Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2

Chương 57

Trước Sau
CHƯƠNG 283

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Vì đối tượng cùng Lâm Mộ Thiên hôn môi là Thanh Dương, mà Lê Lê cũng coi như là người quen biết rộng, đương nhiên biết thân phận Thanh Dương, vì thế liền không có lớn tiếng gọi. Cô vội vàng làm bộ không như phát hiện, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Nam nhân muốn gọi cô lại nhưng lại bị Thanh Dương bắt được tay, hắn hơi nhéo nhéo tay nam nhân, ngăn cản động tác nam nhân.

Nam nhân tùy ý Thanh Dương lười biếng nhẹ mân đôi môi y, hơi thở ấm áp đảo qua hai má nam nhân, hơi thở ái muội của Thanh Dương trêu chọc thần trí nam nhân. Hơi thở nam nhân từ lúc ngừng lại ngắn ngủi vừa nãy, từ từ chuyển thành ồ ồ.

Một bàn tay Thanh Dương giữ chặt bàn tay nam nhân, một bàn tay ôm eo y, đôi môi lười biếng ngăn chặn môi nam nhân. Đầu lưỡi hai người giao quấn cùng một chỗ, thong thả thăm dò……

Hôn được một lát thì Thanh Dương mới rời khỏi đôi môi nam nhân, nam nhân hơi thở nặng nhọc, trong lòng nhảy loạn. Thanh Dương nắm tay y, một chút cũng không có ý tứ buông ra.

“Bạn anh vừa đi rồi, cô ấy nói Vĩnh Trình và Nhiên Nghị cũng đến đây, anh không đi qua chào sao?” ánh mắt thản nhiên của Thanh Dương dừng ở trên mặt nam nhân. Hai má nam nhân có chút phiếm hồng, nghe thấy cái tên “Nhiên Nghị”, nam nhân rõ ràng run lên một cái, Thanh Dương phát hiện biến hóa rất nhỏ trên mặt nam nhân, hắn thản nhiên nhìn y chăm chú.

“ Vĩnh Trình còn được nhưng Nhiên Nghị thì ……”

Muốn nam nhân chủ động đi chào hỏi Nhiên Nghị, y cũng không phải làm không được, nhưng nam nhân cảm thấy không cần thiết, như vậy chỉ dẫn tới Nhiên Nghị cười nhạo y. Đến lúc đó Nhiên Nghị lại nói những lời rất khó nghe, nói nam nhân muốn nịnh bợ hắn, nam nhân cũng không muốn nhìn thấy thái độ này của Nhiên Nghị. Nếu muốn Nhiên Nghị không trào phúng y, kia cũng là chuyện không có khả năng.

Cho nên y chỉ có tận lực tránh gặp mặt Nhiên Nghị, chỉ có như vậy nam nhân mới không nghe thấy lời cười nhạo làm người ta bất an kia.

Thanh Dương không có truy vấn nữa, đáp án của nam nhân đều viết ở trên mặt. Hắn nắm tay nam nhân đứng lên, nam nhân muốn rút tay về lại bị Thanh Dương kéo chặt thêm một chút.

“Thanh Dương, đây là hôn lễ của người ta, như vậy không tốt lắm, hơn nữa bên kia còn có rất nhiều người của giới truyền thông đang tác nghiệp.” Nam nhân thủy chung có băn khoăn, dù y đã dừng mọi công tác nhưng dù sao y cũng là người nổi tiếng, là người mà chắc chắn sẽ bị người khác chú ý.

“Không sao, xem như anh đang dìu tôi.” Thanh Dương luôn nghĩ chu đáo hơn so với nam nhân. Hắn hiểu nam nhân, biết nam nhân lo lắng cái gì, băn khoăn trong lòng nam nhân hắn đương nhiên cũng biết.

Lần này nam nhân không có phản đối, y nắm tay Thanh Dương, nâng cánh tay hắn. Chỉ có như vậy mới không bị người đưa lên thành đầu đề báo ngày mai _ là đỡ, mà không phải là nắm tay.

Hai người đàn ông cao lớn nắm tay đã đủ kỳ quái rồi, huống chi còn là hai người đàn ông có thân phận. Hơn nữa scandal của nam nhân và Thư Diệu gần đây quá ồn ào huyên náo, rất nhiều nhà báo đều viết y là song tính ( bi***ual ), y không muốn liên lụy đến Thanh Dương.

Sau khi nghi thức kết hôn chấm dứt, tất cả mọi người đi vào khách sạn tham gia tiệc mừng. Nhưng thật không khéo, khách sạn mà lão bạn học tổ chức tiệc vừa lúc là của Lâm Việt.

Lão bạn học của y thật có bản lĩnh, nam nhân từ trong miệng Lê Lê biết được lão bạn học này của y hắc bạch lưỡng đạo đều làm, việc kinh doanh làm được rất lớn, xem như là người lợi hại nhất trong đám bạn học. Hắn là nhân tài kiệt xuất nhất, bất quá Lâm Mộ Thiên cũng chưa cùng hắn nói được mấy câu, bởi vì chú rể quá bận, nam nhân thủy chung đều cùng Thanh Dương một chỗ.

Trong buổi tiệc.

Thanh Dương cùng chú rể ở một bên nói chuyện phiếm, nam nhân cũng tùy tiện hàn huyên vài câu, sau y liền đi toilet. Nam nhân mới từ trong toilet đi ra liền thấy Nhiên Nghị đang ở trên hành lang nghe điện thoại. (ko còn lời gì để nói *móc mũi*)

Hầu như ngay lập tức, nam nhân lui về trong toilet, y khẩn trương đứng ở trong toilet không dám ra ngoài _ nếu Nhiên Nghị nhìn thấy y, khẳng định…… khẳng định sẽ phát sinh chuyện không tốt.

“Tôi nói, một ngày người bên nam khu không thỏa hiệp, thì hội nghị lập pháp cuối tuần liền cấm người bên kia vào bàn.” Nam nhân đứng ở trong toilet, mơ hồ có thể nghe được giọng Nhiên Nghị.

Vì khách mời đều đã ngồi vào vị trí cho nên bên này cũng không có người, mà nói vậy Nhiên Nghị cũng vì lo lắng tới nguyên nhân này mới qua đây nghe điện thoại, trong toilet im lặng đến quỷ dị.

Nam nhân không dám phát ra tiếng động……

Nam nhân đứng ở chỗ đó không biết làm sao, chỉ hy vọng Nhiên Nghị nghe điện thoại xong, nhanh lên rời đi. Chẳng bao lâu, bên ngoài không còn tiếng động, nam nhân mới chậm rãi mở cửa ra.

Vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, một bàn tay liền chống lên khung cửa, đem nam nhân ngăn ở bên trong toilet. Nhiên Nghị không kiên nhẫn đánh giá nam nhân, trong mắt hắn trừ bỏ cười nhạo chính là châm chọc.



Nhìn thấy nam nhân lộ ra vẻ mặt sợ hãi, trong lòng hắn lại một trận lo lắng, tức khắc liền đen mặt.

“Từng này tuổi rồi còn ngây thơ như vậy, trốn có thể biến mất tăm sao?” Nhiên Nghị cười lạnh, hắn nói xong đã bắt lấy tay nam nhân, đem nam nhân kéo vào toilet.

“Cậu buông…..” Nam nhân thất kinh nhìn về phía Nhiên Nghị, tay y hơi run run, vẻ mặt trào phúng kia của Nhiên Nghị khiến y thật không thoải mái. Y muốn tránh khỏi Nhiên Nghị, đáng tiếc trốn cũng trốn không xong.

“Buông anh ra? Không dễ dàng như vậy, tìm anh hai tuần rồi, anh thật đúng là có bản lĩnh, dám chuyển nhà.” Nhiên Nghị bức nam nhân đến bên bồn rửa tay, ánh mắt né tránh của nam nhân làm cho hắn thật buồn bực.

Nam nhân Lâm Mộ Thiên này rốt cuộc có ý gì đây? Muốn trốn hắn nên ngay cả nhà cũng chuyển đi, này chỉ sợ đã mất không ít khí lực và dũng khí của nam nhân. Thời gian này Nhiên Nghị đúng là có đi tìm nam nhân, nhưng mỗi lần tới gõ cửa nửa ngày cũng không có người ra mở, điện thoại cũng không có người tiếp. Lần cuối cùng tới cư nhiên đổi người khác vào ở, nam nhân cư nhiên dám chuyển nhà, điều này làm cho Nhiên Nghị thập phần căm tức. (=.,= bệnh nặng lắm rồi)

Hơn nữa vừa rồi trong lúc vô tình hắn nhìn thấy nam nhân từ toilet đi ra, vốn ở trong này nhìn thấy nam nhân cũng đã giật mình. Hắn vốn muốn hỏi nam nhân một chút như thế nào không rên một tiếng liền chuyển nhà đi, có phải không muốn làm “kinh doanh” nữa hay không? Nhưng nam nhân Lâm Mộ Thiên này chẳng những không cho hắn mặt mũi, không cùng hắn chào hỏi thì thôi, còn dám trốn vào toilet.

Tính tình Nhiên Nghị càng phát ra không tốt, hắn bắt lấy nam nhân đang trốn tránh, bất mãn cảnh cáo: “Đừng tưởng rằng chuyển nhà thì có thể biến mất, tôi muốn tra ra anh ở nơi nào, đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Thật sự là càng già càng ngây thơ, đúng là tuổi lớn suy nghĩ cũng không tốt.”

Nam nhân mới ba mươi mấy tuổi, cũng không già như hắn nói……

Tuy nam nhân có hơi lớn tuổi, thuộc loại đại thúc trung niên, hơn nữa lại từng ly hôn nhưng bộ dạng của y không thể nói rõ là già, nhiều lắm cũng chỉ có thể nói là thành thục mị lực.

Lời Nhiên Nghị nói quá khó nghe, nam nhân rất không thoải mái _ tại sao Nhiên Nghị luôn muốn cười nhạo y? Y không rõ, cũng không muốn hiểu suy nghĩ của Nhiên Nghị, người kia luôn một mặt đả kích y.

Chẳng lẽ……

Nam nhân vừa ngẩng đầu, đã bị Nhiên Nghị nắm cằm dưới, nam nhân muốn đẩy Nhiên Nghị ra nhưng lại bị áp chế không có đường lui, chỉ nghe giọng nói cực kỳ trào phúng của Nhiên Nghị ở bên tai vang lên……

“Chuyện anh đáp ứng tôi không làm được, vậy đừng trách tôi đối với anh không khách khí.” Ý Nhiên Nghị chính là không có đường sống để thương lượng, hắn bắt lấy cổ tay nam nhân, đem nam nhân mang ra toilet.

“Cậu…… Cậu muốn dẫn tôi đi đâu……” Nam nhân khẩn trương run run, y dùng lực muốn hất tay Nhiên Nghị ra nhưng lại bị Nhiên Nghị nắm quá chặt: “Tiệc cưới còn chưa có chấm dứt, cứ như vậy đi rất không lễ phép, không có cách nào khác hướng người khác công…… Công đạo……” âm lượng y nhó đến mức cơ hồ nghe không thấy, mà dù Nhiên Nghị nghe thấy cũng lựa chọn không thèm để ý.

Lời nam nhân nói không có tác dụng gì lắm, hắn thích hiệu quả thực tế cho nên dùng hành động có vẻ phù hợp phong cách của hắn hơn.

Đi chưa được mấy bước thì Nhiên Nghị tìm đến vệ sĩ, hắn thuận tay liền đem nam nhân giao cho hai gã vệ sĩ: “Đem nam nhân này đưa lên trên cho tôi, canh chừng cho kỹ, đừng để anh ta chạy.”

“Dạ!”

Hai gã vệ sĩ cung kính trả lời, hơn nữa bắt lấy nam nhân. Nam nhân muốn gọi cứu mạng nhưng lập tức đã bị bưng kín miệng.

Nhiên Nghị nhìn nam nhân giãy dụa, khóe miệng lộ ra nụ cười đáng giận, hắn cười nhạo nói: “Anh tốt nhất nghe lời một chút, có thể ăn ít điểm đau khổ, lát nữa tôi lại đến thu thập anh.”

Nam nhân bất an lắc đầu, bị hai gã vệ sĩ mang đi, nhưng Nhiên Nghị lại xoay người tiến vào phòng tiệc. Nhiên Nghị là nhân vật quan trọng mà chú rể mời đến đương nhiên không thể cứ như vậy mà đi, nhưng nam nhân tầm thường dù có biến mất, cũng không có người lưu ý đến y.

Nam nhân biết……

Nhiên Nghị đây là vì chuyện y và Thư Diệu hôn nhau. Đúng là y từng đáp ứng Nhiên Nghị không gặp Thư Diệu nữa……

Nhưng đó là ngoài ý muốn.

Quan hệ giữa Thư Diệu và Lâm Mộ Thiên dần dần sáng tỏ, nên có thể nghĩ Nhiên Nghị nhìn thấy Thư Diệu cùng y hôn nhau sẽ giận thế nào, hơn nữa chuyện này đã trở thành tiêu điểm chú ý của xã hội……

Nam nhân vừa bị hai vị vệ sĩ mời ra thang máy, bị nhốt lại trong phòng, điện thoại của nam nhân cũng bị thu mất. Điện thoại trong khách sạn cũng gọi không thông, nam nhân cùng ngoại giới mất đi liên hệ.

Thẳng đến khi cửa lại bị mở ra.



Toàn bộ tâm tình nam nhân đều trở nên khẩn trương, lần này không biết Nhiên Nghị lại muốn đối với y làm ra chuyện gì quá phận nữa, mà câu nói lúc nãy: “Lát nữa lại đến thu thập anh.” khiến nam nhân kinh hồn táng đảm thật lâu. Nhìn cửa phòng dần dần bị đẩy ra, ngay cả thở nam nhân cũng không dám, nhưng khiến nam nhân không lường được là……

Người vào là Thanh Dương, mà không phải Nhiên Nghị……

CHƯƠNG 284

Edit : Đa Mộng

Beta : Trangki

Lâm Mộ Thiên đi theo Thanh Dương rời khỏi khách sạn, sau mới biết được là thuộc hạ Thanh Dương nhìn thấy vệ sĩ Nhiên Nghị bắt y. Thanh Dương không có hướng Nhiên Nghị đòi người ngược lại trực tiếp đi lên đón nam nhân. Lúc hai người rời đi vệ sĩ Nhiên Nghị cũng chỉ có thể nhìn một cách bất lực, dù sao lão đại của Thanh bang không phải người có thể tùy tiện đắc tội, hơn nữa đám vệ sĩ cũng biết Thanh Dương và ông chủ bọn họ là quan hệ hợp tác. Thanh Dương đã mở miệng, bọn họ làm sao dám không để cho đi.

“Vừa rồi Nhiên Nghị có nói với anh cái gì không?” Thanh Dương lười biếng tựa vào trong xe, hai mắt bình tĩnh của hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm nam nhân: “Hắn có làm gì với anh không?”

Lời nói của Thanh Dương khiến nam nhân khó trả lời, nhưng phản ứng trầm mặc cùng ngón tay khẽ run rẩy và ánh mắt dao động kia của nam nhân, toàn bộ biểu hiện của nam nhân đã nói lên tất cả.

“Tôi……” Nam nhân há miệng thở dốc, nhưng không có dũng khí nói thêm gì nữa.

Y phải nói chuyện này với Thanh Dương như thế nào? Thanh Dương biết sau có phải chán ghét y hay không, có phải phỉ nhổ y hay không? Hoặc là xem thường y? Ngại y bẩn……

Nam nhân thật không có dũng khí nói chuyện này với Thanh Dương, loại chuyện này muốn y làm sao nói ra miệng? Tuy rằng y rất cảm tạ Thanh Dương đem y từ tay Nhiên Nghị cứu ra, nhưng y như thế nào nói với Thanh Dương là y bị Nhiên Nghị cường bạo. Như vậy chỉ chứng tỏ y là một nam nhân vô năng và yếu đuối, cư nhiên bị đồng tính nhỏ hơn so với mình cường bạo. Loại chuyện này vô luận như thế nào y cũng không thể nói ra miệng……

“Không muốn trả lời thì không cần trả lời, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không có ý gì cả.” Giọng nói thản nhiên của Thanh Dương chậm rãi vang lên, giọng điệu lười biếng kia vẫn không có chút biến hóa, hắn có thể hiểu cái khó xử của nam nhân.

“……” Nam nhân không nói gì, chỉ mím môi.

Đôi mắt u tĩnh kia của Thanh Dương có cảm xúc nào đó trước nay chưa từng có đang lắng đọng lại. Hắn hơi giật giật ngón tay, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, trong hai mắt yên tĩnh lộ ra hơi thở nguy hiểm……

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý.” Giọng điệu thản nhiên của hắn chẳng những không có cảm xúc gì, nhưng nghe xong khiến cho y phát run. Ngay cả nam nhân cũng sững sờ nhìn chăm chú vào Thanh Dương.

Biểu hiện này của Thanh Dương, là đang giận……

Tuy Thanh Dương bất động thanh sắc, nhưng đáy mắt vẫn nổi lên gợn sóng rất nhỏ, dù chỉ là gợn sóng nhợt nhạt, cùng rung chuyển rất nhỏ cũng đủ để nói lên tất cả.

Nam nhân chậm rãi gục đầu xuống, vai y nhẹ nhàng run run, nam nhân cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp lại Thanh Dương nữa. Nếu Thanh Dương không biết thì được, nhưng hiện tại chỉ sợ Thanh Dương cũng đã đoán được. Nam nhân thật vô tội nhưng lại không thể nào giải thích, y giật giật miệng muốn giải thích, nhưng nói tới bên miệng lại một chữ cũng không nói nên lời, làm thì cũng đã làm rồi……

Nhiều lời cũng chỉ khiến người khác cho rằng đang nói xạo.

Thanh Dương không hỏi nam nhân nữa, ngược lại bảo nam nhân đừng lo lắng. Hắn đã phái người đi nói bọn họ về trước, như vậy không làm xấu mặt hai bên mà cũng thể hiện phép lịch sự.

Trên đường đến trang viên của Thanh Dương, nam nhân không có mở miệng nói chuyện, Thanh Dương rất nhanh liền khôi phục lười biếng dĩ vãng. Dọc theo đường đi Thanh Dương đều không nói chuyện, nhưng nam nhân vẫn biết hắn mất hứng.

Sau cả một buổi chiều, nam nhân cùng Thanh Dương ở phía sau viện phơi nắng, thuận tiện đi xem mấy con sói thuần chủng mà Thanh Dương nuôi. Đúng vậy _ là sói, mà không phải chó. Thú cưng của Thanh Dương rất đặc biệt, là sói mua về từ nước ngoài với giá khá cao, dù đã bị thuần hóa nhưng những con sói này vẫn mang theo dã tính trời sinh, bị cột bằng dây xích còn cắn thương người hầu.

Nam nhân vẫn là lần đầu tiên nhìn mấy con sói gần như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Mấy con sói dưới ánh nắng rực rỡ, da lông sáng như tuyết, lười biếng mà tao nhã ngồi ở trên cỏ hậu viện phơi nắng. Ngoài nhân viên chăm sóc mà Thanh Dương mời đến thì không có ai dám tới gần.

Mà Thanh Dương bảo thủ hạ nhân đem người hầu bị thương đưa đi bệnh viện, hắn lười biếng nằm trên ghế phơi nắng, hơi hơi híp mắt nhìn chằm chằm thú cưng đang quay cuồng, vui đùa ầm ĩ trên mặt cỏ.

“Thanh Dương, mấy con sói này cậu…… Cậu mua khi nào……” Nam nhân thật sợ hãi, ngay cả vệ sĩ của Thanh Dương cũng lo lắng mấy con sói sẽ tùy thời nhào qua, càng miễn bàn nam nhân bây giờ đang ôm cái dạng tâm tình gì.

Thanh Dương híp hai mắt lại, chậm rãi nhắm lại, hắn thoải mái mà tựa vào trên ghế, thong thả trả lời nam nhân: “Là lúc ở nước ngoài, A Hán mua cho tôi giải buồn.” (đích thị là Hán Dương rồi, anh này có sở thích sưu tầm thú dữ >’’ Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau