dính người như thế, đều là sử dụng khổ nhục kế, đều sẽ da mặt dày đề ra yêu cầu này yêu cầu kia, lại còn cảm thấy đó là đương nhiên.
Lúc ấy Lăng Vũ cũng đã bị bức cho sắp hỏng mất, muốn quát lớn, rồi lại nhìn thấy hắn giở trò cũ, lộ ra ánh mắt vô tội, dáng vẻ ủy khuất. Tuy rằng biết hắn giả bộ, nhưng vẫn là nhịn không được mềm lòng, cho nên đến cuối cùng Lăng Vũ vẫn phải thực bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.
Đối với Lăng Vũ mà nói, Lam Phi cùng Tiểu Hạo giống nhau, đều là trẻ con. Mà yêu cầu này nọ cũng là ham chơi, sẽ nhanh chóng nhàm chán mà thôi. Có lẽ chờ thời gian lâu dần sẽ cảm thấy làm như vậy quá ngây thơ, sau đó liền sẽ không còn muốn làm nữa.
Nhưng mà Lăng Vũ không biết, hai tên mặt dày này dù thời gian trôi qua bao lâu cũng không có thay đổi suy nghĩ, vẫn luôn không có chán, còn càng ngày càng nghiêm trọng. Khiến Lăng Vũ sau đó lại phi thường hối hận lúc trước chính mình gật đầu đồng ý.
Nghe được Lăng Vũ thân mật kêu tên của mình, Lam Phi lập tức lộ ra vẻ mặt xán lạn. Khiến Lãnh Giác ngồi ở trên sô pha xem báo cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Nhìn cười vẻ mặt xán lạn của Lam Phi, Lăng Vũ cũng không tự giác cong lên khóe môi, sau đó lại tiếp tục nói:
"Được rồi! Tôi thật sự nên đi ra ngoài! Các người nhớ rõ ăn cơm là được! "
Vốn đang cao hứng, Lam Phi nghe Lăng Vũ nói lại lập tức xụ mặt, sau đó không thuận theo, không buông tha nói:
"Không được. Nói không cho đi ra ngoài là không được đi ra ngoài! Người phụ nữ kia khẳng định là giả bộ. Dù lúc trước thật sự bị tổn thương nhưng đã qua ba tháng rồi! Dù tổn thương lớn qua thời gian lâu như vậy đã tiêu mất. Nếu nói có thương tổn gì, kia cũng là tâm lý có vấn đề mới sinh ra bóng ma. Đây là bệnh tâm lý, hẳn là tìm bác sĩ tâm lý. Anh lại không phải bác sĩ tâm lý, mỗi ngày đi gặp cô ta hữu dụng sao? Cho nên bổn thiếu gia không cho anh đi gặp người phụ nữ kia!"
"Tôi cũng không đồng ý! "
Ngồi ở trên sô pha xem báo, Lãnh Giác cũng lạnh lùng phát biểu ý kiến.
Nghe được Lãnh Giác cũng phản đối, Lăng Vũ đầu cũng lớn.
Mỗi ngày đều trình diễn tình cảnh làm người ta không tâm tư đi ứng đối. Hơn nữa hai đối thủ một mất một còn lại nhất trí ý kiến, làm Lăng Vũ thực bất đắc dĩ.
Không biết hai người kia vì cái gì phản ứng lớn như vậy, còn thực kiên trì. Nếu không phải Lăng Vũ vẫn luôn trấn an bọn họ, nói bọn họ không cần nghĩ quá nhiều, có lẽ thật đúng là đã bị hai người kia giam lỏng ở trong nhà ra không được đi ra.
Nhưng mà......
Nghĩ đến lúc trước đột nhiên nhận được điện thoại của Mẫn Lan gọi tới, ở trong điện thoại Mẫn Lan khóc đến phi thường thương tâm, làm Lăng Vũ rất lo lắng. Mặc kệ hỏi như thế nào Mẫn Lan cũng không có nói ra một câu, chỉ là khóc. Vì thế Lăng Vũ liền hỏi địa chỉ nhà Mẫn Lan, sau đó liền đón xe đến đó.
Ngay từ đầu Mẫn Lan còn chết sống không muốn mở cửa ra. Sau khi Lăng Vũ không ngừng khuyên bảo, Mẫn Lan mới đem cửa mở ra.
Đến bây giờ Lăng Vũ vẫn còn nhớ rõ tình huống lúc đó. Mẫn Lan trên người rất thảm, vết thương trên mặt thấy ghê người, cánh tay cũng là từng khối xanh tím. Thực rõ ràng Mẫn Lan đã trải qua bị ngược đãi thô bạo. Không biết ai không lương tâm gây ra chuyện vô nhân đạo như vậy, đi tổn thương một người phụ nữ yếu đuối, khiến một người phụ nữ xinh đẹp nhận thê thảm.
Nhưng mặc kệ Lăng Vũ hỏi như thế nào, Mẫn Lan đều bảo trì trầm mặc, làm Lăng Vũ thực không có cách.
Lăng Vũ không đành lòng cứ để Mẫn Lan như vậy không quan tâm. Vì thế từ ngày đó, mỗi ngày Lăng Vũ đều sẽ mang thức ăn làm ở nhà đến, khi là canh, khi là cháo hoặc là điểm tâm cho Mẫn Lan.
Hơn nữa, Lăng Vũ vẫn luôn kiên trì không ngừng đi chiếu cố Mẫn Lan còn vì một nguyên nhân. Đó chính là Mẫn Lan có khi sẽ đột nhiên trở nên dại ra, sau đó bắt đầu tự ngược đãi. Nếu không phải có Lăng Vũ ở bên cạnh nhìn, nói không chừng......
Lăng Vũ không dám nghĩ tiếp.
Cho nên, Lăng Vũ mới không màng hai người này ngăn cản, vẫn luôn kiên trì đi chiếu cố Mẫn Lan.
Hơn nữa trải qua khoảng thời gian Lăng Vũ chiếu cố cùng trò chuyện, Mẫn Lan cũng bắt đầu chậm rãi khôi phục tốt lên. Nhưng cảm xúc Mẫn Lan vẫn là khi tốt khi xấu, cho nên Lăng Vũ cần đến ở bên cạnh nhìn Mẫn Lan.
Lăng Vũ không hy vọng một người đang yên lành, đột nhiên liền không còn.
Hơn nữa, Mẫn Lan giờ phút này xác thật là cần được trợ giúp cùng chiếu cố, cho nên Lăng Vũ không thể mặc kệ. Chỉ là đối với chuyện đã phát sinh, Mẫn Lan vẫn là không muốn mở miệng nói một câu. Bất đắc dĩ Lăng Vũ đành phải từ bỏ hỏi.
Có lẽ đối với Mẫn Lan mà nói, sự tình đã phát sinh khó nói ra. Nếu như vậy, mình cũng liền không đi bới móc. Mẫn Lan thật vất vả mới lành vết thương, để cho chuyện này vĩnh viễn chôn dấu ở đáy lòng Mẫn Lan đi!
"Tiểu Lan hiện tại cảm xúc còn không ổn định. Hơn nữa chỉ cần tôi nói đi tìm bác sĩ tâm lý, cô ấy sẽ khóc lóc cầu xin đừng tìm bác sĩ, tôi thực không có biện pháp! Cho nên hiện tại cũng chỉ có thể mỗi ngày đi thăm cô ấy. Nếu tôi không đi, còn không biết Tiểu Lan sẽ làm ra hành động cực đoan gì. Cho nên các người vẫn là không nên ngăn cản tôi đi thăm Tiểu Lan. Một người phụ nữ bị như vậy cũng không dễ dàng vượt qua."
"Anh...... anh thế nhưng kêu thân thiết đến như vậy. Xem ra mấy ngày này người phụ nữ kia cho anh không ít mê hồn canh a! Không được, bổn thiếu gia không thể cho anh cùng người phụ nữ kia gặp mặt, bằng không khẳng định còn làm ra sự tình ngoài dự đoán!"
"Lam Phi! Không được nói như vậy! Tiểu Lan hiện tại đích xác cần người chiếu cố. Mà tôi hiện tại cũng chỉ hoàn thành chức trách một người bạn mà thôi. Tiểu Lan cũng không có xấu như các người tưởng tượng. Các người không nên hiểu lầm cô ấy!"
Thực tức giận nói xong, Lăng Vũ cũng không màng Lam Phi kinh ngạc. Duỗi tay đẩy rớt tay Lam Phi, sau đó đổi giày, Lăng Vũ liền đi ra ngoài.
Nhìn Lăng Vũ như vậy, Lam Phi biết Lăng Vũ lần này thật sự tức giận. Hắn không dám lại kiên trì ngăn cản Lăng Vũ đi ra ngoài. Mà Lãnh Giác ngồi ở trên sô pha nhìn thấy Lăng Vũ tức giận, liền đứng lên, sau đó nói:
"Tôi và anh cùng đi!"
Lãnh Giác vừa mới nói xong, khiến cho Lăng Vũ sắp ra cửa cùng Lam Phi đồng thời ngây ngẩn. Khi ý thức được ý Lãnh Giác, Lam Phi lập tức cũng nói:
"Bổn thiếu gia cũng đi!"
Kinh ngạc nhìn hai người đề nghị, Lăng Vũ giờ phút này không chỉ là đầu lớn, mà hiện tại muốn cự tuyệt cũng nói không nên lời. Buồn bực nhìn hai người thái độ kiên định, Lăng Vũ chỉ có thể gật đầu, sau đó liền tiếp tục hướng ngoài cửa đi đến.
Nhìn Lăng Vũ đi ra ngoài, Lam Phi lập tức mang giày, cả áo khoác cũng chưa lấy liền theo đi ra ngoài. Lãnh Giác cũng nhanh chóng buông báo, lấy đồ, khóa kỹ cửa liền đi theo phía sau.
Đón một chiếc taxi, lên xe Lăng Vũ liền bắt đầu cảnh cáo hai người đi theo:
"Đến nơi các người phải chú ý lời nói cùng thái độ, không nên hơi một tí liền phát hỏa. Tiểu Lan hiện tại cảm xúc thực không ổn định, nếu các người không có biện pháp khống chế chính mình, liền xuống xe ngay!"
Lăng Vũ đầu tiên là nói rõ với hai người này. Không muốn thành quả mình tốn công lâu nay lại bị hai người này đột nhiên đến thăm làm hỏng. Bởi vì Mẫn Lan hiện tại đích xác không thể lại chịu kích thích. Nếu hai tên này khống chế không được thái độ, Mẫn Lan rất có khả năng sẽ bởi vì một chút kích thích mà lại bị hỏng mất, đến lúc đó rất phiền toái.
Nghe được Lăng Vũ thực nghiêm túc nói, Lam Phi cũng không dám lỗ mãng. Hắn cùng Lãnh Giác gật đầu tỏ vẻ chính mình đã hiểu.
Nhìn hai người không có một chút phản đối, Lăng Vũ mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc không ngừng lướt qua.
Chỉ chốc lát sau, xe liền đến nhà Mẫn Lan. Ba người thanh toán tiền xe liền cùng nhau xuống xe. Sau đó Lam Phi cùng Lãnh Giác liền đi theo Lăng Vũ vào tiểu khu.
Tới trước cửa nhà Mẫn Lan, Lăng Vũ lại một lần hướng hai người dùng ánh mắt ám chỉ, ý bảo bọn họ phải nhớ đã đáp ứng cái gì. Hai người cũng là liên tục gật đầu, tỏ vẻ sẽ không xằng bậy.
Nhìn hai người bảo đảm, Lăng Vũ mới yên tâm tiến lên ấn chuông. Lăng Vũ ấn ba cái, liền lui lại mấy bước sau đó chờ người bên trong tới mở cửa.
Chỉ chốc lát sau cánh cửa liền truyền đến một trận tiếng bước chân, sau đó cửa đã mở ra.
Cửa vừa mở ra, bên trong liền truyền đến một giọng nói thực vui vẻ:
"Lăng Vũ, tới rồi! Mau tiến vào!"
Mẫn Lan biết giờ này người đến là Lăng Vũ mà không phải là người khác, cho nên thật cao hứng đi ra. Chỉ là nhìn thấy phía sau Lăng Vũ có hai người, Mẫn Lan có chút áp lực, cả người cũng run rẩy không thôi.
Nhìn thấy Mẫn Lan có chút không thích hợp, Lăng Vũ lập tức cầm hộp đồ ăn giao cho Lam Phi, sau đó tiến lên đỡ người lung lay sắp đổ. Lăng Vũ cũng ra hiệu mấy người sau khi tiến vào thuận tiện đem cửa đóng lại. Lăng Vũ đỡ Mẫn Lan cảm xúc có chút không ổn vào phòng trước.
Lam Phi cũng rất kỳ quái với phản ứng của Mẫn Lan bộ dáng tựa hồ gặp được đại ác nhân tội ác tài trời. Nhưng nơi này chỉ có hắn cùng đầu gỗ còn có Lăng Vũ. Lăng Vũ khẳng định không phải là đối tượng Mẫn Lan sợ hãi, vậy dư lại hắn cùng đầu gỗ. Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này, đầu gỗ thì hắn không biết. Nhưng dù tính như vậy, bọn họ cũng không phải là đối tượng khiến Mẫn Lan sợ hãi nha!
Trước sau cũng không rõ nguyên do, Lam Phi vì thế liền từ bỏ nghi hoặc, đi theo sau Lăng Vũ.
Mà Lãnh Giác khi nhìn thấy Mẫn Lan phản ứng, ánh mắt lướt qua nghi hoặc, rồi sau đó khôi phục lại như cũ. Hắn hiện tại đã biết Lăng Vũ vì cái gì lại kiên trì như vậy.
Thì ra người phụ nữ này đã bắt đầu có chút xu hướng bệnh tâm thần. Nếu có một chút kích thích, có lẽ cô ta liền sẽ bởi vì tinh thần mất khống chế mà biến thành một kẻ điên!
Nghĩ vậy, Lãnh Giác nghi hoặc nhíu nhíu mày. Hắn không biết người phụ nữ này đã từng xảy ra cái gì, nhưng có thể khẳng định sự tình phát sinh không đơn giản. Bằng không người kiêu ngạo như cô ta sao có thể trong khoảng thời gian ngắn biến thành yếu ớt như vậy. Hơn nữa trên mặt vết sẹo dữ tợn, cánh tay còn có dấu ấn chưa biến mất. Lãnh Giác càng thêm xác nhận phỏng đoán trong lòng.
Bởi vì hắn đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ người phụ nữ này lúc trước rất kêu ngạo cường thế, một bộ dáng vẻ thấy ai cũng không thích.
Cho nên, hắn khẳng định sự tình nhất định không đơn giản, chỉ là không biết rốt cuộc cô ta đã trải qua cái gì? Mà Tiểu Vũ cũng không nói cùng hắn. Có khả năng Tiểu Vũ cũng không biết cô ta rốt cuộc bị cái gì.
Vừa nghĩ Lãnh Giác vừa đi vào phòng, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất