Chương 4: Cậu ấm phiền phức
Trên đường đi Lam Phi bắt đầu phát huy khả năng gây phiền phức hơn người. Hắn bắt đầu hỏi cái này nói cái kia. Ví dụ như hiện tại...
"Ta nói này tiểu thiên sứ, làm gì mà luôn là cái bản mặt như vậy. Lam thiếu gia đây chưa từng phải chịu đối đãi tệ như vậy nha. Người gì mà không có chút lễ phép với người giúp mình. Còn nữa cởi bỏ dây thừng này cho ta ngay!"
Nghe được cái xưng hô mà cậu ấm ồn ào kia gọi mình, khóe miệng Lăng Vũ lại ngăn không được giật giật, trên trán không hề ngoài ý muốn rơi xuống N cái hắc tuyến.
Đây không biết là lần thứ mấy từ lúc xe bắt đầu lăn bánh đến bây giờ, trong hơn nửa giờ đồng hồ qua người này vẫn luôn nói không ngừng. Lăng Vũ thật muốn hỏi hắn:
Cậu có mệt chưa vậy, có cần uống nước thấm giọng hay không? Nhưng nếu thật sự hỏi như vậy, phỏng chừng cậu ấm kia lại muốn bạo tẩu. Ai nha, thật đúng là người quá phiền phức mà!
"Này! Nghe được ta nói không hả, cái người không biết lễ phép kia. Không ai nói với đại ca là sau khi được người khác hỏi tên cũng nên lịch sự trả lời cho người ta biết tên của mình sao? Ế.. Ế... Phía trước quẹo phải..."
Trong lòng Lăng Vũ chửi thầm.
Ta đâu có kêu ngươi hỏi, hình như là chính ngươi tự chủ trương hỏi ta đó!
"Lăng Vũ!"
Trả lời ngắn gọn.
Thật sự chịu không nổi người bên cạnh, hắn ồn ào làm Lăng Vũ cảm thấy thực phiền, hiện tại tựa hồ bắt đầu có hiện tượng ù tai.
"Lại là như vậy, nói thêm vài từ sẽ chết a! Lăng Vũ... Thật đúng là không phong độ, sao có thể lấy cái tên không có hàm súc gì hết. Nè, mà ta nói quẹo trái như thế nào lại thành quẹo phải. Trái phải cũng không phân biệt được sao? Chạy như vậy mà được à, thật tức chết..."
Khóe mắt Lăng Vũ cũng giật, nhẫn nại đã tới cực điểm rồi. Lăng Vũ phát giác quyết định của mình vừa rồi thật đúng là qua loa. Cùng người này ở bên nhau quả thực có xúc động muốn giết người.
Rõ ràng là chính hắn vừa rồi nói quẹo phải, hiện tại lại nói là bên trái. Nhìn dáng vẻ chơi người rất vui của cậu ấm kia, hiện tại Lăng Vũ chỉ nghĩ chạy thật nhanh để mau tới nội thành, sau đó cùng hắn nói lời từ biệt.
Ở chung thêm một hồi thì tuổi thọ sẽ giảm đi không ít!
"À, Lăng Vũ đúng không. Ta đây về sau sẽ kêu là Tiểu Vũ đi! Á... lại phát điên cái gì nữa! Muốn mưu sát hả..."
Đột nhiên xe dừng lại làm Lam Phi thiếu chút nữa đụng vào kính chắn gió phía trước.
"Không cho nói hai chữ đó!"
Nghe nhắc đến hai chữ "Tiểu Vũ", toàn bộ hết thảy tất cả ký ức trước đây cùng một người lại hiện ra trong đầu Lăng Vũ. Người nọ chính là thường xuyên gọi Lăng Vũ như vậy. Khi đó Lăng Vũ đã vui vẻ cỡ nào, hạnh phúc bao nhiêu. Nhưng sau khi tất cả tan biến, đổi lại chỉ là tàn nhẫn cùng phản bội...
Không muốn suy nghĩ nữa, Lăng Vũ thống khổ lắc đầu. Hận chính mình trải qua nhiều năm vẫn quên không được người vô tình vứt bỏ mình. Đã bao năm rồi, Lăng Vũ cưỡng bách chính mình không được suy nghĩ về người nọ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho mình, dùng đó làm điều kiện trao đổi, để có thể khôi phục tự do cho bản thân. Sau này không bao giờ sống cuộc sống như sát thủ nữa.
Nhưng vừa rồi, hai tiếng "Tiểu Vũ" kia lại kích thích ký ức đau đớn bị phong tỏa dưới đáy lòng của Lăng Vũ.
Biểu tình Lăng Vũ lâm vào thống khổ, ánh trăng chiếu một bên mặt chậm rãi tản mát ra u buồn. Khí tức bi thương của người trước mặt làm Lam Phi cảm giác đối phương kỳ thật phi thường yếu ớt, cũng không phải là hung hãn giống như biểu hiện bên ngoài.
Hắn có thể cảm giác được người trước mắt có một quá khứ thống khổ. Hắn rất muốn ôm Lăng Vũ, sau đó dùng khả năng của mình mang lại ấm áp cho tâm hồn của người trước mắt.
Đột nhiên Lam Phi sửng sốt.
Ta sao có ý nghĩ như vậy?
Trước nay, hắn chưa bao giờ suy xét cảm thụ của người khác. Bởi vì những người chung quanh đều là hướng về phía hắn. Vì tiền cùng vẻ bề ngoài tuấn mỹ của hắn mới tới gần hắn. Đều là một đám người dung tục, không cần thiết phải suy xét cảm thụ của bọn họ, chỉ cần ném chút tiền thì những người đó sẽ cảm động đến rơi nước mắt, luôn bám theo ở phía sau hắn sum sê.
Nhưng hiện tại vì một người vừa mới gặp không đến một giờ đồng hồ mà sinh ra tâm tư thương cảm, làm trong lòng Lam Phi xuất hiện một trận bực bội. Người trước mắt này trừ bỏ một thân khí chất đặc biệt cùng khuôn mặt tuyệt mỹ hấp dẫn người, có cái gì khác những người hay đi lấy lòng hắn đâu. Có lẽ hiện tại biểu hiện bên ngoài thuần khiết cùng khí chất kia cũng là cố tình giả vờ, nhất định là hắn nhất thời bị che mắt mới có thể toát ra ý niệm vừa rồi.
Không nghĩ lại bị người kia ảnh hưởng đến cảm xúc, Lam Phi dùng chân đá đá người còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thống khổ, nổi bão nói:
"Nè nè đại ca, mẹ nó, đang làm gì vậy? Bị làm sao mà lộ ra bộ dáng chọc người như vậy hả? Không gọi thì không gọi, ta còn lười nhắc đến. Tự nhiên lại đạp thắng dừng xe gấp, muốn mưu sát hả?!"
Người đang đắm chìm trong hồi ức thống khổ, đã bị người bên cạnh vừa đá vừa đạp cùng mắng nhiếc làm thức tỉnh, Lăng Vũ lập tức thu lại tâm tình.
Chuyện đó đã qua lâu rồi, hiện tại ta cũng không còn là thiếu niên trẻ tuổi đơn thuần của ngày trước. Về sau ta sẽ không để những người khác xúc phạm tới mình, đau khắc cốt ghi tâm như vậy một lần là đủ rồi!
"Xin lỗi!"
Nhìn nhìn Lam Phi bên cạnh cơ hồ đang bạo tẩu, Lăng Vũ bất đắc dĩ hướng hắn nói xin lỗi, sau đó tiếp tục lên đường.
Trải qua một hồi như vậy, Lam Phi cũng không tâm tư cùng đối phương náo loạn, một lòng một dạ chỉ đường.
Lăng Vũ cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, không có âm thanh ồn ào bên tai an tĩnh rất nhiều.
Hiện tại Lăng Vũ chỉ hy vọng nhanh đến nơi, sau đó cùng người này phất tay, về sau vĩnh không gặp lại. Lăng Vũ không muốn cùng loại người lắm tiền của này tiếp xúc nhiều.
Đêm đã khuya, ven đường trừ bỏ tiếng kêu của những côn trùng, chính là âm thanh xe gào thét. Ánh trăng chiếu vào trên thân xe phát ra ánh sáng màu bạc, cũng không chói mắt. Đèn bên trong xe cũng không có mở, ánh trăng chiếu rọi xuống gương mặt vững vàng nhìn thẳng về phía trước.
Ở nơi chiếc xe đã vượt qua chỉ để lại một vệt sáng xẹt qua
"Ta nói này tiểu thiên sứ, làm gì mà luôn là cái bản mặt như vậy. Lam thiếu gia đây chưa từng phải chịu đối đãi tệ như vậy nha. Người gì mà không có chút lễ phép với người giúp mình. Còn nữa cởi bỏ dây thừng này cho ta ngay!"
Nghe được cái xưng hô mà cậu ấm ồn ào kia gọi mình, khóe miệng Lăng Vũ lại ngăn không được giật giật, trên trán không hề ngoài ý muốn rơi xuống N cái hắc tuyến.
Đây không biết là lần thứ mấy từ lúc xe bắt đầu lăn bánh đến bây giờ, trong hơn nửa giờ đồng hồ qua người này vẫn luôn nói không ngừng. Lăng Vũ thật muốn hỏi hắn:
Cậu có mệt chưa vậy, có cần uống nước thấm giọng hay không? Nhưng nếu thật sự hỏi như vậy, phỏng chừng cậu ấm kia lại muốn bạo tẩu. Ai nha, thật đúng là người quá phiền phức mà!
"Này! Nghe được ta nói không hả, cái người không biết lễ phép kia. Không ai nói với đại ca là sau khi được người khác hỏi tên cũng nên lịch sự trả lời cho người ta biết tên của mình sao? Ế.. Ế... Phía trước quẹo phải..."
Trong lòng Lăng Vũ chửi thầm.
Ta đâu có kêu ngươi hỏi, hình như là chính ngươi tự chủ trương hỏi ta đó!
"Lăng Vũ!"
Trả lời ngắn gọn.
Thật sự chịu không nổi người bên cạnh, hắn ồn ào làm Lăng Vũ cảm thấy thực phiền, hiện tại tựa hồ bắt đầu có hiện tượng ù tai.
"Lại là như vậy, nói thêm vài từ sẽ chết a! Lăng Vũ... Thật đúng là không phong độ, sao có thể lấy cái tên không có hàm súc gì hết. Nè, mà ta nói quẹo trái như thế nào lại thành quẹo phải. Trái phải cũng không phân biệt được sao? Chạy như vậy mà được à, thật tức chết..."
Khóe mắt Lăng Vũ cũng giật, nhẫn nại đã tới cực điểm rồi. Lăng Vũ phát giác quyết định của mình vừa rồi thật đúng là qua loa. Cùng người này ở bên nhau quả thực có xúc động muốn giết người.
Rõ ràng là chính hắn vừa rồi nói quẹo phải, hiện tại lại nói là bên trái. Nhìn dáng vẻ chơi người rất vui của cậu ấm kia, hiện tại Lăng Vũ chỉ nghĩ chạy thật nhanh để mau tới nội thành, sau đó cùng hắn nói lời từ biệt.
Ở chung thêm một hồi thì tuổi thọ sẽ giảm đi không ít!
"À, Lăng Vũ đúng không. Ta đây về sau sẽ kêu là Tiểu Vũ đi! Á... lại phát điên cái gì nữa! Muốn mưu sát hả..."
Đột nhiên xe dừng lại làm Lam Phi thiếu chút nữa đụng vào kính chắn gió phía trước.
"Không cho nói hai chữ đó!"
Nghe nhắc đến hai chữ "Tiểu Vũ", toàn bộ hết thảy tất cả ký ức trước đây cùng một người lại hiện ra trong đầu Lăng Vũ. Người nọ chính là thường xuyên gọi Lăng Vũ như vậy. Khi đó Lăng Vũ đã vui vẻ cỡ nào, hạnh phúc bao nhiêu. Nhưng sau khi tất cả tan biến, đổi lại chỉ là tàn nhẫn cùng phản bội...
Không muốn suy nghĩ nữa, Lăng Vũ thống khổ lắc đầu. Hận chính mình trải qua nhiều năm vẫn quên không được người vô tình vứt bỏ mình. Đã bao năm rồi, Lăng Vũ cưỡng bách chính mình không được suy nghĩ về người nọ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho mình, dùng đó làm điều kiện trao đổi, để có thể khôi phục tự do cho bản thân. Sau này không bao giờ sống cuộc sống như sát thủ nữa.
Nhưng vừa rồi, hai tiếng "Tiểu Vũ" kia lại kích thích ký ức đau đớn bị phong tỏa dưới đáy lòng của Lăng Vũ.
Biểu tình Lăng Vũ lâm vào thống khổ, ánh trăng chiếu một bên mặt chậm rãi tản mát ra u buồn. Khí tức bi thương của người trước mặt làm Lam Phi cảm giác đối phương kỳ thật phi thường yếu ớt, cũng không phải là hung hãn giống như biểu hiện bên ngoài.
Hắn có thể cảm giác được người trước mắt có một quá khứ thống khổ. Hắn rất muốn ôm Lăng Vũ, sau đó dùng khả năng của mình mang lại ấm áp cho tâm hồn của người trước mắt.
Đột nhiên Lam Phi sửng sốt.
Ta sao có ý nghĩ như vậy?
Trước nay, hắn chưa bao giờ suy xét cảm thụ của người khác. Bởi vì những người chung quanh đều là hướng về phía hắn. Vì tiền cùng vẻ bề ngoài tuấn mỹ của hắn mới tới gần hắn. Đều là một đám người dung tục, không cần thiết phải suy xét cảm thụ của bọn họ, chỉ cần ném chút tiền thì những người đó sẽ cảm động đến rơi nước mắt, luôn bám theo ở phía sau hắn sum sê.
Nhưng hiện tại vì một người vừa mới gặp không đến một giờ đồng hồ mà sinh ra tâm tư thương cảm, làm trong lòng Lam Phi xuất hiện một trận bực bội. Người trước mắt này trừ bỏ một thân khí chất đặc biệt cùng khuôn mặt tuyệt mỹ hấp dẫn người, có cái gì khác những người hay đi lấy lòng hắn đâu. Có lẽ hiện tại biểu hiện bên ngoài thuần khiết cùng khí chất kia cũng là cố tình giả vờ, nhất định là hắn nhất thời bị che mắt mới có thể toát ra ý niệm vừa rồi.
Không nghĩ lại bị người kia ảnh hưởng đến cảm xúc, Lam Phi dùng chân đá đá người còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thống khổ, nổi bão nói:
"Nè nè đại ca, mẹ nó, đang làm gì vậy? Bị làm sao mà lộ ra bộ dáng chọc người như vậy hả? Không gọi thì không gọi, ta còn lười nhắc đến. Tự nhiên lại đạp thắng dừng xe gấp, muốn mưu sát hả?!"
Người đang đắm chìm trong hồi ức thống khổ, đã bị người bên cạnh vừa đá vừa đạp cùng mắng nhiếc làm thức tỉnh, Lăng Vũ lập tức thu lại tâm tình.
Chuyện đó đã qua lâu rồi, hiện tại ta cũng không còn là thiếu niên trẻ tuổi đơn thuần của ngày trước. Về sau ta sẽ không để những người khác xúc phạm tới mình, đau khắc cốt ghi tâm như vậy một lần là đủ rồi!
"Xin lỗi!"
Nhìn nhìn Lam Phi bên cạnh cơ hồ đang bạo tẩu, Lăng Vũ bất đắc dĩ hướng hắn nói xin lỗi, sau đó tiếp tục lên đường.
Trải qua một hồi như vậy, Lam Phi cũng không tâm tư cùng đối phương náo loạn, một lòng một dạ chỉ đường.
Lăng Vũ cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, không có âm thanh ồn ào bên tai an tĩnh rất nhiều.
Hiện tại Lăng Vũ chỉ hy vọng nhanh đến nơi, sau đó cùng người này phất tay, về sau vĩnh không gặp lại. Lăng Vũ không muốn cùng loại người lắm tiền của này tiếp xúc nhiều.
Đêm đã khuya, ven đường trừ bỏ tiếng kêu của những côn trùng, chính là âm thanh xe gào thét. Ánh trăng chiếu vào trên thân xe phát ra ánh sáng màu bạc, cũng không chói mắt. Đèn bên trong xe cũng không có mở, ánh trăng chiếu rọi xuống gương mặt vững vàng nhìn thẳng về phía trước.
Ở nơi chiếc xe đã vượt qua chỉ để lại một vệt sáng xẹt qua
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất