Chương 59: Đau đớn vô hình
Ngơ ngác nhìn điện thoại, lúc này khóe miệng Lăng Vũ nâng lên lộ ra nụ cười dịu dàng.
Nghĩ đến vừa rồi Bách Tiêu lo lắng, sau khi nghe được vị trí của mình liền lộ ra nôn nóng. Biểu lộ tình cảm kia rất chân thật, không có một chút dối trá làm ra vẻ, bao hàm cảm xúc ở bên trong, làm Lăng Vũ cảm thấy thực vui mừng.
Chậm rãi thu hồi di động, Lăng Vũ tính toán trước khi Bách Tiêu đến phải đem lầu ba dọn dẹp xong, miễn cho Bách Tiêu phải chờ đợi quá lâu mà nôn nóng.
Đứa nhỏ này thật lỗ mãng, nói cũng không đợi anh nó nói xong đã tự mình tắt di động trước. Khẳng định là đang vội vã đi đến đây tìm mình rồi!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ nhanh cất di động, sau đó liền nhanh chóng chạy lên trên lầu.
Đang đi lên lầu ba, Lăng Vũ đột nhiên có một ảo giác.
Dường như ở thời điểm nào đó trong quá khứ, mình đã từng tới nơi này rồi. Hành lang thật dài này, còn nữa bức tượng cuối hành lang kia đều cho một cảm giác rất là quen thuộc!
Lăng Vũ kinh ngạc vì cảm giác nơi này vô cùng quen thuộc. Nội tâm Lăng Vũ đột nhiên có chút hoảng hốt. Chỉ là khi đang cố nhớ lại, tìm kiếm trong ký ức xem vì sao thấy nơi này quen thuộc, ngực lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn. Rồi sau đó Lăng Vũ liền cảm giác được chỗ sâu nhất ở đáy lòng như bị kim đâm. Đau đớn vô hình nhanh chóng lan rộng đến sau ót, thân thể cũng không tự giác run rẩy.
Cảm giác này là...
Sợ hãi! Đúng là sợ hãi. Hơn nữa là hỗn loạn đau đớn đến tê tâm liệt phế!
Lúc này Lăng Vũ cảm giác chính mình đang đặt chân vào chỗ sâu nhất của địa ngục. Không chỉ có trên người toát ra một loại đau kỳ dị, sợ hãi cũng chiếm hết toàn bộ thể xác lẫn tinh thần.
Không biết vì cái gì lại sinh ra cảm giác kỳ quái như vậy?
Lăng Vũ thấy giống như bị một thế lực vô hình gây áp lực.
Khung cảnh trước mắt quen thuộc cùng với nỗ lực hồi ức kích thích, tức khắc tạo ra một loại áp lực vô hình va chạm kịch liệt lòng ngực. Lăng Vũ muốn cởi bỏ cái loại trói buộc này, giải phóng bản thân tự do.
Lăng Vũ ấn ấn ngực, giảm bớt cảm giác không khoẻ kia.
Hơi hơi cúi đầu, dựa vào trên vách tường chống đỡ thân thể có chút vô lực, Lăng Vũ nhắm mắt lại chậm rãi để cái loại cảm giác không khoẻ tan dần.
Đại khái trải qua một phút đồng hồ, lòng ngực không khoẻ dần dần giảm bớt, thân thể cũng khôi phục sức lực lúc trước.
Khôi phục lại, Lăng Vũ đối diện tình huống hiện tại có chút dị thường khó hiểu.
Vì sao ngực đau đớn và cảm giác quen thuộc đối với tầng lầu này?
Đều này làm Lăng Vũ khủng hoảng không thôi, nhưng nơi này đúng là lần đầu tiên Lăng Vũ tới. Cho nên sinh ra cảm giác như vậy làm Lăng Vũ rất là buồn bực. Bất quá cảm giác không khoẻ đã biến mất, Lăng Vũ cũng không đi tìm tòi nghiên cứu nữa. Tự nhủ là có lẽ khi mình đi làm nhiệm vụ đã từng xâm nhập vào nơi này, do thời gian lâu lắm rồi nên quên mất đi. Mà cảm giác quen thuộc vừa rồi cũng bởi vì vậy có được một lời giải thích.
Sợ hãi không thể hiểu được phát ra từ nội tâm cũng bị Lăng Vũ tự động xem nhẹ. Bởi vì cũng không có cách đi giải thích vì sao lại như thế.
Điều chỉnh tâm tư một chút, Lăng Vũ mới chậm rãi đứng thẳng thân mình, bắt đầu công việc chưa hoàn thành.
Hết thải biến hóa của Lăng Vũ vừa qua lại không có rơi vào tầm mắt của nhân vật vẫn luôn nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi ngôi nhà này. Bởi vì ở nửa giờ trước, em trai đáng yêu của hắn ồn ào nói đói bụng muốn đi ăn cơm. Hắn bất đắc dĩ tắt màn hình, tạm thời từ bỏ giám sát hành vi của Lăng Vũ, sau đó cùng em trai dính người của hắn đi hưởng thụ bữa tối.
Đại khái gần một giờ sau, Lăng Vũ mới thật sự hoàn thành đống công việc dọn dẹp lau chùi biệt thự. Mệt đến Lăng Vũ đứng thẳng không nổi, eo cũng cảm nhận được đau nhức, đã gần như lực bất tòng tâm. Lăng Vũ thở phào một hơi.
Xem ra mình thật đúng là già rồi, bằng không sao thành thế này, vận động một buổi đã mệt mỏi thành dáng vẻ thảm hại này. Nếu trẻ lại vài tuổi phỏng chừng đã khá hơn hiện tại nhiều!
Lăng Vũ tự giễu, sau đó thu dọn một chút liền đi xuống dưới lầu.
Đang đi xuống cầu thang đến dưới lầu, Lăng Vũ nghe được tiếng chuông điện thoại đặt ở trên bàn trà vang lên. Lăng Vũ nhanh chóng đi đến bàn trà, cầm lấy di động xem.
Dãy số hiển thị quả nhiên là của Bách Tiêu, Lăng Vũ lập tức ấn tiếp nhận. Bên kia lập tức truyền đến giọng nói tràn ngập sức sống trẻ trung của Bách Tiêu.
"Anh họ, công việc đã xong rồi chưa? Xong rồi liền mau đi ra đây, em đã tới cổng rồi. Em không biết anh ở chỗ nào trong đống biệt thự này."
Bách Tiêu nói làm Lăng Vũ bất đắc dĩ bật cười. Lăng Vũ nghĩ Bách Tiêu hiện tại chỉ có thể ở tại chỗ chờ mình đi ra.
Cười nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
"Em ở tại chỗ chờ một chút, anh nơi này đã hoàn thành công việc, lập tức liền ra tới!"
Nghe được Lăng Vũ nói đã hoàn thành công việc, lập tức sẽ ra tới, Bách Tiêu liền vui vẻ đáp:
"Được rồi, anh họ nhanh lên nha!"
Nói xong hai người liền ngắt điện thoại. Lăng Vũ cũng thu dọn đồ vật lau chùi để lại phòng tắm. Sau đó lại dựa theo cách thức lúc trưa mở ra hai lần cửa, liền rời khỏi biệt thự xa hoa mà bản thân đã ở gần nửa ngày.
Nghĩ đến vừa rồi Bách Tiêu lo lắng, sau khi nghe được vị trí của mình liền lộ ra nôn nóng. Biểu lộ tình cảm kia rất chân thật, không có một chút dối trá làm ra vẻ, bao hàm cảm xúc ở bên trong, làm Lăng Vũ cảm thấy thực vui mừng.
Chậm rãi thu hồi di động, Lăng Vũ tính toán trước khi Bách Tiêu đến phải đem lầu ba dọn dẹp xong, miễn cho Bách Tiêu phải chờ đợi quá lâu mà nôn nóng.
Đứa nhỏ này thật lỗ mãng, nói cũng không đợi anh nó nói xong đã tự mình tắt di động trước. Khẳng định là đang vội vã đi đến đây tìm mình rồi!
Nghĩ vậy, Lăng Vũ nhanh cất di động, sau đó liền nhanh chóng chạy lên trên lầu.
Đang đi lên lầu ba, Lăng Vũ đột nhiên có một ảo giác.
Dường như ở thời điểm nào đó trong quá khứ, mình đã từng tới nơi này rồi. Hành lang thật dài này, còn nữa bức tượng cuối hành lang kia đều cho một cảm giác rất là quen thuộc!
Lăng Vũ kinh ngạc vì cảm giác nơi này vô cùng quen thuộc. Nội tâm Lăng Vũ đột nhiên có chút hoảng hốt. Chỉ là khi đang cố nhớ lại, tìm kiếm trong ký ức xem vì sao thấy nơi này quen thuộc, ngực lại đột nhiên truyền đến một trận đau đớn. Rồi sau đó Lăng Vũ liền cảm giác được chỗ sâu nhất ở đáy lòng như bị kim đâm. Đau đớn vô hình nhanh chóng lan rộng đến sau ót, thân thể cũng không tự giác run rẩy.
Cảm giác này là...
Sợ hãi! Đúng là sợ hãi. Hơn nữa là hỗn loạn đau đớn đến tê tâm liệt phế!
Lúc này Lăng Vũ cảm giác chính mình đang đặt chân vào chỗ sâu nhất của địa ngục. Không chỉ có trên người toát ra một loại đau kỳ dị, sợ hãi cũng chiếm hết toàn bộ thể xác lẫn tinh thần.
Không biết vì cái gì lại sinh ra cảm giác kỳ quái như vậy?
Lăng Vũ thấy giống như bị một thế lực vô hình gây áp lực.
Khung cảnh trước mắt quen thuộc cùng với nỗ lực hồi ức kích thích, tức khắc tạo ra một loại áp lực vô hình va chạm kịch liệt lòng ngực. Lăng Vũ muốn cởi bỏ cái loại trói buộc này, giải phóng bản thân tự do.
Lăng Vũ ấn ấn ngực, giảm bớt cảm giác không khoẻ kia.
Hơi hơi cúi đầu, dựa vào trên vách tường chống đỡ thân thể có chút vô lực, Lăng Vũ nhắm mắt lại chậm rãi để cái loại cảm giác không khoẻ tan dần.
Đại khái trải qua một phút đồng hồ, lòng ngực không khoẻ dần dần giảm bớt, thân thể cũng khôi phục sức lực lúc trước.
Khôi phục lại, Lăng Vũ đối diện tình huống hiện tại có chút dị thường khó hiểu.
Vì sao ngực đau đớn và cảm giác quen thuộc đối với tầng lầu này?
Đều này làm Lăng Vũ khủng hoảng không thôi, nhưng nơi này đúng là lần đầu tiên Lăng Vũ tới. Cho nên sinh ra cảm giác như vậy làm Lăng Vũ rất là buồn bực. Bất quá cảm giác không khoẻ đã biến mất, Lăng Vũ cũng không đi tìm tòi nghiên cứu nữa. Tự nhủ là có lẽ khi mình đi làm nhiệm vụ đã từng xâm nhập vào nơi này, do thời gian lâu lắm rồi nên quên mất đi. Mà cảm giác quen thuộc vừa rồi cũng bởi vì vậy có được một lời giải thích.
Sợ hãi không thể hiểu được phát ra từ nội tâm cũng bị Lăng Vũ tự động xem nhẹ. Bởi vì cũng không có cách đi giải thích vì sao lại như thế.
Điều chỉnh tâm tư một chút, Lăng Vũ mới chậm rãi đứng thẳng thân mình, bắt đầu công việc chưa hoàn thành.
Hết thải biến hóa của Lăng Vũ vừa qua lại không có rơi vào tầm mắt của nhân vật vẫn luôn nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi ngôi nhà này. Bởi vì ở nửa giờ trước, em trai đáng yêu của hắn ồn ào nói đói bụng muốn đi ăn cơm. Hắn bất đắc dĩ tắt màn hình, tạm thời từ bỏ giám sát hành vi của Lăng Vũ, sau đó cùng em trai dính người của hắn đi hưởng thụ bữa tối.
Đại khái gần một giờ sau, Lăng Vũ mới thật sự hoàn thành đống công việc dọn dẹp lau chùi biệt thự. Mệt đến Lăng Vũ đứng thẳng không nổi, eo cũng cảm nhận được đau nhức, đã gần như lực bất tòng tâm. Lăng Vũ thở phào một hơi.
Xem ra mình thật đúng là già rồi, bằng không sao thành thế này, vận động một buổi đã mệt mỏi thành dáng vẻ thảm hại này. Nếu trẻ lại vài tuổi phỏng chừng đã khá hơn hiện tại nhiều!
Lăng Vũ tự giễu, sau đó thu dọn một chút liền đi xuống dưới lầu.
Đang đi xuống cầu thang đến dưới lầu, Lăng Vũ nghe được tiếng chuông điện thoại đặt ở trên bàn trà vang lên. Lăng Vũ nhanh chóng đi đến bàn trà, cầm lấy di động xem.
Dãy số hiển thị quả nhiên là của Bách Tiêu, Lăng Vũ lập tức ấn tiếp nhận. Bên kia lập tức truyền đến giọng nói tràn ngập sức sống trẻ trung của Bách Tiêu.
"Anh họ, công việc đã xong rồi chưa? Xong rồi liền mau đi ra đây, em đã tới cổng rồi. Em không biết anh ở chỗ nào trong đống biệt thự này."
Bách Tiêu nói làm Lăng Vũ bất đắc dĩ bật cười. Lăng Vũ nghĩ Bách Tiêu hiện tại chỉ có thể ở tại chỗ chờ mình đi ra.
Cười nói với người ở đầu bên kia điện thoại.
"Em ở tại chỗ chờ một chút, anh nơi này đã hoàn thành công việc, lập tức liền ra tới!"
Nghe được Lăng Vũ nói đã hoàn thành công việc, lập tức sẽ ra tới, Bách Tiêu liền vui vẻ đáp:
"Được rồi, anh họ nhanh lên nha!"
Nói xong hai người liền ngắt điện thoại. Lăng Vũ cũng thu dọn đồ vật lau chùi để lại phòng tắm. Sau đó lại dựa theo cách thức lúc trưa mở ra hai lần cửa, liền rời khỏi biệt thự xa hoa mà bản thân đã ở gần nửa ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất