Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 19
CHƯƠNG 207 H
Edit : Đa Mộng
Beta ; Trangki
Lâm Mộ Thiên cả người cứng ngắc, y kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Vĩnh Trình, không biết phải phản ứng như thế nào. Y tùy ý để Vĩnh Trình hôn y, nụ hôn nóng bỏng kia càng ngày càng vô lực nhưng nó vẫn đang tiếp tục, bộ dạng của Vĩnh Trình mỏi mệt cứ như hao hết tâm lực. Môi nam nhân bị đối phương ngậm vào, nhẹ nhẹ mân mê, đầu lưỡi thong thả đảo qua môi y, dây dưa đầu lưỡi mềm mại của y.
Quần áo y đều bị cởi hết nhưng Vĩnh Trình vẫn còn mặc chỉnh tề, điều này làm cho nam nhân có chút hỗn loạn. Vĩnh Trình một bên hôn, một bên đẩy ngã y xuống giường, động tác Vĩnh Trình không tính ôn nhu nhưng lại không tính là thô lỗ. Lâm Mộ Thiên nhìn hai chân mình bị hai tay Vĩnh Trình lưu loát tách ra, đùi bị vuốt ve, cái loại cảm giác kỳ quái này khiến cho hai chân nam nhân hơi hơi phát run.
Nam nhân vươn tay, bắt lấy cái tay đang trượt về giữa hai chân y của Vĩnh Trình, đầu lưỡi y từ trong miệng đối phương giãy ra, tránh được Vĩnh Trình hôn. Y tràn ngập nghi hoặc cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm Vĩnh Trình, y hỏi thử: “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Tôi đã làm chuyện gì không tốt với cậu sao? Vì sao cậu phải khóc?”
Lâm Mộ Thiên ngược lại cảm thấy bản thân dường như là người xấu, con ngươi mê người trong sự quật cường mang theo vô tội của Vĩnh Trình nhẹ nhàng lấp lóe, hắn biết nam nhân khẳng định sẽ vì hắn như vậy mà mềm lòng. (=.,= lợi dụng lòng tốt hả ca)
Vĩnh Trình cũng không chút kiêng kị né tránh ánh mắt y, chẳng qua trên khuôn mặt anh tuấn của hắn có vài giọt nước. Hắn ôm chặt thân thể nam nhân rồi phủ nhận: “Ai nói tôi khóc, tôi căn bản là không khóc, là anh hoa mắt.” giọng hắn rất nhỏ, cũng rất dễ nghe, trong đó mang theo nồng đậm bất mãn.
Thật sự là y hoa mắt sao?
Có lẽ đi……
Bên tai Lâm Mộ Thiên bị hơi thở kia kích thích, y không tự chủ được căng thẳng thân thể. Vĩnh Trình tựa vào vai y, tiếng hít thở rất nhỏ đều đều ở bên tai y, cái lưng mẫn cảm của y bị hai tay Vĩnh Trình chậm rãi âu yếm. Vĩnh Trình ngồi ở giữa hai chân y, nửa ôm thân thể trần trụi của y, hai tay thong thả lại ái muội nhẹ vỗ về da thịt trần trụi của nam nhân.
Thật lâu sau, Vĩnh Trình mới chậm rãi mở miệng.
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh cũng không hẳn phải trốn tôi, có vấn đề gì, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.” cảm xúc của Vĩnh Trình có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, điểm này đối với Lâm Mộ Thiên mà nói, coi như là một mở đầu tốt.
Đột nhiên, Lâm Mộ Thiên có cỗ xúc động muốn khóc vì lời nói quan tâm của Vĩnh Trình, y cảm thấy rất ấm áp. Y vốn nghĩ Vĩnh Trình sẽ không để ý đến cảm nhận của y, giống Nhiên Nghị như vậy cưỡng bức y, nhưng Vĩnh Trình không dùng loại phương thức cực đoan đó đối đãi y.
Tuy rằng vừa rồi Vĩnh Trình rất tức giận, nhưng vẫn giữ lại lý trí, Vĩnh Trình cũng không muốn vì xúc động rồi sau đó hối hận.
Trầm mặc thật lâu, Lâm Mộ Thiên mới mở miệng, đem chuyện mất tích trong khoảng thời gian này nói cho Vĩnh Trình, đương nhiên trong đó chuyện Nhiên Nghị đối với y, y cũng không nói gì. Nam nhân chỉ nói Nhiên Nghị bắt y, Thanh Dương cứu y ra, sau lại đến nơi này…… gặp Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình im lặng nghe Lâm Mộ Thiên thong thả kể lại xong, trong đó có mấy lần nam nhân đều nói thoáng qua nhưng Vĩnh Trình lại thủy chung cũng không nói gì. Hắn ôm y, áp y vào chăn, một bên nhỏ vụn hôn cổ nam nhân, một bên lắng nghe nam nhân kể lại……
Lâm Mộ Thiên thật bất đắc dĩ, y dùng tay nhẹ nhàng đẩy đầu Vĩnh Trình ra: “Cậu …… rốt cuộc cậu có nghe tôi nói hay không. Đây là cậu hỏi tôi trước, giờ tôi nói nhưng…… nhưng cậu lại không nghe……”
“Tôi có nghe.” Vĩnh Trình xác thực có nghe, y cũng biết nam nhân ủy khuất.
Nhiên Nghị và nam nhân ở cùng nhau, hắn có thể không làm gì với y sao? Không làm liền kỳ quái ! Đối với việc này, Vĩnh Trình thật tức giận, thậm chí trong lòng có cỗ oán khí. Hắn không hy vọng nam nhân bị người khác chạm đến, chỉ cần nghĩ tới khối thân thể trước mắt này bị Nhiên Nghị chạm vào, trong lòng hắn không hiểu sao có một trận đau lòng!
Lâm Mộ Thiên còn muốn nói gì đó nhưng Vĩnh Trình lại ngăn y: “Không cần phải nói, tôi đã biết, tôi sẽ thay anh lấy lại công đạo.” Nói xong hắn liền cởi áo khoác……
Lâm Mộ Thiên chậm rãi lắc đầu, y cũng không muốn Vĩnh Trình vì mình mà rước phiền toái. Nhiên Nghị cũng không phải người dễ dàng đối phó như vậy, hơn nữa hắn là người của cục chính trị, rất cường thế.
Lâm Mộ Thiên ngồi ở trên giường, tim đập gia tốc nhìn Vĩnh Trình cởi từng cái quần từng cái áo. Vĩnh Trình lộ ra dáng người hoàn mỹ khiến người ta thét chói tai, nam nhân nhìn một màn như vậy thì trở nên khẩn trương lại bối rối.
Lúc này khẳng định đi không được ! Đã đến lúc này rồi, đã thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, nếu muốn đi, căn bản là không có khả năng ……
Có điều, y cảm thấy mặt đối mặt trắng trợn như vậy, vô luận là bao nhiêu lần, y cũng sẽ thẹn thùng, đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Y không được tự nhiên dịch ra phía sau giường, vừa lúc chừa ra vị trí cho Vĩnh Trình.
“Kỳ thật, tôi không có trốn cậu……” Lúc này, nam nhân thật không thích hợp lặp lại, “Tôi cũng không có bảo Tâm Nghi nói những lời này với cậu, ngày đó Tâm Nghi đến trường quay tìm tôi, nói……”
“Nói cái gì?” Vĩnh Trình giương mắt hỏi nam nhân. Giờ phút này, nam nhân Lâm Mộ Thiên này hơi hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra khó xử lại do dự làm cho hắn nhịn không được hôn hai má nam nhân.
Đôi môi mềm mại đột nhiên dán lên sườn mặt nam nhân, làm cho nam nhân chấn kinh không nhỏ. Đôi môi của Vĩnh Trình nhẹ nhàng mà nhấp mặt y một ngụm, giống như khiêu khích, đầu lưỡi như có như không đảo qua da y……
“Tôi chỉ đáp ứng cô ấy về sau sẽ không chủ động gặp cậu.” Lâm Mộ Thiên vẫn nói ra, cơ hồ là cùng lúc, điểm nhỏ trước ngực của y bị Vĩnh Trình nắm, niết ở đầu ngón tay chậm rãi gảy gảy, niết niết.
“……” Vĩnh Trình không nói gì, chỉ có hai mắt chuyên chú nhìn chằm chằm đôi môi khẽ nhếch của nam nhân, tựa hồ có chút…… khát cầu.
Đôi môi khẽ nhếch mở của nam nhân phát ra tiếng hút không khí nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn hôn ám thật mê người, hai mắt nam nhân nhợt nhạt ướt át nhìn chăm chú vào Vĩnh Trình, dưới con mắt Vĩnh Trình hoàn toàn trở thành một loại mời mọc ái dục.
Nhũ tiêm nam nhân bị nhẹ nhàng nắm, Vĩnh Trình dùng đầu ngón tay tinh tế ma sát, làm cho điểm nhỏ kia không ngừng nở ra rồi dần dần trở nên đứng thẳng. Y bị Vĩnh Trình sờ khiến cả người như nhũn ra. Vĩnh Trình để nam nhân tựa vào đầu giường, khiến cả người y trần trụi, hai chân mở to không chút che lấp, thân thể mở rộng hướng về phía hắn……
Vĩnh Trình cũng không muốn nói thêm gì nữa, câu trả lời của nam nhân cùng với sự thành thật khiến hắn yên tâm. Hắn biết nam nhân sẽ không gạt hắn, chỉ cần nam nhân ngốc Lâm Mộ Thiên này nói không có trốn hắn, hắn sẽ tin tưởng.
Vĩnh Trình cảm thấy nam nhân ở trong lòng mình là quan trọng nhất, hắn không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian nam nhân mất tích này hắn rất khó qua, nhưng càng nhiều là tức giận. Hắn nghĩ tới nam nhân trốn mình nhưng sự thật cũng không phải là như vậy, Vĩnh Trình cảm thấy bản thân thật buồn cười, hắn thế nhưng cũng sẽ đau lòng vì người khác!
“Muốn không?”
Vĩnh Trình vô cùng trực tiếp hỏi nam nhân thẹn thùng, hắn áp chế thân thể, dùng dục vọng sớm cương của mình chậm rãi nhẹ nhàng ma sát bên trong đùi của nam nhân.
Lâm Mộ Thiên cảm giác được hô hấp của mình cũng trở nên ồ ồ, Vĩnh Trình liền đè ở trên người y, khuôn mặt mê người kia gần trong gang tấc nhìn chăm chú vào y, đáy mắt sáng ngời của Vĩnh Trình đầy vẻ ái muội.
“……” Nam nhân nghiêng đầu, không nói gì.
Mặt y đỏ ửng, ngực không ngừng phập phồng, rất hiển nhiên là đã bị khơi mào ***. Dục vọng xụi lơ giữa hai chân y, dưới ngôn ngữ khiêu khích cùng với tứ chi âu yếm của Vĩnh Trình, chậm rãi ngẩng đầu.
“Thoải mái không? Thoải mái thì kêu lên, đừng nghẹn trong miệng, dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, anh không cần thẹn thùng.” Giọng Vĩnh Trình rất thấp, thật ái muội. Hắn ngồi ở giữa hai chân mở rộng của nam nhân, một tay che dục vọng của nam nhân, thay nam nhân chậm rãi ma sát.
Dục vọng Lâm Mộ Thiên bị một bàn tay mạnh mẽ mà hữu lực bao vây, nhiệt độ lòng bàn tay của Vĩnh Trình truyền đến giống như muốn châm đốt y, khiến ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể càng thêm tràn đầy.
Theo động tác càng lúc càng nhanh trên tay, cùng với sự vuốt ve hơi hơi mạnh bạo của Vĩnh Trình đã khiến miệng y phát ra tiếng rên rỉ “ a ân” yếu ớt. Âm thanh bị đè nén đến nỗi không thể nghe thấy kia ở bên tai Vĩnh Trình lại có vẻ dị thường rõ ràng, kích thích mỗi một tế bào trong thân thể Vĩnh Trình, trong cơ thể dường như có dục hỏa đang lưu động.
Ở một khắc bùng nổ kia, nam nhân khó nhịn “hừ” một tiếng, bụng một trận co rút chặt, chất lỏng màu trắng phun đầy tay Vĩnh Trình. Y cảm thấy thật có lỗi, tính lấy khăn tay thay Vĩnh Trình lau khô lại bị khống chế hai chân, cả người trở tay không kịp ngã xuống giường. Hai chân y bị nâng lên, bị tách ra, làm cho toàn bộ thân thể y ngã về phía sau hiện lên huyệt khẩu vì khẩn trương mà hơi co lại bại lộ ở đáy mắt Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình nương ngón tay dính đầy dịch thể trượt vào con đường nóng ướt của nam nhân. Hắn cẩn thận khuếch trương động khẩu hẹp hòi lại nhắm chặt, nếp nhăn tinh tế ngậm vào hai ngón tay hắn, làm cho bí huyệt kia chậm rãi nuốt ngón tay vào. Hắn lại dần dần thêm ngón tay, bên trong nam nhân vừa nóng lại vừa chặt, nếu giờ phút này địa phương hẹp hòi kia của nam nhân mà ngậm dục vọng đang bùng phát của hắn, khả năng hắn sẽ tiết sớm……
“Thay tôi làm đi, tôi cũng rất khó chịu.” Vĩnh Trình kéo tay Lâm Mộ Thiên qua, bảo nam nhân phủ lên dục vọng nóng cháy ở hạ thể hắn: “Đụng đến chưa? Thật thích đi, lát nữa nó phải ‘Yêu’ anh. (=..=)” Hắn cố ý đùa với nam nhân thẹn thùng, lúc này, hắn cười đến có chút xấu xa, trong mắt lại chứa đựng ôn nhu mê người.
Nam nhân câm nín, lúc y đụng đến vật thật lớn kia, y như có ảo giác đầu ngón tay sắp bị tổn thương.
Vĩnh Trình thấy nam nhân không động, hắn liền một bên lấy ngón tay cắm vào bí huyệt nam nhân, nhẹ ấn điểm mẫn cảm bên trong của nam nhân, khiến cho dịch tiết ra càng nhiều, làm cho phía dưới của nam nhân trở nên càng ướt, càng nóng. Bên kia, Vĩnh Trình lôi kéo tay y nắm chặt dục vọng cứng rắn nóng bỏng dưới hạ thân hắn, chậm rãi hoạt động, tư thái *** mỹ cùng *** cọ sát làm cho nam nhân có chút không thể thích ứng.
Điểm nổi lên mẫn cảm trong thân thể Lâm Mộ Thiên bị kích thích qua lại, dưới thân y một mảnh ướt át, dịch trong suốt từ nơi gắn bó giữa ngón tay cùng mật huyệt chậm rãi trào ra, nhiễm ướt giữa mông nam nhân, nơi đó ướt bóng một mảnh……
Thấy nam nhân trằn trọc lộn xộn, còn vô tình kẹp chặt ngón tay hắn, nam nhân cảm giác được ngón tay Vĩnh Trình ở trong cơ thể sờ soạng khối nho nhỏ nổi lên kia, như có như không đảo qua khiến y áp chế không được phát ra tiếng nghẹn ngào *** mỹ mà áp lực. Trong âm thanh bất đắc dĩ lộ ra vài tia vô lực lại mệt mỏi cùng tiếng rên rỉ nhợt nhạt.
Mi mắt Vĩnh Trình buông xuống, cúi đầu, nhiệt tình hôn đôi môi nam nhân, thuần thục đẩy ra, nghiêng đầu ngậm đầu lưỡi nam nhân rồi nhẹ nhàng mút vào.
“Muốn tôi đi vào hay không, có muốn tôi hảo hảo yêu anh hay không?” Vĩnh Trình khẽ cắn lỗ tai nam nhân, dán bên tai nam nhân nói nhỏ, hơi thở của hắn cũng không xong. Hô hấp nặng nề nói một số từ khiến người ta mặt đỏ tim đập: “Mộ Thiên, mau trả lời tôi, tôi sắp nhịn không được rồi, có muốn tôi đem ‘dục vọng’ cho vào bên trong thân thể của anh không?”
Ngón tay Vĩnh Trình nhanh chóng rút ra, thân thể nam nhân lập tức co rút chặt, ngón tay mang lực ma sát khiến nam nhân kẹp chặt song mông.
“ Uhm……” tiếng rên rỉ của nam nhân trầm thấp lại uyển chuyển, âm thanh này nghe vào trong tai Vĩnh Trình lại trở thành lời mời và cho phép.
Vĩnh Trình nhu nhu khuôn ngực mềm dẻo lại rắn chắc của nam nhân, dục vọng nóng bỏng lại cứng rắn ở hạ thân gắt gao dán lên cái đùi ướt át của nam nhân, chậm rãi ma sát. Loại kích thích mãnh liệt này làm cho tâm nam nhân đều sắp nhảy ra từ cổ họng……
Vật kia cứng quá, nóng quá……
Hai chân nam nhân bị gấp khúc, ép lên ngực, hai cánh tay Vĩnh Trình vẫn như trước vòng qua hai chân nam nhân, nắm sau lưng y khiến cho y thả lỏng. Dục vọng nóng cháy của hắn chậm rãi đi vào con đường ướt át lại hẹp hòi chặt chẽ của y.
Sau khi chờ nam nhân thích ứng, Vĩnh Trình một mặt nhiệt tình lại không câu nệ hôn đôi môi đang rên rỉ của nam nhân, một mặt cử động eo nhanh hơn, ra vào càng sâu trong thân thể nóng rực của y.
“Chậm…… Chậm một chút…… đừng……” giọng nam nhân run run, giọng nói bị dục vọng mạnh mẽ khiến cho run run. Y chưa yêu cầu xong thì tiếng rên rỉ trầm thấp ám ách trong miệng bị bao phủ giữa đôi môi hai người, trong căn phòng trống rỗng chỉ có thể nghe thấy tiếng mút môi nhau, cùng với tiếng thân thể ái ân *** mỹ phát ra khi phát vào mông.
Hai người làm rất kịch liệt, hai chân nam nhân run run, cường lực ma sát ở hạ thể phi thường rõ ràng, điểm mẫn cảm liên tục bị đụng vào. Cảm giác nóng rực cùng cảm giác bí huyệt tê dại dưới bụng khiến y nắm chặt chăn giường dưới thân. Cùng với tần suất ra vào càng lúc càng nhanh của Vĩnh Trình, khuôn ngực mềm dẻo của y bị vuốt ve, dục vọng run run rỉ ra dịch thể dưới hạ thân bị Vĩnh Trình bao vây, cao thấp hoạt động……
“ ưhm ưhm!” Lâm Mộ Thiên thấp giọng nghẹn ngào, khoái cảm mãnh liệt này làm cho da đầu y run lên, ngay cả ngón chân cũng bị co rút .
Vĩnh Trình ôm chặt nam nhân, mồ hôi kích tình theo chóp mũi hắn nhỏ xuống, lăn xuống trên mặt y. Hơi thở nóng cháy giữa đôi môi hai người hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, là nóng bỏng, là triền miên, tràn ngập nhiệt tình cùng yêu thương.
Kích tình qua đi, Vĩnh Trình ôm nam nhân mỏi mệt nằm ở trong chăn, trầm mặc lan tràn ở trong phòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi của hai người. Nam nhân cảm giác được vai bị nhéo một cái, y nghi hoặc quay đầu nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ bên gối.
Tóc Vĩnh Trình hơi ướt, trên mặt có vài giọt mồ hôi, chẳng những không ảnh hưởng vẻ đẹp trai của hắn mà càng tăng thêm vài phần gợi cảm sau ***. Vĩnh Trình nhìn nam nhân trong chốc lát, nhẹ nhàng hôn môi nam nhân một ngụm, hô hấp ấm áp tràn ngập ở giữa mũi hai người.
“Anh với tôi quen nhau đi……”
Trong căn phòng im lặng, giọng nói trầm thấp lại dễ nghe của Vĩnh Trình thoang thoảng quanh quẩn ở bên tai nam nhân……
==========
CHƯƠNG 208
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Mộ Thiên không kịp phản ứng, đối mặt với câu hỏi của Vĩnh Trình y có chút mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục. Nam nhân há miệng, hơi mấp máy môi nhưng lại không nói được gì.
Vĩnh Trình cũng không buộc y trả lời nữa, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt do dự bất an của nam nhân, trong lòng cũng có cảm giác nói không nên lời. Vĩnh Trình hy vọng y có thể đáp ứng, nhưng y lại không nói lời nào, câu trả lời thuyết phục nào cũng không có.
Y cũng không biết nên như thế nào mở miệng hỏi mối quan hệ không thể tưởng tượng của Vĩnh Trình và Tâm Nghi kia, có lẽ là lo lắng, có lẽ là sợ hãi sau khi biết sẽ bị thất vọng.
“Cậu đã kết hôn rồi, cậu nên nuôi nấng còn mình cho tốt đi, về phần chúng ta……” Lâm Mộ Thiên nhặt quần áo dưới đất lên, y gian nan nói, “Loại quan hệ này của chúng ta có vẻ chấm dứt sớm một chút vẫn tốt hơn, đối với con của cậu không công bằng.”
Nếu Vĩnh Trình và Tâm Nghi thật sự đã kết hôn, nói sao đi nữa Lâm Mộ Thiên cũng muốn vì đứa nhỏ kia chấm dứt việc lui tới với Vĩnh Trình. Dù trước đó y không có trốn Vĩnh Trình, nhưng sau này có thể y thật sự sẽ trốn Vĩnh Trình.
“Anh đang nói bậy bạ gì đó?” Vĩnh Trình từ sau lưng ôm lấy y, cảm thấy lời nam nhân nói có chút kỳ quái.
Lâm Mộ Thiên quay đầu lại, thật nghi hoặc: “Đứa nhỏ trong bụng Tâm Nghi…… Chẳng lẽ không phải của cậu?”
“Đứa nhỏ của người đàn bà kia sao có thể là của tôi, cho dù trước kia tôi đã cùng ả làm, nhưng tôi không có lưu nòi giống của tôi cho ả.” Vĩnh Trình hèn mọn cười, không thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ kia. Hắn chán ghét người đàn bà Tâm Nghi kia dùng đứa nhỏ làm vũ khí, đến chỗ chú hắn cầu xin chủ trì công đạo, còn khiến hắn mang vết đen lớn như vậy. Đứa nhỏ kia căn bản không phải của hắn, hắn chưa bao giờ cho rằng người đàn bà kia sẽ tuân thủ nữ tắc.
Vĩnh Trình dám khẳng định, đứa nhỏ kia tuyệt đối không phải của mình !
“Vậy hai người còn chưa kết hôn?” Lâm Mộ Thiên buông đầu xuống, nắm quần áo ở trong tay, tựa hồ đang chờ Vĩnh Trình trả lời.
“Không có.” nhắc tới người đàn bà kia, Vĩnh Trình cũng rất phiền.
“……”
“Thật sự không có.” Giọng Vĩnh Trình lộ ra vài tia lo lắng, hắn nói với nam nhân, “Chú tôi đúng là đã nói qua với tôi chuyện anh bảo tôi cùng cô ta, nhưng tôi cự tuyệt, chú tôi cũng tôn trọng ý kiến của tôi.”
Kia vì sao Tâm Nghi còn có thể đi theo cậu đến đây…… (ta cũng đang théc méc >” Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta ; Trangki
Lâm Mộ Thiên cả người cứng ngắc, y kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Vĩnh Trình, không biết phải phản ứng như thế nào. Y tùy ý để Vĩnh Trình hôn y, nụ hôn nóng bỏng kia càng ngày càng vô lực nhưng nó vẫn đang tiếp tục, bộ dạng của Vĩnh Trình mỏi mệt cứ như hao hết tâm lực. Môi nam nhân bị đối phương ngậm vào, nhẹ nhẹ mân mê, đầu lưỡi thong thả đảo qua môi y, dây dưa đầu lưỡi mềm mại của y.
Quần áo y đều bị cởi hết nhưng Vĩnh Trình vẫn còn mặc chỉnh tề, điều này làm cho nam nhân có chút hỗn loạn. Vĩnh Trình một bên hôn, một bên đẩy ngã y xuống giường, động tác Vĩnh Trình không tính ôn nhu nhưng lại không tính là thô lỗ. Lâm Mộ Thiên nhìn hai chân mình bị hai tay Vĩnh Trình lưu loát tách ra, đùi bị vuốt ve, cái loại cảm giác kỳ quái này khiến cho hai chân nam nhân hơi hơi phát run.
Nam nhân vươn tay, bắt lấy cái tay đang trượt về giữa hai chân y của Vĩnh Trình, đầu lưỡi y từ trong miệng đối phương giãy ra, tránh được Vĩnh Trình hôn. Y tràn ngập nghi hoặc cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm Vĩnh Trình, y hỏi thử: “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Tôi đã làm chuyện gì không tốt với cậu sao? Vì sao cậu phải khóc?”
Lâm Mộ Thiên ngược lại cảm thấy bản thân dường như là người xấu, con ngươi mê người trong sự quật cường mang theo vô tội của Vĩnh Trình nhẹ nhàng lấp lóe, hắn biết nam nhân khẳng định sẽ vì hắn như vậy mà mềm lòng. (=.,= lợi dụng lòng tốt hả ca)
Vĩnh Trình cũng không chút kiêng kị né tránh ánh mắt y, chẳng qua trên khuôn mặt anh tuấn của hắn có vài giọt nước. Hắn ôm chặt thân thể nam nhân rồi phủ nhận: “Ai nói tôi khóc, tôi căn bản là không khóc, là anh hoa mắt.” giọng hắn rất nhỏ, cũng rất dễ nghe, trong đó mang theo nồng đậm bất mãn.
Thật sự là y hoa mắt sao?
Có lẽ đi……
Bên tai Lâm Mộ Thiên bị hơi thở kia kích thích, y không tự chủ được căng thẳng thân thể. Vĩnh Trình tựa vào vai y, tiếng hít thở rất nhỏ đều đều ở bên tai y, cái lưng mẫn cảm của y bị hai tay Vĩnh Trình chậm rãi âu yếm. Vĩnh Trình ngồi ở giữa hai chân y, nửa ôm thân thể trần trụi của y, hai tay thong thả lại ái muội nhẹ vỗ về da thịt trần trụi của nam nhân.
Thật lâu sau, Vĩnh Trình mới chậm rãi mở miệng.
“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh cũng không hẳn phải trốn tôi, có vấn đề gì, chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.” cảm xúc của Vĩnh Trình có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, điểm này đối với Lâm Mộ Thiên mà nói, coi như là một mở đầu tốt.
Đột nhiên, Lâm Mộ Thiên có cỗ xúc động muốn khóc vì lời nói quan tâm của Vĩnh Trình, y cảm thấy rất ấm áp. Y vốn nghĩ Vĩnh Trình sẽ không để ý đến cảm nhận của y, giống Nhiên Nghị như vậy cưỡng bức y, nhưng Vĩnh Trình không dùng loại phương thức cực đoan đó đối đãi y.
Tuy rằng vừa rồi Vĩnh Trình rất tức giận, nhưng vẫn giữ lại lý trí, Vĩnh Trình cũng không muốn vì xúc động rồi sau đó hối hận.
Trầm mặc thật lâu, Lâm Mộ Thiên mới mở miệng, đem chuyện mất tích trong khoảng thời gian này nói cho Vĩnh Trình, đương nhiên trong đó chuyện Nhiên Nghị đối với y, y cũng không nói gì. Nam nhân chỉ nói Nhiên Nghị bắt y, Thanh Dương cứu y ra, sau lại đến nơi này…… gặp Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình im lặng nghe Lâm Mộ Thiên thong thả kể lại xong, trong đó có mấy lần nam nhân đều nói thoáng qua nhưng Vĩnh Trình lại thủy chung cũng không nói gì. Hắn ôm y, áp y vào chăn, một bên nhỏ vụn hôn cổ nam nhân, một bên lắng nghe nam nhân kể lại……
Lâm Mộ Thiên thật bất đắc dĩ, y dùng tay nhẹ nhàng đẩy đầu Vĩnh Trình ra: “Cậu …… rốt cuộc cậu có nghe tôi nói hay không. Đây là cậu hỏi tôi trước, giờ tôi nói nhưng…… nhưng cậu lại không nghe……”
“Tôi có nghe.” Vĩnh Trình xác thực có nghe, y cũng biết nam nhân ủy khuất.
Nhiên Nghị và nam nhân ở cùng nhau, hắn có thể không làm gì với y sao? Không làm liền kỳ quái ! Đối với việc này, Vĩnh Trình thật tức giận, thậm chí trong lòng có cỗ oán khí. Hắn không hy vọng nam nhân bị người khác chạm đến, chỉ cần nghĩ tới khối thân thể trước mắt này bị Nhiên Nghị chạm vào, trong lòng hắn không hiểu sao có một trận đau lòng!
Lâm Mộ Thiên còn muốn nói gì đó nhưng Vĩnh Trình lại ngăn y: “Không cần phải nói, tôi đã biết, tôi sẽ thay anh lấy lại công đạo.” Nói xong hắn liền cởi áo khoác……
Lâm Mộ Thiên chậm rãi lắc đầu, y cũng không muốn Vĩnh Trình vì mình mà rước phiền toái. Nhiên Nghị cũng không phải người dễ dàng đối phó như vậy, hơn nữa hắn là người của cục chính trị, rất cường thế.
Lâm Mộ Thiên ngồi ở trên giường, tim đập gia tốc nhìn Vĩnh Trình cởi từng cái quần từng cái áo. Vĩnh Trình lộ ra dáng người hoàn mỹ khiến người ta thét chói tai, nam nhân nhìn một màn như vậy thì trở nên khẩn trương lại bối rối.
Lúc này khẳng định đi không được ! Đã đến lúc này rồi, đã thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, nếu muốn đi, căn bản là không có khả năng ……
Có điều, y cảm thấy mặt đối mặt trắng trợn như vậy, vô luận là bao nhiêu lần, y cũng sẽ thẹn thùng, đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên. Y không được tự nhiên dịch ra phía sau giường, vừa lúc chừa ra vị trí cho Vĩnh Trình.
“Kỳ thật, tôi không có trốn cậu……” Lúc này, nam nhân thật không thích hợp lặp lại, “Tôi cũng không có bảo Tâm Nghi nói những lời này với cậu, ngày đó Tâm Nghi đến trường quay tìm tôi, nói……”
“Nói cái gì?” Vĩnh Trình giương mắt hỏi nam nhân. Giờ phút này, nam nhân Lâm Mộ Thiên này hơi hơi cúi đầu, trên mặt lộ ra khó xử lại do dự làm cho hắn nhịn không được hôn hai má nam nhân.
Đôi môi mềm mại đột nhiên dán lên sườn mặt nam nhân, làm cho nam nhân chấn kinh không nhỏ. Đôi môi của Vĩnh Trình nhẹ nhàng mà nhấp mặt y một ngụm, giống như khiêu khích, đầu lưỡi như có như không đảo qua da y……
“Tôi chỉ đáp ứng cô ấy về sau sẽ không chủ động gặp cậu.” Lâm Mộ Thiên vẫn nói ra, cơ hồ là cùng lúc, điểm nhỏ trước ngực của y bị Vĩnh Trình nắm, niết ở đầu ngón tay chậm rãi gảy gảy, niết niết.
“……” Vĩnh Trình không nói gì, chỉ có hai mắt chuyên chú nhìn chằm chằm đôi môi khẽ nhếch của nam nhân, tựa hồ có chút…… khát cầu.
Đôi môi khẽ nhếch mở của nam nhân phát ra tiếng hút không khí nhẹ nhàng. Dưới ánh đèn hôn ám thật mê người, hai mắt nam nhân nhợt nhạt ướt át nhìn chăm chú vào Vĩnh Trình, dưới con mắt Vĩnh Trình hoàn toàn trở thành một loại mời mọc ái dục.
Nhũ tiêm nam nhân bị nhẹ nhàng nắm, Vĩnh Trình dùng đầu ngón tay tinh tế ma sát, làm cho điểm nhỏ kia không ngừng nở ra rồi dần dần trở nên đứng thẳng. Y bị Vĩnh Trình sờ khiến cả người như nhũn ra. Vĩnh Trình để nam nhân tựa vào đầu giường, khiến cả người y trần trụi, hai chân mở to không chút che lấp, thân thể mở rộng hướng về phía hắn……
Vĩnh Trình cũng không muốn nói thêm gì nữa, câu trả lời của nam nhân cùng với sự thành thật khiến hắn yên tâm. Hắn biết nam nhân sẽ không gạt hắn, chỉ cần nam nhân ngốc Lâm Mộ Thiên này nói không có trốn hắn, hắn sẽ tin tưởng.
Vĩnh Trình cảm thấy nam nhân ở trong lòng mình là quan trọng nhất, hắn không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian nam nhân mất tích này hắn rất khó qua, nhưng càng nhiều là tức giận. Hắn nghĩ tới nam nhân trốn mình nhưng sự thật cũng không phải là như vậy, Vĩnh Trình cảm thấy bản thân thật buồn cười, hắn thế nhưng cũng sẽ đau lòng vì người khác!
“Muốn không?”
Vĩnh Trình vô cùng trực tiếp hỏi nam nhân thẹn thùng, hắn áp chế thân thể, dùng dục vọng sớm cương của mình chậm rãi nhẹ nhàng ma sát bên trong đùi của nam nhân.
Lâm Mộ Thiên cảm giác được hô hấp của mình cũng trở nên ồ ồ, Vĩnh Trình liền đè ở trên người y, khuôn mặt mê người kia gần trong gang tấc nhìn chăm chú vào y, đáy mắt sáng ngời của Vĩnh Trình đầy vẻ ái muội.
“……” Nam nhân nghiêng đầu, không nói gì.
Mặt y đỏ ửng, ngực không ngừng phập phồng, rất hiển nhiên là đã bị khơi mào ***. Dục vọng xụi lơ giữa hai chân y, dưới ngôn ngữ khiêu khích cùng với tứ chi âu yếm của Vĩnh Trình, chậm rãi ngẩng đầu.
“Thoải mái không? Thoải mái thì kêu lên, đừng nghẹn trong miệng, dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta, anh không cần thẹn thùng.” Giọng Vĩnh Trình rất thấp, thật ái muội. Hắn ngồi ở giữa hai chân mở rộng của nam nhân, một tay che dục vọng của nam nhân, thay nam nhân chậm rãi ma sát.
Dục vọng Lâm Mộ Thiên bị một bàn tay mạnh mẽ mà hữu lực bao vây, nhiệt độ lòng bàn tay của Vĩnh Trình truyền đến giống như muốn châm đốt y, khiến ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể càng thêm tràn đầy.
Theo động tác càng lúc càng nhanh trên tay, cùng với sự vuốt ve hơi hơi mạnh bạo của Vĩnh Trình đã khiến miệng y phát ra tiếng rên rỉ “ a ân” yếu ớt. Âm thanh bị đè nén đến nỗi không thể nghe thấy kia ở bên tai Vĩnh Trình lại có vẻ dị thường rõ ràng, kích thích mỗi một tế bào trong thân thể Vĩnh Trình, trong cơ thể dường như có dục hỏa đang lưu động.
Ở một khắc bùng nổ kia, nam nhân khó nhịn “hừ” một tiếng, bụng một trận co rút chặt, chất lỏng màu trắng phun đầy tay Vĩnh Trình. Y cảm thấy thật có lỗi, tính lấy khăn tay thay Vĩnh Trình lau khô lại bị khống chế hai chân, cả người trở tay không kịp ngã xuống giường. Hai chân y bị nâng lên, bị tách ra, làm cho toàn bộ thân thể y ngã về phía sau hiện lên huyệt khẩu vì khẩn trương mà hơi co lại bại lộ ở đáy mắt Vĩnh Trình.
Vĩnh Trình nương ngón tay dính đầy dịch thể trượt vào con đường nóng ướt của nam nhân. Hắn cẩn thận khuếch trương động khẩu hẹp hòi lại nhắm chặt, nếp nhăn tinh tế ngậm vào hai ngón tay hắn, làm cho bí huyệt kia chậm rãi nuốt ngón tay vào. Hắn lại dần dần thêm ngón tay, bên trong nam nhân vừa nóng lại vừa chặt, nếu giờ phút này địa phương hẹp hòi kia của nam nhân mà ngậm dục vọng đang bùng phát của hắn, khả năng hắn sẽ tiết sớm……
“Thay tôi làm đi, tôi cũng rất khó chịu.” Vĩnh Trình kéo tay Lâm Mộ Thiên qua, bảo nam nhân phủ lên dục vọng nóng cháy ở hạ thể hắn: “Đụng đến chưa? Thật thích đi, lát nữa nó phải ‘Yêu’ anh. (=..=)” Hắn cố ý đùa với nam nhân thẹn thùng, lúc này, hắn cười đến có chút xấu xa, trong mắt lại chứa đựng ôn nhu mê người.
Nam nhân câm nín, lúc y đụng đến vật thật lớn kia, y như có ảo giác đầu ngón tay sắp bị tổn thương.
Vĩnh Trình thấy nam nhân không động, hắn liền một bên lấy ngón tay cắm vào bí huyệt nam nhân, nhẹ ấn điểm mẫn cảm bên trong của nam nhân, khiến cho dịch tiết ra càng nhiều, làm cho phía dưới của nam nhân trở nên càng ướt, càng nóng. Bên kia, Vĩnh Trình lôi kéo tay y nắm chặt dục vọng cứng rắn nóng bỏng dưới hạ thân hắn, chậm rãi hoạt động, tư thái *** mỹ cùng *** cọ sát làm cho nam nhân có chút không thể thích ứng.
Điểm nổi lên mẫn cảm trong thân thể Lâm Mộ Thiên bị kích thích qua lại, dưới thân y một mảnh ướt át, dịch trong suốt từ nơi gắn bó giữa ngón tay cùng mật huyệt chậm rãi trào ra, nhiễm ướt giữa mông nam nhân, nơi đó ướt bóng một mảnh……
Thấy nam nhân trằn trọc lộn xộn, còn vô tình kẹp chặt ngón tay hắn, nam nhân cảm giác được ngón tay Vĩnh Trình ở trong cơ thể sờ soạng khối nho nhỏ nổi lên kia, như có như không đảo qua khiến y áp chế không được phát ra tiếng nghẹn ngào *** mỹ mà áp lực. Trong âm thanh bất đắc dĩ lộ ra vài tia vô lực lại mệt mỏi cùng tiếng rên rỉ nhợt nhạt.
Mi mắt Vĩnh Trình buông xuống, cúi đầu, nhiệt tình hôn đôi môi nam nhân, thuần thục đẩy ra, nghiêng đầu ngậm đầu lưỡi nam nhân rồi nhẹ nhàng mút vào.
“Muốn tôi đi vào hay không, có muốn tôi hảo hảo yêu anh hay không?” Vĩnh Trình khẽ cắn lỗ tai nam nhân, dán bên tai nam nhân nói nhỏ, hơi thở của hắn cũng không xong. Hô hấp nặng nề nói một số từ khiến người ta mặt đỏ tim đập: “Mộ Thiên, mau trả lời tôi, tôi sắp nhịn không được rồi, có muốn tôi đem ‘dục vọng’ cho vào bên trong thân thể của anh không?”
Ngón tay Vĩnh Trình nhanh chóng rút ra, thân thể nam nhân lập tức co rút chặt, ngón tay mang lực ma sát khiến nam nhân kẹp chặt song mông.
“ Uhm……” tiếng rên rỉ của nam nhân trầm thấp lại uyển chuyển, âm thanh này nghe vào trong tai Vĩnh Trình lại trở thành lời mời và cho phép.
Vĩnh Trình nhu nhu khuôn ngực mềm dẻo lại rắn chắc của nam nhân, dục vọng nóng bỏng lại cứng rắn ở hạ thân gắt gao dán lên cái đùi ướt át của nam nhân, chậm rãi ma sát. Loại kích thích mãnh liệt này làm cho tâm nam nhân đều sắp nhảy ra từ cổ họng……
Vật kia cứng quá, nóng quá……
Hai chân nam nhân bị gấp khúc, ép lên ngực, hai cánh tay Vĩnh Trình vẫn như trước vòng qua hai chân nam nhân, nắm sau lưng y khiến cho y thả lỏng. Dục vọng nóng cháy của hắn chậm rãi đi vào con đường ướt át lại hẹp hòi chặt chẽ của y.
Sau khi chờ nam nhân thích ứng, Vĩnh Trình một mặt nhiệt tình lại không câu nệ hôn đôi môi đang rên rỉ của nam nhân, một mặt cử động eo nhanh hơn, ra vào càng sâu trong thân thể nóng rực của y.
“Chậm…… Chậm một chút…… đừng……” giọng nam nhân run run, giọng nói bị dục vọng mạnh mẽ khiến cho run run. Y chưa yêu cầu xong thì tiếng rên rỉ trầm thấp ám ách trong miệng bị bao phủ giữa đôi môi hai người, trong căn phòng trống rỗng chỉ có thể nghe thấy tiếng mút môi nhau, cùng với tiếng thân thể ái ân *** mỹ phát ra khi phát vào mông.
Hai người làm rất kịch liệt, hai chân nam nhân run run, cường lực ma sát ở hạ thể phi thường rõ ràng, điểm mẫn cảm liên tục bị đụng vào. Cảm giác nóng rực cùng cảm giác bí huyệt tê dại dưới bụng khiến y nắm chặt chăn giường dưới thân. Cùng với tần suất ra vào càng lúc càng nhanh của Vĩnh Trình, khuôn ngực mềm dẻo của y bị vuốt ve, dục vọng run run rỉ ra dịch thể dưới hạ thân bị Vĩnh Trình bao vây, cao thấp hoạt động……
“ ưhm ưhm!” Lâm Mộ Thiên thấp giọng nghẹn ngào, khoái cảm mãnh liệt này làm cho da đầu y run lên, ngay cả ngón chân cũng bị co rút .
Vĩnh Trình ôm chặt nam nhân, mồ hôi kích tình theo chóp mũi hắn nhỏ xuống, lăn xuống trên mặt y. Hơi thở nóng cháy giữa đôi môi hai người hoàn toàn dung hợp cùng một chỗ, là nóng bỏng, là triền miên, tràn ngập nhiệt tình cùng yêu thương.
Kích tình qua đi, Vĩnh Trình ôm nam nhân mỏi mệt nằm ở trong chăn, trầm mặc lan tràn ở trong phòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi của hai người. Nam nhân cảm giác được vai bị nhéo một cái, y nghi hoặc quay đầu nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ bên gối.
Tóc Vĩnh Trình hơi ướt, trên mặt có vài giọt mồ hôi, chẳng những không ảnh hưởng vẻ đẹp trai của hắn mà càng tăng thêm vài phần gợi cảm sau ***. Vĩnh Trình nhìn nam nhân trong chốc lát, nhẹ nhàng hôn môi nam nhân một ngụm, hô hấp ấm áp tràn ngập ở giữa mũi hai người.
“Anh với tôi quen nhau đi……”
Trong căn phòng im lặng, giọng nói trầm thấp lại dễ nghe của Vĩnh Trình thoang thoảng quanh quẩn ở bên tai nam nhân……
==========
CHƯƠNG 208
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Mộ Thiên không kịp phản ứng, đối mặt với câu hỏi của Vĩnh Trình y có chút mờ mịt, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đưa ra câu trả lời thuyết phục. Nam nhân há miệng, hơi mấp máy môi nhưng lại không nói được gì.
Vĩnh Trình cũng không buộc y trả lời nữa, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt do dự bất an của nam nhân, trong lòng cũng có cảm giác nói không nên lời. Vĩnh Trình hy vọng y có thể đáp ứng, nhưng y lại không nói lời nào, câu trả lời thuyết phục nào cũng không có.
Y cũng không biết nên như thế nào mở miệng hỏi mối quan hệ không thể tưởng tượng của Vĩnh Trình và Tâm Nghi kia, có lẽ là lo lắng, có lẽ là sợ hãi sau khi biết sẽ bị thất vọng.
“Cậu đã kết hôn rồi, cậu nên nuôi nấng còn mình cho tốt đi, về phần chúng ta……” Lâm Mộ Thiên nhặt quần áo dưới đất lên, y gian nan nói, “Loại quan hệ này của chúng ta có vẻ chấm dứt sớm một chút vẫn tốt hơn, đối với con của cậu không công bằng.”
Nếu Vĩnh Trình và Tâm Nghi thật sự đã kết hôn, nói sao đi nữa Lâm Mộ Thiên cũng muốn vì đứa nhỏ kia chấm dứt việc lui tới với Vĩnh Trình. Dù trước đó y không có trốn Vĩnh Trình, nhưng sau này có thể y thật sự sẽ trốn Vĩnh Trình.
“Anh đang nói bậy bạ gì đó?” Vĩnh Trình từ sau lưng ôm lấy y, cảm thấy lời nam nhân nói có chút kỳ quái.
Lâm Mộ Thiên quay đầu lại, thật nghi hoặc: “Đứa nhỏ trong bụng Tâm Nghi…… Chẳng lẽ không phải của cậu?”
“Đứa nhỏ của người đàn bà kia sao có thể là của tôi, cho dù trước kia tôi đã cùng ả làm, nhưng tôi không có lưu nòi giống của tôi cho ả.” Vĩnh Trình hèn mọn cười, không thừa nhận sự tồn tại của đứa nhỏ kia. Hắn chán ghét người đàn bà Tâm Nghi kia dùng đứa nhỏ làm vũ khí, đến chỗ chú hắn cầu xin chủ trì công đạo, còn khiến hắn mang vết đen lớn như vậy. Đứa nhỏ kia căn bản không phải của hắn, hắn chưa bao giờ cho rằng người đàn bà kia sẽ tuân thủ nữ tắc.
Vĩnh Trình dám khẳng định, đứa nhỏ kia tuyệt đối không phải của mình !
“Vậy hai người còn chưa kết hôn?” Lâm Mộ Thiên buông đầu xuống, nắm quần áo ở trong tay, tựa hồ đang chờ Vĩnh Trình trả lời.
“Không có.” nhắc tới người đàn bà kia, Vĩnh Trình cũng rất phiền.
“……”
“Thật sự không có.” Giọng Vĩnh Trình lộ ra vài tia lo lắng, hắn nói với nam nhân, “Chú tôi đúng là đã nói qua với tôi chuyện anh bảo tôi cùng cô ta, nhưng tôi cự tuyệt, chú tôi cũng tôn trọng ý kiến của tôi.”
Kia vì sao Tâm Nghi còn có thể đi theo cậu đến đây…… (ta cũng đang théc méc >” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất