Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 11
CHƯƠNG 176
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
***
Nhiên Nghị xuất hiện khiến nội tâm y nổi lên gợn sóng, y không muốn nhìn thấy người này. Y thừa nhận, y đối với người này tâm tồn sợ hãi; sợ hãi sẽ nhận nhiều loại đối đãi tàn nhẫn hơn. Mỗi lần Nhiên Nghị thấy y đều sẽ cấp cho y sự khinh bỉ; y biết, kỳ thật Nhiên Nghị cũng rất chán ghét y cho nên y chưa bao giờ đi trêu chọc người này.
Lâm Mộ Thiên muốn nhanh chóng rời đi, y không biết Nhiên Nghị tới phim trường để làm gì, đương nhiên, y cũng không có hứng thú biết.
Đối với biểu hiện giống như nhìn người lạ của y, Nhiên Nghị thật khó chịu (=..= bị bỏ rơi nên giận lẫy). Hắn nhíu mày, phân phó vài câu với thuộc hạ bên cạnh.
Hai người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống, ngăn cản đường đi của Lâm Mộ Thiên.
“Các người muốn làm gì, buông ra!” Lâm Mộ Thiên giãy dụa, muốn thoát khỏi kiềm chế của hai người kia nhưng thủy chung hai tay khó địch bốn tay, cuối cùng cũng bị nắm lên xe Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị bảo hai thuộc hạ bắt lấy y, đừng để cho y lộn xộn: “Nếu hắn còn lộn xộn thì đánh hắn ngất đi cho tôi.” Hắn dặn dò vài câu xong thì đi xuống xe, cùng đàn lão nhân thương lượng vài câu. An bài sự tình xong quay lại trong xe, phân phó lái xe chạy đến sân bay.
Lâm Mộ Thiên cơ hồ bị ép lên máy bay riêng của Nhiên Nghị, một mình y không có biện pháp chạy trốn. Chỉ tới khi máy bay cất cánh, thuộc hạ của Nhiên Nghị mới buông y ra, nhốt y trong một cabin nhỏ riêng biệt.
Y không thể thoát ra ……
Những thiết bị thông tin trên người y tất cả đều bị tịch thu, y khẩn trương đi qua đi lại trong cabin. Có đôi khi cửa sẽ mở ra, đưa vào một ít thức ăn và nước uống nhưng những lúc khác bên ngoài hầu như không có động tĩnh nào.
Y ăn không vô gì cả, Nhiên Nghị rốt cuộc muốn bắt y tới làm gì? Bị nhốt ở trong cabin khiến y cảm thấy sợ hãi. Y sợ hãi vì chuyện gì Nhiên Nghị cũng làm được, hơn nữa người trong đoàn phim tìm không thấy y, khẳng định sẽ điên rồi đi!
Còn có Thư Diệu và Lâm Việt……
***
Trên máy bay riêng của Nhiên Nghị hầu như cái gì cũng có, vừa lên máy bay, Nhiên Nghị liền bảo người khóa Lâm Mộ Thiên vào trong cabin nhỏ. Hắn vốn đến phim trường thu đất, không nghĩ tới lại nhìn thấy Lâm Mộ Thiên, thật sự là ông trời cũng đang giúp hắn.
Phim trường kia là địa phương của Thanh Dương, khối đất kia hắn không thể không thu. Lần trước Thanh Dương ở trước mặt mọi người khiến cho hắn xấu mặt, lần này như thế nào hắn cũng muốn cho Thanh Dương một chút bài học. Hơn nữa quan hệ của Lâm Mộ Thiên và Thanh Dương ái muội không rõ, nắm Lâm Mộ Thiên trên tay luôn luôn là lợi thế.
Bình thường hắn bề bộn nhiều việc, cả đêm hắn đều ngồi ở trên giường xem tài liệu cuộc đàm phán ngoại giao lần này. Tối hôm sau, hắn mới nhớ tới còn có người đàn ông Lâm Mộ Thiên kia đang bị hắn nhốt trong cabin nhỏ, hắn đột nhiên có chút nhớ nhung tư vị trên thân thể người đàn ông này. Vì thế, hắn gọi người đem Lâm Mộ Thiên dẫn tới đây.
Lâm Mộ Thiên nhìn thấy hắn liền nhíu mày.
Nhiên Nghị bảo nhân viên tạp vụ lui ra, những người khác cũng lui ra ngoài, trong cabin chỉ còn lại hai người. Nhiên Nghị mặc áo ngủ, hắn buộc vạt áo lại, từ trên giường đứng dậy đến quầy bar cầm một chai rượu tây.
Nhiên Nghị không kiên nhẫn hướng y ngoắc ngón tay: “Đứng xa như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không ăn anh, lại đây bồi tôi uống rượu.” Hắn nói xong đã rót hai chén rượu.
“Vì sao cậu muốn bắt tôi, tôi hình như…… hình như không có đắc tội cậu.” Lâm Mộ Thiên không phải là khiếp đảm, cũng không phải yếu đuối, y chẳng qua là không muốn rước lấy phiền toái, chẳng lẽ mong muốn những ngày bình yên cũng sai sao?
“Lại đây.” Nhiên Nghị lười vô nghĩa với y. Hắn thật là muốn nhìn Lâm Mộ Thiên ngu ngốc này có thể nháo tới khi nào. Ở trên máy bay của hắn, Lâm Mộ Thiên dù có chắp cánh cũng không thể bay được.
Lâm Mộ Thiên cũng hiểu được rất bất đắc dĩ, y không có cách nào rống to hoặc là kêu to. Nếu nói tiến lên đánh Nhiên Nghị, vậy y khẳng định không phải đối thủ của Nhiên Nghị……
Sau một trận nội tâm giao chiến kịch liệt, Lâm Mộ Thiên vẫn đi qua, chậm rãi bưng chén rượu lên. Nhiên Nghị đang muốn cùng y chạm cốc, y lại “ ba ” một cái, cốc rượu trực tiếp tạt ở trên khuôn mặt ngũ quan tuấn tú của Nhiên Nghị.
Y không thể nhịn được!
Y thật sự không thể nhịn được!
Y bất chấp hậu quả cứ như vậy tạt qua!
CHƯƠNG 177
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Nhiên Nghị lạnh lùng nhìn y, giọt rượu trong suốt kia đã làm ướt khuôn mặt anh tuấn của hắn, từng giọt từng giọt chất lỏng trong suốt chậm rãi theo hai má hắn chảy xuống.
“Vì sao cậu muốn bắt……”
Y còn chưa nói xong đã bị Nhiên Nghị nắm cằm dưới, Nhiên Nghị đem cả ly rượu nặng rót vào trong miệng y. Chất cồn cay gắt kia kích thích yết hầu y, y bị nghẹn liền liều mạng ho khan!
Người tên Nhiên Nghị này rất nguy hiểm, luôn làm những chuyện y không thể lường trước được.
“Tôi bắt người còn cần lý do sao? Bây giờ anh ở trong tay tôi, tôi xem Thanh Dương kia còn dám giở trò với tôi không!” Nhiên Nghị rất bình tĩnh lau rượu trên mặt, tiếp theo hắn lại rót một chén rượu đưa cho Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên bị nghẹn đến choáng váng, y vốn đang muốn tạt Nhiên Nghị nhưng rượu này quá cay. Vừa rồi y uống một ly lớn đầy, giờ đã có chút say, ngón tay thật vô lực.
“Anh chỉ cần uống chén rượu này, tôi liền nói cho anh biết vì sao tôi bắt anh đến.” Nhiên Nghị dụ dỗ Lâm Mộ Thiên, hắn thật muốn nhìn Lâm Mộ Thiên ngu ngốc này rốt cuộc có thể chống cự được tới khi nào. Lúc trước hắn bảo Lâm Mộ Thiên đừng dây dưa với Thư Diệu nữa, y không chịu; lần này cần phải hảo hảo cho y chút bài học mới được, để tránh cho nam nhân ngu ngốc này lại nghĩ hắn là “vai phụ” dễ khi dễ.
Hắn muốn cho Lâm Mộ Thiên biết, ai mới là người làm chủ trò chơi!
“Được, tôi…… tôi uống.”
Lâm Mộ Thiên nâng tay lên ừng ực uống một hơi, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy trán mình đang nóng lên.
Y vốn nghĩ rằng Nhiên Nghị sẽ đánh y một cái, không nghĩ tới Nhiên Nghị chỉ là chuốc rượu y. Y không thích uống rượu, loại rượu nặng này càng không phải khẩu vị của y!
“Lần trước lão tình nhân của anh khiến cho tôi bẽ mặt ở buổi tiệc, tôi sẽ không dễ dàng quên như vậy. Tôi ‘mời’ anh tới chính là muốn thêm một vương bài, anh sẽ không để ý chứ?” hai tròng mắt của Nhiên Nghị tràn ngập tà khí, ánh mắt thản nhiên nhìn Lâm Mộ Thiên. Giờ phút này, khóe môi Nhiên Nghị nhếch lên nụ cười giống như đùa cợt.
Y cũng biết, ngữ khí này của Nhiên Nghị rõ ràng là đang vũ nhục y, cười nhạo y, y không muốn bị lợi dụng, cũng không muốn trở thành gánh nặng của bất luận kẻ nào. Hiện tại y lấy hình thức là “con tin” ở bên cạnh Nhiên Nghị sao?
Muốn chạy trốn là không có khả năng !
“Tôi đối với cậu mà nói, không có giá trị gì có thể lợi dụng.”
“Ai nói không có.” khóe mắt Nhiên Nghị phiết hắn liếc mắt một cái, giọng điều mang theo vài tia đùa cợt, “Anh phi thường hữu dụng, xem ra, anh còn chưa rõ giá trị hiện tại của anh.”
“Cậu làm như vậy là phạm pháp ! Tôi có thể tố cáo cậu giam cầm phi…… Phi pháp!” Lâm Mộ Thiên không phục muốn lý luận với Nhiên Nghị, y vừa nói ra miệng liền hối hận. Nam nhân còn kém chút nữa quên rằng Nhiên Nghị là người của cục chính trị, hơn nữa Nhiên Nghị còn là uỷ viên lập pháp, tục ngữ nói, ‘Dân bất dữ quan đấu’ (= “dân không cùng quan đấu”).
Giờ phút này, tình cảnh của y rất nguy hiểm, mỗi lần đối mặt Nhiên Nghị, tâm tình của y trở nên rất không xong.
Dưới sự bắt buộc của Nhiên Nghị, y uống hết mấy ly rượu mạnh, bị nghẹn đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng, ngay cả hốc mắt cũng phiếm hồng ươn ướt. Y chỉ cảm thấy cả người nóng lên, trong khoang miệng, trong dạ dày, toàn là một cỗ cảm giác nóng rát.
“Khụ khụ…… Nước……”
Y muốn uống nước nhưng Nhiên Nghị lại không cho y, thân thể y mềm nhũn nằm úp xuống, bước đi không xong tiến qua lấy nước. Thế nhưng Nhiên Nghị lại lấy đi cái ly, không cho y uống, cuối cùng, dưới tình huống không có biện pháp, y chỉ có thể cầm cục nước đá trong khay nhét vào miệng. Sau khi ngậm vào mấy cục nước đá, cảm giác đầu lưỡi một mảnh lạnh lẽo, mang theo một chút đau đớn.
Nước miếng của y không nuốt xuống được, theo khóe miệng chảy xuống; Nhiên Nghị vốn muốn chuốc say y trước, rồi mới chơi. Nhưng khi Nhiên Nghị thấy một màn như vậy, thế nhưng có chút không thể khống chế cảm xúc mình.
Lâm Mộ Thiên còn đang trong giãy dụa, không có phát hiện đồng tử màu nâu kia của Nhiên Nghị đang dần dần buộc chặt.
CHƯƠNG 178
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
“Anh lại đây.” Nhiên Nghị cứ như vậy đi qua ngồi xuống giường, không kiên nhẫn hướng tới Lâm Mộ Thiên ngoắc ngoắc. Hắn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên từng bước một thong thả đi tới, hiển nhiên cước bộ kia đang loạng choạng.
Lâm Mộ Thiên vừa đi tới bên giường, đầu một trận choáng váng mãnh liệt, trước mắt y đột nhiên tối sầm, y liền hôn mê bất tỉnh. Bị chuốc nhiều rượu mạnh như vậy, không choáng cũng kỳ quái.
Nhiên Nghị lạnh lùng đá y một cái: “Này, đừng giả chết.”
“……” Người nằm dưới đất vẫn không có phản ứng.
Nhiên Nghị cũng không có hứng thú cùng “người chết” làm chuyện kia. Xác định Lâm Mộ Thiên là say thật sau đó mới gọi người nâng Lâm Mộ Thiên đi ra ngoài. Mà lúc Lâm Mộ Thiên tỉnh lại cũng đã ở nước ngoài, trên một chiếc xe hơi đi đến lãnh sự quán.
Lâm Mộ Thiên vừa tỉnh lại, Nhiên Nghị bắt đầu cười nhạo y.
“Rốt cục đã tỉnh, uống chút rượu đã say thành như vậy, anh không phải là đàn ông à?!”
“Tôi đương nhiên là đàn ông!” Lâm Mộ Thiên không phục.
“Đàn ông có người vô năng như anh vậy sao?”
Nhiên Nghị cười nhạo nhìn y vài lần thì không quan tâm y nữa.
Xe tiến vào rừng rậm, xung quanh người ở rất thưa thớt. Từ chỗ này cách đại sứ quán còn một đoạn đường nữa, ít nhất nếu đi một ngày xe mới có thể đến nơi. Lần này Nhiên Nghị đến chỉ dẫn theo hai vệ sĩ cùng một lái xe, hơn nữa tính thêm Lâm Mộ Thiên, trên xe tổng cộng chỉ có năm người.
Hai tay Lâm Mộ Thiên bị buộc chặt giãy không được, y cũng lười lãng phí khí lực, nhưng cái miệng của y thật sự không ngại, y vẫn hỏi liên tục, hỏi đến nỗi Nhiên Nghị sắp phát hỏa.
“Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”
Nhiên Nghị căm tức nắm cằm y, nhìn y trong chốc lát, tựa hồ nghĩ tới gì đó khóe miệng hắn giương lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
“Chờ tôi họp xong liền trực tiếp đem anh đưa đến ‘Dân kỹ viện’, cho anh cả đời làm trai bao.” Nhiên Nghị nửa thật nửa giả nói kế hoạch của hắn, dẫn tới vệ sĩ và lái xe trên xe đều bật cười.
Mấy người đàn ông ở trong xe cười nhạo y.
Y hoảng sợ trừng lớn hai mắt, bả vai hơi run run, y khó có thể tin nhìn Nhiên Nghị _ Vừa rồi Nhiên Nghị nói cái gì? Không phải là y nghe lầm đi? Nhiên Nghị nói muốn đem bán y làm trai bao?
Lâm Mộ Thiên hoảng sợ lắc đầu, kiên quyết không đi làm cái việc này: “Cậu.. tên vô lại này, nếu Thư Diệu biết, cậu ấy khẳng định sẽ thay tôi báo thù, cậu tốt nhất…… Tốt nhất đưa tôi trở về.” Y không có lập trường nói lời như vậy, nhưng dưới tình huống bất đắc dĩ này, y vẫn phải dũng cảm nói!
“Anh bớt đề cập đến Thư Diệu với tôi! Anh là ai chứ, đừng cứ luôn kêu Thư Diệu, tên người anh em tôi cũng không phải người như anh có thể tùy tiện kêu.” Nhiên Nghị ngoài miệng sinh tức giận, trong lòng cũng rất phiền lòng. Lâm Mộ Thiên chết tiệt này cứ luôn nhắc tới Thư Diệu, loại ngu ngốc này còn muốn nhúng chàm Thư Diệu? Còn muốn quấn quít lấy Thư Diệu không buông?
Nhiên Nghị hiện tại hối hận, hắn hối hận lúc trước không ngăn cản Thư Diệu và Lâm Mộ Thiên phát sinh quan hệ. Khi đó hắn cũng tin Thư Diệu chỉ chơi đùa mà thôi, nhưng giờ Thư Diệu lại bì chìm sâu vào, thật sự là đáng chết!
Hắn một chút cũng chưa nhận thấy được, người đàn ông ngu ngốc Lâm Mộ Thiên này rốt cuộc có cái gì tốt!
Nghĩ đến đây, hắn đã giận.
Bất quá, không sao hết, dù sao không lâu sau, Thư Diệu cũng sẽ không nhìn thấy y nữa, đáy mắt Nhiên Nghị hiện lên vài tia độc ác, tươi cười nơi khóe miệng cũng càng ngày càng ngoan độc.
Lâm Mộ Thiên bắt đầu dùng sức đâm cửa xe, y tình nguyện chết cũng không muốn bị bắt làm cái việc đó. Chỉ tưởng tượng một chút bộ dạng mình bị đàn ông xa lạ đặt ở dưới thân, y liền cảm thấy một trận ghê tởm, càng đừng nói đến cái loại địa phương có biết bao bẩn loạn này.
“Lộn xộn cái gì!”
“Tôi không làm trai bao!”
CHƯƠNG 179
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
“Anh vốn chính là như vậy, còn nói cái gì không muốn làm. Anh bị nhiều người áp qua như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác thẹn anh cũng không có sao?” Nhiên Nghị bắt lấy áo y, buồn bực ra lệnh cho y : “Anh mà còn lộn xộn, tôi liền để bọn họ nếm thử tư vị của anh trước!”
Ngoại trừ khiếp sợ cùng ghê tởm, y cũng không biết phải nói gì nữa, Nhiên Nghị thế nhưng muốn cho hai gã vệ sĩ làm cái việc kia với y……
Không muốn, không muốn, y không muốn!
Cho dù y bị đàn ông thượng qua, cũng sẽ không quan hệ bừa bãi như thế, y cũng sẽ không mở đùi ra đáp lại ai, muốn y làm việc như vậy…… Vậy y còn không bằng đi chết!
Nhiên Nghị nhận thấy được y có ý đồ muốn cắn lưỡi, lập tức bảo hai gã vệ sĩ đè y lại, một mình y giãy dụa thủy chung không địch lại hai người áp chế. Nhiên Nghị an vị ở bên cạnh y, cười nhạo nhìn chăm chú vào y.
“Tôi thấy chắc anh chờ không nổi nữa rồi, khách làng chơi ở đây hơn phân nửa đều là người da đen, đến lúc đó anh khóc anh kêu cũng vô dụng. Tưởng tượng một chút đi, anh _ một người đàn ông bị nhiều người chà đạp như vậy, xem anh hạ lưu cỡ nào!”
“……” Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình sắp điên rồi, miệng người này sao có thể ngoan độc như vậy!
“Nếu đổi lại là người khác thì đã đi tự sát rồi, da mặt anh thật là dày, còn dám sống ở trên đời này, anh không biết là chính anh rất bẩn sao?”
“……”
“Chẳng những bị chính em trai mình thượng, còn cùng bạn làm tình, bị cừu nhân thượng còn chưa tính, lão tình nhân còn là thiếu chủ của hắc bang. Anh xem nhìn anh kìa, anh ‘sạch sẽ’ thật đấy! (ca chê mà ca cứ mê là sao ca? =..=)” Nhiên Nghị càng nói càng càn rỡ, trong lòng lại càng nói càng mẹ nó thật bực mình : “Không bằng anh đi chết đi, anh còn sống chỉ tổ mất mặt!”
Hai mắt Lâm Mộ Thiên đỏ ngầu, gắt gao trừng Nhiên Nghị, trong mắt Lâm Mộ Thiên lộ ra vài tia u oán cùng bi thiết* (bi: bi ai, thiết: thống thiết à xót xa, thống khổ cực độ). Lời của Nhiên Nghị, như những thước roi quật ở trong lòng y!
Hóa ra y ở trong mắt người khác y là người như thế. Y cũng rất chán ghét thân thể của mình _ y đã bị em trai mình áp qua, cũng bị bạn ngủ qua, bị cừu nhân dùng qua, nhưng y đã bị trừng phạt !
Gia đình của y đã bị tan nát, vợ còn mang thai con của người khác, hiện tại y còn bị Nhiên Nghị bắt trong tay trở thành con tin!
Như vậy cũng đã biết mình là cỡ nào không chịu nổi, cũng không có gì tốt, ngoài chiếc áo khoác ngôi sao này ra y gần như chỉ là hai bàn tay trắng! Nói trắng ra y chính là mở đùi ra mới có được những thứ này, có được sự thương xót của em trai, sự săn sóc của bạn bè, sự tha thứ của cừu nhân……
Y rốt cuộc tính là cái gì?
Xem như là cái gì !!
Nhất thời, Lâm Mộ Thiên lâm vào trầm mặc đáng sợ, tuy rằng y không ngại người khác nhìn mình như thế nào, nhưng những lời châm chọc kia của Nhiên Nghị, làm y rất tổn thương. Tâm đã bị thương nặng, giống như vết sẹo nơi đáy lòng bị người vô tình xốc lên!
Cho nên, y không dám thật tâm, vô luận là ai, kỳ thật từ đáy lòng cũng đều ghét bỏ y đi……
Dù sao bọn họ đều là những người ưu tú, ai có thể cùng một người đàn ông lớn tuổi hơn nhiều so với mình qua cả đời!
Trong bất tri bất giác, hai mắt tịch mịch kia của y đã trở nên ươn ướt. Y là một người đàn ông, nhưng cũng không thể qua cả đời như vậy. Bất quá cả đời dựa vào người khác, y phải làm như thế nào mới có thể một lần nữa đứng lên?
Suy nghĩ của y thật hỗn loạn, hiện tại tình cảnh này không ai có thể giúp y! Y chỉ có thể dựa vào chính mình! Y muốn chạy trốn, y nhất định phải trốn! Y không thể làm trai bao, y không muốn bị đàn ông xa lạ đụng vào, bởi vì y cảm thấy thực ghê tởm!
Nhiên Nghị vững như thái sơn ngồi ở bên cạnh Lâm Mộ Thiên, dùng khóe mắt liếc vẻ mặt Lâm Mộ Thiên đang không ngừng biến hóa. Hắn phát hiện ánh mắt Lâm Mộ Thiên không ngừng biến hóa, có hoảng sợ, có thống khổ, cũng có chút không biết làm sao !
Hắn thật muốn biết, người đàn ông ngu ngốc Lâm Mộ Thiên này vào thời điểm bị khinh bỉ còn có thể nghĩ đến cái gì? Là đang nghĩ đến Thư Diệu sao? Hay là nghĩ về Lâm Việt? Hay là Vĩnh Trình? Lại hoặc là lão tình nhân Thanh Dương kia?
Lúc này, ngoài cửa sổ xe vang lên một tiếng súng nổ!
CHƯƠNG 180
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lái xe bị phục kích bỏ mình, lập tức gục ở trên ghế điều khiển. Xe giật lên một cái rồi tông vào đại thụ bên cạnh, khoảng cách va chạm này khiến người trong xe bị ảnh hưởng. Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình sắp bị đụng đến nát rồi, may mà phía trước có vệ sĩ chống đỡ, nếu không cả người y đã bay ra ngoài !
Trong lúc bối rối lại vang lên một trận nổ súng khủng bố, kinh động đến mấy con chim đang đậu trên các lùm cây khiến chúng bay tan tác. Tiếp theo chợt nghe thấy tiếng cửa kính xe bị đập nát, mọi người nhanh chóng nằm úp xuống. Nhiên Nghị nhanh chóng liếc y một cái, liền xoay người ép y ngã xuống ghế.
“Không muốn chết thì đừng lộn xộn!” Nhiên Nghị hạ giọng cảnh cáo y.
Lâm Mộ Thiên trước giờ chưa từng thấy qua tình huống bắn nhau như vậy, y đích thực không dám động đậy một chút nào. Mảnh vỡ thủy tinh bắn đến khiến cổ y bị thương, má của Nhiên Nghị cũng bị rạch ra một đường nho nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn kia chảy ra tơ máu đỏ sẫm nhàn nhạt, ánh mắt hắn nguy hiểm đến đáng sợ.
Bỗng nghe một vệ sĩ trong đó của Nhiên Nghị mở miệng.
“Thiếu gia, chúng ta gặp phải bọn cướp địa phương rồi!”
***
Lâm Mộ Thiên gần như là bị Nhiên Nghị túm xuống xe, bọn họ chỉ có thể theo sau xe băng qua, chui vào rừng cây. Nếu họ còn ở lại trên xe khẳng định sẽ bị súng xả loạn bắn thành tổ ong vò vẽ, chỉ còn cách bỏ xe chạy trốn mới là cách duy nhất.
Không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi nghe không thấy tiếng súng, mọi người mới dừng lại. Hiện tại không có biện pháp trở về, cũng không có xe, chỉ có thể đi bộ ra ngoài, này đối với bọn họ là chuyện phi thường khó khăn. Vài trăm km rừng rậm, phải như thế nào mới đi ra ngoài! Hơn nữa xung quanh đều là rừng cây, không người, ngay cả thức ăn cũng không có, cho dù không bị mệt chết cũng sẽ bị đói chết ở trong này.
Ở trên đường, Nhiên Nghị nhìn y chằm chằm, có lẽ lo lắng y chạy trốn. Trên đường có mấy lần y đi hơi chậm lại, Nhiên Nghị liền mắng y “ không phải đàn ông ”, y chỉ có thể trầm mặc đi theo bọn họ.
Hơn nữa hai vệ sĩ của Nhiên Nghị, một trước một sau kiềm chế hành động của y, cũng thành ra giám thị hành động của y, y căn bản không có biện pháp chạy trốn! Thẳng đến đêm khuya, mọi người mới tìm được một chỗ có thể nghỉ ngơi.
Hai vệ sĩ kia rất tự giác đến gần bờ sông nhóm lửa, trong rừng rậm nguyên thủy này, chỉ có thể dựa vào hai tay mình để sinh tồn, có thể nhìn ra hai vệ sĩ kia có kỹ năng sinh tồn rất khá. Lâm Mộ Thiên tìm một tảng đá lớn rồi ngồi lên tảng đá nghỉ ngơi, bốn bề gió lạnh, thổi vào y vốn cả người đã ướt đẫm mồ hôi, khiến y có chút rét run.
Ở nơi này tất cả công cụ thông tin đều trở thành rác rưởi, tất cả đều mất hết chức năng, thật vô dụng, chuyện này thật khiến cho Nhiên Nghị rất căm tức. Lần này hắn phải đi tham gia hội nghị quốc tế, nếu hắn đến muộn thì sẽ ảnh hưởng đến quốc gia. Trước không nói cái này, điều khiến cho hắn xảy ra sai lầm kỳ thật chính là không điều tra kỹ tình huống bên này, không nghĩ tới gặp phải thổ phỉ, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không đi ra khỏi đây được.
Lâm Mộ Thiên nhìn Nhiên Nghị liếc mắt một cái, chậm rãi nở nụ cười: “Hiện tại cậu không có biện pháp bán tôi đi, có thể đi ra ngoài hay không cũng là vấn đề rồi.” Không biết ở đâu ra tâm tình nói đùa, dù sao bây giờ y so với lúc nãy thoải mái hơn, cùng lắm có chết thì cùng chết, y chết cũng không muốn đi làm việc kia!
“Chờ sau khi đi ra ngoài, tôi lập tức liền đem anh bán!” Nhiên Nghị hung hăng nhìn y, rất hiển nhiên là hù dọa y, Lâm Mộ Thiên cũng sẽ không để ý, tùy ý Nhiên Nghị ngoài miệng cậy mạnh.Y cũng không để ý tới Nhiên Nghị, thẳng đến khi Nhiên Nghị cảm thấy không thú vị, cảm thấy không có ý nghĩa, tự nhiên sẽ câm mồm không nói.
“Người lớn tuổi giống tôi như vậy, người khác…… người khác không nhất định sẽ muốn.” Lâm Mộ Thiên trong lòng không phục, nhỏ giọng cãi lại. Y thật sự không hy vọng ai đó khinh thường y, y có tôn nghiêm, y là sinh vật có máu có thịt, nhưng sống trong hoàn cảnh hỗn loạn này, y không có cách nào lựa chọn, ông trời không cho y cơ hội lựa chọn.
Ban đầu, lưng y mang nợ, hơn nữa lo sợ Tâm Nghi sẽ bị liên lụy, mà đến khi y đã trả hết nợ, cũng là lúc cùng Tâm Nghi ly hôn. Y vẫn không có biện pháp thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ, vô luận như thế nào y cũng đều trở thành quân cờ hoặc là lợi thế trong cuộc chiến của bọn họ,.
Nhưng bản thân Lâm Mộ Thiên cũng không rõ giá trị của mình.
Beta : Giá trị của thúc là thằng nào sở hữu thúc sẽ bị cả lũ kia liên hợp lại trả thù cho đến khi thúc rơi vào tay thằng khác thì cả lũ kia lại quay ra cắn ngược thằng đấy. Nói chung là thằng nào cũng muốn thúc nhưng một thằng thì ko thể chịu được bị cả lũ nó hội đồng, vậy nên cả lũ sở hữu thúc là thiên kinh địa nghĩa rồi còn gì :3
Editor: :333
HẾT CHƯƠNG 180 Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
***
Nhiên Nghị xuất hiện khiến nội tâm y nổi lên gợn sóng, y không muốn nhìn thấy người này. Y thừa nhận, y đối với người này tâm tồn sợ hãi; sợ hãi sẽ nhận nhiều loại đối đãi tàn nhẫn hơn. Mỗi lần Nhiên Nghị thấy y đều sẽ cấp cho y sự khinh bỉ; y biết, kỳ thật Nhiên Nghị cũng rất chán ghét y cho nên y chưa bao giờ đi trêu chọc người này.
Lâm Mộ Thiên muốn nhanh chóng rời đi, y không biết Nhiên Nghị tới phim trường để làm gì, đương nhiên, y cũng không có hứng thú biết.
Đối với biểu hiện giống như nhìn người lạ của y, Nhiên Nghị thật khó chịu (=..= bị bỏ rơi nên giận lẫy). Hắn nhíu mày, phân phó vài câu với thuộc hạ bên cạnh.
Hai người đàn ông cao lớn từ trên xe bước xuống, ngăn cản đường đi của Lâm Mộ Thiên.
“Các người muốn làm gì, buông ra!” Lâm Mộ Thiên giãy dụa, muốn thoát khỏi kiềm chế của hai người kia nhưng thủy chung hai tay khó địch bốn tay, cuối cùng cũng bị nắm lên xe Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị bảo hai thuộc hạ bắt lấy y, đừng để cho y lộn xộn: “Nếu hắn còn lộn xộn thì đánh hắn ngất đi cho tôi.” Hắn dặn dò vài câu xong thì đi xuống xe, cùng đàn lão nhân thương lượng vài câu. An bài sự tình xong quay lại trong xe, phân phó lái xe chạy đến sân bay.
Lâm Mộ Thiên cơ hồ bị ép lên máy bay riêng của Nhiên Nghị, một mình y không có biện pháp chạy trốn. Chỉ tới khi máy bay cất cánh, thuộc hạ của Nhiên Nghị mới buông y ra, nhốt y trong một cabin nhỏ riêng biệt.
Y không thể thoát ra ……
Những thiết bị thông tin trên người y tất cả đều bị tịch thu, y khẩn trương đi qua đi lại trong cabin. Có đôi khi cửa sẽ mở ra, đưa vào một ít thức ăn và nước uống nhưng những lúc khác bên ngoài hầu như không có động tĩnh nào.
Y ăn không vô gì cả, Nhiên Nghị rốt cuộc muốn bắt y tới làm gì? Bị nhốt ở trong cabin khiến y cảm thấy sợ hãi. Y sợ hãi vì chuyện gì Nhiên Nghị cũng làm được, hơn nữa người trong đoàn phim tìm không thấy y, khẳng định sẽ điên rồi đi!
Còn có Thư Diệu và Lâm Việt……
***
Trên máy bay riêng của Nhiên Nghị hầu như cái gì cũng có, vừa lên máy bay, Nhiên Nghị liền bảo người khóa Lâm Mộ Thiên vào trong cabin nhỏ. Hắn vốn đến phim trường thu đất, không nghĩ tới lại nhìn thấy Lâm Mộ Thiên, thật sự là ông trời cũng đang giúp hắn.
Phim trường kia là địa phương của Thanh Dương, khối đất kia hắn không thể không thu. Lần trước Thanh Dương ở trước mặt mọi người khiến cho hắn xấu mặt, lần này như thế nào hắn cũng muốn cho Thanh Dương một chút bài học. Hơn nữa quan hệ của Lâm Mộ Thiên và Thanh Dương ái muội không rõ, nắm Lâm Mộ Thiên trên tay luôn luôn là lợi thế.
Bình thường hắn bề bộn nhiều việc, cả đêm hắn đều ngồi ở trên giường xem tài liệu cuộc đàm phán ngoại giao lần này. Tối hôm sau, hắn mới nhớ tới còn có người đàn ông Lâm Mộ Thiên kia đang bị hắn nhốt trong cabin nhỏ, hắn đột nhiên có chút nhớ nhung tư vị trên thân thể người đàn ông này. Vì thế, hắn gọi người đem Lâm Mộ Thiên dẫn tới đây.
Lâm Mộ Thiên nhìn thấy hắn liền nhíu mày.
Nhiên Nghị bảo nhân viên tạp vụ lui ra, những người khác cũng lui ra ngoài, trong cabin chỉ còn lại hai người. Nhiên Nghị mặc áo ngủ, hắn buộc vạt áo lại, từ trên giường đứng dậy đến quầy bar cầm một chai rượu tây.
Nhiên Nghị không kiên nhẫn hướng y ngoắc ngón tay: “Đứng xa như vậy làm gì, tôi cũng sẽ không ăn anh, lại đây bồi tôi uống rượu.” Hắn nói xong đã rót hai chén rượu.
“Vì sao cậu muốn bắt tôi, tôi hình như…… hình như không có đắc tội cậu.” Lâm Mộ Thiên không phải là khiếp đảm, cũng không phải yếu đuối, y chẳng qua là không muốn rước lấy phiền toái, chẳng lẽ mong muốn những ngày bình yên cũng sai sao?
“Lại đây.” Nhiên Nghị lười vô nghĩa với y. Hắn thật là muốn nhìn Lâm Mộ Thiên ngu ngốc này có thể nháo tới khi nào. Ở trên máy bay của hắn, Lâm Mộ Thiên dù có chắp cánh cũng không thể bay được.
Lâm Mộ Thiên cũng hiểu được rất bất đắc dĩ, y không có cách nào rống to hoặc là kêu to. Nếu nói tiến lên đánh Nhiên Nghị, vậy y khẳng định không phải đối thủ của Nhiên Nghị……
Sau một trận nội tâm giao chiến kịch liệt, Lâm Mộ Thiên vẫn đi qua, chậm rãi bưng chén rượu lên. Nhiên Nghị đang muốn cùng y chạm cốc, y lại “ ba ” một cái, cốc rượu trực tiếp tạt ở trên khuôn mặt ngũ quan tuấn tú của Nhiên Nghị.
Y không thể nhịn được!
Y thật sự không thể nhịn được!
Y bất chấp hậu quả cứ như vậy tạt qua!
CHƯƠNG 177
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Nhiên Nghị lạnh lùng nhìn y, giọt rượu trong suốt kia đã làm ướt khuôn mặt anh tuấn của hắn, từng giọt từng giọt chất lỏng trong suốt chậm rãi theo hai má hắn chảy xuống.
“Vì sao cậu muốn bắt……”
Y còn chưa nói xong đã bị Nhiên Nghị nắm cằm dưới, Nhiên Nghị đem cả ly rượu nặng rót vào trong miệng y. Chất cồn cay gắt kia kích thích yết hầu y, y bị nghẹn liền liều mạng ho khan!
Người tên Nhiên Nghị này rất nguy hiểm, luôn làm những chuyện y không thể lường trước được.
“Tôi bắt người còn cần lý do sao? Bây giờ anh ở trong tay tôi, tôi xem Thanh Dương kia còn dám giở trò với tôi không!” Nhiên Nghị rất bình tĩnh lau rượu trên mặt, tiếp theo hắn lại rót một chén rượu đưa cho Lâm Mộ Thiên.
Lâm Mộ Thiên bị nghẹn đến choáng váng, y vốn đang muốn tạt Nhiên Nghị nhưng rượu này quá cay. Vừa rồi y uống một ly lớn đầy, giờ đã có chút say, ngón tay thật vô lực.
“Anh chỉ cần uống chén rượu này, tôi liền nói cho anh biết vì sao tôi bắt anh đến.” Nhiên Nghị dụ dỗ Lâm Mộ Thiên, hắn thật muốn nhìn Lâm Mộ Thiên ngu ngốc này rốt cuộc có thể chống cự được tới khi nào. Lúc trước hắn bảo Lâm Mộ Thiên đừng dây dưa với Thư Diệu nữa, y không chịu; lần này cần phải hảo hảo cho y chút bài học mới được, để tránh cho nam nhân ngu ngốc này lại nghĩ hắn là “vai phụ” dễ khi dễ.
Hắn muốn cho Lâm Mộ Thiên biết, ai mới là người làm chủ trò chơi!
“Được, tôi…… tôi uống.”
Lâm Mộ Thiên nâng tay lên ừng ực uống một hơi, đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy trán mình đang nóng lên.
Y vốn nghĩ rằng Nhiên Nghị sẽ đánh y một cái, không nghĩ tới Nhiên Nghị chỉ là chuốc rượu y. Y không thích uống rượu, loại rượu nặng này càng không phải khẩu vị của y!
“Lần trước lão tình nhân của anh khiến cho tôi bẽ mặt ở buổi tiệc, tôi sẽ không dễ dàng quên như vậy. Tôi ‘mời’ anh tới chính là muốn thêm một vương bài, anh sẽ không để ý chứ?” hai tròng mắt của Nhiên Nghị tràn ngập tà khí, ánh mắt thản nhiên nhìn Lâm Mộ Thiên. Giờ phút này, khóe môi Nhiên Nghị nhếch lên nụ cười giống như đùa cợt.
Y cũng biết, ngữ khí này của Nhiên Nghị rõ ràng là đang vũ nhục y, cười nhạo y, y không muốn bị lợi dụng, cũng không muốn trở thành gánh nặng của bất luận kẻ nào. Hiện tại y lấy hình thức là “con tin” ở bên cạnh Nhiên Nghị sao?
Muốn chạy trốn là không có khả năng !
“Tôi đối với cậu mà nói, không có giá trị gì có thể lợi dụng.”
“Ai nói không có.” khóe mắt Nhiên Nghị phiết hắn liếc mắt một cái, giọng điều mang theo vài tia đùa cợt, “Anh phi thường hữu dụng, xem ra, anh còn chưa rõ giá trị hiện tại của anh.”
“Cậu làm như vậy là phạm pháp ! Tôi có thể tố cáo cậu giam cầm phi…… Phi pháp!” Lâm Mộ Thiên không phục muốn lý luận với Nhiên Nghị, y vừa nói ra miệng liền hối hận. Nam nhân còn kém chút nữa quên rằng Nhiên Nghị là người của cục chính trị, hơn nữa Nhiên Nghị còn là uỷ viên lập pháp, tục ngữ nói, ‘Dân bất dữ quan đấu’ (= “dân không cùng quan đấu”).
Giờ phút này, tình cảnh của y rất nguy hiểm, mỗi lần đối mặt Nhiên Nghị, tâm tình của y trở nên rất không xong.
Dưới sự bắt buộc của Nhiên Nghị, y uống hết mấy ly rượu mạnh, bị nghẹn đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng, ngay cả hốc mắt cũng phiếm hồng ươn ướt. Y chỉ cảm thấy cả người nóng lên, trong khoang miệng, trong dạ dày, toàn là một cỗ cảm giác nóng rát.
“Khụ khụ…… Nước……”
Y muốn uống nước nhưng Nhiên Nghị lại không cho y, thân thể y mềm nhũn nằm úp xuống, bước đi không xong tiến qua lấy nước. Thế nhưng Nhiên Nghị lại lấy đi cái ly, không cho y uống, cuối cùng, dưới tình huống không có biện pháp, y chỉ có thể cầm cục nước đá trong khay nhét vào miệng. Sau khi ngậm vào mấy cục nước đá, cảm giác đầu lưỡi một mảnh lạnh lẽo, mang theo một chút đau đớn.
Nước miếng của y không nuốt xuống được, theo khóe miệng chảy xuống; Nhiên Nghị vốn muốn chuốc say y trước, rồi mới chơi. Nhưng khi Nhiên Nghị thấy một màn như vậy, thế nhưng có chút không thể khống chế cảm xúc mình.
Lâm Mộ Thiên còn đang trong giãy dụa, không có phát hiện đồng tử màu nâu kia của Nhiên Nghị đang dần dần buộc chặt.
CHƯƠNG 178
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
“Anh lại đây.” Nhiên Nghị cứ như vậy đi qua ngồi xuống giường, không kiên nhẫn hướng tới Lâm Mộ Thiên ngoắc ngoắc. Hắn nhìn thấy Lâm Mộ Thiên từng bước một thong thả đi tới, hiển nhiên cước bộ kia đang loạng choạng.
Lâm Mộ Thiên vừa đi tới bên giường, đầu một trận choáng váng mãnh liệt, trước mắt y đột nhiên tối sầm, y liền hôn mê bất tỉnh. Bị chuốc nhiều rượu mạnh như vậy, không choáng cũng kỳ quái.
Nhiên Nghị lạnh lùng đá y một cái: “Này, đừng giả chết.”
“……” Người nằm dưới đất vẫn không có phản ứng.
Nhiên Nghị cũng không có hứng thú cùng “người chết” làm chuyện kia. Xác định Lâm Mộ Thiên là say thật sau đó mới gọi người nâng Lâm Mộ Thiên đi ra ngoài. Mà lúc Lâm Mộ Thiên tỉnh lại cũng đã ở nước ngoài, trên một chiếc xe hơi đi đến lãnh sự quán.
Lâm Mộ Thiên vừa tỉnh lại, Nhiên Nghị bắt đầu cười nhạo y.
“Rốt cục đã tỉnh, uống chút rượu đã say thành như vậy, anh không phải là đàn ông à?!”
“Tôi đương nhiên là đàn ông!” Lâm Mộ Thiên không phục.
“Đàn ông có người vô năng như anh vậy sao?”
Nhiên Nghị cười nhạo nhìn y vài lần thì không quan tâm y nữa.
Xe tiến vào rừng rậm, xung quanh người ở rất thưa thớt. Từ chỗ này cách đại sứ quán còn một đoạn đường nữa, ít nhất nếu đi một ngày xe mới có thể đến nơi. Lần này Nhiên Nghị đến chỉ dẫn theo hai vệ sĩ cùng một lái xe, hơn nữa tính thêm Lâm Mộ Thiên, trên xe tổng cộng chỉ có năm người.
Hai tay Lâm Mộ Thiên bị buộc chặt giãy không được, y cũng lười lãng phí khí lực, nhưng cái miệng của y thật sự không ngại, y vẫn hỏi liên tục, hỏi đến nỗi Nhiên Nghị sắp phát hỏa.
“Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”
Nhiên Nghị căm tức nắm cằm y, nhìn y trong chốc lát, tựa hồ nghĩ tới gì đó khóe miệng hắn giương lên, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
“Chờ tôi họp xong liền trực tiếp đem anh đưa đến ‘Dân kỹ viện’, cho anh cả đời làm trai bao.” Nhiên Nghị nửa thật nửa giả nói kế hoạch của hắn, dẫn tới vệ sĩ và lái xe trên xe đều bật cười.
Mấy người đàn ông ở trong xe cười nhạo y.
Y hoảng sợ trừng lớn hai mắt, bả vai hơi run run, y khó có thể tin nhìn Nhiên Nghị _ Vừa rồi Nhiên Nghị nói cái gì? Không phải là y nghe lầm đi? Nhiên Nghị nói muốn đem bán y làm trai bao?
Lâm Mộ Thiên hoảng sợ lắc đầu, kiên quyết không đi làm cái việc này: “Cậu.. tên vô lại này, nếu Thư Diệu biết, cậu ấy khẳng định sẽ thay tôi báo thù, cậu tốt nhất…… Tốt nhất đưa tôi trở về.” Y không có lập trường nói lời như vậy, nhưng dưới tình huống bất đắc dĩ này, y vẫn phải dũng cảm nói!
“Anh bớt đề cập đến Thư Diệu với tôi! Anh là ai chứ, đừng cứ luôn kêu Thư Diệu, tên người anh em tôi cũng không phải người như anh có thể tùy tiện kêu.” Nhiên Nghị ngoài miệng sinh tức giận, trong lòng cũng rất phiền lòng. Lâm Mộ Thiên chết tiệt này cứ luôn nhắc tới Thư Diệu, loại ngu ngốc này còn muốn nhúng chàm Thư Diệu? Còn muốn quấn quít lấy Thư Diệu không buông?
Nhiên Nghị hiện tại hối hận, hắn hối hận lúc trước không ngăn cản Thư Diệu và Lâm Mộ Thiên phát sinh quan hệ. Khi đó hắn cũng tin Thư Diệu chỉ chơi đùa mà thôi, nhưng giờ Thư Diệu lại bì chìm sâu vào, thật sự là đáng chết!
Hắn một chút cũng chưa nhận thấy được, người đàn ông ngu ngốc Lâm Mộ Thiên này rốt cuộc có cái gì tốt!
Nghĩ đến đây, hắn đã giận.
Bất quá, không sao hết, dù sao không lâu sau, Thư Diệu cũng sẽ không nhìn thấy y nữa, đáy mắt Nhiên Nghị hiện lên vài tia độc ác, tươi cười nơi khóe miệng cũng càng ngày càng ngoan độc.
Lâm Mộ Thiên bắt đầu dùng sức đâm cửa xe, y tình nguyện chết cũng không muốn bị bắt làm cái việc đó. Chỉ tưởng tượng một chút bộ dạng mình bị đàn ông xa lạ đặt ở dưới thân, y liền cảm thấy một trận ghê tởm, càng đừng nói đến cái loại địa phương có biết bao bẩn loạn này.
“Lộn xộn cái gì!”
“Tôi không làm trai bao!”
CHƯƠNG 179
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
“Anh vốn chính là như vậy, còn nói cái gì không muốn làm. Anh bị nhiều người áp qua như vậy, chẳng lẽ một chút cảm giác thẹn anh cũng không có sao?” Nhiên Nghị bắt lấy áo y, buồn bực ra lệnh cho y : “Anh mà còn lộn xộn, tôi liền để bọn họ nếm thử tư vị của anh trước!”
Ngoại trừ khiếp sợ cùng ghê tởm, y cũng không biết phải nói gì nữa, Nhiên Nghị thế nhưng muốn cho hai gã vệ sĩ làm cái việc kia với y……
Không muốn, không muốn, y không muốn!
Cho dù y bị đàn ông thượng qua, cũng sẽ không quan hệ bừa bãi như thế, y cũng sẽ không mở đùi ra đáp lại ai, muốn y làm việc như vậy…… Vậy y còn không bằng đi chết!
Nhiên Nghị nhận thấy được y có ý đồ muốn cắn lưỡi, lập tức bảo hai gã vệ sĩ đè y lại, một mình y giãy dụa thủy chung không địch lại hai người áp chế. Nhiên Nghị an vị ở bên cạnh y, cười nhạo nhìn chăm chú vào y.
“Tôi thấy chắc anh chờ không nổi nữa rồi, khách làng chơi ở đây hơn phân nửa đều là người da đen, đến lúc đó anh khóc anh kêu cũng vô dụng. Tưởng tượng một chút đi, anh _ một người đàn ông bị nhiều người chà đạp như vậy, xem anh hạ lưu cỡ nào!”
“……” Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình sắp điên rồi, miệng người này sao có thể ngoan độc như vậy!
“Nếu đổi lại là người khác thì đã đi tự sát rồi, da mặt anh thật là dày, còn dám sống ở trên đời này, anh không biết là chính anh rất bẩn sao?”
“……”
“Chẳng những bị chính em trai mình thượng, còn cùng bạn làm tình, bị cừu nhân thượng còn chưa tính, lão tình nhân còn là thiếu chủ của hắc bang. Anh xem nhìn anh kìa, anh ‘sạch sẽ’ thật đấy! (ca chê mà ca cứ mê là sao ca? =..=)” Nhiên Nghị càng nói càng càn rỡ, trong lòng lại càng nói càng mẹ nó thật bực mình : “Không bằng anh đi chết đi, anh còn sống chỉ tổ mất mặt!”
Hai mắt Lâm Mộ Thiên đỏ ngầu, gắt gao trừng Nhiên Nghị, trong mắt Lâm Mộ Thiên lộ ra vài tia u oán cùng bi thiết* (bi: bi ai, thiết: thống thiết à xót xa, thống khổ cực độ). Lời của Nhiên Nghị, như những thước roi quật ở trong lòng y!
Hóa ra y ở trong mắt người khác y là người như thế. Y cũng rất chán ghét thân thể của mình _ y đã bị em trai mình áp qua, cũng bị bạn ngủ qua, bị cừu nhân dùng qua, nhưng y đã bị trừng phạt !
Gia đình của y đã bị tan nát, vợ còn mang thai con của người khác, hiện tại y còn bị Nhiên Nghị bắt trong tay trở thành con tin!
Như vậy cũng đã biết mình là cỡ nào không chịu nổi, cũng không có gì tốt, ngoài chiếc áo khoác ngôi sao này ra y gần như chỉ là hai bàn tay trắng! Nói trắng ra y chính là mở đùi ra mới có được những thứ này, có được sự thương xót của em trai, sự săn sóc của bạn bè, sự tha thứ của cừu nhân……
Y rốt cuộc tính là cái gì?
Xem như là cái gì !!
Nhất thời, Lâm Mộ Thiên lâm vào trầm mặc đáng sợ, tuy rằng y không ngại người khác nhìn mình như thế nào, nhưng những lời châm chọc kia của Nhiên Nghị, làm y rất tổn thương. Tâm đã bị thương nặng, giống như vết sẹo nơi đáy lòng bị người vô tình xốc lên!
Cho nên, y không dám thật tâm, vô luận là ai, kỳ thật từ đáy lòng cũng đều ghét bỏ y đi……
Dù sao bọn họ đều là những người ưu tú, ai có thể cùng một người đàn ông lớn tuổi hơn nhiều so với mình qua cả đời!
Trong bất tri bất giác, hai mắt tịch mịch kia của y đã trở nên ươn ướt. Y là một người đàn ông, nhưng cũng không thể qua cả đời như vậy. Bất quá cả đời dựa vào người khác, y phải làm như thế nào mới có thể một lần nữa đứng lên?
Suy nghĩ của y thật hỗn loạn, hiện tại tình cảnh này không ai có thể giúp y! Y chỉ có thể dựa vào chính mình! Y muốn chạy trốn, y nhất định phải trốn! Y không thể làm trai bao, y không muốn bị đàn ông xa lạ đụng vào, bởi vì y cảm thấy thực ghê tởm!
Nhiên Nghị vững như thái sơn ngồi ở bên cạnh Lâm Mộ Thiên, dùng khóe mắt liếc vẻ mặt Lâm Mộ Thiên đang không ngừng biến hóa. Hắn phát hiện ánh mắt Lâm Mộ Thiên không ngừng biến hóa, có hoảng sợ, có thống khổ, cũng có chút không biết làm sao !
Hắn thật muốn biết, người đàn ông ngu ngốc Lâm Mộ Thiên này vào thời điểm bị khinh bỉ còn có thể nghĩ đến cái gì? Là đang nghĩ đến Thư Diệu sao? Hay là nghĩ về Lâm Việt? Hay là Vĩnh Trình? Lại hoặc là lão tình nhân Thanh Dương kia?
Lúc này, ngoài cửa sổ xe vang lên một tiếng súng nổ!
CHƯƠNG 180
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lái xe bị phục kích bỏ mình, lập tức gục ở trên ghế điều khiển. Xe giật lên một cái rồi tông vào đại thụ bên cạnh, khoảng cách va chạm này khiến người trong xe bị ảnh hưởng. Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình sắp bị đụng đến nát rồi, may mà phía trước có vệ sĩ chống đỡ, nếu không cả người y đã bay ra ngoài !
Trong lúc bối rối lại vang lên một trận nổ súng khủng bố, kinh động đến mấy con chim đang đậu trên các lùm cây khiến chúng bay tan tác. Tiếp theo chợt nghe thấy tiếng cửa kính xe bị đập nát, mọi người nhanh chóng nằm úp xuống. Nhiên Nghị nhanh chóng liếc y một cái, liền xoay người ép y ngã xuống ghế.
“Không muốn chết thì đừng lộn xộn!” Nhiên Nghị hạ giọng cảnh cáo y.
Lâm Mộ Thiên trước giờ chưa từng thấy qua tình huống bắn nhau như vậy, y đích thực không dám động đậy một chút nào. Mảnh vỡ thủy tinh bắn đến khiến cổ y bị thương, má của Nhiên Nghị cũng bị rạch ra một đường nho nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn kia chảy ra tơ máu đỏ sẫm nhàn nhạt, ánh mắt hắn nguy hiểm đến đáng sợ.
Bỗng nghe một vệ sĩ trong đó của Nhiên Nghị mở miệng.
“Thiếu gia, chúng ta gặp phải bọn cướp địa phương rồi!”
***
Lâm Mộ Thiên gần như là bị Nhiên Nghị túm xuống xe, bọn họ chỉ có thể theo sau xe băng qua, chui vào rừng cây. Nếu họ còn ở lại trên xe khẳng định sẽ bị súng xả loạn bắn thành tổ ong vò vẽ, chỉ còn cách bỏ xe chạy trốn mới là cách duy nhất.
Không biết chạy bao lâu, thẳng đến khi nghe không thấy tiếng súng, mọi người mới dừng lại. Hiện tại không có biện pháp trở về, cũng không có xe, chỉ có thể đi bộ ra ngoài, này đối với bọn họ là chuyện phi thường khó khăn. Vài trăm km rừng rậm, phải như thế nào mới đi ra ngoài! Hơn nữa xung quanh đều là rừng cây, không người, ngay cả thức ăn cũng không có, cho dù không bị mệt chết cũng sẽ bị đói chết ở trong này.
Ở trên đường, Nhiên Nghị nhìn y chằm chằm, có lẽ lo lắng y chạy trốn. Trên đường có mấy lần y đi hơi chậm lại, Nhiên Nghị liền mắng y “ không phải đàn ông ”, y chỉ có thể trầm mặc đi theo bọn họ.
Hơn nữa hai vệ sĩ của Nhiên Nghị, một trước một sau kiềm chế hành động của y, cũng thành ra giám thị hành động của y, y căn bản không có biện pháp chạy trốn! Thẳng đến đêm khuya, mọi người mới tìm được một chỗ có thể nghỉ ngơi.
Hai vệ sĩ kia rất tự giác đến gần bờ sông nhóm lửa, trong rừng rậm nguyên thủy này, chỉ có thể dựa vào hai tay mình để sinh tồn, có thể nhìn ra hai vệ sĩ kia có kỹ năng sinh tồn rất khá. Lâm Mộ Thiên tìm một tảng đá lớn rồi ngồi lên tảng đá nghỉ ngơi, bốn bề gió lạnh, thổi vào y vốn cả người đã ướt đẫm mồ hôi, khiến y có chút rét run.
Ở nơi này tất cả công cụ thông tin đều trở thành rác rưởi, tất cả đều mất hết chức năng, thật vô dụng, chuyện này thật khiến cho Nhiên Nghị rất căm tức. Lần này hắn phải đi tham gia hội nghị quốc tế, nếu hắn đến muộn thì sẽ ảnh hưởng đến quốc gia. Trước không nói cái này, điều khiến cho hắn xảy ra sai lầm kỳ thật chính là không điều tra kỹ tình huống bên này, không nghĩ tới gặp phải thổ phỉ, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng không đi ra khỏi đây được.
Lâm Mộ Thiên nhìn Nhiên Nghị liếc mắt một cái, chậm rãi nở nụ cười: “Hiện tại cậu không có biện pháp bán tôi đi, có thể đi ra ngoài hay không cũng là vấn đề rồi.” Không biết ở đâu ra tâm tình nói đùa, dù sao bây giờ y so với lúc nãy thoải mái hơn, cùng lắm có chết thì cùng chết, y chết cũng không muốn đi làm việc kia!
“Chờ sau khi đi ra ngoài, tôi lập tức liền đem anh bán!” Nhiên Nghị hung hăng nhìn y, rất hiển nhiên là hù dọa y, Lâm Mộ Thiên cũng sẽ không để ý, tùy ý Nhiên Nghị ngoài miệng cậy mạnh.Y cũng không để ý tới Nhiên Nghị, thẳng đến khi Nhiên Nghị cảm thấy không thú vị, cảm thấy không có ý nghĩa, tự nhiên sẽ câm mồm không nói.
“Người lớn tuổi giống tôi như vậy, người khác…… người khác không nhất định sẽ muốn.” Lâm Mộ Thiên trong lòng không phục, nhỏ giọng cãi lại. Y thật sự không hy vọng ai đó khinh thường y, y có tôn nghiêm, y là sinh vật có máu có thịt, nhưng sống trong hoàn cảnh hỗn loạn này, y không có cách nào lựa chọn, ông trời không cho y cơ hội lựa chọn.
Ban đầu, lưng y mang nợ, hơn nữa lo sợ Tâm Nghi sẽ bị liên lụy, mà đến khi y đã trả hết nợ, cũng là lúc cùng Tâm Nghi ly hôn. Y vẫn không có biện pháp thoát khỏi sự kiềm chế của bọn họ, vô luận như thế nào y cũng đều trở thành quân cờ hoặc là lợi thế trong cuộc chiến của bọn họ,.
Nhưng bản thân Lâm Mộ Thiên cũng không rõ giá trị của mình.
Beta : Giá trị của thúc là thằng nào sở hữu thúc sẽ bị cả lũ kia liên hợp lại trả thù cho đến khi thúc rơi vào tay thằng khác thì cả lũ kia lại quay ra cắn ngược thằng đấy. Nói chung là thằng nào cũng muốn thúc nhưng một thằng thì ko thể chịu được bị cả lũ nó hội đồng, vậy nên cả lũ sở hữu thúc là thiên kinh địa nghĩa rồi còn gì :3
Editor: :333
HẾT CHƯƠNG 180 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất