Chương 11
“Anh!” sau khi kết thúc vòng đầu tiên, An Tử Hàm bật dậy như lò xo, đi theo An Tử Yến rời đi, có thể gọi là “Vèo” một tiếng.
Các giám khảo và người dẫn chương trình là những người đầu tiên rời đi, tiếp theo là các thí sinh.
Các thí sinh phải rời sân khấu theo thứ tự, lần này những người này biết có camera, bắt đầu kiềm chế bản thân, không vội bước ra.
Tô Cẩm Lê vì né xa An Tử Hàm đã chọn một góc, tình cờ là vị trí của lối ra, vì vậy cậu chỉ có thể đi theo An Tử Hàm và rời khỏi hiện trường.
Đi ra ngoài, An Tử Hàm giống như một con thỏ tung tăng, điên cuồng chạy theo An Tử Yến, miệng lẩm bẩm: “Anh! Anh! Cứu em với, cứu em đi anh.”
“Hiện tại mới nhớ anh là anh em?” An Tử Yến trả lời vô cùng vô tâm.
“Vẫn luôn như vậy, anh trai thân yêu nhất của em~ ~” An Tử Hàm bắt đầu làm nũng.
An Tử Yến liếc trắng mắt An Tử Hàm, hỏi: “Có thấy ghê tởm không?”
“Cứu em đi…… Không thể phát sóng lên, bằng không em sẽ xong đời.”
“Không cần bàn cãi, em cũng sắp tiến vào giới giải trí, nhất cử nhất động đều sẽ bị theo dõi, xem em sau này có để ý hay không.”
“Cũng không thể vừa mới bắt đầu đã trực tiếp như vậy mà.”
An Tử Yến ném An Tử Hàm ra, tiếp tục sải bước rời đi.
An Tử Hàm tiếp tục đuổi theo, hô một câu: “Em kể việc anh hát nhép.”
An Tử Yến nghe xong, tức giận tới phồng mũi.
Lần hát nhép đó tổng cộng 6 người hát một bài, anh không hát được mấy câu. Mấy người đứng thành một hàng, năm người đều là giả, chẳng lẽ anh hát thật?
Kết quả là việc hát nhép bị bại lộ, anh là người bị mắng nhiều nhất, quan hệ công chúng cũng không ngăn được, nghĩ đến chuyện này, anh tức giận quay đầu lại chửi: “Em con mẹ nó……”
Tô Cẩm Lê vẫn luôn đi phía sau họ, An Tử Yến đột nhiên tức giận, dương khí quanh thân đại thịnh, đột nhiên quay lại với vẻ mặt hung dữ, Tô Cẩm Lê sợ hãi run lên, suýt nữa té ngã, cũng may đỡ được tường.
Cậu dựa vào tường một lúc, tim vẫn đập loạn xạ.
Cậu thiếu chút nữa cho rằng An Tử Yến muốn dùng dương khí đem cậu đi làm thịt kho tàu.
Thịt kho tàu cẩm lý không thể ăn QAQ.
“Anh xem anh đem bạn nhỏ này dọa rồi kìa.” An Tử Hàm chỉ vào Tô Cẩm Lê hỏi An Tử Yến.
An Tử Yến cũng không nghĩ tới Tô Cẩm Lê lại sợ anh như vậy, kết hợp vài lần trước, mỗi lần anh gặp được Tô Cẩm Lê cuối cùng cũng xác định được tình trạng của cậu, An Tử Yến xác định, đứa nhỏ này rất sợ tới gần anh.
Vì thử, An Tử Yến còn đi qua hỏi Tô Cẩm Lê: “Cậu không sao chứ?”
Tô Cẩm Lê gần như trốn vào tường, lắp bắp: “Không sao…… Ngài…… Ngài đi trước đi……”
“Thật không có việc gì?” An Tử Yến lại hỏi.
An Tử Yến cao 193 centimet, còn cao hơn Tô Cẩm Lê 9 centimet, hơn nữa dáng người còn kiện mỹ hơn cả khi Tô Cẩm Lê “Bành trướng”.
Đứng trước người Tô Cẩm Lê như vậy, mang theo cảm giác áp bách.
Tô Cẩm Lê chỉ cảm thấy dương khí ập vào mặt cậu, càng thêm khó chịu.
So sánh với An Tử Hàm, cậu càng sợ An Tử Yến.
An Tử Hàm linh hồn thoạt nhìn khá sạch sẽ, là một người thiện lương từ trong xương, ngồi cùng nhau còn có thể chịu đựng.
Nhưng An Tử Yến không phải.
An Tử Yến không phải người tốt.
“Không có việc gì……” sau khi Tô Cẩm Lê trả lời, tránh bọn họ tiếp tục đi trước.
An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê rời đi, lại tới cạnh An Tử Hàm, giơ tay dùng ngón trỏ đẩy đẩy đầu An Tử Hàm.
Dù sao cũng là anh em, An Tử Hàm biết ý tứ hành động này, nhịn không được, khóe miệng nhếch lên.
Bất quá, cậu đột nhiên thành diễn tinh bám vào người, một hai phải tiếp tục diễn: “Anh không giúp em xóa, về sau mỗi ngày em sẽ kể chuyện xấu của anh.” Tiếp theo phất tay áo rời đi.
An Tử Yến bất đắc dĩ nhìn An Tử Hàm rời đi, sau đó cùng vài vị giám khảo nói chuyện phiếm: “Mọi người có anh chị em gì không?”
“Không có.” Tàng Ngải trả lời.
“Tu vi hiện tại của tôi đều do An Tử Hàm tôi luyện”
*
An Tử Yến ngồi cắt nối biên tập trong phòng, nhìn chằm chằm đồng thời 3 máy tính, phía sau đứng một loạt thầy biên tập cắt nối, một câu cũng không dám nói.
Kỳ thật An Tử Yến căn bản không có thời gian nhận tiết mục tuyển tú này, chỉ nghe nói An Tử Hàm muốn tham gia cái này, lấy kế hoạch tiết mục tới nhìn thử, thấy được phân đoạn thứ nhất đã bất ổn.
Nếu thật quay chụp như vậy, An Tử Hàm nói không chừng mới kỳ một đã lên màn ảnh gây lộn với mấy thí sinh khác, hoặc là dứt khoát đi tán gái.
Anh yêu cầu phái người vào tổ tiết mục, nắm giữ tuyệt đối quyền chủ động, có thể khống chế số lượng màn ảnh của An Tử Hàm, còn có thể bảo đảm mất thứ bất lợi với An Tử Hàm sẽ không bị phát ra.
Nhưng mà, đột nhiên quyết định nhận chủ trì tiết mục này, là bởi vì một người khác.
Tô Cẩm Lê.
Anh nhìn hồ sơ thí sinh, giao diện dừng lại ở trang của Tô Cẩm Lê thật lâu.
Kỳ thật bọn họ chỉ mới thấy nhau hai lần mà thôi, anh lại không thể hiểu được mà đối với Tô Cẩm Lê nhớ mãi không quên. Nhìn thấy Tô Cẩm Lê cũng tới tham gia, anh vậy mà đi nhận việc này.
An Tử Yến cong từ bé.
Anh rất sớm đã ý thức được chuyện này, lại sinh ra ở gia đình như vậy, từ nhỏ mưa dầm thấm đất sau này đã biết tự mình bảo hộ.
Thế cho nên anh nhiều năm như vậy cũng chưa yêu đương gì, cũng chưa từng có tai tiếng, đem tính hướng của mình che giấu rất tốt.
Bản thân anh cũng không biết dương khí nặng là gì, nhưng từ nhỏ đã gặp rắc rối, thường thường khi có người đến gần anh sẽ không hiểu sao có ấn tượng tốt thậm chí còn bị dây dưa không rõ.
Vừa mới đến tuổi dậy thì, đã có nữ nghệ sĩ, thậm chí là mẹ anh giới tính nữ yêu thích anh. Còn có không ít đàn ông cho rằng anh không có ý thức phương diện kia, giữa đàn ông với nhau không có gì nên nhân cơ hội chạm vào tay lưng anh hai lần.
Sau khi anh nổi tiếng đã từng thu được những lá thư máu từ người hâm mộ.
Còn có một fan cuồng, thường xuyên theo anh trốn vào nhà mà anh không hề hay biết, mở cửa phòng ra thì thấy quần áo vương vãi dưới sàn, sau đó lại thấy fan nữ khỏa thân nằm trên giường của mình.
Anh trực tiếp đóng cửa rời đi, để Giang Bình Thu đi xử lý, sau này căn nhà kia anh cũng không muốn nữa.
Điều ghê tởm nhất là khi anh còn nhỏ, một trưởng bối đã kéo anh vào một căn phòng, đóng cửa lại và nói với anh: “Lại đây, để chú ôm con.”
An Tử Yến suýt chút nữa đã cắn đứt tay người đó, sau đó hai nhà mất liên lạc.
Sau khi lớn lên, An Tử Yến dần dần quen mấy hiện tượng kỳ quái này, thậm chí lợi dụng để có được điều mình muốn.
Ngoài ra còn có bảo vệ nghiêm ngặt đối với người xung quanh, không ai được phép đến gần một cách dễ dàng và có rất ít cuộc gặp gỡ với người hâm mộ.
Chỉ cần không tiếp xúc gần, sẽ không quá nghiêm trọng.
Anh biết em mình sẽ như vậy, cho nên lúc em trai còn rất nhỏ đã tăng thêm phòng bị, đem An Tử Hàm bảo hộ rất khá. Kết quả làm tính cách An Tử Hàm thành cái dạng hiện tại này, không sợ trời không sợ đất.
Toàn thế giới ai cũng không thể khi dễ em trai anh.
Nhưng anh rất thích khi dễ nó.
Đây là một loại ác độc thú vị.
Ngày cho em trai vào công ty Mộc Tử Đào, anh ngẫu nhiên gặp được Tô Cẩm Lê. Tô Cẩm Lê là người thứ nhất nhìn thấy anh sợ tới mức hoa dung thất sắc, muốn trốn tránh.
Tô Cẩm Lê càng trốn tránh anh, sợ anh, anh càng không nhịn được muốn nghiên cứu Tô Cẩm Lê.
Có lẽ anh có thể tìm ra phương pháp gì từ Tô Cẩm Lê để không bị phiền não như vậy nữa?
phương pháp trung hòa âm dương không plato hí hí
Giang Bình Thu xem xong video, chống cằm tự hỏi một hồi, sau đó nhìn về phía nhóm người biên tập cắt nối.
Nhóm người biên tập cắt nối hiểu ý, nhanh nhẹn rời đi.
“Lúc Tử Hàm vào bàn biểu hiện cũng coi như là bình thường, hơn nữa nhìn em ấy than phiền rất thú vị, không cần thiết xóa.” An Tử Yến tua thanh tiến độ, lại nhìn một lần nữa.
“Xóa đoạn đá cửa, giả bộ ở đây……” Giang Bình Thu chỉ một đoạn trong đó
“Lưu lại đi, dù sao mọi người đều biết, như vậy càng có tính chân thật.”
An Tử Yến lại kéo một hồi, chỉ vào một đoạn trong đó nói: “Nơi này mấy người này, giữ lại đoạn ngầm bàn tán Tử Hàm, lại đem đoạn biểu cảm kinh ngạc sau khi Tử Hàm biểu diễn kết thúc phóng to, sẽ có hiệu quả bị vả mặt. Còn có mấy người này, tựa hồ cũng khen Tử Hàm.”
An Tử Yến dẫm lên đất, làm ghế xoay tới gần một máy tính khác, phát video của những người khác trong khi An Tử Hàm đang hát..
Ngay sau đó liền nghe được Tô Cẩm Lê sau khi nghe An Tử Hàm phun tào mình, nói một câu: “Thật là xấu.”
An Tử Yến mím môi cố nén cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Cẩm Lê năm lần, mới chỉ vào màn hình nói với Giang Bình Thu: “Anh có cảm thấy cậu ta rất thú vị không?”
“Ừm, nhị thiếu hình như rất thích cậu ta.”
“Tử Hàm nhan khống.”
Sau khi xem video một lúc An Tử Yến nói với Giang Bình Thu: “Thuận tiện cho cậu ấy nhiều thêm vài cảnh, người đẹp có thể hấp dẫn vài nhan khống xem tiết mục. Tiết mục đầu tiên của Tử Hàm, số liệu đừng quá mất mặt.”
“Ừm, được. Kỳ thật có ngài ở đây, ratings có thể bảo đảm.” Giang Bình Thu nghe xong gật đầu, “Thực tập sinh kia của Ba Nhược Ba La đâu?”
“Đem thực tập sinh nhà này mời đến không dễ dàng, tổ chương trình không thể không cho đứa nhỏ đó nhiều cảnh, chúng ta có ngăn cản cũng vô ích.”
Ô Vũ.
An Tử Yến nhìn thiếu niên trên màn hình biểu tình lạnh nhạt, không biết người này là được Ba Nhược Ba La nâng lên, hay là bị vứt bỏ.
*
Sau khi bọn họ thông qua vòng đầu, mỗi người nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau sẽ thống nhất trở lại nơi này, cùng đi Trại Huấn Luyện.
Tô Cẩm Lê sau khi rời khỏi đây đã bị Hầu Dũng ôm.
Hầu Dũng vóc dáng không cao, lúc ôm Tô Cẩm Lê ngược lại có vẻ Hầu Dũng dáng người nhỏ xinh đáng yêu.
“Không tồi không tồi, đứng thứ tư toàn bộ, đứng thứ hai nhóm nam.” Hầu Dũng kích động mà vỗ sau lưng Tô Cẩm Lê, tiếp theo buông lỏng ra Tô Cẩm Lê, hỏi, “Đói bụng không?”
“Đói……” Tô Cẩm Lê sắp đói thành một con cá mặn.
“Muốn ăn cái gì?”
“Lẩu.”
Mỹ vị nhân gian ——lẩu.
Tô Cẩm Lê thông thường sẽ thường gọi dê bò cừu với rau, chưa bao giờ sẽ gọi cá tôm hay đồ viên, bởi vì Tô Cẩm Lê không ăn cá, hải sản các loại đều không ăn.
Thứ duy nhất ăn là: Rong biển.
“Sau này cậu sẽ chuyển đến nơi họ sắp xếp để ở để cắm trại huấn luyện. Tôi sẽ mua cho cậu chút vật dụng hàng ngày, còn có một ít nhu yếu phẩm, cậu ăn trước, đợi tôi lát nữa về liền.” Hầu Dũng giúp Tô Cẩm Lê gọi xong đồ ăn, hấp tấp lại ra cửa.
Lúc này Hầu Dũng cực kì hào phóng, mua cho Tô Cẩm Lê không thiếu thứ gì. Bởi vì Tô Cẩm Lê chỉ sợ sẽ ở Trại Huấn Luyện một thời gian, trong lúc này chi phí đăng kí lớp học được tiết kiệm, có thể tiêu vào đây.
Cộng thêm lần đầu tiên lên tiết mục, kinh phí cấp cũng nhiều hơn.
Tô Cẩm Lê sau khi bắt đầu ăn thì thấy một người đến trước mặt, trực tiếp ngồi trước mặt cậu.
Cậu kinh ngạc đến quên nuốt đồ trong miệng.
Ô Vũ nhìn Tô Cẩm Lê kinh ngạc, giải thích: “Một người ăn lẩu sẽ có vẻ rất đáng thương, tôi không muốn họ đặt thú nhồi bông trước mặt tôi.”
“Ồ……” Tô Cẩm Lê nuốt đồ ăn xuống trả lời.
Ô Vũ gọi người phục vụ, vẻ mặt lạnh nhạt gọi món, lại nói người phục vụ lấy thêm một lẩu uyên ương hai bên đều là canh suông.
Bọn họ phải ca hát, hôm sau còn có tiết mục, không thể ăn cay.
Vì thế Ô Vũ cùng Tô Cẩm Lê mặt đối mặt, ai ăn phần đó.
Ô Vũ trên người dương khí sung túc, nhưng không kh ủng bố như anh em An thị, chỉ có dựa vào gần mới không thoải mái chút ít.
Tô Cẩm Lê nỗ lực điều chỉnh trạng thái mới trấn định được, coi như Ô Vũ chỉ là người bình thường.
“Cậu rất quen thuộc với người An gia?” Ô Vũ đột nhiên nhìn về phía Tô Cẩm Lê, hỏi.
Hiển nhiên Ô Vũ cũng đã sớm chú ý tới Tô Cẩm Lê, còn chú ý tới Tô Cẩm Lê vẫn luôn ngồi cùng An Tử Hàm.
“Không…… An Tử Hàm tự quen.”
“Tôi nghe nói An Tử Hàm, hình như không phải người tính cách tốt gì.”
“Tôi cũng không biết.”
Ô Vũ lại nhìn Tô Cẩm Lê vài lần, hỏi: “Cậu sợ tôi?”
“Không…… Không có!” Tô Cẩm Lê thái độ cường ngạnh mà trả lời, nhưng mà cà lăm bán đứng cậu.
“Tôi rất dữ sao?”
“Cũng không phải…… Tôi chính là…… chính là chậm nhiệt.”
Ô Vũ gật đầu, ngay sau đó nói: “Tôi lớn hơn cậu 2 tuổi, năm nay hai mươi, cậu có thể kêu là anh.”
“Ồ……”
“Tôi lúc đầu cũng chưa huấn luyện gì, đều là hai năm nay học được.”
“Oa, thật à? Tôi cảm thấy anh siêu lợi hại!”
Ô Vũ nhai đồ ăn, giương mắt nhìn Tô Cẩm Lê, phát hiện cậu sùng bái mình thật, không nhịn được cười: “Tôi cảm thấy cậu lợi hại hơn.”
“Không có, tôi không biết rất nhiều thứ, hôm nay tương đối may mắn, nhạc vừa lên có thể nhảy, bằng không liền xong đời.”
“Chờ tới trại huấn luyện, hai chúng ta hẳn là ở chung phòng ngủ.” Ô Vũ lại nói chuyện khác.
“A?”
“Phòng ngủ phân theo xếp hạng, tôi nhất cậu nhì. An Tử Hàm cũng sẽ chung phòng ngủ với chúng ta, cậu ta thứ tư trong nhóm nam.”
Tô Cẩm Lê trừng to mắt.
Trại Huấn Luyện này cậu còn sống nổi không đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Xem bình luận, nói một chút, cẩm lý có thể ăn, không độc.
Trong Thủy Hử có Tống Giang ăn “Cá chép vàng”, chuyện xưa Lý Đạt cùng Lãng Lí Bạch Điều (cá bơi trong nước) Trương Thuận đánh nhau.
Nhưng mà, nghe nói cẩm lý ăn không ngon lắm, dùng nuôi cảnh thôi.
Các giám khảo và người dẫn chương trình là những người đầu tiên rời đi, tiếp theo là các thí sinh.
Các thí sinh phải rời sân khấu theo thứ tự, lần này những người này biết có camera, bắt đầu kiềm chế bản thân, không vội bước ra.
Tô Cẩm Lê vì né xa An Tử Hàm đã chọn một góc, tình cờ là vị trí của lối ra, vì vậy cậu chỉ có thể đi theo An Tử Hàm và rời khỏi hiện trường.
Đi ra ngoài, An Tử Hàm giống như một con thỏ tung tăng, điên cuồng chạy theo An Tử Yến, miệng lẩm bẩm: “Anh! Anh! Cứu em với, cứu em đi anh.”
“Hiện tại mới nhớ anh là anh em?” An Tử Yến trả lời vô cùng vô tâm.
“Vẫn luôn như vậy, anh trai thân yêu nhất của em~ ~” An Tử Hàm bắt đầu làm nũng.
An Tử Yến liếc trắng mắt An Tử Hàm, hỏi: “Có thấy ghê tởm không?”
“Cứu em đi…… Không thể phát sóng lên, bằng không em sẽ xong đời.”
“Không cần bàn cãi, em cũng sắp tiến vào giới giải trí, nhất cử nhất động đều sẽ bị theo dõi, xem em sau này có để ý hay không.”
“Cũng không thể vừa mới bắt đầu đã trực tiếp như vậy mà.”
An Tử Yến ném An Tử Hàm ra, tiếp tục sải bước rời đi.
An Tử Hàm tiếp tục đuổi theo, hô một câu: “Em kể việc anh hát nhép.”
An Tử Yến nghe xong, tức giận tới phồng mũi.
Lần hát nhép đó tổng cộng 6 người hát một bài, anh không hát được mấy câu. Mấy người đứng thành một hàng, năm người đều là giả, chẳng lẽ anh hát thật?
Kết quả là việc hát nhép bị bại lộ, anh là người bị mắng nhiều nhất, quan hệ công chúng cũng không ngăn được, nghĩ đến chuyện này, anh tức giận quay đầu lại chửi: “Em con mẹ nó……”
Tô Cẩm Lê vẫn luôn đi phía sau họ, An Tử Yến đột nhiên tức giận, dương khí quanh thân đại thịnh, đột nhiên quay lại với vẻ mặt hung dữ, Tô Cẩm Lê sợ hãi run lên, suýt nữa té ngã, cũng may đỡ được tường.
Cậu dựa vào tường một lúc, tim vẫn đập loạn xạ.
Cậu thiếu chút nữa cho rằng An Tử Yến muốn dùng dương khí đem cậu đi làm thịt kho tàu.
Thịt kho tàu cẩm lý không thể ăn QAQ.
“Anh xem anh đem bạn nhỏ này dọa rồi kìa.” An Tử Hàm chỉ vào Tô Cẩm Lê hỏi An Tử Yến.
An Tử Yến cũng không nghĩ tới Tô Cẩm Lê lại sợ anh như vậy, kết hợp vài lần trước, mỗi lần anh gặp được Tô Cẩm Lê cuối cùng cũng xác định được tình trạng của cậu, An Tử Yến xác định, đứa nhỏ này rất sợ tới gần anh.
Vì thử, An Tử Yến còn đi qua hỏi Tô Cẩm Lê: “Cậu không sao chứ?”
Tô Cẩm Lê gần như trốn vào tường, lắp bắp: “Không sao…… Ngài…… Ngài đi trước đi……”
“Thật không có việc gì?” An Tử Yến lại hỏi.
An Tử Yến cao 193 centimet, còn cao hơn Tô Cẩm Lê 9 centimet, hơn nữa dáng người còn kiện mỹ hơn cả khi Tô Cẩm Lê “Bành trướng”.
Đứng trước người Tô Cẩm Lê như vậy, mang theo cảm giác áp bách.
Tô Cẩm Lê chỉ cảm thấy dương khí ập vào mặt cậu, càng thêm khó chịu.
So sánh với An Tử Hàm, cậu càng sợ An Tử Yến.
An Tử Hàm linh hồn thoạt nhìn khá sạch sẽ, là một người thiện lương từ trong xương, ngồi cùng nhau còn có thể chịu đựng.
Nhưng An Tử Yến không phải.
An Tử Yến không phải người tốt.
“Không có việc gì……” sau khi Tô Cẩm Lê trả lời, tránh bọn họ tiếp tục đi trước.
An Tử Yến nhìn Tô Cẩm Lê rời đi, lại tới cạnh An Tử Hàm, giơ tay dùng ngón trỏ đẩy đẩy đầu An Tử Hàm.
Dù sao cũng là anh em, An Tử Hàm biết ý tứ hành động này, nhịn không được, khóe miệng nhếch lên.
Bất quá, cậu đột nhiên thành diễn tinh bám vào người, một hai phải tiếp tục diễn: “Anh không giúp em xóa, về sau mỗi ngày em sẽ kể chuyện xấu của anh.” Tiếp theo phất tay áo rời đi.
An Tử Yến bất đắc dĩ nhìn An Tử Hàm rời đi, sau đó cùng vài vị giám khảo nói chuyện phiếm: “Mọi người có anh chị em gì không?”
“Không có.” Tàng Ngải trả lời.
“Tu vi hiện tại của tôi đều do An Tử Hàm tôi luyện”
*
An Tử Yến ngồi cắt nối biên tập trong phòng, nhìn chằm chằm đồng thời 3 máy tính, phía sau đứng một loạt thầy biên tập cắt nối, một câu cũng không dám nói.
Kỳ thật An Tử Yến căn bản không có thời gian nhận tiết mục tuyển tú này, chỉ nghe nói An Tử Hàm muốn tham gia cái này, lấy kế hoạch tiết mục tới nhìn thử, thấy được phân đoạn thứ nhất đã bất ổn.
Nếu thật quay chụp như vậy, An Tử Hàm nói không chừng mới kỳ một đã lên màn ảnh gây lộn với mấy thí sinh khác, hoặc là dứt khoát đi tán gái.
Anh yêu cầu phái người vào tổ tiết mục, nắm giữ tuyệt đối quyền chủ động, có thể khống chế số lượng màn ảnh của An Tử Hàm, còn có thể bảo đảm mất thứ bất lợi với An Tử Hàm sẽ không bị phát ra.
Nhưng mà, đột nhiên quyết định nhận chủ trì tiết mục này, là bởi vì một người khác.
Tô Cẩm Lê.
Anh nhìn hồ sơ thí sinh, giao diện dừng lại ở trang của Tô Cẩm Lê thật lâu.
Kỳ thật bọn họ chỉ mới thấy nhau hai lần mà thôi, anh lại không thể hiểu được mà đối với Tô Cẩm Lê nhớ mãi không quên. Nhìn thấy Tô Cẩm Lê cũng tới tham gia, anh vậy mà đi nhận việc này.
An Tử Yến cong từ bé.
Anh rất sớm đã ý thức được chuyện này, lại sinh ra ở gia đình như vậy, từ nhỏ mưa dầm thấm đất sau này đã biết tự mình bảo hộ.
Thế cho nên anh nhiều năm như vậy cũng chưa yêu đương gì, cũng chưa từng có tai tiếng, đem tính hướng của mình che giấu rất tốt.
Bản thân anh cũng không biết dương khí nặng là gì, nhưng từ nhỏ đã gặp rắc rối, thường thường khi có người đến gần anh sẽ không hiểu sao có ấn tượng tốt thậm chí còn bị dây dưa không rõ.
Vừa mới đến tuổi dậy thì, đã có nữ nghệ sĩ, thậm chí là mẹ anh giới tính nữ yêu thích anh. Còn có không ít đàn ông cho rằng anh không có ý thức phương diện kia, giữa đàn ông với nhau không có gì nên nhân cơ hội chạm vào tay lưng anh hai lần.
Sau khi anh nổi tiếng đã từng thu được những lá thư máu từ người hâm mộ.
Còn có một fan cuồng, thường xuyên theo anh trốn vào nhà mà anh không hề hay biết, mở cửa phòng ra thì thấy quần áo vương vãi dưới sàn, sau đó lại thấy fan nữ khỏa thân nằm trên giường của mình.
Anh trực tiếp đóng cửa rời đi, để Giang Bình Thu đi xử lý, sau này căn nhà kia anh cũng không muốn nữa.
Điều ghê tởm nhất là khi anh còn nhỏ, một trưởng bối đã kéo anh vào một căn phòng, đóng cửa lại và nói với anh: “Lại đây, để chú ôm con.”
An Tử Yến suýt chút nữa đã cắn đứt tay người đó, sau đó hai nhà mất liên lạc.
Sau khi lớn lên, An Tử Yến dần dần quen mấy hiện tượng kỳ quái này, thậm chí lợi dụng để có được điều mình muốn.
Ngoài ra còn có bảo vệ nghiêm ngặt đối với người xung quanh, không ai được phép đến gần một cách dễ dàng và có rất ít cuộc gặp gỡ với người hâm mộ.
Chỉ cần không tiếp xúc gần, sẽ không quá nghiêm trọng.
Anh biết em mình sẽ như vậy, cho nên lúc em trai còn rất nhỏ đã tăng thêm phòng bị, đem An Tử Hàm bảo hộ rất khá. Kết quả làm tính cách An Tử Hàm thành cái dạng hiện tại này, không sợ trời không sợ đất.
Toàn thế giới ai cũng không thể khi dễ em trai anh.
Nhưng anh rất thích khi dễ nó.
Đây là một loại ác độc thú vị.
Ngày cho em trai vào công ty Mộc Tử Đào, anh ngẫu nhiên gặp được Tô Cẩm Lê. Tô Cẩm Lê là người thứ nhất nhìn thấy anh sợ tới mức hoa dung thất sắc, muốn trốn tránh.
Tô Cẩm Lê càng trốn tránh anh, sợ anh, anh càng không nhịn được muốn nghiên cứu Tô Cẩm Lê.
Có lẽ anh có thể tìm ra phương pháp gì từ Tô Cẩm Lê để không bị phiền não như vậy nữa?
phương pháp trung hòa âm dương không plato hí hí
Giang Bình Thu xem xong video, chống cằm tự hỏi một hồi, sau đó nhìn về phía nhóm người biên tập cắt nối.
Nhóm người biên tập cắt nối hiểu ý, nhanh nhẹn rời đi.
“Lúc Tử Hàm vào bàn biểu hiện cũng coi như là bình thường, hơn nữa nhìn em ấy than phiền rất thú vị, không cần thiết xóa.” An Tử Yến tua thanh tiến độ, lại nhìn một lần nữa.
“Xóa đoạn đá cửa, giả bộ ở đây……” Giang Bình Thu chỉ một đoạn trong đó
“Lưu lại đi, dù sao mọi người đều biết, như vậy càng có tính chân thật.”
An Tử Yến lại kéo một hồi, chỉ vào một đoạn trong đó nói: “Nơi này mấy người này, giữ lại đoạn ngầm bàn tán Tử Hàm, lại đem đoạn biểu cảm kinh ngạc sau khi Tử Hàm biểu diễn kết thúc phóng to, sẽ có hiệu quả bị vả mặt. Còn có mấy người này, tựa hồ cũng khen Tử Hàm.”
An Tử Yến dẫm lên đất, làm ghế xoay tới gần một máy tính khác, phát video của những người khác trong khi An Tử Hàm đang hát..
Ngay sau đó liền nghe được Tô Cẩm Lê sau khi nghe An Tử Hàm phun tào mình, nói một câu: “Thật là xấu.”
An Tử Yến mím môi cố nén cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Cẩm Lê năm lần, mới chỉ vào màn hình nói với Giang Bình Thu: “Anh có cảm thấy cậu ta rất thú vị không?”
“Ừm, nhị thiếu hình như rất thích cậu ta.”
“Tử Hàm nhan khống.”
Sau khi xem video một lúc An Tử Yến nói với Giang Bình Thu: “Thuận tiện cho cậu ấy nhiều thêm vài cảnh, người đẹp có thể hấp dẫn vài nhan khống xem tiết mục. Tiết mục đầu tiên của Tử Hàm, số liệu đừng quá mất mặt.”
“Ừm, được. Kỳ thật có ngài ở đây, ratings có thể bảo đảm.” Giang Bình Thu nghe xong gật đầu, “Thực tập sinh kia của Ba Nhược Ba La đâu?”
“Đem thực tập sinh nhà này mời đến không dễ dàng, tổ chương trình không thể không cho đứa nhỏ đó nhiều cảnh, chúng ta có ngăn cản cũng vô ích.”
Ô Vũ.
An Tử Yến nhìn thiếu niên trên màn hình biểu tình lạnh nhạt, không biết người này là được Ba Nhược Ba La nâng lên, hay là bị vứt bỏ.
*
Sau khi bọn họ thông qua vòng đầu, mỗi người nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau sẽ thống nhất trở lại nơi này, cùng đi Trại Huấn Luyện.
Tô Cẩm Lê sau khi rời khỏi đây đã bị Hầu Dũng ôm.
Hầu Dũng vóc dáng không cao, lúc ôm Tô Cẩm Lê ngược lại có vẻ Hầu Dũng dáng người nhỏ xinh đáng yêu.
“Không tồi không tồi, đứng thứ tư toàn bộ, đứng thứ hai nhóm nam.” Hầu Dũng kích động mà vỗ sau lưng Tô Cẩm Lê, tiếp theo buông lỏng ra Tô Cẩm Lê, hỏi, “Đói bụng không?”
“Đói……” Tô Cẩm Lê sắp đói thành một con cá mặn.
“Muốn ăn cái gì?”
“Lẩu.”
Mỹ vị nhân gian ——lẩu.
Tô Cẩm Lê thông thường sẽ thường gọi dê bò cừu với rau, chưa bao giờ sẽ gọi cá tôm hay đồ viên, bởi vì Tô Cẩm Lê không ăn cá, hải sản các loại đều không ăn.
Thứ duy nhất ăn là: Rong biển.
“Sau này cậu sẽ chuyển đến nơi họ sắp xếp để ở để cắm trại huấn luyện. Tôi sẽ mua cho cậu chút vật dụng hàng ngày, còn có một ít nhu yếu phẩm, cậu ăn trước, đợi tôi lát nữa về liền.” Hầu Dũng giúp Tô Cẩm Lê gọi xong đồ ăn, hấp tấp lại ra cửa.
Lúc này Hầu Dũng cực kì hào phóng, mua cho Tô Cẩm Lê không thiếu thứ gì. Bởi vì Tô Cẩm Lê chỉ sợ sẽ ở Trại Huấn Luyện một thời gian, trong lúc này chi phí đăng kí lớp học được tiết kiệm, có thể tiêu vào đây.
Cộng thêm lần đầu tiên lên tiết mục, kinh phí cấp cũng nhiều hơn.
Tô Cẩm Lê sau khi bắt đầu ăn thì thấy một người đến trước mặt, trực tiếp ngồi trước mặt cậu.
Cậu kinh ngạc đến quên nuốt đồ trong miệng.
Ô Vũ nhìn Tô Cẩm Lê kinh ngạc, giải thích: “Một người ăn lẩu sẽ có vẻ rất đáng thương, tôi không muốn họ đặt thú nhồi bông trước mặt tôi.”
“Ồ……” Tô Cẩm Lê nuốt đồ ăn xuống trả lời.
Ô Vũ gọi người phục vụ, vẻ mặt lạnh nhạt gọi món, lại nói người phục vụ lấy thêm một lẩu uyên ương hai bên đều là canh suông.
Bọn họ phải ca hát, hôm sau còn có tiết mục, không thể ăn cay.
Vì thế Ô Vũ cùng Tô Cẩm Lê mặt đối mặt, ai ăn phần đó.
Ô Vũ trên người dương khí sung túc, nhưng không kh ủng bố như anh em An thị, chỉ có dựa vào gần mới không thoải mái chút ít.
Tô Cẩm Lê nỗ lực điều chỉnh trạng thái mới trấn định được, coi như Ô Vũ chỉ là người bình thường.
“Cậu rất quen thuộc với người An gia?” Ô Vũ đột nhiên nhìn về phía Tô Cẩm Lê, hỏi.
Hiển nhiên Ô Vũ cũng đã sớm chú ý tới Tô Cẩm Lê, còn chú ý tới Tô Cẩm Lê vẫn luôn ngồi cùng An Tử Hàm.
“Không…… An Tử Hàm tự quen.”
“Tôi nghe nói An Tử Hàm, hình như không phải người tính cách tốt gì.”
“Tôi cũng không biết.”
Ô Vũ lại nhìn Tô Cẩm Lê vài lần, hỏi: “Cậu sợ tôi?”
“Không…… Không có!” Tô Cẩm Lê thái độ cường ngạnh mà trả lời, nhưng mà cà lăm bán đứng cậu.
“Tôi rất dữ sao?”
“Cũng không phải…… Tôi chính là…… chính là chậm nhiệt.”
Ô Vũ gật đầu, ngay sau đó nói: “Tôi lớn hơn cậu 2 tuổi, năm nay hai mươi, cậu có thể kêu là anh.”
“Ồ……”
“Tôi lúc đầu cũng chưa huấn luyện gì, đều là hai năm nay học được.”
“Oa, thật à? Tôi cảm thấy anh siêu lợi hại!”
Ô Vũ nhai đồ ăn, giương mắt nhìn Tô Cẩm Lê, phát hiện cậu sùng bái mình thật, không nhịn được cười: “Tôi cảm thấy cậu lợi hại hơn.”
“Không có, tôi không biết rất nhiều thứ, hôm nay tương đối may mắn, nhạc vừa lên có thể nhảy, bằng không liền xong đời.”
“Chờ tới trại huấn luyện, hai chúng ta hẳn là ở chung phòng ngủ.” Ô Vũ lại nói chuyện khác.
“A?”
“Phòng ngủ phân theo xếp hạng, tôi nhất cậu nhì. An Tử Hàm cũng sẽ chung phòng ngủ với chúng ta, cậu ta thứ tư trong nhóm nam.”
Tô Cẩm Lê trừng to mắt.
Trại Huấn Luyện này cậu còn sống nổi không đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Xem bình luận, nói một chút, cẩm lý có thể ăn, không độc.
Trong Thủy Hử có Tống Giang ăn “Cá chép vàng”, chuyện xưa Lý Đạt cùng Lãng Lí Bạch Điều (cá bơi trong nước) Trương Thuận đánh nhau.
Nhưng mà, nghe nói cẩm lý ăn không ngon lắm, dùng nuôi cảnh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất