Đại Thúc Thượng Ngộ Lang Phần 2
Chương 72
CHƯƠNG 313
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Còn để cho hắn nhìn thấy hình ảnh kia, nam nhân không cho hắn làm còn chưa tính, ra ngoài mua đồ ăn cũng có thể thông đồng với người khác. Hắn càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng không thoải mái, về nhà đem ô để đó hắn liền nghĩ mặc kệ ra sao cũng được. Nhưng trong một tiếng nam nhân chưa lên kia, hắn đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Trong lòng có cỗ lửa giận vô danh đang thiêu đốt.
Thẳng đến khi chuông cửa vang lên, Nhiên Nghị mới trấn định mở TV ra, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh. Hắn chậm rì rì đi mở cửa, chỉ có chính hắn mới biết được hắn có bao nhiêu phiền lòng.
Nhìn thấy nam nhân mang theo đồ ăn từ bên ngoài trở về, hắn vốn muốn thay nam nhân cầm đồ ăn, nhưng nghĩ tới vừa rồi nam nhân còn ở dưới lầu cùng Vĩnh Trình làm chuyện kia, mặt hắn liền tối sầm rồi xoay người đi về phòng, không thèm quan tâm đến nam nhân mà tự mình xem TV.
Nam nhân cũng không quá để ý đến biểu tình của Nhiên Nghị vì Nhiên Nghị luôn như vậy, bằng không sẽ không để ý đến y, bằng không liền nhất thời quật khởi nhìn y trong chốc lát. Nam nhân đem đồ ăn vào phòng bếp rồi đi tắm rửa, lúc y từ siêu thị về bên ngoài đã đổ mưa to, Vĩnh Trình nói muốn đi lên nhưng y không đồng ý, vì Nhiên Nghị ở trong này……
Nam nhân vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo cửa phòng tắm đã bị đẩy ra. Nam nhân sợ tới mức run lên, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy Nhiên Nghị đưa vài bộ quần áo sạch qua cho y.
“Anh sợ hãi như vậy làm cái gì, tôi cũng sẽ không đối với anh như vậy nữa.” Nhiên Nghị phát hiện nam nhân tựa hồ bị dọa, hắn mới tiếp tục nói: “Nếu tôi muốn đối với anh làm cái gì, tôi đã sớm làm, còn phải chờ tới bây giờ sao?!”
Nhiên Nghị đem quần áo đưa cho nam nhân sau liền đi ra ngoài, nhưng lúc nam nhân từ phòng tắm đi ra, lại phát hiện Nhiên Nghị không ở nhà. Nam nhân có chút sốt ruột, không biết Nhiên Nghị đi đâu, thẳng đến nửa đêm Nhiên Nghị mới trở về, hắn một thân mùi rượu làm cho nam nhân nhíu mày.
Hắn vừa vào cửa liền ôm nam nhân hôn tới hôn lui, đem nam nhân từ trên giường bế đứng lên, còn lột quần áo nam nhân, ôm nam nhân lại nắn lại niết. Mặc kệ nam nhân nói như thế nào, kêu dừng ra sao, hắn cũng không chịu dừng tay.
Hắn đem nam nhân áp xuống giường, thân thể nam nhân lõm sâu trong đệm chăn. Nam nhân không có phản kháng, y lo Nhiên Nghị uống rượu mất đi lý trí. Nhiên Nghị hôn chặt khiến nam nhân không thể nói chuyện, hơi thở lửa nóng kia bao phủ nam nhân, cứ như muốn cắn nuốt y. Tất cả mãnh liệt lại rung động, mùi rượu giữa môi khiến nam nhân có chút thần chí không rõ.
Tiếng đầu lưỡi giao quấn cùng thần cánh hoa trằn trọc ở trong phòng ánh sáng mờ ảo có vẻ thập phần *** mỹ, hơi thở của nam nhân cũng càng ngày càng trầm trọng. Nhiên Nghị nhẹ lay đầu lưỡi y, quấn quanh đầu lưỡi y, mút vào mật nước trong miệng y, cứ như hôn như thế nào cũng không đủ. Môi nam nhân rất có cảm xúc làm cho Nhiên Nghị muốn ngừng mà không được.
Hắn nói muốn dạy nam nhân hôn môi nên hắn hôn nam nhân nửa giờ, thẳng đến khi nam nhân buông tha cho phản kháng, thân thể mềm xuống, hắn vươn tay kéo áo ngủ nam nhân lên tới ngực.
Hắn hơi híp mắt hôn nam nhân, hắn tách hai chân nam nhân ra, vuốt ve dục vọng giữa mông nam nhân. Dục vọng xụi lơ của nam nhân ở trong tay Nhiên Nghị dần dần bành trướng.
Bụng dưới nam nhân nóng rực lại bành trướng, y bất an khép kín hai chân lại bị Nhiên Nghị tách ra. Linh khẩu dục vọng bị ngón tay Nhiên Nghị đùa bỡn, nam nhân bảo Nhiên Nghị đừng tiếp tục, Nhiên Nghị ngừng hai giây nhưng sau lại không có ngừng, hắn buông lỏng môi nam nhân ra, cúi đầu cắn nhũ thủ trước ngực nam nhân.
Vì Nhiên Nghị uống rượu nên nam nhân cũng có chút choáng váng, y không biết Nhiên Nghị đến tột cùng đã chạy đi đâu uống rượu. Nhưng lúc Nhiên Nghị không ở nhà y vẫn rất lo lắng, nếu bị người ngoài phát hiện, vậy y cứu vô ích rồi……
Nhiên Nghị cũng không biết nam nhân đến tột cùng có muốn làm hay không, nhưng hắn cũng rất muốn làm !!! Vĩnh Trình có thể, kia vì sao hắn không thể, chẳng lẽ người nam nhân thích không phải Thanh Dương, mà là Vĩnh Trình sao? (=.,= bị thương nên nó ngu luôn rồi)
Suy nghĩ của Nhiên Nghị thật hỗn loạn, hắn muốn hỏi nam nhân, rốt cuộc hắn không thể được sao, nhưng hắn biết kết quả nam nhân khẳng định sẽ phản đối. Vì thế cho nên hắn lựa chọn phương thức này ôm nam nhân.
Nam nhân phản kháng cũng không thể nói rõ là phản kháng, tóm lại trong cái đêm mưa to này, Nhiên Nghị vẫn chiếm được điều hắn muốn. Thân thể nam nhân là tất cả hoài niệm của hắn, xúc cảm lửa nóng cùng huyệt đạo chặt chẽ kia vẫn như trong trí nhớ của hắn. Đêm nay, Nhiên Nghị không có quá phận, hắn ôm nam nhân làm một lần.
Có lẽ là hắn lòng từ bi, có lẽ là hắn lo nghĩ đến cảm nhận của nam nhân. Hắn không có giống như trước kia không hề tiết chế, hắn tới một lần rồi thôi, làm cho nam nhân cũng thoải mái rất nhiều.
Thân thể nam nhân tiếp nhận hắn, nam nhân ngoại trừ tiếng rên thật nhỏ ra, cũng không có động tĩnh nào quá lớn. Chỉ còn tiếng thở dốc của nam nhân, giống như ma chướng dây dưa Nhiên Nghị.
Sau hôm đó, quan hệ của hai người cũng coi như không hơn thỏa hiệp, chính là nói thoáng có một chút tiến bộ, nam nhân cũng cảm giác được thái độ Nhiên Nghị cũng có thay đổi.
Tối hồm đó, y bị hôn tới hôn mê, mới chuyển biến xấu Nhiên Nghị làm tới bước cuối cùng. Kỳ thật nam nhân có chút hối hận, vì có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, hơn nữa Nhiên Nghị phải đi, y không muốn cùng Nhiên Nghị hình thành quan hệ bạn giường. Cái loại quan hệ không có tình cảm này nam nhân rất khó chấp nhận, tuy y cùng Nhiên Nghị không chỉ một hai lần, nhưng trong lòng nam nhân thủy chung vẫn có gánh nặng.
Nam nhân đang ở phòng bếp nấu cơm, Nhiên Nghị mặc quần áo nam nhân mua, chậm rãi đi vào phòng bếp, đứng ở bên cạnh nhìn nam nhân làm cơm. Nhìn thấy bộ dạng nam nhân rất chăm chú, không biết phải làm như thế nào, hắn liền cảm thấy thật thoải mái.
Nam nhân đang xào rau thì cảm giác được có người từ phía sau ôm y, oa sạn trong tay nam nhân thiếu chút nữa rơi xuống đất. Y nghi hoặc nghiêng đầu vốn muốn hỏi Nhiên Nghị làm cái gì, nhưng lập tức lại nghênh đón nụ hôn của Nhiên Nghị.
Môi Nhiên Nghị dán lên sườn mặt nam nhân, nam nhân có chút mộng ……
Nhiên Nghị cứ như vậy ôm nam nhân, nam nhân không yên lòng xào xong đồ ăn, nam nhân mới nói với Nhiên Nghị: “Cậu để cho.. để cho tôi bưng thức ăn ra ngoài……” Y muốn cho Nhiên Nghị không cần ôm y như vậy, phòng bếp vốn đã nhỏ lại hẹp, rất không tiện. Nhiên Nghị hôn hai má nam nhân, rồi buông nam nhân ra.
Buổi tối lúc hai người ăn cơm, Nhiên Nghị cũng có câu được câu không cùng nam nhân nói chuyện, so với trước kia luôn là nam nhân tìm đề tài, thì hiện tại Nhiên Nghị lại chủ động cùng nam nhân nói. Thậm chí là nói chuyện phiếm, hắn cũng nguyện ý, nam nhân đến là hiền hoà, chỉ cần Nhiên Nghị hỏi y sẽ trả lời.
Lần đó Nhiên Nghị ra ngoài uống rượu, kỳ thật nam nhân cũng không biết, Nhiên Nghị mua rượu rồi đứng ở cửa uống xong mới vào. Tình huống hiện tại của Nhiên Nghị nếu đi quán bar, hộp đêm thì chính là muốn chết.
Nhiên Nghị cũng không ngốc như vậy.
Tối nay.
Nam nhân hẹn Vĩnh Trình, lúc nãy nam nhân cũng nói với Nhiên Nghị, nói hắn tối nay y và Vĩnh Trình hẹn nhau, hơn nữa bảo Nhiên Nghị không cần chờ y, Nhiên Nghị rầu rĩ không nói gì.
Nam nhân đứng ở trước gương sửa sang lại quần áo, từ trong gương có thể nhìn thấy Nhiên Nghị buông đầu xuống ngồi ở trên giường. Nam nhân đang muốn hỏi Nhiên Nghị buổi tối có ăn khuya gì không thì lúc này chuông cửa lại vang.
“Cậu đi mở cửa dùm tôi, có thể là bác trai dưới lầu giao giấy tờ lên.” Nam nhân nhớ mỗi tháng ngân hàng sẽ gửi hoá đơn cho y.
“Ừ.” Nhiên Nghị đứng lên, chậm rãi đi mở cửa.
Nam nhân đột nhiên nhận thấy được không đúng, giao hoá đơn cũng không phải lúc này: “Nhiên Nghị, cậu chờ đã……” Nam nhân bất an muốn ngăn cản nhưng Nhiên Nghị lại sớm một bước mở cửa ra rồi……
Cái tay đang sửa sang lại áo của nam nhân đột nhiên dừng lại, sắc mặt Nhiên Nghị nháy mắt tối sầm, bởi vì……
Ngoài cửa..
Lâm Việt một thân tao nhã đứng ở ngoài cửa, vừa lúc Lâm Việt nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện ở trong nhà nam nhân, sắc mặt Lâm Việt cũng nháy mắt trở nên lạnh như băng. Hắn vốn tính cho nam nhân một kinh hỉ, không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Nhiên Nghị.
“Thì ra cậu còn chưa chết, cậu thật đúng là mạng lớn.” Lâm Việt cười lạnh, hắn đánh giá quần áo Nhiên Nghị, vừa nhìn đã biết là nam nhân mua cho Nhiên Nghị. Hắn cao hứng bổ sung một câu: “Bị người đuổi giết cũng chết không được, tôi nên nói mạng cậu cứng rắn mới đúng.”
“Chính xác, kia ít nhiều cũng nhờ anh hai cậu chiếu cố tôi, tôi mới có thể khôi phục tốt như vậy.” Nhiên Nghị cũng không cam yếu thế nở nụ cười.
“Lâm Việt……” Nam nhân khẩn trương đi ra, lúc nhìn thấy Lâm Việt, quả thực y không biết phải nói thế nào mới được _ đã bị nhìn thấy rồi, y cũng không tính giấu diếm Lâm Việt nữa.
Nhiên Nghị xoay người vào nhà, nam nhân mời Lâm Việt vào nhà. Lâm Việt đoán cũng đoán ra quan hệ giữa nam nhân và Nhiên Nghị, hắn chỉ là nhìn Nhiên Nghị không vừa mắt, ai bảo Nhiên Nghị luôn ngạo mạn như vậy.
Còn dám lấy Lâm Mộ Thiên làm tấm mộc……
Lâm Việt nhìn thấy nhà nam nhân nhỏ như vậy, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, ba người ở trong phòng có vẻ rất chật, Lâm Việt tỏ vẻ muốn tìm một quán cà phê ngồi xuống bàn bạc.
Nhiên Nghị cũng không có ý cự tuyệt, nhưng bọn họ cũng không có đi quán cà phê nào cả, ngược lại bọn họ đi tới sân bowling cao cấp. Nam nhân vốn hẹn Vĩnh Trình, nhưng dưới lời mời của Lâm Việt, Vĩnh Trình cũng đến sân bowling này. Lúc này sân bowling cơ bản không có người, trong sân chơi trống rỗng cũng chỉ có ba người họ, hơn nữa Lâm Việt liên lạc với ban quản lý, đừng để cho những người râu ria tiến vào, cho nên nam nhân mới yên tâm hơn nhiều. Dù sao thân phận Nhiên Nghị không cho phép bị bên ngoài biết tới.
Vừa mới tiến vào sân bowling, nam nhân liền nói với Lâm Việt y vốn là hẹn Vĩnh Trình, nam nhân vừa nói như vậy, Lâm Việt đương nhiên chủ động yêu cầu Vĩnh Trình qua đây. Sau đó nam nhân nghe thấy Lâm Việt gọi điện thoại cho Vĩnh Trình, vụng trộm nói với Vĩnh Trình đừng để cho Thư Diệu tới. Mà Lâm Việt nhìn thấy nam nhân đang nhìn hắn gọi điện thoại, hắn ngắt điện thoại liền cho nam nhân một giải thích hợp lý.
“Bên Thư Diệu, em sẽ tìm cơ hội thích hợp nói với cậu ta.”
“……”
“Em bảo Vĩnh Trình cũng qua đây, dù sao cậu ta cũng hẹn anh, chuyện Nhiên Nghị sớm muộn hắn cũng phải biết. Anh hai, anh không ngại để cho Vĩnh Trình biết chuyện Nhiên Nghị còn sống đi?”
“Không sao.” Nam nhân thỏa hiệp, sớm muộn cũng phải biết, y không muốn khiến cho Lâm Việt cảm thấy y lừa gạt bọn họ: “Cậu quyết định là được rồi, có điều đến lúc đó các cậu nói chuyện, đều phải tâm bình khí hoà, trăm ngàn không cần tranh chấp.”
“Anh yên tâm.” Nhiên Nghị đang cầm bowling, nhìn thoáng qua nam nhân bên này, không chút để ý nói: “Chúng tôi sẽ hảo hảo nói chuyện, sẽ không khiến anh khó xử.”
Lời Nhiên Nghị nói làm cho Lâm Việt có chút kinh ngạc _ hắn không biết Nhiên Nghị sẽ nói như vậy với Lâm Mộ Thiên, này xem như an ủi, hay là trấn an? Ở trong trí nhớ Lâm Việt, thái độ Nhiên Nghị đối với Lâm Mộ Thiên vốn không có gì tốt……
CHƯƠNG 314
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Việt nhìn chằm chằm Nhiên Nghị vài lần, có chút đăm chiêu nhíu mày. Nhìn nhìn lại nam nhân tựa hồ đối với lời Nhiên Nghị nói có phản ứng, hắn càng thêm khó hiểu và nghi hoặc. Nhưng hắn dùng thời gian vài giây tiêu hóa sự thật trước mắt, hắn đoán cũng có thể đoán ra quan hệ của Lâm Mộ Thiên và Nhiên Nghị.
Lâm Việt bình tĩnh nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, hắn ôm lưng nam nhân, thấp giọng hỏi nam nhân: “Còn có những người khác biết Nhiên Nghị ở chỗ anh hay không?” Giọng hắn rất thấp, khiến nam nhân nhịn không được phải ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không có.”
Nam nhân lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, bằng không ngay cả anh cũng rất nguy hiểm, bên chính phủ đang lùng sục khắp nơi tìm hắn, mấy lão già kia cũng không dễ lừa như vậy.” trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Việt lộ ra vẻ mặt ưu tư. Hắn tao nhã nhấc hai chân lên ngồi ở trên ghế nghỉ, sau khi tới sân bowling, hắn đã muốn thay một bộ trang phục thể thao gọn gàng, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái lại không mất thưởng thức.
Nhiên Nghị mặc một bộ đồ thể thao màu đen, hắn không để ý tới Lâm Việt mà tự mình chơi bóng. Hắn chỉ thỉnh thoảng nhìn nam nhân một chút, xác định nam nhân có cùng Lâm Việt thân mật hay không.
Nếu có, hắn sẽ lập tức đi qua quấy rối…… (=..= dù a nghèo nhưng a vẫn đèo can dấm)
Loại ý tưởng này luôn ở trong đầu hắn bồi hồi, thế nên số lần hắn nhìn nam nhân cũng thường xuyên gia tăng. Lâm Việt cũng trầm mặc nhìn chằm chằm phản ứng của Nhiên Nghị, chẳng qua nam nhân không có phát hiện Nhiên Nghị khác thường.
“Đoạn thời gian trước Thư Diệu đột nhiên ngừng tìm kiếm Nhiên Nghị, trước đó vài ngày có phải Thư Diệu đi qua nhà anh hay không. Em cảm thấy cậu ta đã biết Nhiên Nghị ở chỗ của anh, trừ phi là cậu ta đã xác định Nhiên Nghị an toàn bằng không cậu ta sẽ không ngừng tìm kiếm Nhiên Nghị.” Lâm Việt nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi, hắn ôm nam nhân nói lên suy nghĩ của hắn: “Giờ em không nói cho Thư Diệu là vì lo lắng cậu ta bị liên lụy, bên phía chính phủ biết cậu ta cùng Nhiên Nghị quan hệ rất tốt nên gần đây canh cậu ta rất chặt, cho nên thời gian này cậu ta cũng không đi tìm anh. (chậc, TD thông minh vãi :v)”
Nam nhân thế mới biết nguyên nhân, y cũng lý giải tình cảnh Thư Diệu, y gật gật đầu không có gì dị nghị.
Nhiên Nghị không kiên nhẫn đi tới: “Cậu rốt cuộc là tới nhìn hay là tới chơi bóng, ma ma chít chít lề mề giống mấy mụ đàn bà, nếu cậu không chơi bóng, tôi phải đi đây.”
Hắn tới ngắt lời ……
Vì hắn nhìn thấy Lâm Việt ôm nam nhân, không biết ở bên tai nam nhân nói gì đó, nam nhân còn nghe lời gật đầu. Cái bộ dạng nhân nhượng kia khiến Nhiên Nghị nhất thời cảm thấy thật không công bằng.
Em trai thì có đặc quyền sao? (=.,= ko có sao?)
Dựa vào cái gì !!!
Hắn không thoải mái, hắn chính là khó chịu, nhìn thấy nam nhân đối với người khác cũng luôn dịu ngoan như vậy, hắn thậm chí có chút giận, hắn hy vọng nam nhân chỉ đối với hắn như vậy.
“Như thế nào?” Lâm Việt giương mắt nhìn chằm chằm Nhiên Nghị, hắn khẽ cười nhạo Nhiên Nghị, “Phát dấm chua à? Nếu cậu không thể nhìn tôi và anh hai tôi thân thiết, cậu có thể nhắm mắt lại.”
Nam nhân cũng ngẩng đầu nhìn về phía Nhiên Nghị, nhưng lúc này Nhiên Nghị lại hừ một tiếng: “Tôi mới không rảnh như vậy.”
Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân rũ mắt, hắn muốn an ủi nam nhân vài câu nhưng Lâm Việt ở một bên ngắt lời: “Anh hai, loại người không lương tâm này, anh cứu cũng như không, không chừng còn rước lấy một thân phiền toái.”
“Tôi biết……” Nam nhân thấp giọng nói : “Nhưng tôi không thể bỏ mặc người bị thương được……”
“Lần này thì không sao, không có lần sau nữa.” Tay Lâm Việt trấn an lưng nam nhân, giọng hắn rất bình tĩnh, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy Nhiên Nghị, vì Nhiên Nghị quá ngạo mạn, đối xử với nam nhân không tốt lắm.
“Cậu có ý gì?” Nhiên Nghị đã không vui đi tới, Lâm Việt nhìn hắn không nói gì, nhưng Nhiên Nghị lại đem bowling đưa cho nam nhân, chất vấn Lâm Việt: “Anh cậu làm gì còn cần cậu tới quản sao??? Chuyện của tôi và anh ta, cậu cũng không cần quản, cậu muốn quản cũng quản không được.”
Nam nhân cúi đầu không nói, y biết sẽ phát sinh chuyện như vầy. Y xuất môn đã dặn dò qua hai người không cần cãi nhau, phải tâm bình khí hoà nói chuyện, nhưng giờ vẫn diễn biến thành tranh cãi nhau.
Lâm Mộ Thiên không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy……
Lâm Việt gọi Nhiên Nghị vào bên cạnh hàn huyên một lát, thẳng đến khi Vĩnh Trình đến hai người mới ngừng nói. Nam nhân cũng không biết bọn họ nói cái gì, chính là Nhiên Nghị chỉ thỉnh thoảng nhìn nam nhân mà thôi, hai người cũng không có dấu hiệu tranh cãi nữa. Nam nhân thả bowling xuống, nhìn thấy Vĩnh Trình xuất hiện, nam nhân mới thở phào một hơi.
Trước khi Vĩnh Trình tới đã nghe Lâm Việt nói qua nên hắn đối với Nhiên chuyện Nghị còn sống cũng không kinh ngạc lắm, chỉ có chút ngoài ý muốn.
“Khu giải trí cậu còn tính làm không? Mấy lão già kia còn chưa buông tha cậu, cậu xem cậu bình thường quen thói kiêu ngạo, mấy lão già kia lúc nào cũng muốn thu thập cậu. Thanh Dương nói có thể cho cậu một cơ hội xoay người, cậu đem bản nội dung khai thác này đưa cho gia tộc bên nước ngoài của cậu nhìn xem kế hoạch kinh doanh, bảo những người trong gia tộc cậu thay cậu đầu tư, là cậu có thể một lần nữa trở về.” Vĩnh Trình vừa tới liền đưa cho Nhiên Nghị một xấp văn kiện, đương nhiên hắn không quên chào nam nhân đang ngồi ở một bên. Thấy nam nhân nhìn thấy hắn đến liền lộ ra biểu tình cao hứng, hắn đơn giản nói với Nhiên Nghị vài câu, nhắn lại ý tứ của Thanh Dương cho Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị cũng không thèm nhìn tới văn kiện kia, liền đem xấp giấy tờ kia ném xuống đất: “Tôi mới không hiếm lạ, nếu không phải hắn và mấy lão già kia hợp tác nhau muốn chỉnh sụp tôi, tôi sẽ không biến thành tình trạng hôm nay, giờ hắn lại ở đây giả người tốt làm gì.”
“Cậu không được quá đáng……” nam nhân trầm mặc đã lâu bỗng lên tiếng, giọng y không lớn nhưng cả sân bóng đều có thể nghe rõ, vì bên trong rất yên tĩnh: “Có lẽ Thanh Dương không phải có ý như cậu tưởng, không cần cứ hiểu lầm ý Thanh Dương, cậu ấy làm như vậy cũng là vì tốt cho cậu. Cho dù cậu ấy muốn bù đắp, kia cũng là một phen ý tốt……”
Lâm Việt tao nhã gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”
Nam nhân lượm văn kiện lên, y thay Nhiên Nghị nhận trước: “Dù sao cũng còn thời gian, cậu có thể suy nghĩ. Phần văn kiện này trước để ở chỗ tôi, kỳ thật đây cũng là hảo tâm của Thanh Dương.”
Nhiên Nghị không nói, hắn quay đầu qua bên không nhìn nam nhân, chỉ cau mày nói ba chữ: “Tôi đói bụng.” giọng nói không chút để ý của hắn, nghe vào có chút phản nghịch.
“Vậy trước đi ăn cơm đi.” Lâm Việt hào phóng đưa ra đề nghị, hắn đứng lên chuẩn bị đi thay quần áo, nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh Nhiên Nghị, hắn nhìn thoáng qua nam nhân: “Dù sao anh tôi có thể cũng đã đói bụng.”
Nhiên Nghị không thèm nhìn Lâm Việt, hắn chỉ đối với nam nhân nói một câu: “Tôi đi thay quần áo.” Sau đó liền cùng Lâm Việt trước sau vào phòng thay quần áo, nam nhân đứng ở tại chỗ ngây người một lát, có chút lo lắng không biết Nhiên Nghị và Lâm Việt có bắt đầu gây sự hay không.
“Tôi đi nhìn xem.”
“Anh không được đi.” Vĩnh Trình kéo cánh tay nam nhân lại, mang nam nhân ra khỏi sân bowling: “Không cần lo lắng, Lâm Việt làm việc rất đúng mực. Bây giờ thừa dịp bọn họ không ở đây chúng ta có thể tâm sự, lát nữa không có thời gian đâu.”
“ Ừ.” Lâm Mộ Thiên chần chờ gật đầu.
Hôm nay Vĩnh Trình lái xe đến, không có người đi đường ngang qua, vừa lúc cho Vĩnh Trình cơ hội thân cận nam nhân. Vĩnh Trình hôn môi nam nhân, nam nhân không có phản kháng. Nam nhân bị Vĩnh Trình đặt ở trên cửa xe, một bàn tay Vĩnh Trình chống cửa xe, một bàn tay ôm thắt lưng nam nhân, thân thể hai người thân mật dán vào nhau.
Vĩnh Trình gần đây cũng chưa chạm nam nhân, hắn cảm thấy nghẹn nữa sẽ bị nghẹn ra hỏa. Thừa dịp Nhiên Nghị và Lâm Việt còn chưa đi ra, hắn đem nam nhân ép vào trong xe.
“Tôi…… Tôi dùng tay……” Nam nhân thấp giọng nói, y không muốn lát nữa Lâm Việt đi ra nhìn thấy y quần áo không chỉnh, hơn nữa hôm nay còn có Nhiên Nghị……
Vĩnh Trình khốc khốc tựa vào ghế điều khiển, hắn cởi dây lưng ý bảo nam nhân nhanh lên: “Nắm chặt thời gian, tôi lâu rồi không phát tiết, mau cầm, cử động lên xuống. (=.,= cơ khát vậy đấy)”
“Cậu đừng nói nữa, tôi biết rồi.” Nam nhân nhỏ giọng nhắc nhở Vĩnh Trình, bảo Vĩnh Trình đừng nói nữa. Vĩnh Trình một bên dạy y, một bên hôn vành tai y, nam nhân cảm thấy ngưa ngứa, hơi thở đang dần dần biến nhiệt.
Đầu lưỡi Vĩnh Trình chạy ở cần cổ, hơi thở cực nóng kia quét tới quét lui trên cổ y, xúc cảm ướt mềm kia khiến cho nam nhân bất an động đậy thân thể. Vĩnh Trình sử dụng hai tay vén áo nam nhân lên, tháo dây lưng của nam nhân, tận tình vuốt ve thân thể khẽ run của nam nhân. Làn da nam nhân thật mượt mà, hắn ôm nam nhân vào trong ngực sờ tới sờ lui, nam nhân phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ khó có thể phát hiện.
Vĩnh Trình dùng sức hôn cổ nam nhân, vuốt ve thân thể y. Cảm giác được bàn tay ấm áp của nam nhân phủ lên dục vọng của hắn, cho dù chỉ là phủ lên, hắn cũng đã phản ứng mãnh liệt.
Cảm xúc của nam nhân giống như cũng bị Vĩnh Trình kéo lên, tay y chậm rãi cử động hai cái. Nghe thấy hơi thở hỗn loạn của Vĩnh Trình, tim nam nhân nhảy lên “thình thịch”, dần dần đập nhanh hơn, dần dần trở nên mãnh liệt.
Mái tóc đen mềm mại của Vĩnh Trình khiến cổ nam nhân thật ngứa, áo nam nhân bị cởi ra, quần cũng bị kéo, nam nhân cơ hồ nửa thân trần bị Vĩnh Trình ôm.
Nam nhân cảm giác được một đôi bàn tay to ở trên người y vuốt ve, môi Vĩnh Trình phi thường lửa nóng, đầu lưỡi không ngừng ma sát làn da y, hôn khá là thuần thục.
Thẳng đến khi tay trái Vĩnh Trình xuyên qua dưới nách nam nhân, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, ma sát, nhu niết, thân thể mẫn cảm của nam nhân, nam nhân căn bản chịu không nổi kích thích như vậy, dục vọng của nam nhân cũng bị khơi mào. Dục vọng giữa hai chân y dưới sự vuốt ve và nụ hôn của Vĩnh Trình dần dần thức tỉnh, thân thể y rất dễ có phản ứng.
Nhũ tiêm run run, dục vọng rung động cùng với hai chân run rẩy và hơi thở dồn dập _ tất cả đều nói rõ khoái cảm mãnh liệt đang thổi quét toàn thân nam nhân.
HẾT CHƯƠNG 314 Đăng bởi: admin
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Còn để cho hắn nhìn thấy hình ảnh kia, nam nhân không cho hắn làm còn chưa tính, ra ngoài mua đồ ăn cũng có thể thông đồng với người khác. Hắn càng nghĩ càng giận, càng giận lại càng không thoải mái, về nhà đem ô để đó hắn liền nghĩ mặc kệ ra sao cũng được. Nhưng trong một tiếng nam nhân chưa lên kia, hắn đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Trong lòng có cỗ lửa giận vô danh đang thiêu đốt.
Thẳng đến khi chuông cửa vang lên, Nhiên Nghị mới trấn định mở TV ra, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh. Hắn chậm rì rì đi mở cửa, chỉ có chính hắn mới biết được hắn có bao nhiêu phiền lòng.
Nhìn thấy nam nhân mang theo đồ ăn từ bên ngoài trở về, hắn vốn muốn thay nam nhân cầm đồ ăn, nhưng nghĩ tới vừa rồi nam nhân còn ở dưới lầu cùng Vĩnh Trình làm chuyện kia, mặt hắn liền tối sầm rồi xoay người đi về phòng, không thèm quan tâm đến nam nhân mà tự mình xem TV.
Nam nhân cũng không quá để ý đến biểu tình của Nhiên Nghị vì Nhiên Nghị luôn như vậy, bằng không sẽ không để ý đến y, bằng không liền nhất thời quật khởi nhìn y trong chốc lát. Nam nhân đem đồ ăn vào phòng bếp rồi đi tắm rửa, lúc y từ siêu thị về bên ngoài đã đổ mưa to, Vĩnh Trình nói muốn đi lên nhưng y không đồng ý, vì Nhiên Nghị ở trong này……
Nam nhân vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc quần áo cửa phòng tắm đã bị đẩy ra. Nam nhân sợ tới mức run lên, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy Nhiên Nghị đưa vài bộ quần áo sạch qua cho y.
“Anh sợ hãi như vậy làm cái gì, tôi cũng sẽ không đối với anh như vậy nữa.” Nhiên Nghị phát hiện nam nhân tựa hồ bị dọa, hắn mới tiếp tục nói: “Nếu tôi muốn đối với anh làm cái gì, tôi đã sớm làm, còn phải chờ tới bây giờ sao?!”
Nhiên Nghị đem quần áo đưa cho nam nhân sau liền đi ra ngoài, nhưng lúc nam nhân từ phòng tắm đi ra, lại phát hiện Nhiên Nghị không ở nhà. Nam nhân có chút sốt ruột, không biết Nhiên Nghị đi đâu, thẳng đến nửa đêm Nhiên Nghị mới trở về, hắn một thân mùi rượu làm cho nam nhân nhíu mày.
Hắn vừa vào cửa liền ôm nam nhân hôn tới hôn lui, đem nam nhân từ trên giường bế đứng lên, còn lột quần áo nam nhân, ôm nam nhân lại nắn lại niết. Mặc kệ nam nhân nói như thế nào, kêu dừng ra sao, hắn cũng không chịu dừng tay.
Hắn đem nam nhân áp xuống giường, thân thể nam nhân lõm sâu trong đệm chăn. Nam nhân không có phản kháng, y lo Nhiên Nghị uống rượu mất đi lý trí. Nhiên Nghị hôn chặt khiến nam nhân không thể nói chuyện, hơi thở lửa nóng kia bao phủ nam nhân, cứ như muốn cắn nuốt y. Tất cả mãnh liệt lại rung động, mùi rượu giữa môi khiến nam nhân có chút thần chí không rõ.
Tiếng đầu lưỡi giao quấn cùng thần cánh hoa trằn trọc ở trong phòng ánh sáng mờ ảo có vẻ thập phần *** mỹ, hơi thở của nam nhân cũng càng ngày càng trầm trọng. Nhiên Nghị nhẹ lay đầu lưỡi y, quấn quanh đầu lưỡi y, mút vào mật nước trong miệng y, cứ như hôn như thế nào cũng không đủ. Môi nam nhân rất có cảm xúc làm cho Nhiên Nghị muốn ngừng mà không được.
Hắn nói muốn dạy nam nhân hôn môi nên hắn hôn nam nhân nửa giờ, thẳng đến khi nam nhân buông tha cho phản kháng, thân thể mềm xuống, hắn vươn tay kéo áo ngủ nam nhân lên tới ngực.
Hắn hơi híp mắt hôn nam nhân, hắn tách hai chân nam nhân ra, vuốt ve dục vọng giữa mông nam nhân. Dục vọng xụi lơ của nam nhân ở trong tay Nhiên Nghị dần dần bành trướng.
Bụng dưới nam nhân nóng rực lại bành trướng, y bất an khép kín hai chân lại bị Nhiên Nghị tách ra. Linh khẩu dục vọng bị ngón tay Nhiên Nghị đùa bỡn, nam nhân bảo Nhiên Nghị đừng tiếp tục, Nhiên Nghị ngừng hai giây nhưng sau lại không có ngừng, hắn buông lỏng môi nam nhân ra, cúi đầu cắn nhũ thủ trước ngực nam nhân.
Vì Nhiên Nghị uống rượu nên nam nhân cũng có chút choáng váng, y không biết Nhiên Nghị đến tột cùng đã chạy đi đâu uống rượu. Nhưng lúc Nhiên Nghị không ở nhà y vẫn rất lo lắng, nếu bị người ngoài phát hiện, vậy y cứu vô ích rồi……
Nhiên Nghị cũng không biết nam nhân đến tột cùng có muốn làm hay không, nhưng hắn cũng rất muốn làm !!! Vĩnh Trình có thể, kia vì sao hắn không thể, chẳng lẽ người nam nhân thích không phải Thanh Dương, mà là Vĩnh Trình sao? (=.,= bị thương nên nó ngu luôn rồi)
Suy nghĩ của Nhiên Nghị thật hỗn loạn, hắn muốn hỏi nam nhân, rốt cuộc hắn không thể được sao, nhưng hắn biết kết quả nam nhân khẳng định sẽ phản đối. Vì thế cho nên hắn lựa chọn phương thức này ôm nam nhân.
Nam nhân phản kháng cũng không thể nói rõ là phản kháng, tóm lại trong cái đêm mưa to này, Nhiên Nghị vẫn chiếm được điều hắn muốn. Thân thể nam nhân là tất cả hoài niệm của hắn, xúc cảm lửa nóng cùng huyệt đạo chặt chẽ kia vẫn như trong trí nhớ của hắn. Đêm nay, Nhiên Nghị không có quá phận, hắn ôm nam nhân làm một lần.
Có lẽ là hắn lòng từ bi, có lẽ là hắn lo nghĩ đến cảm nhận của nam nhân. Hắn không có giống như trước kia không hề tiết chế, hắn tới một lần rồi thôi, làm cho nam nhân cũng thoải mái rất nhiều.
Thân thể nam nhân tiếp nhận hắn, nam nhân ngoại trừ tiếng rên thật nhỏ ra, cũng không có động tĩnh nào quá lớn. Chỉ còn tiếng thở dốc của nam nhân, giống như ma chướng dây dưa Nhiên Nghị.
Sau hôm đó, quan hệ của hai người cũng coi như không hơn thỏa hiệp, chính là nói thoáng có một chút tiến bộ, nam nhân cũng cảm giác được thái độ Nhiên Nghị cũng có thay đổi.
Tối hồm đó, y bị hôn tới hôn mê, mới chuyển biến xấu Nhiên Nghị làm tới bước cuối cùng. Kỳ thật nam nhân có chút hối hận, vì có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai, hơn nữa Nhiên Nghị phải đi, y không muốn cùng Nhiên Nghị hình thành quan hệ bạn giường. Cái loại quan hệ không có tình cảm này nam nhân rất khó chấp nhận, tuy y cùng Nhiên Nghị không chỉ một hai lần, nhưng trong lòng nam nhân thủy chung vẫn có gánh nặng.
Nam nhân đang ở phòng bếp nấu cơm, Nhiên Nghị mặc quần áo nam nhân mua, chậm rãi đi vào phòng bếp, đứng ở bên cạnh nhìn nam nhân làm cơm. Nhìn thấy bộ dạng nam nhân rất chăm chú, không biết phải làm như thế nào, hắn liền cảm thấy thật thoải mái.
Nam nhân đang xào rau thì cảm giác được có người từ phía sau ôm y, oa sạn trong tay nam nhân thiếu chút nữa rơi xuống đất. Y nghi hoặc nghiêng đầu vốn muốn hỏi Nhiên Nghị làm cái gì, nhưng lập tức lại nghênh đón nụ hôn của Nhiên Nghị.
Môi Nhiên Nghị dán lên sườn mặt nam nhân, nam nhân có chút mộng ……
Nhiên Nghị cứ như vậy ôm nam nhân, nam nhân không yên lòng xào xong đồ ăn, nam nhân mới nói với Nhiên Nghị: “Cậu để cho.. để cho tôi bưng thức ăn ra ngoài……” Y muốn cho Nhiên Nghị không cần ôm y như vậy, phòng bếp vốn đã nhỏ lại hẹp, rất không tiện. Nhiên Nghị hôn hai má nam nhân, rồi buông nam nhân ra.
Buổi tối lúc hai người ăn cơm, Nhiên Nghị cũng có câu được câu không cùng nam nhân nói chuyện, so với trước kia luôn là nam nhân tìm đề tài, thì hiện tại Nhiên Nghị lại chủ động cùng nam nhân nói. Thậm chí là nói chuyện phiếm, hắn cũng nguyện ý, nam nhân đến là hiền hoà, chỉ cần Nhiên Nghị hỏi y sẽ trả lời.
Lần đó Nhiên Nghị ra ngoài uống rượu, kỳ thật nam nhân cũng không biết, Nhiên Nghị mua rượu rồi đứng ở cửa uống xong mới vào. Tình huống hiện tại của Nhiên Nghị nếu đi quán bar, hộp đêm thì chính là muốn chết.
Nhiên Nghị cũng không ngốc như vậy.
Tối nay.
Nam nhân hẹn Vĩnh Trình, lúc nãy nam nhân cũng nói với Nhiên Nghị, nói hắn tối nay y và Vĩnh Trình hẹn nhau, hơn nữa bảo Nhiên Nghị không cần chờ y, Nhiên Nghị rầu rĩ không nói gì.
Nam nhân đứng ở trước gương sửa sang lại quần áo, từ trong gương có thể nhìn thấy Nhiên Nghị buông đầu xuống ngồi ở trên giường. Nam nhân đang muốn hỏi Nhiên Nghị buổi tối có ăn khuya gì không thì lúc này chuông cửa lại vang.
“Cậu đi mở cửa dùm tôi, có thể là bác trai dưới lầu giao giấy tờ lên.” Nam nhân nhớ mỗi tháng ngân hàng sẽ gửi hoá đơn cho y.
“Ừ.” Nhiên Nghị đứng lên, chậm rãi đi mở cửa.
Nam nhân đột nhiên nhận thấy được không đúng, giao hoá đơn cũng không phải lúc này: “Nhiên Nghị, cậu chờ đã……” Nam nhân bất an muốn ngăn cản nhưng Nhiên Nghị lại sớm một bước mở cửa ra rồi……
Cái tay đang sửa sang lại áo của nam nhân đột nhiên dừng lại, sắc mặt Nhiên Nghị nháy mắt tối sầm, bởi vì……
Ngoài cửa..
Lâm Việt một thân tao nhã đứng ở ngoài cửa, vừa lúc Lâm Việt nhìn thấy Nhiên Nghị xuất hiện ở trong nhà nam nhân, sắc mặt Lâm Việt cũng nháy mắt trở nên lạnh như băng. Hắn vốn tính cho nam nhân một kinh hỉ, không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Nhiên Nghị.
“Thì ra cậu còn chưa chết, cậu thật đúng là mạng lớn.” Lâm Việt cười lạnh, hắn đánh giá quần áo Nhiên Nghị, vừa nhìn đã biết là nam nhân mua cho Nhiên Nghị. Hắn cao hứng bổ sung một câu: “Bị người đuổi giết cũng chết không được, tôi nên nói mạng cậu cứng rắn mới đúng.”
“Chính xác, kia ít nhiều cũng nhờ anh hai cậu chiếu cố tôi, tôi mới có thể khôi phục tốt như vậy.” Nhiên Nghị cũng không cam yếu thế nở nụ cười.
“Lâm Việt……” Nam nhân khẩn trương đi ra, lúc nhìn thấy Lâm Việt, quả thực y không biết phải nói thế nào mới được _ đã bị nhìn thấy rồi, y cũng không tính giấu diếm Lâm Việt nữa.
Nhiên Nghị xoay người vào nhà, nam nhân mời Lâm Việt vào nhà. Lâm Việt đoán cũng đoán ra quan hệ giữa nam nhân và Nhiên Nghị, hắn chỉ là nhìn Nhiên Nghị không vừa mắt, ai bảo Nhiên Nghị luôn ngạo mạn như vậy.
Còn dám lấy Lâm Mộ Thiên làm tấm mộc……
Lâm Việt nhìn thấy nhà nam nhân nhỏ như vậy, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, ba người ở trong phòng có vẻ rất chật, Lâm Việt tỏ vẻ muốn tìm một quán cà phê ngồi xuống bàn bạc.
Nhiên Nghị cũng không có ý cự tuyệt, nhưng bọn họ cũng không có đi quán cà phê nào cả, ngược lại bọn họ đi tới sân bowling cao cấp. Nam nhân vốn hẹn Vĩnh Trình, nhưng dưới lời mời của Lâm Việt, Vĩnh Trình cũng đến sân bowling này. Lúc này sân bowling cơ bản không có người, trong sân chơi trống rỗng cũng chỉ có ba người họ, hơn nữa Lâm Việt liên lạc với ban quản lý, đừng để cho những người râu ria tiến vào, cho nên nam nhân mới yên tâm hơn nhiều. Dù sao thân phận Nhiên Nghị không cho phép bị bên ngoài biết tới.
Vừa mới tiến vào sân bowling, nam nhân liền nói với Lâm Việt y vốn là hẹn Vĩnh Trình, nam nhân vừa nói như vậy, Lâm Việt đương nhiên chủ động yêu cầu Vĩnh Trình qua đây. Sau đó nam nhân nghe thấy Lâm Việt gọi điện thoại cho Vĩnh Trình, vụng trộm nói với Vĩnh Trình đừng để cho Thư Diệu tới. Mà Lâm Việt nhìn thấy nam nhân đang nhìn hắn gọi điện thoại, hắn ngắt điện thoại liền cho nam nhân một giải thích hợp lý.
“Bên Thư Diệu, em sẽ tìm cơ hội thích hợp nói với cậu ta.”
“……”
“Em bảo Vĩnh Trình cũng qua đây, dù sao cậu ta cũng hẹn anh, chuyện Nhiên Nghị sớm muộn hắn cũng phải biết. Anh hai, anh không ngại để cho Vĩnh Trình biết chuyện Nhiên Nghị còn sống đi?”
“Không sao.” Nam nhân thỏa hiệp, sớm muộn cũng phải biết, y không muốn khiến cho Lâm Việt cảm thấy y lừa gạt bọn họ: “Cậu quyết định là được rồi, có điều đến lúc đó các cậu nói chuyện, đều phải tâm bình khí hoà, trăm ngàn không cần tranh chấp.”
“Anh yên tâm.” Nhiên Nghị đang cầm bowling, nhìn thoáng qua nam nhân bên này, không chút để ý nói: “Chúng tôi sẽ hảo hảo nói chuyện, sẽ không khiến anh khó xử.”
Lời Nhiên Nghị nói làm cho Lâm Việt có chút kinh ngạc _ hắn không biết Nhiên Nghị sẽ nói như vậy với Lâm Mộ Thiên, này xem như an ủi, hay là trấn an? Ở trong trí nhớ Lâm Việt, thái độ Nhiên Nghị đối với Lâm Mộ Thiên vốn không có gì tốt……
CHƯƠNG 314
Edit : Đa Mộng
Beta : Trangki
Lâm Việt nhìn chằm chằm Nhiên Nghị vài lần, có chút đăm chiêu nhíu mày. Nhìn nhìn lại nam nhân tựa hồ đối với lời Nhiên Nghị nói có phản ứng, hắn càng thêm khó hiểu và nghi hoặc. Nhưng hắn dùng thời gian vài giây tiêu hóa sự thật trước mắt, hắn đoán cũng có thể đoán ra quan hệ của Lâm Mộ Thiên và Nhiên Nghị.
Lâm Việt bình tĩnh nhìn về phía Lâm Mộ Thiên, hắn ôm lưng nam nhân, thấp giọng hỏi nam nhân: “Còn có những người khác biết Nhiên Nghị ở chỗ anh hay không?” Giọng hắn rất thấp, khiến nam nhân nhịn không được phải ngẩng đầu nhìn hắn.
“Không có.”
Nam nhân lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, bằng không ngay cả anh cũng rất nguy hiểm, bên chính phủ đang lùng sục khắp nơi tìm hắn, mấy lão già kia cũng không dễ lừa như vậy.” trên khuôn mặt thanh tú của Lâm Việt lộ ra vẻ mặt ưu tư. Hắn tao nhã nhấc hai chân lên ngồi ở trên ghế nghỉ, sau khi tới sân bowling, hắn đã muốn thay một bộ trang phục thể thao gọn gàng, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái lại không mất thưởng thức.
Nhiên Nghị mặc một bộ đồ thể thao màu đen, hắn không để ý tới Lâm Việt mà tự mình chơi bóng. Hắn chỉ thỉnh thoảng nhìn nam nhân một chút, xác định nam nhân có cùng Lâm Việt thân mật hay không.
Nếu có, hắn sẽ lập tức đi qua quấy rối…… (=..= dù a nghèo nhưng a vẫn đèo can dấm)
Loại ý tưởng này luôn ở trong đầu hắn bồi hồi, thế nên số lần hắn nhìn nam nhân cũng thường xuyên gia tăng. Lâm Việt cũng trầm mặc nhìn chằm chằm phản ứng của Nhiên Nghị, chẳng qua nam nhân không có phát hiện Nhiên Nghị khác thường.
“Đoạn thời gian trước Thư Diệu đột nhiên ngừng tìm kiếm Nhiên Nghị, trước đó vài ngày có phải Thư Diệu đi qua nhà anh hay không. Em cảm thấy cậu ta đã biết Nhiên Nghị ở chỗ của anh, trừ phi là cậu ta đã xác định Nhiên Nghị an toàn bằng không cậu ta sẽ không ngừng tìm kiếm Nhiên Nghị.” Lâm Việt nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi, hắn ôm nam nhân nói lên suy nghĩ của hắn: “Giờ em không nói cho Thư Diệu là vì lo lắng cậu ta bị liên lụy, bên phía chính phủ biết cậu ta cùng Nhiên Nghị quan hệ rất tốt nên gần đây canh cậu ta rất chặt, cho nên thời gian này cậu ta cũng không đi tìm anh. (chậc, TD thông minh vãi :v)”
Nam nhân thế mới biết nguyên nhân, y cũng lý giải tình cảnh Thư Diệu, y gật gật đầu không có gì dị nghị.
Nhiên Nghị không kiên nhẫn đi tới: “Cậu rốt cuộc là tới nhìn hay là tới chơi bóng, ma ma chít chít lề mề giống mấy mụ đàn bà, nếu cậu không chơi bóng, tôi phải đi đây.”
Hắn tới ngắt lời ……
Vì hắn nhìn thấy Lâm Việt ôm nam nhân, không biết ở bên tai nam nhân nói gì đó, nam nhân còn nghe lời gật đầu. Cái bộ dạng nhân nhượng kia khiến Nhiên Nghị nhất thời cảm thấy thật không công bằng.
Em trai thì có đặc quyền sao? (=.,= ko có sao?)
Dựa vào cái gì !!!
Hắn không thoải mái, hắn chính là khó chịu, nhìn thấy nam nhân đối với người khác cũng luôn dịu ngoan như vậy, hắn thậm chí có chút giận, hắn hy vọng nam nhân chỉ đối với hắn như vậy.
“Như thế nào?” Lâm Việt giương mắt nhìn chằm chằm Nhiên Nghị, hắn khẽ cười nhạo Nhiên Nghị, “Phát dấm chua à? Nếu cậu không thể nhìn tôi và anh hai tôi thân thiết, cậu có thể nhắm mắt lại.”
Nam nhân cũng ngẩng đầu nhìn về phía Nhiên Nghị, nhưng lúc này Nhiên Nghị lại hừ một tiếng: “Tôi mới không rảnh như vậy.”
Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân rũ mắt, hắn muốn an ủi nam nhân vài câu nhưng Lâm Việt ở một bên ngắt lời: “Anh hai, loại người không lương tâm này, anh cứu cũng như không, không chừng còn rước lấy một thân phiền toái.”
“Tôi biết……” Nam nhân thấp giọng nói : “Nhưng tôi không thể bỏ mặc người bị thương được……”
“Lần này thì không sao, không có lần sau nữa.” Tay Lâm Việt trấn an lưng nam nhân, giọng hắn rất bình tĩnh, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy Nhiên Nghị, vì Nhiên Nghị quá ngạo mạn, đối xử với nam nhân không tốt lắm.
“Cậu có ý gì?” Nhiên Nghị đã không vui đi tới, Lâm Việt nhìn hắn không nói gì, nhưng Nhiên Nghị lại đem bowling đưa cho nam nhân, chất vấn Lâm Việt: “Anh cậu làm gì còn cần cậu tới quản sao??? Chuyện của tôi và anh ta, cậu cũng không cần quản, cậu muốn quản cũng quản không được.”
Nam nhân cúi đầu không nói, y biết sẽ phát sinh chuyện như vầy. Y xuất môn đã dặn dò qua hai người không cần cãi nhau, phải tâm bình khí hoà nói chuyện, nhưng giờ vẫn diễn biến thành tranh cãi nhau.
Lâm Mộ Thiên không muốn nhìn thấy tình cảnh như vậy……
Lâm Việt gọi Nhiên Nghị vào bên cạnh hàn huyên một lát, thẳng đến khi Vĩnh Trình đến hai người mới ngừng nói. Nam nhân cũng không biết bọn họ nói cái gì, chính là Nhiên Nghị chỉ thỉnh thoảng nhìn nam nhân mà thôi, hai người cũng không có dấu hiệu tranh cãi nữa. Nam nhân thả bowling xuống, nhìn thấy Vĩnh Trình xuất hiện, nam nhân mới thở phào một hơi.
Trước khi Vĩnh Trình tới đã nghe Lâm Việt nói qua nên hắn đối với Nhiên chuyện Nghị còn sống cũng không kinh ngạc lắm, chỉ có chút ngoài ý muốn.
“Khu giải trí cậu còn tính làm không? Mấy lão già kia còn chưa buông tha cậu, cậu xem cậu bình thường quen thói kiêu ngạo, mấy lão già kia lúc nào cũng muốn thu thập cậu. Thanh Dương nói có thể cho cậu một cơ hội xoay người, cậu đem bản nội dung khai thác này đưa cho gia tộc bên nước ngoài của cậu nhìn xem kế hoạch kinh doanh, bảo những người trong gia tộc cậu thay cậu đầu tư, là cậu có thể một lần nữa trở về.” Vĩnh Trình vừa tới liền đưa cho Nhiên Nghị một xấp văn kiện, đương nhiên hắn không quên chào nam nhân đang ngồi ở một bên. Thấy nam nhân nhìn thấy hắn đến liền lộ ra biểu tình cao hứng, hắn đơn giản nói với Nhiên Nghị vài câu, nhắn lại ý tứ của Thanh Dương cho Nhiên Nghị.
Nhiên Nghị cũng không thèm nhìn tới văn kiện kia, liền đem xấp giấy tờ kia ném xuống đất: “Tôi mới không hiếm lạ, nếu không phải hắn và mấy lão già kia hợp tác nhau muốn chỉnh sụp tôi, tôi sẽ không biến thành tình trạng hôm nay, giờ hắn lại ở đây giả người tốt làm gì.”
“Cậu không được quá đáng……” nam nhân trầm mặc đã lâu bỗng lên tiếng, giọng y không lớn nhưng cả sân bóng đều có thể nghe rõ, vì bên trong rất yên tĩnh: “Có lẽ Thanh Dương không phải có ý như cậu tưởng, không cần cứ hiểu lầm ý Thanh Dương, cậu ấy làm như vậy cũng là vì tốt cho cậu. Cho dù cậu ấy muốn bù đắp, kia cũng là một phen ý tốt……”
Lâm Việt tao nhã gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”
Nam nhân lượm văn kiện lên, y thay Nhiên Nghị nhận trước: “Dù sao cũng còn thời gian, cậu có thể suy nghĩ. Phần văn kiện này trước để ở chỗ tôi, kỳ thật đây cũng là hảo tâm của Thanh Dương.”
Nhiên Nghị không nói, hắn quay đầu qua bên không nhìn nam nhân, chỉ cau mày nói ba chữ: “Tôi đói bụng.” giọng nói không chút để ý của hắn, nghe vào có chút phản nghịch.
“Vậy trước đi ăn cơm đi.” Lâm Việt hào phóng đưa ra đề nghị, hắn đứng lên chuẩn bị đi thay quần áo, nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh Nhiên Nghị, hắn nhìn thoáng qua nam nhân: “Dù sao anh tôi có thể cũng đã đói bụng.”
Nhiên Nghị không thèm nhìn Lâm Việt, hắn chỉ đối với nam nhân nói một câu: “Tôi đi thay quần áo.” Sau đó liền cùng Lâm Việt trước sau vào phòng thay quần áo, nam nhân đứng ở tại chỗ ngây người một lát, có chút lo lắng không biết Nhiên Nghị và Lâm Việt có bắt đầu gây sự hay không.
“Tôi đi nhìn xem.”
“Anh không được đi.” Vĩnh Trình kéo cánh tay nam nhân lại, mang nam nhân ra khỏi sân bowling: “Không cần lo lắng, Lâm Việt làm việc rất đúng mực. Bây giờ thừa dịp bọn họ không ở đây chúng ta có thể tâm sự, lát nữa không có thời gian đâu.”
“ Ừ.” Lâm Mộ Thiên chần chờ gật đầu.
Hôm nay Vĩnh Trình lái xe đến, không có người đi đường ngang qua, vừa lúc cho Vĩnh Trình cơ hội thân cận nam nhân. Vĩnh Trình hôn môi nam nhân, nam nhân không có phản kháng. Nam nhân bị Vĩnh Trình đặt ở trên cửa xe, một bàn tay Vĩnh Trình chống cửa xe, một bàn tay ôm thắt lưng nam nhân, thân thể hai người thân mật dán vào nhau.
Vĩnh Trình gần đây cũng chưa chạm nam nhân, hắn cảm thấy nghẹn nữa sẽ bị nghẹn ra hỏa. Thừa dịp Nhiên Nghị và Lâm Việt còn chưa đi ra, hắn đem nam nhân ép vào trong xe.
“Tôi…… Tôi dùng tay……” Nam nhân thấp giọng nói, y không muốn lát nữa Lâm Việt đi ra nhìn thấy y quần áo không chỉnh, hơn nữa hôm nay còn có Nhiên Nghị……
Vĩnh Trình khốc khốc tựa vào ghế điều khiển, hắn cởi dây lưng ý bảo nam nhân nhanh lên: “Nắm chặt thời gian, tôi lâu rồi không phát tiết, mau cầm, cử động lên xuống. (=.,= cơ khát vậy đấy)”
“Cậu đừng nói nữa, tôi biết rồi.” Nam nhân nhỏ giọng nhắc nhở Vĩnh Trình, bảo Vĩnh Trình đừng nói nữa. Vĩnh Trình một bên dạy y, một bên hôn vành tai y, nam nhân cảm thấy ngưa ngứa, hơi thở đang dần dần biến nhiệt.
Đầu lưỡi Vĩnh Trình chạy ở cần cổ, hơi thở cực nóng kia quét tới quét lui trên cổ y, xúc cảm ướt mềm kia khiến cho nam nhân bất an động đậy thân thể. Vĩnh Trình sử dụng hai tay vén áo nam nhân lên, tháo dây lưng của nam nhân, tận tình vuốt ve thân thể khẽ run của nam nhân. Làn da nam nhân thật mượt mà, hắn ôm nam nhân vào trong ngực sờ tới sờ lui, nam nhân phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ khó có thể phát hiện.
Vĩnh Trình dùng sức hôn cổ nam nhân, vuốt ve thân thể y. Cảm giác được bàn tay ấm áp của nam nhân phủ lên dục vọng của hắn, cho dù chỉ là phủ lên, hắn cũng đã phản ứng mãnh liệt.
Cảm xúc của nam nhân giống như cũng bị Vĩnh Trình kéo lên, tay y chậm rãi cử động hai cái. Nghe thấy hơi thở hỗn loạn của Vĩnh Trình, tim nam nhân nhảy lên “thình thịch”, dần dần đập nhanh hơn, dần dần trở nên mãnh liệt.
Mái tóc đen mềm mại của Vĩnh Trình khiến cổ nam nhân thật ngứa, áo nam nhân bị cởi ra, quần cũng bị kéo, nam nhân cơ hồ nửa thân trần bị Vĩnh Trình ôm.
Nam nhân cảm giác được một đôi bàn tay to ở trên người y vuốt ve, môi Vĩnh Trình phi thường lửa nóng, đầu lưỡi không ngừng ma sát làn da y, hôn khá là thuần thục.
Thẳng đến khi tay trái Vĩnh Trình xuyên qua dưới nách nam nhân, hai ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, ma sát, nhu niết, thân thể mẫn cảm của nam nhân, nam nhân căn bản chịu không nổi kích thích như vậy, dục vọng của nam nhân cũng bị khơi mào. Dục vọng giữa hai chân y dưới sự vuốt ve và nụ hôn của Vĩnh Trình dần dần thức tỉnh, thân thể y rất dễ có phản ứng.
Nhũ tiêm run run, dục vọng rung động cùng với hai chân run rẩy và hơi thở dồn dập _ tất cả đều nói rõ khoái cảm mãnh liệt đang thổi quét toàn thân nam nhân.
HẾT CHƯƠNG 314 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất