Chương 52: Hổ thẹn
Đi vào phòng chứa tạp vật, Lăng Vũ buông giẻ lau cùng cây chổi trong tay, sau đó có chút mệt mỏi ngồi lên một cái ghế nhỏ.
Thở ra một hơi, sau đó nhắm mắt lại.
Từng màn từng màn phát sinh lúc trước đều thoáng hiện ở trong đầu Lăng Vũ.
Lam Phi vũ nhục cùng với một hồi trò khôi hài ở văn phòng đều làm Lăng Vũ có chút chống đỡ không được. Tuy rằng đã sớm biết người trong xã hội này rất đạm mạc, đặc biệt là người có tiền. Bọn họ cũng không nghiêm túc đối đãi với người khác, lại là người bình thường không hề có quan hệ. Đùa bỡn mới là lạc thú lớn nhất của bọn họ.
Mười năm trước Lăng Vũ gặp một người tưởng chừng cho mình tình cảm chân thành, hiện tại gặp Lam Phi đầy thô bạo cũng là thiếu gia nhà giàu. Bọn họ đều là những người cho Lăng Vũ nếm trải sự chân thực của chân lý này.
Mười năm trước mình ngu muội, cho rằng ai cũng đều là người thiện lương, đối xử với người ta thiệt tình, cho nên mới không hề ngần ngại cho đi tình cảm. Nhưng kết quả nhận được lại là thất vọng hoàn toàn, vĩnh viễn mất đi tuổi thanh xuân của bản thân!
Lại lần nữa gặp Lam Phi cũng là một thiếu gia nhà giàu, lần này Lăng Vũ sẽ không tái phạm lỗi cũ, dù sao một lần đau đã đủ rồi. Cho nên Lăng Vũ sẽ không khuất phục dưới uy quyền của Lam Phi. Ít nhất sẽ không để bị cướp mất tôn nghiêm còn sót lại.
Tuy rằng vài lần chính diện giao phong đều làm cho Lăng Vũ có chút lực bất tòng tâm. Nhưng trong lòng Lăng Vũ kiên trì không cho phép mình bị tước vũ khí đầu hàng.
Tâm chậm rãi bình tĩnh lại, sau khi nghỉ ngơi một chút, Lăng Vũ phát hiện tất cả đều nhẹ nhàng không ít, sau đó đứng lên rời khỏi căn phòng nhỏ hẹp đi về văn phòng.
Vừa đi, Lăng Vũ vừa suy nghĩ xem mình rốt cuộc có nên bỏ việc này hay không.
Lúc trước đã bị quản lý tuyên bố tống cổ. Mà vừa rồi lưu lại chẳng qua bởi vì tình huống đột xuất. Thôi, vẫn là đi khỏi đây thì đúng hơn. Nói không chừng chờ Giám đốc Lý quay lại còn phải chạy lấy thân!
Một khi đã như vậy, còn không bằng tự mình rời đi sẽ tốt hơn.
Thu lại tinh thần, Lăng Vũ liền cầm lấy túi hồ sơ lúc trước bỏ trên bàn, sau đó nhìn chung quanh văn phòng trống rỗng một lượt. Thở dài một hơi, Lăng Vũ liền cầm theo túi hồ sơ đi ra thang máy.
Thời điểm chờ thang máy, Lăng Vũ liền lên kế hoạch sau khi ra khỏi đây sẽ đi đến tiệm bán báo mua một tờ báo có đăng tuyển dụng, để tiếp tục tìm công việc.
Nhưng một người không văn bằng, tuổi lại lớn, muốn tìm công việc thật đúng là không dễ dàng.
Lúc trước trong một tháng tìm việc chính là bởi vì không có bằng cấp nên Lăng Vũ đã không xin được việc. Mà cái công việc vừa mới kết thúc này cũng là trong lúc vô tình mà gặp được. Vừa vặn khi đi ngang công ty thấy bảng thông báo tuyển dụng một vị trí không cần bằng cấp cũng không yêu cầu độ tuổi. Hơn nữa công việc này cũng tương đối nhẹ nhàng, cho nên Lăng Vũ liền đi vào phỏng vấn. Người tuyển dụng cũng tùy tiện hỏi một chút liền thông báo ngày hôm sau tới đi làm là được.
Lúc ấy làm Lăng Vũ vui đến nước mắt lưng tròng. Người phỏng vấn là một cô gái trẻ tuổi, còn tưởng rằng Lăng Vũ có bệnh, mang theo ánh mắt khác thường nhìn Lăng Vũ. Sau đó cô tà tà liếc mắt một cái, liền rời khỏi phòng phỏng vấn.
Lăng Vũ cũng ý thức được mình thất thố, thật ngượng ngùng nhìn người rời đi.
Sau đó Lăng Vũ liền lấy điện thoại ra gọi cho Bách Tiêu đang nghỉ ngơi, cùng Âu Dương Hạo thường xuyên không đi công ty, để chia sẻ vui sướng này.
Ngay lúc đó Bách Tiêu cũng thực vui vẻ, chỉ có Âu Dương Hạo không phải thực để ý chúc mừng. Khi về nhà ba người còn tổ chức chúc mừng một trận. Tuy rằng chỉ là làm nhiều thêm vài món ăn, nhưng bầu không khí của ba người rất là vui vẻ.
Chỉ là hiện tại...
Nghĩ đến lúc trước Âu Dương Hạo nói đến công ty hắn làm việc, cái này làm cho Lăng Vũ không phải thực tình nguyện.
Lăng Vũ không muốn để cho người khác đối với quan hệ của mình cùng Tiểu Hạo nói ra nói vào. Tuy rằng với bản thân mình không có vấn đề gì, nhưng với Tiểu Hạo thì không giống như vậy.
Tiểu Hạo là người có thân phận có địa vị, không cho phép một vết nhơ nào phát sinh trên người. Cho nên Lăng Vũ mới không đồng ý kiến nghị của Âu Dương Hạo, bằng không đã đến công ty của Âu Dương Hạo làm một tháng rồi.
Nhìn thấy thang máy đã đến tầng lầu này, Lăng Vũ liền đi vào, bấm nút xuống tầng trệt.
Sau khi rời khỏi công ty mới vừa đến nhận việc chưa tới một ngày, Lăng Vũ đi tìm một sạp bán báo, mua một tờ báo mới có đăng thông báo tuyển dụng.
Không nghĩ sớm như vậy liền về nhà, về nhà khẳng định sẽ nhìn thấy bộ dạng lo lắng của hai người kia. Mà Tiểu Hạo khẳng định sẽ mượn cơ hội này đi thuyết phục chính mình đến công ty của hắn làm việc. Lăng Vũ chính là người dễ bị mềm lòng, sợ Tiểu Hạo nói một hồi bản thân sẽ chống đỡ không được.
Cho nên Lăng Vũ vẫn quyết định đến công viên ở cách đó không xa, tìm một chỗ có thể ngồi, sau đó từ trong túi lấy ra một cái bút bắt đầu khanh tròn mấy chỗ có công việc thích hợp với mình.
Trong lòng cũng bắt đầu hy vọng mình lần này cũng có thể may mắn giống ngày hôm trước, thực mau sẽ thấy được công việc thích hợp.
Nhưng mọi chuyện đều khó mà lường trước. Khi một người thực chờ mong chuyện gì đó tốt đẹp phát sinh, ông trời sẽ như muốn trêu đùa người đó. Tâm lý vốn yếu ớt bị hiện thực tàn khốc hung hăng va chạm, sau đó tràn ngập vô hạn thất vọng cùng bất đắc dĩ.
Mà Lăng Vũ chính là một trong số những người không được may mắn. Tuy rằng kết quả như vậy cũng đã sớm dự kiến tới rồi, chỉ là có chút không tiếp thu được mà thôi.
Hai tròng mắt ảm đạm thất sắc nhìn cảnh sắc công viên. Vốn dĩ mặt trời lên cao loá mắt, hoa cỏ cây cối xanh tốt, vào giờ phút này mọi thứ trước mắt Lăng Vũ cũng đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Ở trong mắt Lăng Vũ không có sinh khí, tinh thần lúc này giống như đã hạ xuống đến mức thấp nhất.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, ánh nắng nóng bỏng chiếu trên mặt Lăng Vũ. Chói mắt làm Lăng Vũ híp lại hai mắt. Người luôn luôn thích ánh mặt trời chiếu vào, lúc này đã có loại cảm giác muốn tránh né.
Ở dưới ánh mặt trời chói chang làm Lăng Vũ có loại cảm giác bị đâm thủng ảo giác. Những thứ ở nơi sâu nhất, được che phủ thật nhiều cũng không giữ lại, lộ hết ra ngoài, phơi bày ở dưới ánh nắng.
Làm Lăng Vũ có cảm giác hổ thẹn, nhưng rồi lại làm cho không thể nào trốn tránh.
Nguyên do không tri thức không năng lực cảm giác hổ thẹn như vậy.
Cho rằng chính mình có thể chạy thoát vận rủi, lại phát hiện chính mình vẫn không được trời cao cùng cái xã hội tàn khốc này chiếu cố. Đáy lòng nảy lên một tia phiền muộn, bi thương. Cảm xúc cũng tức khắc làm ngực Lăng Vũ nhói đau.
Tâm tình Lăng Vũ vốn dĩ có chút hạ xuống lại một lần nữa trầm tới đáy vực rồi.
Nâng tay lên nhìn chiếc đồng hồ do Bách Tiêu đưa cho. Đây là chiếc đồng hồ đắt tiền có thủ công tinh xảo. Kim đồng hồ chỉ thời gian nói cho Lăng Vũ biết mình đã rời khỏi công ty được hai tiếng đồng hồ.
Mà hiện tại đã là thời gian ăn cơm trưa, vì thế Lăng Vũ dọn dẹp một chút báo chí có chút hỗn độn đặt ở trên ghế đá. Gập báo lại liền bỏ vào trong túi hồ sơ, sau đó Lăng Vũ đứng dậy đi hướng có cửa hàng bán thức ăn gần đó, tính toán giải quyết cái bụng đã kháng nghị réo vang.
Thở ra một hơi, sau đó nhắm mắt lại.
Từng màn từng màn phát sinh lúc trước đều thoáng hiện ở trong đầu Lăng Vũ.
Lam Phi vũ nhục cùng với một hồi trò khôi hài ở văn phòng đều làm Lăng Vũ có chút chống đỡ không được. Tuy rằng đã sớm biết người trong xã hội này rất đạm mạc, đặc biệt là người có tiền. Bọn họ cũng không nghiêm túc đối đãi với người khác, lại là người bình thường không hề có quan hệ. Đùa bỡn mới là lạc thú lớn nhất của bọn họ.
Mười năm trước Lăng Vũ gặp một người tưởng chừng cho mình tình cảm chân thành, hiện tại gặp Lam Phi đầy thô bạo cũng là thiếu gia nhà giàu. Bọn họ đều là những người cho Lăng Vũ nếm trải sự chân thực của chân lý này.
Mười năm trước mình ngu muội, cho rằng ai cũng đều là người thiện lương, đối xử với người ta thiệt tình, cho nên mới không hề ngần ngại cho đi tình cảm. Nhưng kết quả nhận được lại là thất vọng hoàn toàn, vĩnh viễn mất đi tuổi thanh xuân của bản thân!
Lại lần nữa gặp Lam Phi cũng là một thiếu gia nhà giàu, lần này Lăng Vũ sẽ không tái phạm lỗi cũ, dù sao một lần đau đã đủ rồi. Cho nên Lăng Vũ sẽ không khuất phục dưới uy quyền của Lam Phi. Ít nhất sẽ không để bị cướp mất tôn nghiêm còn sót lại.
Tuy rằng vài lần chính diện giao phong đều làm cho Lăng Vũ có chút lực bất tòng tâm. Nhưng trong lòng Lăng Vũ kiên trì không cho phép mình bị tước vũ khí đầu hàng.
Tâm chậm rãi bình tĩnh lại, sau khi nghỉ ngơi một chút, Lăng Vũ phát hiện tất cả đều nhẹ nhàng không ít, sau đó đứng lên rời khỏi căn phòng nhỏ hẹp đi về văn phòng.
Vừa đi, Lăng Vũ vừa suy nghĩ xem mình rốt cuộc có nên bỏ việc này hay không.
Lúc trước đã bị quản lý tuyên bố tống cổ. Mà vừa rồi lưu lại chẳng qua bởi vì tình huống đột xuất. Thôi, vẫn là đi khỏi đây thì đúng hơn. Nói không chừng chờ Giám đốc Lý quay lại còn phải chạy lấy thân!
Một khi đã như vậy, còn không bằng tự mình rời đi sẽ tốt hơn.
Thu lại tinh thần, Lăng Vũ liền cầm lấy túi hồ sơ lúc trước bỏ trên bàn, sau đó nhìn chung quanh văn phòng trống rỗng một lượt. Thở dài một hơi, Lăng Vũ liền cầm theo túi hồ sơ đi ra thang máy.
Thời điểm chờ thang máy, Lăng Vũ liền lên kế hoạch sau khi ra khỏi đây sẽ đi đến tiệm bán báo mua một tờ báo có đăng tuyển dụng, để tiếp tục tìm công việc.
Nhưng một người không văn bằng, tuổi lại lớn, muốn tìm công việc thật đúng là không dễ dàng.
Lúc trước trong một tháng tìm việc chính là bởi vì không có bằng cấp nên Lăng Vũ đã không xin được việc. Mà cái công việc vừa mới kết thúc này cũng là trong lúc vô tình mà gặp được. Vừa vặn khi đi ngang công ty thấy bảng thông báo tuyển dụng một vị trí không cần bằng cấp cũng không yêu cầu độ tuổi. Hơn nữa công việc này cũng tương đối nhẹ nhàng, cho nên Lăng Vũ liền đi vào phỏng vấn. Người tuyển dụng cũng tùy tiện hỏi một chút liền thông báo ngày hôm sau tới đi làm là được.
Lúc ấy làm Lăng Vũ vui đến nước mắt lưng tròng. Người phỏng vấn là một cô gái trẻ tuổi, còn tưởng rằng Lăng Vũ có bệnh, mang theo ánh mắt khác thường nhìn Lăng Vũ. Sau đó cô tà tà liếc mắt một cái, liền rời khỏi phòng phỏng vấn.
Lăng Vũ cũng ý thức được mình thất thố, thật ngượng ngùng nhìn người rời đi.
Sau đó Lăng Vũ liền lấy điện thoại ra gọi cho Bách Tiêu đang nghỉ ngơi, cùng Âu Dương Hạo thường xuyên không đi công ty, để chia sẻ vui sướng này.
Ngay lúc đó Bách Tiêu cũng thực vui vẻ, chỉ có Âu Dương Hạo không phải thực để ý chúc mừng. Khi về nhà ba người còn tổ chức chúc mừng một trận. Tuy rằng chỉ là làm nhiều thêm vài món ăn, nhưng bầu không khí của ba người rất là vui vẻ.
Chỉ là hiện tại...
Nghĩ đến lúc trước Âu Dương Hạo nói đến công ty hắn làm việc, cái này làm cho Lăng Vũ không phải thực tình nguyện.
Lăng Vũ không muốn để cho người khác đối với quan hệ của mình cùng Tiểu Hạo nói ra nói vào. Tuy rằng với bản thân mình không có vấn đề gì, nhưng với Tiểu Hạo thì không giống như vậy.
Tiểu Hạo là người có thân phận có địa vị, không cho phép một vết nhơ nào phát sinh trên người. Cho nên Lăng Vũ mới không đồng ý kiến nghị của Âu Dương Hạo, bằng không đã đến công ty của Âu Dương Hạo làm một tháng rồi.
Nhìn thấy thang máy đã đến tầng lầu này, Lăng Vũ liền đi vào, bấm nút xuống tầng trệt.
Sau khi rời khỏi công ty mới vừa đến nhận việc chưa tới một ngày, Lăng Vũ đi tìm một sạp bán báo, mua một tờ báo mới có đăng thông báo tuyển dụng.
Không nghĩ sớm như vậy liền về nhà, về nhà khẳng định sẽ nhìn thấy bộ dạng lo lắng của hai người kia. Mà Tiểu Hạo khẳng định sẽ mượn cơ hội này đi thuyết phục chính mình đến công ty của hắn làm việc. Lăng Vũ chính là người dễ bị mềm lòng, sợ Tiểu Hạo nói một hồi bản thân sẽ chống đỡ không được.
Cho nên Lăng Vũ vẫn quyết định đến công viên ở cách đó không xa, tìm một chỗ có thể ngồi, sau đó từ trong túi lấy ra một cái bút bắt đầu khanh tròn mấy chỗ có công việc thích hợp với mình.
Trong lòng cũng bắt đầu hy vọng mình lần này cũng có thể may mắn giống ngày hôm trước, thực mau sẽ thấy được công việc thích hợp.
Nhưng mọi chuyện đều khó mà lường trước. Khi một người thực chờ mong chuyện gì đó tốt đẹp phát sinh, ông trời sẽ như muốn trêu đùa người đó. Tâm lý vốn yếu ớt bị hiện thực tàn khốc hung hăng va chạm, sau đó tràn ngập vô hạn thất vọng cùng bất đắc dĩ.
Mà Lăng Vũ chính là một trong số những người không được may mắn. Tuy rằng kết quả như vậy cũng đã sớm dự kiến tới rồi, chỉ là có chút không tiếp thu được mà thôi.
Hai tròng mắt ảm đạm thất sắc nhìn cảnh sắc công viên. Vốn dĩ mặt trời lên cao loá mắt, hoa cỏ cây cối xanh tốt, vào giờ phút này mọi thứ trước mắt Lăng Vũ cũng đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Ở trong mắt Lăng Vũ không có sinh khí, tinh thần lúc này giống như đã hạ xuống đến mức thấp nhất.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, ánh nắng nóng bỏng chiếu trên mặt Lăng Vũ. Chói mắt làm Lăng Vũ híp lại hai mắt. Người luôn luôn thích ánh mặt trời chiếu vào, lúc này đã có loại cảm giác muốn tránh né.
Ở dưới ánh mặt trời chói chang làm Lăng Vũ có loại cảm giác bị đâm thủng ảo giác. Những thứ ở nơi sâu nhất, được che phủ thật nhiều cũng không giữ lại, lộ hết ra ngoài, phơi bày ở dưới ánh nắng.
Làm Lăng Vũ có cảm giác hổ thẹn, nhưng rồi lại làm cho không thể nào trốn tránh.
Nguyên do không tri thức không năng lực cảm giác hổ thẹn như vậy.
Cho rằng chính mình có thể chạy thoát vận rủi, lại phát hiện chính mình vẫn không được trời cao cùng cái xã hội tàn khốc này chiếu cố. Đáy lòng nảy lên một tia phiền muộn, bi thương. Cảm xúc cũng tức khắc làm ngực Lăng Vũ nhói đau.
Tâm tình Lăng Vũ vốn dĩ có chút hạ xuống lại một lần nữa trầm tới đáy vực rồi.
Nâng tay lên nhìn chiếc đồng hồ do Bách Tiêu đưa cho. Đây là chiếc đồng hồ đắt tiền có thủ công tinh xảo. Kim đồng hồ chỉ thời gian nói cho Lăng Vũ biết mình đã rời khỏi công ty được hai tiếng đồng hồ.
Mà hiện tại đã là thời gian ăn cơm trưa, vì thế Lăng Vũ dọn dẹp một chút báo chí có chút hỗn độn đặt ở trên ghế đá. Gập báo lại liền bỏ vào trong túi hồ sơ, sau đó Lăng Vũ đứng dậy đi hướng có cửa hàng bán thức ăn gần đó, tính toán giải quyết cái bụng đã kháng nghị réo vang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất